- G -
Tác giả: Alfred Hitchcock
Jeff, vẫn còn ngơ ngác, mở mắt ra. Phải mất vài giây Jeff mới hiểu ra mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Rồi cậu thử ngồi dậy, nhưng bị té ngã và kêu “Ái!”. Đầu Jeff đau nhức. Cổ tay cổ chân cũng đau. Đầu đau, do bị đụng lúc té; cổ tay đau, vì bị cột ra sau lưng; cổ chân đau vì bị cột một sợi dây thô.
Jeff đang nằm dưới đất, ngay bên cạnh kệ sách. Thầy Matthews nằm bên cạnh, cũng bị trói.
- Jeff ơi, em có bị thương không? Thầy lo lắng hỏi.
- Em không sao. Chính Tony Higgins đã trói thầy và em như thế này à?
- Trói chặt như hai khúc giò - Thầy Matthews đáp. Hắn trói, rồi ra đi, bảo là sẽ quay lại.
- Thầy, thầy nghĩ hắn sẽ làm gì ta? Jeff hỏi, cố tỏ ra dũng cảm.
- Thầy không thích dự đoán thử. Nếu hắn là người đàng hoàng, thầy có thể thử nói chuyện. Nhưng hắn không đàng hoàng tí nào. Em có thấy hắn tức giận như thế nào lúc kể rằng ông Newcomb không chịu đưa tiền cho hắn.
- Dạ em thấy - Jeff nói.
- Thầy sẽ thử. Nhưng thầy nghĩ hắn sẽ không chịu nghe. Jeff ơi, thầy đã cố gắng hết sức để làm cho nút cột dây tay thầy lỏng ra một chút. Nếu thầy quay lưng lại, em có thể cố làm tiếp bằng răng.
- Em sẽ cố, thưa thầy.
Thầy giáo lăn qua bên hông và Jeff vặn vẹo mình cho đến khi nhìn thấy được ngay trước mặt hai tay bị trói của thầy Matthews. Tony đã thắt một cái nút thật chặt và Jeff lo sợ kế hoạch sẽ không thành công, nhưng đó không phải là lý do để mất thời gian. Jeff nắm một khúc dây giữa hai hàm răng, rồi bắt đầu gặm, giống như con chó con đùa giỡn với chiếc dép.
Răng Jeff rất trơn: sợi dây làm trầy môi cậu. Jeff làm thử một lần nữa. Lần này, Jeff có thế hơn. Jeff tuyệt vọng đang kéo khúc dây, thì tiếng chân bước nặng nề vang lên bên ngoài.
- Higgins quay về!
Tuy nhiên, hắn không vào. Hắn đẩy xe cút kít. Nghe tiếng sỏi kêu dưới bánh xe. Tony dừng lại. Có tiếng kim loại, sau đó là tiếng gõ đục, trên gỗ. Rồi một hồi sau là tiếng lách cách bất ngờ: tiếng kích xe.
- Hắn làm gì vậy? Jeff thì thầm.
Hai tù nhân đang nằm đối mặt với tường và không thể thấy gì qua cửa sổ mở.
- Thầy không biết, Jeff à. Em cứ cắn tiếp đi. Có thể ta sẽ đủ thời gian để kịp tự giải thoát.
Jeff quyết liệt làm tiếp công việc gặm dây. Phía bên ngoài, tiếng lách cách vẫn vang lên, chậm chạp và đều đặn. Cái kích đang lên. Rồi có tiếng động mới: tiếng phiến gỗ kêu rít kèm theo như tiếng lách cách.
Chuyện gì đang xảy ra? Jeff hoàn toàn không biết được. Jeff vẫn đang nhai dây. Năm phút trôi qua, rồi mười phút nữa. Cuối cùng, Jeff cảm thấy dây lỏng được một chút.
- Nhanh lên Jeff ơi! thầy giáo thì thầm. Chắc không còn bao nhiêu thời gian đâu.
Tiếng lách cách và kêu rít đã chấm dứt. Tony Higgins đang bước đi phía bên ngoài.
Môi và lưỡi Jeff bị rát phồng. Nhưng bây giờ, dây ướt không còn trơn và dễ cắn hơn. Jeff kiên quyết cắn vào nút dây rồi kéo mạnh. Jeff cảm thấy đầu dây đang ra.
- Tốt lành! Thầy Matthews khuyến khích. Cố thêm một tí nữa thôi…
Jeff cắn dây lần cuối, nút sút hẳn ra. Đúng lúc đó, Higgins nhảy xuống nặng nề từ cửa sổ, và bước đến chỗ hai tù nhân.
Thầy Matthews vội vàng lăn trên lưng để giấu hai bàn tay gần như đã được tự do.
Jeff cũng làm theo. Ông chủ nông trang đáng sợ cúi xuống hai thầy trò:
- Hai người thế nào rồi. Tôi sẽ chăm lo cho hai người...
