Hồi 20
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Nói về Chu Phương Ngọc và Tiểu Miêu, sau ba canh giờ, huyệt đạo tự khai giải. Tiểu Miêu thần sắc đau đớn, lo lắng cho Thừa Ân muốn lập tức lên đường tìm chàng, nhưng Chu Phương Ngọc ngăn trở.
Họ Chu nói:
- Ám Sát hội chủ võ công cao cường, chúng ta tới đó không chỉ không giúp cho Lục đệ mà còn làm hắn vướng bận tay chân, đại sự e hỏng mất.
Tiểu Miêu biết Chu Phương Ngọc nói đúng nên đành cắn răng chịu đựng chờ cho thời gian trôi qua. Trong lúc đó, nàng đứng ngồi không yên, thở dài thườn thượt.
Chu Phương Ngọc nhìn thấy tất cả, hăn vốn là một sát thủ lạnh lùng ít nói nhưng đứng trong hoàn cảnh này cũng mở lời:
- Nàng lo lắng cho Lục đệ lắm sao ?
Tiểu Miêu liếc họ Chu bằng nửa con mắt:
- Ngươi chắc là mong Lục đại ca chết đó!
Phương Ngọc nhếch môi cười lạnh:
- Nàng nghĩ ra như thế sao?
- Ngươi thân là sát thủ, chuyện ác gì cũng dám làm, tâm địa đương nhiên không tốt lành gì.
Chu Phương Ngọc mặt lạnh như tiền:
- Trước đây ta nhìn thấy nàng thì đem lòng yêu mến mới nhờ người đến huyện nha mai mối mong cưới nàng làm vợ. Từ xưa đến nay, chuyện đó rất bình thường, ta nghĩ mình không có lỗi gì cả. Ta thật không ngờ nàng cự tuyệt và oán hận ta. Nhưng ta tuyệt nhiên không bao giờ làm chuyện ép buộc. Nay Lục đệ và ta như người trong một nhà. Nếu nàng và Lục đệ yêu nhau thì ta sẵn sàng thành toàn cho hai người, hủy bỏ hôn ước.
Tiểu Miêu vốn rất ác cảm với họ Chu, không ngờ hôm nay hắn nói một câu dễ nghe như thế khiến nàng vừa mừng vừa bối rối.
Chu Phương Ngọc nói xong mấy lời đó thì bỏ đi tìm một góc vắng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, từ lúc đó tuyệt nhiên không mở miệng nói thêm một lời nào nữa.
Hai ngày trôi qua vẫn không thấy Thừa Ân trở về, Tiểu Miêu trong lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột nói:
- Tôi không chờ đợi được nữa.
Họ Chu mở bừng mắt ra, dường như hắn đã có quyết định sẵn trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta đưa nàng về Bách Cầm Sơn.
Tiểu Miêu trợn mắt nhìn họ Chu:
- Ngươi điên rồi sao ? Ta phải đi tìm Lục đại ca.
- Trước lúc ra đi, Lục đệ dặn dò thế nào, nàng quên rồi sao ?
Tiểu Miêu hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
- Lục đại ca bây giờ sống chết chưa rõ, ngươi bảo ta yên tâm về Bách Cầm Sơn được sao ? Nếu người không cùng đi với ta thì một mình ta sẽ đến Hoả Sát đài đốt hoả đăng tìm đến tổng đàn Ám Sát hội. Cho dù có chết, ta cũng nhất quyết cùng chết với Lục đại ca.
Chu Phương Ngọc buông tiếng thở dài:
- Nàng yêu Lục đệ mà bất kể sống chết, biểu muội ta cũng vì Lục đệ không màng nguy hiểm. Lục đệ có được hai người hồng nhan tri kỷ như thế kiếp này thật không uổng làm người. Thôi được, ta với nàng cùng đi.
Tiểu Miêu thấy họ Chu đồng ý cùng mình đi tìm Thừa Ân thì vô cùng mừng rỡ. Từ đó nàng nhìn họ Chu bầng cặp mắt khác đi, không còn oán ghét con người sát thủ lạnh lùng của hắn nữa.
Hai người rời khỏi tòa miếu hoang, trên đường đi phát hiện rất nhiều cao thủ Địa ngục môn. Vì không muốn sinh chuyện lôi thôi nên họ tránh không chạm mặt môn hạ Địa Ngục môn.
Đêm hôm đó, lúc hai người chỉ còn cách tổng đàn Ám Sát hội vài dặm đường thì bỗng nhìn thấy những vệt pháo sáng bay vọt lên trời. Chu Phương Ngọc là người lịch duyệt giang hồ, thấy như thế liền nói:
- Đó là tín hiệu của Địa Ngục môn, không biết phía trước đã xảy ra chuyệngi?
Tiểu Miêu gạt đi:
- Mặc kệ chuyện gì, chúng ta hãy lo đi cứu Lục đại ca đi đã !
- Chỗ này rất gần tổng đàn Ám Sát hội, từ trước tới nay rất ít người lai vãng. Chúng ta cứ đến đó xem thế nào đã !
Tiểu Miêu đành phải nghe lời họ Chu, hai người giở khinh công phóng đi rất nhanh, phút chốc đã nghe thấy tiếng người la hét, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng chưởng phong ầm ầm như trời long đất lở, rõ ràng ở phía trước đang xáy ra một trận đánh rất ác liệt.
Chu Phương Ngọc bỗng kêu khẽ lên:
- Có người tới !
Dứt lời, hắn nhanh như chớp nắm tay Tiểu Miêu nhảy vọt lên ngọn cây. Vừa yên chỗ nhìn xuống thì thấy bóng người lướt đi vùn vụt, tất cả đều là cao thủ Địa Ngục môn.
Hai người nương theo bóng cây tiếp tục đi tới trước mặt họ, trên một vạt đất trống qủa nhiên đang diễn ra một trận thư hùng giữa Địa Ngục môn và Ám Sát hội.
Bảy tên sát thủ Ám Sát hội đang ở trong vòng vây mấy chục tên cao thủ Địa Ngục môn. Ám Sát hội chủ đứng một bên quan sát trận đánh, tà áo bào của hắn phất phơ trong gió.
