watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Vượt Qua Sóng Dữ-Chương 3 - tác giả Dạ Thu Dạ Thu

Dạ Thu

Chương 3

Tác giả: Dạ Thu

Đêm.

Rừng cao su tối mịt bỗng có những đốm lửa bay dật dờ quanh những gốc cao su. Những đốm lửa như bóng ma trơi không biết nương tựa linh hồn vào đâu.

Chúng cứ bay lạc loài, lẩn quẩn quanh rừng cây cao su. Rồi dừng lại ở gốc cây có bóng người đàn bà treo cổ. Chúng xoay quanh cây, rồi biến mất.

Những đốm lửa mất đi. Rừng cao su tối mịt trở lại. Nhưng liền đó bóng người phụ nữ lại hiện lên.

Chiến núp trong lùm cây rinh. Anh líu cả lưỡi khi thấy người phụ nữ đi như bơi giữa con đường tối mịt. Bà Thảo Lan đi chậm rãi, toàn thân trắng toát. Rồi bà Thảo Lan đứng lại dưới gốc cây cao su, than khóc tỉ tê.

Chiến không nghe được bà Thảo Lan nói gì, nhưng âm thanh rất nỉ non ai oán.

Đứng khóc một hồi,sau đó bà Thảo Lan đi chậm rãi về phía bờ suối. Khi bà Thảo Lan đi ngang Chiến, anh kinh hoàng nhận ra đó là bà Thảo Lan. Người đã chết cách đây một tháng, Anh không hay mình đã Tiến Lâm lên.

... Đám công nhân đang ngủ bỗng nghe ti kêu la inh ỏi:

– Ma lửa, ma ...

Ai nấy đều giật mình tỉnh giấc chạy ra xem. Họ đều hốt hoảng:

– Ma trơi xuất hiện rồi.

Có người lại nói:

– Bà Thảo Lan hiện hồn về đó.

– Ôi trời ! Ghê quá. Bà ấy linh thiêng thật.

Mọi người bàn tán:

– Có lẽ tiếng gào thét, tiếng kêu của Thảo Sương, gọi linh hồn bà ấy trở lại chăng?

– Đúng rồi, bà ấy chứ không ai.

– nhưng mà tại sao bà Thảo Linh lại nỡ nhốt cháu mình vào đó, Thảo Sương là cô gái yếu đuối làm sao mà sống nổi?

Có người chép miệng:

– Có lẽ giờ này cô ấy chết khiếp vì sợ hãi cũng nên.

– Họ thật là độc ác.

Mọi người bàn luận xôn xao:

– Bà linh thiêng như vậy sao không về mà báo ứng họ.

– Không đâu. Lúc còn sống bà ấy rất hiền hậu, đâu có hại ai.

– Ờ, bà nói cũng phải.

Ngoài nhà củi ánh đuốc vẫn cháy chập chờn, lúc mất lúc hiện, tiếng rên Tiến Lâm làm não nuột lòng người, không ai dám ló đầu ra.

Tên bảo vệ sáng ra vội vả vào ngôi biệt thự ấy để báo cáo. Cảnh Hào nghe xong liền quát:

– Mày nói cái gì?

– Dạ đêm hôm qua có ma ạ.

Hắn trợn mắt:

– Có ma ư?

– Vâng, ma lửa ạ.

Hắn lặp lại:

– Ma lửa à?

– Vâng, lửa cháy quanh nhà kho, lúc tắt lúc hiện, còn tiếng rên, tiếng khóc, mới ghê làm sao.

Hắn nhíu mày:

– Tại sao ma lại xuất hiện giờ này?

Tên bào vệ ấp úng:

– Dạ, tôi không biết, nhưng ...

Hắn quát:

– Nhưng ... làm sao?

Tên bảo vệ nói:

– Dạ mấy người công nhân gần đó họ bàn tán dữ lắm.

Hắn ngạc nhiên:

– Họ bàn tán ra sao?

– Dạ, họ bảo Thảo Lan chết oan quá nên đã thành tinh.

Hắn nạt lớn:

– Nói nhảm !

Tên bảo vệ líu ríu:

– Dạ, người ta còn nói ...

– Nói sao?

– Dạ, ông bà nhốt cô Thảo Sương như vậy không phải đạo, nên bà Thảo Lan về báo ứng.

– Mày nói sao? Thảo Lan thành tinh à?

Tên bảo vệ gật đầu:

– Vâng.

Bà Thảo Linh run lên vì sợ:

– Có thật vậy không anh?

Cảnh Hào gạt ngang:

– Tin làm gì cái chuyện vớ vẫn ấy.

Tên bảo vệ vẫn một mực nói:

– Nếu không tin tối nay ông ra đó mà xem.

Bà Thảo Linh sà xuống cạnh chồng:

– Anh này, xem ra chuyện này không ổn đâu.

Hắn gắt với bà:

– Im đi, biết gì mà nói !

Bà Thảo Linh thấy chồng đột ngột thay đổi thái độ, lo lắng trong lòng nhưng vẫn không dám nói ra.

Bà đành bước vào trong, ông Cảnh Hào nói nhỏ gì đó với tên bảo vệ. Hắn gật đầu lia lịa:

– Vâng ...

– ...

– Vâng ...

Hắn lui ra, Cảnh Hào rít một hơi thuốc từ từ nhả khói suy nghĩ điều gì đó lung lắm. Hắn chợt mỉm cười một mình. Hắn cao giọng gọi.

Từ bên ngoài bà Trần chạy vào:

– Thưa ông, tôi đây !

Hắn nghiêm giọng hỏi:

– Thằng sói đen đâu?

Bà Trần ấp úng:

– Dạ, nó ... nó ...

Hắn nạt lớn:

– Nó đâu?

Bà Trần đành nói:

– Nó đi chơi với mấy đứa trong xóm.

Hắn cau có:

– Tôi cấm tất cả mọi người trong nhà này không ai được phép đến chỗ Thảo Sương.

Bà Trần mấp máy miệng:

– Nhưng mà tôi ...

Ông nạt lớn:

– Không đến là không được đến chứ nhưng nhị cái gì?

Bà Trần ngần ngại:

– Dạ làm như vậy, tôi e cô ấy sẽ chết mất.

Hắn cười khẩy:

– Chết ư? Làm sao chết được.

Bà Trần phân bua:

– Không chết vì đói thì cũng chết vì lạnh và sợ hãi.

– Hừm ! Vậybà có muốn vào đó với nó không?

Bà Trần hoảng hốt:

– Dạ không đâu.

– Vậy thì cố mà im cái miệng lại giùm.

Bà Trần riu ríu:

– Vâng.

Ông lại nhắc:

– Nhớ đừng để tôi bắt gặp bà và thằng sói đen ấy bén mảng đến chỗ con Thảo Sương, nếu cãi lời thì đừng có trách ôi độc ác.

Bà gật đầu lia lịa:

– Vâng ... vâng.

Hắn khoát tay:

– Thôi đi ra đi !

Bà Trần bước về phòng minh, giật mình lại thấy Tiến Lâm ngồi lù lù một đống:

– Trời ! Con làm gì mà ủ dột vậy Lâm?

Tiến Lâm nhìn mẹ với đôi mắt u buồn:

– Mẹ, ông ấy nói gì với mẹ?

Kéo con vào trong lòng, bà thì thầm:

– Này ! Ông ta cấm hai mẹ con mình đến gần Thảo Sương.

Tiến Lâm phì cười:

– Một con người quá độc anh chàng, hiểm thêm. Hắn hành hạ Thảo Sương như vậy để làm gì?

