Chương III:
Tác giả: A.R.BELJAEV
Buổi tối, sau khi trở về tàu Medusa, Juritas gọi Bantasas đến hỏi:
- Bác có biết ai sống trong pháo đài trên vịnh không?
- Tôi có biết. Tôi đã hỏi dân địa phương và họ bảo có ông Sanvator.
- Sanvator là ai?
- Là Thánh sống.
- Bác nói cho đùa hả, Bantasas? – Juritas sửng sốt nhướng mày hỏi.
- Tôi chỉ kể lại những điều tôi nghe được. Nhiều thổ dân gọi ông Sanvator là Thánh sống, là Đấng cứu thế. Oâng ta cứu mạng cho họ. Họ nói rằng ông ta có nhiều phép lạ và nắm được vận mệnh con người trong tay. Ai bệnh gì ông ta cũng đều chữa lành cả. Thậm chí, người chết, ông ta có thể làm cho sống lại.
- Quỷ tha ma bắt! – Juritas làu bàu. – Dưới vịnh thì có Quỷ biển, trên vịnh thì có Thánh sống. Bác có nghĩ rằng Quỷ và Thánh có liên quan với nhau không?
- Tôi nghĩ rằng ta nên rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nếu không đầu chúng ta sẽ bị vỡ ra vì những chuyện bí hiểm này.
- Bác có trực tiếp gặp được người nào được Sanvator chữa khỏi bệnh không ?
- Có. Tôi được gặp một người trước bị gãy chân. Sau khi được Sanvator chữa, anh ta chạy nhanh như hươu. Cả làng kể rằng khi khiêng anh ta đến chỗ Sanvator, anh ta chỉ là một cái xác không hồn, sọ bị vỡ, óc phọt cả ra ngoài. Ở chỗ Sanvator về, anh ta lại khoẻ mạnh vui vẻ. Rồi lại lấy một cô vợ khá xinh. Tôi còn thấy nhiều người khác nữa....
- Thế nghĩa là Sanvator có tiếp người lạ tại nhà riêng?
- Ông ta chỉ tiếp thổ dân thôi.
Nghe Bantasas nói xong, Juritas quyết định đi Buenos Aries. Ở đó, hắn biết rằng Sanvator thường chữa bệnh cho thổ dân và được ho sùng bái vô cùng. Theo lời các bác sĩ, Sanvator là một nhà phẫu thuật thiên tài, nhưng tính tình kỳ quặc như nhiều người có danh tiếng khác. Tên tuổi Sanvator lừng lẫy khắp năm châu. Ông ta nổi tiếng ở châu Mỹ về những cuộc mổ xẻ táo bạo. Khi người bệnh hết phương cứu chữa và khi các bác sĩ đã lắc đầu không mổ được nữa thì người ta tìm đến Sanvator. Ông ta không bao giờ từ chối. Sự táo bạo và nhanh trí của Sanvator thật vô hạn. Trong chiến tranh, Sanvator phục vụ ở mặt trận Pháp và chuyên mổ sọ. Hàng ngàn người đã chịu ơn cứu mạng ủa ông ta.
Sau khi đình chiến, Sanvator trở về Argentina. Ông ta mua một lô đất rộng gần thủ đô Buenos Aires, xây tường chung quanh, dọn đến đó nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm riêng. Bây giờ ông thường chữa bệnh cho thổ dân. Họ gọi ông là Thánh sống.
Điều tra xong, Juritas quyết định: “Nếu Sanvator là bác sĩ thì ông ta không có quyền từ chối bệnh nhân. Sao ta lại không bệnh được nhỉ? Ta sẽ lọt vào chỗ Sanvator với danh nghĩa một người bệnh và sẽ rõ mọi việc.”
Juritas đến trước cái cổng sắt và gõ rất lâu nhưng chẳng ai ra mở. Juritas phát cáu nên lấy một hòn đá to và nện ầm ầm vào cổng. Có tiếng chó sủa ở phía xa, bên trong bức tường, rồi cánh cửa hé mở.
- Ông cần gì? – Có tiếng người hỏi bằng giọngTây Ban Nha ngọng ngịu.
- Tôi là bệnh nhân, ông làm ơn mở cổng giùm cho.
