Lạc bóng
Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Bình
B uổi chiều trôi qua khá lặng lẽ - Nỗi êm ả quạnh hiu của một người muốn trở nên vô tích sự, sẵn sàng hất tung mọi công việc dồn đuổi trước mặt. Hình như mùa hè vừa chở nắng thả từng sợi vàng lên trên vũng lá xanh và gió trườn lên bụi cây những luồng hơi thở nóng bỏng. Tôi ngồi lơ ngơ ở vườn sau. Tôi một mình và không hẳn bao giờ một mình cũng buồn bã cả đâu. Ðã bao lần nhìn chiều xuống một mình và tôi đã yêu nỗi-một-mình ấy biết mấy. Buổi chiều rồi lại buổi chiều, đã có vô số buổi chiều đến muộn bên tôi như thế, vậy mà chiều nay chỉ mình tôi là không còn trẻ nữa trong khi buổi chiều sao chẳng bao giờ có ngày sinh nhật. Bước vào nhà lại bắt gặp chén cơm nguội và một đôi đũa. Ðột nhiên tôi đụng ngay cảm giác một mình khá khó chịu. A, hình như ai cũng đã bỏ tôi mà đi. Cảm giác một mình lúc này là thứ cảm giác bị cuộc đời và mọi người ném quên lại. Nó hoàn toàn không giống những lúc tôi ngồi một mình và không cảm thấy nghĩ ngợi gì hết, hoặc ngồi một mình và thú vị với nỗi cô độc của mình.
Bây giờ tôi biết rõ một điều: cô độc chắc chắn chẳng hề hấn gì, nhưng cô độc và cô đơn thì không thể yên ổn được, phải tìm cách lấp đầy cách này cách khác. Tôi xuống phố như lấp vào lỗ hổng ấy. Bạn tôi lên giọng: "Mày đi xuống phố để phá tiền hay phá đời?" Tôi cười cay đắng: "Cả hai. Phải điệu đàng một tí thì mới có thể phá đời được chứ."
Ngày mùa hạ dài như những nụ hôn tham lam không muốn dứt. Hình như ngày càng dài, đêm càng thu ngắn lại của tôi những cơn mơ đẹp. Ðã hơn tám giờ tối mà môi cười của nắng vẫn rỡ ràng. Cuối tháng sáu nơi tôi ở bãi đậu xe vẫn bít bùng, không thiếu những người lười đi nghỉ mát xa nhưng vẫn toàn là những khuôn mặt lạ. Vâng, bao giờ cũng vẫn thế: những khuôn mặt lạ trong thành phố đã khá quen thời tiết.
Thật tình tôi đã ở trong thành phố này quá lâu, đến nỗi cảm giác của tên nhà quê đi lạc vào một thành phố cực lớn ở Mỹ như giai đoạn đầu mới đến đã không còn ám ảnh nữa. Dù vậy, không hiểu sao tôi vẫn là đứa lạc lõng, luôn luôn bị thất lạc trong cái thế giới ở đây. Ðã quá lâu mà người khách lạ năm xưa vẫn chưa tìm thấy đường về một chốn nào cho bớt lạ lẫm. Có phải tôi mãi mãi là một kẻ lạ trong một thành phố sẽ mãi mãi như bị thất tung?
Khi tôi bước vào bậc thứ nhất của chiếc thang máy để đi xuống cửa hàng ở tầng trệt, thì hình như ông ta vừa bước gấp rút thành hai bậc để đi lên. Cả hai chúng tôi đi ngược lại với nhau, như lũ kiến vẫn thường đụng đầu nhau kiểu ấy. Có điều tôi vừa kịp thấy hai mắt người đàn ông tỏ vẻ trố mắt nhìn thì chúng tôi mỗi người đã một hướng. Tôi cũng chỉ kịp bắt gặp một dáng dấp thật cao, với hai con mắt khá buồn và khá đẹp. Vậy thôi, không một linh cảm hay một bận tâm nào cả. Cho tới khi tôi giật mình vì một tiếng gọi sau lưng: "Cô... cô... xin lỗi... "
"Dạ... chào ông. Có chuyện gì không ạ?" Tôi hơi chới với nhận ra hình như ông ta vừa đuổi theo mình.
"Ồ, tôi chỉ tưởng cô là... Yến." Giọng ông ta trầm xuống, hơi lúng túng.
"Vâng, tôi là Yến nhưng tôi không hề biết ông." Tôi trả lời khá mạch lạc, dù không thể tin có sự trùng hợp hi hữu như vậy.
