Hồi 4
Tác giả: Cổ Long
Chiếc giỏ tre đựng đầy hoa tươi từ trên đỉnh nham thạch rơi xuống, hoa tươi
tung bay lả tả như mưa.
Là mưa hoa, không phải xuân vũ.
Nơi đây không có xuân vũ, chỉ có trăng, một vầng trăng rất tròn.
Dưới ánh trăng tròn, lại thêm câu thơ tuyệt mỹ mà tại sao họ lại có những phản
ứng kỳ quái như vậy?
Tay Thanh Thanh vẫn nắm chặt chuôi đao cong cong.
Lão nhân chăm chú nhìn nàng, lão không cần phải hỏi thêm nữa vì nếu trên
thanh đao không có bảy chữ ấy, nàng sẽ không bao giờ có phản ứng như vậy.
Cặp mắt lão lộ vẽ kỳ quái, chẳng rõ là kinh ngạc, hoan hỉ, hay là sợ hãi. Bỗng
lão ngửa mặt cười, cười khăng khắc:
- Quả nhiên là thanh đao này, lão thiên có mắt, cuối cùng đã cho ta tìm được
thanh đao này!
Trong tiếng cười điên dại, kiếm của lão đã ra khỏi bao.
Người lão chỉ dài ba thước, mà kiếm thì dài đến bốn thước, vậy mà khi thanh
kiếm đã ở trên tay lão, lại chẳng có vẻ gì đáng để cười. Kiếm ra khõi bao, chẳng ai
còn chú ý lão là một ngưòi lùn.
Vì bởi khi kiếm vừa ra khỏi bao, đã có luồng kiếm khí ghê người.
Cả Đinh Bằng đang đứng dưới nham thạch cũng bị luồng kiếm khí lạnh lẻo ấy
khiến cho hắn mở mắt không nỗi.
Đến khi mở được mắt nhìn, chỉ thấy kiếm quang lấp loáng đầy trời, phủ kín cả
Thanh Thanh. Kiếm gào thét, kiếm khí phá không, tiếng rít của kiếm phong, nghe
rõ tiếng lão nhân dằn giọng hỏi:
- Sao ngươi không rút đao?
Thanh Thanh chưa rút đao, thanh đao vẫn còn nằm trong cái vỏ cong cong.
Chợt lão nhân hét lớn:
- Giết!
o
Tiếng thét như sấm vang, kiếm quang như điện chớp, co’ thể là còn nhanh hơn
và sáng hơn cả điện chớp.
Kiếm quang nhoáng lên, người Thanh Thanh bỗng từ trên nham thạch rớt
xuống, giống như một đóa hoa tươi chợt khô héo, rời khỏi cuống hoa.
Từ nham thạch cao mười trượng rớt xuống, nàng ngã gục trên mặt đất.
Lão nhân không buông tha nàng, từ trên nham thạch cao, lão bay xuống nhẹ
nhàng như chiếc lá rơi. Trong tay lão có kiếm, kiếm đã rời khỏi bao, mũi kiếm trên
tay lão nhắm ngay tâm tạng của Thanh Thanh, một mũi kiếm trí mạng, lang độc,
mau lẹ, và vô tình.
Đinh Bằng nghĩ, nhân gian không có loại kiếm này, lão tuyệt chẳng phải người
mà là ‘thần’. Sát thần!
Thanh Thanh ngã gục bên cạnh Đinh Bằng, nàng không còn năng lực để chống
đỡ hay tránh né.
Nhìn mũi kiếm phóng tới, Đinh Bằng chợt chồm qua nằm đè lên mình Thanh
Thanh.
‘Dù sao ta cũng sắp chết, nhất định phải chết!’ Hắn chợt cảm thấy một niềm
rung động bồng bột. Bất kể là gì, hắn cũng đến cùng Thanh Thanh. Cho dù Thanh
Thanh là người hay hồ, nhưng nàng đối với hắn rất tốt, làm sao hắn có thể nhìn
Thanh Thanh bị chết dưới kiếm của người khác? Đằng nào hắn cũng phải chết, thì
chết vì nguyên nhân gì cũng vậy thôi.
Hắn nằm đè lên Thanh Thanh, nguyện ý chịu thế cho Thanh Thanh lãnh một
nhát kiếm của lão nhân.
o
Kiếm quang nhoáng lên, đâm vào lưng hắn. Hắn không thấy đau đớn, chỉ thấy
lạnh, một luồng hơi lạnh không thể chống cự, đột nhiên xuyên qua lưng, xuyên qua
cốt tủy hắn. Và cũng trong thoáng này, hắn nhìn thấy Thanh Thanh rút đao.
Đao của Thanh Thanh cong cong màu xanh xanh. Lúc đao quang xanh xanh
bay lên, Đinh Bằng đã nhắm mắt, hắn không nhìn thấy rõ đao của Thanh Thanh,
chỉ nghe lão nhân chợt kêu lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, hắn như rơi vào vùng
hắc ám liên miên, hun hút, thăm thẳm, không đáy.....
o
Trong bóng tối, chợt có ánh sáng, ánh sáng của trăng tròn.
Đinh Bằng mở mắt, nhìn thấy một vầng trăng tròn giữa bầu trời quang đãng, và
nhìn thấy đôi mắt đẹp không thua gì nguyệt quang của Thanh Thanh.
Bất luận trên trời hay dưới đất, không thể nào tìm đươc đôi mắt thứ hai, mỹ lệ
như thế.
Hắn vẫn ở bên cạnh Thanh Thanh, dù đã chết hay còn sống, trên trời hay dưới
đất, Thanh Thanh đều ở bên cạnh hắn.
Mắt Thanh Thanh ngấn lệ, nàng rơi lệ vì hắn.
Đinh Bằng chợt cười, nói:
- Xem ra, hiện giờ tại hạ không cần tới Vong ưu thảo nữa, tại hạ chết như thế
này tốt lắm.
Hắn đưa tay lên chùi ngấn lệ trên mặt Thanh Thanh nói:
- Tại hạ thật không ngờ, lúc chết còn có người vì tại hạ mà rơi lệ.
Thanh Thanh bỗng đổi sắc mặt, thân mình cũng run rẩy, hỏi:
- Có phải tiểu nữ đã rơi lệ ?
Đinh Bằng trả lời:
- Thực vậy, cô nương đã rơi lệ, mà rơi lệ vì tại hạ.
Sắc mặt Thanh Thanh biến đổi kỳ quái hơn, hình như một sự sợ hãi không thể
nói ra được. Rơi lệ, đối với nàng hình như là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng trong sự sợ hãi, lại phảng phất có nỗi vui mừng khó tả.
Đây là loại phản ứng kỳ quái, Đinh Bằng suy đoán không thấu là tại sao nàng
lại có phản ứng như thế.
Không thể nín được nữa, hắn hỏi:
- Dù sao tại hạ cũng vì cô nương mà chết, vậy nên cô nương vì tại hạ mà rơi lệ
...
Thanh Thanh chợt ngắt lời hắn:
- Công tử chưa chết, cũng không thể chết được nữa.
Đinh Bằng ngạc nhiên:
- Tại sao?
-Vì công tử đã chết một lần rồi, bây giờ đến đây, chẳng thể chết lần thứ hai nữa.
Đinh Bằng chợt phát hiện, đây chẳng phải là Ưu sầu cốc mà là một chỗ khác,
mỹ lệ hơn nhiều.
Vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, bên trong cữa sổ chất đầy hoa tươi, hắn đang nằm
trên chiếc giường êm ái trải nệm trắng tinh. Trước giường trao một hạt minh châu
lớn, châu quang chói sáng hơn cả nguyệt quang. Hắn phảng phất hình như mình đã
đến nơi này. Và hắn có cảm giác , nếu quả hắn đã tới nơi này, thì nhất định nơi đây
là mộng, vì trong nhân gian không thể có cung thất hoa mỹ và minh châu xán lạn
như vầy.
- Đây là chỗ nào?
Hắn khẽ lẩm bẩm.
Thanh Thanh cuối đầu khẽ đáp:
- Đây là nhà tiểu nữ.
o
Đinh Bằng chợt nhớ lại, vừa rồi hắn có cảm giác như là đã tới nơi này, vì quả
thật hắn đã thấy qua nơi này, trong họa đồ trên vách một động huyệt.
Bốn bề vách động vẽ đầy họa đồ, cảnh trong họa đồ không phải thuộc chốn
nhân gian mà là trên tiên giới. Hắn lại hỏi:
- Ở đây chỉ có một mình cô nương?
Thanh Thanh chưa kịp đáp thì ngoài cánh cửa nhỏ có phủ bức rèm châu có
tiếng người nói:
- Không có ai là người hết.
Một lão bà bà, tóc trắng như cước, dùng cây quải trượng, gạt bức rèm châu từ
từ bước vào. Thân hình bà cao lớn, thái độ uy nghiêm và tôn quí. Đầu tóc bà ta tuy
đã bạc hết, nhưng lưng chưa khòm, cặp mắt sáng quắc.
Thanh Thanh đứng dậy, cuối đầu kêu:
- Bà bà!
Lão bà này là tổ mẫu Thanh Thanh.
Một hồ nữ tuổi trẻ mỹ lệ, dẫn một gã thanh niên lạc phách về hồ nguyệt của
nàng để gặp bà tổ mẫu nghiêm khắc và cổ quái của nàng...
Truyện này chỉ có thể xảy ra trong truyền thuyết thần bí, vậy mà Đinh Bằng đã
gặp.
