Chương 10
Tác giả: Agatha Christie
M ột tuần sau, Bobby đến Londres hợp tác với Badger mở xưởng sửa chữa ôtô. Anh nhận được nhiều thư của Frankie viết bằng thứ chữ khó đọc như đánh đố, nhiều chỗ phải đoán mãi mới hiểu nổi. Nói chung, trên những nét lớn ở thư của cô bạn gái là vẫn tiếp tục điều tra bọn tội phạm theo như kế hoạch mà hai người đã nhất trí. Anh luôn luôn sẵn lòng làm theo mọi sự điều khiển của cô và như vậy là hợp với hoàn cảnh của anh, vì hàng ngày anh bận bịu sửa chữa máy móc chẳng có nổi lấy vài phút rỗi rãi. Từ ngày mở xưởng, Badger đã làm rối tung công việc khiến cho xưởng lâm vào tình cảnh lúng túng và bê bối khó mà tưởng tượng nổi. Bằng cái đầu tháo vát và đôi tay khéo léo của mình, Bobby đã giúp bạn đưa mọi việc trở lại ổn định.
Từ sau lần bị chết hụt, Bobby đã hết sức cảnh giác. Được cứu sống khỏi sự đầu độc bằng 8 grains moóc phin, anh đã trở nên thận trọng trước khi ăn uống bất kỳ loại thực phẩm nào. Cũng từ ngày đó anh luôn mang theo trong mình một khẩu súng lục tùy thân mặc dù anh bị vướng víu nhiều vì nó.
Anh đang miên man hồi tưởng, coi cuộc phiêu lưu mà anh vừa trải qua như một cơn ác mộng kỳ quặc thì chợt chiếc xe Bentley của Frankie xuống khỏi dốc Mews, rú ga đi tới trước xưởng của anh rồi dừng lại. Bobby, trong bộ quần áo dính đầy dầu mỡ, chạy ra đón người bạn gái của mình. Frankie cầm lái và một người đàn ông có bộ mặt đưa đám ngồi cạnh cô.
- Chào Bobbv! Tôi giới thiệu với anh đây là bác sĩ George Arbuthnot. Chúng ta cần bác sĩ giúp một số việc.
Bobby thoáng một chút ngạc nhiên, đến chào bác sĩ Arbuthnot.
- Cô cho rằng chúng ta cần đến sự có mặt của một thầy thuốc sao? - Anh quay sang hỏi Frankie - Cô lo lắng cho sức khoẻ của tôi sao?
- Chẳng phải là tôi đưa bác sĩ đến để khám bệnh cho anh đâu. Bác sự giúp chúng ta thực hiện một kế hoạch nhỏ do tôi dựng nên. Anh có thể bố trí một chỗ nào riêng biệt để chúng ta bàn bạc một chút?
Bobby nhìn quanh xưởng với con mắt cảnh giác.
- Có lẽ chỉ vào trong phòng tôi là kín đáo.
- Được lắm!
Cô gái nhảy ra khỏi xe, theo sau là George Arbuthnot đi theo Bobby. Họ leo theo một cầu thang và bước vào một căn phòng nhỏ.
- Tôi chẳng biết nên mời các vị ngồi đâu cho tiện - Bobby nói, khi nhìn vào chiếc ghế nhựa duy nhất đang xếp mấy thứ đồ đạc lổng chổng bên cạnh tủ quần áo của anh.
- Chúng ta ngồi xuống giường - Frankie nói. Cô ngồi xuống trước và Arbuthnot ngồi theo.
- Kế hoạch điều tra của tôi ở quê đã xong - Frankie báo tin - Tôi tiếp tục điều tra vùng lân cận. Nhưng trước hết phải có một xe ôtô. Một trong những chiếc xe của anh sẽ được dùng đến.
- Cô có ý định mua một chiếc xe ôtô ở đây sao?
- Vâng.
- Còn chiếc Bentley của cô?
- Nó sẽ được dùng vào một việc mà tôi muốn làm.
- Việc gì vậy?
- Làm nó rời ra thành nhiều mảnh.
Bobby sửng sốt lầu bầu.
Lần đầu tiên, George Arbuthnot cất tiếng nói, giọng nói sâu sắc, có vẻ không được vui:
- Nói một cách khác, cô ta sắp có một tai nạn.
- Làm sao mà biết trước được?
Bực tức, Frankie thở dài:
- Xin lỗi Bobby, tôi không trình bày thẳng vào vấn đề nên có sự hiểu lầm. Tôi hiểu là anh vốn thật thà trung thực không ưa nghe lối nói bóng bẩy vòng vo, vậy anh chú ý nghe kế hoạch của tôi nhé.
Frankie ngừng một lát rồi tiếp tục:
- Tôi sẽ lái xe trên con đường nhỏ dẫn tới biệt thự của Bassington-ffrench…
- Rồi sao?
