Ướt mưa
Tác giả: Mỹ Dung
Có lẽ vì tôi được sinh ra vào tháng Sáu, tháng Sáu mưa ngâu mà như một bài hát có đọan "Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt..." nên cuộc đời tôi gắn liền với những cơn mưa dài không dứt. Bây giờ cũng sắp đến tháng Sáu và trời cũng đã bắt đầu đổ những cơn mưa. Những cơn mưa đầu mùa gội rửa những hoen ố của một mùa khô cằn cỗi. Những cơn mưa phủ mềm những mãnh đất nứt nẻ của một mùa hạn hán. Những cơn mưa đưa nước về tưới mát những cánh đồng và bồi đắp màu mỡ phù sa cho những con sông.
Tôi đang yêu - một tình yêu muộn như mùa mưa đến muộn khiến vạn vật tất cả đều đổi thay - tình yêu đó bỏng cháy hơn tất cả mọi tình yêu. Tôi đang say - say vì tình nên đắm đuối, đê mê hơn bất cứ men rượu nào trên đời. Tôi đang điên - điên vì yêu, vì nhớ, vì mong, vì chờ đợi khắc khỏai. Nếu không yêu thì cơn mưa có đến bất chợt ... rồi cũng sẽ tạnh như mọi cơn mưa chẳng khiến lòng tôi chùn xuống, mềm nhũn và đau buốt tận sâu thẳm con tim.
Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ núp mình trong cái kén như những người phụ nữ khác bao thế kỷ qua chịu chi phối bởi những giáo điều được truyền từ đời này sang đời khác. Cái triết lý Khổng Tử đã ăn sâu vào máu vào thịt của mỗi con người và người ta chỉ biết sống như Mẹ và Bà ta đã sống. Tôi cũng vậy, cũng ngoan ngõan nằm trong cái kén chấp nhận là phận đàn bà mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.
Bất cứ ai, phàm là một con người cũng có những khao khát: khao khát yêu và được yêu, khao khát sống và được sống thực sự, khao khát hạnh phúc đúng nghĩa của hai chữ hạnh phúc. Khao khát là một con người thật sự với đầy đủ bản năng. Khi tôi đọc được những suy nghĩ táo bạo của một phụ nữ muốn vùng lên, muốn thóat ra khỏi chính mình, thóat ra khỏi cái kén và mọi bản ngã đã trở thành khuôn mẫu vào một đêm mưa, cuốn tiểu thuyết buông rơi nhưng vẫn theo tôi vào giấc ngủ ... và trong giấc mơ tôi đã thóat thai chui ra khỏi cái kén của chính mình, trần trụi đầy bản năng của lòai người ... dù đó chỉ là giấc mơ và tôi biết mơ chỉ là mơ nhưng vẫn ghi chép lại tòan bộ xúc cảm điên rồ đó. Tôi không có can đảm nổi loạn, cũng không dám đối diện với chính mình và càng không dám trưng bày tất cả đối diện với người khác ... nên sau giấc mơ lại chui tuột vào cái kén cố hữu của mình. Tất cả sẽ chìm vào lãng quên và chính tôi cũng đã lãng quên nếu không có người dựng lại câu chuyện theo một chiều hướng phiếm diện đầy cực đoan. Tất cả mọi vấn đề đều có hai mặt trái và phải. Nếu nghĩ theo chiều hướng xấu, thì trở thành xấu và ngược lại.
