Hồi 16
Tác giả: Cổ Long
Mười ba tháng tư, giữa đêm.
Đêm mát dịu như nước.
Giây phút này chỉ có một người biết được Tử kim quan ở đâu. Người đó dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng.
Không biết chàng mua ở đâu ra một cái mũ bông đội trên đầu, che hết hơn nửa khuôn mặt.
Tử kim quan nằm ngay trên đầu chàng, cũng bị cái mũ bông phủ lên.
Đây là chàng đã dùng hai ngón tay vô giá lấy từ trên đầu của Thạch Nhạn xuống.
Chàng cũng chưa bị sẩy tay lần này.
Nhưng trong cái khoảnh khắc chàng vừa xuất thủ xong, toàn thân chàng mồ hôi ra đầm đìa, ướt đẩm cả chiếc áo sau lưng.
Chàng biết hành động lần này đã hoàn toàn thành công, phóng người ra khỏi đại điện, chàng bèn nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn Thiết Kiên.
Hiện tại y phục trên người của chàng khô ráo. Chàng đã đi lòng vòng các con hẻm nhỏ vùng phụ cận được cả mấy lần, đã chắc chắn phía sau không có ai theo dõi mình, sau đó mới từ sân sau cái cửa hông lớn vào trong Mãn Thúy lâu.
Sâu sau yên lặng như tờ, không nghe tiếng người, cũng không thấy ánh đèn.
- Những người đó còn chưa về lại đây sao?
Chàng đang tính đi tìm người hỏi, bỗng nghe bên bụi hoa cạnh tòa lục giác đình có người nói nho nhỏ :
- Ở đây.
Đấy là giọng của Liễu Thanh Thanh.
Lúc gặp Lục Tiểu Phụng, biểu tình trên mặt của bà ta thật kỳ quái, vừa làm như kinh ngạc, vừa làm như sung sướng.
- Anh cũng đắc thủ chứ?
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu nói :
- Còn người khác đâu?
Liễu Thanh Thanh nói :
- Mọi người về ngay bây giờ, chỉ còn đang đợi lão Đao Bả Tử.
Bà ta cắn môi lấy đuôi mắt liếc qua Lục Tiểu Phụng :
- Nhưng tôi không ngờ được lần này lại thành công được như vậy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao lại không ngờ được?
Liễu Thanh Thanh nói :
- Tại vì tôi cứ nghi nghi anh, nhất là cái chuyện Khuyển Lang Quân, còn có cái gã phổ ky dắt chó, cái gã đào giun nhà Diệp gia.
Lục Tiểu Phụng bật cười :
- Điều đó chỉ chứng minh được một chuyện, chứng minh được rằng cái bệnh nghi ngờ của bà ít ra còn nặng hơn mười lần người khác.
Liễu Thanh Thanh cũng bật cười, vừa kéo tay chàng lại, trong bụi hoa bỗng có ánh đèn lóe ra.
Tiểu Thúy đang trừng mắt nhìn họ sau ánh đèn :
- Giỏi quá, mọi người đang chờ phía dưới, hai người núp nơi đây kéo tay kéo chân nhau nói chuyện tâm tình.
Lục Tiểu Phụng đến bây giờ mới biết, chỗ bọn họ tụ họp chính là phía dưới bụi nguyệt quý hoa.
Kế hoạch này, mỗi chi tiết một tuy đã được an bày đâu ra đó, nhưng chưa đến lúc tối hậu khẩn cấp, trừ lão Đao Bả Tử ra, không ai khác biết được hoàn toàn là thế nào.
Cho đến bây giờ, vẫn còn chưa ai biết được khuôn mặt thật của lão.
- Nhưng ông ta nhất định sẽ đến bây giờ.
Căn địa thất rộng rãi, thoáng khí, trang bị đầy đủ, nhưng hô hấp của mọi người vẫn còn gấp rút.
Những người tham gia kế hoạch lần này, tất cả đều đã đến đông đủ, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý liệu, cũng không có ai bị thương.