"Vậy hoá ra cô cũng tên Yến giống như cô bạn cũ của tôi hồi ở Việt Nam thật sao?" Ðôi mắt bi ve của người đàn ông bỗng xoáy tròn vào người tôi.
"Kể ra ông phát âm chữ Yến rõ đấy chứ. Bộ ông thấy tôi giống cô ta lắm sao?" Tôi hơi tò mò.
"Mới loáng thoáng thì như thế thật. Cô ấy cũng mái tóc ngắn thẳng mượt, đôi mắt một mí hơi xếch có đuôi dài. Nhưng mà chắc cô trẻ hơn. Vì đã một phần tư thế kỷ rồi còn gì, tôi cũng đâu được gặp lại cô ấy." Người đàn ông tóc vàng thả giọng trầm đục như một lời thở than.
"Ông ở Việt Nam lâu không và lần cuối..." Tôi nhìn đăm đăm vào sóng mũi cao thẳng của ông ta, như một né tránh đôi mắt đã có những vết chân chim nhưng rất ướt át ấy.
"Hình như là không lâu lắm, nhưng đủ để yêu mến quê hương khốn khổ của cô cũng như quá đủ cho một mối tình diễm ảo sau lưng." Hai mắt người đàn ông long lanh.
"Và lần cuối... ông rời Việt Nam lúc nào?" Tôi hỏi và tự nhiên bỗng thấy có một điều gì đó khá gần gũi với ông ta.
"À quên nữa. Nói ra không biết cô có tin không, chứ thật tình tôi là một trong những người lính trẻ đã bốc dòng người di tản trên nóc nhà của tòa đại sứ năm 75." Người đàn ông tỏ vẻ thích thú khi nhớ lại.
"Nhưng mà cô Yến của ông thì sao? Có phải đó là mối tình diễm ảo mà ông nói?" Tôi chợt cau mày.
"Yến sinh ra trong một gia đình khốn khó, đông con mà lại quá nhiều rào cản. Tôi yêu cô ta cuồng nhiệt, nhưng tôi biết rõ là cô ấy khó lòng từ bỏ gia đình." Ông ta thở dài nói tiếp.
"Sau này tôi không còn biết số phận của cô ta ra sao nữa, dù một đôi lần tôi có tìm cách dò hỏi."
"Những mối tình trong thời chinh chiến thường là vậy. Chúng ta đến với nhau và rồi thất lạc nhau trong khói lửa, trong đời sống không có ngày mai." Tôi chép miệng.
"Có lẽ tôi không sốt sắng đủ trong việc tìm kiếm Yến, vì tôi nghĩ biết đâu Yến đã lập gia đình rồi. Nếu không, cô ấy tìm tôi chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."
"Và ông, chắc gì ông nhớ cô ta mãi?" Tôi hơi bông đùa.
"Về Mỹ, có lúc tôi đã muốn quên những đoạn đường tôi đã sống ở đất nước cô. Tôi như bị mang bệnh tâm thần một thời gian, phải đi bác sĩ trị liệu đó cô."
"Ông bị ám ảnh về những cái chết không nhắm mắt của bạn bè chứ gì"
"Nói ra không thể hết được đâu cô. Tôi may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Chỉ bị thương xoàng ở chân, nhưng bàn tay tôi thì bê bết máu." Ông ta nhìn xuống mũi giày khá bóng loáng của mình, cố che giấu những bất ổn nào đó và giọng nói trở nên khàn đục hẳn:
"Những nạn nhân mặt mày quá sức non choẹt này chỉ đáng em út hay cháu của mình là cái chắc. Ðếch biết mấy cái đầu sỏ ở trên nghĩ gì về chiến tranh."
"Mà thôi nữa. Nhắc đến chuyện cũ cũng chẳng có gì vui. Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy. Tôi phải đi mua một ít quà cho chính mình mới được." Tôi dợm người tỏ vẻ muốn chia tay, nhận ra bàn chân mình hơi mỏi vì đứng dàn cờ khá lâu.
"Ồ xin lỗi cô. Nãy giờ mải nói chuyện, tôi đã giữ cô đứng đây quên luôn shopping. Rất hân hạnh được trò chuyện với cô nghe cô Yến. A, tên tôi là John. Tôi đã tình cờ được biết tên cô, thì cô cũng phải biết tên tôi mới công bằng chứ." Vừa nói John vừa đưa tay cho tôi bắt, một cách lịch sự. John cũng không quên rút ra tấm carte và tặng người đối diện cái nhìn ấm áp, đầy thiện cảm.
