watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Vụ Án Bí Ẩn Con Nhện Bạc-Chương 6 - tác giả Alfred Hitchcock Alfred Hitchcock

Alfred Hitchcock

Chương 6

Tác giả: Alfred Hitchcock

Không còn gì để làm, ba thám tử trẻ bỏ suốt buổi biểu chiều để đi dạo lanh quanh. Ba bạn tham quan những viện bảo tàng thú vị và đi xem những cửa hiệu cũ kỹ. Sau đó, ba bạn đi chơi tàu trên sông Denzo.
Rudy, không rời ba thám tử nửa bước, tiết lộ rằng ba thám tử vẫn bị theo dõi ...Lần này, có lẽ chính nhân viên tình báo Varanie, tay sai Công tước Stefan.
– Có thể chúng chỉ có nhiệm vụ để mắt đến ta thôi, Rudy rầu rỉ nói đại, nhưng tôi nghi lắm. Bọn chúng quan tâm đến các cậu. Tôi rất muốn biết tại sao.
Ba cậu cũng rất muốn biết. Không có nguyên nhân rõ ràng cho việc ba cậu bị theo dõi. Và nhất là ba cậu chưa hề giúp thái tử Djaro được gì.
Nhiều lần trong khi đi dạo, ba thám tử gặp nhiều nhóm nhỏ gồm đàn ông và đàn bà, chơi những nhạc cụ khác nhau trên mọi góc đường.
– Đó là những người hát rong, Rudy giải thích. Tất cả họ là con cháu của gia đình xưa kia đã giấu hoàng thân Paul. Chính tôi cũng thuộc nhóm này, cũng như cha tôi từng làm thủ tướng cho đến khi bị Công tước Stefan cách chức. Chúng tôi là những thần dân trung thành nhất của thái tử Djaro! Theo một sắc lệnh của hoàng thân Paul, chúng tôi không phải trả bất kỳ thứ thuế nào. Chúng tôi đã thành lập một đảng bí mật chống lại đảng của Công tước Stefan:
Đảng những Người Hát Rong. Nhưng thường người ta gọi chúng tôi ngắn gọn là những Người Hát Rong, nói chung dân chúng không ủng hộ Công tước Stefan, tôi có thể khẳng định cho các cậu điều này.
Mỗi khi vượt qua một nhóm Người Hát Rong. Rudy đi chậm lại một chút.
Rồi sau khi một nhạc sĩ kín đáo ra hiệu với Rudy, anh ta lại nhanh tiếp.
– Ta đang có gắn chơi khôn hơn, Rudy giải thích. Ta đang theo dõi những kẻ theo dõi các cậu. Và chúng tôi không bao giờ lạc mất các cậu, các cậu cứ tin chúng tôi. Chúng tôi cũng có người của chúng tôi trong cung điện và cả trong vệ binh hoàng gia. Chúng tôi biết rất nhiều chuyện, nhưng chúng tôi không biết tại sao cậu có vẻ có tầm quan trọng như thế đối với kẻ thù của chúng tôi. Tôi nghi ngờ có một âm mưu. Mà âm mưu của Công tước Stefan không thể có kết quả tốt được.
Tuy nhiên ba thám tử quá thích thú đi dạo qua Denzo đến nổi quên mất mình đang bị theo dõi. Ba cậu leo lên một vòng ngựa quay khổng lồ, trong khuôn viên giải trí, rồi ăn tối trong một nhà hàng ngoài trời có đặc sản là sản vật của sông.
Cuối cùng ba bạn về cung điện, khá mệt mỏi, nhưng với nhiều kỉ niệm và rất hài lòng về ngày đi chơi này.
Đại nội đại thần, một người đàn ông nhỏ mập mạp mặc đồng phục đỏ, lao vào đón ba thám tử.