Ám Sát hội tuy quán số ít nhưng tất cả đều là những cao thủ bậc nhất, võ công cao cường, chiêu số rất độc ác. Phút chốc đã có mười mấy tên Địa Ngục môn phơi xác máu tươi nhuộm đỏ cục trường. Tuy nhiên môn đồ Địa Ngục môn nhận được tín hiệu từ bốn phương tám hướng kéo đến rất đông, phút chốc đã có hơn một trăm cao thủ dưới sự chỉ huy của mười tên Điện chủ vây kín tám nhân vật Ám Sát hội.
Chu Phương Ngọc quan sát cục diện một lúc chợt. buông tiếng thở dài:
- Nếu Địa Ngục môn xuất hiện thì e rằng đêm nay bổn hội lâm nguy mất.
Tiểu Miêu liếc xéo họ Chu:
- Ngươi lo lắng ư ? Ta thì cầu mong sao cho chúng đánh nhau chết càng đông càng tốt.
Tiểu Miêu dĩ nhiên làm sao hiểu được tâm sự của họ Chu. Họ Chu vẫn đinh ninh Ám Sát hội chủ là ân nhân đã cứu mạng và nuôi dưỡng hai anh em hắn, tất nhiên hắn không thể không lo lắng.
Hai người vẫn đứng trên ngọn cây quan sát trận đánh bên dưới, chợt Tiểu Miêu nghe có tiếng nói vo ve bên tai:
- Miêu nhi ! Sao con cũng đến đây ?
Nàng nghe giọng nói quen thuộc bất giác kêu lên:
- Sư phụ !
Họ Chu ngạc nhiên nhìn nàng:
- Nàng vừa nói gì ?
Hai người đảo mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên không phát hiện được gì. Giọng nói như tiếng muỗi kêu lại vọng đến:
- Miêu nhi Sư phụ ở đây.
Tiểu Miêu giật mình nhìn lên thì thấy Đoạn Trần sư thái sư phụ của nàng không biết từ lúc nào đã ngồi chễm chệ trên ngọn cây ngay phía trên đầu họ. Đoạn Trần sư thái xuất hiện không gây ra một tiếng động khiến cho họ Chu rất khâm phục thân thủ bất phàm của bà ta.
Tiểu Miêu thấy sư phụ đã đến thì mừng rỡ nhảy lên ngồi cạnh bà, nàng rối rít nói:
- Sư phụ đến đây thật hay quá !
Đoạn Trần sư thái nhìn đồ đệ bằng ánh mắt trìu mến: - Nhìn con chắc đã xây ra chuyện rồi phải không ?
Tiểu Miêu nghẹn ngào kê lể sự tình của Thừa Ân. Cuối cùng, nàng nói:
- Lục đại ca hiện giờ không biết sống chết thế nào, xin sư phụ ra tay bắt tên Ám Sát hội chủ bảo hắn khai ra tung tích của Lục đại ca với.
Đoạn Trần Bự thái bỗng buông tiếng thở dài:
- Không ngờ hắn đúng là hậu duệ của họ Lục, ta thật không ngờ.
Tiểu Miêu nắm tay sư phụ lắc mạnh:
- Sư phụ ơi ! Miêu nhi xin người hãy cứu giùm Lục đại ca lần này đi.
- Con người sống chết có số, con chớ quá lo lắng làm gì.
Nói rồi, bà đưa mắt nhìn sang họ Chu:
- Thí chủ cũng là người của Ám Sát hội, có biết vì cớ gì,hai phe lại đánh nhau kịch liệt thế này không?
Họ Chu đáp:
- Vãn bối cũng không rõ lắm:
- Theo chỗ bần ni biết thì Ám Sát hội chủ ra tay khi có người thuê mướn, đúng không?
- Thưa, đúng như thế.
- Vậy ai đã thuê Ám Sát hội chặn đánh Địa Ngục môn?
- Chuyện này vãn bối thực sự không biết:
Đoạn Trần sư thái đưa mắt nhìn xuống quan sát cục diện trận đánh thì thấy có thêm sáu, bảy tên Địa Ngục môn hạ tử chiến, tiếng kêu rên đau đớn thấu tận trời xanh. Bà vốn là người tu hành, nhìn thấy cảnh tượng đó thì không cầm lòng được niệm một tiếng Phật hiệu.
Dứt lời, lại có một tiếng rú nữa, thêm một tên Địa Ngục môn bị loại khỏi vòng chiến, xương sọ vỡ nát trông rất thê thảm.
Đoạn Trần sư thái không chịu được buông tiếng than:
- Thiện tai…Thiện tai…Nghiệp chướng này sẽ đày ngươi xống mười tám tầng địa ngục.
Tiểu Miêu và Chu Phương Ngọc không biết bà muốn ám chỉ nhân vật nào dưới kia, chỉ thấy gương mặt thanh tú hiền lành của bà lộ vẻ cực kỳ xúc động.
Vừa lúc đó, bỗng vang lên một tiếng hú tựa như long ngân, tiếng hú cục kỳ hùng hậu từ xa đưa tới, thoáng chốc bóng người rớt xuống như sao sa. Người đó vừa tới liền quát lên:
- Dừng tay !
Người này công lực rất hùng hậu, tiếng quát chấn động đương trường khiến mấy chục tay cao thủ đang đánh nhau ác liệt bất giác phải dừng tay. Người mới tới mặc chiếc áo bào đỏ rực như máu, mang mặt nạ ác quỷ, trên tay cầm chiếc lệnh bài bằng đồng đen khắc hình sọ người.
Diêm La Thập Điện chủ nhìn thấy lệnh bài thì đồng thanh hô lên:
- Cung nghinh Hộ Pháp giá lâm.
Người mặc áo bào đỏ chính là Tổng đàn Hộ Pháp Địa Ngục môn. Hắn chiếu cặp mắt lạnh lẽo nhìn quan sát cục trường rồi buồng giọng hách dịch:
- Ở đây xảy ra chuyện gì ?
Một tên Điện chủ bước ra:
- Hồi bẩm Hộ Pháp, chúng tôi vâng lệnh môn chủ. trên đường đến Linh Sơn Chính Nghĩa bang thì bị bọn người này chặn đường sinh sự. Các anh em trong bổn môn tử thương rất nhiều, xin Hộ Pháp chủ trì trả thù cho huynh đệ bổn môn.