- Người bệnh không thể đập cửa khoẻ như thế được. – Người kia bình tĩnh phản đối và hé mắt nhìn qua khe cửa.- Bác sĩ không tiếp ai cả.
- Bác sĩ không thể bỏ mặc người bệnh được! – Juritas nổi nóng. Nhưng cánh cửa nhỏ khép chặt lại, tiếng chân xa dần. Riêng đàn chó vẫn sủa ran.
Juritas chửi bới thậm tệ một lúc rồi quay về tàu. Hắn tức run lên, nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu suy tính công việc tương lai.
Trời nắng như thiêu đốt mọi vật. Một ông lão thổ dân tiều tuỵ đi trên con đường đầy bụi. Ông lão bế một đứa trẻ ốm yếu bọc trong một chiếc chăn cũ kỹ để tránh nắng. Mắt đứa trẻ lim dim, lờ đờ. Cổ nó có một cái nhọt to tướng. Mỗi khi ông lão bước hụt, đứa bé lại rên rỉ và hé mắt ra. Ông lão ngừng lại, và hà hơi vào mặt cho nó tỉnh lại đôi chút.
- Chỉ cần con bé không chết dọc đường là được! – Ông lão thì thầm và rảo bước.
Khi tới trước cái cổng sắt, ông lão chuyển đứa bé sang tay trái và lấy tay phải đập vào cổng bốn lần. Cánh cửa nhỏ hé mở, có người ghé mắt nhìn ra. Và cánh cổng bắt đầu mở.
Ông lão e dè bước qua ngưỡng cửa. Trước mặt ông là một người da đen có tuổi mặc áo choàng trắng. Ông lão nói:
Ông lão e dè bước qua ngưỡng cửa. Trước mặt ông là một người da đen có tuổi mặc áo choàng trắng. Ông lão nói:
- Tôi xin gặp bác sĩ, cháu nó bị ốm.
Người da đen gật đầu, ra hiệu mời ông lão đi theo. Họ đi vào giữa một cái sân nhỏ lát bằng những phiến đá lớn. Phía ngoài sân có một bức tường cao che chở, phía trong có một búc tường thấp hơn nữa ngăn giữa sân và nhà. Ơû góc sân, gần cổng vào bức tường thứ hai, ông lão thấy một ngôi nhà quét vôi trắng có nhiều cửa sổ lớn. Gần nhà có nhiều thổ dân ngồi dưới đất. Ông lão khép nép ngồi xuống chỗ bóng râm của ngôi nhà rồi lại hà hơi vào khuôn mặt nhợt nhạt, bất động của đứa bé.
Một lúc sau, Người da đen mặc áo choàng trắng xem qua tất cả bệnh nhân rồi bảo ông lão mang đứa bé vào. Anh ta đưa ông lão vào một căn phòng lớn. Giữa phòng có một cái bàn dài và hẹp, trải khăn trắng. Khi cánh cửa thứ hai mở ra, bác sĩ Sanvator bước vào phòng. Ông có khổ người lớn, da ngăm đen. Đầu ông không có một sợi tóc, cái mũi khá to, cái cằm nhọn, đôi môi mím chặt làm cho bộ mặt ông có vẻ dữ tợn. Đôi mắt nâu nhìn một cách lạ lùng khiến ông lão lúng túng.
Ông lão cúi rạp xuống và đưa đứa cháu ra phía trước. Sanvator nhanh nhẹn và thận trọng đỡ lấy con bé. Ông đặt con bé nằm trên bàn và cúi xuống xem xét bệnh tình. Lúc này nhìn nghiêng Sanvator, ông lão chợt cảm giác như Sanvator là một con diều hâu đang sà xuống con chim non. Sanvator nắn cái nhọt ở cổ con bé. Những ngón tay của ông cũng làm cho ông lão ngạc nhiên. Chúng rất dài và nhanh nhẹn lạ thường. Ông lão vốn không nhút nhát lắm mà nay cũng không trấn tĩnh nổi trước con người khó hiểu và đáng sợ này.
Khám xong, Sanvator quay mặt về phía ông lão và nói:
-Một tháng nữa ông đến cháu về.
