Chương 6
Tác giả: Diệu Hạnh
Sau buổi tối đáng ghi nhớ ấy, sáng hôm sau, ông Đại gợi ý cho 2 vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài .
Cát Tường rất muốn từ chối . Nhưng cô kịp khôn ngoan không thốt ra lời, trước nét mặt lạnh băng của Thành .
Lâm Thành cười đáp lời cha:
− Ba ạ! Con muốn đến công ty thay ba điều hành công việc, con đã nghỉ lâu rồi . Bây giờ cuối năm, con chắc công việc nhiều lắm .
Ông Đại hiền từ:
− Công việc làm cả đời con ạ . Còn ngày vui thì chỉ đến một lần trọn vẹn một tuần, mười ngày thôi . Con cứ yên tâm dẫn Cát Tường đi chơi, sau đó về giúp ba cũng được .
Lâm Thành dùng chân đạp nhẹ lên chân Cát Tường, ra hiệu cho cô tham gia ý kiến .
Anh từ tốn:
− Ba ơi! Thương trường những ngày cuối năm luôn cam go, con không muốn ba cực thêm nữa . Con đui mù, bỏ mặc công việc lên vai ba quá lâu rồi . Bây giờ thì 1 giờ con cũng quý, con không cho phép mình nghỉ ngơi .
Ông Đại vỗ vai con trai:
− Cha con mình sao cũng được . Nhưng con phải nghĩ đến vợ con . Thiên hạ họ sẽ đồn lên, cho là cha con mình keo kiệt, bủn xỉn đến mức không để con đi hưởng tuần trăng mật . Đừng làm ba khó nghĩ, con ạ .
Cát Tường cúi đầu nhỏ nhẹ:
− Thưa ba, không đi bây giờ thì chờ dịp khác . Công việc thư thả, tụi con đi cũng được ba ạ . Đời bây giờ mình sống cho mình thôi ba, nghĩ đến thiên hạ làm chi . Hơn nữa, con cũng đang ôn thi để chuẩn bị cho kịp thi học kỳ, rồi công việc trực ở bệnh viện, con không dám nhờ ai, bởi con còn là sinh viên . Ba đừng bận tâm nữa nha .
− Còn ba mẹ bên nhà ?
− Con sẽ thưa rõ cho ba mẹ hiểu . Con tin mọi người sẽ thông cảm cho tụi con thôi .
− Ba rất sợ mọi người cho ba là kẻ hà khắc, keo kiệt với con .
Cát Tường cong môi:
− Ba à! Con xin ba đấy, ba đừng nghĩ đến chuyện này nữa . Ba hứa đi ba .
Ông Đại đành gật đầu:
− Được rồi . Hai đứa nói vậy, ba không ép nữa . Nhưng nhớ, khi nào con thi xong, nhất định thực hiện một chuyến đi du lịch bù lại đó nha .
Cát Tường nhoẻn cười:
− Gì chứ, được đi chơi không, không tốn tiền, con chẳng từ chối đâu ba .
Lâm Thành hỏi Tường:
− Bây giờ em đến lớp hay sao ?
Cát Tường gật đầu .
Ông Đại gật đầu:
− Ây da! Không được đâu . Muốn gì đi nữa, bây giờ Thành phải đưa Cát Tường về nhà đã .
Cát Tường ngơ ngác:
− Ba cho con về nhà con ư ?
Ông Đại giải thích:
− Không phải vậy . Phong tục của Việt Nam chúng ta bao đời nay . Con trai cưới vợ xong, ngày hôm sau phải làm lễ lại mặt nhà vợ .
Lâm Thành thật thà:
− Con đang định hỏi ý kiến ba về chuyện này . Về nhà Cát Tường, con phải đem gì không hả ba .
Cát Tường hớt ngang:
− Về thăm nhà là may mắn cho em rồi, còn quà cáp chi nữa .
Ông Đại cười giòn:
− Thông lệ tập quán mà con . Lại mặt nhà vợ, con mua cặp gà, 1 con trống 1 con mái, gà tơ vàng nha con . Lạng trà, cặp rượu nữa là đủ rồi . Mọi thứ ba đã biểu thím Tư bây lo đủ rồi .
Cát Tường cúi đầu:
− Con cám ơn ba, ba chu đáo quá .
− Không nên khách sáo với ba chứ con dâu . Muốn trả ơn ba cũng dễ thôi . Bằng giờ sang năm mới, cho ba 1 cục cháu nội là được .