- Bassigton-ffrench... Bassington-ffrench ở Merroway Court, làng Staverley vùng Hampshire. Họ có hai anh em. Merroway Court là đất của vợ chồng người anh. Roger Bassington-ffrench là em, tạm trú ở nhà người anh và đang tìm mua nhà riêng...
Muốn điều tra Roger Bassington-ffrench, người mà ta nghi là tội phạm, thì tôi hoặc anh phải tìm cách nào lọt vào được bên trong lâu đài. Tôi đã đến tận nơi ngắm nhà ở của họ Staverley, là một làng nhỏ. Những người lạ mặt đến hoặc ở lại lâu trong làng sẽ bị người địa phương chú ý đến ngay, và bọn tội phạm cũng lập tức đề phòng và đối phó. Bởii vậy ta phải tìm cách tránh bằng mọi giá. Tôi trình bày thẳng vào phương án của tôi: Tiểu thư Frances Derwent tự lái chiếc xe của mình với sự táo bạo chưa từng thấy và xe của cô sẽ húc vào tường trên có lưới sắt của lâu đài Merroway Court. Xe hỏng nặng và tiểu thư Frances bị thương sẽ được khiêng vào lâu đài. Không thấy cô bị thương bên ngoài như dập gẫy xương hoặc chảy máu mà chỉ thấy kêu đau đớn bên trong và chẳng thể khiêng chuyển cô về ngay lâu đài của cô được.
- Ai sẽ khẳng định điều này?
- George. Bởi giờ thì anh đã hiểu ra vai trò của bác sỹ George trong màn kịch này. Chúng ta chẳng thể sơ hở gọi bất kỳ một thầy thuốc nào khác vì như thế sẽ có nguy cơ, chẳng hạn ông ta phán là bị thương nhẹ không sao cả, hoặc một người bình thường nào đó nhiệt tình cứ đòi đưa tôi đến bệnh viện gần nhất... như vậy thì hỏng việc. Không! Phải trình tự làm theo đúng như đã dàn dựng: George tình cờ lái xe qua, tất nhiên là xe ôtô (chính là chiếc xe mà chúng tôi mua của các anh). Chứng kiến tai nạn, George ra khỏi xe ôtô và khẩn trương: "Tôi là thầy thuốc. Mọi người hãy lùi lại sau để tôi khám cho nạn nhân!" (Giả định tình huống có đông người ở xung quanh). Thế rồi nạn nhân được chuyển gấp vào trong lâu đài có tên gọi là gì nhỉ? Merroway Court! Tốt! “Tôi phải khám ngay những chấn thương bên trong cơ thể của tiểu thư…” Họ có thể đưa tôi vào một căn phòng có đủ tiện nghi. Gia đình Bassington-ffrench có thể biểu thị thái độ nhiệt tình, nhưng cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt. George sẽ tùy theo thái độ của họ mà ứng xử thuyết phục. Trước hết thầy thuốc khám và tất nhiên phải nói là may mà không gãy xương và chảy máu nhưng... nạn nhân có những chấn thương bên trong rất nguy hiểm. Bác sĩ George phải viện dẫn ra một lý do chuyên môn nào đó buộc tôi phải nằm yên bất động khoảng hai hay ba ngày (để tôi có đủ thời gian làm quen và tranh thủ thiện cảm của những người trong gia đình Bassington) và khi George khám xong, sơ cứu, và cho đơn mua thuốc. Trước khi cáo từ ra về, George căn dặn lại một lần nữa thời gian kiêng cữ để tôi sẽ có cách thu xếp bù đắp lòng tốt của gia chủ.
- Thế còn tôi? Tôi sẽ đóng vai trò gì?
- Anh chẳng thể có mặt được ở màn kịch đó.
- Lẽ nào tôi lại đứng ngoài cuộc?
- Ồ, anh bạn quí mến! Đừng có quên là Bassington-ffrench biết anh. Còn tôi họ chưa gặp bao giờ, và khi biết tôi là con gái hầu tước có danh giá trong vùng thì chắc là họ chẳng nghi ngờ và có thể còn đối xử tốt là khác. George lại là một bác sỹ thực thụ trong vùng, đích thân khám cho tôi, bởi vậy cái tai nạn này cũng sẽ chẳng thể không tin là thực.
- Ồ, cô nói nghe có lý lắm - Bobby nhận xét.
- Còn tôi thì rất hài lòng về sự bàn bạc của chúng ta đã thông qua được phương án điều tra tội phạm một cách thấu đáo.
- Vậy còn tôi chẳng đóng một vai trò nào ư?
- Có chứ anh bạn. Muốn tham gia. anh phải để cho râu của anh mọc lên. Mất bao lâu thì râu anh mọc tốt?
- Hai hoặc ba tuần, hình như thế.
- Trời! Tôi chẳng thể ngờ là phải đợi lâu như thế!
- Tại sao chẳng để tôi đeo một bộ râu giả vào?
- Họ sẽ nhận ra ngay sự giả mạo. Nhưng hãy thử xem... hình như có một cách cấy râu giả từng sợi một vào ria có thể che nổi những cặp mắt tinh đời nhất. Ta sẽ tìm đến một thợ làm râu tóc giả của nhà hát kịch.
