Phần 2
Tác giả: Daphne Du Maurier
Đó là một ngày lạnh thấu xương. Mặt đất cứng như đá do sương giá gió đông thổi về, xám như tro. Biển đang động dữ dội với cơn triều đang dâng, đỉnh sóng bạc đầu và rãnh sóng có vách thẳng đứng, đổ ầm ầm lên bờ biển. Còn lũ chim, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Nat đóng cửa sổ và cửa ra vào rồi bước qua phòng mình.
Vợ ông đang ngồi trên giường, ôm trong lòng đứa con nhỏ, mặt nó bị băng. Đứa lớn ngủ cạnh bà. Bà ấy cho biết:
- Nó đang ngủ, cái gì đó đã làm nó rướm máu ở cạnh hai khóe mắt. Con Jill thì nói là chim mổ em nó chảy máu. Khi nó thức dậy, đã có cả bầy chim trong phòng rồi.
Bà ngước nhìn chồng, xem ông có nét nào đồng tình là chim tấn công không. Nét mặt bà ấy hãi hùng và sửng sốt, nhưng Nat không muốn cho vợ mình biết, chính mình cũng rúng động, ngỡ ngàng vì biến cố trong mấy giờ vừa qua.
- Bên phòng chúng có chim thật, chim chết khoảng năm chục con. - Ông ngồi lên giường, bên cạnh vợ.
- Chỉ tại thời tiết thôi, chắc chắn vậy, chỉ vì thời tiết.
Ông chỉ dám nói lơ mơ như vậy với vợ.
- Chúng không phải là những loài chim ta thường thấy quanh đây, chúng là những con chim phương Bắc bị cái lạnh đuổi xuống đây.
Bà ấy nhỏ nhẹ:
- Nhưng mà, anh Nat này, trời mới trở lạnh tối nay thôi, nên chắc chắn lũ chim đâu có đói. Vả lại ngoài đồng, đất mới cày, thiếu gì hạt và côn trùng cho chúng.
- Anh đã bảo em rồi mà, chỉ vì thời tiết, thời tiết làm chúng như vậy.
Mặt ông cũng xị xuống, mệt mỏi, bất lực như vợ ông. Hai người nhìn nhau một lúc, chẳng nói năng gì.
Nat bước ra cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trời nặng nề, xuống thấp và u ám. Những cánh đồng, những ngọn đồi màu nâu, mới hôm qua còn lấp lánh dưới ánh mặt trời, thế mà hôm nay chúng xám đen và trơ trụi. Mùa đông ảm đạm, chỉ qua một đêm đã chụp lên cảnh vật.
Bọn trẻ bây giờ đã thức dậy. Con Jill bây giờ đang nói tía lia, bé Johnny lại đang khóc thút thít. Khi xuống thang, Nat nghe thấy tiếng vợ ông đang an ủi, động viên các con.
Chẳng bao lâu, bọn trẻ cũng đã xuống tới dưới nhà. Nat đã dọn xong bữa ăn sáng cho chúng. Con Jill hỏi:
- Bố đã đuổi mấy con chim đi chưa, bố?
- Rồi. Chúng bay hết đi rồi, thấy không? Gió đông đã lùa chúng vào đây đấy."
- Con mong rằng chúng không bay trở lại đây nữa.
- Ừ. Bố sẽ đưa con ra xe buýt.
Con Jill có vẻ như đã quên hết cảnh hãi hùng đêm qua. Nó chạy thoăn thoắt trước mặt Nat, đuổi theo những chiếc lá. Cái mũ của cái áo trùm đầu đong đưa nhí nhảnh. Trong lúc đó Nat nhìn kỹ cái hàng rào cây xanh để tìm lũ chim, phóng tầm mắt qua hàng ráo quét cánh đồng, lướt qua cụm rừng nhỏ nhô lên sau căn nhà chính của chủ trại, nơi quạ to quạ nhỏ thường đậu, ông chẳng thấy con nào cả. Chẳng bao lâu, chiếc xe buýt qua trường đã leo lên đồi đến chỗ bố con ông.