Chúa ơi! Đúng là người già, trăm người y hệt nhau, cứ cưới dâu về là đêm trông ngày mong cháu nội . Có biết đâu con cái mình vẫn chăn gối lạnh lùng . Tránh ánh mắt ông Đại đang nhìn cô thật trìu mến, Cát Tường cố đóng tròn vai diễn:
− Con hứa thi xong sẽ sanh cho ba một đứa cháu nội đích tôn .
− Ba không quan niệm trai gái như người ta đâu . Thời buổi này, con gái hiếu để hơn cả con trai . Chỉ cần gia đình hạnh phúc, vui vẻ thôi con .
Lâm Thành cầm tay cha:
− Con hiểu ý ba rồi . Bây giờ con đưa ba về phòng, ba nghỉ thêm ít giờ nữa nha . Cả ngày hôm qua, ba cũng vất vả vì tụi con rồi .
− Ba thấy vui lắm . Trong đời ba bây giờ hoàn toàn mãn nguyện, bởi ba đã làm trọn lời hứa với mẹ con rồi . Các con cứ đi đi . Cho ba gởi lời cáo lỗi ông bà sui nha .
15 phút sau, Lâm Thành đã cùng Cát Tường ra xe .
Nhìn 2 người khoác tay nhau bước lên chiếc Toyota màu đen đời mới, ông Đại nở nụ cười mãn nguyện .
Về nhà, Cát Tường quên phức Lâm Thành . Bỏ anh ngồi tiếp chuyện ba mẹ, cô phóng lên thang lầu đi nhanh về phòng mình .
Gặp dì Thủy đang sửa soạn đến nơi tập diễn, Cát Tường trêu dì:
− Mỗi ngày nhìn di, cháu càng thèm được chiêm ngưỡng dì đấy . Ra đường, dì phải kiếm vệ sĩ cho mình đi, kẻo lại không dứt nổi những cái đuôi bám dai đó dì .
Lệ Thủy nhún vai:
− Dì thấy mình già đi thì có . Bằng chứng là cháu đã có chồng, còn dì vẫn sô lô, nghĩa là dì cháu "xí" chứ không đẹp đâu .
− Cháu nói thiệt chớ bộ .
Lệ Thủy cười giòn:
− Tất nhiên đẹp hơn nhiều người, mới được làm người mẫu chớ . Nè, đêm tân hôn có gì lạ không, kể dì nghe coi .
Cát Tường thản nhiên:
− Chuyện vợ chồng, ai kể cho được . Muốn biết, dì lấy chồng đi, sẽ được nếm mùi thôi .
Lệ Thủy phì cười:
− Khiếp! Chồng của cháu đẹp trai cỡ ấy mà cháu ví như 1 món ăn, nếm mới biết mặn ngọt cay đắng .
− Dì tài suy đoán tào lao thì có . Ý cháu muốn nói, dì muốn biết sự ly kỳ của đêm tân hôn, dì hãy lấy chồng là biết .
Lệ Thủy nheo mắt dụ khị:
− Này Tường! Chắc ... ngỡ ngàng lắm phải không ? Cháu chưa yêu bao giờ, nên tránh sao khỏi sự lo lắng, đúng không ?
Cát Tường lắc đầu:
− Cháu không biết gì hết . Đêm qua cháu ngủ say như chết, Thành cũng vậy . Thoạt đầu hơi lạ nhà, lạ giường chút chút, sau mệt quá, cháu ngủ luôn .
Lệ Thủy trợn mắt:
− Nghĩa là cháu vẫn còn con gái ?
Cát Tường nhăn nhó:
− Mệt dì quá . Không là con gái chẳng lẽ sau đêm ở nhà người ta, cháu hóa thành con trai à ?
− Ôi trời! Con bé này ngốc kinh khủng! Con gái ở đây là còn trinh, là chưa ngủ với đàn ông ấy .
Cát Tường suy nghĩ 1 chút:
− Hồi đêm cháu và Thành ngủ chung giường đấy thôi . Bây giờ cháu vẫn là cháu nè .
Lệ Thủy cười ngặt nghẽo:
− Lạy chúa! Sao cháu tôi ngốc vậy chứ . Sắp làm bác sĩ đến nơi rồi còn không phân biệt được thế nào là còn con gái, thế nào là trở thành đàn bà hay sao ấy ?
