Tập 4
Tác giả: Diệu Hạnh
Những điếu thuốc thi nhau đỏ rực trên cánh môi Thạch Du, và anh không biết mình ngồi hút như thế đã bao lâu rồi ? Cứ hết điếu này tàn thì điếu khác lại tiếp tục đốt lên...
Hít một hơi rồi nhả khói, những sợi khói bay vòng tròn mà anh đang quanh quẩn. Giá cho sự suy tư này cũng sẽ như làn khói mỏng kia tan biến vào cỏi mông lung.
Sự suy nghĩ đã làm Thạch Du cứ đi tới đi lui mãi trong phòng, đến khi bóng chiều đổ dài trên hè phố tự lúc nào mà anh cũng không hay.
Đôi lúc anh cũng không hiểu vì sao mình lại đùa với cô ấy một cách tàn nhẫn như vậy !
"Sĩ diện hay tự ái cá nhân" Thạch Du cũng không lý giải, anh chỉ biết rằng mình muốn làm cho cô ta "bẽ mặt mà thôi"...và một điều nữa là Thạch Du muốn chứng tỏ mình không hề bị xao động bởi làn môi và khóe mắt "đàn bà" mà thôi. "Đàn bà ! Hãy tránh xa điều đó"...
Lời nguyền của Thạch Du đã cay đắng nhắc nhở mình thực hiện trong mấy năm nay...có tiếng bước chân thật khẽ rồi cánh cửa phòng bị gõ nhẹ. Du lên tiếng :
− Ai đó ?
− Tôi đây cậu Du à !
− Thí Quốc hả ? Có chuyện chi không thím ?
Thạch Du mở cửa phòng, thím Quốc không vội vào mà nhìn quanh rồi lắc đầu :
− Sao cậu hút thuốc nhiều thế ? Không hay đâu !
Du cười nụ :
− Lâu lâu phá lệ thôi thím ạ ! Chớ bình thường tôi cũng ít hút lắm.
Giọng thím Quốc nhu khuyên răn .
− Tôi thấy cậu sống đơn chiếc nên khuyên lơn vậy thôi. Sức khỏe là quan trọng cậu phải tự chăm lo lấy mình chứ ?
− Cám ơn thím Quốc.
− Cậu giận tui à ?
Thạch Du cười khì :
− Đâu có ! Sao tôi lại giận chứ ? Hơn nữa chú thím lúc nào cũng là người thân thiết bên tôi.
− Nhưng thú thật vợ chồng tôi đâu có thể ở cạnh cậu mãi đâu... Cậu Du này, nên sớm kiếm một người ý hợp tâm đầu để cuộc sống có ý nghĩa hơn...
Thạch Du nhìn sững khiến thím Quốc giựt mình, chính bà cũng không ngờ mình lại nói tỉnh tuồng như vậy.
− Tôi biết sống cho mình thím yên tâm đi ! À ? Sao hôm nay thím lại nói với tôi những điều này.
− Tôi chỉ muốn cậu vui vẻ...Hơn nữa vài hôm nữa tôi cũng về quê rồi tôi không yên tâm khi trong gia đình này thiếu bàn tay chăm sóc và vén khéo của phụ nữ.
− Chú Quốc đã dò tìm và nhắn với vú Hà rồi,,,thím cứ yên lòng đừng bận tâm về những việc cỏn con đó, khi thím chưa lên đây mọi việc vẫn thế này...Có gì xảy ra đâu.
Có vẻ hơi phậ ý, giọng bà nghe như trách hờn :
− Tôi biết ! Bởi vì "không có mợ thì chợ vẫn đông" mà. Không có Vú Hà, không có tôi thì cậu vẫn thuê được người khác...
Thạch Du vội khỏa lấp :
− Tôi không có ý nghĩ thế đâu thím Quốc à ! Thôi được cứ từ từ tôi sẽ nghe theo lời "khuyên" của thím mà...
Thạch Du thấy rõ vẻ tươi tỉnh thể hiện trên nét mặt thím Quốc mà nghe lòng vu vơ một nỗi buồn...
oOo
Kiều Tiên ngồi mơ màng bên khung cửa sổ. Lá thư chị Kiều Trang gởi về như hứa hẹn một viển ảnh huy hoàng, nhưng sao Kiều Tiên không thấy vui, nàng ơ hờ bên lá thư đọc dở dang. Chính Tiên cũng không ngờ chị mình lại có đầu óc thực dụng đến như vậy ? Cái gì đã làm thay đổi chị ấy ? Tiên nhớ ngày xưa chị và anh Thạch Du đã có những ngày yêu đương đẹp lắm cơ mà, chẳng lẽ đó chưa phải là Tình yêu như chị nói...
