Đào Trung Sơn
Hồi 25
Tác giả: Đào Trung Sơn
Khi căn phòng rơi xuống nước và nước từ từ chảy vào phòng, thì mọi người đều cuống cuồng lên cả ...Đạo sĩ Thu Sơn mặt vẫn tỉnh như không, ông giơ đuôi thanh gươm đá lên dùng ngọc minh châu soi sáng chung quanh phòng.
Nhìn ông ung dung từ tốn đi lại quanh phòng mọi người sốt ruột phát điên lên.
– Chịu chết sao đạo sĩ ?
– Ta đang tìm lối thoát ...muốn sống phải bình tĩnh ...
– Bình tĩnh chờ phòng ngập nước rồi hết thở phải không ?
– Ta phải ra ngoài trước khi phòng này ngập nước ...Mọi người đều có thể lội được phải không ?
– Lội được hết nhưng sức người có hạn.
Đạo sĩ mĩm cười.
– Biết lội là tốt rồi ...
Đạo sĩ gõ gõ vào một bức vách rồi lắng tai nghe.
– Vách này bằng cây ...
Lữ Xuân tiến lại chỗ đạo sĩ lấy tay gõ lên vách.
– Đạo sĩ nói đúng, vách này bằng cây, nhưng làm sao ra.
Đạo sĩ không nói gì cả đưa lưỡi gươm đá và chỗ nước đang chảy từ bên cạnh vách vô ...lưỡi gươm đi đến đầu nước chảy vô mạnh đến đó.
– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng mình cùng lao vào tấm vách cây này ...Mình sẽ biến nó thành cái bè ...Mọi người leo lên đó ngồi ...ta sẽ đẩy bè cho ...ta bơi suốt ngày cũng không mệt.
Mọi người chưa kịp lao vào tấm vách, đạo sĩ mới đẩy khẽ tấm vách đã tung ra ...
Mọi người vội vàng bám lấy tấm vách, tấm vách bung lên mặt nước rất nhanh.
Khi tấm vách bung lên mặt nước thì mọi người thấy rõ mình đang ở hồ thuỷ tinh.
Đạo sĩ vừa bơi vừa đẩy tấm ván và hô lớn :
– Mọi người hãy lên tấm ván đi. Ván này dày đẩy nhưng nó là thứ gỗ rất nhẹ nên đảm bảo nổi rất cao trên mặt nước ...
Khi mọi người nhảy hết lên tấm ván rồi, đạo sĩ cũng nhảy lên một tay cầm gươm đá làm mái chèo. Tay kia mở hồ lô lấy thuốc đổ xuống hồ ...
– Mình phải phòng loài thuỷ quái mới được.
Ngay lúc đó có hai con chim ưng liệng trên trời, đạo sĩ Thu Sơn mỉm cười :
– Bạn ta đã về đảo, ông ấy biết chúng ta ngộ nạn cho chim ra đón. Thôi Lữ Xuân và Thiết Diện đi trước đi ...
Nói dứt lời đạo sĩ Thu Sơn huýt sáo, chim ưng xà xuống sớt Lữ Xuân và Thiết Diện đi ...
– Nhớ lại đón thêm nữa nhé.
Chim ưng bay đi loáng một cái trở lại. Đạo sĩ Thu Sơn ngồi trên bè gỗ ung dung nhìn trời nước cho tới khi chim ưng tới đón ông đi.
Vừa bước lên hoang đảo gặp bạn, đạo sĩ Thu Sơn đã cười ha hả.
– Này ông bạn, Lữ Hậu muốn mượn ông bạn hai con chim ưng để bà đi đán Hung Nô đấy, ông bạn chịu không ?
– Lữ Hậu đâu còn thì giờ đi đánh Hung Nô nữa ...Chứ ta đâu có tiếc chim ưng. Này vô đây, bữa nay ta đãi ông trà của Tần Thủy Hoàng.
– Trà của Tần Thủy Hoàng, chà món lạ đấy.
– Ta không nói dóc đâu ta mới được người bạn Lý Tư thuở trước tặng một ống trà núi Di Sơn, thứ trà tiến vua mà Tần Thủy Hoàng rất khoái dùng ...Thứ này uống tráng dương bổ thận lại mau tiêu nữa ...ta mới dùng một ống, còn một ống để dành ông ...
– Xin cảm ơn huynh.
– Này ông đi dưới hồ lúc này có thấy cá tôm thế nào không ?
– Lạ thật cá sấu biến đâu mất cả ...
– Triệu chứng vùng này sắp có địa chứng đấy ...
– Chừng bao lâu nữa ...
– Khoảng ba ngày nữa ...cá tôm rút xuống sâu, cá sấu cũng vậy ...
– Địa chấn lớn không ?
– Theo ta biết vùng này hay có địa chấn ...lần này nó nằm trong chu kỳ lớn đấy.
– Vậy lăng mộ trên núi Thu Phong sao ...
– Ta e khó an toàn.
– Có phải vì vậy ông về đây không ?
– Đúng ta về cốt để gặp ông cho ông biết cái gì cát bụi lại trở về cát bụi thôi ông không nên bon chen ...thôi, để ta bảo tiểu đồng pha trà uống ...Những người bạn của ông có cơ duyên đấy, uống chén trà của Tần Thủy Hoàng rồi chúng mình chia tay ...
– Tôi muốn mượn chim ưng ông trong chốt lát được không ?
– Tôi đã nói ông đừng bon chen ...nhưng bạn bè với nhau tôi không bao giờ hẹp với ông cả ...Thời gian không gấp đâu, uống trà đi rồi đi đâu thì đi, tôi cho ông mượn chim một ngày ...một ngày đủ không ...
– Tôi chỉ cần chừng mấy giờ thôi, tôi muốn nhờ chim đưa tôi và bạn bè tôi lên Nghênh Phong các trên núi Thu Phong.
– Tốt thôi, bây giờ mình uống trà ...nhớ là đừng bon chen, bon chen chỉ mệt óc thôi chẳng đi đến đâu cả.
Hết