Nat nhìn con lên xe, rồi quay gót đi về phía nhà ông chủ. Hôm nay ông không phải làm việc, nhưng muốn biết là mọi việc đều ổn cả. Ông tiến tới cửa sau, bà Trigg đang hát nghêu ngao ở đó, tiếng ra rả của cái radio như đệm đàn cho bà hát. Nat gọi lớn:
- Bà đó phải không, bà Trigg?
Bà ấy hiện ra ở cửa, miệng cười toe, phúc hậu.
- Chào ông Hocken. Ông có biết gió lạnh này từ đâu thổi tới không? Có phải từ Nga không? Tôi chưa thấy khi nào thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy. Radio loan báo còn lạnh lâu. Dường như có biến động gì đó trên bắc cực khuyên.
- Sáng nay chúng tôi không nghe tin tức. Sự thực là đêm qua chúng tôi gặp chuyện chẳng lành.
- Mấy cháu nhỏ không mạnh giỏi phải không?
- Không đâu.
Nat chẳng còn biết nói thế nào nữa. Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, nói tới chuyện bị chim tấn công đêm qua thì thật là tức cười. Nat cố nói sơ qua cho bà Trigg hiểu chuyện đêm qua, nhưng qua ánh mắt của bà ấy, Nat thấy chuyện của mình bà ấy cho cho là một cơn ác mộng do ăn phải đồ khó tiêu. Bà ấy vừa cười vừa hỏi:
- Ông có chắc là chim thật không đó?
- Bà Trigg này, còn có cả năm mươi con chim chết ở nhà tôi cơ mà, nào chào mào, nào hồng tước, đại loại là như vậy, còn nằm trên sàn phòng ngủ của các cháu. Chúng tấn công tôi, định mổ mắt thằng Johnny nữa.
Bà Trigg nhìn ông ra vẻ không tin.
- Thôi được, tôi cho rằng gió lạnh đã đưa chúng đến đây, khi lọt vào trong phòng, chúng chẳng còn biết chúng đang ở đâu nữa. Chắc là những con chim lạ, đến từ Bắc cực khuyên ấy.
- Không đâu, bà Trigg ạ, toàn là những loại chim thường thấy ở vùng này.
- Đúng là chuyện lạ.
- Lạ thật, không thể giải thích nỗi. Bà nên viết cho tờ Guardian. Họ có cách giải thích đấy. Nhưng thôi, tôi phải đi đây.
Nat theo con đường nhỏ về nhà. Vợ ông và Johnny đang ở trong bếp.
- Anh có gặp ai không?
- Tôi gặp bà Trigg. Bà ấy không tin chuyện của mình. Dẫu sao thì trên đó vẫn bình yên.
- Anh nên lượm mấy con chim chết đi. Em không dám vào đó dọn giường chiếu của tụi nhỏ. Thấy chúng em sợ lắm."
- Có gì mà phải sợ? Chúng chết rồi mà!
Nat cầm một cái túi lên lầu, bỏ mấy cái xác chết cứng vào từng con một, đúng năm mươi con tất cả. Toàn là những loại chim thường đậu ở hàng rào, chẳng con nào lớn hơn một con chim cu. Chắc là chúng phải sợ hãi lắm nên mới dữ tợn như đêm qua. Xách túi xác chim ra vườn. Nat mới thấy vấn đề. Mặt đất đông cứng như đá, tuy chỉ có gió đông, không có tuyết, chẳng có gì khác lạ trong mấy giờ qua. Thật là lạ, thật kỳ cục. Ông vẫn thấy cái đỉnh trắng của con đê chắn sóng. Ông quyết định mang lũ chim ra bờ biển chôn.
