Bryan Griffin
Chương 7
Tác giả: Bryan Griffin
Giáng sinh năm tiếp đó Ni-cô-la đã không có nhiều thì giờ để đi rong khắp làng. Khi bắt đầu với công việc, anh rất buồn cười và hơi thất vọng khi khám phá ra rằng bọn trẻ đã bắt chước Frederick treo những cái vớ len thay vì những chiếc túi thêu. Vì vậy với những gia đình có 5 hay 6 đứa trẻ, sẽ có một hàng vớ ghim trên cửa. Dĩ nhiên Ni-cô-la cảm thấy không thoải mái cho lắm khi đặt từng món đồ chơi trong mỗi chiếc vớ và có khi vẫn còn những chiếc vớ rỗng không. Vì anh đã không tích trữ đủ đồ chơi trên chiếc xe trượt nên chỉ còn vài món cho các chú bé, anh nhận ra rằng chỉ mới nữa đường trong danh sách mà đã hết đồ chơi.
"May mắn là mình còn một lô đồ chơi trong tủ ở nhà" Anh nói với con ngựa Lufka khi họ trở về nhà để lấy thêm. Ni-cô-la lẹ làng chất lên xe và đi phân phát một lần nữa cho đủ. Khi chỉ còn một vài ngôi nhà, con ngựa già mệt mỏi không muốn bước nữa. "Đi nào chú em già cả". Ni-cô-la động viên, nhưng Lufka đã quá già đến nỗi không thể đi suốt đêm vòng quanh làng, và đặc biệt đêm nay phải đi hai vòng. Khi nó bước xuyên qua lớp tuyết sâu dày, Lufka sảy chân và chiếc xe trượt lăn xuống rãnh. Rắc, một bánh xe lăn ra ngòai. Ni-cô-la leo xuống xe và sau khi chắc chắn con ngựa không bị thương anh lắc đầu trước cảnh chiếc xe trượt đã vô dụng.
Ni-cô-la đi bộ và hoàn thành công việc ngày Giáng sinh đó. Khi tia sáng mà hồng đầu tiên của bình minh đang đỏ rạng trên bầu trời thì đó là lúc anh và Lufka về đến nhà, Ni-cô-la, mập mạp hồng hào, thở hào hển trong khi Lufka đáng thương kéo lê bộ xương già nua bước về trong chuồng.
Nhiều ngày sau cái đêm bất hạnh đó, dân làng nghe thấy âm thanh của tiếng cưa đục vang lên từ căn nhà gỗ của Ni-cô-lạ Họ tự hỏi không biết anh đang xây dựng cái gì, và bất cứ ai hỏi anh cũng đều đáp một cách hóm hỉnh: "Hãy chờ xem".
Dân làng chẳng bao lâu cũng quên mất sự hiếu kỳ của mình khi có một mẩu tin mới sốt dẻo lan truyền khắp làng.
"Tôi nghe có chuyện gì đó về vị điền chủ phải không Ốt-tổ" Ni-cô-la hỏi người bạn cũ.
"Ốt-tô đáp, bập bập chiếc tẩu. Họ nói là suốt mấy năm nay mọi việc không được trôi chảy lắm, vì vậy bây giờ ông ấy sắp bán đất và đồ đạc để trả nợ cho các chủ nợ. Cuộc phát mãi diễn ra ngày mai, sao cậu không đến đó với chúng tôi Ni-cô-la?
"Tôi nào muốn mua thứ gì của ông ấy? Tôi chẳng cần thêm đất, tôi có thể làm những thứ đồ đạc cũng tốt như những thứ ông ấy có. Thực ra là chính tôi đã làm ra một số đồ đạc đó.
"Còn súc vật thì sao? Ỏ-tô hỏi. "Ông ấy có hai con ngưa rất đẹp và một đàn nai"
"Đúng rồi" Ni-cô-la nói, cuối cùng anh cảm thấy hứng thú để hoãn công việc của mình lại. "Lufka đã già đến nỗi không thể giúp gì cho tôi nữa. Có lẽ ngày mai tôi phải đến đó với anh xem sao".
