Giáng sinh của nàng Rose
Tác giả: Dương Thùy Dương
Nhìn chiếc bảng đằng xa, nó vội chào người thanh niên nọ, lao về phia trước, nó nghe loáng thoáng phía sau, I’m Jack. Ô, nghe như tên của anh chàng điển trai trong phim Titanic vậy.
Nó đẩy chiếc xe chở đống vali băng băng. Máy bay muộn 3 tiếng, không biết có ai đợi nó không nữa. Thoáng đằng xa có người đang giơ tấm bảng lớn, nó ấn mạnh tay đẩy chiếc xe về phía trước, nhưng trượt chân, nó gần như ngã xuống, chiếc xe lao đi, đâm sầm vào một người phía trước. Nó hốt hoảng chạy đến.
- Sorry. Are you ok?
- Oh, not at all.
Người thành niên đứng dậy, nhặt chiếc balô to sụ và túm lấy chiếc xe chở hành lý của nó. Nó thở phào nhìn anh ta, đó có lẽ là một người thân thiện.
- Hello, are you a Chinese?
- No, Vietnamese.
- Oh, yes.
Nhìn chiếc bảng đằng xa, nó vội chào người thanh niên nọ, lao về phia trước, nó nghe loáng thoáng phía sau, I’m Jack. Ô, nghe như tên của anh chàng điển trai trong phim Titanic vậy. Nó mừng húm khi tìm thấy người hướng dẫn, “vậy là chắc chắn mình không bị lạc”. Chiếc xe dẫn nó qua biết bao con phố. Nhìn những tòa nhà cao chọc trời, những đường phố bóng loáng, nó chỉ muốn nhảy lên trầm trồ nhưng nghĩ sao lại thôi. “Giá mà ba mẹ ở đây cùng với mình thì thú biết bao nhiêu”.
Nó được phân ở cùng phòng với một cô bạn người Nigeria. Cô bạn mỉm cười chào. Chao, một nụ cười thật tươi. Cô bạn người Australia ở phòng bên sang chào hỏi, xổ một lô tiếng Anh giọng Úc. Nó cố gắng nghe và trả lời từng ít một, đúng là tiếng Anh sách vở chưa đủ để sống ở đây.
Sau bữa tối, nó gọi điện về nhà.
- Thế nào, khỏe không con, thức ăn có hợp khẩu vị không? Nếu không ăn được thì chịu khó ăn tạm mì tôm đã con nhé.
- Con khỏe, thức ăn cũng được mẹ à, rồi sẽ quen hết.
- Chị nhớ đi mua cho em một bộ đầm thật đẹp nhé. Giọng líu lo của cô em đỏng đảnh đây.
Nó mỉm cười:
- Ừ, rồi.
Nó cuốn theo cuộc sống mới. Những giờ học rộn ràng sôi nổi tràn đầy tiếng cười, những giờ thể thao sôi động mệt nhoài. Nó không ngờ cũng có một ngày con bé lười vận động với cặp kính dày cồm cộp này cũng chịu đi giày tham gia các trận đấu. Nó cảm thấy mình thay đổi từng ngày, vận động mỗi phút giây. Mỗi buổi tối nó đều cảm thấy như kiệt sức. Nó vẫn nổi tiếng là một cô bé chăm chỉ nhưng dường như sự chăm chỉ ấy vẫn chưa đủ để sống nơi đây. Những người bạn luôn tràn đầy năng lượng. Dù đã cố gắng lắm lắm nhưng nó vẫn không sao bắt kịp được, luôn cảm thấy hụt hơi, đuối sức. Nhìn cô bạn cùng phòng vẫn thảnh thơi hát một bài hát gì đó không rõ nghĩa, nó rưng rưng muốn khóc. Với lấy cuốn nhật ký, nó thổn thức. “Dường như cuộc sống này không thích hợp với mình, nó qua đi nhanh quá, mình thì không bắt kịp được. Và cũng thật buồn tẻ nữa”.
Một buổi chiều, nó và cô bạn cùng phòng đi một lượt khắp cư xá. Phong cảnh thật tuyệt. Phía sau có một rừng lá kim xanh mướt và bên trái có một hồ nước rộng. Nó cảm thấy mình đang chạm vào những thước phim đã được xem. Nó và cô bạn cùng ngồi trên một chiếc ghế đá nhìn ra hồ nước xanh.
- Cậu có nhớ nhà không. Cô bạn hướng đôi mắt nhìn xa xăm.
- Có. Nó lí nhí trả lời, thấy hơi cay cay nơi sống mũi.