Thì ra Địa Ngục môn lần này dốc toàn lực kéo đến Linh Sơn có ý muốn tiêu diệt Chính Nghĩa bang, không ngờ giữa đường bị Ám Sát hội chặn đánh. Ở trên chỗ nấp, Đoạn Trần sư thái nói khẽ:
- Hóa ra chúng muốn đánh Linh Sơn.
Tiểu Miêu thắc mắc:
- Sư phụ ! Tại sao Địa Ngục môn lại đánh Chính Nghĩa bang ?
Đoạn Trần sư thái lắc đầu thở dài:
- Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường.
Dưới kia gã Hộ Pháp chiếu tia mắt lạnh lùng nhìn vào Ám Sát hội chủ hỏi:
- Các hạ phái chăng là Ám Sát hội chủ ?
- Chính là bổn toà.
- Từ trước tới nay, bổn môn và quý hội nước giếng không phạm nước sông, cớ sao lần này lại gây thù chuốc oán ?
Ám Sát hội chủ buông tiếng cười lạnh:
- Hừ ! Bổn hội có người thuê thì hành sự ngươi không biết hay sao mà còn hỏi?
- Kẻ nào đã thuê các ngươi ?
- Điều đó ngươi không cần biết !
Thái độ kiêu căng ngạo mạn của Ám Sát hội chủ khiến cho gã Hộ Pháp nổi giận, gầm lên:
- Khốn kiếp ! Đến bổn môn mà ngươi cũng dám sinh sự chắc là ngươi chán sống rồi.
Ám Sát hội chủ vãn một giọng lạnh lùng:
- Không cần nhiều lời, sống chết thế nào đánh nhau rồi khắc biết.
- Nói hay lắm ! Bổn Hộ Pháp khiêu chiến với ngươi. Ám Sát hội chủ, ngươi chuẩn bị chết đi.
- Ha ha...
Ám Sát hội chủ ngửa cổ cất tiếng cười cuồng ngạo rồi nói:
- Người như ngươi mà cũng đòi khiêu chiến với bổn hội chủ sao ?- Hắn phất cánh tay áo ra lệnh - Nhất Sát ! Ngươi lấy mạng tên cuồng đồ này cho bổn tòa.
Có tiếng dạ ran đồng thời bóng người lướt ra. Nhất Sát là một trung niên hán tử da mặt vàng vọt, thân hình gầy nhom, đôi tay khẳng khiu như hai khúc xương khô. Gã chính là đệ nhất sát thủ trong Ám Sát hội.
Nhất Sát vừa lướt ra thì chẳng nói chẳng rằng song chưởng vung lên đập vào người đối phương tức khắc, quả không hổ danh là một sát thủ máu lạnh.
Gã Hộ Pháp thấy thế chưởng của đối phương quá hùng hậu thì không dám xem thường cử chưởng lên đỡ.
Bùng... Bùng...
Hai tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đất cát bay mù mịt, nhìn lại thì thấy song phương không lùi một bước, tuy nhiên thân hình thì lắc lư như say sóng.
Nhất Sát vì mang mặt nạ nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bên này Tổng đàn Hộ Pháp Địa Ngục môn cũng đeo mặt nạ quỷ nên cũng không biết tâm trạng hắn thế nào.
Tuy nhiên có thể nhận ra cả hai tên đều kinh hãi thầm.
Một tên là đệ nhất sát thủ rất kiêu ngạo, tên kia nhân vật rất cao trong Địa Ngục môn không kém phần tự thị, thế mà vừa rồi một chưỡng không hạ được đối phương khiến cho chúng vừa ngạc nhiên vừa sợ không còn dám sơ xuất khinh thường địch thủ nữa.
Hai tên trao đổi một chưởng đã biết sức lực lợi hại của nhau, bây giờ bốn con mắt gườm rườm nhìn thẳng vào đối phương không chớp. Thời gian kéo dài độ chừng nửa khắc, đột nhiên cả hai cùng thét ra mệt tiếng, thân ảnh chớp lên, song chưởng đánh ra như mưa.
Bùng... ầm...bùng...
Hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa, vang lên, mặt đất rung chuyển, cát bụi mù mịt. Sau mấy chưởng đó song phương giạt ra, tuy vẫn còn đứng vững nhưng thân hình rũ xuống, máu tưới nhuộm đỏ vạt áo, hơi thở nặng nề chứng tỏ đã bị thương rất nghiêm trọng. Quả là hai đối thủ ngang tài ngang sức.
Lúc đó bỗng có một trận gió lớn thổi qua, thân hình đang bất động của chúng bỗng lắc lư rồi cả hai cùng té nhào xuống đất.
Thì ra chúng đều bị thương rất nặng nhưng vì lòng tự thị đã cố hết sức đứng vững, không ngờ chỉ một cơn gió thổi cũng làm cho chúng ngã vật xuống không cục cựa được nữa.
Mười tên Điện chủ thấy Hộ Pháp đổ xuống thì đồng hét lên lao tới, bên kia sáu tên sát thủ cũng lướt ra chặn đánh ! Thế là một cuộc chiến nữa khai diễn rất ác liệt.
Sáu tên sát thủ chiêu thế tinh kỳ độc ác, còn bọn Điện chủ có Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng cực kỳ lợi hại, tuy vậy vẫn phải chịu kém hơn.
Quá trận đánh này, giới giang hồ mới biết được sự lợi hại của Ám Sát hội tổ chức khủng bố khét tiếng thời bấy giờ, mỗi một sát thủ trong Ám Sát hội thật sự là một cõ máy giết người.
Một... rồi hai tiếng rú vang lên, hai tên Điện chủ bị loại khỏi vòng chiến. Trên ngọn cây, Chu Phương Ngọc nhếch môi phát ra tiếng cười lạnh. Còn Đoạn Trần sư thái thì hai mắt nhắm nghiền buông một tiếng thở dài.
Đột nhiên, xa xa bỗng vang lên những tiếng “toong... toong... toong” kỳ lạ. Mặc dù trận đánh đang diễn ra rất huyên náo nhưng những âm thanh đó vẫn phát ra rất lớn, át cả tiếng chưởng phong, tiếng binh khí của hơn mười mấy tay cao thủ tại đương trường. Những tiếng động đó bất giác làm cho người ta phải rùng mình sởn gai ốc, bất giác trận hỗn chiến đang kịch liệt phải dừng lại, bọn sát thủ ngơ ngác nhìn dáo dác, còn đám Địa Ngục môn thì hớn hở vui mừng ra mặt.