"Chúc mừng sinh nhật. Sao lại đi mua quà cho mình là thế nào? Nếu cô cho phép tôi sẽ vào ngay tiệm Hallmark này mua tặng cô cái bong bóng thật đẹp. Dù gì cô cũng đã giúp tôi trút bỏ được cái bầu tâm sự, mà từ lâu không biết tỏ bày cùng ai." John có vẻ khẩn khoản làm tôi khó lòng chối từ:
"Cũng được. Tôi sẽ đóng trọn vai cô Yến giùm ông cho hết chiều tối nay. Ông vào đi, tôi tạt qua tiệm áo quần bên cạnh một chút sẽ gặp lại nhé." Tôi cười hiền từ như một bà tiên nhân ái.
"Cảm ơn cô. Nếu xong trước tôi sẽ ngồi ở cái ghế dài dài kia nghe. Cô cứ tự nhiên chọn thử cho vừa ý. Tôi cũng đã quen chờ vợ tôi như thế rồi, không sao đâu." John có vẻ thành thật và điều này làm tôi khá yên tâm, tự nhiên.
Khi tôi ra khỏi tiệm, John vừa ngồi đợi vừa ôm cái điện thoại cầm tay. John đưa tay vẫy, ra dấu cho tôi ngồi xuống cùng một chiếc ghế, miệng nhanh nhẩu như đang tìm cách cúp máy:
"Cưng đến ngay nhé. Lái xe chỉ mất bảy phút chứ mấy. Có thể cô ấy cũng còn có mặt ở đây, có gì em sẽ chúc mừng sinh nhật cô bạn mới của chúng ta luôn. Bye nha cưng."
Quay sang tôi, John liến thoắng đánh tan ngay những đám mây dọ hỏi trong mắt người đối diện:
"Tôi vừa khoe bà xã tôi về cô đấy. Ủa, sao cô không mua gì hết vậy. Ðàn bà đi phố mà về nhà bằng tay không thì cũng hay thật. Ðây nè, quà sinh nhật mua vội để làm quen thôi nhé." John nheo mắt mỉm cười, có vẻ chờ xem phản ứng của tôi trước món quà trẻ con: Chiếc bong bóng có hình búp bê Barbie, một con gấu trắng nhỏ nhồi bông có khắc chữ: "My Friend" và một hộp kẹo chocolate.
"Tiệm đang chuẩn bị đóng cửa rồi. Lại thấy ông đang chờ nên tôi cụt hứng. Cảm ơn ông đả mua tặng quá nhiều quà... con nít. Ông làm tôi tưởng mình trẻ lại thật cơ." Tôi vô tình chạm vào tay John, nghe cảm giác rần rần, và chiếc bong bóng vụt bay lên khá cao.
John nhảy lên chụp lại và cười khúc khích một cách khoái chí:
"Chiếc bong bóng đẹp thế này mà cô làm bay mất uổng quá"
"Phải, ông nói đúùng. Nhưng nếu vào tay người không biết giữ thì nó vuột mất cũng phải. Tầm tay tôi hình như chỉ giữ được những chiếc bong bóng xì hơi bay không nổi, nằm la đà trên mặt đất mà thôi."
"Cô bi quan quá làm sao giúp tôi nổi. Tôi vừa có ý nghĩ nhờ cô một việc, có bù đắp hậu hĩ cơ." John có vẻ thật tình và nghiêm trọng.
"Tôi không ích kỷ lắm đâu ông ơi, nhưng tôi thì đừng hòng giúp nổi ai. Kể cả mình thật đấy."
"Cô đã biết đề nghị của tôi đâu mà từ chối liền thế. Vậy thì không thể bảo là không ích kỷ." John bắt đầu láu cá.
"Ồ, thương xá đóng cửa rồi kìa. Ông đã lấy hết buổi tối của tôi."
"Tôi sẽ đưa cô ra bãi đậu xe. Ở cửa chính ngay dưới tầng lầu này phải không."
"Vâng. Tôi đi một mình cũng được mà. Nhiều lúc tôi cũng chả thích có ai bên cạnh làm gì. Một mình một ngựa thênh thanh giữa cuộc đời gió lộng." Không dưng tôi lại để John bắt gặp sự dở chứng của mình.
"Cô sao vậy. Tôi xin lỗi đã gán cái tội ích kỷ cho cô. Tôi biết cô là người tốt, giàu lòng bác ái nên mới phải mất nhiều thời giờ với tôi như vậy. Tôi biết ơn cô lắm, nhưng không biết phải trả ơn như thế nào đây."
"Thật tình tôi cũng ít khi chuyện trò thân mật với một người đàn ông xa lạ như ông. Chỉ vì có duyên với một cái tên mà tôi bị vướng nợ đấy ông à." Tôi nửa đùa nửa thật.
