Câu chuyện đêm đông
Tác giả: Phạm Tú Uyên
Dường như đất trời muốn cho mùa xuân ấm áp nên còn lại bao nhiêu cái lạnh đều dồn hết cho những ngày này. Bóng đèn ngủ trên tường tỏa ánh sáng yếu ớt, lười biếng. Hay hơi lạnh đậm đặc cũng khiến nó trở nên lừ đừ!
Mười giờ đêm mà tưởng như khuya lắm! Bé Hà cựa mình hoài, chốc chốc lại nhổm dậy. Mẹ kéo chăn trùm vào người em: “Sao thế, lạnh quá không ngủ được ư con?” Cô bé lại ngoan ngoãn nằm xuống: “Không mẹ ạ!” Tuy nói vậy nhưng Hà nằm kín trong chăn cứ ngọ ngoậy. Cô lay khẽ mẹ: “Hình như có ai...ở ngoài hiên nhà mình...” Mẹ mắng: “Bậy nào, đừng nói nhảm” Hà vễnh tai: “Thật đấy! Có cả tiếng thở nữa!” Không chờ Hà nói dứt câu, mẹ chụp chăn vào đầu ấn cô bé nằm xuống giường. Nằm yên được một lúc, cô kéo nhẹ chăn, hơi lạnh phả vào mặt khiến Hà co rún người. Ngoài trời gió từng cơn thổi xào xạc những tán cây trong vườn, vỗ phành phạch vào tàu lá chuối sau hè. Thỉnh thoảng vãi từng bụm mưa xuống mái tôn nghe như có ai ném cát. Hà lắng tai phân biệt từng âm thanh. Không thể lẫn vào đâu được dù ngoài trời đang đầy những thanh âm của đêm mưa phùn rét mướt. Tiếng thở...dường như không còn hơi để thở - thoi thóp, đứt quãng rồi im lặng! Hà để tai ngoài chăn nghe ngóng. Cô bé nằm chờ có lẽ lâu lắm, đôi mắt bắt đầu ríu lại. Chăn ấm nệm êm rủ rê khiến cô định thụt đầu vào chăn. Mẹ nói đúng! Chắc do mình khéo tưởng tượng... Bỗng có tiếng...gõ cửa! Tiếng đập vào cửa yếu lắm, yếu đến độ như khẻ chạm tay vô cửa - âm thanh chảy dài tưởng chừng không còn lực để đứng, ngã khụy, bất lực! Bé Hà chưa biết sợ ma? Thật ra, Hà đã học lớp năm, đã là một cô bé lớn. Nhưng lúc này đây Hà không sợ, không nghĩ thế! Thân phận “Cô bé bán diêm” mà Hà đọc lúc tối trước khi đi ngủ đã khiến Hà thương nhiều hơn sợ. “...Que diêm cuối cùng đã tắt!” Hà nghĩ thế. Tiếng động lạ nơi cửa cũng im bặt! Cô bé không còn đủ bình tỉnh, tung ra khỏi chăn: “Chết rồi mẹ ơi...!” Tiếng kêu thảng thốt của Hà làm mọi người trong nhà bật dậy. Ba với thằng Tí chạy vào phòng, mẹ dang tay ôm cô bé vào lòng: “Mơ gì thế con? Làm mẹ hết hồn!” Hà đưa tay ra cửa thều thào nhưng dứt khoát: “Có ai đó...chết ngoài hiên mẹ ạ!” Thằng Tí vừa nghe nói có người chết... Nó nhảy phóc lên ôm chặt lấy ba. Mọi người tự nhiên rùng mình. Nét mặt Hà tỉnh khô nhưng tha thiết, khẩn cầu! Ba nói: “Nằm mơ đấy! Nhưng thôi, cứ mở cửa ra cho nó yên tâm” Ba đi về phía cửa, cu Tí chạy sang giường với mẹ. Cánh cửa được mở ra, gió thốc vào phòng làm chao đảo