Chương 49
Tác giả: Dan Brown
André Vernet trông có vẻ lóng ngóng với khẩu súng lục, nhưng mắt ông long lanh một quyết tâm mà Langdon cho rằng chớ có dại dột chống lại.
"E rằng tôi phải cương quyết thôi", Vernet vừa nói vừa chĩa súng vào hai người ở đằng sau chiếc xe vẫn để nổ máy. "Đặt chiếc hộp xuống".
Sophie ghì chặt chiếc hộp trước ngực: "Ông nói ông với ông tôi là bạn kia mà".
"Tôi có bổn phận bảo vệ tài sản riêng của ông cô", Vernet đáp lại. "Và đó đích thị là điều tôi đang làm đấy. Giờ thì đặt chiếc hộp lên sàn xe".
"Ông tôi đã giao vật này lại cho tôi!". Sophie tuyên bố.
"Làm đi!". Vernet ra lệnh và giơ súng lên.
Sophie đặt chiếc hộp xuống cạnh chân mình.
Langdon quan sát chiếc nòng súng lúc này đã xoay về phía ông.
"Ông Langdon", Vernet nói, "mang chiếc hộp lại cho tôi. Và nên biết rằng sở dĩ tôi yêu cầu ông làm điều đó là vì ông thì tôi sẽ không ngần ngại nổ súng đâu".
Langdon nhìn chằm chằm vào người chủ ngân hàng, vẻ không tin: "Tại sao ông làm thế?".
"Thế ông cho là tại sao?" Vernet sẵng giọng, thứ tiếng Anh trọ trẹ của ông trở nên cộc cằn. "Để bảo vệ tài sản của khách hàng của tôi".
"Giờ đây chúng tôi là khách hàng của ông!" Sophie nói.
Mặt của Vernet trở nên lạnh tanh, một sự thay đổi kì dị: "Cô Neveu, tôi không biết đêm nay làm cách nào mà hai người có được chiếc chìa khoá và số tài khoán, nhưng rõ ràng điều này có dính líu đến hành vi phạm pháp rồi. Nếu mà tôi biết mức độ phạm tội của hai người đến đâu, thì có lẽ tôi đã không giúp hai người thoát ra khỏi ngân hàng".
"Tôi đã nói với ông rồi", Sophie nói, "Chúng tôi không liên quan gì đến cái chết của ông tôi!".
Vernet nhìn Langdon: "Nhưng đài nói rằng ông bị truy nã không chỉ vì đã sát hại ông Jacques Saunière mà còn giết cả ba người đàn ông khác nữa".
"Cái gì?" Langdon như bị sét đánh. Ba vụ giết người nữa ư? Con số trùng hợp ấy còn làm ông choáng hơn là việc ông bị coi là nghi phạm chính. Điều này có vẻ quá vô lí, không thể là một sự trùng hợp được. Ba pháp quan? Langdon nhìn xuống chiếc hộp bằng gỗ hồng mộc. Nếu như ba pháp quan bị sát hại thì Saunière chẳng có sự lựa chọn nào. Ông buộc phải chuyển viên đá đỉnh vòm đỉnh vòm cho một người vào đó.
"Cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này khi tôi giao ông cho họ", Vernet nói. "Tôi đã để ngân hàng chúng tôi dính líu quá sâu vào vụ này rồi".
Sophie đưa mắt nhìn Vernet: "Rõ ràng ông không hề có ý định nộp chúng tôi cho cảnh sát. Nếu thế ông đã đưa chúng tôi quay trở lại ngân hàng. Nhưng thay vào đó ông đã dẫn chúng tôi đến đây rồi chĩa súng vào chúng tôi, đúng không nào?".
"Ông cô thuê tôi vì một lí do duy nhất - giữ cho tài sản của ông vừa an toàn lại vừa bí mật. Bất kể chiếc hộp kia chứa thứ gì bên trong, tôi cũng không mảy may có ý định đề nó trở thành một tang chứng được liệt kê trong vụ điều tra của cảnh sát đâu. Nào Langdon, đưa chiếc hộp đó cho tôi mau".
Sophie lắc đầu: "Đừng làm thế".
Tiếng nổ phát ra và một viên đạn găm vào thành xe trước mặt ông ta. Tiếng vang làm rung phần sau chiếc xe tải và vỏ viên đạn rơi xuống sàn của thùng đựng hàng.
Mẹ kiếp! Langdon sững người.
Vernet nói, giọng tự tin hơn: "Ông Langdon, cầm cái hộp lên".
Langdon nhấc chiếc hộp lên.
"Giờ thì mang nó lại cho tôi". Vernet nhăm nhăm súng, đứng trên mặt đất phía sau cái gỉảm sóc, đang thắng cánh chĩa súng vào trong thùng đựng hàng.