Nhưng cái khẩn trương kích thích trong giây phút ngắn ngủi đó không phải là dễ dàng sẽ bình tỉnh lại. Mọi người hiển nhiên vẫn còn dáng vẻ hưng phấn, cơ hồ không có ai mở miệng ra nói gì.
Có người vạt áo còn loang lổ vết máu, có lẽ vì lúc xuất thủ dùng sức nhiều quá, đâm mạnh quá, có người thậm chí gương mặt còn có dấu máu dính lấm tấm.
Bọn họ phải nên cao hứng một chút, bởi vì chuyện bọn họ làm tối nay chắc chắn sẽ làm thay đổi lịch sử và mệnh vận của võ lâm thiên hạ.
- Nơi đây tại sao không có rượu? Đại công đã cáo thành rồi, tại sao chúng ta còn chưa uống hai ly chúc mừng?
- Bởi vì lão Đao Bả Tử còn chưa về đến.
- Tại sao ông ta còn chưa về?
- Bởi vì ông ta còn có nhiều chuyện phải làm.
Giọng nói vang lên từ bên ngoài địa thất.
- Ông ta còn phải giúp các ngươi cản trở truy binh, kiểm tra chiến tích.
Lão Đao Bả Tử rốt cuộc đã xuất hiện, chiến tích dĩ nhiên rất huy hoàng.
Ngay cả giọng nói của lão, vì hưng phấn quá mà biến ra ấm ớ.
Sau đó lão bèn chính thức tuyên bố :
- Đánh trúng chết người, nguyên hung đều bị tru tận, kế hoạch Thiên Lôi hoàn toàn thành công!
Kế hoạch thận trọng chu mật, thi hành nhanh nhẹn chính xác, chỉ cần làm được hai điểm đó, bất cứ chuyện gì cũng sẽ thành công được.
Nhưng lão Đao Bả Tử hình như còn quên đi mất một chuyện.
Lão không hề hỏi Lục Tiểu Phụng có đắc thủ hay không, làm sao lão biết được kế hoạch lần này thành công hoàn toàn? Trừ phi đèn sáng rồi lão còn ở lại trong đại điện và đã thấy Tử kim quan không còn trên đầu Thạch Nhạn.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, hỏi lão :
- Không phải ông quên không hỏi tôi gì đó sao?
Chàng bỗng lấy cái mũ lông xuống, Tử kim quan lập tức chiếu lên ánh sáng rực rỡ trước ánh đèn.
Lão Đao Bả Tử chỉ nhìn một cái rồi nói :
- Ta không gấp.
Lục Tiểu Phụng bật cười :
- Dĩ nhiên là ông không gấp, bởi vì cái ông muốn vốn không phải là cái mũ Tử kim quan, mà là thanh Thất Tinh bảo kiếm.
Những lời đó đáng lý ra chàng không nghĩ rằng mình nói ra, nhưng bỗng nhiên lại làm như nhịn không nổi, muốn nói ra :
- Tôi đi giật cái mũ Tử kim quan, Thạch Nhạn nhất định sẽ thò tay lên đầu giữ lấy.
Ông mới có cơ hội đoạt thanh kiếm bên eo lưng của lão.
Lão Đao Bả Tử lạnh lùng nhìn chàng, đợi chàng nói tiếp.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cái bí mật đó tuy lúc nào cũng nằm trong vỏ kiếm, Thạch Nhạn không bao giờ dùng nó đi uy hiếp bất kỳ ai, nhưng ông vẫn còn chưa yên tâm, bởi vì trong đó cái bí mật lớn nhất chính là bí mật của ông. Vì vậy ông nhất định phải tự tay đoạt lấy thanh kiếm của lão, không thể để bí mật đó qua tay một người thứ hai nào.
Lão Đao Bả Tử không hề phủ nhận :
- Nhưng bàn tay của y lúc nào cũng để trên vỏ kiếm, vì vậy ta mới có chỗ dùng ngươi. Sau này y nhất định cho rằng kế hoạch lần này chủ mưu chính là ngươi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao?