Sáng hôm sau căn nhà vị điền chủ đầy những người nôn nóng xúm quanh. Vài người đến để mua đồ trong khi những người khác đến chỉ để xem hoặc làm huyên náo. Ni-cô-la đi ngang qua những con ngựa thẳng tới chuồng nai. "Ông ấy luôn chăm sóc Donner và Blitzen", những người đàn ông thì thầm với nhau. "Ông ta luôn được ngưỡng mộ vì chúng đi rất nhanh".
Vị điền chủ, giờ đây đã là một ông già lưng còng với cái nhìn lo âu trên khuôn mặt, dường như đang hoang mang vì lý do nào đó hoặc vì tất cả mọi người đang nói chuyện về ngôi nhà và tài sản của ông. Khi Ni-cô-la bày tỏ sự quan tâm đến hai con tuần lộc ông trả lời một cách nghiêm trang, "Thế này, anh không thể mua riêng một con Donner hay Blitxen được. Hoặc là cả gia đình nó hoặc là không có con nào. Làm sao mà Donner có hứng thú chạy như bay khi gia đình nó bị chia cắt?"
"Gia đình !" Ni-cô-la kêu lên. "Nhưng tôi chỉ cần hai con thôi. Giá bao nhiêu... ? Cuối cùng Ni-cô-la do dự và tự hào trở thành chủ nhân của không phải hai mà là tám con tuần lộc nghênh ngang kia, Donner và Blitzen, mẹ và cha của sáu con khác Dasher và Dancer, Comet và Cupid, Prancer và Vixen.
Năm nay, Ni-cô-la đang hoạch định một đêm Giáng sinh long trọng và tốt đẹp hơn trước đây nên anh làm việc cả ngày lẫn đêm để hòan thành những đồ chơi. Cuối cùng, cái đêm trọng đại đó đã đến. Ni-cô-la buộc xong 8 con tuần lộc vào với nhau cùng với bộ yên cương sáng chói với những cái chuông bạc kêu leng keng. Anh dắt chúng đến trước cửa nhà, mở cửa với một vẻ tự hào, phô bày ra một cảnh tượng thật đẹp mắt. Nơi đó có một chiếc xe trượt sáng ngời trang trí với những đường sọc bằng bạc, hai bên bánh xe cuộn về phía trước tạo thành hình chiếc đầu con thiên nga, phía sau thùng xe chất những đồ chơi cho trẻ em khắp các làng. Ni-cô-la dắt bầy tuần lộc vào trong càng xe và trèo lên chiếc ghế ngồi trên cao, trông rất đẹp và mềm làm bằng da hươu. Anh rút chiếc roi da đen bóng ra khỏi bao và vung lên trong bầu không khí giá lạnh, những con tuần lộc lao vút đi. Đêm đó dân làng bị đánh thức bởi tiếng leng keng vui tai của những chiếc chuông bạc. Họ lén nhìn từ sau những chiếc rèm cửa và thấy trong ánh trăng tráng vằng vặc, một chiếc xe trượt màu đỏ lộng lẫy được kéo bởi tám con nai với những chiếc vó phi nhanh như ánh sáng. Ngồi ở trên cao, một tay quất roi vun vút một tay giữ dây cương hướng dẫn bầy tuần lộc là một người đàn ông to lớn mặt tròn, trong bộ trang phục màu đỏ được trang trí bằng những dải lông màu trắng, ống quần bó trong đôi ủng màu đen và một chiếc mũ mềm màu đỏ tung bay trong trong gió. Dĩ nhiên họ không ở gần đủ để trông rõ khuôn mặt ông ta nhưng tất thảy mọi người, khi quay trở lại chiếc giường ấm áp của mình đều thì thầm một cách trìu mến. "Đó là Ni-cô-la đang đến với trẻ em đó mà. Cầu Chúa phù hộ anh ta".