Sanvator bế đứa bé qua cánh cửa ra vào bằng kính. Trong đó có phòng tắm, phòng mổ và phòng bệnh nhân. Người da đen lại dẫn một người bệnh mới vào phòng khám. Đó là bà cụ bị đau chân.
Ông lão vái chào cái cửa bằng kính lúc ấy đã đóng lại rồi ra về.
Đúng hai mươi tám ngày sau, cánh cửa đó lại mở ra. Một cô bé xuất hiện ở ngưỡng cửa. Nó mặc một chiếc váy mới, khoẻ mạnh hồng hào. Oâng lão vội chạy tới chỗ nó đứng, bồng nó lên hôn hít và xem cổ nó. Không còn dấu vết gì của cái nhọt mà chỉ có một vết sẹo nhỏ hơi đỏ phải tinh mắt lắm mới thấy. Sanvator bước ra. Oâng xoa đầu nó, mỉm cười và nói:
- Ông đón cháu về đi! Oâng mang cháu đến kịp thời đấy. Chỉ chậm vài tiếng nữa là hết cách chữa.
Mặt ông nhăn nheo lại, môi rung rung, nước mắt ứa ra. Ông lão lại bế cháu lên, ghì nó vào ngực, quỳ xuống trước mặt Sanvator rồi nức nở:
- Bác sĩ đã cứu sống cháu tôi. Một người da đỏ nghèo khổ như tôi biết lấy gì đền ơn bác sĩ, ngoài cái thân tàn của mình.
- Tôi cần ông để làm gì? – Bác sĩ Sanvator nhìn ông lão với vẻ ngạc nhiên.
- Tôi già rồi nhưng còn khoẻ. – Oâng lão vẫn quỳ. – Tôi sẽ trở lại đây. Tôi muốn hiến bác sĩ tất cả quãng đời còn lại của tôi để báo đáp công ơn bác sĩ.
Sanvator trầm ngâm. Oâng rất không thích mướn người làm công mới, và nếu phải mướn thì rất thận trọng, mặc dù công việc khá nhiều. Một mình ông già Jim làm vườn không xuể. Có thể sắp xếp cho ông lão thổ dân này công việc đó được, tuy bác sĩ vẫn thích người da đen hơn.
- Thôi được, bao giờ ông đến?
- Chỉ mấy ngày nữa thôi ạ! – Oâng lão trả lời và cuối xuống hôn vạt áo choàng của Sanvator.
- Ông tên là gì nhỉ?
- Tôi tên là Christo.
- Thôi ông về đi, tôi sẽ chờ ông.
Con bé khóc. Ông lão vội vàng ra về.
Một tuần sau, Christo đến. Sanvator nhìn thẳng vào mắt ông lão nói:
- Christo, tôi nhận ông vào làm việc. Ngoài ăn cơm còn có tiền công khá cao...
- Tôi không lấy tiền đâu. Được hầu hạ bác sĩ là tôi mãn nguyện rồi.
- Ông sẽ không phải thiếu thốn gì cả. Nhưng tôi chỉ đòi hỏi một điều là ông phải tuyệt đối không được nói với ai về những việc ông sẽ thấy ở đây.
- Thà tôi tự cắt lưỡi còn hơn hở ra một lời với ai.
- Ông phải hết sức giữ gìn đừng để xảy ra chuyện chẳng lành. – Sanvator căn dặn, rồi ra lệnh cho người da đen giúp việc dẫn ông ta ra vườn. Giao cho Jim cai quản.
Người da đen lặng lẽ cúi chào, đưa ông lão ra khỏi ngôi nhà trắng, qua cái sân quen thuộc rồi gõ vào cánh cổng sắt ở bức tường thứ hai. Phía sau tường có tiếng chó sủa, cánh cổng kêu ken két và từ từ mở.
Người da đen đẩy Christo vào vườn, giọng ồm ồm nói cái gì đó với người da đen khác rồi bỏ đi. Christo sợ quá nép vào tường, một đàn thú bốn chân lông màu vàng pha đỏ có đốm đen xông tới. Christo tưởng chúng là loài báo Iaguar, nhưng chúng lại sủa như chó. Oâng lão vội chạy tới một gốc cây và thoăn thoắt trèo lên. Người da đen không nói gì mà chỉ kêu xì xì như tiếng rắn. Đàn thú ngừng sủa ngay. Chúng nằm xuống đất và ngước nhìn người da đen. Người này lại kêu xì xì vàvẫy tay ra hiệu cho Christo tụt xuống.