Hôm ấy như mỗi buổi sáng Anh cũng gọi cho tôi, những cuộc điện thọai như thế luôn là động lực cho tôi có đầy đủ sức lực để trải qua một ngày dài làm việc. Đang công tác ở một nơi xa nhưng Anh cũng kịp cập nhật mọi thông tin và cuộc nói chuyện hôm đó chỉ với mục đích xác nhận. Anh có lẽ đã không tin vào những điều đã nghe, Anh đã thất vọng và mất lòng tin khi tôi thú nhận đã có lúc muốn chui ra khỏi cái kén dù chỉ là trong suy nghĩ. Giọng Anh lạ lẫm và xa lạ như chưa bao giờ có thể xa lạ hơn. Lời Anh nói nặng nề và lạnh lùng như không thể lạnh lùng hơn ... Tôi có lỗi vì đã cố che giấu suy nghĩ, cảm xúc ... dù đó chỉ là phút bùng nổ nhất thời khi được châm ngòi bởi cuốn tiểu thuyết đã đọc cách nay vài năm... Cái kén vẫn là cái kén cố hữu muôn đời ... tôi dù chỉ là suy nghĩ muốn thóat thai cũng phải che giấu thì sao có thể dám làm.
Anh cúp máy cũng khô khốc và lạnh lùng như chưa bao giờ có thể lạnh lùng hơn. Câu nói đã rất quen tai "Anh yêu em thật nhiều vô cùng" mà mỗi cuộc điện thọai trước đây anh lập đi lập lại thì hôm ấy Anh đã quên hay cố tình quên không nói. Chiếc điện thọai đã rơi tuột xuống đất tự lúc nào, tôi cũng ngã quỵ vì không còn đủ sức lực. Đầu óc tôi mụ mẫm không thể nghĩ ra bất cứ điều gì và bắt đầu những cơn đau nối tiếp những cơn đau. Tôi muốn gượng đứng dậy, nhưng không thể, chân tôi run và tay tôi cũng run. Nơi phía trái ngực trái tim như không còn đập được nữa, nó nhói đau từng cơn và siết chặt từng cơn. Hơi thở cũng chậm đến không thể chậm hơn, nặng nề đến không thể nặng nề hơn. Tôi nằm dưới sàn như thế nhắm nghiền mắt nhưng lệ vẫn tràn ra. Tôi cắn chặt môi đến ứa máu và tòan thân bất động.
Bên ngòai trời không nắng, tôi nghe rõ tiếng gió hú và tiếng gió đập vào cánh cửa sổ ... trời cũng nghẹn ngào mưa giữa trưa? Lời Anh vẫn còn rõ lắm bên tai tôi ... khiến tai tôi ù đi và mắt mờ dù tôi đang cố nhìn qua khung cửa sổ. Tôi cầu cho mây tan, cầu cho gió cuốn mây bay nhanh qua vùng khác ... tôi không muốn nhìn thấy trời nhỏ lệ lúc này bởi sẽ làm tan nát lòng tôi.
Bây giờ là giữa tháng năm, năm nay trời mưa sớm hơn mọi năm, vì vậy mặc cho tôi mong trời đừng mưa, mưa vẫn rơi và đã bắt đầu ngày nặng hạt thêm. Tôi nằm đó, không biết đã bao lâu, dưới sàn lạnh ngắt. Tiếng Anh vẫn còn vang vọng đâu đây lạnh lùng, xa vắng ... tai tôi như ù đi. Tôi cố mở to mắt nhìn ra hướng cửa kính ... nhưng mắt mờ đi không thấy gì. Tiếng sấm gào thét đã khiến tôi giật mình bừng tỉnh, tai tôi đã nghe rõ từng tiếng mưa rớt hắt vào khung cửa số, nghe rõ tiếng gío hú từng hơn. Mưa ... mưa rất to, thế là trời lại nhỏ lệ như lòng tôi đang nhỏ lệ
Tôi quơ tay tìm kiếm chiếc điện thọai rơi lăn lóc trên sàn nhà, tan run run bấm lên màn hình, những con chữ nhảy múa khiến mắt tôi càng mờ thêm. Tôi gởi cho Anh 1-2-3 rồi 4 tin nhắn... Tôi cũng không biến đã nhắn gì, gởi gì? Tôi biết anh cũng đang thao thức không ngủ, nhưng dù tôi có gởi đi bao nhiên tin Anh cũng sẽ không nhận được bây giờ. Tôi gượng đứng đây tìm chìa khóa xe, tôi nổ máy và lao vút vào màn mưa quên cả thắt dây an tòan. Mưa ... nướt trút xối xả, chiếc gạt nước đã lia qua, lia lại liên hồi mà hình như vẫn quá chậm. Mưa ... đường vắng tanh không người. Tôi đạp ga mạnh hơn để chiếc xe vút nhanh. Tôi mở nhạc thật lớn để át tiếng khóc của chính mình. Đầu óc tôi lâng lâng, tôi lái xe trong mưa không định hướng, con đường phía trước mặt dài hun hút, cảnh vật xung quanh vun vút trôi về phía sau, chiếc xe vút nhanh trên đường ... mỗi lúc chân tôi lại nhấn ga sâu hơn.