Toong…Toong…Toong…
Tiếng động kỳ lạ đến gần, tuy chậm chạp nhưng cực kỳ hùng hậu. Rồi đó, từ trong bìa rừng từ từ xuất hiện bốn lão già áo vàng râu tóc bạc trắng. Tất cả cùng mang những chiếc mặt nạ bằng bạc sáng lấp lánh. Bọn Địa Ngục môn dạt ra nhường đường, đồng thanh hô lên:
- Cung nghinh Pháp Giá Tứ Đại Trưởng Lão.
Toong…Toong…Toong…
Thì ra tiếng động đó phát ra từ bốn cấy pháp trượng bằng đồng đen bóng loáng. Trên đầu mỗi cây trượng đúc hình chiếc sọ người với hai hố mắt sâu hoắm trông rất rùng rợn.
Bồn lão già áo vàng đều gầy ồm trơ xương, da dẻ nhăn nhúm, có lẽ cũng đã gần trăm tuổi, họ chính là Tứ Đại Trưởng Lão trong Địa Ngục môn, thân phận cực cao, thậm chí môn chủ cũng phải kính nể bốn lão vài phần.
Bốn lão già áo vàng vừa xuất hiện bỗng đồng thanh hô lên:
- Môn chủ giá lâm !
Tiếng hô vra dứt, tất cả bọn Địa Ngục môn hạ đồng loạt quỳ xuống:
- Cung nghinh môn chủ !
Tiếng hô vừa dứt, từ trên không, một bóng người sa xuống. Đia Ngục môn chủ vừa xuất hiện, cặp mắt như điện quét ngang quét dọc rồi dừng lại ở chỗ gã Hộ Pháp. Bà ta lướt tới vài bước; cúi xuống xem xét thương thế lão thuộc hạ một lúc rồi đứng lên buông tiếng “hừ” lạnh lùng, thì ra Tổng đàn Hộ Pháp đã chết cứng rồi. Bên kia, Nhất Sát hồn cũng đã du địa phủ.
Địa Ngục môn chủ thấy đám thuộc hạ lớp chết lớp bị thương nằm la liệt thì nổi giận gầm lên:
- Ám Sát hội chủ ! Ngươi trả lời bổn môn chủ thế nào vế việc này đây ?
Ám Sát hội chủ lạnh lùng đáp:
- Đêm nay Địa Ngục môn sẽ bị khai trừ.
- Hừ!…
Tiếng “hừ” lạnh đó phát ra từ chỗ bốn lão già áo vàng mang then cương lực ghê hồn xoáy vào màng nhĩ khiến cho mấy tên sát thủ bất giác lùi lại một bước. Bản thân Ám Sát hội chủ cũng phải rùng mình đưa mắt nhìn mấy ông lão già nua tưởng chừng nhứ sắp chết nhưng cực kỳ lợi hại.
Địa Ngục môn chủ cất giọng sang sảng:
- Bổn môn từ ngày sáng lập trải qua gần trăm năm chưa hề bị thế lực nào uy hiếp. Ngày hôm nay Ám Sát hội ngươi nuốt gan hùm mật gấu hay sao mà dám gây hấn với bổn môn ?
- Bổn hội từ ngày sáng lập cũng chưa từng thất bại trong một phi vụ nào.
Bốn lão già áo vàng từ lúc xuất hiện chung quy vẫn chưa hề nói tiếng nào, nay trước giọng điệu khinh mạn của Ám Sát hội chủ thì không chịu được đưa mắt nhìn nhau đồng loạt tiến lên, bốn cây thiết trượng dộng xuống mặt đất phát ra tiếng toong...toong nhức óc.
Lão già gầy bé nhất trong bọn lên tiếng:
- Xin môn chủ cho phép bốn anh em tôi đòi lại công bằng cho bổn môn.
Địa Ngục môn chủ đối với mấy ông già này dường như cũng phái kính nể đôi phần. Bà ta thấy họ chịu ra tay thì lấy làm mừng rỡ vội vàng nói:
- Bốn vị sư thúc phái cẩn thận lắm mới được.
Thì ra bốn lão già này không chỉ là trưởng lão của Địa Ngục môn, mà còn là sư thúc môn chủ, địa vị đương nhiên là rất cao. Ám Sát hội chủ cũng biết mấy lão già này võ công rất ghê gớm nên khoát tay ra lệnh cho sáu tên sát thủ bộ hạ đồng loạt tiến lên bao vây bốn lão già vào giữa.
Bốn lão già áo vàng cười nhạt một tiếng, thiết trượng đưa lên ngang ngực, thái độ cực kỳ ung dung. Bên này, sáu tên sát thủ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi đồng loạt “hứ” lên một tiếng tận lực đánh ra mười hai chưởng. Nên biết sáu tên sát thủ này tên nào võ công cũng rất cao cường. Ngày hôm nay chúng kết hợp với nhau cùng công địch thế chưởng dời non lấp biển, chưởng phong dậy lên sấm chớp ngang trời.
Bốn lão già áo vàng chẳng nói chẳng rằng, bốn cây trượng vung ra bổ thẳng vào tâm chưởng của đối phương.
Bùng... Chát...
Hàng loạt tiếng nổ vang lên, sau đó là những tiếng rú thất thanh, tiếng kêu đau đớn, bóng người bị đánh văng ra rớt xuống đất giãy giụa, hấp hối. Nhìn kỹ lại thì thấy tất cả sáu tên sát thủ kẻ gãy tay, người vỡ sọ tiếng rên la đau đớn vang trời dậy đất, thật là kinh khủng thay, ghê sợ thay cho công lực cái thế của mấy lão già áo vàng.
Ám Sát hội chủ đứng chết trân nhìn dám tay chân thủ hạ chỉ qua một chiêu cả thẩy đều bị tử nạn, lão có nằm mơ cũng không ngờ sự thể lại như thế. Ở trên này, Chu Phương Ngọc mặt mày nhợt nhạt, không tránh khỏi một cái rùng mình ớn lạnh. Nếu hắn còn ở Ám Sát hội thì giờ đây số phận cũng không khác gì mấ cái xác dưới kia.
