watch sexy videos at nza-vids!
Truyện THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ-Chương 133 - tác giả Dan Brown Dan Brown

Dan Brown

Chương 133

Tác giả: Dan Brown

- Giáo hoàng đã sinh ra một người con.
Đứng trong nhà nguyện Sistine, Giáo chủ Thị thần không hề tỏ ra nao núng khi tuyên bố sự thật ấy. Bảy âm tiết - một sự thật kinh hoàng. Dường như tất cả những ai có mặt trong nhà nguyện đều giật mình. Những ánh mắt buộc tội của các vị Hồng y Giáo chủ chuyển thành những cái nhìn ngạc nhiên đầy kinh hãi, như thể tất thảy mọi linh hồn trong nhà nguyện lúc này đều đang thầm cầu cho những gì vừa nghe được không phải là sự thật.
Giáo hoàng đã sinh ra một người con .
Bản thân Langdon cũng cảm thấy bị sốc. Bàn tay của Vittoria đang đan trong tay anh, cũng giật nảy lên. Còn tâm trí của anh, vừa mới trở nên mụ mị vì một câu hỏi chưa có lời giải đáp, cũng cảm thấy chao đảo.
Những lời cáo buộc của Giáo chủ Thị thần như vẫn còn vang vọng mãi trong nhà nguyện. Trong đôi mắt rực sáng của vị thầy tu trẻ tuổi đang đứng trên bục, Langdon thấy chỉ có duy nhất một thái độ: không dung thứ. Langdon chỉ muốn được tan chảy ra, muốn được tự nhủ rằng đây chỉ là một giấc chiêm bao quái dị, rằng anh sẽ mau chóng tỉnh giấc để thấy quanh mình một thế giới trong trẻo và minh bạch.
- Điều đó không thể là sự thật! - Một vị Hồng y lên tiếng.
- Tôi không tin nổi! - Một vị khác phản đối: Đức Thánh Cha là người sùng đạo nhất trên thế gian này!
Người thứ ba lên tiếng chính là Hồng y Mortati, ngài nói một cách khẽ khàng, những lời nói đầy xúc động:
- Thưa các vị, những gì Giáo chủ Thị thần vừa nói chính là sự thật. - Toàn thể Hồng y đoàn đều quay phắt lại nhìn, như thể Hồng y Mortati vừa nói ra những lời xấu xa. - Quả thật là Giáo hoàng đã có một người con.
Hội đồng hồng y kinh hãi đến tái cả mọi.
Giáo chủ Thị thần cũng có vẻ kinh ngạc:
- Cha biết rồi à? Nhưng… làm sao cha lại biết?
Hồng y Mortati thở dài:
- Khi Đức Thánh Cha được bầu vào vị trí Giáo hoàng… ta đã được chỉ định là Người biện hộ.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Langdon hiểu. Như thế tức là thông tin này rất có thể là sự thật.
Người biện hộ, một chức phận vốn ít người nghe nói tới, chính là người có thẩm quyền giải quyết một vụ bê bối nào đó trong toà thánh. Những điều bí mật về một vị Giáo hoàng luôn là những nguy cơ tiềm tàng, nên trước khi tổ chức Mật nghị Hồng y , một vị Hồng y được chỉ định làm Người biện hộ sẽ bí mật tiến hành điều tra về thân thế của những Hồng y được đề cử. Người này chịu trách nhiệm tìm ra tất cả những lý do khiến cho các vị đó không xứng đáng với ngôi vị Giáo hoàng. Trước khi tạ thế, Giáo hoàng đương nhiệm phải chỉ định Người biện hộ, và người này có nghĩa vụ không được tiết lộ thân thế của mình. Không bao giờ.
- Tôi đã được chỉ định làm Người biện hộ. - Hồng y Mortati nói tiếp Vì thế nên tôi đã phát hiện ra điều đó.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng. Trong đêm hôm nay, rõ ràng là tất cả mọi luật lệ của giáo hội đều bị quẳng ra ngoài cửa sổ.
Giáo chủ Thị thần thấy lòng bừng bừng phẫn nộ:
- Ấy thế mà cha… giữ kín chuyện ấy sao.
- Tôi đã đối chất với Đức Thánh Cha. - Hồng y Mortati nói - Và Người đã thừa nhận. Người đã kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, và yêu cầu tôi hãy để trái tim chỉ lối, rồi hãy quyết định xem có nên tiết lộ điều bí mật ấy hay không.