Sau này còn xảy ra chuyện gì? Họ đối với hắn ra sao?
Đinh Bằng hoàn toàn không thể dự đoán, một phàm nhân như hắn đã đến nơi
này thì hoàn toàn thân bất do chủ.
Lão bà bà lạnh lùng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi nên biết, nơi này không có một con người, chúng tôi chẳng phải người
mà là Hồ.
Đinh Bằng thừa nhận:
- Vãn bối biết.
- Ngươi có biết nơi đây chẳng phải là chỗ phàm nhân nên đến.
- Vãn bối biết.
- Hiện giờ ngươi đã tới đây rồi, có hối hận không?
- Vãn bối không hối hận.
Hắn nói thực vì một người vốn đã sắp chết, còn hối hận gì nữa. Hắn lưu lại trên
đời, cũng chỉ bị người ta khi dễ, bị oan uổng, tại sao hắn chẳng thể đến một thế giới
khác? Họ tuy là hồ nhưng đối với hắn, họ tốt hơn bọn người tự mệnh là quân tử
nhiều lắm.
- Nếu chúng ta muốn giữ ngươi lại đây, ngươi có nguyện ý lưu lại không? Lão
bà lại hỏi.
- Vãn bối nguyện ý.
- Ngươi thực chán ghét nhân thế?
- Thực vậy.
- Tại sao?
Đinh Bằng nghẹn ngào:
-Vãn bối... vãn bối ngoài đời đã không còn thân nhân, cũng không có bạn hữu,
dù có chết bên bờ suối, cũng không có người lượm xác, càng không có ai vì vãn bối
mà nhỏ lệ. Hắn càng nói càng ấm ức, giọng càng nghẹn ngào hơn.
Mắt lão bà dần dần êm dịu. hỏi tiếp:
- Ngươi lãnh một kiếm thế cho Thanh Thanh cũng là do cam tâm tình nguyện
phải không?
Đinh Bằng giọng cương quyết:
- Đương nhiên vãn bối cam tâm tình nguyện, nếu bây giờ nàng muốn vãn bối đi
chết thay, vãn bối vẫn tình nguyện đi.
- Tại sao?
- Vãn bối cũng chẳng rõ tại sao, vãn bối chỉ biết, sau khi vãn bối chết, ít ra
nàng cũng vì vãn bối mà rơi lệ.
Đôi mắt bà lão lộ vẽ kỳ quái, quay sang hỏi Thanh Thanh:
- Thanh nhi đã vì hắn mà rơi lệ phải không?
Thanh Thanh lặng lẽ gật đầu, trên nét mặt lợt lạt chợt ửng đỏ. Lão bà nhìn
Thanh Thanh, nhìn thật lâu, rồi quay qua nhìn Đinh Bằng, cũng thật lâu... Trong
ánh mắt nghiêm khắc của bà lại chuyển qua êm dịu, rồi chợt thở dài, lẫm bẩm:
- Đây là duyên, hay là nghiệt?... Đây là duyên, hay là nghiệt?...
Bà ta nhắc đi nhắc lại câu này không biết bao nhiêu lần, rõ ràng bà ta không thể
tìm ra giải đáp cho vấn đề này.
Bà ta lại thở dài:
- Hiện tại, ngươi vì nàng mà chết một lần, nàng vì ngươi mà nhỏ lệ một lần.
Đinh Bằng vội nói:
- Nhưng vãn bối...
Lão bà không đợi Đinh Bằng nói xong, lớn tiếng cắt ngang:
- Ngươi theo ta ra đây.
Đinh Bằng đứng dậy, mới phát hiện ra vết thương đã được băng bó, từ trong vải
băng tiết ra mùi thuốc thơm mát.
Vết kiếm trên lưng, vốn là một vết thương trí mạng, nhưng hiện giờ, chẳng
những hắn đã đứng lên được mà còn không thấy đau đớn gì.
Theo lão bà ra ngoài khuông cửa có bức rèm châu che rủ, hắn bất giác quay
đầu lại nhìn...
Thanh Thanh cũng đang lén nhìn theo hắn, ánh mắt nàng lộ vẻ kỳ quái, không
rõ là thẹn hay vui mừng.
o
Bên ngoài là hoa viên, một hoa viên rộng lớn.
Trăng tròn cao chiếu. Trăm hoa đua nở.
Tất cả những loài hoa nở vào tháng bảy nơi đây đều có và những loại hoa
không nở vào tháng bảy đều cùng nhau nở rộ. Con đường nhỏ xuyên qua những bụi
hoa, lát bằng những viên đá tròn trắng, trong như ngọc. Cuối con đường nhỏ, có tòa
tiểu lầu.
Lão bà bà dẫn Đinh Bằng lên tòa tiểu lầu.
Trên tiểu lầu yên tĩnh mà hoa lệ. Một người áo xanh đứng chắp tay sau lưng,
ngắm nhìn một giải lụa treo trên tường, say mơ xuất thần, trên giải lụa có bảy chữ
‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác nhỏ.’
Nhìn sau lưng người áo xanh, mắt bà lão càng êm dịu hơn.
Khi người áo xanh quay mình lại, Đinh Bằng chợt giật mình. Nếu người này
không phải là đàn ông, chẳng phải tuổi khá cao, Đinh Bằng nhất định tưởng lầm là
Thanh Thanh.
Từ chân mày, cặp mắt, khóe miệng, sống mũi và thân hình đều giống hệt
Thanh Thanh.
Đinh Bằng nghĩ bụng: Nếu người này không là thân phụ thì nhất định phải là
đại ca Thanh Thanh. Nhưng nếu đại ca thì hơi lớn, còn là phụ thân thì là hơi nhỏ.
Thật ra, Đinh Bằng cũng không nhận rõ tuổi người này là bao nhiêu. Sắc mặt giống
hệt Thanh Thanh, cũng lợt lạt gần như trong suốt. Ông ta nhìn bà lão, không lộ vẽ
tôn kính như Thanh Thanh, chỉ cười hỏi:
- Thế nào rồi?
Lão bà chép miệng nói:
- Lão thân cũng không biết làm thế nào, thôi để lão gia làm chủ đi!
Người áo xanh cười:
- Ta biết thế nào phu nhân cũng đẩy chuyện này lên mình ta!
Bà lão cũng cười:
- Không đẩy lên mình lão gia, đẩy lên mình ai ?
Họ cười tuy hời hợt, nhưng đượm tình ý rất đậm đà. Coi thái độ của hai người,
đã chẳng phải mẹ con, càng không phải bà cháu khiến Đinh Bằng kinh kỳ.
Thêm một câu của lão bà khiến Đinh Bằng kinh kỳ hơn, ‘Lão gia là gia gia
Thanh Thanh, lại là gia chủ, chuyện này vốn phải để lão gia làm chủ mới đúng.
Người áo xanh là tổ phụ Thanh Thanh, tuổi ông ta chỉ trạc trung niên, nằm mơ
cũng nghĩ không ra đây là hai vợ chồng.
Người áo xanh nhìn Đinh Bằng, hình như đã nhìn thấu trong lòng hắn nghĩ gì,
bèn mỉm cười nói:
- Bây giờ ngươi đã biết chúng ta là hồ, cho nên bất kể ngươi nhìn thấy gì ở đây,
bất tất phải kinh lạ quá. Với một nụ cười ôn hòa và vui vẻ, ông nói tiếp:
- Vì chúng ta quả thực có điểm thần thông, người phàm mộng tưởng không tới !
Đinh Bằng cũng mỉm cười. Hắn dần quen với cách cư xử của họ. Loại hồ này
không đáng sợ như trong truyền thuyết vẫn nói.
Họ tuy là hồ, nhưng có nhân tính, thậm chí còn ôn hòa lương thiện hơn đại đa
số loài người.
Người áo xanh rất mãn ý về thái độ của Đinh Bằng, ông nói tiếp:
- Ta vốn chưa nghĩ đến chuyện gả Thanh Thanh cho một phàm nhân, nhưng
ngươi đã vì nó mà chết một lần, nó cũng vì ngươi mà rơi lệ. Ngươi nên biết, hồ
chẳng bao giờ rơi lệ, nước mắt của hồ còn quý hơn huyết dịch, Thanh Thanh đã rơi
lệ vì ngươi, chứng tỏ nó đối với ngươi cũng đã động chân tình, ngươi có thể gặp
được nó, cũng chứng tỏ giữa các ngươi có duyên phận. Bất luận trong nhân gian
hay trong thế giới loại hồ, ‘chân tình’ hay ‘duyên phận’ chỉ có thể hạnh ngộ chứ
không thể cầu xin mà được. Cho nên ta cũng không muốn chia rẽ tình duyên của
hai người.
Lão bà đứng bên cạnh chợt xen vào:
- Lão gia đã bằng lòng gả Thanh Thanh cho tiểu tử này?
Người áo xanh mỉm cười:
- Ta bằng lòng.
Đinh Bằng đứng im ngậm miệng, vì đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn.
Hắn không ngờ mình đã đến thế giới hồ; cũng không ngờ là mình lấy một nữ
hồ làm vợ.
... Một phàm nhân lấy nữ hồ làm vợ, kết quả sẽ ra sao?
... Một phàm nhân trong thế giới hồ phải chăng có thể tiếp tục sinh tồn ?
... Họ có pháp thuật thần thông, phải chăng có thể giúp cho một phàm nhân?