Lão Đao Bả Tử nói :
- Bởi vì lúc nãy ngươi xuất thủ, nhất định dùng sức rất nhiều. Tử kim quan nhất định đã có dấu hai ngón tay của ngươi trên đó. Người dùng hai ngón tay lấy xuống cái mũ trên đầu của y, trừ Lục Tiểu Phụng ra, trên đời này e rằng không còn kẻ thứ hai.
Đấy là chứng cớ tốt nhất.
Lục Tiểu Phụng thở ra nói :
- Thì ra không những ông muốn tôi phân tán sự chú ý của lão, ông còn muốn tôi chịu tội giùm cho ông.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Đấy gọi là kế Nhất Thạch Nhị Điểu.
Cái điểm đó mới là mấu chốt của kế hoạch. Lục Tiểu Phụng bây giờ mới hoàn toàn hiểu ra.
Chàng chỉ còn nước cười khổ.
- Nhưng tôi còn chưa hiểu, ông đã đoạt thanh kiếm của lão rồi, tại sao còn không giết lão luôn?
Lão Đao Bả Tử nói :
- Bởi vì trước sau gì y cũng sống không bao lâu nữa.
Lục Tiểu Phụng kinh ngạc hỏi :
- Tại sao?
Lão Đao Bả Tử nói :
- Bởi vì y mắc phải bệnh nan y, y chỉ còn sống được chừng hai ba tháng nữa.
Lục Tiểu Phụng thở ra, nói :
- Thảo nào mà lão vội vả đi tuyên bố người kế thừa mình.
Lão Đao Bả Tử lạnh lùng nói :
- Chỉ tiếc là hiện tại những tên đệ tử đủ sức đảm đương trọng nhiệm đều đã chết dưới tay chúng ta.
Lục Tiểu Phụng nhìn chăm chú vào lão hỏi :
- Vì vậy hiện tại lão chỉ còn cách đem ngôi vị Chưởng môn truyền lại cho ông?
Lão Đao Bả Tử nắm chặt tay lại, cười lạt, nói :
- Ngươi là người thông minh, câu đó đáng lý ra ngươi không nên nói.
Lục Tiểu Phụng cười khổ, nói :
- Chỉ tiếc là tôi nhịn không nổi phải nói.
Lão Đao Bả Tử bỗng lớn tiếng nói :
- Lâu Kim Thị, Quan Thiên Vũ, Đỗ Thiết Tâm, Cao Đào, Hải Kỳ Khoát, Cố Phi Vân.
Lão kêu tên người nào, người đó lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lão Đao Bả Tử lạnh lùng nói :
- Ngươi xem sáu người đó đủ để chế phục nổi ngươi chưa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ hai, ba người là quá đủ rồi.
Lão Đao Bả Tử cười lạt, hỏi :
- Không lẽ người còn muốn đợi bọn họ xuất thủ sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi không muốn bọn họ xuất thủ.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Thế thì tại sao ngươi không đưa tay chịu trói?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì tôi biết bọn họ nhất định sẽ không xuất thủ.
Lão Đao Bả Tử gằn giọng :
- Bắt lấy y!
Giọng của lão tuy lớn, sáu người đó hình như biến thành kẻ điếc, chẳng có tí cử động gì.
Đồng tử con mắt lão Đao Bả Tử thu nhỏ lại, Lục Tiểu Phụng bật cười.
Chàng mỉm cười nói :
- Hiện tại, nếu bọn họ xuất thủ, bọn họ chỉ đi bắt một người.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông.
Sáu người này quả nhiên đồng thời xoay người đối diện với lão Đao Bả Tử, đồng thời nói :
- Không lẽ ngươi còn muốn đợi bọn ta xuất thủ sao?
Lão Đao Bả Tử toàn thân cứng ngắc :
- Nếu không có ta, hiện tại các ngươi đã rục hết cả xương cốt rồi, các ngươi lại dám phản ta sao?
Lục Tiểu Phụng giành nói :
- Bọn họ không hề muốn phản ông, chỉ trách ông đi làm chuyện sai lầm.
Trong địa thất nãy giờ yên lặng vô cùng, trừ Liễu Thanh Thanh và Tiểu Thúy ra, mỗi người đều rõ ràng rất trấn tĩnh, những biến hóa kinh hồn nãy giờ như đều trong vòng dự liệu của bọn họ.