- Tớ nhớ Jimy, em trai của tớ. Nó mới chỉ 6 tuổi thôi nhưng là một chàng trai rất chững chạc, nó luôn bảo vệ tớ. Tớ nhớ món salad của mẹ tớ nữa, đơn giản mà cực ngon.
Nó nhìn cô bạn, thoáng ngạc nhiên. Cô bé vẫn luôn rổn rảng, vui vẻ, luôn tỏ ra bình thản, vậy mà… Trong phút chốc nó nghĩ đến cô em gái của mình. Ở nhà vẫn thường chí chóe là thế, vẫn mong có dịp đi xa một thời gian để khỏi phải cãi vã với nó là thế, vậy mà…
- Hey, cô bé có nhớ tôi không?
Nó nhìn sang bên, gương mặt quen quen, nụ cười cũng quen quen.
- Jack?
- Ok, cô bé có trí nhớ thật tuyệt.
Đó là một buổi chiều thật đẹp. Cuốn nhật ký lại thêm trang mới. “Hôm nay mình mới biết cô bạn cùng phòng mình cũng rất đa cảm. Thì ra mọi người vẫn có những xúc cảm che giấu riêng mình. Mình cũng biết thêm một người bạn nữa, Jack. Không hiểu sao mình cứ nghĩ anh ta là một nhân vật trong phim Titanic nhỉ?”.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Mùa đông đến tự khi nào. Những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi. Nó ngồi bên cửa sổ nhìn qua cửa kính, ngoài trời lạnh giá. Vậy mà sắp đến Noel rồi. Nó lồng 2 bao tay vào, mặc liền 2 đôi tất, đi bốt và khoác áo choàng rộng. Nó muốn tìm một cái gì đấy cho cô bạn cùng phòng. Cửa hàng gần cư xá đông nghịt người với vô vàn hàng hóa đủ màu sắc. Nhìn ông già Noel cười tươi chào các em nhỏ, nó bật cười. Hồi ở nhà, Noel với nó chỉ là đi chơi với lũ bạn, ăn một cái gì thật nóng, thật ngon thôi. Nó bước nhanh vào cửa hàng, hơi khớp.
- Cô bé tìm gì vậy?
Tiếng ai quen thế nhỉ, nó nhìn sang bên cạnh.
- Jack.
Anh chàng nhìn nó mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm. Nó thích thú khi phát hiện ra điều đó.
- Cũng như mọi người thôi, tôi tìm một số thứ cho bạn bè, người thân.
- Chúng ta giống nhau rồi. Nào, đi thôi, nếu chậm chân thì chúng ta chỉ còn những ngôi sao nhỏ trang trí cây Noel thôi.
Jack dẫn nó đi khắp các gian hàng, những chiếc khăn quàng cổ thật đẹp, cả găng tay và mũ nữa, nhưng giá cả thì... Tại sao nó cứ quy đổi đôla sang tiền Việt khi nó đang ở một đất nước chỉ dùng đô thôi nhỉ? Thật vô lý nhưng nó vẫn có thói quen như thế. Jack đã chọn được một số món đồ còn nó thì vẫn thẫn thờ trước các gian hàng.
- Sao thế, không có món gì được mắt hả?
Chẳng lẽ lại bảo là đắt quá, ở nước tôi cái này chỉ vài chục ngàn thôi. Nó cười trừ. Jack nhún vai rồi bỗng kéo tay nó dẫn đến một kệ hàng kê ở dãy sau. Ở đó có cả núi những chiếc mũ len màu đỏ. Nó gần như ồ lên, cô bạn yêu màu sắc sẽ thích mê cho coi. Liếc nhìn giá cả, cũng được chứ nhỉ, nó ướm đội mũ vào đầu, Jack chỉ ngón tay cái gật gù. Nó cười rạng rỡ, nhìn kỹ lại chiếc mũ, made in vietnam. Nó lại càng rạng rỡ hơn.
Noel! Cư xá lung linh màu sắc. Nó cùng những người bạn thân tổ chức tiệc mừng. Lần đầu tiên nó uống nhiều rượu đến thế. Nếu mà bố mẹ nhìn thấy nhỉ, thế nào cũng được một trận ra trò. Nó lăn ra ngủ li bì nhưng vẫn không quên đặt ở đầu giường cô bạn thân hộp quà màu đỏ. Buổi sáng hôm đó, cô bạn lay lay gọi nó dậy.
- Nào, dậy mà xem.
Nó mở mắt.
- Nào xem này. Cô bạn chìa ra trước mặt nó một hộp quà màu xanh.
- Tặng mình hả?
- Có đề tên cậu đó. Hẳn là tối qua ông già Noel đã ghé thăm. Vì phòng chúng ta không có ống khói để chui xuống nên ông ấy để luôn ở trước cửa.