"Cám ơn cô một triệu lần, chịu chưa. Ồ, vợ tôi đến rồi kìa. Chúng ta cùng gặp bà ấy một chút nhé." John nói giả vả.
"Cũng được. Ông đã có nhã ý mời, không lẽ tôi lại quá mất lịch sự. Vả lại lúc này tôi đang... ôi ta buồn ta đi lang thang cơ mà."
Người đàn bà lái chiếc xe loại thể thao, hai chỗ ngồi, dáng vóc gợi cảm, hấp tấp bước ra khỏi xe. Chúng tôi cùng đụng đầu nhau tại một chỗ đậu xe gần đó của John.
"Erin, đây này... Yến... mà anh vừa mới nhắc với em trong điện thoại. Em bắt cóc cô ta lẹ lên đi, không thì cổ chuồn đấy." John vừa kéo tay Erin, vừa nheo mắt nhìn tôi.
"Chào cô Yến. Hôm nay sinh nhật cô phải không? Mừng sinh nhật nha." Erin cười gượng gạo, làm tôi đọc thấy nhiều nét mệt mỏi trên đôi mắt và khóe môi cô.
"Gọi nhau bằng tên hết đi: Erin, Yến, John cho thân mật tí coi nào." John chen vào.
"Thì vâng Erin. Cám ơn Erin nhé. Dù sao cũng hết một ngày sinh nhật không ma nào đoái hoài đến." Tôi nói hệt một lời than thở cho chính mình.
"Còn hơn hai tiếng nữa mới tới nửa đêm mà. Vậy bây giờ chúng ta vẫn còn dư sức để kiếm một quán nhạc nào đó uống rượu mừng Yến "già" thêm một tuổi chứ phải không? " Erin trả lời như nửa muốn mời mọc nửa muốn áp đảo.
"Thôi đợi đến khi nào người ta lên xe hoa hãy uống rượu. Mà điều đó thì còn lâu lắm. Hay là có tiệm Dunkin kia kìa, chúng ta vào uống cà phê, ăn bánh donut cũng được." Tôi đề nghị vì xem chừng họ muốn bám riết lấy tôi.
"Ðồng ý ngay. Thật ra chúng ta chỉ cần kiếm một chỗ để ngồi nói chuyện phải không anh, John?" Ðột nhiên Erin bỗng hướng về phía John như chờ đợi phản ứng hoặc một biểu hiệu đồng tình.
John gật đầu: "Dĩ nhiên Erin chưa được quen biết nhiều với Yến nên chắc chắn đây là một cơ hội tốt."
"Anh nói gì coi bí mật quá vậy." Tôi có vẻ linh cảm.
"Những chuyện tôi và Erin sắp nói với Yến đều là những chuyện đứng đắn 100%." John càng tỏ ra nghiêm trọng, tôi lại ngờ ngợ là John chỉ ham đùa dai.
Khi tôi vừa cắn miếng bánh dính đầy bột đường, Erin vừa nhấp một ngụm cà phê và vô đề ngay:
"Cho tôi hỏi chuyện này hơi riêng tư một tí nhé. Yến ạ, sao bồ có vẻ không được vui thì phải?"
Miếng bánh thứ hai đưa lên đã vụt tung tóe những lớp bụi mỏng như tuyết giá về bay trên môi tôi: "Ồ... sao bồ biết? Mà thử hỏi trong đời này có bao nhiêu phần trăm là luôn luôn vui được nhỉ?"
"Thật ra Erin và cả tôi cũng chỉ đoán mò. Thấy cô xuống phố một mình nè, sinh nhật cũng một mình nè, chúng tôi suy diễn thế thôi." John thổ lộ không giấu diếm.
"Vâng, tôi đang ly thân. Bốn đứa con ở với bố, lý do anh chị em chúng nó muốn được sống chung với nhau mà tôi thì chỉ có thể lo được cho hai đứa là tối đa."
"Trông cô không có vẻ gì là đông con cả." Erin vừa cười vừa nhìn chòng chọc vào người tôi.
"Không phải tôi vừa nói là chẳng có đứa nào bên cạnh cả sao." Tôi cười khỉnh, chua chát.
Ðột nhiên Erin đập nhẹ vào tay tôi:
"Yến nghĩ là tôi có mang hạnh phúc đến cho John chăng?"
"Sao lại không? Và đó phải là một sự hổ tương, không thể đến từ một phía. Tôi nghĩ cả John và Erin đều mang hạnh phúc cho nhau." Tôi đáp như một nhà cố vấn hôn nhân hay một "lốc cốc tử".