Không lẽ những người này đều đã phản lại lão ta sao?
Lão Đao Bả Tử nắm chặt hai tay, lão hỏi :
- Ta làm chuyện gì sai lầm?
- Kế hoạch của ông rất chu mật xảo diệu, nhưng có một kẽ hở trí mệnh.
Lão Đao Bả Tử không tin.
Quả thật lão không cách nào tin được kế hoạch này lão đã suy đi tính lại, nghĩ trước nghĩ sau không biết bao nhiêu lần lại còn kẽ hở.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cái điểm xảo diệu nhất trong kế hoạch là những người ông sai đi tham gia đều là những người đã chết. Ông lại đem bọn họ biến thành một người chưa bao giờ tồn tại.
Trong giang hồ dĩ nhiên không ai chú ý đến hành động của bọn họ.
Chàng cười cười, nói tiếp :
- Chỉ tiếc là, cái điểm này lại chính là kẽ hở trong kế hoạch của ông.
Lão Đao Bả Tử không hiểu.
Những lời nói đó quả thật không phải là dễ dàng để người ta nghe rồi hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ông đem Cao Đào biến thành Thủy Thượng Phi, Khuyển Lang Quân dù có tài dịch dung diệu tuyệt thiên hạ cách mấy, cũng sẽ có người nhận ra được ngay, ít ra là bạn bè và thân nhân của Thủy Thượng Phi đều nhận ra được.
Chàng vỗ vỗ vào vai Quản Gia Bà :
- Nhưng ông đổi y thành như thế này, trên đời này vốn không có ai như vậy tồn tại, dĩ nhiên sẽ không có ai nhận ra y.
Những lời nói này xem ra dễ cho người ta hiểu hơn.
Lão Đao Bả Tử dĩ nhiên cũng hiểu, đây vốn là một trong những mấu chốt cơ bản trong kế hoạch.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ông lại sơ xuất một chuyện.
Lão Đao Bả Tử nhịn không nổi, hỏi :
- Chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng lại chỉ vào mặt Quản Gia Bà một cái rồi hỏi :
- Cao Đào giả thành như vậy được, thì người khác cũng giả thành như vậy được.
Lão Đao Bả Tử thừa nhận.
Chỉ cần một tấm mặt nạ da người chế tạo tinh xảo, thêm vào một tay dịch dung hảo thủ, bất cứ ai cũng có thể biến thành như vậy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cao Đào biến thành thế này, không ai nhận ra được y, người khác biến thành thế này, dĩ nhiên cũng không ai nhận ra được y.
Bởi vì trên đời này, vốn không có một người nào như vậy tồn tại, vì vậy không ai đi chú ý đến y, ngay cả lão Đao Bả Tử cũng không ngoại lệ.
Bàn tay của lão Đao Bả Tử đã run lên, lão ta hỏi :
- Không lẽ người này không còn là Cao Đào?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông đã hiểu được ý tôi rồi.
Gã Quản Gia Bà đó cũng cười cười, dùng sức kéo chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống, lại là một người đàn bà tuổi tác không lớn lắm.
Người này dĩ nhiên không phải là Cao Đào.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vị cô nương này chính là thư muội của Công tôn đại nương năm xưa, cũng là bạn rất thân của tôi. Tôi nhất thời tìm không ra một quản gia bà, không ra đàn ông đàn bà như Cao Đào, đành phải tìm cô ấy nhờ giúp vậy.
Lão Đao Bả Tử ngẩn người ra.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông biến Cao Đào thành như vậy được thì dĩ nhiên tôi cũng biến cô ấy ra như vậy được.
Lão Đao Bả Tử hằn học hỏi :
- Có phải Khuyển Lang Quân bán đứng ta không?