Những vấn đề này, hiện tại, hắn không thể nào tưởng tượng...
Hắn chỉ biết, vận mệnh hắn bắt đầu cải biến từ đây. Dù tương lai, vận mệnh cải
biến như thế nào, hắn cũng chẳng còn gì than oán, vì hắn vốn là kẻ cùng đường.
Còn một điểm trọng yếu là, hắn hoàn toàn tin tưởng Thanh Thanh đối với hắn
quả thật có ‘chân tình’.
Trong lúc tinh thần hỗn loạn, hắn phảng phất nghe người áo xanh nói:
- Sau khi làm nữ tế của ta, tuy có thể hưởng thụ những chuyện người phàm
không có được, chúng ta tại đây, tuy tự do tự tại, nhưng cũng có một cấm lệ, đó là
nếu ngươi đã làm nữ tế của chúng ta, ngươi tuyệt đối không được trở lại thế giới
người phàm, chỉ vì chúng ta biết ngươi chán ghét nhân thế nên chúng ta mới thu
dụng ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng, vĩnh viễn không vi phạm cấm lệ thì ngay bây
giờ, ngươi sẽ là nữ tế của chúng ta.
Tại nhân gian hắn đã không còn thân nhân, không bằng hữu. Tại nhân gian,
hắn chỉ bị người ta hạ nhục ức hiếp mà thôi...
Còn nơi đây, không ai khinh rẻ hắn, huống chi, hồ nữ này lại có ‘chân tình’ với
hắn.
Đinh Bằng nghe tiếng mình nói:
- Vãn bối đáp ứng!
Lão bà cũng cười cười, bà ta bước tới ôm chầm lấy hắn nói:
- Chúng ta không có vật gì cho ngươi, đây là đính lễ của chúng ta tặng ngươi.
Bà tặng hắn cây đao cong, cây đao của Thanh Thanh. Lưỡi đao cũng màu xanh,
xanh màu viễn sơn, xanh như xuân thu, xanh như hồ thủy trong mắt tình nhân.
Trên cây đao cong quả nhiên có bảy chữ ‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác nhỏ’.
o
Đây là một u cốc, sơn cốc thâm u, bốn bề đều là vách đứng, không chỗ bám
tay, hình như không có đường ra.
Dù có đường ra chăng nữa, cũng chẳng phải để cho phàm nhân có thể ra vào.
Sơn cốc tuy không lớn, nhưng cũng có cung điện lầu các, đình đài hoa viên, cảnh
tượng tuy không hoàn toàn giống bức họa trong động huyệt, nhưng cũng là một góc
trong bức họa ấy.
Cha mẹ Thanh Thanh đều đã qua đời.
... Họ cũng chết?
Thanh Thanh có một a hoàn rất ngoan tên Hỷ Nhi, Hỷ Nhi thích cười, lúc cười
có hai lúm đồng tiền rất sâu.
... Hỷ Nhi cũng là hồ.
Gia đình họ có tám người hầu rất trung thành, tất cả đã bạc đầu nhưng thể lực
vẫn tráng kiện phi thường.
... Họ cũng đều là hồ.
Trong sơn cốc chỉ có bọn họ, chưa hề có vết chân người ngoài đặt tới. Ngày
tháng trong cốc rất là thanh thản và bình tĩnh, một điều chưa hề có ngoài thế gian.
o
Hiện tại, Đinh Bằng đã tập quen sinh hoạt trong sơn cốc, cũng tập quen cài con
đao trên lưng, cái đai lưng toàn bằng hoàng kim và bạch ngọc.
Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, Thanh Thanh nói với hắn:
-Bà bà rất thích Đinh lang nên người mới tặng cây đao này cho, Đinh lang nên
đặc biệt trân quý giữ gìn !
Hắn còn nhớ, hôm trước trong ưu sầu cốc, Thanh Thanh đã nói với lão lùn thần
bí, ‘Cây đao này tuyệt đối không coi được, những người đã coi cây đao này, đều đã
chết dưới lưỡi đao này rồi’.
Lão già lùn đó đương nhiên cũng đã chết vì cây đao này.
... Lão là người? Là quỷ? Hay hồ?
... Tại sao lão biết trên cây đao có khắc bảy chữ: ‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác
nhỏ’.
... Cây đao này có lai lịch, có lực lượng thần bí gì ?
Nhưng chuyện này chẳng phải hắn chưa hỏi qua Thanh Thanh, nhưng lần nào
nàng cũng rất thận trọng nói với hắn:
- Có những chuyện Đinh lang không nên biết, bởi biết rồi nhất định sẽ có tai
họa.
Hiện tại, chẳng những hắn nhìn thấy đao mà còn làm chủ được cả cây đao.
Đáng lý hắn phải rất thỏa mãn, nhưng một hôm hắn đưa trả cây đao cho Thanh
Thanh.
Rất làm lạ, Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao Đinh lang không muốn giữ cây đao này?
- Vì ta muốn cũng vô dụng, cây đao này trong tay ta có khác gì một cây sắt phế
thải !
- Tại sao?
- Vì ta không biết sử dụng đao pháp.
- Nếu Đinh lang muốn học, Thanh Thanh sẽ dạy đao pháp cho Đinh lang.
Thật ra thì nàng không muốn truyền thụ đao pháp cho hắn, vì nàng biết, người
phàm học được những đao pháp này chẳng có gì tốt. Đao pháp này có thể đem đến
cho người quyền lực vô song, cũng có thể đem lại cho người tai họa bất tường vô
hạn.
Tuy thế, nàng vẫn dạy đao pháp cho hắn, vì nàng không muốn từ chối hắn, và
không bao giờ muốn hắn thất vọng. Nàng tuy là Hồ, nhưng hiền hậu ôn nhu không
kém vợ của đại đa số nam nhân ngoài thế gian. Bất cứ người nào có được người vợ
như nàng, đều rất thỏa mãn.
o
Ngoài nhân gian tuyệt chẳng hề có loại đao pháp này, uy lực và biến hóa của
đao pháp cũng không có phàm nhân nào có thể tưởng ra.
Đinh Bằng không ngờ mình đã có thể luyện được đao pháp kỳ diệu và thần bí
như vậy.
Hiện tại hắn đã luyện thành đao pháp.
Trên phương diện luyện võ, Thanh Thanh phải công nhận hắn là một thiên tài.
Với đao pháp này, nàng luyện hết bảy năm trong khi hắn chỉ mất có ba năm.
Trong sơn cốc thanh nhàn và bình tĩnh này, tuy là hoa nở quanh năm không lúc
nào tàn, nhưng lúc nào cũng có thể tiện tay hái xuống một trái cây tươi.
Trân bảo quý giá, ngoài thế gian rất khó được thấy qua, lại không đáng một
đồng ở trong này.
Dưới tiểu lầu có một căn hầm, chứa đầy vải vóc gấm nhiễu từ Thiên Trúc đưa
lại, bảo thạch từ Ba Tư đưa đến, và rất nhiều hình thức châu cổ kỳ lạ khác, những
thứ không thể thấy ngoài nhân gian.
Thanh Thanh chẳng những xinh đẹp ôn nhu, mà còn rất biết chiều chuộng
trượng phu.
Đáng lý phải thỏa mãn phi thường, nhưng Đinh Bằng mỗi lúc lại gầy còm,
chẳng những người gầy đi mà sắc mặt cũng rất tiều tụy, thường trầm mặt ít nói và
lộ vẻ âu sầu.
Đêm ngủ, hắn thường gặp ác mộng. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mộng, hắn đều từ
trên giường nhảy xuống, mình đổ toàn mồ hôi lạnh.
Thanh Thanh phải hỏi hắn rất nhiều lần, hắn mới nói:
- Ta nằm mơ phụ thân ta muốn dùng tay bóp cổ cho ta chết!
- Tại sao người muốn bóp chết Đinh lang?
- Người nói ta bất hiếu, không làm nên trò trống gì.
Giọng Đinh Bằng bi thương và thống khổ:
- Vì ta đã quên sạch những ngôn ngữ của lão nhân gia lúc người lâm chung.
- Thực ra Đinh lang đâu có quên!
- Ta không quên, ta luôn luôn ghi nhớ trong tâm.
- Lúc lâm chung, lão nhân gia muốn Đinh lang làm gì?
- Người muốn ta nổi tiếng hơn người, vì người mà tranh khẩu khí
Đinh Bằng nắm chặt quyền, chậm rãi nói.
Thanh Thanh đương nhiên hiểu rõ ý Đinh Bằng. Nhưng nàng đâu có rõ, hắn
còn có một giấc mộng khác, kinh khủng hơn giấc mộng đó nhưng mà hắn nào dám
nói ra.
Hắn mơ thấy bỗng dưng bị rơi vào một huyệt hồ, sâu vô hạn, nhạc phụ hắn,
nhạc mẫu hắn, đều biến thành bầy cáo, xé hắn ra từng mảnh, từng mảnh nhai nuốt.
Hắn rất muốn quên họ là hồ, nhưng hắn chẳng thể quên được.
o
Ánh châu quang hòa dịu rơi trên gương mặt lợt lạt mỹ lệ của Thanh Thanh, hai
bên má nàng cũng có lệ quang.
- Thanh muội biết rõ ý của Đinh lang.
Nàng rơi lệ nói:
- Thanh muội đã biết, sớm muộn gì cũng có ngày Đinh lang muốn bỏ đi, Đinh
lang chẳng thể sống trong đây trọn đời, vì sớm muộn Đinh lang cũng không chịu
nổi những ngày tháng trầm lặng, buồn tẻ trong u cốc này.
