Chương 8
Tác giả: Cát Lan
Pha Lê treo bức hoạ lên tường. Nên vôi trắng làm nổi bậc tấm phong đỏ của cảnh vật có vẽ uy nghi hùng tráng. Biệt thự in bóng của mình trong màu nắng tàn phai. Cô ngắm nghía chúng, không hiểu tại sao bố cục của bức hoạ này được cô sao chép giống in như thật, và chính nó cũng mang lại cho cô nỗi buồn không tên.
Có tiếng nhạc phát ra từ điện thoại di động của cô. Pha Lê không buồn nhìn số của người gọi đến, cô áp vào tai:
– Alô.
– Ngày mai là lễ Khánh thành cô nhi viện, cô có muốn tới dự không? - Tiếng của Phú Gia.
– Đi chứ. – Pha Lê đáp, giọng uể oải.
– Bện à?
– Chỉ hơi nhức đầu một chút.
– Ngày mai có cần tôi tới đoán không?
– Anh không đi cùng ba nuôi tôi à?
– Mai ông chủ có cuộc họp, nhờ tôi đi thết.
– Vậy anh cho tôi quá giang nhé!
– Được. Sáng mai bảy giờ, tôi sẽ có mặt.
– Mai gặp lại!
Pha Lê cúp máy. Nguyên ngày nay bận rộn khiến cô mệt mỏi, nhưng đêm nay trăng sáng quá khiến cô muốn đi dạo một vòng. Khoác lên người chiếc áo lên mỏng, Pha Lê lững thững ra vườn hoa. Mùi hương dìu dịu không biết từ cách hoa nào thoảng đưa trong gió, phản phất đâu đó làn sương mờ nhạt cho lòng cô cảm giác bâng khuâng.
Bất chợt có tiếng cười rút rích, rất gần nhưng không thấy đâu cả. Kia rồi!
Hai cái bóng như chập chờn vào nhau. Hình như họ cũng đã thấy cô nhưng vẫn ngồi yên lặng. Pha Lê nhận ra Hồ Hải và cô tiểu thư nhà này. Pha Lê hơi ngại vì mình làm cho họ mất đi không gian nên thơ này, nên cô thông thả đi vào nhà.
Đứng ngay dãy hành lang mờ tối, Pha Lê yên lặng một lúc trăng đêm nay tròn to, treo lơ lững trên ngọn cây cuối vườn. Cảnh vật hữu tình làm cô thấy lạnh, dù không có cơn gió nào ùa tới, nhưng có vẽ vì sương đêm. Chợt có tiếng chân khe khẻ làm cô quay lại. Trong vắng lặng, cô đã nhận ra la Thế Phan. Anh tiếng đến bên cạnh cô, thọc sâu tay vào túi áo mà không nói gì.
Pha Lê bước nhẹ nhàng lại khóm hoa, bức một đoá hoa hồng nhưng rồi vào phòng.
Thế Phan lặng lẽ nhìn cô cho tới khi cánh cửa khép lại. Không hiểu vì sao những đêm trăng sáng như thế này luôn làm cho người ta khó ngủ. Pha Lê nghe lòng thật buồn khi nhớ đến chuyện xảy ra buổi trưa hôm ấy trong phòng Thế Phan. Cô không thể nào tha thứ cho mình để tỏ ra yếu đuối như thế rồi sau đó, anh ta tìm cô cật vấn những câu mà có nằm mơ, cô cũng không hình dung nỗi.
Vào lúc này, lòng can đảm của cô chợt tan biến, cô không muốn lưu lại nơi đây một phút giây nào nữa. Có một cái gì đó ngột ngạt mà cô không thể lý giải được nhưng không hiểu vì sao. Pha Lê cuộn tròn trong chăn ấm và chẳng mấy chốc giấc ngủ mau chóng đến với cô.
Buổi sáng, Pha Lê thức dậy lúc bảy giờ. Cô mau chóng sửa soạn rồi đi vội xuống ga ra.
Tiếng ông Bình gọi cô:
– Pha Lê! Lên lấy phong thư rồi đi này.
– Dạ. Con lên ngay đây ạ.
Ông Bình nhìn cô từ đầu đến chân với vẽ hài lòng. Pha Lê có dáng người rất đẹp. Cô chọn chiếc áo sơ mi tay dài, quần tây đen, trong rất hay nhưng lại rất giản dị.
– Con lo đi đi! Nói Phú Gia ăn sáng rồi tới cũng không muộn.
– Dạ. Con cám ơn.
