Chương 21
Tác giả: Châu Liên
Cô xẵng giọng:
- Anh không rảnh thì thôi .
Nhìn thấy khuôn mặt lùng bùng của cô, Vũ Khôi cười:
- Thôi được, anh sẽ thu xếp công biệc sau vậy . Anh sẽ đi với em .
Hằng thu giọng dỗi hờn:
- Nếu anh bận, em cũng không dám làm phiền anh đâu .
Vũ Khôi lắc đầu cười . Anh và Thế Tài, anh của Hằng Thu cũng khá thân với nhau hồi còn học đại học . Sau này, mỗi người làm việc ở một lãnh vực khác nhau nên ít khi gặp gỡ . Trong cuộc gặp mặt bạn bè vừa mới tổ chức tại nhà Thế Tài cách đây một tháng anh mới gặp lại TT . Và vì thế, anh đã gặp Hằng Thu trong buổi itệc hôm đó .
Anh dịu dàng bảo :
- Anh không bận đâu ...
Ra bãi đậu xe, Hằng Thu nhõng nhẽo:
- Anh chở em nghe .
Vũ Khôi trầm giọng:
- Thế xe xủa em đâu ?
Hằng Thu cong môi:
- Lúc nãy nhỏ bạn của em chở em đến đây .
Vũ Khôi lấy chiếc môtô ra khỏi bãi . Ngắm nghiá chiếc xe khá bụi bặm của anh Hằng Thu khen:
- Ðàn ông đi chiếc xe này mới hợp . Nếu lúc nãy anh dại dột lấy chiếc
Mercedes gìa nua ra để chở em, em nghỉ chơi với anh liền .
Nổ máy, Vũ Khôi cười:
- Em quen anh chứ không lẽ kết bạn với mấy chiếc xe của anh .
Hằng Thu khúc khích:
- "Hãy cho tôi biết bạn chơi với ai, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là người như thế nào " có thể sửa là " Hãy cho tôi biết bạn ... chơi xe loại gì, tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là người như thế nào ."
Vũ Khôi lắc đầu cười .
Theo yêu cầu của Hằng Thu, anh và cô ghé vào một quán cà phê hộp sang trọng gần máy lạnh .
Gọi một ly cam vắt cho Hằng Thu và ly chanh Rhum cho mình, Vũ Khôi mỉm cười hỏi:
- Em thường đến đây hả ?
Hằng Thu chớp chớp mi:
- Với mấy cô bạn gái thôi .
Vũ Khôi trầm giọng:
- Với bạn trai cũng được thôi .
Bạo dạn nhìn vào mắt anh, Hằng Thu cong môi hỏi:
- Theo anh, em có bạn trai chưa ?
Vũ Khôi cười:
- Anh đâu có biết .
Hằng Thu giận dỗi:
- Thi em mới bảo anh đoán thử xe .
Vũ Khôi lại cười:
- Khổ ghê . Anh đâu có khiếu bói toán mà bảo anh đoán .
- Thì anh nói đại thử coi .
Không muốn làm cô giận, Vũ Khôi phán đại:
- Có rồi .
Hằng Thu chúm chím cười:
- Anh đoán trật lất .
Khuấy nhẹ ly cam cho cô, Vũ Khôi nói cho có chuyện:
- Vậy à ?
Hằng Thu sôi nổi:
- Bạn bè em, ai cũng nói như anh hết .
Thấy Vũ Khôi im lặng, Hằng Thu cao giọng nói tiếp:
- Ðẹp như em mà chưa có bồ cũng khó tin phải không anh ?
Vũ Khôi ân cần:
- Em uống nước đi .
Hằng Thu nũng nịu:
- Nãy giờ anh có nghe em hỏi câu gì không ? Bộ em khát lắm hay sao cứ nghe anh nhắc uống nước khan .
Vũ Khôi cười:
- Thì mình vào đây để uống nước mà
Hằng Thu trề môi:
- Anh sao không giống ông anh của em một chút nào trơn .
Dù biết rõ là tánh ăn chơi bạt mạng nhưng Vũ Khôi cũng hỏi:
- Ông anh của em như thế nào ?
Hằng Thu chu môi:
- Anh ấy nổi tiếng về khoa tán gái .
Vũ Khôi cười bao dung . Nếu cô gái ngồi trước mặt anh không phải la Hằng Thu mà là ... Bảo Phương thì anh không ... lơ ngơ và cà chớn như thế . Khi có một đối tượng trước mặt, một tên đàn ông biết phải làm gì .
Cũng đã một thời cùng uống cà phê với Bảo Phương, uống đôi mắt đẹp như nai của cô và đã biết đớn đau ...
Háy Vũ Khôi một cái, Hằng Thu hất mặt phán:
- Hình như anh chỉ biết lao đầu và công việc ?
Vũ Khôi cười:
- Ngoài công việc anh không quan tâm một vấn đề nào nữa cả .