Đinh Bằng chẳng thể phủ nhận.
Với võ công và đao pháp của hắn hiện nay, Liễu Nhược Tùng, Chung Triển,
Hồng Mai, Mặc Trúc thực đã không đáng một chiêu của hắn. Với cây đao trên
lưng, hắn muốn tung hoành giang hồ, nổi tiếng hơn người chỉ là chuyện dễ như trở
bàn tay. Chỉ nghĩ đến chuyện này, máu nóng toàn thân hắn đã sôi sục.
Đây chẳng thể trách hắn chuyện này, hắn không sai.
Mỗi người đều có quyền vì tương lai của mình phấn đấu, ai cũng đều nghĩ như
vậy.
Đinh Bằng buồn bã nói:
- Chỉ tiếc, ta không rõ gia gia và bà bà có để ta đi hay không?
Thanh Thanh cúi đầu, trì nghi dò hỏi:
- Có phải Đinh lang định ra đi một mình?
Đinh Bằng nói:
- Đương nhiên là ta dẫn Thanh muội cùng đi.
Ánh mắt Thanh Thanh chợt rực sáng, nàng nắm chặt tay hắn, hỏi:
- Đinh lang chịu dẫn muội đi theo.
Đinh Bằng dịu giọng:
- Chúng ta đã là vợ chồng, dù ta đi đâu, cũng nhất quyết đem theo Thanh muội
theo ta tới đó!
Thanh Thanh vẫn gạn hỏi:
- Đinh lang nói thực chứ?
- Đương nhiên là thực!
Thanh Thanh cắn môi suy nghĩ một lúc, rồi hạ quyết tâm:
- Nếu thực muốn đi, chúng ta cùng đi một lượt.
- Đi bằng cách nào?
Thanh Thanh ôm hắn nói tiếp:
- Chỉ cần Đinh lang thực lòng với Thanh muội, dù Đinh lang có muốn Thanh
muội chết, Thanh muội cũng nguyện ý.
o
Muốn đi đương phải có kế hoạch. Thừa lúc đêm khuya vắng người, họ lén lút
bàn bạc.
Họ sợ nhất là tổ phụ Thanh Thanh. Lão nhân gia thần thông, ngoại trừ đại la
kim tiên, trên trời dưới đất không ai có thể sánh bằng.
Đinh Bằng tỏ vẻ không phục, vì hắn đã luyện thanh đao pháp thần kỳ của gia
đình hồ.
Thanh Thanh cảnh cáo:
- Trước mặt lão nhân gia, đao pháp của Đinh lang chẳng thể xử dụng được một
chiêu, người chỉ cần đưa tay lên, Đinh lang đã ngã xuống rồi.
Đinh Bằng không muốn tin, nhưng chẳng thể không tin.
Thanh Thanh nói tiếp:
- Cho nên nếu chúng ta muốn đi, phải lén đi, thừa lúc lão nhân gia vắng mặt.
Đinh Bằng nói:
- Hình như lão nhân gia chưa hề bước chân đi đâu?
Thanh Thanh:
- Nhưng mỗi năm vào đêm mười lăm tháng bãy, lão nhân gia thường tự nhốt
mình trong một gian phòng nhỏ mấy giờ liền, trong khoảng thời gian đó, dù bên
ngoài có xảy ra chuyện gì, ngườì đều không để ý.
- Nhưng sau khi chúng ta đi, lão nhân gia sẽ đuổi theo.
- Tuyệt không đuổi theo.
- Tại sao?
- Vì lão nhân gia đã có lời thề nặng, tuyệt không bước chân ra khỏi sơn cốc một
bước.
- Còn bà bà, hình như cũng không dễ đối phó?
- Thanh muội có cách đối phó.
- Cách gì?
- Lão bà tuy rất nghiêm khắc, nhưng thực lòng rất mềm yếu, mà còn...
Thanh Thanh chợt ngưng ngang, hỏi Đinh Bằng một câu ngoài đề
- Đinh lang có biết cha mẹ Thanh muội qua đời như thế nào không?
Trên mặt Thanh Thanh lộ nét bi thương, nàng kể:
- Mẫu thân muội là một phàm nhân, cũng như Đinh lang, hy vọng phụ thân có
thể dẫn bà dời khỏi nơi này, Thanh Thanh thở dài tiếp:
- Lúc Thanh muội chưa đầy tuổi, người đã qua đời, nhưng muội biết, trước kia
người là một hiệp nữ rất nổi danh trong giang hồ, và còn là một mỹ nhân nổi tiếng,
cho nên người chẳng thể nào chịu nổi nếp sinh hoạt bình đạm nơi đây.
Đinh Bằng hỏi:
- Phụ thân nàng không chịu dẫn bà đi?
- Phụ thân muội tuy đã đáp ứng, nhưng gia gia và bà bà nhất định không chịu.
Hai người bỏ đi hai lần, đều không thoát, cho nên mẫu thân...
Nàng không nói tiếp được, nhưng Đinh Bằng có thể tưởng tượng được...
Mẫu thân nàng nếu không vì tâm tình sầu muộn, buồn bã đến chết thì cũng tự
vẫn mà chết.
Sau một lúc ngậm ngùi, Thanh Thanh tiếp:
- Vài tháng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng mang trọng bệnh nằm liệt
giường.
Họ tuy là hồ, tuy có pháp thuật thần thông, nhưng có nhiều bệnh chẳng có một
lực lượng nào cứu được, nhất là tâm bệnh, vì sự bi thương uất hận gây thành tâm
bịnh.
Điểm này Đinh Bằng có thể tưởng tượng ra.
Thanh Thanh tiếp tục kể:
- Chuyện này, bà bà muội chưa hề nhắc tới, nhưng Thanh muội biết trong lòng
bà rất khó chịu, đến lúc vạn bất đắc dĩ, Thanh muội nhắc lại chuyện này, nhất định
bà bà sẽ cho mình đi.
Một lão nhân lúc xế chiều, đương nhiên chẳng thể nỡ nhìn vợ chồng tôn nữ của
mình tao ngộ vận mệnh bi thảm giống đời trước.
Thanh Thanh dám kể chuyện này, chứng tỏ tình vợ chồng giữa nàng và Đinh
Bằng cũng đã sâu đậm giống cha mẹ nàng trước đây.
Mắt Đinh Bằng rực sáng vì phấn khởi:
- Vậy là chúng ta có hy vọng!
Thanh Thanh nói:
- Nhưng chúng ta còn có tám vấn đề nữa.
Tám vấn đề, không hơn không kém, Đinh Bằng hiểu đây là Thanh Thanh nói
về tám tên người hầu rất trung thành. Họ rất ít nói, cũng không gần gũi với Đinh
Bằng. Hình như họ luôn cố tránh xa phàm nhân, cho dù đó là tôn tế của chủ cũng
không ngoại lệ.
Trong lòng mỗi người họ, đều phảng phất chứa rất nhiều thống khổ, một bí mật
lớn lao.
Đinh Bằng hỏi:
- Chẳng lẽ tám người này rất khó đối phó?
Thanh Thanh căn dặn:
- Đinh lang không thể coi thường họ, tuy họ không thần thông như gia gia,
nhưng nếu ra ngoài nhân gian, họ nhất định được liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh.
Thanh muội biết, trong giang hồ có nhiều hiệp sĩ thành danh, muội đã gặp mấy
người, nhưng không người nào sánh bằng họ.
- Thanh muội đã gặp những người nào?
- Chẳng hạn như Hồng Mai và Mạc Trúc .
- Hai người này không sánh bằng họ ư?
- Bất cứ người nào trong bọn họ, đều có thể hạ hai người đó trong vòng muời
chiêu.
Đinh Bằng cau mày suy nghĩ, Hồng Mai va Mạc Trúc đều là nhất lưu cao thủ
trong giang hồ, nếu nói có người đánh bại hai người này trong mười chiêu, qua thực
là chuyện không tưởng, nhưng Đinh Bằng tin.
Thanh Thanh nói tiếp:
- May, mỗỉ năm cứ đến ngày mười lăm tháng bảy, tám người họ cũng uống rất
nhiều rượu.
- Họ có uống say bao giờ không?
- Có lúc say, có lúc không, tửu lượng của họ đều rất cao.
Nàng cười nói tiếp:
- Nhưng may muội biết có một loại rượu dù người tửu lượng cao đến đâu uống
vào cũng phải say.
- Thanh muội có thể kiếm loại rượu đó không?
- Có thể được.
Mắt Đinh Bằng lại rực sáng, hỏi:
- Hôm nay là ngày mấy rồi ?
- Ba mươi tháng sáu.
Qua nữa tháng nữa, lại là mười lăm tháng bảy, và Đinh Bằng đã đến đây vừa
tròn bốn năm.
Đinh Bằng không nín được thở dài khẽ than:
- Ngày tháng trôi nhanh thiệt, không dè thời gian bốn năm đã trôi qua trong
chớp mắt. Và ta đã sống thêm được bốn năm.
Thanh Thanh nhè nhẹ rờ mặt hắn, dịu giọng an ủi:
- Không rõ với bao nhiêu thời gian bốn năm nữa, nhưng Đinh Lang phải sống,
vì Thanh muội còn sống, Đinh lang chẳng thể chết, Thanh muội cũng chẳng thể
chết, có Đinh lang mới có muội, có muội mới có Đinh lang.