Bản thân Đoạn Trần sư thái nhìn thấy công lực cái thế đó bất giác cũng phái thảng thốt kêu lên:
- Chao ôi! Lợi hại.... lợi hại quá...
Ám Sát hội chủ đôi mất trắng dã, giọng nói run run:
- Các ngươi chung quy là những nhân vật nào, mau hiện thân đi ?
Lão già thấp bé nhất trong bọn đáp:
- Bọn ta là ai ngươi làm sao biết được. Bổn môn từ ngày sáng lập không hề tranh chấp với giang hồ. Ngày nay võ lâm đại loạn, thiện ác bất phân khiến cho bổn môn phải phá lệ đứng ra trấn áp thiên hạ, giữ gìn công đạo. Nếu ngươi biết điều thì rút lui quy ẩn, thù oán đêm nay đến đây coi như chấm dứt, bổn môn sẽ không truy cứu nữa.
- Ha ha…
Ám Sát hội chủ ngửa cổ cất tiếng cười lớn đầy vẻ cuồng ngạo. Giở đây hắn chỉ còn trơ lại một mình giữa vòng vây hàng trăm môn đồ Địa Ngục môn, thế mà hắn vẫn an nhiên tự tại không chút run sợ, khí phách đó khiến cho người ta không thể không khâm phục hắn.
Dứt tràng cười, Ám Sát hội chủ nói:
- Các ngươi chẳng qua cũng chỉ vì hám danh mà đến đây mong tranh đoạt thiên hạ. Kỳ hạn hai mươi năm trên đỉnh Linh Sơn gần đến, các ngươi không kiên nhẫn chờ đợi được sao?
Lão già áo vàng tức giận gầm lên:
- Nói bậy ! Bổn môn không bao giờ tranh giành thiên hạ. Lần này bổn môn xuất thủ chẳng qua là Chính Nghĩa bang làm nhiều điều trái đạo trời, không thể không trừng phạt.
Địa Ngục môn chủ thấy hai bên lời qua tiếng lại, sợ bốn vị trưởng lão tha cho Ám Sát hội chủ, vội vàng nói:
- Chư vị sư thúc không cần đôi co với hắn làm gì. Ám Sát hội xưa nay hành động tàn nhẫn khét tiếng, chư vị không nên tha cho hắn sẽ di họa cho võ lâm.
Lão già thấp bé ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Môn chủ ! Bổn môn chủ trương không lạm sát. Theo ý lão, nếu hội chủ đây đồng ý rút khỏi giang hồ thì cũng nên bỏ qua chuyện này đi.
Lời của vị trưởng lão ấy so với hành động bá đạo gần đây của Địa Ngục môn thật khác xa, khiến cho người ta phải ngạc nhiên.
Thì ra Địa Ngục môn bao đời nay không có chủ trương bành trướng võ lâm, không ngờ Địa Ngục môn chủ đương nhiệm đã phá bỏ môn quy, tự ý mưu đồ bá chủ mà dường như bốn vị trưỡng lão áo vàng không hề hay biết.
Địa Ngục môn chủ đã có ý tranh hùng thiên hạ, nên dĩ nhiên bà ta không thể tha cho Ám Sát hội chủ, một nhân vật lừng lẫy trên giang hộ. Địa Ngục môn chủ lúc này đã thu tấm lệnh bài “Ác Quỷ lệnh” trong tay Tổng đàn Hộ Pháp. “Ác Quỷ lệnh” cùng với “Cửu Khuyết Ma Hoa Hoàn” là biểu tượng quỵền lực tối cao đại diện cho nhân vật đứng đầu Địa Ngục môn. Bây giờ cả hai vật đó đều ở trong tay Địa Ngục môn chủ, bà ta giơ cao tấm lệnh bài Ác quỷ, trên ngón tay lại có đeo Cửu Khuyết Ma Hoa Hoàn, cất giọng dõng dạc nói:
- Chư vị trưởng lão sư thúc nghe lệnh !
Bốn lão già áo vàng nhìn thấy lệnh bài vội vàng quỳ xuống hô lên:
- Xin môn chủ hạ lệnh.
- Thừa mệnh tổ tiên, bổn môn chủ ra lệnh chư vị trưởng lão lập tức giết chết Ám Sát hội chủ, trừ họa cho võ lâm.
- Xin thỉnh mệnh môn chủ.
Bốn lão già áo vàng đưa mắt nhìn nhau, tuy không hài lòng nhưng cũng không dám trái lệnh, lập tức tiến tới vây chặt Ám Sát hội chủ. Vẫn lão già nhỏ con thấp bé nhất lên tiếng:
- Hội chủ chuẩn bị tiếp chiêu đi !
Ám Sát hội chủ cười nhạt:
- Hừ ! Các ngươi bốn người đánh một tuy vậy bổn hội chủ cũng sẵn sàng tiếp đón.
Bốn lão già lại đưa mắt nhìn nhau có vẻ như khó xử.
Địa Ngục môn chủ thấy vậy liền nói:
- Đối với hạng người cùng hung cực ác này không cần phái thủ lễ, bốn vị cùng xông lên đi.
Ám Sát hội chủ cất tiếng cười sảng khoái rồi nạt lớn:
- Bổn hội chủ há lại sợ các ngươi sao. Ra tay đi !
Dứt lời, song thủ đưa lên ngang ngực bắt theo án quyết Quy Nguyên Thần Công. Ám Sát hội chủ gầm lên một tiếng song chưởng đẩy ra xô về phía bốn lão già áo vàng.
Quy Nguyên Thần Công sức mạnh dời non lấp biển, uy lực nghiêng trời lở đất, bốn lão già áo vàng thấy thế chưởng hùng hậu thì không dám chậm trễ, vội vàng tung Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng ra đỡ.
Bùng... ầm...
Ám Sát hội chủ thân hình lắc lư như say sóng, rùng mình ớn lạnh vì hàn khí của Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng. Bốn lão già thấy đối phương đỡ được một chưởng hợp công của họ thì lấy làm ngạc nhiên.