Vú Trần thở dài:

– Chung quy cũng tại bà Thảo Linh quá nhu nhược, hắn mới bước vào nhà này chưa đầy hai tháng có biết bao nhiêu sự cố đã xảy ra. Gia đình người Tatan nát.

Tiến Lâm lộ vẻ tức giận, anh Tanói với mẹ:

– Con thấy cái chết của dì Thảo Lan có gì đó bí ẩn.

Vú Trần gật gù:

– Phải bà ấy đang khỏe mạnh, đâu có biểu hiện gì là bệnh đâu. Vậy mà chết ngon lành.

Tiến Lâm ra chiều suy nghĩ:

– Con nhất định tìm ra nguyên nhân.

Vú Trần thở dài:

– Nhưng con phải cẩn thận hắn Thảo Lan. Hắn có tai mắt rất nhiều.

Tiến Lâm gật gù:

– Mẹ hãy an tâm. Chợt bà Trần lại nói:

– Này, vậy còn chuyện học hành của con thì sao?

Tiến Lâm chợt buồn:

– Có lẽ con sẽ xin nghĩ phép một tháng. Mẹ à !

Vú Trần tròn mắt nhìn con:

– Nghĩ chi mà nhiều vậy con? Chuyện học hành ...

Tiến Lâm hiểu ý mẹ nên nói:

– Con không an tâm để Thảo Sương ở lại. Con sợ hắn sẽ hai cô ấy đến chết.

Bà Trần thở dài:

– Con đừng xem thường ông ta. Hắn là kẻ không có nhân tính.

Tiến Lâm trấn an mẹ mình:

– Con đã lớn, mẹ yên tâm về con. Con sẽ có cách mà.

Chợt bà lại hỏi:

– Chuyện ma đêm hôm qua là thế nào?

Tiến Lâm cười cười:

– Có lẽ vì thấy Thảo Sương quá khổ nên bà mẹ về cảnh cáo ông ta thôi.

– Nếu bà ấy linh như thế thì nên báo mộng cho mình biết tại sao mình chết chứ.

Tiến Lâm phỉ cười:

– Từ từ mà mẹ. Nhưng mẹ thấy ông bà ấy thế nào?

Vú Trần nhận xét:

– Hắn thì không có gì. Còn bà Thảo Linh thì hơi chao đảo một chút.

Tiến Lâm lo lắng nói:

– Chẳng hiểu sao bà Thảo Linh lại nghe lời và sợ ông ấy đến như vậy. Hắn ta có bùa ư?

Bà Trần khuyên con:

– Hắn ta rất độc ác. Con nên cẩn thận đấy.

Tiến Lâm gật đầu:

– Mẹ ywn6 tâm đi.

– Đêm con cũng đừng đến chỗ Thảo Sương làm gì.

– Vâng, mẹ đi nghỉ đi. Con đến nhà các bạn chơi.

...

Các bạn của Tiến Lâm đều reo lên:

– Sói đen !

– Tiến Lâm !

Tiến Lâm cười với mọi người, và anh lên tiếng:

– Xin chào các bạn !

Chiến vỗ vai bạn:

– Tụi này chờ bạn lâu lắm rồi đó.

Sói đen như có ý tìm. Sinh hiểu ý bạn nên nói:

Mỵ không đến đâu.

Chiến nói với Sói đen:

– Mỵ còn nhỏ lắm, vả lại là con gái nữa. Theo tụi mình không tiện tí nào cả.

Sinh vội vàng hỏi Tiến Lâm:

– Này, đêm hồi hôm cậu ở đâu?

Tiến Lâm ngạc nhiên hỏi lại:

– Ở nhà có gì không?

Sinh lại hỏi:

– Đêm hồi hôm có sự cố bộ cậu không hay sao?

Tiến Lâm gật đầu:

– Ma trơi xuất hiện phải không?

Chiến nuối tiếc:

– Đêm hồi hôm tôi ngủ quên nên chẳng hay biết gì cả.

Sinh thắc mắc:

– Anh có thấy ma hay không?

Tiến Lâm lắc đầu:

– Làm sao mà thấy được. Tối đến đánh một giấc đến sáng. Sáng dậy có nghe mẹ mình kể lại.

Chiến chép miệng:

– Tại sao mấy lúc gần đây ma lại xuất hiện ở khu vực ngôi biệt thự.

Sinh nói với Sói đen:

– Anh Tiến Lâm này ! Anh ở đò đêm, anh có thấy ma không?

Sói đen đành gật đầu:

– Có chứ. Đêm đêm hay có tiếng rên và tiếng khóc kể lể nghe ghê lắm.

Chiến giành nói:

– Đó, thấy chưa. Hôm nọ tôi đến đó tìm anh mới vừa đến cái cây to dẫn vào cổng thì con ma xuất hiện đu đưa, đu đưa trên cành cây, mặt đờ trắng và tóc xõa dài xuống tận đất luôn.

Mấy người nghe rùng mình. Còn Tiến Lâm thì nói:

– Phải, dạo này ma xuất hiện ở khu vực ấy liên tục.

– Anh ơi ! Có phải bà Thảo Lan về báo mộng không?

Tiến Lâm nhìn Sinh như thông cảm, đáp:

– Có lẽ là vậy. Dì ấy chết một cách oan ức. Và ...

Sinh cắt lời:

– Có phải anh muốn nói về cô Thảo Sương?

Tiến Lâm gật đầu:

– Đúng vậy, Cảnh Hào quá tàn nhẫn đối với cô ấy. Ta lo sợ có ngày cô ấy sẽ chết trong tay hắn ta.

Chiến cũng tức giận:

– Nhưng mà tại sao bà Thảo Linh lại có thể làm ngơ khi đứa cháu gái của mình bị hành hạ như vậy?

Tiến Lâm thở dài:

– Điều đáng nói là ở chỗ đó. Bà ấy quá nhu nhược.

Sinh vỗ vai bạn:

– Anh hãy tìm cách cứu cô ấy ra. Tiến Lâm rầu rĩ:

– Cứu ư? Nhưng mà cứu bằng cách nào?

Sinh xua tay:

– Hỗng lẽ anh chẳng có cách nào sao?

Tiến Lâm lắc đầu:

– Cách thì có, nhưng mà làm sao mà qua mặt được mấy tên bảo vệ đằng đằng sát khí ấy !

Chiến nóng vội:

– Hay tụi mình khử luôn mấy tên ấy luôn.

Tiến Lâm cản ngăn:

– Đừng, đừng gây tội ác. Họ nào có tội gì đâu, cũng chỉ vì cuộc sống thôi mà.

Sinh nảy ra ý kiến:

– Mà này, tại sao có ma như vậy tụi nó vẫn không sợ chứ?

Chiến không tin nên nói:

– Không đâu, tị nó cũng chết khiếp đó chứ. Lúc ma xuất hiện có lẽ tụi nó cũng đã chuồn mất rồi.

– Thảo Sương khóc than thê thiết giữa đêm khuya, khiến cảnh vật xung quanh cũng buồn theo cô. Ai thấy cảnh đau lòng này mà không thương tâm.

Tiến Lâm đã đến, nhưng anh chưa dám ra mặt. Những ánh lửa bập bùng cháy lên. Mọi người lại nhớn nhác. Mấy tên bảo vệ cũng chạy biến đâu mất. Lựa thời cơ ấy, Tiến Lâm bước đến gần nhà kho, anh nghe thật rõ tiếng của Thảo Sương gào lên:

– Mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con. Mẹ về rước con theo với !

Tiến Lâm bước lại gần song cửa gọi nhỏ:

– Thảo Sương !