- Và trái tim khuyên cha chôn vùi sự thật ấy sao?
- Vào thời điểm ấy Người gần như đã chắc chắn trở thành Giáo hoàng. Ngài được tất cả mọi người yêu mến. Một vụ bê bối kiểu này sẽ gây tổn hại nặng nề đến toàn thể giáo hội.
- Nhưng ông ấy đã có một đứa con ! Ông ấy đã phản bội lời nguyện trước Chúa là sẽ sống độc thân suốt đời! - Lúc này Giáo chủ Thị thần gào lên. Giọng nói của người mẹ thân thương lại văng vẳng trong tâm trí vị thầy tu trẻ. Lời hứa với Chúa là lời hứa quan trọng nhất. Đừng bao giờ bội ước với Chúa . - Giáo hoàng đã phản bội lời thề!
Hồng y Mortati tỏ ra vô cùng phẫn nộ:
- Này cha Carlo, mối tình của Người… hoàn toàn trinh bạch . Người không hề phản bội bất kỳ lời thề nào hết. Người không giải thích với cha hay sao?
- Giải thích cái gì? - Giáo chủ Thị thần vẫn còn nhớ giây phút mình chạy ào ra khỏi phòng làm việc của Giáo hoàng, trong khi Người thì chạy đuổi theo. Hãy để ta giải thích !
Một cách chậm rãi và buồn bã, Hồng y Mortati kể lại toàn bộ câu chuyện. Nhiều năm về trước, lúc đó Giáo hoàng mới chỉ là một thầy tu bình thường, đã đem lòng yêu một nữ tu sĩ trẻ. Cả hai người đều đã thề với Chúa là sẽ sống độc thân suốt đời, và không bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội lại lời thề ấy. Tuy nhiên, mối tình càng ngày càng trở nên sâu đậm; và dù hai người cố cưỡng lại những thôi thúc của thể xác, nhưng họ cùng chung một niềm khát khao mà trước đó cả hai đều chưa từng nếm trải - muốn được tham gia vào phép màu tối thượng của Chúa - sinh ra một đứa trẻ. Con đẻ của họ . Niềm khát khao ấy trở nên đặc biệt cháy bỏng đối với người phụ nữ. Nhưng Chúa vẫn là trên hết. Sau đó một năm, khi niềm khát khao ấy đã trở nên cháy bỏng hơn bao giờ hết, người phụ nữ đến với vị thầy tu trẻ ấy, với tâm trạng vô cùng phấn khích. Vị nữ tu này vừa đọc một bài báo viết về một phép nhiệm màu của khoa học - một cách thức mà hai người có thể có một đứa con mà không cần phải chung đụng xác thịt. Người nữ tu này tin rằng đó chính là ý Chúa. Cảm nhận được nỗi vui mừng khôn tả trong mắt người phụ nữ, vị tu sĩ của chúng ta đã thuận theo. Một năm sau, nữ tu sĩ ấy đã sinh hạ một đứa trẻ bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm…
- Đó không thể là sự thật. - Giáo chủ Thị thần thốt lên kinh hãi, hi vọng rằng đó chỉ là những ảo giác do thuốc giảm đau gây ra. Nhưng rõ ràng là chính tai ngài vừa nghe toàn bộ câu chuyện.
Hồng y Mortati lúc này giàn giụa nước mắt:
- Carlo, đó chính là lý do vì sao Đức Thánh Cha luôn có một sự ưu ái đặc biệt đối với khoa học. Người mang một món nợ đối với khoa học. Vì khoa học đã ban tặng ngài niềm vui được làm cha mà không phải phản bội lời thề sống độc thân. Đức Thánh Cha nói với ta rằng Người không hối tiếc điều gì, ngoài việc những bước thăng tiến trong giáo hội đã không cho ngài điều kiện được gần gũi người phụ nữ yêu dấu của mình để được thấy đứa bé lớn khôn.
Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca lại bị bủa vây trong cảm giác cuống loạn. Vị thầy tu trẻ lại muốn tự cào xé cơ thể mình.
- Làm sao ta có thể biết được những điều này cơ chứ? Giáo hoàng không hề phạm tội gì hết, Carlo ạ. Người hoàn toàn trinh bạch.