Lão già thấp bé chớp mắt hỏi:
- Hội chủ ! Chiêu vừa rồi có phải là Quy Nguyên Thần Cồng không ?
Ám Sát hội chủ một chiêu tận lực đánh ra thắng bại đã rõ, lão biết công lực của mình còn kém đối phương một bậc nhưng vẫn an nhiên tự tại không hề lộ vẻ nao núng, quả không hổ danh là hội chủ Ám Sát hội. Lão cười lạnh một tiếng:
- Kể ra các ngươi cũng có kiến thức đấy!
- Quy Nguyên Thần Công vốn là tuyệt học của Lục Minh chủ, hội chủ làm sao cũng biết được?
- Chuyện đó các ngươi không cần phải biết.
- Đừng nhiều lời nữa, mau giết hắn cho ta.
Đó là tiếng thét của Địa Ngục môn chủ. Bà ta thấy Ám Sát hại chủ có Quy Nguyên Thần Công đánh ngang ngửa với Tứ Đại Trưởng Lão thì vừa lo vừa sợ, càng có ý muốn giết người trừ họa.
Trong Địa Ngục môn có thể nói võ công của Tứ Đại Trưởng Lão còn cao hơn môn chủ một bậc, chỉ chịu kém uy lực của Cửu Khuyết Ma Hoa Hoàn. Vậy mà Ám Sát hội chủ có thể đánh cầm đồng thì quả thật rất đáng sợ. Địa Ngục môn chủ vì nuôi tham vọng bá chủ nên không thể không trừ một nhân vật lợi hại như Ám Sát hội chủ.
Tứ Đại Trưởng Lão được lệnh môn chủ không dám chậm trễ, đồng loạt tiến lên một bước khiến Ám Sát hội chủ bốn bề thọ địch.
Lão già tháp bé trầm giọng hô:
- Hội chủ chuẩn bị tiếp chiêu đi !
Bốn lão già cùng “hự” lên một tiếng, Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng từ bốn phía xô vào Ám Sát hội chủ mang theo hơi lạnh thấu xương. Chưởng phong rít lên ầm ầm như một trận tuyết lở.
Ở trên ngọn cây, Chu Phương Ngọc nhìn thấy Ám Sát hội chủ lâm nguy, nghĩ đến ơn dưỡng dục không cầm lòng được kêu lên một tiếng “sư phụ” rồi động thân định nhảy xuống, nhưng Đoạn Trần sư thái đã điểm một phất trần vào vai hắn khiến họ Chu thân hình cứng đơ không còn cục cựa được nữa.
Ở phía dưới, bốn ngọn Diêm Vương Đoạt Hồn Chưởng như một chiếc lưới chụp vào Ám Sát lội chủ, cái chết đã gần kề trước mắt nhưng hắn vẫn an nhàn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
Bốn lão già thấy Ám Sát hội chủ không có phản ứng gì thì lấy làm ngạc nhiên khó hiểu. Giữa lúc đó thân hình Ám Sát hội chủ đột nhiên biến mất như quỷ mị, bốn lão già hoảng kinh hồn vía vội vàng thu chưởng về nhưng đã muộn, bốn ngọn chưởng đập vào nhau phát ra những tiếng nổ long trời lở đất. Cùng lúc đó, thân ảnh Ám Sát hội chủ xuất hiện như bóng ma, tả thủ đập vào đầu lão già thấp bé, hữu thủ hất ra một chưởng đánh lão già đứng gần nhất.
Ám Sát hội chủ dùng thân pháp quỷ mị áp sát đối phương, xuất kỳ bất ý ra tay nhanh như gió. Tuy nhiên, mấy lão già trưởng lão Địa Ngục môn không chỉ võ công cao cường mà kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú. Lúc này thấy Ám Sát hội chủ đột nhiên biến mất đoán biết có nguy hiểm nên đã phòng bị, vừa thoáng thấy đối phương, bốn lão cùng đồng loạt tháo lui. Một cái nhún mình, đầu thiết trượng chấm xuống đất, thân hình cất lên bay xẹt về phía sau lưng như điện.
Địa Ngục môn chủ đứng bên ngoài nhìn thấy thân pháp kỳ áo của Ám Sát hội chủ sực nhớ tới một người, liền thất thanh kêu lên:
- Lão ma đầu ! Ngươi và Từ Đạt có liên quan gì ?
Ám Sát hội chủ chẳng nói chẳng rằng, thân hình lay động chớp nhoáng nhanh như điện xẹt. Bỗng có tiếng rú vang lên, nhìn lại thì thấy một lão già áo vàng trước ngực thủng một lỗ lớn, máu từ vết thương phun ra có vòi.
Địa Ngục môn chủ quan sát một lúc chợt kêu rú lên:
- Dừng tay !
Tiếng thết lanh lảnh của mụ xé rách màn đêm, bốn lão già áo vàng đồng loạt lui lại, lão già bị thương thân hình lão lảo đảo muốn ngã xuống đất. Ám Sát hội chủ đắc thắng ngửa cổ cười cuồng ngạo:
- Ha ha... Đêm nay các ngươi nhất định phái bỏ mạng tại đây…
Địa Ngục môn chủ hai mắt phát ra luồng tinh quang sáng rực, mụ nghiến răng nói:
- Hừ ! Té ra ngươi chính là Từ Đạt, sao còn không gỡ mặt nạ xuống đi ?
Mọi người, ai nấy đều giật mình. Thì ra Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt cũng là Ám Sát hội chủ. Thảo nào, Ám Sát hội đã chặn đánh Địa Ngục môn trong lúc môn phái này trên đường đi đánh Chính Nghĩa bang.
Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt lập ra Ám Sát hội là để ngầm hỗ trợ cho Chính Nghĩa bang tiêu diệt các thế lực trên giang hồ.
Đột nhiên có một tiếng “hừ” lạnh lẽo vang lên, bóng người xuất hiện nhanh như điện chớp. Người đó mặc áo choàng đen, đeo chiếc nhặt nạ đồng hệt như cái mặt nạ của Địa Ngục môn chủ. Có một điều kỳ lạ là người đó trên tay cũng cầm một chiết lệnh bài, nhìn kỹ lại thì đó chính là “Diêm Vương lệnh” giống hệt như cái lệnh bài trong tay Địa Ngục môn chủ.