Ra tới đầu mỏm đất của bán đảo, sức gió quá mạnh, thiếu điều Nat không còn đứng vững được nữa. Triều đang xuống, bão biển trải ra xa. Ông tiến bước lạo xạo qua dải đá cuội, đến chỗ cát mềm còn ướt. Quay lưng ra hướng gió, ông mở túi ra.
Ông dùng gót chân xoáy một cái lỗ trên cát mềm, định vùi chúng ở đây. Nhưng cơn gió đã hất tung lũ chim lên, y hệt như chúng đã sống lại và bay trốn ông, nhẹ nhàng như lông và tỏa ra trước mặt. Ông tự nói với mình, thủy triều rút sẽ cuốn chúng theo ra biển.
Ông phóng tầm mắt ra biển khơi, nhìn những con sóng bạc đầu, trải trên mặt biển như những lọn tóc. Những con sóng lớn nhô lên như những vách thẳng đứng rồi gục đầu xuống, vỡ òa. Vì là lúc thủy triều xuống nên tiếng gầm của sóng ở xa, nghe xa xa, không ầm ầm sấm sét như thủy triều lên tràn bờ. Rồi thình lình ông thấy bọn chim. Những con hải âu, xa tít ngoài kia, đang cưỡi sóng. Những thứ lúc đầu ông cho là những đỉnh sóng bạc đầu thì lúc này ông thấy chính là lũ chim hải âu. Hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn con... Chúng nhấp nhô theo đỉnh sóng và trũng sóng, đầu đổi hướng gió. Chúng như một hạm đội buông neo chờ triều lên.
Nat quay lưng, bỏ bờ biển, leo dốc về nhà. Phải có một ai đó biết chuyện này chứ. Phải có một người nói cho họ biết. Gió đông và thời tiết đã đang gây một biến cố, mà điều này thì Nat mù tịt.
Khi gần tới nhà, ông đã thấy vợ đón ở cửa. Bà ấy hào hứng báo cho ông biết:
- Anh Nat ơi, có tin ở trên đài. Họ mới đọc một thông báo đặc biệt. Chuyện mấy con chim không chỉ xảy ra ở đây, mà xảy ra ở khắp nơi, ở Luân Đôn, trên toàn quốc. Một chuyện gì đó đã xảy ra cho loài chim. Vào đây nghe, anh. Họ đang phát thanh lại thông báo.
Cả hai vợ chồng ông vào bếp nghe thông báo.
“Bản tin chính thức của Bộ nội vụ, lúc mười một giờ sáng nay. Các báo cáo mỗi đầu giờ của các nơi trên toàn quốc, gởi về Bộ nội vụ, cho biết một số lượng lớn khác thường chim chóc, tập trung vào các thành phố, thị xã, thị trấn, vào các làng và các vùng tự nhiên xung quanh. Chúng gây nên mọi thứ ách tắc, gây nhiều thiệt hại đôi khi còn tấn công cả những người đi lẻ loi. Hiện nay một luồng không khí lạnh từ Bắc cực đang thổi qua nước Anh, làm cho chim chóc, với số lượng rất lớn phải di trú về phương Nam ấm áp hơn. Vì quá đông, chúng bị đói trầm trọng, nên đôi khi tấn công cả người. Chính phủ khuyến cáo các chủ hộ phải tăng cường gia cố cửa sổ, cửa lớn, ống khói nhà, tìm các biện pháp hữu hiệu để bảo vệ trẻ em. Bản tin chi tiết chính thức sẽ được phát thanh sau.
Bản tin làm Nat rất kích động, ông nhìn vợ với vẻ đắc thắng.
- Thấy chưa, sáng nay anh đã bảo ngay với em là phải có một cái gì không ổn mà. Và ngay lúc này đây, ở ngoài biển bãi mỏm, hàng ngàn hàng vạn con hải âu đang cưỡi sóng, chờ đợi một cái gì ấy?
- Chúng đợi cái gì, anh Nat?
Ông nhìn bà, nói nhỏ:
- Anh không biết.
Ông bước tới cái hộc tủ nơi ông cất cái búa và các dụng cụ khác.
