Chương 25 & 26 & 27
Tác giả: Dan Brown
Trong bệnh viện Clinica de Salud Publica, giờ vào thăm đã hết. Ánh sáng trong phòng tập thể dục đã tắt. Pierre Cloucharde đang ngủ. Ông không nhìn thấy một bóng người đang cúi xuống phía ông. Chiếc kim tiêm loé sáng trong bóng tối. Sau đó nó được cắm vào tĩnh mạch ngay trên cổ tay của ông. Mũi tiêm dưới da chứa 30 cc chất lỏng được ăn cắp trong xe thuốc của người trông coi. Một cách thô bạo, một ngón tay cái ấn đầu kim xuống và tiêm chất lỏng màu xanh vào ven của người bệnh. Cloucharde chi tỉnh dậy sau đó vài giây, nhưng không thể hét lên đau đớn đang bịt chặt miệng ông. Ông đã bị mắc bẫy trên chính giường bệnh của mình, bị trói chặt bởi một sức nặng dường như không thể chống cự được. Ông cảm thấy một luồng lửa đang thiêu đốt dọc cánh tay. Cơn đau tột cùng đang lan truyền khắp cánh tay, ngực, rồi giống như hàng triệu mảnh thuỷ tinh đang ghim vào não ông. Cloucharde nhìn thấy một ánh sáng loé lên… và sau đó tối đen.
Người khách đến thăm nới lỏng tay, qua bóng tối, nhìn soi mói vào tên ông ghi trên bệnh án treo ở đầu giường. Sau đó hắn nhẹ nhàng chuồn đi.
Trên đường phố, có một người đàn ông đeo kính gọng kim loại với một thiết bị nhỏ gắn vào dây lưng. Một vật hình chữ nhật to bằng chiếc thẻ tín dụng. Đó là một một cìiếc máy tính Monocle mới nhất do Hải quân Mỹ chế tạo để giúp các kỹ thuật viên kiểm tra điện áp của ắc qui trong những khu vực nhỏ chật trong tàu ngầm.
Chiếc máy đắt tiền này được gắn một modem siêu nhỏ và những công nghệ siêu nhỏ tiên tiến nhất. Còn gồm có một màn hình tinh thể lỏng trong suốt, được gắn trên mắt trái của người sử dụng.
Chiếc máy Monocle cho thấy một thời đại hoàn toàn mới của máy tính cá nhân. Người sử dụng có thể xem số liệu trong khi vẫn liên lạc với môi trường xung quanh.
Mặc dù vậy hoạt động của máy Monocle không phải là màn hình thu nhỏ, mà là hệ thống nhập dữ liệu của máy. Người sử dụng có thể nhập dữ liệu thông qua bộ phận tiếp xúc siêu nhỏ được gắn ở đầu ngón tay. Người sử dụng ấn ngón tay vào bộ phận tiếp xúc theo kiểu liên lạc bằng điện đài trong thế chiến thứ nhất. Máy tính sẽ dịch những tín hiệu tốc ký đó sang tiếng Anh.
Kẻ giết người ấn một nút nhỏ, cặp kính của hắn lập loè. Tay của hắn cử động khéo léo bên cạnh sườn. Hắn bắt đầu ấn những đầu ngón tay khác nhau rất nhanh. Thông điệp xuất hiện trước mắt hắn.
MỤC TIÊU: P. CLOUCHARDE -THANH TOÁN XONG
Hắn cười thầm. Chuyển những thông báo về các vụ giết người là công việc của hắn. Nhưng việc nêu tên nạn nhân…đối với gã đàn ông đeo kính gọng kim loại này, thì lại là một thú tao nhã. Ngón tay của hắn lại loé sáng lên lần nữa. Modem siêu nhỏ được kích hoạt.
TIN NHẮN ĐÃ ĐƯỢC GỬI
Chương 26
Ngồi trên một chiếc ghế băng trước cổng bệnh viện công cộng, Becker băn khoăn không biết phải làm gì bây giờ. Các cuộc gọi của anh đến các trung tâm cung cấp bạn đồng hành chẳng đem lại kết quả gì. Còn ngài chỉ huy có vẻ không hài lòng trong cuộc nói chuyện vừa rồi, không tin tưởng các máy điện thoại công cộng, đã yêu cầu anh không gọi lại cho đến khi nào tìm thấy chiếc nhẫn.