Người đó vừa xuất hiện lập tức làm cho hiện trường xôn xao, bọn người của Địa Ngục môn kêu lên thất thanh:
- Môn chủ …Ồ….Thế này là thế nào ?
Địa Ngục môn chủ nhìn thấy người đó bất giác lui lại một bước, giọng nói run run:
- Ngươi….ngươi là ai ?
Người mặc áo đen chẳng nói chẳng rằng ngửa cổ cất một tràng cười tựa như ma kêu quỷ khốc. Dứt tràng cười hắn trừng mắt xạ ra hai luồng tinh quang sáng rực vào Địa Ngục môn chủ, cất giọng ồm ồm như ếch kêu:
- Phản đồ ! Còn không mau quỳ xuống ?
Địa Ngục môn chủ toàn thân run bắn lên, lộ vẻ cực kỳ xúc động. Bốn lão già áo vàng cũng run rẩy như gặp phải ma quỷ.
Lão già thấp bé nhất run giọng hỏi:
- Chưởng môn sư huynh ? Có phải là sư huynh đó không ?
Người mặc áo đen giơ cao Diêm Vương lệnh, hai con mắt trên chiếc sọ người phát ra luồng ánh sáng xanh lè:
- Lệnh bài ở trong tay ta, các ngươi không nhìn thấy hay sao mà còn hỏi ?
Bốn vị trưởng lão tuy nhìn thấy lệnh bài, nhưng trong tay Địa Ngục môn chủ cũng có một tấm lệnh bài y hệt như thế khiến cho họ thần trí hồ đồ ngơ ngác không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Địa Ngục môn chủ sau một lúc kinh hãi bây giờ đã lấy lại bình tĩnh, mụ ta cất giọng the thé quát lên:
- Khốn kiếp ! Ngươi là ai mà dám mạo danh sư phụ của ta ?
Thì ra người măc áo bào đen đó chính là Địa Ngục môn chủ đời trước, cũng là sư phụ của Địa Ngục môn chủ hiện tại. Sự việc như thế nào thì hiện tại vẫn chưa có lời giải đáp.
Tại sao cùng một lúc có đến hai tấm lệnh bài Diêm Vương, cái nào là thật; cái nào là giả trong một lúc không thể phân biệt được ? Tại sao người mặc áo bào đen lại mắng Địa Ngục môn chủ là phản đồ?
Tất cả những bí mật đó dường như đều nằm ở trong tay người mặc áo bào đen.
Người mặc áo bào đen nhếch môi cười gằn:
- Hừ ! Dư Hiểu Hoa, tội của ngươi tạm để đó! Hiện tại bổn tòa có vài việc cần phải xử lý trước.
Dứt lời, ông ta quay sang Ám Sát hội chủ, đôi mắt sáng quắc xạ vào đối phương.
- Ngươi chính là Từ Đạt ?
Ám Sát hội chủ giọng nói run rẩy:
- Ngươi . . . ngươi vừa nói gì ? Mụ ta…- Hắn chỉ vào Địa Ngục môn chủ - Mụ ta là Dư Hiểu Hoa sao ?
- Đúng như vậy !
Ám Sát hội chủ trợn mắt nhìn Địa Ngục môn chủ, bỗng mụ ta bật lên tiếng cười chói tai. Giọng cười của Địa Ngục môn chủ chứa đầy thù oán, giọng cười tru tréo, nức nở nghe thê lương thống hận thấu tận trời xanh!
Dứt tiếng cười mụ rít lên:
- Từ Đạt ? Ngươi sợ rồi sao?
- Ta... ta... không phải là Từ Đạt.
- Ngươi có dám tháo mặt nạ xuống không ?
- Ta...
- Thế nào, ngươi sợ rồi ư?
Ám Sát hội chủ vì sao phải sợ Dự Hiểu Hoa ? Dư Hiểu Hoa thật ra là ai?
Người mặc áo bào đen trỏ vào Từ Đạt, vô tình để lộ bàn tay sáu ngón. Ông ta quát lên:
- Ngươi chính là Từ Đạt. Thân pháp vừa rồi của ngươi gọi là Thất Cửu Vi Hồi Bộ, trong thiên hạ chỉ có mỗi họ Từ biết thứ võ công thân pháp đó, ta nói có đúng không ?
Ám Sát hội chủ nhìn thấy bàn tay sáu ngón của người đó thì thất kinh kêu lên:
- Ngươi chính là Lục Thừa Ân ?
- Ngươi tưởng Hàn Bích đầm có thể giết được thiếu gia hay sao ?
Dứt lời, người đó từ từ tháo chiếc mặt nạ đồng xuống để lộ ra gương mặt khôi ngô anh tuấn, quả nhiên là Lục Thừa Ân.
Ám Sát hội chủ thấy Thừa Ân bị đánh rớt xuống hàn thủy đầm mà không chết thì bất giác kinh sợ lui lại một bước.
Thừa Ân quát lên:
- Ngươi cũng mau lột mặt nạ đi thôi.
Ám Sát hội chủ sau một lúc thất kinh thì lấy lại bình tĩnh, hắn nhếch môi nở nụ cười độc ác:
- Lục Thừa Ân ! Mạng của ngươi quả là lớn. Ngươi rớt xuống Hàn Bích đầm mà không chết kể cũng là hi hữu đấy!
Địa Ngục môn chủ bỗng cất tiếng cười nhạt:
- Từ Đạt ! Ngươi tưởng chỉ có họ Lục sống dậy từ Hàn Bích đầm thôi ư?
Địa Ngục môn chủ nói xong cũng đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống, thì ra bà ta là một thiếu phụ, tuổi ngoài năm mươi, mặt rỗ trông rất xấu xí. Ám Sát hội chủ nhìn thấy mặt thật của Địa Ngục môn chủ, một lần nữa lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Địa Ngục môn chủ buông tiếng cười gằn:
- Hừ ! Ngươi không ngờ lão nương vẫn còn sống phải chăng ?
- Dư Hiểu Hoa ! - Ám Sát hội chủ kêu lên- Quả nhiên là mụ.
Thì ra Địa Ngục môn chủ tên là Dư Hiểu Hoa, cũng chính là người vợ trước của Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt, trên giang hồ ai cũng biết.