Cầm chiếc hộp trong tay, Langdon đi qua thùng xe ra phía cánh cửa đã mở…
Mình phải làm một cái gì đó! Langdon nghĩ bụng. "Mình sắp giao cho ông ta viên đá đỉnh vòmcủa Tu viện Sion dấy! Khi Langdon đi về phía cánh cửa, vị ttí cao hơn so với mặt đất của ông trở nên rõ ràng hơn, và ông tự hỏi liệu có thể tận dụng lợi thế này bằng cách nào đó. Khẩu súng của Vernet mặc dù được giơ lên chỉ nhằm đến đầu gối Langdon. Có lẽ một cú đá nhằm thật trúng chăng? Nhưng không may, khi Langdon đến gần, thì Vernet dường như cũng cảm thấy nguy hiểm đang rình rập nên ông ta lùi lại phía sau vài bước cách chỗ cũ tầm hai mét.
Ngoài tầm với.
Vernet ra lệnh, "Đặt chiếc hộp cạnh cửa xe!".
Không còn lựa chọn nào khác, Langdon quỳ xuống đặt chiếc hộp gỗ hồng ở mép khoang chứa hàng, ngay trước cánh cửa mở.
"Giờ thì hãy đứng lên!".
Langdon nhỏm dậy nhưng rồi dừng lại, liếc nhìn chiếc vỏ đạn lăn lóc trên sàn xe, cạnh bệ cửa.
"Đứng dậy và tránh xa cái hộp ra".
Langdon dừng lại một lúc lâu hơn, liếc nhìn bệ cửa bằng kim loại. Rồi đứng dậy. Trong khi làm như vậy, ông lén gạt chiếc vỏ đạn qua mép cửa xuống cái gờ hẹp là bệ dưới của cửa sau xe. Đứng thắng người lên, Langdon lùi về phía sau.
"Tiến tới vách sau rồi quay lưng lại".
Langdon vâng lệnh.
Vernet cảm thấy tim mình đập thình thịch. Ngắm súng bằng tay phải, ông với tay trái ra để lấy chiếc hộp gỗ. Ông phát hiện ra rằng chiếc hộp quá nặng. Phải dùng hai tay thôi.
Quay sang nhìn hai tù binh của mình, ông tính toán cơ nguy.
Cả hai đều cách ông khoảng năm mét, ở tận cuối khoang chứa hàng, quay lưng về phía ông. Vernet đã quyết định. Vội vàng, ông đặt khẩu súng lên thanh giảm sốc, nhấc chiếc hộp lên bằng cả hai tay, đặt nó xuống đất, rồi lập tức chộp lấy khẩu súng và chĩa vào khoang chứa hàng. Cả hai tù nhân đều không nhúc nhích.
Tuyệt. Giờ đây chỉ còn việc đóng và khóa cửa lại. Để tạm chiếc hộp trên mặt đất, ông nắm lấy cánh cửa kim loại rồi bắt đầu hì hục đóng lại. Khi cánh cửa quay qua mặt ông, Vernet với tay lên chiếc then đơn cần được đẩy vào đúng chỗ. Cánh cửa đóng đánh thình và Vernet vội vớ lấy chiếc then kéo sang trái. Chiếc then trượt vài phân rồi bất ngờ dừng két lại, không thẳng hàng với chốt. Có chuyện gì đây không biết? Vernet kéo lại một lần nữa nhưng then vẫn không sao đóng vào được. Các bộ phận bị vênh rồi. Cửa không tài nào đóng chặt vào được!
Hoảng lên, ông xô mạnh cánh cửa từ phía ngoài, nhưng nó vẫn không nhúch nhích. Một cái gì đó đang chèn cánh cửa lại.
Vernet xoay người lao cả bả vai vào cánh cửa, nhưng lần này cánh cửa bật ra, đập vào mặt Vernet và quật ông ngã sóng soài trên mặt đất, mũi bầm giập đau điếng. Khẩu súng văng đi khi Vernet đưa tay lên ôm mặt và cảm thấy máu âm ấm chảy xuống từ sống mũi.
Robert Langdon chạm đất ở đâu đó gần đấy. Vernet cố đứng dậy, nhưng ông chẳng nhìn thấy gì cả. Mắt ông nhòa đi và ông lại ngã vật ra. Sophie Neveu đang hét lớn điều gì đó. Một lúc sau, Vernet cảm thấy một đám bụi đất và khói thải tạt vào mặt.
Nghe thấy tiếng lốp xe lạo xạo trên sỏi, ông nhỏm dậy đúng lúc kịp nhìn thấy khoảng cách rộng giữa bánh trước và bánh sau không vào trúng ngoẹo của. Một tiếng ầm vang lên khi cái giảm sóc phía trước xe đâm sầm vào một cái cây. Động cơ gầm rú và cái cây ngả nghiêng. Cuối cùng, cái giảm sóc xé gẫy làm đôi chiếc xe bọc thép chòng chành lao đi, cái giảm sóc phía trước xe kéo lê theo. Khi chiếc xe tải tới đường lát nhựa, một chùm tia lửa loé sáng trong đêm tối, đẩy chiếc xe tải đi với tốc độ tối đa.
Vernet quay mắt lại nhìn mặt đất, chỗ mới đây chiếc xe còn đậu. Ngay cả dưới ánh trăng mờ, ông vẫn có thể thấy chẳng còn gì ở đó nữa.
Chiếc hộp gỗ đã biến mất.