Hằng Thu kìm một tiếng thở dài . Có lẽ đúng như thế thật vì cô thấy Vũ Khôi không hề tỏ ra rung động trước cô . Một chiếc áo pull với cổ được khoét thật sâu và một đôi mắt ướt át gợi tình hình như chẳng có si nhê gì với anh . Thay vì ngắm cô, ngắm đôi môi nũng nịu dồi hờn đưa tình, anh lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ . Nơi có một cây bàng trơ trụi lá chờ mùa đông lui tàn qua đi .
Hơi nản, Hằng Thu vẫn cố hỏi:
- Em rất thích đi nghe nhạc, tối nay anh có thể cùng đi với em không ?
Vũ Khôi lắc đầu cười:
- Xin lỗi, anh rất bận .
Hằng Thu ấm ức . Cô rất đẹp . Có cả một tá tên đàn ông chạy sau lưng cô nhưng cô chẳng hiểu sao mình lại thích anh chàng bạn của nah trai cô . Không biết cách mê hoặc phụ nữ bằng tia mắt nóng bỏng . Khô khan . Lạnh lùng .
Nhưng hình như Vũ Khôi đã lôi cuốn phụ nữ bằng phong thái rất đàn ông của anh . Vững vàng, mạnh mẽ . Sâu lắng, nội tâm .
Cô đã bị cuốn theo anh như một cơn lốc .
Không muốn là kẻ thất bại, Hằng Thu khẽ bảo:
- Nếu anh từ chối, em giận
Vũ Khôi điềm đạm:
- Anh bận thật sự mà .
Hằng Thu mím môi lại:
- Em không cầm biết điều đo .
Vũ Khôi chăm chú nhìn Hằng Thu . chợt lờ mờ đoán được tình cảm cô dành cho anh, khuôn mặt anh không giấu được ngỡ ngàng .
Nhả một vòng khói thuốc mỏng . Vũ Khôi trầm tư nghĩ đến Bảo Phương .
Anh yêu Bảo Phương . Ðem lại niềm vui cho cô, đó là niềm hạnh phúc vô biên của anh .
Nhìn vào ly nước còn đầy của Hằng Thu, liếc nhìn đồng hồ anh khẽ nhắc:
- Uống nước đi Hằng Thu
Hằng Thu giận bừng bừng . Nhưng cô không có cớ gì để gây gổ với Vũ Khôi cả . Cô chẳng là gì của anh .
Vụt đứng dậy, cô nói giọng lạnh tanh:
- Ngồi với em sao anh cứ nhấp nhổm sốt ruột như thế . Có lẽ anh rất bận . Em cũng chẳng dám làm phiền anh nữa đâu .
Vũ Khôi cũng đứng dậy . Thay vì dỗ ngọt cô, anh thản nhiên bảo:
- Hẹn gặp em vào một dịp khác . Cho anh gởi lời thăm tt .
Hằng Thu ước gì có thể bật khóc . Cô vùng vằng đi ra cửa . Nếu cô khóc trước mặt Vũ Khôi thì xoàng qúa . Dù gì cô cũng là hoa khôi của một trường đại học ...
Nam Kha vừa ngồi xuống ghế , Hà Vân đã tự động đến ngồi trên đùi của anh dáng điệu lả lơi .
Vòng tay qua cổ anh, cô dài giọng:
- Sao anh yêu ?
Biết cô đang nóng lòng muốn hỏi anh về chuyện đám cưới nhưng Nam Kha vẫn ỡm ờ hỏi:
- Em muốn hỏi chuyện gì ?
Hà Vân ngúng nguẩy:
- Còn chuyện gì nữa .
Nam Kha vờ vĩnh:
- Chuyện em muốn đuổi cô thư ký của anh hả ?
Hà Vân nhăn mặt:
- Tất nhiên trước sau gì anh phải sa thải con nhỏ da tình ấy theo lời đề nghị của em . Nhưng đó chưa phải là chuyện em muốn hỏi anh là chuyện khác kìa .
Anh đùng giả vờ đánh trống lảnh nữa .
Ðắm đuối hôn lên đôi môi giận hờn của cô . Nam Kha cười:
- Có phải em định hỏi khi nào chúng ta tổ chức đám cưới chứ gì ?
Hà Vân đẩy Nam Kha ra:
- Em ghét thói lòng vòng của anh lắm . Biết em sốt ruột, thế mà cứ lừng khừng .
Nam Kha cười:
- Ðùa một chút cho vui mà em
Hà Vân xụ mặt:
- Em không thích .
Anh vội làm lành:
- Thế em nghĩ sao nếu anh định tháng sau chúng mình tổ chức cưới ?
Hà Vân giấm dẳng:
- Anh đã xong xuôi chuyện ly hôn với cô vợ quê cuả anh chưa mà lại đặt em câu hỏi ấỷ
Nam Kha cười lớn:
- Ngày mai tòa xử .