Ám Sát hội chủ sau khi nhìn thấy Dư Hiểu Hoa thì cặp mắt láo liên, tinh thần có vẻ bất an. Lão ta bây giờ không chỉ phải đối phó với Dư Hiểu Hoa, mà còn có Lục Thừa Ân, tình thế rất bất lợi.
Dư Hiểu Hoa dường như đoán biết Ám Sát hội chủ muốn tẩu thoát liền lướt tơi áp sát đối phương, đôi mắt toé lửa đầy vẻ thù hận:
- Từ Đạt ! Ngươi còn không mau tháo mặt nạ đi.
Thừa Ân thấy Dư Hiểu Hoa chực chờ muốn ra tay. Thì cũng vội vàng lướt tới chặn ngang trước mặt bà ta. Dư Hiểu Hoa tức giận quát lên:
- Họ Lục kia ? Ngươi muốn gì mà chặn đường bổn môn chủ ?
- Từ Đạt là của thiếu gia ! - Thừa Ân lạnh lùng đáp - Đêm nay không ai được đối phó với hắn trừ ta.
- Hừ ! Ngươi là cái thá gì mà tranh đoạt với lão nương ?
- Từ Đạt là kẻ đại thù của họ Lục. Mạng của hắn nhất định phái do chính tay thiếu gia lấy, người khác không được xen vào.
- Hắn cũng chính là kẻ đại thù của lão nương đây. Năm xưa, tên súc sinh này vì tưởng nhớ si mê mẹ ngươi là Bạch Nguyệt Long Mai Điệp Tố Tố đã ầm thầm lập mưu tính kế giết chết cha ngươi, bắt lấy mẹ ngươi giam vào động thất trên núi Linh Sơn, bị lão nương phát hiện, hắn đã lập lưu giả danh là Ám Sát hội chủ bắt ta đẩy xuống Hàn Bích đầm. Không ngờ lão nương mạng lớn vẫn còn sống, lại được cơ duyên tiếp nhận Địa Ngục môn. Ngày hôm nay lão nương nhất định phải lấy mạng hắn, lột da moi tim tên phụ tình lang độc ác này, ngươi không được cản lão nương.
Thừa Ân nghe Dư Hiểu Hoa nói mẹ mình còn sống thì vó cùng mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Mụ nói mẹ ta vẫn còn sống có thật như thế không ?
- Đó là chuyện mười mấy năm trước, mẹ ngươi hôm nay còn sống hay chết lão nương không dám khẳng định.
Thừa Ân quay lại trợn trừng đôi mắt nhìn Ám Sát hội chủ:
- Ngươi mau nói đi, mẹ ta hiện giờ đang ở đâu, người có còn sống hay không ?
Ám Sát hội chủ “hừ” một tiếng chứ không đáp. Thừa Ân chỉ vào mặt hắn quát lên:
- Từ Đạt ! ngươi thật là tên súc sinh không bằng cầm thú. Ngươi thân là em kết nghĩa của cha ta, vậy mà đem lòng tơ tưởng chị dâu đến nỗi giết cả nhà họ Lục của ta hơn trăm mạng người. Ngươi lại còn lập ra Ám Sát hội chủ, truy sát Chu-Trương rồi bắt hái đứa trẻ đem về đào tạo trở thành sát thủ. Lòng dạ của ngươi độc ác như rắn rít, vì tham vọng mà bất chấp thủ đoạn. Đêm nay, thiếu gia sẽ lột da xé xác ngươi ra làm trăm mảnh trả thù cho cha mẹ ta và hơn trăm vong hồn Lục gia.
Thừa Ân vừa dứt lời thì từ bên ngoài bay vào một bóng người áo lụa phất phơ, người này chính là Chu Ngọc Lan con gái của Chu Thông.
Chu Ngọc Lan sau khi nhảy vào, liền trỏ mặt Ám Sát hội chủ, run giọng hỏi:
- Ngươi nói đi, năm xưa có phải chính ngươi đã giết chết cha mẹ ta ?
Ám Sát hội chủ lúc này tứ bề thọ địch, kẻ thù tề tựu đến hỏi tội khiến cho hắn muốn rút lui cũng không còn đường nữa.
Đột nhiên hắn ngửa cổ phát lên một tràng cười làm kinh động núi rừng, cánh tay nhấc lên tháo chiếc mặt nạ ném xuồng đất hiện nguyên hình là Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt.
Cho đến lúc này thì bí mật về hung thủ vụ án Linh Sơn đã có câu trả lời. Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt cũng là Ám Sát hội chủ. Từ Đạt sau khi tháo bỏ mặt nạ liền nhìn Thừa Ân, nói:
- Họ Lục kia ! Nạm xưa cha ngươi một mình độc chiếm ngôi Minh chủ oai phong lừng lẫy, nhưng hắn lòng tham vô độ, chiếm đoạt luôn cả người đẹp Điệp Tố Tố, khiến đại ca Tạ Văn phải đau lòng rời bỏ giang hồ sống cuộc đời ẩn cư nơi rừng hoang núi vắng, từ đó không còn tung tích nữa...
Cha ngươi còn giả nhân giả nghĩa đứng ra cưới vợ cho ta. Ha ha... hắn cưới cho ta mụ dạ xoa Dư Hiểu Hoa khiến cho ta phải ngậm hờn nuốt hạn rời khỏi Linh Sơn về sống nơi quan ngoại. Từ Đạt ta bất kể dung mạo hay võ công đều đâu có kém gì cha ngươi. Tại sao hắn có được võ lâm thiên hạ và đệ nhất mỹ nhân, còn ta thì không có gì ? Cuối cùng cha ngươi đã chết dưới tay ta, hắn chẳng qua cũng chỉ là kẻ bất tài vô dụng không bảo vệ được vợ con đến nỗi gia đình tan nát, chết không chỗ chôn thây. Ha ha...ha...
Hắn ngửa cổ cười lớn:
- Ta... chính ra mới là đệ nhất thiên hạ. Chính ta mới là người xứng đáng làm chủ võ lâm, làm chủ Linh Sơn và làm chủ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ta không chỉ giết chết cha ngươi, mà còn giết sạch những người thân của hắn khiến cho hắn phải trở thành tội nhân thiên cổ, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.