những tấm màn treo: “Ghê quá mẹ ơi!” Tí úp mặt vô lưng mẹ run lập cập. Mẹ ngồi xuống giường nhìn hai cha con Hà đứng ngoài cửa. Ba bẹo má cô bé mắng yêu: “Có gì đâu nào, con đọc truyện cho lắm rồi đêm ngủ nằm mơ...” Hà căng mắt vẫn không thấy gì ngoài tiếng xào xạc của cây và ù ù của gió cùng với màn đêm mịt mùng. Ba định kéo Hà vô nhà để đóng cửa lại, cô bé reo lên: “Có...tiếng rên!” Mọi người nhốn nháo. Điện được bật sáng choang, tiếng kêu ư ử phát ra từ dưới góc cánh cửa. Hà ngồi thụp xuống: “Ba mẹ ơi, một con chó!” Cô bé reo lên sung sướng và bế thốc nó vào nhà. Cu Tí chạy lại đưa tay xoa xoa lên bộ lông ướt sũng dán chặt vào thân con chó tội nghiệp. Nó thở thoi thóp, đôi mắt tưởng chừng không mở nổi, nhíu lên nhìn Hà và cu Tí. Nó gượng liếm nhẹ vào tay Hà như tỏ sự biết ơn và rồi thiếp đi như một cái xác. Mọi người trong nhà cho rằng nó đã chết. “Nó chưa chết! Nó không thể chết được!” Hà rưng rưng nước mắt nói như vậy và cô bé chạy đi lấy khăn lau khô bộ lông nó. Ba quay sang mẹ: “Em lấy máy sấy tóc - làm ấm có thể cứu sống nó đấy! Được sưởi ấm, con chó dần dần tỉnh lại. Nó rên khe khẻ. Dù không đủ sức nhưng nó vẫn cố hếch cái mõm ương ướt cọ vào tay Hà. Cô bé sung sướng vuốt nhẹ lớp lông mềm mại trắng muốt, êm như nhung. Bỗng mẹ kêu lên: “Con chó có chửa, dường như...!” Không biết lời mẹ nói nó nghe được không nhưng tiếng ư ử to hơn và cái đuôi nằm im lìm chợt cong vòng, ngoe nguẩy.
Sau khi uống xong chén sữa mẹ đem tới, con chó có vẻ đỡ nhiều. Nó đứng nhìn mọi người, nhìn lâu lắm! Rồi đi loạng choạng về phía góc tủ. Ba kéo Hà vào lòng mắng yêu: “Cái con bé này làm cả nhà mất ngủ...” Cu Tí bênh chị: “Nhưng cứu được con chó mà ba!” Mẹ xoa đầu Hà và Tí: “Các con của mẹ ngoan lắm, Giờ hai cô cậu ngủ mai còn đi học!”
Ngoài trời gió bấc vẫn lay những tàu lá xào xạc, mưa vẫn như vãi cát lên mái tôn. Trong góc tủ, chó mẹ đẻ được hai con con trắng nuốt. Nó cố gắng gượng, bằng sức lực cạn kiệt, hai đứa con chào đời toàn vẹn. Chó mẹ rúm người lại nhìn hai con đang ngọ nguậy dưới bầu sữa. Nó cong người đưa mõm kéo con sát vào lòng cố liếm, cố truyền hơi ấm sang hai đúa con. Chó mẹ không rên nữa, nó chảy nước mắt, há miệng hớp hớp không khí như ráng tìm thêm sự sống, ráng tìm thêm chút thời gian chăm sóc những đứa con... Nhưng không còn thời gian nữa và thở hắt ra thật mạnh - nó chết! Hà có biết gì đâu! Cô bé ôm mẹ ngủ thật say. Trong giấc mơ em thấy bà tiên cầm đũa thần cứu “cô bé bán diêm” sống lại!
Phạm Tú Uyên