Chiếc giỏ tre đựng đầy hoa tươi từ trên đỉnh nham thạch rơi xuống, hoa tươi
tung bay lả tả như mưa.
Là mưa hoa, không phải xuân vũ.
Nơi đây không có xuân vũ, chỉ có trăng, một vầng trăng rất tròn.
Dưới ánh trăng tròn, lại thêm câu thơ tuyệt mỹ mà tại sao họ lại có những phản
ứng kỳ quái như vậy?
Tay Thanh Thanh vẫn nắm chặt chuôi đao cong cong.
Lão nhân chăm chú nhìn nàng, lão không cần phải hỏi thêm nữa vì nếu trên
thanh đao không có bảy chữ ấy, nàng sẽ không bao giờ có phản ứng như vậy.
Cặp mắt lão lộ vẽ kỳ quái, chẳng rõ là kinh ngạc, hoan hỉ, hay là sợ hãi. Bỗng
lão ngửa mặt cười, cười khăng khắc:
- Quả nhiên là thanh đao này, lão thiên có mắt, cuối cùng đã cho ta tìm được
thanh đao này!
Trong tiếng cười điên dại, kiếm của lão đã ra khỏi bao.
Người lão chỉ dài ba thước, mà kiếm thì dài đến bốn thước, vậy mà khi thanh
kiếm đã ở trên tay lão, lại chẳng có vẻ gì đáng để cười. Kiếm ra khõi bao, chẳng ai
còn chú ý lão là một ngưòi lùn.
Vì bởi khi kiếm vừa ra khỏi bao, đã có luồng kiếm khí ghê người.
Cả Đinh Bằng đang đứng dưới nham thạch cũng bị luồng kiếm khí lạnh lẻo ấy
khiến cho hắn mở mắt không nỗi.
Đến khi mở được mắt nhìn, chỉ thấy kiếm quang lấp loáng đầy trời, phủ kín cả
Thanh Thanh. Kiếm gào thét, kiếm khí phá không, tiếng rít của kiếm phong, nghe
rõ tiếng lão nhân dằn giọng hỏi:
- Sao ngươi không rút đao?
Thanh Thanh chưa rút đao, thanh đao vẫn còn nằm trong cái vỏ cong cong.
Chợt lão nhân hét lớn:
- Giết!
o
Tiếng thét như sấm vang, kiếm quang như điện chớp, co’ thể là còn nhanh hơn
và sáng hơn cả điện chớp.
Kiếm quang nhoáng lên, người Thanh Thanh bỗng từ trên nham thạch rớt
xuống, giống như một đóa hoa tươi chợt khô héo, rời khỏi cuống hoa.
Từ nham thạch cao mười trượng rớt xuống, nàng ngã gục trên mặt đất.
Lão nhân không buông tha nàng, từ trên nham thạch cao, lão bay xuống nhẹ
nhàng như chiếc lá rơi. Trong tay lão có kiếm, kiếm đã rời khỏi bao, mũi kiếm trên
tay lão nhắm ngay tâm tạng của Thanh Thanh, một mũi kiếm trí mạng, lang độc,
mau lẹ, và vô tình.
Đinh Bằng nghĩ, nhân gian không có loại kiếm này, lão tuyệt chẳng phải người
mà là ‘thần’. Sát thần!
Thanh Thanh ngã gục bên cạnh Đinh Bằng, nàng không còn năng lực để chống
đỡ hay tránh né.
Nhìn mũi kiếm phóng tới, Đinh Bằng chợt chồm qua nằm đè lên mình Thanh
Thanh.
‘Dù sao ta cũng sắp chết, nhất định phải chết!’ Hắn chợt cảm thấy một niềm
rung động bồng bột. Bất kể là gì, hắn cũng đến cùng Thanh Thanh. Cho dù Thanh
Thanh là người hay hồ, nhưng nàng đối với hắn rất tốt, làm sao hắn có thể nhìn
Thanh Thanh bị chết dưới kiếm của người khác? Đằng nào hắn cũng phải chết, thì
chết vì nguyên nhân gì cũng vậy thôi.
Hắn nằm đè lên Thanh Thanh, nguyện ý chịu thế cho Thanh Thanh lãnh một
nhát kiếm của lão nhân.
o
Kiếm quang nhoáng lên, đâm vào lưng hắn. Hắn không thấy đau đớn, chỉ thấy
lạnh, một luồng hơi lạnh không thể chống cự, đột nhiên xuyên qua lưng, xuyên qua
cốt tủy hắn. Và cũng trong thoáng này, hắn nhìn thấy Thanh Thanh rút đao.
Đao của Thanh Thanh cong cong màu xanh xanh. Lúc đao quang xanh xanh
bay lên, Đinh Bằng đã nhắm mắt, hắn không nhìn thấy rõ đao của Thanh Thanh,
chỉ nghe lão nhân chợt kêu lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, hắn như rơi vào vùng
hắc ám liên miên, hun hút, thăm thẳm, không đáy.....
o
Trong bóng tối, chợt có ánh sáng, ánh sáng của trăng tròn.
Đinh Bằng mở mắt, nhìn thấy một vầng trăng tròn giữa bầu trời quang đãng, và
nhìn thấy đôi mắt đẹp không thua gì nguyệt quang của Thanh Thanh.
Bất luận trên trời hay dưới đất, không thể nào tìm đươc đôi mắt thứ hai, mỹ lệ
như thế.
Hắn vẫn ở bên cạnh Thanh Thanh, dù đã chết hay còn sống, trên trời hay dưới
đất, Thanh Thanh đều ở bên cạnh hắn.
Mắt Thanh Thanh ngấn lệ, nàng rơi lệ vì hắn.
Đinh Bằng chợt cười, nói:
- Xem ra, hiện giờ tại hạ không cần tới Vong ưu thảo nữa, tại hạ chết như thế
này tốt lắm.
Hắn đưa tay lên chùi ngấn lệ trên mặt Thanh Thanh nói:
- Tại hạ thật không ngờ, lúc chết còn có người vì tại hạ mà rơi lệ.
Thanh Thanh bỗng đổi sắc mặt, thân mình cũng run rẩy, hỏi:
- Có phải tiểu nữ đã rơi lệ ?
Đinh Bằng trả lời:
- Thực vậy, cô nương đã rơi lệ, mà rơi lệ vì tại hạ.
Sắc mặt Thanh Thanh biến đổi kỳ quái hơn, hình như một sự sợ hãi không thể
nói ra được. Rơi lệ, đối với nàng hình như là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng trong sự sợ hãi, lại phảng phất có nỗi vui mừng khó tả.
Đây là loại phản ứng kỳ quái, Đinh Bằng suy đoán không thấu là tại sao nàng
lại có phản ứng như thế.
Không thể nín được nữa, hắn hỏi:
- Dù sao tại hạ cũng vì cô nương mà chết, vậy nên cô nương vì tại hạ mà rơi lệ
...
Thanh Thanh chợt ngắt lời hắn:
- Công tử chưa chết, cũng không thể chết được nữa.
Đinh Bằng ngạc nhiên:
- Tại sao?
-Vì công tử đã chết một lần rồi, bây giờ đến đây, chẳng thể chết lần thứ hai nữa.
Đinh Bằng chợt phát hiện, đây chẳng phải là Ưu sầu cốc mà là một chỗ khác,
mỹ lệ hơn nhiều.
Vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, bên trong cữa sổ chất đầy hoa tươi, hắn đang nằm
trên chiếc giường êm ái trải nệm trắng tinh. Trước giường trao một hạt minh châu
lớn, châu quang chói sáng hơn cả nguyệt quang. Hắn phảng phất hình như mình đã
đến nơi này. Và hắn có cảm giác , nếu quả hắn đã tới nơi này, thì nhất định nơi đây
là mộng, vì trong nhân gian không thể có cung thất hoa mỹ và minh châu xán lạn
như vầy.
- Đây là chỗ nào?
Hắn khẽ lẩm bẩm.
Thanh Thanh cuối đầu khẽ đáp:
- Đây là nhà tiểu nữ.
o
Đinh Bằng chợt nhớ lại, vừa rồi hắn có cảm giác như là đã tới nơi này, vì quả
thật hắn đã thấy qua nơi này, trong họa đồ trên vách một động huyệt.
Bốn bề vách động vẽ đầy họa đồ, cảnh trong họa đồ không phải thuộc chốn
nhân gian mà là trên tiên giới. Hắn lại hỏi:
- Ở đây chỉ có một mình cô nương?
Thanh Thanh chưa kịp đáp thì ngoài cánh cửa nhỏ có phủ bức rèm châu có
tiếng người nói:
- Không có ai là người hết.
Một lão bà bà, tóc trắng như cước, dùng cây quải trượng, gạt bức rèm châu từ
từ bước vào. Thân hình bà cao lớn, thái độ uy nghiêm và tôn quí. Đầu tóc bà ta tuy
đã bạc hết, nhưng lưng chưa khòm, cặp mắt sáng quắc.
Thanh Thanh đứng dậy, cuối đầu kêu:
- Bà bà!
Lão bà này là tổ mẫu Thanh Thanh.
Một hồ nữ tuổi trẻ mỹ lệ, dẫn một gã thanh niên lạc phách về hồ nguyệt của
nàng để gặp bà tổ mẫu nghiêm khắc và cổ quái của nàng...
Truyện này chỉ có thể xảy ra trong truyền thuyết thần bí, vậy mà Đinh Bằng đã
gặp.