- Sao anh cứ kêu xì xìnhư rắn vậy? – Christo nói. – Bị cắt lưỡi rồi à?
Người da đen không trả lời mà chỉ rống lên với vẻ giận dữ. “Chắc là hắn câm” - Christo nhớ lại lời đe doạ của Sanvator. Chẳng lẽ ông ta lại cắt lưỡi những người ở đã làm lộ bí mật của ông ta? Có thể là anh da đen này đã bị cắt lưỡi rồi... Christo bỗng thấy rụng rời chân tay, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Oâng lão muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức bằng bất cứ giá nào. Người da đen tới gốc cây và nắm chân Christo lôi xuống. Christo đành chịu. Oâng lão nhảy xuống, cố mỉm cười cho có vẻ thân thiện, chia tay ra bắt và hỏi:
- Anh là Jim phải không?
Người da đen gật đầu .
- Anh câm à?
Jim không trả lời.
Christo nghĩ: “Làm thế nào nhìn được bên trong miệng hắn nhỉ?”. Nhưng rõ ràng là Jim không muốn trò chuyện. Anh ta dắt Christo về chỗ mấy con thú đang nằm và kêu xì xì với chúng. Chúng nhổm dậy, tiến về phía Christo, ngửi quanh người ông ta rồi lặng lẽ bỏ đi. Christo yên lòng hơn một chút. Jim vẫy tay ra hiệu cho Christo theo mình đi vào khu vườn.
Thật trái ngược với cái sân lát đá, khu vườn này thật rực rỡ muôn màu hoa lá. Khu vườn chạy dài theo hướng đông và thấp dần về phía bờ biển. Những con đường nhỏ trải vỏ ốc xinh xinh màu đỏ nhạt tỏa ra bốn phía. Hai bên đường có những cây xương rồng hình dáng kỳ lạ và cây agavar màu xanh biếc. Từng bụi cây đào và ôliu rủ bóng xuống bãi cỏ xanh rờn điểm hoa sặc sỡ. Giữa đám cỏ xanh lấp lánh những hồ nước lát đá trắng quanh bờ. Mấy giếng phun nước làm không khí mát rượi.
Trong vườn ríu rít tiếng chim hót, vang rền tiếng kêu, tiếng gầm, tiếng hú của các loài thú vật kỳ lạ như vậy.
Một con thằn lằn sáu chân có vảy màu xanh lục chạy ngang đường. Một con rắn hai đầu buông thõng mình từ trên cây xuống. Christo hoảng hốt nhảy vội sang bên khi chạm trán với một con trăn hai đầu đang há miệng đỏ lòm. Jim lại kêu xì xì mạnh hơn như để trả lời. Thế là con trăn lắc lư cái đầu, trườn xuống đất rồi mất hút trong đám cây lau sậy. Tiếp đến là một con rắn dài có hai chân đang vội tránh sang mé đường. Một chú lợn con ủn ỉn sau tấm lưới sắt, nó chằm chằm nhìn Christo bằng con mắt lớn nằm giữa trán.
Hai chú chuột bạch lớn, sườn dính liền nhau, đang chạy trên con đường nhỏ màu hồng nhạt, trông chẳng khác gì một quái vật hai đầu tám chân.
Cạnh đường có hai chú cừu lông mịn cũng dính liền nhau đang gặm cỏ. Một con chó lớn màu hồng trụi lông khiến Christo hết sức gạc nhiên vì có một chú khỉ con dính liền trên lưng nó. Con chó đi tới chỗ Christo và vẫy đuôi. Còn chú khỉ thì lắc đầu, múa tay rồi vừa vỗ vào lưng con chó vừa nhìn Christo và kêu lên the thé. Christo cho tay vào túi lấy ra một miếng đường và chìa ra cho chú khỉ. Nhưng có người gạt tay lão sang một bên. Lão thấy tiếng xì xì sau lưng. Lão quay lại, đó là tiếng Jim. Jim ra hiệu cho Christo không được cho khỉ ăn. Ngay lúc đó, chú chim sẻ có đầu vẹt cướp miếng đường trong tay Christo bay lẫn vào trong bụi cây. Ở bãi cỏ đằng xa có tiếng hí của một con thú mình ngựa đầu bò. Hai con lạc đà có đuôi ngựa đang phi nhanh trên quãng trống giữa rừng cây. Từ những lùm cỏ, bụi cây đủ loại chim muôn và thú vật kỳ lạ đang chăm chú nhìn Christo: chó đầu mèo, ngỗng có đầu gà trống, lợn có sừng, chim đà điểu có mỏ diều hâu, cừu đực có lông như mèo rừng.