Jeff hầu như không nghe gì, ánh nhìn Jeff đang dán vào một trong bốn gốc của căn phòng, đang ở độ cao mà đáng lẽ nóc nhà phải dựa trên tường. Do căn phòng không có trần nhà, nên thấy rõ sườn mái và Jeff kinh ngạc thấy mái nhà đã được nâng lên khoảng ba mươi centimét. Thấy rõ một khe hở rộng giữa bờ mái và bờ tường nhà.
Thầy Matthews cũng nhận thấy và bắt đầu nói chuyện ngay để câu giờ:
- Vậy ra đây là bí mật của anh? Thầy kêu. Tony ơi, anh khôn lắm. Không có cửa mật. Chỉ có mái nhà mà ta nâng lên một chút, đủ cho một người có thể chui qua khe hở, sau khi đóng đinh mấy ván gỗ trên cửa và cửa sổ từ bên trong. Rồi hạ mái nhà xuống, thế là tất cả có vẻ bình thường. Đáng lẽ chúng tôi phải nghĩ ra được. Tất nhiên là mái nhà luôn luôn có vẻ như được gắn chắc trên căn nhà mà nó che phủ, nhưng có khi nó nằm cố định nhờ chính trọng lượng của nó...
Mưu mẹo của thầy thành công một lúc.
Tony Higgins cười khẩy.
- Chính xác - hắn nói. Gioe, công nhân của tôi, đã làm toàn bộ phần bê tông. Gioe là thợ hồ giỏi. Còn tôi làm phần sườn. Khi làm đến cái góc này, thì tôi bị thiếu đinh. Lên thành phố kiếm đinh khác thì mệt quá. Nên tôi để nguyên như thế này. Tôi nghĩ cái kích xe tải sẽ nâng các phiến gỗ lên dễ dàng, và tôi đã nghĩ đúng. Đó là ý mà tôi cung cấp cho ông Newcomb. Vậy mà ông ta dám nói là ý vô lý!
Một lần nữa, nét mặt hắn sậm xuống vì tức giận.
- Nhưng bây giờ, ông ta không còn nói thế nữa. Tôi đã lừa được mọi người, kể cả cảnh sát.
- Anh đã đánh lừa tất cả chúng tôi - thầy Matthews thừa nhận. Nhưng còn mấy dấu chân nhỏ dần? Anh làm cách nào?
- Dễ. Tôi có đủ loại giày dép, đủ kích cỡ, còn lại từ mấy cuộc bán. Tôi nhúng vào mực đỏ và in dấu chân. Và tôi đánh máy bức thông điệp. Báo chí kể bao nhiêu thứ về người đàn ông bốc hơi!
Hắn phá lên cười.
- Cả đời tôi chưa bao giờ thấy trò nào vui như thế. Mọi người đến, nặn óc tìm lời giải...
- Một lời giải hết sức đơn giản - thầy giáo thừa nhận. Nhưng anh định làm gì Harley Newcomb?
- Ông ta vẫn còn trên tầng nóc nhà tôi, tôi luôn khóa kỹ, vì trong đó có mấy bộ quần áo tôi cất giữ. Cuốn sách có ý truyện ăn cắp của tôi cũng trong đó với ông ta. Tôi chờ thử xem có ai đoán ra rằng chính tôi đóng đinh tất cả, chui ra qua khe hở dưới mái và hạ mái nhà lại chỗ cũ? Do không ai đoán ra nên giờ tôi có thể thực hiện kế hoạch!
Hắn nói câu cuối cùng này bằng một giọng lạnh lùng, đầy đe dọa đến nỗi Jeff rùng mình.
- Anh nghe tôi này, Tony - thầy Matthews nói. Hiện anh chưa làm tổn hại gì nghiêm trọng ông Newcomb và chúng tôi. Anh hãy thả chúng tôi ra, anh hãy thả ông Newcomh ra. và anh sẽ không bị tội gì nhiều.
- Thả các người ra à? Higgins chưng hửng hỏi lại. Các người đã biết bí mật của tôi và sẽ làm hỏng mọi việc của tôi hết à? Bộ tưởng tôi điên hả?
- Tony à, anh hãy suy nghĩ trước khi...
- Tôi suy nghĩ xong rồi - ông chủ nông trang gầm hét lên. Lúc đầu, tôi chỉ định giấu ông Newcomb một thời gian để ông ta thấy giá trị của cái ý tôi cung cấp cho ông ta và dạy cho ông ta một bài học là không được lừa người khác. Nhưng rồi mấy người hiếu kỳ bắt đầu đến tham quan ngôi nhà bí ẩn và tôi hiểu là không thả được ông Newcomb. Nghĩ xem. Không đầy một tuần, tôi đã kiếm được bốn trăm dô-la. Chẳng lẽ làm hỏng vụ kinh doanh này sao!
- Tony, anh nghe này...