Nghe tiếng gọi thân quen, ngở mẹ, cô mừng rỡ, mắt sáng lên gọi to:

– Mẹ, mẹ về với con đó hả? Mẹ ơi ! Mẹ rước con đi với nghe.

Tiến Lâm nghe đau nhói ở tim mình, anh thổn thức:

– Thảo Sương, anh đây mà. Tiến Lâm đây !

Thảo Sương ngơ ngác:

– Tiến Lâm ư? Mà Tiến Lâm là ai?

Cô chúng tôi rúm mình lại, giật mình hốt hoảng:

– Không, không ... đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.

Tiến Lâm gọi cô:

– Thảo Sương ! Anh đây mà. Sói đen đây Cô sáng mắt:

– Anh là Sói đen hả?

– Ừ, Sói đen đây.

Thảo Sương đưa bàn tay ra ngoài.

– Sói đen !

Tiến Lâm nắm bàn tay cô:

– Thảo Sương, cô hãy cố gắng, tôi sẽ giúp cô.

Thảo Sương chợt hỏi:

– Anh có đưa mẹ em đến đây không?

Tiến Lâm cúi đầu:

– Không có.

Thảo Sương lại khóc:

– Sao mẹ em không tới?

Tiến Lâm dỗ dành:

– Đây thức ăn, em cầm lấy và ăn đi.

Thảo Sương hở hững nhìn gói thức ăn. Cô gào lên:

– Tôi gặp mẹ tôi ! Mẹ tôi đâu?

Tiến Lâm không thể ở lại đây luôn được nên bảo:

– Em cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Thảo Sương chúng tôi rúm người lại, sợ hãi:

– Ở đây em sợ lắm.

Tiến Lâm thấy tim mình nhói đau. Cảm thấy hận lão già Cảnh Hào nhiều hơn. Và cả bà Thảo Linh nữa.

Ánh lửa ma trơi vẫn nhảy múa xung quanh khu nhà kho. Nhìn ra Thảo Sương càng sợ hãi hơn nữa. Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ ma làm cho Thảo Sương gầy guộc hẳn đi. Tiến Lâm ứa nước mắt khi quay lưng trở ra bỏ lại sau lưng người con gái yếu đuối, giữa rừng sâu hoang lạnh ...

Điệp Ngân bĩu môi trước những lời bào chữa của Cảnh Hào.

– Em chẳng thèm tin đâu.

Cảnh Hào năn nỉ:

– Thật mà, mấy hôm nay anh rất bận.

Điệp Ngân chu môi:

– Công việc của anh quan trọng hơn cả em nữa sao?

Cảnh Hào choàng tay lên vai cô gái lai Thái xinh đẹp:

– Đừng mà em. Chỉ vì anh đang lo cho hạnh phúc của tụi mình sau này mà thôi.

Cô đỏng đảnh:

– Phải như vậy không?

Hắn ôm cô vào lòng:

– Anh đâu có dối gạt em làm gì. Nhưng có điều ...

Điệp Ngân sửa lại tư thế ngồi, cô xỉ lên mũi hắn:

– Có điều làm sao? Tại sao anh lại ngập ngừng?

Cảnh Hào nhướng mày nhìn cô:

– Thỏi vàng to tát nằm dưới con suối nước nóng ấy không xác định được vị trí.

Điệp Ngân nóng nảy:

– Tin ấy có thật không? Hay chỉ là một cái tin đồn nhảm.

Cảnh Hào lắc đầu:

– Không đâu. Ông Cả Trạch là người giàu nhất khu vực ấy. Ông ta có cả khu rừng trồng toàn là cây cao su đang cạo mủ.

Điệp Ngân nũng nịu:

– Và có cả bà Thảo Linh xinh đẹp làm mất cả hồn anh phía không?

Cảnh Hào lắc đầu:

– Em đừng nghĩ vậy, oan cho anh mà.

– Vậy chứ sao lâu nay anh không về với em. Để em chờ muốn dài cổ luôn.

Hắn phì cười:

– Thì anh đã về với em rồi nè.

– Có phải bà ấy giữ chân anh lại không cho đi không?

Cảnh Hào lắc đầu:

– Làm sao bà ấy dám ngăn cản anh. Nhưng có điều này, mấy hôm nay tự nhiên ma xuất hiện nhiều lắm.

Hơi nhôm người lên, Điệp Ngân tròn mắt:

– Có ma ư?

Hắn gật đầu:

– Có lẽ Thảo Lan hiện về.

Cô ta thảng thốt:

– Hả? Thảo Lan nào vậy?

– Thì cô em của bà Thảo Linh đó.

Điệp Ngân nhăn mặt:

– Nhưng tại sao bà ấy chết?

Cảnh Hào lắc đầu:

– Anh làm sao mà biết được?

Điệp Ngân nhận xét:

– Vậy là cái chết bà ta không minh bạch rồi.

Hắn nhìn vào mắt người yêu:

– Sao em biết?

Điệp Ngân mím môi:

– Người chết oan khuất, hồn họ khó siêu thoát nên vất vưởng đâu đó mà thôi.

Hắn hoảng hốt:

– Có thật vậy không?

Điệp Ngân đáp:

– Thật chứ. Đó là do cha em ngày xưa kể lại. Hắn thì thầm một mình:

– Có lẽ vậy. Nên mấy hôm nay đêm nào cũng có ma xuất hiện quanh khu vực ấy.

Điệp Ngân nghi ngờ:

– Anh nói gì vậy? Anh thấy ma rõ như vậy à?

– Ồ không. Anh chỉ nghe bọn công nhân kể lại mà thôi.

Vì tính hiếu kỳ, Điệp Ngân bá cổ Cảnh Hào vòi vĩnh:

– Chuyến này anh cho em cùng đi qua bên đó với.

Cảnh Hào chối từ:

– Làm sao được ! Không tiện đâu em.

– Sao lại không tiện chứ?

Hắn nhăn nhó:

– Bà Thảo Linh sẽ nghi ngờ mất.

Điệp Ngân xỉ lên trán ông:

– Anh ngốc lắm !

– Sao lại mắng anh là ngốc.

Điệp Ngân cười tủm tỉm:

– Ngốc chứ còn gì.

– Em nói cho anh nghe thử xem.

Điệp Ngân tươi tắn nói:

– Thì anh cứ bảo với bà ta, em là đứa em gái của anh. Vậy là ổn rồi.

Cảnh Hào do dự:

– Như vậy liệu có ổn không? Nếu lộ ra thì mất công toi hết đó.

Điệp Ngân vẫn giữ ý mình nên nói:

– Nhất định em sẽ giữ bí mật.

Trước những lời năn nỉ ỉ ôi của Điệp Ngân, khiến hắn phải xiêu lòng.

– Được rồi, vậy em chuẩn bị đi.

Điệp Ngân vội vào phòng thu xếp hành lý. Viễn cảnh được sống với người tinh làm cô rất vui. Vừa xếp hành lý cô vừa hát véo von.

Cảnh Hào đang ngồi trước thềm uống cà phê với Điệp Ngân, thì thấy tên bảo vệ lôi vú Trần đi vào, hắn nói như ra lệnh:

– Đưa con mụ ấy lại đây.

Tên bảo vệ đẩy mạnh vú Trần tới trước mặt Cảnh Hào, giọng khúm khúm:

– Dạ, em bắt quả tang bả đem cơm cho con Sương đó anh Hai.

Cảnh Hào trừng mắt nhìn vú Trần:

– Mẹ kia ! Bà biết tội của mình chưa?

Vú Trần chắp tay lạy hắn:

– Tôi van ông hãy tha cho cô Thảo Sương đi ! Cô ấy vô tội mà.

mặc cho bà van xin, hắn cứ quất roi lên người bà.