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu nói :
- Bởi vì y cũng là người, không phải là chó. Ngay cả chó bị ép quá cũng phải nhảy rào huống gì là người.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Y còn chưa chết sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu y chết rồi, làm sao chúng tôi biến vị cô nương này thành Quản Gia Bà in hệt? Đến ông còn không nhận ra.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Cái mặt nạ này từ trên mặt của Cao Đào?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lột từ trên mặt của y đấy.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Còn Cao Đào?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Y xen vào nhiều chuyện quá, đã nên đi nghỉ ngơi chút xíu.
Liễu Thanh Thanh bỗng hỏi :
- Phải là tối hôm đó, tại sơn trang của Diệp Lăng Phong, ngươi nhúng tay vào phải không?
Hiện tại bà ta mới sực nhớ ra, tối hôm đó, lúc đèn tắt, tại sao mình không tìm thấy ai.
Lục Tiểu Phụng thừa lúc đèn tắt bèn ám toán Cao Đào, Cố Phi Vân, Hải Kỳ Khoát, đem ba người khác vào thế bọn họ, không những vậy còn dùng chung một thứ mặt nạ cải trang.
Liễu Thanh Thanh hỏi :
- Hôm đó Khuyển Lang Quân cũng ở đó sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Y vốn ở đó chờ.
Chàng mỉm cười nói tiếp :
- Chàng ta xuống núi, ngày hôm sau tôi bèn kêu người mua một con chó giống y, đợi lúc dắt chó đi dạo bèn đổi trao.
Chó dáng điệu như nhau, trừ người gần chúng, thân với chúng ra, dĩ nhiên không ai đi phân biệt ra nổi.
Liễu Thanh Thanh thở ra :
- Ta đã thấy nghi nghi cái gã phổ ky dắt chó đi dạo rồi.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Cái bệnh nghi ngờ của bà trước giờ nặng lắm.
Liễu Thanh Thanh hỏi :
- Còn gã đào giun?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đấy chính là cái gã phổ ky dắt chó đi dạo giùm ta.
Liễu Thanh Thanh hỏi :
- Y rốt cuộc là ai vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tư Không Trích Tinh.
Dĩ nhiên là Tư Không Trích Tinh.
Cái gã độc hành đại đạo nổi danh thiên hạ này, không những khinh công cao cường, cơ trí hơn người, mà chính y cũng là một tay cao thủ về dịch dung.
Liễu Thanh Thanh nói :
- Không lẽ những người nơi đây đều không phải là những người lúc trước?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ có hai người vẫn còn như cũ.
Liễu Thanh Thanh hỏi :
- Hai người nào?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Một là tôi, một là bà.
Liễu Thanh Thanh nói :
- Hôm đó tại sao các ngươi không hạ thủ ta luôn đi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì bà rất gần với lão Đao Bả Tử, chúng tôi sợ ông ta nhìn ra kẽ hở.
Liễu Thanh Thanh cắn chặt môi, bỗng đấm một quyền vào mũi của Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không tránh né, bà ta cũng không đấm trúng.
Bàn tay của bà ta đã bị người giữ chặt, nhưng ánh mắt của bà ta đang còn hằn học nhìn trừng trừng vào Lục Tiểu Phụng. Bà ta lớn tiếng nói :
- Tôi chỉ muốn cho anh rõ một chuyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chuyện gì?
Liễu Thanh Thanh nói :
- Hiện tại người duy nhất gần với tôi chính là anh!
Lục Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng chua chua, và cũng xót xót.
Nhưng nếu một người muốn làm chuyện tốt cho nhiều người, sẽ không khỏi phải hy sinh một chút.
Chàng ráng sức làm ngơ không thấy nước mắt đang trào ra hai bên má của bà ta, ráng sức không nghĩ đến chuyện đó.
Cho dù có muốn sám hối rơi lệ, cũng phải đợi đến sáng mai, hiện tại còn có rất nhiều chuyện khác phải làm.
Có người đã đốt đèn lên, trong địa thất lại càng sáng rực.
Lão Đao Bả Tử ngược lại bỗng trấn tĩnh hẳn, lão lại hỏi :
- Các ngươi đã khống chế hết cục diện rồi, tại sao còn muốn theo kế hoạch của ta tiếp tục thi hành?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì chúng tôi còn chưa biết lão Đao Bả Tử rốt cuộc là ai? Vì vậy nhất định phải dụ ông vào bẫy.