Chiếc xe hơi mở rộng cánh cửa và đóng lại thật nhanh. Hôm nay, Phú Gia làm Pha Lê khinh ngạc. Anh mặt veston đen. Trong anh oai hơn một giám đốc của một công ty lớn. Không thấy anh nhìn cô một lần nào, vì phố xá đang giờ cao điểm nên rất đông người, nhưng anh hỏi như đi guốc trong bụng cô:
– Gì mà nhìn tôi giữ vậy? Bộ tôi lạ lắm sao?
– Anh rất đẹp trai, tôi thấy như vậy.
Phú Gia mỉm cười:
– Anh đẹp trai lâu rồi, cô bé. Hôm nay mới thấy hả?
– Dạ.
Phú Gia đưa Pha Lê đến tiệm mì Quảng rất đông người. Hương vị của nó khiến Pha Lê cứ xuýt xoa khen:
– Ước gì mình thường đến đây ăn nhỉ!
– Cái đó không khó.
– Nhưng là với anh kia.
Phú Gia không đáp, anh nhìn cô lưỡng lự như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Pha Lê lấy làm lạ nhưng cô cũng không thắc mắc. Ăn xong, cô bắt chước anh uống một tách trà nóng rồi ra xe.
Lễ Khánh thành cô nhi viện Thanh Trúc được tổ chức tưng bừng trọng thể.
Có rất nhiều ban ngành đoàn thể đến dự. Phú Gia vừa ngồi vào hàng ghế quan khách thì lập tức Pha Lê xuống phòng tiếp tân.
Mai Lan vừa nhìn thấy cô đã trao cho cô một đoá hồng vàng gắn lên áo, rồi kéo cô đi tiếp khách. Hai đứa nhìn nhau có biết bao nhiêu điêu muốn nói, nhưng những lúc này thì không thể nói được.
Ngoài kia, buổi lễ cắt bánh Khánh thành vẫn tiếp tục. Một người được phân một nhiệm vụ và cố gắng hoàng thành.
Mai Lan nhìn Pha Lê một thoáng rồi nói ngay:
– Mi ra ngoài ở đi. Ta thấy mi có vẽ buồn. Hình như nhà ngươi có vấn đề.
– Ngươi làm thầy bói được lắm. Nhưng thực ra cũng không có gì nghiêm trọng.
– Ta lúc này lên làm chị của máy em nhỏ nên cực thân lắm. Nhưng cực mà vui.
– Xin chúc mừng!
– Uống nước ngọt không? Khát quá chừng!
Vừa than khát là Mai Lan tu một hơi gần hết lon nước khiến Pha Lê lắc đầu:
– Bao nhiêu tuổi rồi mà con uống như con nít.
– Làm con nít dễ thương chú có sao đâu. Nhưng may cho tao không có mặt trong chương trình văn nghệ.
– Thôi, mi làm bao nhiêu đó đủ rồi làm kịch nữa chắc không ai xem mà chạy hết.
Nhỏ Mai Lan nhéo cô một cái đau điếng. Bỗng nhiên nó nhìn xuống hàng ghế quan khách rồi bảo nhỏ:
– Có ông giám đốc công ty tư vấn nguồn nhân lực kìa.
– Sao ngươi biết?
– Ổng có giúp mấy người ở đây tìm việc làm.
Theo tay Mai Lan, Pha Lê nhìn thấy Phú Gia. Cô bật cười vì biết nó lầm rồi.
Hôm nay Phú Gia nỗi hứng mặc đò đẹp với lý do đi thay ba nuôi cô, con nhỏ này chắc quáng gà. Có lẽ nó luyện chưởng hoài nên trong người này hoá người kia.
Mai Lan liền thắng:
– Nơi đây có rất nhiều sự thây đổi, nhiêu đến nỗi ta phải ghi nhận rồi viết ra thành một cuốn “bí kíp” cho chính mình. Rất tiếc là lúc này lại không có mi.
Nhiều khi ta muốn reo mi nhưng xơ bảo để cho mi yên tâm làm những việc lớn hơn.
Pha Lê rất ái ngại vì những ngày qua cô rảnh, nhưng ở đây lại tất bật, thế mà cô quên ngày lễ Khánh thành cô nhi viện gần kề. Cô vô tâm đến nổi tưởng chừng như không tha thứ được. Những lúc này Pha Lê tự hỏi:
Cô có còn là cô nữa hay không, hay là một người nào khác?
Buổi lễ trân trọng nào rồi cũng tới hồi kết thúc. Pha Lê cứ nán lại không nhớ đến một người đang đợi mình, cho tới khi cô nhìn thấy chiếc xe cuối cùng còn lại trong sân cô nhi viện.