– Van xin này ! Xin này !

Bà Trần oằn oại trong cơn đau. Hắn đánh đập một cách tàn nhẫn. Bà không cảm thấy đau cho mình mà bà chỉ thấy xót xa cho Thảo Sương ở trong kho, cô ngày một gầy còm, ốm yếu, giọng bà yếu ớt:

– Xin tha cho cô ấy !

Những lằn roi như mưa trút xuống người vù Trần. Điệp Ngân đứng ra ngăn:

– Thôi được rồi. Anh đánh một hồi nữa sẽ gây ra án mạng đó.

Hắn lầm bầm:

– Tôi tớ chết thì đã sao?

Điệp Ngân lắc đầu phản đối:

– Anh không được lạm quyền như vậy. Dù sao bà ta cũng là vú nuôi trong nhà này.

Hắn lắc đầu:

– Điệp Ngân ! Em là người ngoài không nên xen vào chuyện của gia đình người ta.

Điệp Ngân lắc đầu:

– nhưng anh sẽ rơi vào vòng tù tội nếu chẳng may bà ta chết đi.

Hắn cười khan:

– Không ai làm gì được anh đâu. Giữa chốn rừng hoang ai mà để ý chứ.

Điệp Ngân lắc đầu:

– Nhưng em không muốn anh làm như vậy.

Bà Thảo Linh cũng vừa bước ra, bà cũng lên tiếng:

– Dằn mặt bà ta như vậy là đủ rồi.

Hắn nghiến răng:

– Như vậy xem bà ta có dám trái ý ta nữa hay không?

Điệp Ngân định đỡ vú Trần dậy, nhưng hắn gạt ngang:

– Em đừng làm vậy. Đối với người ăn kẻ ở trong nhà cần phải nghiêm khắc.

Điệp Ngân tỏ vẻ không bằng lòng. Thảo Linh cũng nghiêm giọng:

– Anh cô nói phải đấy !

Nói xong, bà quày quả bước vào trong. Điệp Ngân nhìn theo cười thầm trong bung.

Vú Trần sau trận thập tử nhất sinh ấy lại càng thêm căm phẫn tên Cảnh Hào, nhất là Sói đen, cậu nghiến răng cố nén xúc động dâng lên trong lòng.

– Tại sao hắn đối xử với mẹ như thế?

Bà Trần thều thào:

– Tại mẹ mang cơm đến cho Thảo Sương.

Sói đen tức giận kêu lên:

– Trời ơi ! Con nhất định sẽ không đội trời chung với hắn.

Bà Trần ngăn con:

– Hắn bây giờ có thế lực rất mạnh, con đừng nên đụng vào hắn mà rước lấy họa vào thân.

Tiến Lâm bực bội:

– Nhưng mà hắn hành hạ mẹ như thế này làm sao con chịu nổi chứ.

Bà Trần lắc đầu:

– Mẹ có đau cũng không sao,chỉ lo cho Thảo Sương từ nay không ai chăm sóc. Cô ấy sẽ chết mất.

Tiến Lâm trấn an mẹ:

– Mẹ đừng lo để cho con nghĩ cách.

– Nhưng con nên cẩn thận.

Tiến Lâm gật đầu:

– Vâng.

Tiến Lâm ngồi trầm ngâm suy nghĩ, anh đâu ngờ hắn lại độc ác đến như vậy.

Một ngày kia hắn cùng em gái họ đi đâu đó, Tiến Lâm lân Tiến Lâm đến gần bà Thảo Linh trò chuyện.

– Dì Linh hôm nay đẹp ghê nha !

Bà lườm anh:

– Nè,cậu hôm nay làm sao vậy?

Sói đen liền nói:

– Dạ cháu muốn nói ...

Bà Thảo Linh lắc đầu:

– Nói gì thì nói đi.

Anh cúi đầu:

– Dạ cháu muốn nói đến Thảo Sương.

Bà ta hơi nhíu mày:

– Thảo Sương làm sao?

Tiến Lâm nói luôn:

– dạ, cô ấy đau ốm như vậy nếu cứ nhốt hoài cháu e không tiện đâu, cô ấy sẽ chết mất.

Bà hơi chau mày:

– Nhưng đây là ý của ông ta.

Tiến Lâm lắc đầu nhìn bà:

– Nhưng đây là gia đình bà, cô Thảo Sương là đứa cháu ruột duy nhất của bà mà.

Bà ta đắn đo:

– Nhưng ta không thể để mất hạnh phúc vì nó được.

Tiến Lâm cười chua chát:

– Hạnh phúc của bà ư? Bà xây dựng hạnh phúc trên sự đau khổ, yếu ớt của đứa cháu gái mình ư?

Bà ta nạt ngang:

– Cậu biết gì mà nói !

Tiến Lâm vận nói:

– Bà nên cẩn thận hơn. Nhất là đối với Điệp Ngân, em gái họ của hắn ta.

Bà Thảo Linh tức giận:

– Cậu ăn nói quàng xiên gì vậy. Người ta là anh em mà.

Tiến Lâm thấy bà ta giận dữ nên nói:

– Nếu dì cho đó là anh em thì thôi cháu không nói nữa. nhưng mà cháu sẽ hận hắn ta đã tàn nhẫn với Thảo Sương và sự hành hạ của hắn đối với mẹ cháu.

Bà hét lên:

– Mày dám làm gì ông ta?

Tiến Lâm lắc đầu:

– Dạ không, cháu không làm điều gì phạm pháp đâu. Nhưng có điều ông ta mạnh tay với mẹ cháu quá.

Bà Thảo Linh khoát tay:

– Tại mẹ mày làm trái ý ông ấy.

Tiến Lâm nhăn mặt:

– Vậy bộ dì không thấy thương tâm đến hoàn cảnh của Thảo Sương sao?

– Hứ ! Tại nó chứ tại ai?

Tiến Lâm hỏi vặn vẹo:

– Tại cô ấy làm sao vậy dì? Cô ấy có gì nên tội đâu.

Bà ta lùng tùng:

– Á ... thì ... thì ... tại ... mà thôi đi mày. Mày có quyền gì mà hạch sách người ta.

Tiến Lâm nhắc nhở:

– Dì cũng nên coi chừng đó. Có ngay ông ta lại quật tới dì nữa. Tài sản này sẽ rơi vào tay ông ta.

Bà Thảo Linh trợn mắt:

– Mày muốn chết hả?

Tiến Lâm vẫn bình tĩnh:

– Cháu chỉ muốn cảnh tỉnh dì thôi. Nếu dì không tin thì hãy chờ đi. Dì chờ xem anh em của họ ...

Bà xua đuổi Tiến Lâm:

– mày đi ngay !

Tiến Lâm gật đầu:

– Cháu đi ! Nhưng hổm rày dì có nghe là dì Thảo Lan hiện hồn về chưa. Dì ấy linh thiêng lắm. Ai hại dì ấy thì coi chừng đó.

Bà Thảo Linh nguyền rủa Tiến Lâm không tiếc lời:

– Đồ quy tha ma bắt mày đi, thứ ở đợ mà bày đặt lên lớp tao hả?

Tiến Lâm không trả lời nữa, anh im lặng bỏ đi. Anh ta thấy tội nghiệp người phụ nữ mù quáng này hơn là ghét.

Phòng khách của ngôi biệt thự sáng trưng. Trong phòng không có ai ngoài Điệp Ngân và Cảnh Hào. Hai người vừa uống trà, vừa nói chuyện rất tâm đắc.

Căn phòng rất ấm cúng và thanh thản.