Sau này còn xảy ra chuyện gì? Họ đối với hắn ra sao?
Đinh Bằng hoàn toàn không thể dự đoán, một phàm nhân như hắn đã đến nơi
này thì hoàn toàn thân bất do chủ.
Lão bà bà lạnh lùng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi nên biết, nơi này không có một con người, chúng tôi chẳng phải người
mà là Hồ.
Đinh Bằng thừa nhận:
- Vãn bối biết.
- Ngươi có biết nơi đây chẳng phải là chỗ phàm nhân nên đến.
- Vãn bối biết.
- Hiện giờ ngươi đã tới đây rồi, có hối hận không?
- Vãn bối không hối hận.
Hắn nói thực vì một người vốn đã sắp chết, còn hối hận gì nữa. Hắn lưu lại trên
đời, cũng chỉ bị người ta khi dễ, bị oan uổng, tại sao hắn chẳng thể đến một thế giới
khác? Họ tuy là hồ nhưng đối với hắn, họ tốt hơn bọn người tự mệnh là quân tử
nhiều lắm.
- Nếu chúng ta muốn giữ ngươi lại đây, ngươi có nguyện ý lưu lại không? Lão
bà lại hỏi.
- Vãn bối nguyện ý.
- Ngươi thực chán ghét nhân thế?
- Thực vậy.
- Tại sao?
Đinh Bằng nghẹn ngào:
-Vãn bối... vãn bối ngoài đời đã không còn thân nhân, cũng không có bạn hữu,
dù có chết bên bờ suối, cũng không có người lượm xác, càng không có ai vì vãn bối
mà nhỏ lệ. Hắn càng nói càng ấm ức, giọng càng nghẹn ngào hơn.
Mắt lão bà dần dần êm dịu. hỏi tiếp:
- Ngươi lãnh một kiếm thế cho Thanh Thanh cũng là do cam tâm tình nguyện
phải không?
Đinh Bằng giọng cương quyết:
- Đương nhiên vãn bối cam tâm tình nguyện, nếu bây giờ nàng muốn vãn bối đi
chết thay, vãn bối vẫn tình nguyện đi.
- Tại sao?
- Vãn bối cũng chẳng rõ tại sao, vãn bối chỉ biết, sau khi vãn bối chết, ít ra
nàng cũng vì vãn bối mà rơi lệ.
Đôi mắt bà lão lộ vẽ kỳ quái, quay sang hỏi Thanh Thanh:
- Thanh nhi đã vì hắn mà rơi lệ phải không?
Thanh Thanh lặng lẽ gật đầu, trên nét mặt lợt lạt chợt ửng đỏ. Lão bà nhìn
Thanh Thanh, nhìn thật lâu, rồi quay qua nhìn Đinh Bằng, cũng thật lâu... Trong
ánh mắt nghiêm khắc của bà lại chuyển qua êm dịu, rồi chợt thở dài, lẫm bẩm:
- Đây là duyên, hay là nghiệt?... Đây là duyên, hay là nghiệt?...
Bà ta nhắc đi nhắc lại câu này không biết bao nhiêu lần, rõ ràng bà ta không thể
tìm ra giải đáp cho vấn đề này.
Bà ta lại thở dài:
- Hiện tại, ngươi vì nàng mà chết một lần, nàng vì ngươi mà nhỏ lệ một lần.
Đinh Bằng vội nói:
- Nhưng vãn bối...
Lão bà không đợi Đinh Bằng nói xong, lớn tiếng cắt ngang:
- Ngươi theo ta ra đây.
Đinh Bằng đứng dậy, mới phát hiện ra vết thương đã được băng bó, từ trong vải
băng tiết ra mùi thuốc thơm mát.
Vết kiếm trên lưng, vốn là một vết thương trí mạng, nhưng hiện giờ, chẳng
những hắn đã đứng lên được mà còn không thấy đau đớn gì.
Theo lão bà ra ngoài khuông cửa có bức rèm châu che rủ, hắn bất giác quay
đầu lại nhìn...
Thanh Thanh cũng đang lén nhìn theo hắn, ánh mắt nàng lộ vẻ kỳ quái, không
rõ là thẹn hay vui mừng.
o
Bên ngoài là hoa viên, một hoa viên rộng lớn.
Trăng tròn cao chiếu. Trăm hoa đua nở.
Tất cả những loài hoa nở vào tháng bảy nơi đây đều có và những loại hoa
không nở vào tháng bảy đều cùng nhau nở rộ. Con đường nhỏ xuyên qua những bụi
hoa, lát bằng những viên đá tròn trắng, trong như ngọc. Cuối con đường nhỏ, có tòa
tiểu lầu.
Lão bà bà dẫn Đinh Bằng lên tòa tiểu lầu.
Trên tiểu lầu yên tĩnh mà hoa lệ. Một người áo xanh đứng chắp tay sau lưng,
ngắm nhìn một giải lụa treo trên tường, say mơ xuất thần, trên giải lụa có bảy chữ
‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác nhỏ.’
Nhìn sau lưng người áo xanh, mắt bà lão càng êm dịu hơn.
Khi người áo xanh quay mình lại, Đinh Bằng chợt giật mình. Nếu người này
không phải là đàn ông, chẳng phải tuổi khá cao, Đinh Bằng nhất định tưởng lầm là
Thanh Thanh.
Từ chân mày, cặp mắt, khóe miệng, sống mũi và thân hình đều giống hệt
Thanh Thanh.
Đinh Bằng nghĩ bụng: Nếu người này không là thân phụ thì nhất định phải là
đại ca Thanh Thanh. Nhưng nếu đại ca thì hơi lớn, còn là phụ thân thì là hơi nhỏ.
Thật ra, Đinh Bằng cũng không nhận rõ tuổi người này là bao nhiêu. Sắc mặt giống
hệt Thanh Thanh, cũng lợt lạt gần như trong suốt. Ông ta nhìn bà lão, không lộ vẽ
tôn kính như Thanh Thanh, chỉ cười hỏi:
- Thế nào rồi?
Lão bà chép miệng nói:
- Lão thân cũng không biết làm thế nào, thôi để lão gia làm chủ đi!
Người áo xanh cười:
- Ta biết thế nào phu nhân cũng đẩy chuyện này lên mình ta!
Bà lão cũng cười:
- Không đẩy lên mình lão gia, đẩy lên mình ai ?
Họ cười tuy hời hợt, nhưng đượm tình ý rất đậm đà. Coi thái độ của hai người,
đã chẳng phải mẹ con, càng không phải bà cháu khiến Đinh Bằng kinh kỳ.
Thêm một câu của lão bà khiến Đinh Bằng kinh kỳ hơn, ‘Lão gia là gia gia
Thanh Thanh, lại là gia chủ, chuyện này vốn phải để lão gia làm chủ mới đúng.
Người áo xanh là tổ phụ Thanh Thanh, tuổi ông ta chỉ trạc trung niên, nằm mơ
cũng nghĩ không ra đây là hai vợ chồng.
Người áo xanh nhìn Đinh Bằng, hình như đã nhìn thấu trong lòng hắn nghĩ gì,
bèn mỉm cười nói:
- Bây giờ ngươi đã biết chúng ta là hồ, cho nên bất kể ngươi nhìn thấy gì ở đây,
bất tất phải kinh lạ quá. Với một nụ cười ôn hòa và vui vẻ, ông nói tiếp:
- Vì chúng ta quả thực có điểm thần thông, người phàm mộng tưởng không tới !
Đinh Bằng cũng mỉm cười. Hắn dần quen với cách cư xử của họ. Loại hồ này
không đáng sợ như trong truyền thuyết vẫn nói.
Họ tuy là hồ, nhưng có nhân tính, thậm chí còn ôn hòa lương thiện hơn đại đa
số loài người.
Người áo xanh rất mãn ý về thái độ của Đinh Bằng, ông nói tiếp:
- Ta vốn chưa nghĩ đến chuyện gả Thanh Thanh cho một phàm nhân, nhưng
ngươi đã vì nó mà chết một lần, nó cũng vì ngươi mà rơi lệ. Ngươi nên biết, hồ
chẳng bao giờ rơi lệ, nước mắt của hồ còn quý hơn huyết dịch, Thanh Thanh đã rơi
lệ vì ngươi, chứng tỏ nó đối với ngươi cũng đã động chân tình, ngươi có thể gặp
được nó, cũng chứng tỏ giữa các ngươi có duyên phận. Bất luận trong nhân gian
hay trong thế giới loại hồ, ‘chân tình’ hay ‘duyên phận’ chỉ có thể hạnh ngộ chứ
không thể cầu xin mà được. Cho nên ta cũng không muốn chia rẽ tình duyên của
hai người.
Lão bà đứng bên cạnh chợt xen vào:
- Lão gia đã bằng lòng gả Thanh Thanh cho tiểu tử này?
Người áo xanh mỉm cười:
- Ta bằng lòng.
Đinh Bằng đứng im ngậm miệng, vì đầu óc hắn đã hoàn toàn rối loạn.
Hắn không ngờ mình đã đến thế giới hồ; cũng không ngờ là mình lấy một nữ
hồ làm vợ.
... Một phàm nhân lấy nữ hồ làm vợ, kết quả sẽ ra sao?
... Một phàm nhân trong thế giới hồ phải chăng có thể tiếp tục sinh tồn ?
... Họ có pháp thuật thần thông, phải chăng có thể giúp cho một phàm nhân?
Những vấn đề này, hiện tại, hắn không thể nào tưởng tượng...