Đến lúc này, Cát Tường mới hiểu ra câu hỏi của dì mình . Cô la chói lói:
− Cái dì này! Nói gì đâu không . Cháu và Thành chưa ... chưa đi xa hơn đâu . Thôi, cháu không nói chuyện với dì nữa đâu . Cháu phải vào phòng của cháu đã .
Dứt câu, cô đi nhanh về phía phòng của mình . Cát Tường chuồi người xuống nệm, cô đưa mắt nhìn quanh . Tất cả vẫn ở nguyên vị trí của nó, như cô đã sắp đặt bao năm nay . Lọ hoa trên bàn vẫn tươi rói 1 bông hồng nhung tuyệt đẹp . Chắc Bảo Tuấn muốn những gì của chị Ba phải được giữ nguyên như cũ . Chỉ có thằng nhóc là quan tâm nhiều đến Tường .
Nghỉ ngơi 1 hồi, Cát Tường ngồi bật dậy mở tủ áo . Đã vơi đi phân nửa số đồ cô có, nhưng tủ áo vẫn còn rất nhiều bộ kỷ niệm của cô . Mỉm cười, Tường rút bộ đồ sọc kẻ mặc nhà, đi nhanh vào phòng tắm .
Ít phút sau, cô đã trẻ trung lí lắc trong bộ đồ rất ư con trai này .
Nằm trở lại giường, cô quyết định ngủ . Đêm qua, tiếng là ngủ chứ có đã nhắm mắt đâu . Hôm nay ngày nghỉ, phải ngủ bù thôi .
Quên phức chuyện Thành dưới nhà, Cát Tường bình thản ngủ, như cô chưa hề bị ràng buộc điều gì .
Bà Bảo Lộc niềm nở:
− Hai đứa ở lại dùng cơm với ba mẹ rồi hãy về nhà .
Lâm Thành gật đầu .
− Dạ, hôm nay con còn nghỉ, sẽ ở lại để Cát Tường vui với gia đình .
Bà Bảo Lộc dọ hỏi:
− Con có tính đi đâu chơi chưa ?
Lâm Thành cười gượng:
− Chắc tụi con không đi xa, mẹ ạ .
Bà Lộc ngạc nhiên:
− Sao lại thế con ? Hay ba con bên nhà không được khỏe ? Mẹ có thể cho Bảo Tuấn sang bển chăm sóc ba con chứ ? Gia đình chúng ta danh giá, chúng con không đi hưởng tuần trăng mật, thiên hạ coi thường mình đó con .
Lâm Thành từ tốn:
− Dạ . Hồi sáng ba con định mua vé cho vợ chồng con sang Thụy Sĩ, nhưng tụi con xin ba đừng bày vẽ nữa . Tốn kém không nói, còn công việc của công ty con, mấy tuần nay công việc ngút đầu mẹ ạ . Một năm con trốn lánh mọi người, trút gánh nặng sự nghiệp lên vai cha già bệnh tật của ba con . Nay con đã hoàn toàn đảm đương được công việc, con muốn thay ba con .
Bà Bảo Lộc vẻ không vui:
− Công việc cả đời, chỉ sợ sau này con không có sức lo thôi . Còn đám cưới, tuần trăng mật chỉ 1 lần có trong đời, Cát Tường đã không cân nhắc, so bì khi trao cuộc đời vào con, mẹ nghĩ con đừng để con bé thiệt thòi .
Lâm Thành đành thú thật:
− Chuyện này Cát Tường cũng đồng ý, cô ấy đang ôn thi . Từ từ rồi đi sau .
Bà Bảo Lộc lắc đầu:
− Thiệt tình, mẹ không thấy ai như tụi con, điều kiện có không chịu đi . Người ta ước ao được đi thì không có tiền . Cứ lần lừa mãi, khi có con rồi thì hết đi đâu đấy .
− Mẹ yên tâm . Tụi con còn trẻ, chờ Cát Tường thi cử xong, tụi con mới dám có con mẹ ạ .
− Tụi con bây giờ đúng là sướng, muốn gì được nấy . Ngặt nỗi ba con yếu lắm rồi đó, ổng chỉ có vỏ ngoài che mắt thiên hạ, vì bấy lâu con đau ốm, ổng phải ráng chèo chống . Bây giờ con yên bề gia thất rồi, con nên sớm có cháu, cho ông mừng . Người già, khi bóng xế về chiều, vàng bạc châu báu cũng không bằng cháu con đầy nhà đâu .
Lâm Thành xúc động:
− Con cám ơn mẹ . Chuyện này để con bàn lại với Cát Tường .