Chợt có tiếng gió thổi mạnh. Tiếp theo đó là tiếng lá cây khua xào xạc.

Tiếng khua dữ dội như có ai đó giận dữ rung những ngọn cây liên tục.

Điệp Ngân hoang mang nhìn ra ngoài:

– Sao gió dữ vậy? Từ đó giờ có khi nào gió lớn vậy không anh?

Cảnh Hào cũng lo ngại:

– Đâu có khi nào như vậy đâu, kiểu này coi chừng bị cúp điện.

Ông ta vừa nói dứt câu thì nghe phụt một tiếng. Rồi bóng đèn tắt ngấm. Căn phòng chìm ngập vào trong bóng tối.

Cảnh Hào bảo:

– Em ngồi đây đi, anh đi lấy đèn pin.

Nhưng ông ta vừa đứng lên thì nghe tiếng thét đau đớn ngoài sân vọng vào khiến ông ta đứng lại. Điệp Ngân cũng hồi hộp lo sợ:

– Ai Tiến Lâm vậy?

Cô ta rùng mình một cái rồi dè dặt:

– Sao tiếng Tiến Lâm không giống người bình thường.

Tiếng Tiến Lâm mỗi lúc một gần hơn. Như có ai đó đang từ từ tiến vào sân.

Cảnh Hào đứng yên nghe ngóng. Ông ta nhìn ra cửa sổ và thấy xa xa phía rừng cao su, những bóng ma trơi bay dật dờ.

Thốt nhiên, anh ta thấy bà Thảo Lan đi vào. Bà ta từ hướng suối đi tới. Đầu bà ta hơi ngửa ra sau. Chiếc cổ lắc lư như sắp rơi xuống đất. Mái tóc dài chấm đất thật ma quái.

Cảnh Hào dụi mắt cố nhìn kỹ. Ông ta không tin người chết có thể đội mồ sống dậy. Nhưng sự thật là bà Lan đang sống dậy. Đang từ từ đi vào nhà. Phía sau bà có những bóng ma trơi chập chờn bay theo.

Không có tiếng Tiến Lâm hét gào rú. Trong đêm tối, họ âm thầm lướt về phía ngôi biệt thự. Như đoàn quân ma kéo về đòi nợ. Rừng cao su như che chở cho những oan hồn vất vưởng ấy.

Thoắt một cái, Cảnh Hào thấy bà Lan đã lướt tới sát cửa sổ. Lúc này, cổ không còn lắc lư nữa, mà chiếc đầu cứng ngắc như ráp vào cổ. Khuôn mặt bà xanh lè. Đôi mắt mở to thao láo như hãy còn kinh hoàng về cái chết của mình.

Thật lạ, Cảnh Hào ở trong nhà, vậy mà đôi mắt trằng dã của bà Lan cứ nhìn anh ta trừng trừng. Tia mắt chiếu những ánh căm thù và hoảng loạn. Có lẽ khi chết, bà ta đã sợ hãi cùng cực.

Cảnh Hào lui dần về phía sau. Ông ta vấp phải chiếc ghế, té nhào xuống gạch làm Điệp Ngân hoảng hốt Tiến Lâm lên”.

– Cái gì vậy anh?

– Em ... em có thấy gì không, nhìn ra cửa sổ kìa.

Điệp Ngân nhìn ra, rồi lắc đầu:

– Tối thui, có thấy gì đâu.

Thốt nhiên cô khựng lại, đứng như trời trồng khi nhìn thấy đoàn quân ma lờ mờ đứng ngoài cửa.

Điệp Ngân ôm cứng lấy Cảnh Hào, Tiến Lâm toáng lên:

– Ma ! Trời ơi ... ma !

Cảnh Hào run lên bần bật:

– Đóng cửa sồ lại.

Ngoài kia, tiếng bà Lan rên nghe rợn óc:

– Ôi ... i ... tôi ... l ...ạnh ... qu ...á ...

Cảnh Hào run cầm cập:

– Đóng ... cửa sổ lại.

Tiếng bà Lan như van vỉ:

– Cho tôi vào nhà đi. Cho tôi vào nhà đi, ngoài này lạnh lẽo, lạnh lẽo ...

Điệp Ngân rú lên:

– Bảo vệ đâu, đóng cửa lại.

cô ta ôm cứng lấy Cảnh Hào, run tẩy nép sát vào người ông ta.

Vừa lúc đó, đèn cợt sáng lên. Rồi bà Linh đi ra. Thấy cảnh đó, bà tức giận lắp bắp:

– Hai người ... hai người ...

Cảnh Hào vội buông Điệp Ngân ra, phân bua:

– Ngoài sân có ma.

Điệp Ngân run rẩy nắm tay bà Linh:

– Chị ơi ! Đừng có ra ngoài.

Bà Thảo Linh gạt tay Điệp Ngân làm cô chới với:

– Các người định giở trò gì trong nhà tôi đây?

Cảnh Hào bực bội:

– Điệp Ngân thấy ma, sợ quá đó thôi.

Bà Thảo Linh không tin, định mổ cửa ra để xem, nhưng Cảnh Hào ngăn lại:

– không được, đừng mở.

Bà sừng sộ:

– Tại sao?

Điệp Ngân run giọng:

– Chị mở con ma sẽ vào được.

Thảo Linh vẫn không nghe:

– Được, để tôi mở xem con ma nó như thế nào? Tôi chỉ sợ ma diễn trò trong nhà tôi thôi. Nào, ma đâu.

Thảo Linh mở toang cửa. Nhìn vào màn đêm, bà nói to:

– Ma đâu?

Ông Cảnh Hào ngó Điệp Ngân:

– Nó chạy rồi !

Bà Thảo Linh lắc đầu:

– Các người đóng kịch hay lắm.

Điệp Ngân khó chịu:

– Chị, xin đừng hiểu lầm, có ma thật mà.

Bà Thảo Linh cười mai mỉa:

– Phải con ma đó chính là Thảo Lan về đây báo ứng cho những kẻ sát nhân?

Cảnh Hào vội ôm Thảo Linh vào lòng:

– Em đừng nói bậy gì đó? Chúng ta tìm được thỏi vàng kia sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này để hưởng phúc mà.

Bà Thảo Linh mềm yếu khi nắm gọn trong tay hắn:

– Có thật vậy không anh?

Ông ta điệu nghệ đặt nụ hôn trên môi bà để khỏa lấp đi sự nghi vấn trong lòng bà. Thảo Linh như quên hết sự ghen tuông, bà nhất quết nói với chồng:

– Được rồi ! Em sẽ cùng hợp sức với anh để tìm ...

Cảnh Hào nở nụ cười sung sướng nhìn Điệp Ngân. Cô nói lí nhí:

– Đi đâu, anh chị nhớ cho em theo với.

Đang hạnh phúc, nên không cần suy đoán bà Thảo Linh gật đầu:

– Dĩ nhiên rồi !

Ngoài trời vẫn tối. Tiếng chim cú ăn đêm, tiếng hổ gầm, tiếng vượn hú hòa lẫn vào âm thanh nghe rờn rợn cả người. Đêm xuống, không có một bóng người qua lại. Ánh đuốc ma trơi lại rực sáng cả một vùng. Đám bảo vệ cũng đâu dai gì mà chường mặt ra lúc này, chúng tìm nơi ẩn náu, đánh giấc. Sáng báo vài câu thì đủ. Tiến Lâm mang thức ăn và nước uống có cả thuốc cho Thảo Sương, anh gọi nhẹ nhàng:

– Thảo Sương !

Thảo Sương biết giờ này không còn ai dám bén mảng tới đây. Nghe tiếng gọi cô biết là Sói đen.