Hắn chỉ biết, vận mệnh hắn bắt đầu cải biến từ đây. Dù tương lai, vận mệnh cải
biến như thế nào, hắn cũng chẳng còn gì than oán, vì hắn vốn là kẻ cùng đường.
Còn một điểm trọng yếu là, hắn hoàn toàn tin tưởng Thanh Thanh đối với hắn
quả thật có ‘chân tình’.
Trong lúc tinh thần hỗn loạn, hắn phảng phất nghe người áo xanh nói:
- Sau khi làm nữ tế của ta, tuy có thể hưởng thụ những chuyện người phàm
không có được, chúng ta tại đây, tuy tự do tự tại, nhưng cũng có một cấm lệ, đó là
nếu ngươi đã làm nữ tế của chúng ta, ngươi tuyệt đối không được trở lại thế giới
người phàm, chỉ vì chúng ta biết ngươi chán ghét nhân thế nên chúng ta mới thu
dụng ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng, vĩnh viễn không vi phạm cấm lệ thì ngay bây
giờ, ngươi sẽ là nữ tế của chúng ta.
Tại nhân gian hắn đã không còn thân nhân, không bằng hữu. Tại nhân gian,
hắn chỉ bị người ta hạ nhục ức hiếp mà thôi...
Còn nơi đây, không ai khinh rẻ hắn, huống chi, hồ nữ này lại có ‘chân tình’ với
hắn.
Đinh Bằng nghe tiếng mình nói:
- Vãn bối đáp ứng!
Lão bà cũng cười cười, bà ta bước tới ôm chầm lấy hắn nói:
- Chúng ta không có vật gì cho ngươi, đây là đính lễ của chúng ta tặng ngươi.
Bà tặng hắn cây đao cong, cây đao của Thanh Thanh. Lưỡi đao cũng màu xanh,
xanh màu viễn sơn, xanh như xuân thu, xanh như hồ thủy trong mắt tình nhân.
Trên cây đao cong quả nhiên có bảy chữ ‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác nhỏ’.
o
Đây là một u cốc, sơn cốc thâm u, bốn bề đều là vách đứng, không chỗ bám
tay, hình như không có đường ra.
Dù có đường ra chăng nữa, cũng chẳng phải để cho phàm nhân có thể ra vào.
Sơn cốc tuy không lớn, nhưng cũng có cung điện lầu các, đình đài hoa viên, cảnh
tượng tuy không hoàn toàn giống bức họa trong động huyệt, nhưng cũng là một góc
trong bức họa ấy.
Cha mẹ Thanh Thanh đều đã qua đời.
... Họ cũng chết?
Thanh Thanh có một a hoàn rất ngoan tên Hỷ Nhi, Hỷ Nhi thích cười, lúc cười
có hai lúm đồng tiền rất sâu.
... Hỷ Nhi cũng là hồ.
Gia đình họ có tám người hầu rất trung thành, tất cả đã bạc đầu nhưng thể lực
vẫn tráng kiện phi thường.
... Họ cũng đều là hồ.
Trong sơn cốc chỉ có bọn họ, chưa hề có vết chân người ngoài đặt tới. Ngày
tháng trong cốc rất là thanh thản và bình tĩnh, một điều chưa hề có ngoài thế gian.
o
Hiện tại, Đinh Bằng đã tập quen sinh hoạt trong sơn cốc, cũng tập quen cài con
đao trên lưng, cái đai lưng toàn bằng hoàng kim và bạch ngọc.
Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, Thanh Thanh nói với hắn:
-Bà bà rất thích Đinh lang nên người mới tặng cây đao này cho, Đinh lang nên
đặc biệt trân quý giữ gìn !
Hắn còn nhớ, hôm trước trong ưu sầu cốc, Thanh Thanh đã nói với lão lùn thần
bí, ‘Cây đao này tuyệt đối không coi được, những người đã coi cây đao này, đều đã
chết dưới lưỡi đao này rồi’.
Lão già lùn đó đương nhiên cũng đã chết vì cây đao này.
... Lão là người? Là quỷ? Hay hồ?
... Tại sao lão biết trên cây đao có khắc bảy chữ: ‘Xuân vũ nhẹ rơi trên gác
nhỏ’.
... Cây đao này có lai lịch, có lực lượng thần bí gì ?
Nhưng chuyện này chẳng phải hắn chưa hỏi qua Thanh Thanh, nhưng lần nào
nàng cũng rất thận trọng nói với hắn:
- Có những chuyện Đinh lang không nên biết, bởi biết rồi nhất định sẽ có tai
họa.
Hiện tại, chẳng những hắn nhìn thấy đao mà còn làm chủ được cả cây đao.
Đáng lý hắn phải rất thỏa mãn, nhưng một hôm hắn đưa trả cây đao cho Thanh
Thanh.
Rất làm lạ, Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao Đinh lang không muốn giữ cây đao này?
- Vì ta muốn cũng vô dụng, cây đao này trong tay ta có khác gì một cây sắt phế
thải !
- Tại sao?
- Vì ta không biết sử dụng đao pháp.
- Nếu Đinh lang muốn học, Thanh Thanh sẽ dạy đao pháp cho Đinh lang.
Thật ra thì nàng không muốn truyền thụ đao pháp cho hắn, vì nàng biết, người
phàm học được những đao pháp này chẳng có gì tốt. Đao pháp này có thể đem đến
cho người quyền lực vô song, cũng có thể đem lại cho người tai họa bất tường vô
hạn.
Tuy thế, nàng vẫn dạy đao pháp cho hắn, vì nàng không muốn từ chối hắn, và
không bao giờ muốn hắn thất vọng. Nàng tuy là Hồ, nhưng hiền hậu ôn nhu không
kém vợ của đại đa số nam nhân ngoài thế gian. Bất cứ người nào có được người vợ
như nàng, đều rất thỏa mãn.
o
Ngoài nhân gian tuyệt chẳng hề có loại đao pháp này, uy lực và biến hóa của
đao pháp cũng không có phàm nhân nào có thể tưởng ra.
Đinh Bằng không ngờ mình đã có thể luyện được đao pháp kỳ diệu và thần bí
như vậy.
Hiện tại hắn đã luyện thành đao pháp.
Trên phương diện luyện võ, Thanh Thanh phải công nhận hắn là một thiên tài.
Với đao pháp này, nàng luyện hết bảy năm trong khi hắn chỉ mất có ba năm.
Trong sơn cốc thanh nhàn và bình tĩnh này, tuy là hoa nở quanh năm không lúc
nào tàn, nhưng lúc nào cũng có thể tiện tay hái xuống một trái cây tươi.
Trân bảo quý giá, ngoài thế gian rất khó được thấy qua, lại không đáng một
đồng ở trong này.
Dưới tiểu lầu có một căn hầm, chứa đầy vải vóc gấm nhiễu từ Thiên Trúc đưa
lại, bảo thạch từ Ba Tư đưa đến, và rất nhiều hình thức châu cổ kỳ lạ khác, những
thứ không thể thấy ngoài nhân gian.
Thanh Thanh chẳng những xinh đẹp ôn nhu, mà còn rất biết chiều chuộng
trượng phu.
Đáng lý phải thỏa mãn phi thường, nhưng Đinh Bằng mỗi lúc lại gầy còm,
chẳng những người gầy đi mà sắc mặt cũng rất tiều tụy, thường trầm mặt ít nói và
lộ vẻ âu sầu.
Đêm ngủ, hắn thường gặp ác mộng. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mộng, hắn đều từ
trên giường nhảy xuống, mình đổ toàn mồ hôi lạnh.
Thanh Thanh phải hỏi hắn rất nhiều lần, hắn mới nói:
- Ta nằm mơ phụ thân ta muốn dùng tay bóp cổ cho ta chết!
- Tại sao người muốn bóp chết Đinh lang?
- Người nói ta bất hiếu, không làm nên trò trống gì.
Giọng Đinh Bằng bi thương và thống khổ:
- Vì ta đã quên sạch những ngôn ngữ của lão nhân gia lúc người lâm chung.
- Thực ra Đinh lang đâu có quên!
- Ta không quên, ta luôn luôn ghi nhớ trong tâm.
- Lúc lâm chung, lão nhân gia muốn Đinh lang làm gì?
- Người muốn ta nổi tiếng hơn người, vì người mà tranh khẩu khí
Đinh Bằng nắm chặt quyền, chậm rãi nói.
Thanh Thanh đương nhiên hiểu rõ ý Đinh Bằng. Nhưng nàng đâu có rõ, hắn
còn có một giấc mộng khác, kinh khủng hơn giấc mộng đó nhưng mà hắn nào dám
nói ra.
Hắn mơ thấy bỗng dưng bị rơi vào một huyệt hồ, sâu vô hạn, nhạc phụ hắn,
nhạc mẫu hắn, đều biến thành bầy cáo, xé hắn ra từng mảnh, từng mảnh nhai nuốt.
Hắn rất muốn quên họ là hồ, nhưng hắn chẳng thể quên được.
o
Ánh châu quang hòa dịu rơi trên gương mặt lợt lạt mỹ lệ của Thanh Thanh, hai
bên má nàng cũng có lệ quang.
- Thanh muội biết rõ ý của Đinh lang.
Nàng rơi lệ nói:
- Thanh muội đã biết, sớm muộn gì cũng có ngày Đinh lang muốn bỏ đi, Đinh
lang chẳng thể sống trong đây trọn đời, vì sớm muộn Đinh lang cũng không chịu
nổi những ngày tháng trầm lặng, buồn tẻ trong u cốc này.