Thôi chết rồi! Xe của Phú Gia. Pha Lê vội chào xơ và một vài người đứng gần đó rồi vội vả rá xe. Mai lan nhìn theo, có lắc đầu.
– Hôm nay Pha Lê làm sao vậy, y như người mất hồn. Hình như có điều gì suy nghĩ lâu lắm.
Ra xe, Pha Lê lấm lét nhìn phú Gia rồi nói thật nhỏ:
– Xin lỗi anh, thật tình tôi quên có người cùng đi với mình, cứ ngỡ là mình đi Honda.
Phú Gia cười thông cảm:
– Cô đừng nói với tôi là muốn quay lại cô nhi viện nhé! Con người luôn tiếng về phía trước chứ không thụt lùi. Nhất là cô.
Pha Lê cười nhỏ:
– Anh làm như tôi là nhân vật nào đó. Tôi chỉ là một con bé chống chọi với những yếu đuối trong lòng.
– Nhưng nhất định không khóc trước mặt người khác, đúng không?
– Khóc xấu lắm, nên tôi không thích khóc.
– Những người kiềm nén những cảm xúc của mình hay chịu thiệt thòi lắm, biết không?
– Có lẽ vậy.
– Này! Hôm nay đi đâu đó với tôi một chút nhé!
– Dạ.
Pha Lê có một tiếng dạ rất dễ thương mà cô không biết. Vẽ xinh đẹp và ngoan hiền nhưng lại không mè theo làm Phú Gia cảm thấy thoải mái khi ở gần bên cô. Nhưng nhiệm vụ của anh đã sắp kết thúc, tự dưng anh nghe tiếc vô cùng và anh muốn kéo dài nó nhiều hơn. Nhưng anh không thể để cho cô tiếp tục ở trong ngôi nhà đó để phải hứng chịu sự nghi kỵ của những gì thuộc về quá khứ.
Đồng thời chính anh cũng không muốn làm những chuyện mà họ đã từng làm, dù đây là cơ hội cho anh báo thù thay cho dì Hông Lan, thế nhưng vào cuối giờ, dì lại muốn bỏ qua.
Dù sao bà Tuyết cũng luôn sống trong sự dằn vặt và lo âu khi nhìn thấy Pha Lê - một hiện thân trước kia của Hông Lan trong ngôi nhà này.
Quay lại sang Pha Lê, anh nói:
– Hôm trước,cô có nói là muốn đi gặp má nuôi của tôi. Thế bây giờ cô còn giữ ý định đó nữa không?
– Sao vây anh? Hôm nay má nuôi anh có ở nhà à?
– Một tuần nữa bà mới về tới. Nhưng lúc trưa này, tôi có nhận được điện thoại của bà và tôi có nói về cô.
– Nói thế nào?
– Như một người bạn tình cờ tới thăm hao viên và cảm thấy thích ở đó. Hiện nay bà có dự định sẽ mở một công ty nho nhỏ. Nếu cô cần làm việc thí có thể đến đó học hỏi, làm thêm ngoài giờ học.
– Cám ơn anh.
Pha Lê không có vẽ phấn khởi trước lời để nghị của anh. Tự nhiên cô nghe nhức đầu và muốn nằm một mình trong phòng. Cô cảm thấy những chuyện mà cô trải qua không ai có thể giúp được gì.
– Sắp tới, tôi rất bạn. – Phú Gia lên tiếng - Nếu cô thích hay muốn điều gì cứ nhắn tin hay gọi trực tiếp cho tôi. Đừng ngại!
– Cảm ơn anh.
Dù đang bị nhức đầu nhưng Pha Lê cũng lờ mờ nhận ra Phú Gia rất quan tâm đến cô. Pha Lê không muốn phiêu lưu nữa. Một lần bị người ta gán ghép tội đã là quá đủ. Cô có ý thức thân phận mình và muốn học tiếp hai năm nữa, rồi tung cánh bay đi. Nhưng không biết cô có chịuu đựng nỗi chuyện bất ngờ xảy đến mà không kịp ứng phó như lần trước không? Tự dưng vào lúc này, cô cảm thấy không thích nói và cũng không muốn nghe bất kỳ điều gì cả.
Phú Gia không hỏi thêm gì nữa, anh đưa cô về. Anh cứ liếc sang cô, và biết lòng cô đang bất ổn nhưng không biết phải làm sao. Tự dưng anh nhớ ơ tới Hồ Hải rồi lắc đầu khi chưa thể lộ diện ngay lúc này được, đành vậy.