Tôi kịp nhìn thấy một người đạp xe qua đường, tôi gật mình bừng tỉnh và đạp thắng, chiếc xe trườn tới trước và xoay ngang, tiếp tục trườn tới một đọan trước khi ngừng hẳn, ngực tôi đâp vào vô lăng đau nhói. Người đàn ông với chiếc xe đạp chỉ cách xe tôi một khỏang cách thật gần. Ông ta với khuôn mặt vừa hỏang hốt vừa giận dữ. Miệng đang mấp máy không ngừng chửi rủa tôi, tay múa máy liên hồi như muốn giết chết tôi. Tôi ngồi thừ trong xe ... rất lâu mới hòan hồn và nổ máy đi tiếp. Tim tôi đâp thật mạnh, mắt đã khô lệ ráo hỏanh, tay tôi run đến không thể làm chủ được. Tôi đạp ga thật nhẹ, chiếc xe lại lăn bánh trong màn mưa, phía trước con đường vẫn dài hun hút.
Người đàn ông hung dữ và chiếc xe đạp đã lùi lại phía sau, tất cả lại hiện về trong ký ức tôi ... lời Anh lại văng vẳng bên tai... Tim tôi lại tiếp tục đau từng cơn. Phía trước là một chiếc cầu dài. Tôi ngừng xe bên lề đường và mặc cho ngòai trời đang mưa gió, tôi mở cửa bước xuống xe, cơn gió vô tình thổi tốc chiếc váy khiến tòan thân tôi lạnh tóat, tôi rùng mình đón nhận những hạt mưa tát vào mắt, vào môi đang nhòa lệ. Chiếc đầm đen ướt sũng dính sát vào thân, cái lạnh bên ngòai có thấm gì đâu so với sự bốt giá đang đóng băng trong trái tim tôi. Tôi đứng bên thành cầu, nhìn xuống dòng sông đang cuộn sóng. Những cơn sóng như giận dữ hơn, xôi xục hơn đón nhận những giọt nước đang xối xả trút từ trên trời xuống. Nước tát vào mặt tôi, nước mưa hòa cùng những giọt lệ khiến môi tôi không còn mặn nữa. Cái lạnh và thấm vào da thịt khiến môi tôi run. Tôi cắn răng chịu đựng và hướng mắt về nơi xa rất xa nơi cuối chân trời mù trắng cơn mưa, nơi giao nhau của nước và mây.
Tôi tự hỏi phía dưới làn nước đang cuộn sóng kia là gì? Đã có bao người như tôi đặt chân đến nơi đây đón nhận những giọt nước mưa phủ đầu từ trên trời rơi xuống và trầm mình dưới dòng sông giận giữ trong cơn bão tát phong ba? Tôi đứng đây lặng lẽ đón nhận tất cả những giận dữ ông trời đang trút xuống. Tôi đứng đây cô đơn giữa đất trời chỉ tôi với tôi. Tôi đứng đây hôm nay hay mãi mãi chìm trong vòng xóay của dòng sông - vòng xóay của cuộc đời tôi. Ôi òa khóc và gào thét trong mưa.
