Làm yên rồng
Tác giả: Christopher Paolini
Khi Eragon mở mắt, kỷ niệm về cái chết của cậu Garrow lại dày vò nó. Kéo chăn phủ kính đầu, nó lặng lẽ khóc. Nó chỉ mong được nằm mãi trong chăn, trốn khỏi thế giới bên ngoài. Khóc chán, nó quay lại oán trách ông già Brom, rồi miễn cưỡng ngồi dậy, chùi nước mắt.
Làu bàu chào lại lời chào buổi sáng của ông, Eragon kẹp mấy ngón tay lạnh ngắt dưới nách, tới bên bếp lửa ngồi chờ ông làm đồ ăn sáng.
Nó ăn vội vàng vì sợ đồ ăn hết nóng. Ăn xong, Eragon lấy tuyết rửa bát, rồi đem mấy tấm da thuộc trải trên mặt đất.
- Cháu làm gì vậy?
- Cháu định làm cái yên cho Saphira.
- Rồng thường có hai loại yên. Một là loại yên cứng, uốn cong như yên ngựa. Nhưng loại này phải có dụng cụ và thời gian. Loại thứ hai mỏng và nhẹ, chỉ như một tấm đệm cho người cưỡi, tuy nhiên cũng thoải mái gần như lọai yên kia.
- Ông có biết trông nó như thế nào không?
- Hơn thế nữa, ta còn biết làm.
- Ông giúp cháu đi.
- Được. Nhưng phải để ý, sau này mới có thể tự làm.
Sau khi được phép của Saphira, ông đo cổ và ngực nó. Cắt mẫu xong, phần còn lại ông cắt thành những dải dây dài. Những đai da đều có phần phòng xa Saphira lớn hơn trong mấy tháng nữa. Phần chính của yên ráp bằng ba miếng da, chính giữa nhồi đệm. Một gút thắt chắc chắn, vừa khít một gai trên cổ Saphira. Những miếng đai rộng bản được khâu hai bên yên, bao quanh, cột vào nhau dưới bụng. Bàn đạp là những nút thắt buông xuống từ hai bên đai.
Công việc hoàn tất là vừa hết ngày. Ông già đóng yên lên Saphira, thử đi thử lại thật kỹ lưỡng. Khi thật sự hài lòng ông mới tháo yên xuống. Saphira hỏi Eragon: "Anh không bay thử sao?"
"Có lẻ để đến mai. Muộn rồi."
Thật ra, nó không cảm thấy hào hứng, sau những chuyện thảm khốc mới xảy ra.
Bữa ăn tối đơn giản nhưng ngon miệng. Đang ăn, ông hỏi Eragon:
- Mai ta đi chứ?
- Còn lý do gì để ở lại nữa đâu.
- Eragon, ta phải xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Gia đình cháu không đáng phải chịu một thảm cảnh đau đớn thế. Nếu có thể làm điều gì để thay đổi lại, ta quyết sẽ làm. Đây là một chuyện kinh khủng đối với tất cả chúng ta.
Eragon im lặng, không nhìn ông. Ông nói tiếp:
- Chúng ta cần có ngựa.
- Có lẽ ông cần, cháu có Saphira rồi.
- Không một con ngựa nào có thể đuổi kịp rồng, mà Saphira còn quá nhỏ, không đủ sức tải nổi hai chúng ta. Ngoài ra, ta và cháu gần nhau thì sẽ an toàn hơn. Cưỡi ngựa vẫn mau hơn đi bộ chứ.
- Nhưng đi dưới đất khó phát hiện ra tụi Ra'zac hơn. Trên lưng Saphira, cháu sẽ tim ra chúng trong vòng hai ngày.
- Phải có ta bên cạnh, cháu mới có cơ may bắt chúng.
- Thôi được, nhưng ông mua ngựa. Cháu không có tiền và không muốn ăn trộm nữa. Xấu lắm.
- Điều đó còn tùy quan điểm của điểm. Trước chuyến đi này, hãy nhớ tụi Ra'zac, kẻ thù của cháu, bầy tôi của nhà vua, tới đâu cũng được bảo vệ. Luật pháp không làm gì được chúng. Trong các thành phố, hàng đoàn người cung cấp tin tức và hồ hởi phục vụ chúng. Cháu phải nhớ kỹ một điều, với vua Galbatorix, không gì quan trọng hơn là thu phục được cháu hay giết chết cháu. Mặc dù tin về sự tồn tại của cháu có thể chưa tới tai hắn. Cháu càng né tránh tụi Ra'zac lâu chừng nào, Galbatorix càng thất vọng. Vì hắn biết mỗi ngày cháu càng mạnh hơn và càng có dịp để cháu gia nhập với kẻ thù của hắn. Cháu phải hết sức thận trọng, nếu không từ kẻ đi săn, cháu sẽ trở thành một con mồi bị săn lại.
Bị chinh phục bởi những lời lẽ cứng rắn của ông, Eragon trầm ngâm với một cành khô trong tay. Ông lên tiếng:
- Nói chuyện thế đủ rồi. Lưng ta đã mỏi, để ngày mai bàn tiếp.
Eragon gật đầu, dập tắt lửa.