Becker định đến gặp cảnh sát địa phương nhờ giúp đỡ, có thể họ sẽ có các báo cáo về một gái điếm tóc đỏ. Nhưng ngài Strathmore đã đưa ra một quy định hết sức nghiêm ngặt.
- Anh không được để mình bị phát hiện. Không ai được biết về sự tồn tại của chiếc nhẫn.
Becker lưỡng lự không biết có nên lang thang đến khu nghiện ngập Triana để tìm cô gái lạ mặt đó không. Hay có nên kiểm tra tất cả các khách sạn để tìm tên người Đức phì nộn đó không. Cách nào cũng chỉ tốn thời gian vô ích mà thôi.
Các câu nói của Strathmore lại vang lên tâm trí anh: "Đây là vấn đề an ninh quốc gia… anh phải tìm bằng được chiếc nhẫn".
Từ sâu thẳm trong lòng anh cảm thấy mình đang thiếu một cái gì đó một thứ rất quan trọng - nhưng anh không thể gọi tên nó một cách chính xác. Mình là giảng viên, chứ không phải một điệp viên ngầm! Và anh tự hỏi tại sao Strathmore không cử một người chuyên nghiệp.
Becker đứng dậy thơ thẩn đi dọc phố Calle Delicas nghĩ xem mình nên làm gì. Những viên đá rải đường hiện ra lờ mờ dưới mắt anh. Màn đêm đang buông xuống.
Dewdrop.
Cái tên này có gì thật kỳ lạ. Dewdrop. Giọng nói trơn tuột của gã Senor Roldan ở Escortes Belen cứ vang lên trong tâm trí anh: "Chúng tôi có haì cô gải tóc đỏ… Hai cô tóc đỏ, lnmaculada và Rocio… Rocio… Rocio…".
Becker dừng lại, tìm ra rồi. Mình là một chuyên gia ngôn ngữ cơ mà! Anh không thể tin nổi mình lại bỏ sót chi tiết đó.
Rocio là một cái tên con gái phổ biến nhất ở Tây Ban Nha. Nghĩa là một cô gái thiên chúa giáo thuần khiết, trinh tiết, với vẻ đẹp tự nhiên. Theo nghĩa rộng của từ thuần khiết đều bắt nguồn từ nghĩa đen của tên - Drop of Dew! (Giọt sương Mai)
Giọng ông già người Canada vang vọng bên tai Becker. "Dewdrop". Rocio đã dịch tên mình sang thứ tiếng mà cả hai cùng biết, tiếng Anh. Quá phấn khích, Becker chạy vội đi tìm bốt điện thoại.
Gã đàn ông đeo kính gọng kim loại bên qua đường biến mất.
Chương 27
Trên sàn nhà Crypto, bóng nắng trải dài và mờ dần. Phía trên đầu hệ thống chleu sáng tự động dần dần sáng lên vẫn ở chỗ của mình, Susan im lặng chờ đợi tin từ phần mềm tìm địa chỉ. Không ngờ lại mất nhiều thời gian thế này. Cô suy nghĩ miên man - nhớ David và mong Greg Hale ra về. Mặc dù Hale không gây tiếng động, ơn chúa anh ta chỉ im lặng, mê mải công việc đang làm. Susan chẳng cần biết anh ta đang làm gì, miễn là không truy cập màn hình chạy Run Monitor. Rõ ràng là anh ta đã không làm thế. "16 tiếng" có thể gây ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Susan đang nhấm nháp tách trà thứ ba thì có chuyện xảy ra - cuối cùng máy tính của cô kêu một tiếng bíp. Tim cô đập nhanh hơn. Một biểu tượng lá thư hiện ra trên màn hình thông báo cô có thư, Susan vội liếc nhìn Hale. Anh ta vẫn chúi mũi vào công việc.
Cô hít sâu và kích đúp vào biểu tượng lá thư.
- North Dakota… - Cô thì thầm - Để xem ngươi là ai?
Trong thư chỉ có một dòng chữ duy nhất. Susan đọc đi đọc lại lần nữa.
ĂN TỐI TẠI NHÀ HÀNG ALFREDO? 8PM?
Đi ngang qua phòng, Hale cố giấu một nụ cười. Susan kiểm tra tên người gửi.
Từ… GHALE@CRYTO.NSA.GOV
Susan rất tức giận nhưng cô cố kìm nén. Cô xoá bức thư.