Ôi sao rắc rối và khó hiểu quá, còn nàng tâm trạng bây giờ là gì ? Liệu có gọi là cảm xúc Tình yêu chưa ?
Thủy Liên đến, con nhỏ ào lên phòng Kiều Tiên ngay, dáng vẻ cười buồn. Tiên hỏi bạn :
− Chàng đâu mà trông sầu thảm vậy ?
− Xù rồi !
− Hả ? Mày nói thiệt ?
Thủy Liên ngã người lên chiếc ghế bố :
− Mày cho là tao đùa sao Tiên ? Tao đã chia tay hoàng hôn với hắn rồi.
− Có thể dễ dàng vậy sao ?
Thủy Liên lại nhún vai tỏ cử chỉ bất cần :
− Gì mà đến nỗi "khó và dễ" hở nhỏ ? Cứ yêu đi rồi sẽ biết.
"Tình yêu như cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu khi buồn nó bay" Vậy đó.
− Chẳng có gì là ghê gớm cả ?
Hình như Kiều Tiên vẫn lấy làm thắc mắc :
− Anh Tân chấp nhận sao ? tao thật không hiểu nỗi cái gì gọi là Tình yêu tha thiết của hai người. Mày đã chối bỏ bao nhiêu người để trái tim chỉ chao đảo vì Tân. Cớ sao bây giờ lại thế ?
− Mày sao giống "ông cụ" nhà tao quá...Hỏi thắc mắc mãi..., nghĩ cũng lạ . Khi tao chọn "hắn" thì mọi người cũng bảo suy nghĩ kỹ...Giờ nói tiếng chia tay cũng hỏi suy nghĩ kỷ chưa ?...Quái gì phải nghĩ, phải suy tư chứ ? Không hợp, không thể chịu đựng được thi " Goodbye" là xong, đễ đến mai mốt thì "guốc bay" mệt lắm...
− Con quỉ ở đó còn giởn.
− Thật chứ không đùa. Không giởn ! Thôi đừng tán gẫu nữa, đi nhanh lên.
− Đi đâu ?
− rạp Bến Thành có một chuơng trình ca nhạc hay lắm. Toàn ca sĩ trẻ có tên tuổi. Tiên à ? Mày làm gì lóng ngóng nhìn tao hoài vậy ? Cô tiên trên trời rơi xuống phải Không ?
Kiều Tiên đã nhận ra sự khác lạ của Thủy Liên qua cả ánh mắt và lời nói, chứng tỏ nó không dễ dàng mà chia tay Tình yêu như thế. Vậy đã có chuyện gì đã xãy ra ? "Mình phải tìm hiểu và an ủi nó vậy ?" Kiều Tiên thầm nghĩ và cô hua vọng mình sẽ khám phá, sẽ an ủi nó lúc đi chơi này...
Niềm vui như hòa theo bước chân hai cô gái...
− Nó hát hay không Tiên ? Nó đẹp không Tiên ?
Lời nói của Thủy Liên lại giống như người đang say, Kiều Tiên nhìn lên sân khấu, rồi nhìn sang cô bạn. Quả tình Kiều Tiên không sao hiểu nỗi câu hỏi của bạn.
− "Nó nào ?"
− Mẫn An ! Cô gái mà mày nói Hua Diễn đang nhờ người lăng xê lên đó.
− Vì sao lại lôi con nhỏ đó vào đây.
− Hôm qua tao thấy nó và anh tân ở phòng tập hát, họ có vẻ thân thiện...
Kiều Tiên phá lên cười :
− Thì ra là "ghen" đó hả cô nương ? Mi thật khờ quá. Con nhỏ đó mà hat1 hay gì ? Nghe đâu đang tập luyện bởi vì sở trường của nó là "sáu câu vọng cổ" mà thôi, mày thấy có dễ quê không '
− Vậy sao nó lại đi hát ở các nhà hàng ?
− Vì ông Diễn si nó nên mới nhờ người lăng xê nó lên, con nhỏ lún lắm, chắc tại vì "mùa nước nỗi nên lúa trôi...lên tới đây".