- Nhưng mà… - Giáo chủ Thị thần cố lục tìm trong bộ não đang vô cùng đau đớn của mình, hy vọng có chút lý trí nào đó còn sót lại chúng ta hãy nghĩ đến… những hiểm hoạ tiềm tàng của hành động ấy. - Vị thầy tu trẻ nói một cách yếu ớt. - Nếu cô ả kia nói hết ra sự thật thì sao? Hay giả dụ nhỡ đứa con ấy đem công khai mọi chuyện thì sao? Chúng ta hãy nghĩ đến sự nhục nhã mà toàn thể giáo hội sẽ phải gánh chịu.
Hồng y Mortati run run nói:
- Đứa trẻ ấy thực ra đã lên tiếng rồi đấy.
Thời gian như ngưng đọng lại.
- Carlo này… - Hồng y Mortati ngập ngừng. - Con của Đức Thánh Cha chính là… cha đó.
Vào giây phút ấy Giáo chủ Thị thần cảm thấy ngọn lửa của đức tin trong tim mình trở nên yếu ớt hẳn. Run rẩy đứng trên bục, ngay trước bức bích hoạ Sự phán xét cuối cùng của Michelangelo, vị thầy tu trẻ thấy địa ngục vừa hiện ra trước mắt. Muốn cất tiếng nói, Giáo chủ Thị thần mở miệng, nhưng chỉ mấp máy đôi môi, không thốt lên được tiếng nào.
- Cha không thấy hay sao? - Hồng y Mortati nghẹn ngào: Chính vì thế mà Đức Thánh Cha đã tới tận bệnh viện ở Palermo khi cha còn nhỏ. Chính vì thế mà Người đã nhận đỡ đầu, và nuôi dạy cha khôn lớn. Vị nữ tu sĩ yêu dấu trong lòng Người chính là Maria… mẹ của cha. Bà ấy rời nhà tu để nuôi nấng cha, nhưng không bao giờ phản bội bất kỳ lời hứa nào với Chúa. Khi nghe tin bà ấy thiệt mạng trong vụ nổ bom, và biết rằng cha - con trai của Người, đã thoát chết một cách kỳ diệu… Đức Thánh Cha đã thề sẽ không bao giờ bỏ mặc cha một mình. - Carlo, cả bố lẫn mẹ của cha đều đã giữ gìn được sự trinh bạch của mình mà vẫn tìm được một cách để cha được chào đời. Cha chính là đứa con kỳ diệu của họ đấy.
Giáo chủ Thị thần bịt tai lại, không muốn cho bất kỳ lời lẽ nào lọt vào trí não nữa. Đứng chết sững trên bục, rồi sau đó, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng chao đảo, vị thầy tụ trẻ quỳ sụp xuống, miệng gào lên đau đớn.
Nhiều giây. Nhiều phút. Nhiều giờ.
Thời gian dường như đã ngưng đọng lại bên trong những bức tường nhà nguyện Sistine. Chậm chạp, Vittoria cố thoát khỏi cảm giác đờ đẫn đang vây kín mọi người. Cô gái thả tay Langdon ra, và bắt đầu tiến về phía cửa ra vào. Hai cánh cửa nhà nguyện như cách xa hàng dặm, Vittoria tưởng như mình đang di chuyển dưới đáy biển… di chuyển rất chậm chạp.
Những bước chân của cô gái bắt đầu kéo những người khác ra khỏi u mê. Một số vị Hồng y bắt đầu cầu nguyện. Những người khác thì khóc. Một số vị quay sang nhìn Vittoria, ánh mắt của họ bắt đầu trở nên tỉnh táo và tinh anh khi thấy cô gái tiến về phía cửa ra vào. Khi Vittoria đi đến hàng ghế cuối cùng thì một bàn tay chìa ra túm lấy cánh tay cô. Bàn tay ấy yếu ớt, nhưng quả quyết. Cô gái quay lại, mặt đối mặt với một vị tu sĩ già nhăn nheo. Ánh mắt vị Hồng y này đầy vẻ lo lắng.
- Không. Con không thể làm thế được. - Người này nói.
Vittoria trừng mắt, kinh ngạc.
- Thêm một vị Hồng y nữa đến bên cô gái. - Chúng ta cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
Lại thêm một người nữa:
- Nỗi đau này có thể khiến cho…
Vittoria bị vây tứ phía. Cô gái kinh ngạc nhìn tất cả những tu sĩ đang đứng quanh mình: Nhưng những gì đã xảy ra ngày hôm nay, đêm hôm nay… dĩ nhiên là cả thế giới có quyền được biết sự thật.