- Ấn tượng đấy, Greg ạ!
- Họ làm món gỏi cá ngừ tuyệt lắm - Hale mỉm cười - Cô thấy thế nào? Sau đó chúng ta có thể…
- Quên giấc mơ ấy đi, Greg.
- Thật hợm hĩnh - Hale thở dài và quay trở về chỗ của mình. Đó là lần thứ 89 với Susan Fletcher. Người phụ nữ thông minh của Crypto luôn cuốn hút anh ta. Hale thường tưởng tượng cảnh mình ghì chặt Susan vào vỏ TRANSLTR và cả hai cùng ân ái ngay trên nền gạch đen của toà nhà. Nhưng Susan chẳng bao giờ thèm ngó ngàng gì tới anh ta. Trong suy nghĩ của Hale, điều tồi tệ hơn cả là cô ta đang yêu một giảng viên đại học, suốt ngày cắm mũi vào cuốn sách. Thật đáng tiếc là Susan không đem nguồn gen quý của mình kết hợp với những người thông minh khác - đặc biệt là với Greg. Chúng ta sẽ có những đứa con hoàn hảo. Anh ta nghĩ thầm.
- Cô đang làm gì vậy - Hale hỏi, đang cố tiếp cận theo cách khác.
Suran không trả lời.
- Liệu tôi có hy vọng nào không Susan? - Hale đứng dậy và tiến về phía Susan.
Susan thấy rằng sự tò mò của Hale có thể gây ra nhưng vẫn đề nghiêm trọng trong lúc này. Cô quyết định nhanh chóng.
- Một cách giải mã mới đây - Cô bắt chước cách nói dối của ngài chỉ huy.
Hale dừng lại.
- Cách giải mã - Anh ta nghi ngờ - Cô dùng cả ngày thứ bảy chỉ để chạy thử chương trình giải mã mới thay vì đi chơi với chàng giáo sư của cô?
- Tên là gì chả được! - Susan lườm anh ta - Anh không có việc gì khác để làm à?
- Cô đang đuổi tôi sao - Hale bĩu môi.
- Thực ra là đúng như thế.
- Thôi nào, Sue, tôi buồn đấy!
Susan Fletcher nheo mắt lại. Cô ghét bị gọi là Sue. Cô không ghét cái tên đó. Nhưng chỉ có Hale là người duy nhất gọi cô như vậy.
- Tại sao tôi lại không giúp cô nhỉ - Hale đề nghị. Bỗng nhiên anh ta lại đi về phía cô.
- Tôi giỏi về giải mã lắm đấy. Hơn nữa tôi rất tò mò, cách giải mã nào có thể bắt một nhân viên tài giỏi như Susan Fletcher đi làm vào thứ bảy đây?
Susan lo cuống lên. Cô nhìn xuống chương trình đang chạy trên màn hình. Cô biết không thể để Hale nhìn thấy được. Anh ta sẽ hỏi hết câu này đến câu khác.
- Vừa xong rồi, Greg! - Susan nói.
Nhưng Hale vẫn bước tới. Cô biết mình cần phải hành động ngay. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi. Cô đứng dậy chắn ngay trước thân hình lực lưỡng của Hale. Mùi nước hoa Cologne của anh ta càng ngào ngạt.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta.
- Tôi nói không!
Hale nghển cổ, rõ ràng ngạc nhiên vì cô tỏ ra bí mật. Anh ta tinh nghịch bước tới. Greg Hale không chuẩn bị cho điều gì có thể xảy ra tiếp theo.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, cô ấn ngón tay trỏ vào bộ ngực cứng như thép của Hale, ngăn không cho anh ta bước đến.
Hale ngớ người ra, dừng lại và quay trở về chỗ của mình. Rõ ràng Susan Fletcher rất nghiêm túc, cô ấy chưa bao giờ chạm vào anh ta. Thế này không giống tưởng tượng của Hale về sự gần gũi giữa hai người; nhưng đây có thể là điểm mở đầu. Anh ta nhìn cô một lúc lâu không khỏi kinh ngạc, rồi quay trở về chỗ của mình và ngồi xuống, có một điều rất rõ ràng: Susan Fletcher đang làm một điều gì đó rất quan trọng, chứ không phải là cách giải mã quái quỷ gì đó.