– Anh Sói đen.

Tiến Lâm mừng rỡ:

– Em tỉnh táo rồi phải không Thảo Sương?

Thảo Sương òa lên khóc:

– Em sợ lắm.

Tiến Lâm trấn an:

– Em đừng sợ ! Đêm nào anh cũng có mặt ở đây canh chừng em cả. Em cứ yên tâm.

Thảo Sương khóc ngất lên:

– Em sợ lắm.

– Được rồi, thức ăn và nước uống đây. Em cố uống cho khỏe mới thoát được.

Thảo Sương ngây thơ hỏi:

– Sao lúc này ma hay xuất hiện ở đây quá vậy anh?

Tiến Lâm bối rối:

– À ...ư ... thì làm sao anh biết được.

Thảo Sương rùn vai:

– Đêm đêm nghe tiếng rên xiết, khóc than là em sợ muốn ngất luôn.

Tiến Lâm giục:

– Em ăn uống đi. Anh về nghe. Cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Thảo Sương gật nhẹ đầu:

– Vâng, cám ơn anh.

Không biết phát hiện được điều gì mà tên Cảnh Hào thuê mướn rất nhiều người xuống dòng suối nước nóng bới lật tung cả một đoạn suối. Tìm mãi không gặp, hắn hậm hực cho rằng Thảo Linh dối gạt hắn nên hắn đánh đập bà rất dã man.

– Mày cò khai thật không?

Bà Thảo Linh mím chặt môi, cố nén cơn đau:

– Em đã nói rồi, em không biết thật mà.

Hắn đá, đấm liên tục vào người bà, chỉ hỏi một câu:

– Vàng để ở đâu?

Bà Thảo Linh vẫn lắc đầu:

– Tôi không biết.

Hắn hành hạ bà ta tơi tả. Điệp Ngân the thé chỉ vào bà:

– Hãy nói đi, không thôi ông ta hành hạ bà đến chết.

Nắm tay Điệp Ngân bà than thở:

– Tôi không biết thật mà ! Hôm cha tôi mất, tôi không có ở nhà chỉ mình Thảo Lan thôi. Vâng, chỉ có mình Thảo Lan biết mà thôi.

Hắn đá bà thêm một cái nữa, quát:

– Cút đi ! Đồ vô dụng !

Bà Thảo Linh ê chề trước cảnh tượng này. Vừa bị chồng đánh đập, vừa biết được ông ta và Điệp Ngân là tình nhân của nhau. Và bị ám ảnh trước cái chết tức tưởi của em gái, nên thần kinh bà căng thẳng, muốn khóc thì khóc,muốn cười thì cười. Bao nhiêu vất vả lại trút lên đầu vú Trần.

Hắn bây giờ đã thật sự là chủ. Hắn nắm trọn trong tay tài sản và mọi quyền hành trong ngôi biệt thự này. Nghiễm nhiên chung chạ với Điệp Ngân. Từ ngày đó, Điệp Ngân trở mặt, toàn quyền quyết định ở đây. Có thể nói đã thay quyền bà Thảo Linh. Hai người ra sức bóc lột sức lao động của công nhân. Đám công nhân chán nản. Họ bàn với nhau:

– Họ độc ác quá !

– Bóc lột như vậy làm sao mà sống nổi?

– Chung qui cũng tại bà Thảo Linh thôi. Nhẹ dạ cả tin.

– Tụi mình tính sao đây?

– Có lẽ bỏ về quẻ thôi.

– Làm như vậy tội cho ông Cả Trạch quá, suốt cuộc đời ông tâm huyết là rừng cao su này.

– Thôi, để gặp anh Sói đen rồi tính.

– Tính toán gì? Anh ấy cũng là người ở đợ như mình mà thôi.

– Ậy, nhưng mà anh ấy sáng dạ hơn tụi mình.

Có người ngáp dài:

– Sáng cạo mủ đến chiều, chiều đến tận khuya như vậy sức trâu cũng không chịu nổi.

Một anh lại nói:

– Con mẹ Điệp Ngân từ đâu xuất hiện vô duyên vô cớ làm bà chủ của mình, thiệt tức chết đi được. Hai người ra sức bóc lột sức lao động của tụi mình hết sức tàn nhẫn.

Sói đen xuất hiện. Cả đám công nhân reo lên:

– Sói đen ! Anh đến kịp lúc lắm.

– Tiến Lâm, anh nên nghĩ cách để giúp chúng tôi.

Tiến Lâm xua tay:

– Từ từ chúng ta bàn bạc. Duy có điều là hắn ta quá tàn bạo. Đối với vợ mà hắn còn đánh đập thậm tệ huống hồ là tụi minh.

Anh em công nhân cho là Sói đen nói đúng nên im lặng chờ nghe ý kiến của anh. Sói đen suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Anh em hãy đồng loạt đấu tranh đòi giảm giờ làm, tăng lương.

– Nhưng ông ta nhất định không thực hiện yêu sách của mình thì sao?

Tiến Lâm bậm môi:

– Thì tất cả anh em đình công. Hắn không dám làm gì anh em đâu.

Có người lại nói:

– Đêm đến chúng tôi thấy ma sợ lắm. Bắt chúng tôi làm đêm thật là quá đáng.

Một người rùng mình nói:

– Đêm nào cũng thế. Ma đuốc xuất hiện khóc than thể thảm lắm.

– Lửa ở đâu mà đêm nào cũng xuất hiện quanh nhà kho.

Anh ngồi cạnh lắc đầu:

– Lửa đâu mà lửa, đó là ánh đuốc ma trơi đó.

Mọi người nhốn nháo:

– Thôi, tôi nhất định không đi làm đêm theo yêu cầu của hắn đâu.

– Anh em tụi tôi đâu có tinh thần phải làm thêm.

– Ngày xưa bà chủ Thảo Lan hiền từ nhân đức, làm với bà ta thật thoải mái.

Mọi người chép miệng:

– Người nhân từ như vậy mà trời để chết thật lá oan uổng.

– Bà ấy biến thành ma lửa đêm đêm hiện về đỏ rực một góc suối.

Sói đen từ giả anh em ra về:

– Anh chị em hãy bình tĩnh. Trước mắt thì cứ làm theo ý của bọn chúng đi.

Mọi người nhăn nhó:

– Nhưng đêm đêm ma xuất hiện chúng tôi làm sao mà dám làm.

– Tiếng rên khóc nghe não nùng, chúng tôi không can đảm đâu.

Tiến Lâm trấn an:

– Nhưng mọi người nên cố gắng. Thôi, tôi về đây !

Sói đen đi rồi. Mọi người nhìn nhau lo lắng. Đêm nay làm sao đây? Vừa sợ chủ mà cũng sợ ma xuất hiện. Họ lắc đầu nhìn nhau lo lắng ...

Đêm lại xuống, mọi cảnh vật trở nên im ắng. Duy chỉ có tiếng thú rừng gầm gừ đi ăn đêm. Tiếng chim cú cứ kêu hòa lẫn với gió rừng tạo nên một âm thanh hoang vắng, nghe buồn thảm làm sao !

Tiếng rên từ phía cửa sổ nhà lớn phát ra nghe rùng rợn.

– Hãy trả lại mạng sống cho tao ...

Cảnh Hào và Điệp Ngân đang ngồi nơi phòng khách nghe tiếng rên dõng tai lên nghe ngóng:

– Tao ... lạnh lắm ...

Điệp Ngân là người thấy bóng ma trước tiên, cô té nhào vào mình Cảnh Hào rú lên một tiếng kinh hoàng.

– Á ! M ...a ...