- Anh ta sẽ nghĩ là tôi trốn tránh cảnh sát mất?
- Mặc cho anh ta nghĩ gì thì nghĩ...!
- Làm được râu rồi tôi sẽ làm gì tiếp?
- Anh sẽ khoác bộ quần áo của tài xế và lái chiếc Bentley đến Staverley.
- Ồ! Được lắm!
Gương mặt của Bobby tươi hẳn lên.
- Bây giờ anh nắm được rồi chứ? - Frankie nói - Chẳng ai chú ý nhiều đến anh tài xế làm gì. Bassington-ffrench có nhìn thấy anh thì cũng chỉ một loáng thôi, chú ỷ ngắm nghía anh làm gì, vả lại hắn đang bận đầu óc về tấm ảnh mà. Tôi còn cho rằng kể cả khi hắn gặp anh trong bộ quần áo tài xế, không đeo râu nữa, hắn cũng chưa chắc đã nhận ra. Tuy nhiên, với bộ râu ngụy trang, anh sẽ an toàn tuyệt đối. Anh nghĩ sao về ý kiến của tôi?
- Ôi Frankie, tôi chẳng còn nhận ra một kẽ hở nào trong kế hoạch của cô!
- Vậy thì! Chúng ta hãy ra chọn xe đi. Bobby, xin lỗi George, cái giường ọp ẹp của anh xiêu rồi đây này!
- Kệ nó!
Họ cùng xuống ga ra, nơi mà một người đàn ông trẻ mừng đón họ rối rít. Nét mặt anh ta trông cũng khả ái chỉ có điều là đôi mắt luôn có xu thế nhìn chếch đi những hướng khác chứ chẳng nhìn thẳng vào mắt những người mà anh ta đang giao tiếp.
- Badger này! - Bobby nói - anh còn nhớ Frankie không?
Tất nhiên, Badger chẳng còn nhớ gì nhiều những kỷ niệm đã xa nhưng anh reo lên bằng giọng nói lắp đáng yêu của mình:
- À! À! À! Vâng…
- Lần cuối tôi gặp anh hồi ấy - Frankie gợi nhớ lại - anh ngã dúi đầu vào bùn và chúng tôi phải cầm chân anh để kéo anh lên.
- A!... A!... Không thể như vậy… Nếu có thì ở Galles kia...
- Đúng rồi.
- Frankie muốn mua một chiếc xe tồi - Bobby báo tin.
- Anh George đây cũng cần một chiếc nữa - Frankie đính chính ngay, không muốn Bobby tiết lộ với Badger cái kế hoạch mà họ cần giữ bí mật.
- Vâng... xin mời... mọi người đến... đến xem xe của... của chúng tôi.
- Chúng rất đẹp! - Frankie kêu lên trước những chiếc xe màu đỏ chói và màu xanh lá cây.
- Đây là... chiếc Chrysler... mới được... sửa lại - Badger nói.
Bobby nói ngay:
- Không. Frankie chỉ cần một chiếc xe đi khoảng sáu mươi ki lô mét một giờ trở lại thôi.
Badget nhìn người cộng tác với vẻ trách móc.
- Chiếc Standard này chữa xong nhưng chưa đi thử - Badger giải thích - Còn chiếc Essex này cũng rất tốt, nó có thể đi một lèo ba trăm kilômét.
- Được, tôi lấy chiếc Standard.
Badger kéo người cộng tác ra chỗ vắng.
- Giá... giá bao nhiêu? Tớ... tớ không thể lấy... lấy đắt bạn của cậu được. Mười... mười li-vrơ được không?
- Đồng ý mười li-vrơ - Frankie can thiệp vào cuộc thảo luận - Tôi sẽ trả tiền ngay.
- Bằng gì? - Badger thì thào.
Bobby giải thích cho bạn rõ.
- Lần... lần đầu tiên tớ… tớ thấy một vị khách có... có nhã ý trả... trả bằng tiền mặt.
Đến lượt George Arbuthnot chọn xe.
Đợi Frankie thanh toán tiền xong, Bobby đưa hai người ra chiếc xe Bentley và hỏi:
- Bao giờ thì vụ tai nạn ấy xảy ra?
- Càng sớm càng tốt. Chiều mai.
- Nếu tôi mang râu giả thì tôi tham gia được chứ.
Frankie nhún vai.
- Không được đâu! Để cho bộ râu giả ấy tụt xuống đúng lúc... làm hỏng hết mọi việc sao? Nếu anh muốn tới thì phải cải trang thành một người đi xe môtô... với một cái mũ bảo hộ kính to chụp vào đầu... Anh nghĩ sao George?
Lần thứ hai George Arbuthnot nói, cũng vẫn với cái giọng buồn buồn ấy:
- Tuyệt lắm! Mưu mẹo của cô thì hết chê, chỉ phải một nỗi là lúc nào cũng tếu được!