"Trông có vẻ như vậy. Nhưng mặt trái của chiếc mề đay thì... Và cả tôi nữa, tôi biết mình cũng bất lực để Erin loay hoay đi tìm kiếm hạnh phúc đâu đâu." John thoáng thở dài.
"Cuối cùng chúng ta mãi mãi là những kẻ hoài công." Ðuôi mắt của Erin dài ra những sâu thẳm phiền muộn.
"Có một điều hy vọng Yến giúp được. Chúng tôi chắc chắn sẽ đền bù xứng đáng. Erin, em bắt đầu đi chứ." Giọng John có vẻ thúc bách, trầm trọng.
"Em đã bắt đầu rồi đó chứ nhưng phải từ tốn một chút kẻo Yến sợ... thì hỏng chuyện." Erin chậm rãi.
"Này bồ ơi, bồ có thấy John của tôi tội nghiệp lắm không. Ông ấy là một người trở về từ cuộc chiến. Ðã quá quen với những dữ dội tàn phá, vô nghĩa trước những điều mất, còn. Thoạt đầu tôi cố gắng đem ông ta ra khỏi những cuộc rượu và những cơn say... John bằng lòng ghi danh vài courses về thần học... làm tôi mừng hết lớn. Lấy nhau như một đền bù ân nghĩa hay một bám víu dễ dãi. Rồi thì tôi trở thành con đàn bà lãnh cảm và John trở thành vị mục sư chĩnh chạc. Tôi phục John không phải vì một chút cảm giác xác thịt mà ruồng bỏ tôi."
"John là một mục sư thật sao? Vậy thì vì chút liêm sỉ với thánh thần, ông ấy và bà phải chịu đựng nhau cho đến hết đời." Tôi thật tình nhiều hơn là đùa nghịch.
"Ðiều ấy tôi thấy không công bằng cho John tí nào Yến ạ. Ðã trót mang thân phận con người thì mục sư cũng chỉ là đàn ông." Erin mũi lòng.
"Erin định nói điều gì? Ông ấy là "đàn ông" chứ đâu phải là "đàn ong" loài vật. Ở với nhau mà càng ngày càng lạ lẫm nhau thì ich gì."
"Yến ơi Yến, chính ta với ta mà cũng còn phải lạ mặt nhau mỗi ngày nữa huống là. Hằng ngày ra đường chúng ta lại tiếp tục đụng đầu với vô số những kẻ lạ. Mỗi con người là mỗi cánh rừng âm u, càng tỏ ra mạo hiểm bước vào thám thính càng dễ bị lạc sâu mà thôi."
"Erin, em nói đơn giản hơn tí nào. Yến đâu muốn vào đây để nhức đầu vì em." John nhắc khéo.
"Không sao. Tôi vẫn bị nhức đầu hoài vì những sức ép ưu tư ấy. Tôi cũng đang dò dẫm, và nhiều khi cũng không biết rõ là tôi đang đi đâu, ở đâu, ra sao nữa."
"Tôi có thể lợi dụng trạng thái lãng đãng ấy của Yến để rủ rê Yến cùng bay. Chúng tôi thiếu đôi cánh thanh xuân của Yến, và đời sống chẳng lẽ cứ tẻ buồn lạnh lẽo như thế này cho tới chết sao?" Erin vẫn cố tình nói vòng vo.
"Erin và John muốn gì ở tôi? Tôi vẫn chưa hiểu ý của mấy người." Tôi khá sững sờ, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
"Này nhé, kể ra căn nhà của chúng tôi quá đẹp và lại quá rộng, nhất là đối với cặp vợ chồng không con và không lửa cháy. Yến là người sẽ thắp lửa, làm cho căn nhà ấm áp và đáng sống hơn. Tiền bạc không thành vấn đề đối với chúng tôi." Erin nói một hơi dài, tỏ vẻ khẩn nài.
Tôi chợt hiểu vai trò của mình:
"Tiếc là ông bà không... "mua" được tôi, dù tôi đang rất cần tiền. Tôi là người đàn bà bị liệt âm. Tôi không mết đàn bà, cũng chẳng mê đàn ông. Và cả đời chắc tôi cũng không biết đâu là bóng, đâu là hình của chính mình."
"Tưởng cô đi lạc, chúng tôi kéo cô đến ở trọ một vài đêm cho biết mùi vậy mà." John đùa dai, lại xoáy vào người tôi cái liếc mắt đắm đuối, thu hút.
Mùi đêm của phố hạ vẫn còn thiếu cái bật lửa của vầng sao trên cao.