Đoạn Kết
Tác giả: Bích Thủy
O ng Cả vừa bước chân vào trong nhà đã cất tiếng gọi :
- Bà nó đâu rồi ?
Bà Ba chạy từ dưới bếp lên.
- Gì đó ông ?
Nét mặt rạng rỡ, ông Cả vui vẻ nói :
-Tôi vừa cùng cậu Bình ở nhà bác sĩ chữa mắt về đây.
- Thế có sao không ?
Ông Cả cười, thuật lại :
- Tôi vào cho ông bác sĩ khám và tôi hỏi :
"Thưa bác sĩ có phải mắt tôi đang kéo màng không ?"
Bác sĩ nhìn tôi, hỏi :
- Ai bảo với ông thế ?
- Thưa, một ông thầy… chữa mắt.
- Láo !
Tôi ngẩn người, tưởng bị ông bác sĩ mắng, lên cự nự lại :
- Tôi lo mắt tôi kéo màng và sắp bị lòa nên đến nhờ bác sĩ chữa, sao bác sĩ lại mắng tôi ?
Chừng ấy, ông bác sĩ mới cười bảo :
- À, tôi có mắng ông đâu. Tôi nói cái người nào đó bảo ông sắp bị loà là láo toét. Mắt ông có sao đâu !
- Thực... thực mắt tôi không sao hả bác sĩ ?
- Không ! Mắt ông chỉ hơi bị tấy đỏ vì mệt mỏi. Tôi cho ông toa mua thuốc nhỏ, ông liệu cho cặp mắt nghỉ ngơi ít hôm là khỏi thôi. Hai mắt ông lại sáng như cặp đèn pha xe hơi vậy !
Bà Ba quay hỏi Bình :
- Có thực ổng nói như thế không, cậu Bình ?
Bình cười gật đầu. Bà Ba hết lo, cười toe toét :
- Đó, tui nói có sai đâu mà. Tui đã bảo mắt ông không có sao hết á...
Ông Cả cũng cười :
- Thôi đi bà ! Bà lại sắp mở máy nói bây giờ. Nói nhiều mệt đấy !
- Tui mà không được nói, còn mệt hơn. Cũng phải cho tui mừng với chớ !
- Mừng thì bà lo có cái gì nhậu một bữa đi.
- Rồi đâu có đó mà. Tôi sẽ làm thịt con gà để trưa nay ăn. Nhưng nói trước là không có rượu đâu nghen.
- Cũng phải có chút ít đưa cay chứ bà !
- Ậy không được ạ. Uống rượu nó bốc hỏa đau mắt đa !
Bình tủm tỉm cười về hạnh phúc của đôi vợ chồng già. Anh lảng vào trong nhà tìm bé Hạnh. Nó đang lấy cái khăn bông bọc chiếc gối nhỏ, ôm nựng nịu trên tay, bắt chước bà Ba khi ru nó ngủ :
- Ngủ đi bé !
Ầu ơ… Công cha như núi Thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...
Bình cất tiếng hỏi :
- Chơi gì đó bé ?
Bé Hạnh giật mình, cười đáp :
- Bé chơi búp bế.
Bình như chợt nhớ ra đã quên chưa cho bé Hạnh một con búp bế nào, nên anh hỏi :
- Cưng muốn có một con búp bê hôn ?
- Có.
- Để mai mốt anh mua cho nhé.
Bé Hạnh lắc đầu :
- Anh Bình khỏi mua, Hạnh sắp có rồi…
- Ai cho Hạnh ? Chị Huệ hả ?
- Không, Anh Giang ! Ảnh hứa sẽ cho Hạnh một con.
Bình cảm thấy như mình thiếu sót một cơ hội được chiều chuộng bé Hạnh. Anh hỏi :
- Nếu anh Giang cho Hạnh búp bế rồi thì thôi. Hạnh có muốn gì nữa anh cho.
- Bé không muốn gì nữa. Nhưng chúa nhật này, anh cho Hạnh đi chợ Phiên nghe.
- À, chợ Phiên từ thiện ở vườn Tao đàn ấy phải không !
- Dạ.
- Mà sao bé biết hay vậy. Ai nói với bé là có chợ phiên ?
- Chị Huệ !
- Hôm ấy chị Huệ có đi không ?
- Có. Chị Huệ nè, chị Hòa nè, tụi mình nè, và cả anh Giang nữa nghe anh.
Bình cười.
- Ừ. Đi hết.