- Anh đang định làm gì đó, Nat?
- Kiểm tra các cửa sổ và các ống khói như đài đã khuyên.
- Anh nghĩ là lũ chim sẻ, chim tước sẽ phá được cửa sổ đóng chắc để vào nhà à? Tại sao chúng phải vào nhà và làm cách nào chúng phá được cửa sổ?
Nat không trả lời. Ông không nghĩ tới lũ chim sẻ, chim ri, mà nghĩ tới lũ hải âu kia. Ông lặng lẽ lên lầu làm việc suốt buổi sáng còn lại, lấy gỗ bít kín các cửa sổ phòng ngủ, chặn ngang phía cuối ống khỏi.
- Ăn cơm, ông nó ơi! Vợ ông gọi vọng lên từ phía nhà bếp.
- Vâng, tôi xuống đây.
Cơm nước xong, trong khi vợ ông rửa bát, Nat mở radio nghe bản tin một giờ. Họ phát thanh lại bản thông báo nhưng phần tin tức được khai triển chi tiết hơn.
“Các bầy chim gây xáo trộn ở mọi vùng. Đặc biệt ở vùng London, vào mười giờ sáng nay, bầy chim đông nghẹt như một đám mây đen lớn. Chúng xà xuống đậu trên nóc nhà, cửa sổ, gờ tường, ống khói. Các loại chim gồm sáo, tước, chim sẻ nhà, ở nhiều vùng khác còn có các bầy bồ câu lớn, chim chích năm màu, hải âu đầu đen là loại thường thấy dọc sông London. Bầy chim tạo nên một cảnh tượng khác thường, người ta bỏ dỡ công việc trong sở, hàng quán, túa ra đông nghẹt các đường. Vỉa hè, xe cộ kẹt cứng trên nhiều trục giao thông chính."
Giọng phát ngôn viên rất mượt mà, lôi cuốn khiến Nat có cảm tưởng người ta nhìn vấn đề một cách hời hợt và cố tình viết thành một truyện vui hay. Chắc còn hàng trăm người như người xướng ngôn này, chưa biết thế nào là phải chiến đấu với bầy chim trong bóng tối. Nat tắt đài, đứng dậy, bắt đầu gia cố các cửa sổ nhà bếp. Vợ ông đứng đó xem ông làm việc, bé Johnny bám cạnh chân mẹ. Bà ấy gợi ý:
- Lẽ ra người ta phải điều động quân đội bắn vào bầy chim chứ.
- Để xem họ có thử giải pháp ấy không. Nhưng làm sao mà họ nảy ra được ý kiến đó chứ?
- Em chẳng biết nữa, nhưng họ phải có một biện pháp nào chứ. Phải làm một cái gì chứ?
Nat tự nghĩ, chắc chắn lúc này 'họ' đang suy nghĩ về vấn đề. Nhưng dù 'họ' có dùng biện pháp nào ở London và các thành phố lớn thì cũng chẳng giúp ích gì ở đây được, một nơi cách London đến ba trăm dặm. Nat hỏi vợ:
- Làm cách nào chúng ta đi mua thực phẩm được?
- Ngày mai là ngày đi chợ, anh biết đó. Em không có thói quen trữ thực phẩm. Đến ngày kia ông hàng thịt mới giao hàng. Ngày mai vào phố chợ thế nào em cũng mua về được một thứ gì.
Nat không muốn làm vợ sợ, ông đích thân mở chạn xem thịt mỡ, bơ... mở thùng bát đĩa nơi bà ấy để đồ hộp. Gia đình có thể cầm cự được vài ngày.
Ông tiếp tục đóng chặn các tấm ván qua cửa sổ, à còn nến nữa, ông thấy nhà mình còn rất ít nến. Phải bảo bà ấy ngày mai mua thêm mới được. Thôi, đành cho bọn trẻ đi ngủ sớm tối nay vậy. Vậy đó, nếu...