Christo tưởng mình đang ngủ mê. Oâng lão dụi mắt, vốc nước ở giếng phun dấp lên đầu nhưng chẳng ăn thua. Trong các hồ nước, Christo thấy từng lũ rắn có đầu cá và có mang, hàng đàn cá có chân như chân ếch, những con cóc có thân dài như thằn lằn...
Christo muốn bỏ chạy. Nhưng Jim lại đưa ông lão ra một khoảng đất nhỏ phủ cát, chính giữa có một biệt thự bằng đá trắng xây theo kiểu Moritani. Xung quanh biệt thự trồng cọ. Qua hàng cọ, Christo thấy những vòm cuốn và cột tròn. Vô số tia nước từ những giếng phun hình cá heo đổ xuống những hồ chứa trong vắt. Từng đàn cá vàng tung tăng trong hồ. Ơû giếng phun lớn nhất trước lối vào chính có hình một thanh niên cưỡi cá heo đang thổi tù và. Phía sau biệt thự là mấy căn nhà phụ, xa nữa là những bụi cây xương rồng chạy tới chân tường.
Lại một bức tường nữa! – Christo nghĩ.
Jim dẫn lão vào một căn phòng nhỏ thoáng mát. Anh ta ra hiệu cho biết là phòng này dành cho Christio rồi đi ra, để lão ở lại một mình.
Christo quen dần với cái thế giới kỳ lạ xung quanh. Tất cả những muông thú ở đây đều đã được thuần dưỡng. Thậm chí có một số con đã bắt đầu thân với ông lão.
Có tất cả mười hai người da đen trông coi vườn tược và muông thú. Cả mười hai người đều câm lặng. Jim có vẻ là người cai quản chung. Anh ta sắp đặt công việc và kiểm soát họ. Christo hết sức ngạc nhiên khi thấy mình được cử làm phó của Jim.
Chỉ có một điều làm ông lão lo ngại đó chính là sự im lặng đáng sợ của những người da đen. Christo nghĩ rằng họ đều bị bác sĩ Sanvator cắt lưỡi. Do vậy, mỗi lần Sanvator cho gọi Christo, ông lão lại nghĩ bụng: “Lần này nhất định mình bị cắt luỡi rồi!” .Nhưng ít lâu sau Christo đã bớt sợ chuyện này.
Một hôm Christo bắt gặp Jim đang nằm ngủ dưới bóng cây ôliu. Jim nằm ngửa, miệng há hốc. Nhân lúc ấy, Christo nhìn trộm vào miệng Jim thì thấy lưỡi anh ta còn nguyên. Lúc đó ông lão mới yên lòng.
Bác sĩ Sanvator làm việc theo một thời khoá biểu chặt chẽ. Từ 9 giờ sáng ông khám bệnh cho thổ dân. Sau đó ông trở về biệt thự và làm việc trong phòng thí nghiệm. Oâng giải phẫu súc vật và cặm cụi nghiên cứu. Sau khi quan sát, theo dõi chúng rất lâu, Sanvator lại thả chúng về khu vườn. Trong khi dọn dẹp nhà cửa, Christo thỉnh thoảng lọt được vào phòng thí nghiệm. Mọi vật ở đó làm lão kinh hoàng. Trong những lọ thuỷ tinh chứa dung dịch, Christo thấy từng bộ phận cơ thể bị cắt rời ra mà vẫn sống.
Mặc dù được Sanvator tin cẩn, Christo vẫn chưa dám lọt vào phía bức tường thứ ba kia cho thoả tính tò mò.