Bà Bảo Lộc gắt ngang:
− Con bé ấy tính khí ngang bướng, chả rõ sao nó lại chịu lấy chồng . Đêm qua, mẹ cứ bồn chồn không yên, chỉ sợ con bé gây nên rắc rối . Thành này! Con phải nhớ đừng quá mềm mỏng với nó nha . "Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở ban sơ mới về". Quyền làm chồng, con phải tận dụng tối đa, nhớ đấy .
Lâm Thành tủm tỉm cười .
Thì ra mẹ vợ anh cũng muốn anh trị cô gái cưng của bà vào khuôn khổ . Lạy chúa lòng lành . Nếu mẹ anh mà biết chuyện đêm qua của Cát Tường, không biết bà cười, hay giận cô con gái cứng đầu nữa .
Chị giúp việc đi lên lễ phép:
− Thưa bà, cơm đã xong cả rồi . Cháu mời ông bà và cậu xuống dùng cơm .
Bà Bảo Lộc gật đầu:
− Chị bày sẵn bàn đi, để tôi lên gọi ba con Tường .
Bước được 1 bước, bà bỗng nhăn trán:
− Ô hay! Nãy giờ con nhỏ này đi đâu vậy kìa ?
Lâm Thành từ tốn:
− Chắc cô ấy trên phòng đó mẹ, để con lên kêu .
Bà Lộc nghiêm giọng:
− Con để nó cho ta . Con xuống phòng ăn trước đi .
Bảo Tuấn cười cười, thông báo:
− Chị Ba ngủ say quá trời luôn, con kêu mấy lần không được .
Bà Lộc kêu lên:
− Ấy dà! Con bé này, đã bảo rồi, không thể không cho nó bie6't qua bài học phép tắc lễ nghi .
Lâm Thành vội vã:
− Con xin mẹ đừng rầy Cát Tường . Tại cả ngày qua cổ mệt mỏi, đêm lạ nhà khó ngủ đó thôi . Mẹ cứ để Tường ngủ .
Nghe Thành nói thế, bà Lộc mới thôi không gọi Cát Tường .
Ăn uống xong, Thành xin phép ba mẹ Tường về công ty, chiều ghé đón vợ, vì Cát Tường còn ngủ . Bà Lộc 1 lần nữa đồng ý .
o O o
Lâm Thành cho xe chạy đến một quán cà phê nằm ở phía ngoại ô thành phố .
Nhìn bề ngoài, đây đúng là quán cà phê bình dân nhất, nhưng những người đến đây phần đông là những người sang trọng . Chả phải họ thích quán xinh xắn dễ thương, cũng không phải cà phê ngon, cô chủ quán khéo miệng có bộ ngực lẳng lơ đâu . Cái họ cần là ở phía sau, nơi có dãy nhà cao 4 tầng, được phân từng loại phòng, kiểu khách sạn mini và các cô tiếp viên, cô nào cũng xinh như mộng .
Vừa thấy Lâm Thành, cô chủ quán đã cười tươi rói:
− Chào "hoàng tử của những trái tim" . Anh đi nước ngoài hay sao, mà gần năm nay em không thấy ?
Thành khỏa lấp:
− Tại công việc của anh ở phía Bắc lu bu quá . Thế nào, còn phòng tốt không ?
Cô chủ cười săn đón:
− Còn 1 phòng đặc biệt trên lầu 2, để em kêu Ngọc Bích đưa anh lên .
− Ngọc Bích là ai thế ?
Mắt cô chủ đong đưa:
− À! 1 bông hoa đang ăn khách của quán em . Hôm nay anh hên đấy .
Lâm Thành búng tay:
− Tôi mướn phòng tiếp bạn, sẽ không để em thiệt đâu . Ngọc Bích tôi cũng muốn đấy . Nhưng hôm nay thì không thể .
Cô chủ quán vớt vát:
− Anh tiếp bạn làm ăn à ?
− Không . Một cô bạn gái thân . Thảo này! Làm ơn cho xe đến địa chỉ này rước cô ấy giùm tôi, tiền boa đây .
Đặt vào tay cô chủ quán tờ 100 đô, Thành quay đi .
− Khi nào cô ấy đến, nhớ dọn cho tôi vài món ăn ngon nhé .
Lâm Thành hài lòng với căn phòng này . Ngả người xuống ghế, anh bấm máy gọi cho Vân Nhi .
− Alô! Vân Nhi hả ? Anh đây .