Hà Vân đổi thái độ tức thì :
- Thật không anh ?
Nam Kha tự đắc:
- Sao mà không thật . Kèm theo lá đơn do anh tự viết có cả chữ ký đồng ý của cô ta là mấy cuốn băng video làm bằng chứng . Tóm lại, dù Bảo Phương đang tật nguyền nhưng lại là người có lỗi nên tòa sẽ xử theo hướng có lợi cho anh .
Ôm cổ Nam Kha hôn lên má anh mấy cái thật kêu, Hà Vân khen rối tít:
- Anh tài ghê vậy đó .
Nam Kha hắng giọng:
- Nhưng đâu có tài bằng em . Nếu không có chuyện tụi mình cố ý âu yếu
với nhau, tình tự trong vườn để cô ta bắt gặp thì còn lâu mới ly hôn được .
Hà Vân phá lên cười:
- Anh phải cám ơn em về chuyện đã cho nó vỡ mộng đấy .
Nam Kha nhún vai:
- Nhẹ cả người .
Hà Vân lách chách:
- Lát nữa chúng ta ăn mừng . Rồi mai anh chở em đến tòa án xem tòa xử nghe .
Nam Kha nhướng mày:
- Ðiên vừa thôi nghe cưng .
Hà Vân dỗi hờn:
- Thế anh không cho em cùng chia vui với anh sao ? Em muốn nhìn thấy vẻ mặt như mèo cắt đuôi của nó . Ðể xem nó có còn kiêu hãnh bảo là vô cùng hạnh phúc bên anh không ?
Nam Kha cười lớn:
- Em thù hận Bảo Phương đến thế sao ?
Cô ta đâu có đối xử tệ với em đâu .
Hà Vân mím môi lại:
- Cần gì phải đối xử tệ mới căm thù . Chỉ nguyên chuyện vì nó mà anh không thèm để ý đến em ngay trong lần gặp đầu tien cũng đủ cho em thù nó đến tận xương tận tủy .
Nét đang ác xuất hiện trên khuôn mặt của Hà Vân làm cô ta chợt giảm đi vẻ đẹp . Nam Kha nửa đùa nửa thật :
- Em đừng cau có như thế, nhìn xấu lắm .
Hơi chột dạ, Hà Vân cong môi khỏa lấp:
- Em cấm anh xài xể em đó nghe .
Nam Kha vuốt ve bờ vai trần đang mời gọi:
- Em không nên đến tòa án . Các luật sư vốn rất nhạy cảm . Một cô gái đẹp và cực kỳ đa tình như em xuất hiện có thể làm cho người ta chợt nghi ngờ về mối quan hệ tình cảm của anh . Biết đâu, thay vì xử có lợi cho anh thì người ta lại bênh vực Bảo Phương đấy .
Hà Vân gập gù:
- Có lý . Nếu anh không nhắc, không chừng em làm hư đường hư bột hết trọi .
Nam Kha nhịp nhịp tay lên ghế :
- có lý . Nếu anh không nhắc, không chừng em làm hư đường hư bột hết trọi .
Nam Kha nhịp nhịp tay lên ghế:
- Có một chuyện tức cười . Anh quên kể với em về chuyện cô vợ què của anh .
Hà Vân thắc thỏm:
- Sao ? Bộ nó muốn làm lành với anh và không chịu ly hôn hả ?
Nam Kha cười khẩy :
- Không . Cô ta tật nguyền nhưng kiêu hãnh lắm . Còn anh, anh dứt bỏ một đồ đạc hư hỏng .
Hà Vân gật đầu:
- Em hiểu . Rất hiểu là đàng khác .
Nam Kha chột dạ :
- Em hiểu gì ?
Hà Vân cười ngất:
- Anh là một anh chồng kém thủy chung, tàn nhẫn .
Nam Kha đỏ bừng mặt . Dù đùa, nhưng Hà Vân lại vừa đưa ra một nhận xét khá chính xác . Anh tự ái:
- Em làm như anh tệ lắm .
Hà Vân cắc cớ hỏi:
- Nếu mai này em bị tai nạn như cô ta, coi bộ anh cũng tàn nhẫn cho em ra rìa qúa .
Bịt lấy miệng cô bằng nụ hôn tham lam, Nam Kha mắng yêu:
- Em không được nói gỡ . Mà Bảo Phương làm sao sánh đuợc với em .
Hà Vân dài giọng:
- Em hơn gì nó ?
Nam Kha nịnh đầm:
- Cô ta không có quyến rũ và nồng nàn như em . Bên cạnh cô ta, nhiều lúc anh thấy tâm hồn mình nguội lạnh lạ thường . Cô ta là băng giá, còn em là nham thạch vừa phun trào từ miệng núi lửa . Anh sẵn sàng được đốt cháy bằng những nụ hôn nồng nàn say đắm của em .