Bé Hạnh sung sướng ôm chặt lấy cổ Bình. Vòng tay thơ dại của nó làm Bình hởi dạ.
° ° °
Giang bước vào một cửa hiệu bán đủ các thứ hàng tạp hóa. Anh đảo mắt qua các quầy hàng để tìm mua một con búp bế vừa với túi tiền của mình. Gian hàng khá rộng lớn đông chật những người. Giang phải len vào đến gần cuối dãy tủ, nơi bày bán các thứ đồ chơi, mới tìm thấy một con búp bế, giá vừa phải, bằng nhựa. Anh còn đang ngẩn ngơ tìm người bán hàng thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai anh !
- Anh muốn mua gì, anh Giang ?
Giang quay lại, mặt anh bỗng đỏ bừng.
Thảo đang đứng trước mặt anh. Thảo mặc chiếc áo "lu" màu xanh nhạt của các cô bán hàng. Giang sửng sờ :
- Thảo ! Trời, Thảo ở đây à ?
Thảo tinh quái gật đầu :
- Thì Thảo đây chứ còn ai nữa. Gặp Thảo bán hàng ở đây, anh lạ làm sao ?
- Không, nhưng thật bất ngờ…
- Thôi anh mua gì, nói lẹ lên Thảo lấy cho, kẻo đông khách. Thảo còn phải tiếp người khác.
Giang chỉ con búp bế đứng trong góc tủ kính :
- Tôi mua con búp bế kia.
Thảo mở tủ lấy món hàng đưa cho Giang. Cô mỉm cười :
- Anh cần mua gì nữa không ?
Giang lắc đầu :
- Cảm ơn Thảo, tôi cần có thế thôi. Nhưng Thảo này, mình có gặp nhau lại được không ?
Nụ cười Thảo vụt tắt. Cô chợt nghĩ đến Bình.
- Phiếu trả tiền của anh đây. Anh ra ngoài két trả tiền.
Giang đỡ lấy mảnh giấy và nắm vội tay Thảo :
- Thảo hãy nghe tôi đã. Giòng giã ba năm nay Bình nó tìm Thảo hoài. Chiều mai chủ nhật tôi sẽ rủ nó đi chợ phiên Từ Thiện ở vườn Tao Đàn. Thảo cũng đến đấy nhé ?
Thảo quay mặt đi che bớt xúc động :
- Anh đừng cho anh Bình biết là đã gặp Thảo ở đây nhé.
- Nhưng mai Thảo phải đến chợ phiên nghen ?
Thảo đáp gọn :
- Để xem !
Rồi cô bỏ Giang đó chạy đi tiếp một người khách đang đợi.
Giang bước ra khỏi cửa hàng như vừa qua một giấc mơ. Anh muốn phóng ngay về Ngã ba ông Tạ gặp Bình nhưng nhớ đến lời dặn của Thảo lại thôi đành quay về nóng lòng chờ đến ngày mai.
° ° °
Chiều chúa nhật hôm sau cả gia đình chú Năm nhà in, gia đình ông Cả, với Giang, Bình và Bé Hạnh họp nhau ở bến xe lên vườn Tao Đàn. Ngồi trên xe bà Ba không ngớt nói chuyện. Bà hỏi người này, nói với người kia, như chưa bao giờ có một cuộc họp mặt đi chơi vui vẻ như vậy. Chú Năm thì mỉm cười bâng quơ trong lúc ông Cả hết đeo kính lên lại hạ xuống ngắm nghía cặp kính mới thay.
Giang ngồi lặng lẽ kín đáo ngắm Huệ và công nhận rằng khuôn mặt của Huệ nếu nhìn ngang cùng khá đẹp. Huệ hơi buồn vì Bình ngồi tận phía trên, tuy nhiên cô cũng mỉm cười với Giang để ngỏ ý cám ơn Giang đã có một cử chỉ săn sóc tới mình là phủi sạch mặt ghế cho Huệ ngồi xuống.
Xe đỗ ở trước cửa Chợ Phiên. Ông Cả tuyên bố :
- Hẹn nhau đến tám giờ tối thì về chuyến xe chót. Ai chậm chân rán đi bộ mà về đấy.
Tất cả đều đồng ý, và tản ra làm hai tốp. Bọn trẻ đi riêng với nhau. Bé Hạnh dắt Bình đi khắp mọi gian hàng, muốn xem, muốn thử hết mọi trò chơi.
Chỉ có Giang là bồn chồn luôn luôn ngó nhìn chung quanh như tìm kiếm, và hối thúc mọi người sớm rời sang khu hàng khác.