Tiếng Vân Nhi vang lên:
− Anh gọi từ đâu thế ? Dẫn vợ đi hưởng tuần trăng mật hả anh ?
Thành chặn lời:
− Anh đang ở ... đến với anh ngay nghe .
Vân Nhi lo lắng:
− Xa quá, em lại không rành đường .
− Đừng lo . Em chuẩn bị đi sẽ có xe đến đón em .
Vân Nhi lại ngập ngừng:
− Nhưng Cát Tường ... em không muốn nó ghét em .
Lâm Thành khô khốc:
− Bây giờ anh đang rất cần em, đến hay không, trả lời anh ngay, đừng vì ai và sợ ai hết . Thế nào ?
− Em đến .
− Vậy em sửa soạn ngay, họ đến bây giờ đó .
Thành cúp máy, chậm rãi rít từng hơi thuốc . Anh biết rõ mình đang làm 1 việc chẳng ra gì .
Tâm trạng buồn bã không tên, cứ níu kéo xô đẩy anh .
Tiếng gõ cửa chậm chạp vang lên . Dụi tắt điếu thuốc, anh đứng lên mở cửa . Vân Nhi mặc chiếc đầm xẻ lửng quá đầu gối, khoe cặp đùi thon đẹp nuột nà, khiến gã đàn ông nào cũng muốn vuốt ve .
Cô cười bằng cả mắt môi:
− Anh!
− Vào đi em!
Miệng nói, Thành kéo cô vào lòng mình . Cánh cửa khép lại sau lưng anh đã bế thốc cô lên tay, thì thầm .
− Anh nhớ em quá .
Nụ hôn anh quấn quýt bờ môi cô tuyệt diệu, ngọt ngào . Nhi quên luôn cảm giác bứt rứt khi đến đây .
Mới ba ngày không gặp anh, cô nhớ anh quay quắt . Đã cố gắng dặn lòng quên anh đi, nhưng cô không làm sao quên được những yêu thương cuồng nghiệt . Cả khi cô trao đời con gái trinh nguyên cho anh, cô vẫn khắc trong tim . Anh như hòa tan vào từng mạch máu của cô, nóng bỏng .
− Anh có vẻ buồn, phờ phạc đấy .
Rời môi anh, cô nhẹ giọng như ru . Thành vẫn ôm cô trong vòng tay, im lặng . Vân Nhi ngước lên:
− Sao vậy anh . Em không nghĩ anh gọi em sớm thế . Mới đêm qua là đêm hợp hôn của anh . Cát Tường thế nào ?
Giọng anh không âm sắc:
− Đừng nhắc đến cô ta ở đây . Với anh, lúc này chỉ có em và duy nhất là em thôi .
− Nhưng em là bạn nó . Đã hứa ...
Lâm Thành nhíu mày:
− Cô ấy gặp em à ? Khi nào ?
Vân Nhi lắc đầu:
− Không gặp bao giờ riêng cả . Tường vẫn như không hề biết gì . Nên em thấy em thật có lỗi với bạn . Không có nó, em không biết anh, nhỏ em em không có cơ may chữa bệnh .
− Chuyện chúng ta, chỉ chúng ta biết . Từ đây, căn phòng này sẽ là nơi chúng ta gặp nhau . Em đồng ý không ?
Thở dài, Vân Nhi thú nhận:
− Mặc cảm tội lỗi khiến em day dứt . Nhưng em yêu anh, đơn giản vì anh đã cho em tất cả . Bây giờ anh cưới vợ, vợ anh không ai ngoài nhỏ bạn thân của em . Như thế, khác nào em phản bạn . Em khổ quá .
Thành cúi xuống:
− Đừng tự đày đọa mình bằng những mặc cảm . Không cưới được em, anh cũng khổ sở nhiều . Nhưng anh không có quyền cãi lại lời cha anh . Hơn nữa, chính em đã hứa sẽ mãi mãi là người tình của anh .
− Rồi Tường sẽ biết . Tính nó tốt, thẳng thắn, sống vì bạn bè người thân hết lòng, nó sẽ không tha thứ cho em .
− Nếu sợ cô ấy, thì em về đi .
Vân Nhi run lên:
− Không . Em muốn được anh yêu suốt cuộc đời này, dù khổ .
Lâm Thành nghe cô nói, anh thấy mình quả là tham lam . Đã thề, sẽ không chàng ràng đến ai khác, ngoài vợ mình .
Vậy mà, chính anh chứ không ai, những ngày trên đất Pháp, đã quyến rũ Vân Nhi, đã hứa sẽ bảo bọc cô .