- Tại sao ông ta không đột nhập vào phòng nhỉ? Nó nhìn cô bạn đang bị nhấm chìm trong sự tò mò.
- Nếu thế thì chắc chắn ông ta sẽ ra về với những quả táo to oạch trên đầu.
- Có thể lắm chứ? Hôm qua có cả bà già Noel nữa cơ. Nó nheo nheo mắt cười, nhìn cô bạn với chiếc mũ đỏ trên đầu.
- Cám ơn bà ấy nhé! Cô bạn tinh nghịch trả lời.
Nó mở hộp quà, một đôi găng màu tím. Thật lạ kỳ, màu này hiếm có đây. Chúc cô bé luôn ấm áp! Bất giác nó nghĩ đến Jack, cám ơn nhé, chúc tốt lành. Cô bé thì thầm.
Cô bạn cùng phòng nhìn nó, vẻ hờn dỗi
- Tớ phát ghen với cậu đấy!
- Thế cậu muốn ông già Noel tặng cho cậu 2 món quà hả?
- Giá như thực sự là một ông già Noel!
- Vậy năm sau bà già Noel này sẽ không nhớ đến con nữa đâu.
- Oh, cô bạn lao đến ôm lấy nó, không phải thế, không phải.
Tiếng cười trong veo vang vọng khắp cư xá. Tuyết trắng xóa, ấm áp.
Chiếc điện thoại rung lên, “Chào cô bé đáng yêu! Hôm qua ông già Noel có bỏ rơi cô bé không?”. Nó liếc nhìn cô bạn cùng phòng, mím môi nhắn lại, “Chào Jack. Không ông vẫn nhớ đến cô bé ngoan ngoãn này. Chỉ có khác là ông không cưỡi tuần lộc đến, hình như ông ấy đi trên một con tàu cực lớn.”. “Ôi lạy chúa, cô bé đã nhìn thấy ông già Noel chăng?”. “Không những nhìn thấy mà còn biết rõ nữa, đó là một anh già Noel”. “Haha, vậy ư, cho anh gửi lời chào anh già đó nhé!”.
Nó cười phá lên, “Ok”.
Buổi tối hôm đó, Jack dẫn đó đến khu phố người Hoa. Nó nheo mắt cười.
- Em không phải là người Hoa đâu.
- Nhưng em cũng ở gần đó. Tại sao người Châu Á lại giống nhau thế nhỉ?
- Đó là câu hỏi mà em muốn hỏi anh đó, tại sao người Âu lại giống nhau đến kỳ lạ.
- Haha, vậy chúng ta giống nhau cả.
- Đúng thế.
Nó nhấp một ngụm trà nóng, cảm giác đang ở một nơi nào đó rất gần ngôi nhà của mình. Jack uống liền một ngụm lớn và ngay lập tức nhăn nhó đến khổ sở, anh liền pha thêm một ít nước lọc vào cốc trà của mình, hơi gượng gạo.
- Rồi anh sẽ quen thôi. Uống chậm mới thấy ngon được.
- Rất ngon. Jack vẫn ngoan cố. Phải, cực kỳ ngon.
- Anh dùng thêm một cốc nữa chứ? Nó nheo nheo mắt. Jack cười nhăn nhó.
- Em thấy Noel ở đây thế nào, có khác nhiều so với ở nhà không?
- Khác nhiều, nhất là không có anh già Noel.
- Thế có anh già sẽ vui hơn nhiều lắm hả.
- Nhiều, rất, rất nhiều.
Jack đưa nó về, đặt nhẹ một nụ hôn tạm biệt. Nó cảm thấy mùa đông ở đây thật ấm áp.
Khuya, nó viết tiếp những trang nhật ký. “Không, mình muốn đính chính thêm một điều này nữa. Cuộc sống ở đây luôn chuyển động nhưng cũng có những lúc trôi chậm bên những cốc trà Trung Hoa. Và ở đây cũng có một câu chuyện thật hay nữa, chàng Jack đã cưỡi con tàu Titanic vượt qua màn tuyết trắng đến tặng quà giáng sinh cho nàng Rose”.
- Này, cậu có tin vào những câu chuyện cổ tích không?
Cô bạn đang chúi mũi vào những trang sách ngước nhìn lên:
- Tớ không tin lắm, tớ tin vào những con số hơn.
- Còn tớ thì tin, tớ sắp trở thành nàng Rose rồi. Chúc ngủ ngon nhé và mơ đẹp.
Nó cười rạng rỡ, ôm cuốn nhật ký vào lòng. Cô bạn nhìn nó, khẽ nhún vai:
- Chúc ngủ ngon, Rose.