– Chào các anh, ông nói. Thái tử Djaro xin lỗi không gặp được các anh tối nay, nhưng ngày mai thái tử sẽ ăn sáng cùng các anh. Tôi xin phép đưa các anh về phòng. Sợ các anh đi lạc vì có quá nhiều hành lang và cầu thang!
Ông hộ tống Hannibal, Bob và Peter qua một loạt những bậc thềm và hành lang, đến tận phòng. Ba cậu vừa bước vào phòng là ông biến mất, như đang bận một việc khẩn cấp và quan trọng chỗ khác.
Ba cậu đóng cánh cửa dày bằng gỗ sồi lại và nhìn xung quanh. Căn phòng đã được dọn dẹp, chăn giường đã được xếp cẩn thận, nhưng dường như không ai đụng đến vali mọi cái y nguyên như ba cậu bỏ lại. Bob để ý đến tấm mạng nhện vẫn trải ra trong góc gần chân giường mình. Khi nhìn thấy ba cậu, một con nhện to đen và vàng chạy nhanh xuống đất để tìm chỗ ẩn trong hang, giữa sàn và ván chân tường.
Bon mỉm cười. Cậu đã chấp nhận việc nhện được xem là vật thiêng liêng ở Varanie. Cậu cũng nhận ra rằng những con vật này khá đẹp, khi ta chịu khó nhìn kỹ.
– Bọn mình không có gì mới để báo anh Robert Young, Hannibal nói thật khẽ (biết đâu đó có máy nghe lén trong phòng!), nhưng mình nghĩ ta nên gọi, hỏi xem anh Robert có chỉ thị gì không. Peter ơi, cậu khóa cửa lại đi! Thà cẩn thận còn hơn không!
Peter xoay chìa khóa trong ổ. Hannibal bấm bộ đàm.
– Thám tử trưởng đây!Hannibal nói nhỏ. Anh có nghe không?
– Rất rõ, giọng của Robert Young hồi âm. Có gì báo không?
– Không có gì đặc biệt! Hannibal thú nhận. Bọn em đã thăm viếng thành phố, Bọn em đã luôn bị nhân viên tình báo của Công tước Stefan theo dõi.
– Công tước lo sợ về sự có mặt của ba mẹ, Robert Young nói. Các em đã nói chuyện với Djaro chưa? Thái tử đánh giá tình hình như thế nào?
– Bọn em chưa gặp được! Đại Nội Đại Thần cho tụi em biết là sẽ gặp thái tử sáng mai, vào lúc ăn sáng.
– Hừm! (gần như có thể nghe đầu óc của anh tùy viên trẻ tuổi của đại sứ quán Mỹ đang hoạt động hết tốc lực). Hừm! Không biết có phải người ta cố tình ngăn cản không cho thái tử gặp các em! Ngày mai, nhất thiết các em phải báo cho thái tử biết sự việc. Tạm thời, em hãy lấy cuộn băng ghi âm ra khỏi máy cho vào túi của em. Ngày mai em phải mang cuộn băng đến đại sứ quán cho anh. Các em hãy rời cung điện như thể các em định đi chơi thành phố, rồi nói tài xế chở đến đây. Anh nghĩ rằng các sự việc gấp rút lên. Rõ không?
– Dạ rõ, thưa anh!Hannibal nói – Các em hãy nghĩ thử xem có cách nào giúp thái tử không. Công tước Stefan kiểm soát báo chí, truyền hình, và đài phát thanh quá chặt chẻ đến nổi ta không thể nào liên lạc được với dân chúng qua những phương tiện này. Nhưng bọn em sẽ tìm ra một cách nào đó ...Nhưng dù sao, nhiệm vụ của bọn em sẽ chấm dứt.
– Em hiểu, thưa anh! Hannibal trả lời. Hẹn ngày mai gặp lại.
Hannibal tắt máy, mở máy và lấy cuộn băng ghi âm ra. Rồi cậu đưa cho Peter:
– Này Peter! Cầm lấy. Mình giao cho cậu. Cẩn thận đừng để ai lấy!
