- 3 -
Tác giả: Anthony Soucher
Đêm đó anh mơ thấy mình nắm quyền lực giấc mộng thường xuyên của anh. Anh mơ mình cai trị quốc gia Liên Minh Mỹ, đang theo đường lối chiến tranh. Anh bảo người kia đến đây, người ấy đến, bảo người này đi, người này đi, bảo các phụ tá làm cái này, họ làm. Rồi chàng thanh niên để râu hiện ra trước mặt anh, chiếc áo khoác nhà binh của anh giống như áo choàng của một tiên tri trong Cựu Uớc. Anh nói: "Ông đã thấy ông vượt lên cao rồi, đúng không? Ông đang cưỡi trên đỉnh sóng, ông vẫn gọi là đợt sóng tương lai. Nhưng còn có những trũng sóng, giống nước ngầm ở dưới, đó là một phần của quá khứ. Và hiện tại, cả tương lai nữa, bao giờ cũng có ác tâm của con người. Thứ ác tâm còn đen tối hơn dã tâm của ông nhiều, kỳ cựu hơn của ông nhiều."
Và còn có cả một cái gì mờ mờ sau lưng thanh niên, một hình nhân tí teo, ốm nhom, màu nâu.
Sáng hôm sau, giấc mơ không hề khuấy động tâm trí Tallant. Anh cũng chẳng bận tâm đến chuyến viếng thăm sắp tới của Morgan. Anh chiên trứng với ba chỉ muối, ăn sáng ngon lành. Gió đã bớt mạnh, thời tiết cũng khá ấm. Anh xoay trần ra dọn cây làm nền nhà. Mã tấu của anh vung lên, lóe sáng trong không khí và phạt vào gốc các bụi cây.
Morgan đến, mặt càng tròn, đỏ gay và nhễ nhại mồ hôi. Tallant đề nghị:
- Dưới bóng nhà xưa lạnh lắm. Nhưng hy vọng chuyện ôn cố của chúng ta sẽ làm chúng ta thoải mái.
Dưới bóng mái nhà thoải mái đó, mã tấu vung lên, chẻ cái mặt bụ bẫm đỏ gay của Morgan ra làm hai.
Thật đơn giản, chẳng tốn công bằng cuốc đứt rễ một bụi cây. Và lại còn an toàn nữa. Morgan sống trong một túp lều cây, trên đường địa-ngục-mai-một, lại thường đi thăm dò địa chất. Chẳng ai để ý tới việc ông ấy đi vắng cả tháng. Như vậy, ai mà tưởng tượng ra ông ta đến liên hệ với Tallant. Và cũng chẳng ai đến 'nhà xưa' để tìm ông ta cả. Cái xác khá nặng, máu nóng hổi ròng ròng trên da thịt Tallant. Cuối cùng thì anh cũng quăng được cái khối nặng, vốn là Morgan xuống sàn nhà, như giải thoát một gánh nặng. Phòng không có sàn gỗ, chẳng có nền đá, chỉ có nền đất thường. Đào một cái huyệt chẳng khó khăn gì. Sẽ chẳng có ai lảng vảng đến gần cái nhà cấm kỵ này mà thấy được cái huyệt. Chỉ qua một năm là xương của hắn có thể gán cho "the Carkers."
Góc mắt của anh bắt đầu quấy rầy anh. Anh chú ý quan sát bên trong ngôi nhà. Chơ chỏng vài món đồ đạc sơ sài và nặng nề, chẳng thèm làm nhẵn những vết búa trên gỗ nữa. Đồ gỗ được ráp lại với nhau bằng chốt gỗ hay những dây da sắp mẻm. Có tro và vài mẩu củi cháy dỡ, vài mảnh sành trong lò. Một tảng đá có lỗ lõm xuống, đầy vết sét rỉ, như thể đá cũng bị rỉ như sắt. Sau cụm đá là một hình nhân còi, làm vụng về bằng đất sét và vài cành cây. Nó nửa giống người, nửa giống thằn lằn, giống như cái vật đã vụt thoáng qua khóe mắt anh ấy.
Càng tò mò, Tallant bước vào sâu hơn, đến một cửa sổ không kính, tuy có chút ánh sáng nhưng rất mờ. Anh há hốc miệng, nỗi sợ hãi chụp lấy anh khiến anh cứng người lại một lúc. Rồi anh nhếch mép cười khinh bỉ rồi phá ra cười sang sảng ngạo mạn.