Cảnh Hào giật thót mình. Hắn cũng kinh hoàng, sợ hãi.

– Trời !

Một bóng trắng, một con ma không có đầu máu me đầy quần áo cứ lắc lư lắc lư đi về phía cửa sổ hai tay huơ huơ về phía trước. Cảnh Hào ôm chầm lấy Điệp Ngân. Cô ta rên rỉ:

– Ôi ! Khủng khiếp quá !

Hắn vờ hỏi để trấn an người yêu:

– Em thấy gì vậy?

Điệp Ngân lắc đầu nguầy nguậy:

– Một bóng ma thật khinh khủng. Ối trời ơi ! Nó rên kìa ! Sao mà đáng sợ thế?

Cảnh Hào mắt ngó láo lia nhưng miệng luôn bảo:

– Em hãy bình tĩnh, đừng sợ có anh đây.

Điệp Ngân vẫn lắc đầu:

– Không, không ! Em sợ lắm. Trời ơi ! Sao nó rên lên hoài vậy?

– Trả mạng lại cho tao.

Điệp Ngân thoái thác:

– Ngày mai nhất định em phải rời bỏ nơi này mới được.

Hắn nhăn nhó:

– Em quên là mình đang làm gì sao?

Điệp Ngân lắc đầu:

– Nhưng như thế này hoài có lẽ em chết mất.

Cảnh Hào ôm cô vào lòng:

– Có anh đây em đừng sợ.

Ngoài cửa sổ, tiếng con ma vẫn khóc lóc rên rỉ:

– Tao ... lạnh quá !

Điệp Ngân sợ đến líu cả lưỡi:

– Nó lại than lạnh kìa. Hồn của Thảo Lan về báo mộng đó.

Cảnh Hào giật thót mình:

– không đâu, anh có nghe gì đâu. Tại em sợ quá đó thôi.

Hắn dìu Điệp Ngân về phòng riêng. Cô lắc đầu:

– Đừng về phòng anh ơi !

Cảnh Hào nhăn nhó:

– Chẳng lẽ em muốn ngồi đây suốt đêm?

– Nhưng em sợ lúc ngủ quên con ma nó bò vào.

Cảnh Hào trấn an:

– Đừng sợ, anh sẽ thức canh cho em ngủ.

Điệp Ngân ngoan ngoãn nghe theo bước vào phòng mình. Cô ta bỗng hét lên một tiếng và ngất xỉu làm cho Cảnh Hào cũng mất bình tĩnh lùi về góc phòng.

Định tinh thần lại, hắn mỉm cười một mình, thì ra đó là một con mèo tam thể.

Hắn ẵm Điệp Ngân đặt lên giường:

– Điệp Ngân ! Em tỉnh lại đi.

Điệp Ngân vừa mở mắt, chưa kịp hoàn hồn thì tiếng kêu khóc của ma quỷ lại xuất hiện bên tai:

– Chúng bây ... hãy trả lại ... mạng ... sống cho tao.

Điệp Ngân hốt hoảng:

– Tiếng rên khóc lại vang lên nữa kìa !

Cảnh Hào đã nghe rất rõ và hắn cũng chắc chắn đấy là tiếng của Thảo Lan.

Nhưng hắn lại lắc đầu:

– Anh có nghe gì đâu. Tại em sợ quá bị ám ảnh đó thôi.

Điệp Ngân cãi lại:

– Em nghe tiếng ma rên rõ ràng. Một con ma không đầu.

Cảnh Hào giục:

– Thôi ngủ đi em. mặc xác nó, rên xong nó sẽ đi mà.

Mắt Điệp Ngân vẫn mở thao láo:

– Nhắm mắt lại, em lại thấy con ma không đầu hiện về.

Cảnh Hào lại giục:

– Đừng suy nghĩ xa xôi nữa, hãy ngủ đi. Òn mỏi, hai người cũng ngủ được.

... Cảnh Hào đi vòng quanh dòng suối nước nóng để quan sát địa hình. Hắn đăm đăm ngó xuống dòng suối như thể tìm kiếm vật gì đó. hắn chợt rú lên kinh hoàng. Từ dưới nước Thảo Lan xuất hiện. Bà mặc đồ màu trắng, tóc xõa dài. Bà cười với hắn:

– Anh rể ơi ! Anh đang làm gì thế?

Vừa sợ vừa lúng túng, hắn run giọng:

– Tôi ... tôi ...

Tiếng cười của Thảo Lan vang động cả núi rừng.

– Anh đang tìm thỏi vàng ròng mà cha tôi chôn cất phải không?

Hắn ấp úng:

– Tôi ... tôi ...

– Hừm ! Ông còn ngại ngùng gì mà không chịu nói ra. Ông là tên gian ác mà.

Hắn chối:

– Không, tôi xin cô đừng hiểu lầm.

Thảo Lan cười sặc sụa:

– Ha ha ha ! Ông còn chối cãi nữa ư?

– Nhưng mà ... tôi ...

Thảo Lan trừng mắt giận dữ:

– Ông là tên đê tiện. Ông đã âm mưu giết tôi.

Hắn chối:

– Không, tôi không có.

Thảo Lan nhẹ như tinh nhảy lên bờ, hai tay đưa về phía trước:

– Hôm nay tôi sẽ trả thù.

Hắn kêu lên:

– Đừng ... đừng giết tôi.

Thảo Lan cười, tiếng cười của cô làm tỉnh ngủ bao nhiêu muôn thú trong rừng.

– Ha ha ha !

Hắn nghi ngờ:

– Chết rồi mà cô vẫn còn điên loạn ư?

– Phải. Hôm nay tao sẽ dìm mầy xuống dòng suối này. Ha ha ha !

Hắn giẫy giụa kêu lên:

– Đừng ... đừng ...

– Mày ... tại sao ... mày hại con gái tao. Mày đáng chết lắm ! Ha ha !

Tiếng cười của ma làm cho hắn chết khiếp. Hắn chắp tay trước ngực:

– Tôi xin lạy bà ... bà hãy tha cho tôi.

Thảo Lan lại cười:

– Ha ha ! Mày lạy lục van xin tao ư? Thế còn con tao thì sao?

– Tôi sẽ thả nó ra.

– Được,mày nói thì phải nhớ.

Con ma đến nắm tay hắn, hắn vùng thật mạnh trúng ngực Điệp Ngân. Cô giật mình ngồi bật dậy, quát to:

– Anh làm cái trò gì vậy?

Mở mắt thấy Điệp Ngân, hắn tưởng là Thảo Lan, nên quỳ lạy:

– Cô hãy tha cho tôi.

Điệp Ngân vã cho hắn một bạt tai thiệt đau cô hét:

– Anh đang làm cái trò gì vậy?

Hắn mở choàng mắt:

– Hả? Điệp Ngân ! Còn ...

Điệp Ngân khóc tức tưởi:

– Còn ai? Con ma không đầu đó hả?

Hắn giật mình:

– Em cũng thấy nữa sao?

Điệp Ngân quay mặt đi:

– Anh làm gì mà đánh em dữ vậy?

– Đánh em ư?

Điệp Ngân khóc rấm rức:

– Vậy chứ còn gì nữa? Hổng lẽ ...

Cảnh Hào nhích lại gần:

– Hổng lẽ anh đánh con ma.

Cảnh Hào kể cho Điệp Ngân nghe giấc mở của mình, nghe xo cô hốt hoảng:

– Vậy sao? Nhưng mà cô ta nói gì?

Cảnh Hào bảo:

– Cô ấy yêu cầu phải thả Thảo Sương ra.

Điệp Ngân trách:

– Anh làm toàn những chuyện không đâu.