Tôi trở lại xe tìm chiếc điện thọai, tay run run tìm số của Anh, tôi biết Anh không thể nghe vào lúc này, nhưng tôi vẫn muốn gọi dù chỉ để lại cho Anh một lời cuối. Ngày mai ... chỉ ngày mai thôi Anh sẽ nghe được những lời này của tôi, dù muộn, dù chỉ là một lần cuối cùng và sẽ là mãi mãi. Tôi khóc và nói trong tiếng nấc ... câu chẳng tròn câu và lời cũng chẳng nên lời. Tôi mãi gọi tên Anh và hỏi Anh mãi một câu ... ngày mai nếu vĩnh viễn mất em trong cuộc đời ...Anh có buồn có khóc ...
Tiếng còi xe khiến tôi giật mình, một chiếc xe ai đó đậu phía sau xe tôi. Tiếng còi khiến tôi tỉnh cơn mê, tôi quay lại nhìn, một người đàn ông bước ra khỏi xe với cây dù trong tay đang tiến về phía tôi. Tôi dùng tay vuốt mặt và quay đầu nhìn xuống dòng sông đang cuộn sóng một lần nữa. Người đàn ông tiến lại gần tôi hơn, Anh ta nói gì đó với tôi ... tôi không nghe dù anh ta đứng thật gần, mặc kệ anh ta nói gì, tôi lặng lẽ bước tới xe, nổ máy và lao vút đi. Mưa vẫn rơi, nhưng hình như nhẹ hạt hơn, chiếc gạt nước không còn quá chậm chạp nữa. Tôi lái xe về nhà. Trời vẫn còn mưa nhưng một chút nắng đã lóe sáng phía cuối chân trời. Người tôi run lên từng cơn, đầu nóng ran và nặng trĩu, tôi bước loạng chọang vào nhà như người xay, cô tiếp tân nói gì đó với tôi ... nhưng tôi vẫn tiếp tục bước vào thang máy. Tôi chỉ kịp tuột bộ đầm ướt sũng nước và nằm bất động trên giường. Cái mền thường ngày đã quá dày nhưng hôm nay vẫn không đủ ấm. Tôi nhắm mắt lại cố quên tất cả và ngủ một giấc nhưng không thể.
Nằm như thế rất lâu, nhớ một lần tôi gởi cho anh một triết lý sống trong đó có câu "tiền không thể mua được giấc ngủ" Anh bảo rằng, sai rồi, chỉ cần uống một viên thuốc là ngủ không biết gì. Tôi mở ngăn kéo tìm đây rồi thuốc ngủ, chỉ 1 viên đã đủ sao? Không - tôi cần 02 viên. Tôi nuốt hai viên thuốc ngủ và nghĩ nếu uống một lúc 10 viên thì giấc ngủ sẽ dài hơn, sẽ mãi mãi không bao giờ thức dậy nữa. Tôi đang nghĩ miên man thì chuông điện thọai reo. Trong bóng tối, tôi tìm điện thọai "Em yêu, em đang làm gì?" giọng Anh lại thật gần gũi và thân quen ... tôi trả lời từng chữ một thật khó khăn "Em ... đang .... chờ ... Anh..". Tôi phải nhắc đi nhắc lại đến 3 lần Anh mới nghe rõ vì giọng tôi quá yếu ớt. Khi biết tôi uống 02 viên thuốc ngủ anh bảo rằng "Em hư quá, uống nhiều như vậy làm gì?" ... và trong suốt câu chuyện Anh luôn nhắc đi nhắc lại mãi câu "Anh yêu em thật nhiều vô cùng, Anh sẽ không thể sống được nếu thiếu em, anh rất thèm mong đựơc làm chồng của em yêu và Anh sẽ mãi mãi suốt đời chỉ yêu duy nhất mình em..." ... tiếng Anh nghe nhỏ dần ... nhỏ dần ... dịu dàng như tiếng ru ầu ơ của Mẹ khi tôi còn bé ... và tôi dần chìm vào giấc ngủ bình yên. Mưa đã tạnh, đêm lặng yên, vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, như chưa từng có những bão tát, mưa giông...
Mỹ Dung