Đấy mới chính là mấu chốt của cả kế hoạch, cho đến bây giờ, chàng vẫn còn chưa thấy mặt thật của lão Đao Bả Tử.
Vẫn chưa một ai thấy qua.
Lão Đao Bả Tử cười lạt, nói :
- Hiện tại, các ngươi cũng sắp biết được ta là ai, chỉ tiếc là bọn Thiết Kiên không còn cách nào biết được.
Lục Tiểu Phụng bỗng cười lên một tiếng, nói :
- Ông nghĩ là bọn họ đều bị chết cả thật sao? Ông thử xem những người này là ai?
Cửa ra vào thạch thất bỗng mở ra, một hàng người chầm chậm bước xuống, chính là những người lúc nãy ngã gục trong vũng máu, Thiết Kiên, Vương Thập Đại, Cao Hành Không, Thủy Thượng Phi, Ba Sơn Tiểu Cố, Ưng Nhãn Lão Thất, và năm đại cao thủ của Võ Đang.
Lão già cao lớn oai vũ cũng có trong đó.
Thạch Nhạn đi phía sau cùng.
Lão vừa bước xuống, cánh cửa địa thất vẫn còn mở.
Lục Tiểu Phụng còn đang nói :
- Có Vương lão tiền bối, Tư Không Trích Tinh, và Khuyển Lang Quân, những tay cao thủ dịch dung như vậy, muốn giả chết dĩ nhiên không phải chuyện gì khó khăn lắm, huống gì. Chàng nói chưa hết câu, lão Đao Bả Tử bỗng tung người lên, người lão như mũi tên bắn vọt ra khỏi cửa.
Trong bàn tay của lão đã có cây kiếm, một cây kiếm đã ra khỏi vỏ.
Người lão và kiếm đã hợp lại làm một, nhắm hướng Thạch Nhạn đánh lại như điện xẹt.
Thạch Nhạn cũng có kiếm.
Bí mật trong vỏ kiếm đã bị lấy mất, Thất Tinh kiếm lại trở về tay lão.
Lão tính rút kiếm, nhưng bên nách bỗng nhói lên một cái, vết thương mới và bệnh cũ lại đồng thời phát tác.
Thanh kiếm của lão Đao Bả Tử đã kề vào cổ lão, người lão ta đã ra phía sau lưng Thạch Nhạn, lão dùng một bàn tay quặc tay Thạch Nhạn lại, rồi nói :
- Các ngươi dám động đậy, ta giết y ngay!
Không ai dám động đậy.
Tuy lão đã bị bệnh nan y, nhưng không ai muốn Chưởng môn phái Võ Đang, vị trưởng giả chính trực trung hậu, chết dưới lưỡi kiếm. Vì vậy mọi người hcỉ còn nước lấy mắt nhìn lão Đao Bả Tử thoái lui.
Lão Đao Bả Tử cười lạt, nói :
- Kế hoạch của ta tuy chưa thành công, kế hoạch của các ngươi xem ra cũng thành công cốc.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Nếu chúng ta hứa để ông đi, ông có thể để chúng ta thấy gương mặt thật của ông không?
Lão Đao Bả Tử nói :
- Không được.
Lão cười lớn, nói tiếp :
- Vĩnh viễn không ai sẽ thấy được gương mặt thật của ta, vĩnh viễn không ai. Tiếng cười của lão bỗng ngưng đọng lại.
Người của lão đổ nhào xuống, lăn long lóc xuống bảy tám nấc thang, phủ phục dưới đất, sau lưng máu tươi phun ra xối xả như suối.
Cái nón trúc của lão cũng rớt ra.
Một người bước chầm chậm từ trên xuống, trong tay đang cầm một thanh kiếm, mũi kiếm còn đang nhỏ máu.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên biến hẳn sắc mặt.
Nếu không phải gương mặt của chàng còn đeo mặt nạ, mọi người nhất định sẽ giật nảy mình lên.
Bởi vì gương mặt của chàng biến đổi thật đáng sợ.