– Cậu cứ tin mình! Peter vừa nói vừa đút vào túi.
Trong khi đó Bob đã bước ra tủ và đang lục lạo trong ngăn kéo tim một chiếc khăn tay sạch. Những chiếc khăn tay mà Bob đã xếp trong một góc vẫn còn đó, nhưng khi Bob rút một chiếc khăn tay sạch lên, có tiếng kim loại nhỏ vang lên.
Vốn tò mò, Bob tìm kiếm ngay nguyên nhân gây ra tiếng động này. Bon nhìn kỹ hơn và nhìn thấy một vật giấu dưới đống khăn tay của mình. Bon lấy vật đó ra và la lên:
– Hannibal! Peter! Nhìn này!
Hai cậu ngạc nhiên quay lại.
– Một con nhện! Peter thốt lên. Thả ra, nhanh lên!
– Nó vô hại! Hannibal khẳng định. Đó là một con nhện hoàng thân Paul. Bob cậu bỏ nó xuống đất đi!
– Các cậu không hiểu sao! Bon gần như hét lên. Không phải là một con nhện.
Mà là con nhện!
– Con nhện? Peter lặp lại. Ý cậu nói sao?
– Con nhện bạc Varanie! Bob nói hổn hển. Con nhện bị đánh cắp trong phòng bọc thép! Chỉ có thể là nó mà thôi! Nó quá hoàn hảo để có thể tưởng là con thật, nhưng không phải con thật. Đó là một món nữ trang y như cái bọn mình đã được xem ...nhưng còn đẹp hơn nữa!
Hannibal lại gần Bob và đụng vào con nhện kim loại.
– Cậu nói đúng, Hannibal kêu. Đây là một kiệt tác. Có thể tưởng là con nhện thật. Cậu tìm thấy ở đâu vậy Bob?
– Dưới đống khăn tay mình. Có ai đã giấu vào trong đó. Nó kêu leng keng nhẹ khi chạm vào nhẫn của mình, nhờ cậu mình đã phát hiện thấy nó. Sáng nay không có, mình chắc chắn như vậy.
Hannibal sậm mặt lại. Cậu đang cố gắng hiểu.
– Tại sao lại có kẻ giấu con nhện bạc Varanie vào phòng chúng ta? Hannibal tự nói khẽ với chúng mình. Hoàn toàn không có nghĩ ...trừ phi người ta muốn đổ tội ăn cắp cho chúng ta. Nếu vậy ...
– Phải làm gì đây, Hannibal ơi? Peter hỏi, rất hoảng sợ. Cậu biết không, nếu bọn mình bị bắt quả tang với con nhện là bọn mình sẽ bị tử hình!
– Mình nghĩ ...Hannibal bắt đầu nói.
Nhưng Hannibal chưa kịp biểu lộ ý nghĩ. Tiếng chân một đội quân đang bước đều vang lên trong hành lang dẫn đến phòng ba thám tử. Rồi có người gõ cửa phòng và thử xoay tay cầm.
Ba bạn hoảng sợ đứng lặng, một giọng nói tức giận vang lên:
– Mở cửa ra, nhân danh quan nhiếp chính! Mở cửa ra nhận danh pháp luật!
Khi đó, không hề có ý nhau trước Hannibal và Peter cùng lao ra cửa và đẩy một chốt khổng lồ bằng sắt nằm trên đó.
Bob quá ngạc nhiên để suy nghĩ rành mạch, đứng bất động ngay giữa phòng, con nhện Varanie trong tay ...Đầu óc hoàn toàn rối loạn không mách nổi cho Bob làm cách nào để tống khứ món nữ trang nguy hiểm này!
Vụ Án Bí Ẩn Con Nhện Bạc
VÀI LỜI CỦA ALFRED HITCHCOCK
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
LỜI CUỐI CỦA ALFRED HITCHCOCK