Tới chỗ đu quay Bình đặt bé Hạnh lên một con ngựa gỗ ; Hòa leo lên một con ngựa khác, còn Huệ thì rủ Giang ném vòng.
Còn lại có Bình đứng canh chừng bé Hạnh. Anh cười với nó mỗi lần vòng đu của nó lướt qua mặt anh. Đu chạy còn lâu. Quang cảnh chợ Phiên thật ồn ào vui nhộn, nhưng Bình thấy không ham thích như hồi còn Thảo. Hồi xưa, mỗi lần có chợ Phiên, anh vẫn cùng Thảo vào dự những trò chơi như thế này, Thảo ham nhất là xem trò môtô bay. Bây giờ, trò ấy cũng đang được quảng cáo ầm ĩ một góc bãi cỏ gần đấy. Anh tới gần Giang bảo bạn để ý dùm bé Hạnh, rồi lững thững lại phía đó và chợt chú mục vào chỗ mua vé. Một hình bóng mảnh mai, với suối tóc buông thả ngang vai và cặp mắt huyền mở rộng như còn đọng nước mắt ở vành mi đang đứng chờ mua vé.
Bình chạy lại :
- Thảo !
- Anh Bình...
Thảo nở một nụ cười và đưa tay quệt vội ngấn lệ :
- Anh Giang có dặn Thảo đến chợ Phiên, và Thảo đứng chờ ở đây vì biết chắc thế nào anh cũng tìm đến chỗ này.
Bình không nghe Thảo nói hết. Anh ngắm nhìn Thảo và đột nhiên thấy quang cảnh chợ Phiên như rạng rỡ hẳn lên. Anh hăm hở nói.
- Chúng mình vào xem nhé Thảo ?
Thảo gật đầu, mớ tóc sánh động trên vai, với dáng điệu ngoan ngoãn như thuở nào. Tất cả đều không có gì thay đổi.
Bình thấy phấn khởi lạ. Anh ưỡn ngực đi bên Thảo, và khi xem hết các màn trình diễn về môtô bay, anh dắt Thảo ra :
- Chúng mình đi tìm Giang. Anh dặn hắn coi dùm bé Hạnh.
Thảo cười :
- Đứa em nuôi của anh !
- Thảo biết chuyện rồi à ! Ai nói với Thảo ?
- Chính bé Hạnh nói.
- Thôi hãy tìm Giang đã, chuyện ấy chúng mình sẽ nói sau.
Hai người gặp Giang đứng một mình ở chỗ đu quay. Thấy Thảo, Giang vỗ tay mừng rỡ :
- Thảo đến là phải lắm. Hoan hô !
Bình lại dặn bạn :
- Tụi này còn đi chơi một vòng. Cậu bảo mọi người đừng chờ tớ nhé. Họ đâu cả rồi ?
- Họ rủ nhau đi xem quay số. Để tớ đi tìm họ...
Đến tám giờ, ông Cả và chú Năm đã đứng đợi ở cửa chợ Phiên. Rồi đến các bà mệt mỏi nhập bọn ; tiếp đến Giang bồng bé Hạnh ngủ gục trên vai và sau rốt là Hòa.
Giang trao bé Hạnh cho bà Ba, và cho biết anh còn đợi Huệ để đưa cô về sau.
Trong khi ấy, Thảo và Bình thả bộ trên hè phố. Họ im lặng đi bên nhau, lòng mở rộng đón nhận niềm hân hoan vô tả. Mãi lâu Bình mới nói :
- Ăn kem không Thảo ?
Thảo đáp :
- Có.
Bình ghé vào tiệm mua hai cây kem. Và xúc động qua rồi, anh mới nói cho Thảo nghe đầu đuôi câu chuyện từ ba năm về trước lúc gặp bé Hạnh ở dưới chân cầu, và đem bé về nuôi nấng ra sao.
Thảo chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt đen láy nhìn Bình. Khi Bình kể xong, Thảo vỗ nhẹ vào vai anh :
- Tội nghiệp bé Hạnh. Thảo cũng mến nó lắm.
- Vậy Thảo không còn giận Bình nữa chớ ?
Thảo hất mái tóc ra phía sau lưng, giọng cảm động :
- Không. Thảo hết giận rồi. Nhưng kia...
- Sao hả Thảo ?
Thảo cười lớn :
- Cây kem ! Mải nói chuyện quên ăn, nó chảy hết còn có que không hà !
BÍCH THỦY