Thủy Liên không cười trước lời nói đùa của Kiều Tiên. Cô đang ngẫm cho mình những điều suy tính.
Kiều Tiên nhìn bạn thở dài. "Xem ra yêu và không yêu đều có những cái khổ cả..." Nhất định Tiên phải "tiếp cận Mẫn An nhiều hơn nữa..."
oOo
Mẫn An lao vào công việc một cách máy móc, mà quên bẵng đi việc tìm kiếm cha mẹ ruột như lời má nuôi cô từng căn dặn trước khi qua đời...
Nhưng suy cho cùng Mẫn An chẳng biết phải đi tìm nơi đâu. Bởi vì người phụ nữ tên Lý má nuôi bảo sẽ cho cô biết ít nhiều câu chuyện thì lại bặt tâm không rõ địa chỉ...Mẫn An chẳng mảy may hy vọng. Cô lại tần ngần ngồi mở chiếc hộp đựng hai di vật kỷ niệm ra...Sự đi tìm quả thật là mong manh. Thôi thì cứ phó mặc mệnh trời, và chờ sự dun dủi nào vậy. Mẫn An lại nhìn đồng hồ nơi cổ tay An bây giờ đã không còn là chiếc đồng hồ thế kỷ nữa, cũng đúng thôi vì dù sao bây giờ nàng cũng đã là một ca sĩ trên sân khấu rồ, dù chỉ một ca sĩ không chuyên...Mẫn An lại thở dài, lại nghĩ đến chiếc đồng hồ của Kiều Tiên hôm nào mà xuýt xoa mà ao ước. Biết đến baơ giờ cô mới sắm được một vật có giá trị như thế, trong khi An một thân một mình chống chọi giữa cuộc sống đời thường này ? Cao sanh ơi ! Người bất công quá ! Cha mẹ ơi ! hai người có còn sống trên cỏi đời này không ? Xin hãy cho con niềm tin và sức mạnh...
− Làm gì thẫn thờ ra vậy ? Một bàn tay đặt lên vai. Mẫn An trở về thực tại.
− Diễn đến đấy à ?
− Em không đi hát cho nhà hàng nữa thật sao ?
Mẫn An thành thật :
− Từ hôm đụng độ với tên Định. Em cảm thấy rất lo sợ mỗi khi đi hát, hắn giống như bóng Mẫn An lúc nào cũng rình rập chực chờ...Em không còn tâm trí để hát.
− Nghe đâu hắn chỉ đến vũ trường Sao Mai thôi có gì đâu mà em sợ.
− Nhưng đất Sàigòn này cũng không lớn lắm, đến nỗi hắn tìm không ra.
Hua Diễn nheo mắt nhìn Mẫn An, giọng thật lạnh :
− Thế em quyết định bỏ cuộc thật à ? Em có biết tôi đã vì em mà phí bao công sức chưa ?
− Anh Diễn ! Sao lại nặng lời với em...Đúng ra cũng vì nghe anh động viên thuyết phục chớ từ khi bỏ ước mơ đeo đuổi thì em cũng chả còn nghĩ đến có ngày đứng trên sân khấu dù ở lảnh vực nào.
Giọng Hua Diễn vẫn nặng nề chì chiết :
− Nhưng em đã không vì anh. Em làm anh thất vọng lẫn ngán ngẫm rồi Mẫn An ạ. Cố nhờ người lăng xê, tâng bốc để giới thiệu em đến nhà hàng này, vũ trường nọ, tụ điểm kia thế mà trong một chốc em nói bỏ là bỏ.
Mẫn An sững người trước những lời nói của Diễn, thi anh đã buông thêm:
− Thật sự hôm nay anh đến đây là cũng định nói thẳng với em về vấn đề này. Tôi mệt mỏi chán chường lắm rồi...và cũng không rỗi hơi để làm những chuyện tầm phào nữa. Coi như những gì tôi giúp em lâu nay là một sự cho vay vậy...Em sẽ hoàn trả lại cho tôi một cách sòng phẳng...
Mẫn An chết trân trên ghế và nhìn không chớp vào Huy Diễn như muốn lường trước coi những lời anh nói là thật hay chơi...Huy Diễn hoàn toàn dửng dưng ! Chứng tỏ anh đã tính toán rất kỷ khi nói...