Cái này đây đã giải thích tất cả. Chắc một người nào đó đã nhìn thấy thứ này và loan truyền chuyện ma quái ra. Bọn nhà Carkers đã học được vài bí thuật của người da đỏ, nhưng chung qui chỉ là thuật ướp xác thôi. Hoặc là họ đã ướp làm xác thu nhỏ lại, hoặc họ ướp một cái xác của bé trai mười tuổi. Cái xác ướp thật hoàn hảo. Xác không còn thịt, chỉ những xương và da, nối bằng những sợi gân co cứng. Mí mắt co lại trên cái hốc mắt sâu hoắm. Mũi teo quắt lại như thể đã biến mất. Cặp môi mỏng tanh co về phía lợi, khiến hàm răng trắng nhởn càng nhô ra đe dọa, trên nền da nâu đậm.
Cái xác ướp là một linh vật quí. Tallant đang tính toán để kiếm một món tiền, bằng cách bán nó cho một nhà nhân chủng học - dẫu sao sát nhân cũng tạo ra những vụ kiếm tiền thú vị bằng cách bán các sản phẩm phụ - anh thấy lồng ngực cái xác ướp phồng lên xẹp xuống.
Linh vật Carker không chết, nó chỉ ngủ! Tallant không dám nghĩ tiếp. Chẳng còn giờ đâu mà sửng sốt liệu chuyện ma quái này có thể xảy ra trong thời đại khoa học hay không. Không còn giờ nghĩ đến thủ tiêu cái xác Morgan, chỉ còn giờ lượm thanh mã tấu lên rồi chuồn.
Nhưng mới ra khỏi cửa anh đã phải dừng lại. Một phụ nữ đang băng qua sa mạc hướng về ngôi nhà. Anh làm một cử chỉ ngập ngừng vô ý thức là chạm cái lưỡi mã tấu leng keng vào bờ tường. Anh cảm thấy tiếng di chuyển của kẻ mới thức dậy sau lưng.
Anh quay lại, vung mã tấu lên giải quyết kẻ ở gần trước rồi sẽ đối phó với mụ ta sau. Chẳng có chỗ nào dành cho sợ hãi trong trí óc anh, mà phải tập trung vào hành động.
Cái hình nhân màu nâu, tong teo lao vào anh rất nhanh nhẹn. Anh bước tránh sang một bên, lấy thế đợi nó lao vào lần thứ hai. Nó lao vào, anh lùi một bước, cánh tay cầm mã tấu vung lên, xả dọc cái xác Morgan. Trước khi Tallant kịp dơ mã tấu lên, hình nhân đã đớp anh. Hàm răng sắc lẻm phập qua mu bàn tay trái. Đường mã tấu xẹt ngang, cái xác không đầu, khô đét của linh vật rơi xuống sàn, chẳng có chút máu nào.
Hàm răng vẫn xiết chặt không rời, đau đớn chạy dọc theo cánh tay trái anh - đau như xé, đau hơn bất cứ cái đau nào khi bị đớp - đau như thể có nọc độc...
Bỏ mã tấu xuống, bàn tay trắng của anh kéo, vặn, bẩy cái ngàm kẹp. Hàm răng trắng nhởn vẫn kẹp chắc, không hề lơi lỏng.
Anh ngồi dựa lưng vào tường, kẹp cái đầu lâu vào hai gối. Anh kéo cánh tay, thịt anh rách ra, máu chảy ròng ròng xuống nền nhà. Hàm răng vẫn nghiến chặt, không nhúc nhích.
Thế giới sinh hoạt của anh giờ đây chỉ thu gọn vào cái bàn tay và cái đầu lâu. Chẳng còn gì khác thành vấn đề nữa. Anh phải gỡ cái đầu lâu ra. Anh đưa bàn tay lên, cắn xé cái đầu lâu khô ngoạm chắc vào tay anh. Những mảng thịt khô bung ra nhưng hai hàm răng của cái sọ khô vẫn ngoạm cứng. Anh bị rách môi vì hàm răng của con quái. Anh nếm thấy vị ngọt của máu trong miệng và vài vị khác. Anh lồm cồm đứng dậy. Anh đã biết phải làm gì. Sau đó anh sẽ sát trùng, dây và que cột mạch máu, đến một bác sĩ với chuyện phịa là bị thằn lằn lửa cắn. Đầu của loại thằn lằn khổng lồ này cũng ngoạm chắc khi bị chặt rời, phải không nào. Nhưng anh biết rõ chỉ còn cách làm gì.
Anh giơ mã tấu lên làm một nhát. Bàn tay trắng của anh rụng xuống sàn đất nâu, vẫn bị hàm răng trắng nhởn của cải sọ khô ngoạm chắc.
Anh dựa lưng vào tường. Anh tạm thời không di chuyển được. Cánh tay cụt của anh thõng xuống ngay trên lỗ trũng trên hốc đá. Máu anh, sức lực anh và sức sống của anh đang tuôn hết ra trước cái hình nhân bằng que và đất sét. Mụ đàn bà gầy nhom đang đứng ở cửa, màu da nâu sáng lên trong vùng ánh sáng. Anh biết mụ ấy đang đợi cái hốc đá đầy máu.
HẾT