Một hôm vào giữa trưa, khi tất cả mọi người đang nghỉ, Christo chạy về phía bức tường cao, lão nghe nhiều tiếng trẻ con nói chuyện phía sau tường.
Một hôm Sanvator gặp Christo ở ngoài vườn. Theo thói quen, Sanvator nhìn thẳng vào mắt lão và nói:
- Ông giúp việc tôi đã được một tháng. Tôi rất hài lòng về ông. Ơû vườn sau, một người làm của tôi bị ốm ông sẽ làm việc thế anh ta. Oâng sẽ thấy nhiều sự việc lạ. Nhưng phải nhớ lời khuyên của tôi, nếu không muốn mất lưỡi.
- Thưa bác sĩ, sống giữa đám người câm của ông, tôi cũng gần hoá câm rồi ạ.
- Càng tốt. Im lặng là vàng. Tôi hy vọng trong hai tuần sẽ chữa khỏi bệnh cho anh làm vườn kia. A, ông có biết rõ vùng núi Alpes không nhỉ?
- Thưa bác sĩ, tôi được sinh ra ở đó ạ.
- Tốt lắm! Tôi đang cần bổ sung một số chim và thú mới cho vườn thú của tôi. Tôi sẽ mang ông đi theo. Ông hãy chờ ở đây. Jim sẽ đưa ông xuống vườn sau.
Tuy Christo đã quen với nhiều thứ lạ lùng ở đây. Vậy mà những điều tai nghe mắt thấy ở khu vườn sau còn vượt xa óc tưởng tượng của ông lão. Trên một bãi cỏ rộng đầy nắng, từng đám trẻ con và khỉ đang nô đùa. Bọn trẻ thuộc nhiều bộ lạc da đỏ khác nhau. Đứa nhỏ nhất độ ba tuổi, đứa lớn nhất trạc mười hai tuổi. Đó là những bệnh nhân của Sanvator. Chúng đang phục hồi sức khoẻ, chạy nhảy, đùa giỡn trong vườn. Khi khoẻ hẳn cha mẹ chúng mới đến đón về. Ngoài bọn trẻ, ở đây còn có nhiều khỉ. Điều lạ nhất là bọn chúng đều biết nói ít nhiều. Chúng cãi lộn nhau với bọn trẻ, giọng the thé. Tuy vậy, hai bên vẫn chơi thân với nhau. Christo phân vân không biết đó là khỉ hay là người.
Christo thấy khu vườn nhỏ này dốc về phía vịnh và dựa vào một vách đá dựng đứng như một bức tường. Chắc sau bức tường này là biển vì có tiếng sóng vỗ rất gần. Sau mấy ngày xem xét kỹ vách đá này, Christo nhận ra nó chỉ là một bức tường giả. Trong một bụi cây rậm lão phát hiện ra một cánh cửa sắt.
Christo lắng nghe. Không một tiếng động ngoài tiếng sóng rì rầm từ sau bức tường vọng tới. Cánh cửa này dẫn tới đâu? Ra bờ biển ư?
Bỗng có tiếng trẻ kêu thất thanh. Chúng đang nhìn lên trời. Christo ngẩng đầu lên và thấy một quả bóng đỏ từ từ bay ngang khu vườn ra phía biển. Quả bóng bình thường ấy khiến Christo rất bồn chồn. Khi người làm vườn cũ khỏi bệnh trở về, Christo đến gặp Sanvator và nói:
- Thưa bác sĩ, chúng ta sắp lên vùng núi Alpes, có lẽ đi lâu. Xin bác sĩ cho phép tôi được về thăm con gái và cháu ngoại tôi.
Christo nhìn vào mắt Sanvator im lặng chờ đợi.
Sanvator lạnh lùng nhìn Christo dặn:
- Ông hãy nhớ lời tôi. Phải thật kín miệng. Hạn chót là ba ngày nữa ông phải có mặt tại đây. Bây giờ ông đợi tôi một chút.
Sanvator vào phòng lấy ra một cái túi bằng da hươu đựng tiền vàng.
- Ông cầm lấy, tôi gửi cho cháu ngoại ông. Và thưởng cho ông vì đã biết im lặng.