Đinh Bằng chẳng thể phủ nhận.
Với võ công và đao pháp của hắn hiện nay, Liễu Nhược Tùng, Chung Triển,
Hồng Mai, Mặc Trúc thực đã không đáng một chiêu của hắn. Với cây đao trên
lưng, hắn muốn tung hoành giang hồ, nổi tiếng hơn người chỉ là chuyện dễ như trở
bàn tay. Chỉ nghĩ đến chuyện này, máu nóng toàn thân hắn đã sôi sục.
Đây chẳng thể trách hắn chuyện này, hắn không sai.
Mỗi người đều có quyền vì tương lai của mình phấn đấu, ai cũng đều nghĩ như
vậy.
Đinh Bằng buồn bã nói:
- Chỉ tiếc, ta không rõ gia gia và bà bà có để ta đi hay không?
Thanh Thanh cúi đầu, trì nghi dò hỏi:
- Có phải Đinh lang định ra đi một mình?
Đinh Bằng nói:
- Đương nhiên là ta dẫn Thanh muội cùng đi.
Ánh mắt Thanh Thanh chợt rực sáng, nàng nắm chặt tay hắn, hỏi:
- Đinh lang chịu dẫn muội đi theo.
Đinh Bằng dịu giọng:
- Chúng ta đã là vợ chồng, dù ta đi đâu, cũng nhất quyết đem theo Thanh muội
theo ta tới đó!
Thanh Thanh vẫn gạn hỏi:
- Đinh lang nói thực chứ?
- Đương nhiên là thực!
Thanh Thanh cắn môi suy nghĩ một lúc, rồi hạ quyết tâm:
- Nếu thực muốn đi, chúng ta cùng đi một lượt.
- Đi bằng cách nào?
Thanh Thanh ôm hắn nói tiếp:
- Chỉ cần Đinh lang thực lòng với Thanh muội, dù Đinh lang có muốn Thanh
muội chết, Thanh muội cũng nguyện ý.
o
Muốn đi đương phải có kế hoạch. Thừa lúc đêm khuya vắng người, họ lén lút
bàn bạc.
Họ sợ nhất là tổ phụ Thanh Thanh. Lão nhân gia thần thông, ngoại trừ đại la
kim tiên, trên trời dưới đất không ai có thể sánh bằng.
Đinh Bằng tỏ vẻ không phục, vì hắn đã luyện thanh đao pháp thần kỳ của gia
đình hồ.
Thanh Thanh cảnh cáo:
- Trước mặt lão nhân gia, đao pháp của Đinh lang chẳng thể xử dụng được một
chiêu, người chỉ cần đưa tay lên, Đinh lang đã ngã xuống rồi.
Đinh Bằng không muốn tin, nhưng chẳng thể không tin.
Thanh Thanh nói tiếp:
- Cho nên nếu chúng ta muốn đi, phải lén đi, thừa lúc lão nhân gia vắng mặt.
Đinh Bằng nói:
- Hình như lão nhân gia chưa hề bước chân đi đâu?
Thanh Thanh:
- Nhưng mỗi năm vào đêm mười lăm tháng bãy, lão nhân gia thường tự nhốt
mình trong một gian phòng nhỏ mấy giờ liền, trong khoảng thời gian đó, dù bên
ngoài có xảy ra chuyện gì, ngườì đều không để ý.
- Nhưng sau khi chúng ta đi, lão nhân gia sẽ đuổi theo.
- Tuyệt không đuổi theo.
- Tại sao?
- Vì lão nhân gia đã có lời thề nặng, tuyệt không bước chân ra khỏi sơn cốc một
bước.
- Còn bà bà, hình như cũng không dễ đối phó?
- Thanh muội có cách đối phó.
- Cách gì?
- Lão bà tuy rất nghiêm khắc, nhưng thực lòng rất mềm yếu, mà còn...
Thanh Thanh chợt ngưng ngang, hỏi Đinh Bằng một câu ngoài đề
- Đinh lang có biết cha mẹ Thanh muội qua đời như thế nào không?
Trên mặt Thanh Thanh lộ nét bi thương, nàng kể:
- Mẫu thân muội là một phàm nhân, cũng như Đinh lang, hy vọng phụ thân có
thể dẫn bà dời khỏi nơi này, Thanh Thanh thở dài tiếp:
- Lúc Thanh muội chưa đầy tuổi, người đã qua đời, nhưng muội biết, trước kia
người là một hiệp nữ rất nổi danh trong giang hồ, và còn là một mỹ nhân nổi tiếng,
cho nên người chẳng thể nào chịu nổi nếp sinh hoạt bình đạm nơi đây.
Đinh Bằng hỏi:
- Phụ thân nàng không chịu dẫn bà đi?
- Phụ thân muội tuy đã đáp ứng, nhưng gia gia và bà bà nhất định không chịu.
Hai người bỏ đi hai lần, đều không thoát, cho nên mẫu thân...
Nàng không nói tiếp được, nhưng Đinh Bằng có thể tưởng tượng được...
Mẫu thân nàng nếu không vì tâm tình sầu muộn, buồn bã đến chết thì cũng tự
vẫn mà chết.
Sau một lúc ngậm ngùi, Thanh Thanh tiếp:
- Vài tháng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng mang trọng bệnh nằm liệt
giường.
Họ tuy là hồ, tuy có pháp thuật thần thông, nhưng có nhiều bệnh chẳng có một
lực lượng nào cứu được, nhất là tâm bệnh, vì sự bi thương uất hận gây thành tâm
bịnh.
Điểm này Đinh Bằng có thể tưởng tượng ra.
Thanh Thanh tiếp tục kể:
- Chuyện này, bà bà muội chưa hề nhắc tới, nhưng Thanh muội biết trong lòng
bà rất khó chịu, đến lúc vạn bất đắc dĩ, Thanh muội nhắc lại chuyện này, nhất định
bà bà sẽ cho mình đi.
Một lão nhân lúc xế chiều, đương nhiên chẳng thể nỡ nhìn vợ chồng tôn nữ của
mình tao ngộ vận mệnh bi thảm giống đời trước.
Thanh Thanh dám kể chuyện này, chứng tỏ tình vợ chồng giữa nàng và Đinh
Bằng cũng đã sâu đậm giống cha mẹ nàng trước đây.
Mắt Đinh Bằng rực sáng vì phấn khởi:
- Vậy là chúng ta có hy vọng!
Thanh Thanh nói:
- Nhưng chúng ta còn có tám vấn đề nữa.
Tám vấn đề, không hơn không kém, Đinh Bằng hiểu đây là Thanh Thanh nói
về tám tên người hầu rất trung thành. Họ rất ít nói, cũng không gần gũi với Đinh
Bằng. Hình như họ luôn cố tránh xa phàm nhân, cho dù đó là tôn tế của chủ cũng
không ngoại lệ.
Trong lòng mỗi người họ, đều phảng phất chứa rất nhiều thống khổ, một bí mật
lớn lao.
Đinh Bằng hỏi:
- Chẳng lẽ tám người này rất khó đối phó?
Thanh Thanh căn dặn:
- Đinh lang không thể coi thường họ, tuy họ không thần thông như gia gia,
nhưng nếu ra ngoài nhân gian, họ nhất định được liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh.
Thanh muội biết, trong giang hồ có nhiều hiệp sĩ thành danh, muội đã gặp mấy
người, nhưng không người nào sánh bằng họ.
- Thanh muội đã gặp những người nào?
- Chẳng hạn như Hồng Mai và Mạc Trúc .
- Hai người này không sánh bằng họ ư?
- Bất cứ người nào trong bọn họ, đều có thể hạ hai người đó trong vòng muời
chiêu.
Đinh Bằng cau mày suy nghĩ, Hồng Mai va Mạc Trúc đều là nhất lưu cao thủ
trong giang hồ, nếu nói có người đánh bại hai người này trong mười chiêu, qua thực
là chuyện không tưởng, nhưng Đinh Bằng tin.
Thanh Thanh nói tiếp:
- May, mỗỉ năm cứ đến ngày mười lăm tháng bảy, tám người họ cũng uống rất
nhiều rượu.
- Họ có uống say bao giờ không?
- Có lúc say, có lúc không, tửu lượng của họ đều rất cao.
Nàng cười nói tiếp:
- Nhưng may muội biết có một loại rượu dù người tửu lượng cao đến đâu uống
vào cũng phải say.
- Thanh muội có thể kiếm loại rượu đó không?
- Có thể được.
Mắt Đinh Bằng lại rực sáng, hỏi:
- Hôm nay là ngày mấy rồi ?
- Ba mươi tháng sáu.
Qua nữa tháng nữa, lại là mười lăm tháng bảy, và Đinh Bằng đã đến đây vừa
tròn bốn năm.
Đinh Bằng không nín được thở dài khẽ than:
- Ngày tháng trôi nhanh thiệt, không dè thời gian bốn năm đã trôi qua trong
chớp mắt. Và ta đã sống thêm được bốn năm.
Thanh Thanh nhè nhẹ rờ mặt hắn, dịu giọng an ủi:
- Không rõ với bao nhiêu thời gian bốn năm nữa, nhưng Đinh Lang phải sống,
vì Thanh muội còn sống, Đinh lang chẳng thể chết, Thanh muội cũng chẳng thể
chết, có Đinh lang mới có muội, có muội mới có Đinh lang.