- Trái tim ta tán thành điều đó. - Vị thầy tu già cả nói, vẫn túm chặt cánh tay Vittoria. Nhưng một khi đã hành động rồi thì hối lại không được nữa. Chúng ta phải nghĩ đến đức tin bị chà đạp. Đến sự hoài nghi. Làm sao mọi người có thể tin tưởng chúng ta một lần nữa?
Đột nhiên, nhiều chiếc áo choàng đỏ nữa vây quanh Vittoria, tạo thành một bức tường trước mặt cô gái.
- Con hãy nghe tiếng ca hát của các con chiên trên quảng trường. - Một người nói - Sự thật này sẽ tác động thế nào lên trái tim của họ? Cần phải rất thận trọng.
- Chúng ta cần thời gian để cầu nguyện và suy nghĩ. - Một vị khác nói - Cần phải nhìn xa trông rộng trước khi có bất cứ hành động nào. Hậu quả của sự kiện này…
- Con người đó đã sát hại cha của tôi! - Vittoria nói - Và cha của chính mình !
- Ta tin chắc rằng Giáo chủ Thị thần sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình. - Vị tu sĩ đang túm cánh tay Vittoria nói, giọng buồn rầu.
Đó cũng chính là điều Vittoria tâm niệm, và cô gái dự định sẽ làm mọi việc để đảm bảo rằng điều đó sẽ xảy ra. Cô gái cố len ra cửa, nhưng thêm nhiều vị Hồng y khác xúm lại, vẻ mặt sợ hãi.
- Các vị định làm gì thế này? - Vittoria thốt lên. - Định giết tôi sao?
Vị thầy tu già ấy tái mặt, và ngay lập tức Vittoria hối hận về những lời nói của mình. Tất cả họ đều là những tu sĩ với tâm hồn thánh thiện. Đêm nay họ đã chứng kiến quá nhiều bạo lực rồi.
- Không ai có ý định đe doạ cô cả. Đơn giản là vì họ đang lâm vào một tình huống rất khó khăn. Trong tâm trạng hoảng loạn, toàn bộ Hội đồng hồng y đều bị mất phương hướng.
- Ta chỉ muốn… - Vị Hồng y già cả nói, - … làm những điều đúng đắn.
- Thế thì đức ông hãy để cho cô ấy đi ra ngoài. - Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau lưng Vittoria. Những lời nói rất điềm đạm, nhưng đầy kiên quyết.
Robert Langdon vừa bước tới bên cạnh, và cầm tay cô gái.
- Cô Vetra và tôi sẽ ra khỏi nhà nguyện. Ngay bây giờ.
Dao động, rồi chùn bước, các vị Hồng y bắt đầu đứng tránh sang hai bên.
- Đợi đã nào! - Đó chính là Hồng y Mortati. Lúc này đức cha đang rời khỏi bục diễn thuyết và tiến tới chỗ họ, để mặc cho Giáo chủ Thị thần đứng đó, thất bại ê chề. Bỗng nhiên trông đức cha già sọm hẳn đi so với tuổi của mình. Dường như đức cha cảm thấy nhục nhã. Đến bên họ, Hồng y Mortati đặt tay lên vai cả hai người. Vittoria cảm thấy bàn tay của đức cha toát ra vẻ khảng khái và trung thực. Đôi mắt vị thầy tu già lúc này đẫm nước mắt.
- Tất nhiên là các con có quyền rời khỏi đây nếu muốn. - Hồng y Mortati nói - Tất nhiên là thế. Đức cha ngừng lời, vẻ đầy đau xót - Ta chỉ cầu xin các con một điều… - Ngài cúi mặt một hồi lâu, rồi ngẩng lên, lần lượt nhìn thẳng vào mắt Vittoria và Langdon. - Hãy để chính ta làm việc đó. Ngay bây giờ ta sẽ ra ngoài quảng trường, và lựa lời để nói. Ta sẽ nói ra sự thật. Chưa biết bằng cách nào… nhưng ta sẽ nghĩ cách. Nếu giáo hội có điều gì cần phải thú nhận, thì hãy để chính những thành viên của giáo hội tự làm việc đó. Hãy để chính chúng ta tự nói ra thất bại của mình.
Hồng y Mortati buồn bã quay lại bên bàn thờ.
- Carlo, anh đã đẩy giáo hội vào tình cảnh trớ trêu này. - Hồng y ngưng lời, nhìn xung quanh. Bục diễn thuyết trống không.
Có tiếng quần áo sột soạt ở cửa ra vào, rồi cánh cửa bị đóng sầm lại.
Giáo chủ Thị thần đã biến mất.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Giới thiệu
LỜI DẪN
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137