Cảnh Hào chép miệng :

– Chỉ vì anh nôn nóng tìm cho ra thỏi vàng ròng.

Điệp Ngân lắc đầu :

– Bấy nhiêu vàng bạc châu báu được rồi, anh còn thèm thỏi vàng ấy làm gì ?

Cảnh Hào lắc đầu :

– Em không biết đó thôi. Được thỏi vàng ấy là tụi mình khỏi phải làm gì cả.

Suốt cả cuộc đời hai đứa mình ăn cũng không hết.

Điệp Ngân trố mắt :

– Dữ vậy sao anh ?

Hắn lim dim đôi mắt :

– Vậy chứ sao. Vì vậy anh mới tốn bao công sức.

Điệp Ngân thở dài :

– Nhưng mà cứ sống trong “đêm dài lắm mộng” như thế này em sợ lắm.

Cảnh Hào đưa ý kiến :

– Hay anh đưa em về bên ấy, chờ khi anh tìm được rồi, anh sẽ về với em.

Điệp Ngân chu môi :

– Hông, em hổng chịu vậy đâu. Em ở bên anh thôi.

Cảnh Hào nhăn nhó :

– Chỉ xa nhau một thời gian thôi mà em.

Điệp Ngân lắc đầu :

– Không được đâu. Vắng anh, em không thể chịu được.

Cảnh Hào lại ôm cô vào lòng :

– Vậy thôi em cứ ở đây với anh.

Điệp Ngân do dự :

– Nhưng mà ...

– Gì nữa đây cô?

Điệp Ngân phụng phịu:

– Đêm nào cũng thấy ma như thế này, chắc em cũng biến thành ma luôn quá!

Cảnh Hào bịt miệng cô:

– Đừng có nói bậy !

Cô ngáp dài:

– Vậy là lại thêm một đêm mất ngủ.

Cảnh Hào xem đồng hồ rồi giục:

– Em ngủ tiếp đi.

Điệp Ngân lắc đầu:

– Làm sao mà ngủ được.

– Vậy anh ngủ nghen !

Điệp Ngân bối rối:

– Không được. Anh ngủ rồi con ma nó vào đây thì sao?

Cảnh Hào phì cười:

– Em thật rắc rối.

Điệp Ngân ngúng nguẩy:

– Em rắc rối vậy mà có người toòng teng đi sau lưng làm cái đuôi hoài.

Cảnh Hào cười khà khà:

– Ai bảo em đẹp làm chi.

Điệp Ngân đỏ mặt:

– Em mà đẹp nỗi gì. Anh đừng có nịnh em à nha.

Hai người đâu biết rằng bên ngoài bà Thảo Linh cắn chặt môi mình để không bật ra tiếng nấc. Như vậy là đã quá rõ ràng rồi. Hắn là một kẻ phản bội. Hắn đã lừa dối bà. Bà gục đầu trước khung cửa sổ và rên rỉ:

– Tụi bây phản bội tao, tụi bây là đồ lừa bịp.

Điệp Ngân khều nhẹ vai của Cảnh Hào:

– Có tiếng khóc than kìa !

Cảnh Hào ngồi bật dậy. Hắn xem đồng hồ, chép miệng:

– Đã hơn một giờ rồi mà ma quỷ còn lộng hành.

Tiếng rên rỉ ngày một rõ, Điệp Ngân bám chặt tay hắn, run lên vì sợ:

– Em sợ quá !

Cảnh Hào dìu cô ta ngồi xuống.

– Này ! Em đừng có Tiến Lâm lớn con ma nghe được tiếng cười nó vào đó.

Điệp Ngân hết hồn, tim cô đập loạn xạ. Cô rên rỉ:

– Cứ như thế này mãi có ngày em sẽ mang chứng bệnh đau tim mất.

Hắn động viên:

– Không đâu, khi tìm được thỏi vàng kia là chúng ta chuồn thôi.

Điệp Ngân nhăn nhó:

– Biết chừng nào mới tìm thấy.

Hắn lắc đầu:

Bà Thảo Linh hét lên trong màn đêm:

– Tụi bây đừng có hòng.

Điệp Ngân nghe tiếng thét giật mình nhảy bổ lại phía bên cạnh Cảnh Hào:

– Gì thế anh?

Cảnh Hào vén màn cửa sổ nghe ngóng:

– Dường như có tiếng thét từ phòng của Thảo Linh.

Điệp Ngân tròn mắt nhìn hắn:

– Giờ này tại sao cô ấy còn thức.

Cảnh Hào lắc đầu:

– Làm sao mà anh biết được.

– Có lẽ bà ấy biết được chúng ta đang ở chung phòng.

Cảnh Hào lắc đầu:

– Không đâu. Nhưng mà ...

Điệp Ngân sốt ruột hỏi:

– Gì nữa vậy anh?

Cảnh Hào vuốt ve chiếc lưng thon thon của cô ta và nói:

– Ngày mai em đi tìm Lực thẹo đến đây cho anh.

Điệp Ngân nhăn nhó, lắc đầu:

– Em biết hắn ta đâu mà tìm.

Hắn bảo:

– Chuyện ấy em đừng lo, anh có địa chỉ của nó mà.

Điệp Ngân do dự:

– Nhưng anh tìm hắn để làm gì?

– Thì có việc mới nhờ.

Điệp Ngân vùng vằng:

– Em chúa ghét thằng đó.

– Nhưng nó lại được việc đó em ạ.

Điệp Ngân bĩu môi:

– Được việc cái gì thằng nghiện ma túy đó.

Cảnh Hào cười khà khà:

– Chính vì nghiện ngập nên mới dễ cho ta sai khiến.

Điệp Ngân ngạc nhiên:

– Nghĩa là anh muốn nói ... hắn đang rất cần tiền phải không?

Ai nghiện ngập mà chẳng cần tiền.

Điệp Ngân lại hỏi:

– Vậy còn mớ trầm hương nằm ở ngoài ấy, anh tính sao?

Hắn ra hiệu:

– Suỵt ! Đừng nói đến chuyện ấy. Ai nghe được là vào tù đó rõ chưa.

– Nhưng mà ...

Cảnh Hào kéo cô ta nắm vật xuống giường:

– Ngày mai em đi liền cho anh.

– Anh tìm hắn làm gì mà gấp thế.

Cảnh Hào thì thầm:

– Nhò tay thằng Lực thẹo bắt con nhỏ Thảo Sương phải khai ra nơi cất giấu vàng.

Điệp Ngân bật ngồi dậy:

– Con nhỏ đó biết sao?

Hắn bật lửa hút:

– Dĩ nhiên rồi.

Điệp Ngân thắc mắc:

– Làm sao nó biết?

– Hì hì ... Mẹ nó biết, ắt hẳn nó cũng sẽ biết.

Điệp Ngân gật gù:

– Cao kiến ! Anh quả là một Gia Cát Lượng thứ hai.

Hắn tự đắc:

– Vì vậy anh mới chiếm được em đây thôi.

Có tiếng bước chân người chạy thình thịch. Hắn hốt hoảng:

– Vậy là có kẻ nghe lén mình rồi.

Điệp Ngân sợ hãi:

– Có sao không anh?

Hắn lắc đầu:

– Chẳng sợ gì cả. Mình đâu có ngu gì mà lộ sơ hở?

– Nhưng hồi nãy anh đã nói rồi còn gì.

hắn khoát tay:

– Chúng ta chỉ nói nhỏ thôi. Nó không nghe được đâu. Thôi, em cố gắng chợp mắt một chút đi.
Vượt Qua Sóng Dữ
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương Kết