Ông chủ nông trang bắt thầy Matthews im lặng bằng cách hét thật lớn
- Chính anh phải nghe tôi! Newcomb không có quyền làm cạn mỏ vàng của tôi. Cả hai người cũng vậy. Không được, ông thầy giáo ơi. Trái lại, các người sẽ tiếp tế cho nó. Khi người ta lại tìm thấy ngôi nhà bị đóng kín mít một lần nữa, khi người ta dùng rìu phá cửa để vào, khi người ta phát hiện cả hai người bên trong, thì đó thật sự là vụ bí ẩn lớn nhất thế kỷ. Anh có dám cá là tôi sẽ kiếm được một trăm đô-la một ngày không? Một tuần, được khoảng một ngàn.
- Ý anh nói sao khi nói “khi người ta phát hiện cả hai”? Thầy Matthews hỏi.
Jeff cũng muốn đặt câu hỏi như thế và cảm thấy miệng khô đi và rùng mình dọc theo sống lưng, khi thấy Tony chìa ra hai sợi dây có nút thòng lọng ở đầu.
- Ý tôi nói là người ta sẽ phát hiện hai người treo cổ ở mấy cái xà trên đầu kia - Tony trả lời. Cũng không thể nào biết được hai người vào nhà bằng cách nào, ai đã treo cổ các người và làm thế nào thế nào thủ phạm chui ra khỏi nhà. Đúng là một mỏ vàng cho suốt phần đời còn lại của tôi! Cả nếu như tôi muốn, cũng không thể nào thả các người đi bây giờ: sẽ mất quá nhiều tiền. Thôi, nói chuyện đủ rồi. Đến phiên ông thầy giáo trước nhé.
Hắn cúi xuống thầy Matthews, Jeff nhắm mắt lại để không thấy điều sẽ xảy ra tiếp theo đó.
Jeff thật là sai lầm, bởi vì do nhắm mắt, cậu không thấy thầy giáo, đang nằm trên đất, đột ngột kéo hai đầu gối về phía ngực rồi đá hai chân ra phía trước thật mạnh, mà không hề bị dây trói chân cản trở.
Tony Higgins nhận cú đá kinh khủng này thẳng vào ngực. Jeff mở mắt ra kịp thời để thấy ông chủ nông trang bị bắn về phía sau, đầu đập vào tường và ngã xuống đất, ngất xỉu.
Thầy Matthews ngồi dậy. Trong khi nói chuyện với Tony, thầy đã làm xong được công việc của Jeff. Thầy rút con dao xếp ra khỏi túi, cắt dây trói chân và chạy ra cột tay chân tên Higgins lại bằng hai nút dây thòng lọng mà hắn đã cẩn thận chuẩn bị.
Một lát sau, Jeff cũng được tự do. Cậu chóng mặt vì nỗi khiếp sợ vừa qua.
- Trời ơi! Jeff nói khi hoàn hồn. Vậy là Higgins định treo…
- Đúng - thầy Matthews vừa nói vừa xoa hai cổ tay cho máu tuần hoàn trở lại. Nếu kế hoạch hắn thành công, thầy dám chắc hắn sẽ cho làm hình nộm giống hai chúng ta và hắn sẽ treo thay vào chỗ ta để làm cho khách du lịch rùng mình trong suốt những năm sắp tới. Thầy nghĩ là không một ai giải nổi vụ bí ẩn. Mưu mẹo hắn đơn giản, nhưng thật là quỷ quyệt.
- Chỉ vì muốn có một ngôi nhà bí ẩn! Để có tiền mà khỏi phải lao động.
- Thầy nghĩ Tony không bình thường khi đụng đến tiền bạc. Kiếm được nhiều tiền quá dễ dàng làm hắn mất trí. Cũng may là hắn cúi xuống chỗ thầy như lúc nãy, bởi vì nếu không, thầy sẽ không đánh thắng nổi hắn. Thầy đặc biệt có sức mạnh ở đùi và bắp chân và hắn đã cho thầy cơ hội dùng cơ bắp
Tony Higgins dần dần tỉnh lại. Hắn hít thở và vẫn còn run. Thầy Matthews cảnh giác theo dõi hắn.
- Jeff à, thầy biết em chưa có bằng lái, nhưng em đã biết lái xe. Lần này, thầy cho phép em lấy xe thầy chạy xuống thành phố. Em hãy yêu cầu ba em gọi điện thoại cho cảnh sát. Thầy sẽ ở lại giữ Tony. Ba em có thể chở em trở về đây và hai cha con giải thoát cho ông Newcomb đang ở trên tầng mái nhà Higgins. Chắc là ông ấy sẽ rất vui khi gặp em.
- Dạ em đi ngay, thưa thầy! Jeff vừa nói vừa leo qua cửa sổ.
Khi chui ra ngoài, Jeff quyết định cậu sẽ không bao giờ viết truyện trinh thám; cậu chỉ đọc thôi. Jeff cho rằng các nhà văn phải chịu quá nhiều mạo hiểm.