Trong lúc ấy, tại nhà, Cát Tường ngủ no mắt sau giấc ngủ thật dài .
Cô lười biếng nhìn lên đồng hồ .
"Chúa ơi! 4 giờ chiều rồi ư ?"
Cát Tường bật dậy, cô luyến tiếc xếp lại mền gối . Nhìn thật kỹ căn phòng như chẳng muốn xa nó nữa, Cát Tường đành đi xuống nhà .
− Ủa, chị Ba! Chị chưa về hả ?
Gặp Bảo Tuấn đang lau chùi mặt đàn piano . Cậu như ngạc nhiên khi thấy chị còn ở nhà .
Cát Tường nhìn em trai:
− Ba mẹ đâu cả rồi Tuấn ?
− Ra cửa hàng chị ạ .
Thấy Cát Tường vẫn ngáp dài, Bảo Tuấn cười cười, lém lỉnh:
− Khiếp! Chị ngủ suốt từ sáng đến giờ vẫn chưa đã mắt à . Chắc tại đêm qua anh chị vui vẻ, thức cả đêm để tìm hiểu về nhau hả ?
Cát Tường lườm em:
− Thằng quỉ! Bữa nay miệng mồm lém lỉnh ghê nhỉ . Được rồi, ngày nào em thêm địa vị bên nhà họ Lâm, em sẽ biết tay chị .
− Lạy chúa! Mẫn Khanh đã khiến em muốn điên đầu . Thêm chị nữa, chắc em hết dám về đó quá .
− Hứ! Mẫn Khanh nó cũng khéo léo và đảm đang . Con gái nhà tỉ phú mà không đua đòi, đỏng đảnh, lại công dung ngôn hạnh, em còn đòi hỏi gì nữa .
Chợt nhăn mặt, Cát Tường xít miệng chưa kịp kêu, Bảo Tuấn đã cau mày:
− Chị Ba! Chị sao vậy ?
Cát Tường buông thõng:
− Có gì đâu . Tại chị đói bụng quá . Còn gì ăn không Tuấn ?
Bảo Tuấn cười toe:
− Chị làm em sợ, tưởng chị lại đau bụng như lần trước, ngán thí mồ . Hồi trưa, mẹ kêu chị ăn cơm . Nhưng thấy chị ngủ ngon quá, không ai nỡ kêu . Vẫn còn đầy nhóc thức ăn dưới tủ ấy, chắc hơi nguội 1 chút . Có cần em hậm lại không ?
Cát Tường lắc đầu:
− Chị tự lo cho mình được mà . Thế trưa nay anh Thành có ăn cơm ở nhà mình không ?
− Có đấy . Bây giờ anh ấy nói đến công ty, sẽ quay lại đón chị và bữa cơm tối .
− Vậy à!
Cát Tường xuống bếp . Đúng như lời Tuấn nói, đồ ăn còn dư quá trời . Chẳng cần hâm nóng, Cát Tường thản nhiên ngồi ăn . Cô thấy như hôm nay cô ăn quá nhiều thì phải .
Bảo Tuấn xuống gặp chị:
− Chị Ba trông nhà giùm em nha . Em sang nhà thằng Hưng mượn mấy cuốn băng tiếng Anh .
− Ừ . Nhưng phải nhanh đó, kẻo chiều chưa về, mất công bác Đại trông . Ngày mai chị cho mấy cuốn băng mới .
Bảo Tuấn bật cười:
− Cám ơn chị nha . Em nhớ mấy hôm còn ở nhà, em năn nỉ gãy lưỡi chị cũng không cho em mượn . Sao bây giờ chị tốt quá vậy ? Còn nữa, ai lại gọi cha chồng bằng bác . Mẹ nghe được lại tha hồ nghe ca cổ .
Cát Tường hét nhỏ:
− Con trai chi nhiều chuyện . Coi chừng nói nhiều quá, chị Ba đổi ý đấy .
Bảo Tuấn cười vang, chạy ra sân, phút chốc đã nghe tiếng xe máy nổ giòn giã . Cái thằng, con trai gì mồm miệng cứ tía lia, chẳng bù cho ông anh chút nào . Ăn xong, Cát Tường trở lên phòng khách, cô ngồi vào ghế đàn piano và dạo bản nhạc cô ưa thích .
− Tuyệt vời! Không ngờ tận đến hôm nay chị mới được thưởng thức tài của em .
Giọng nói trong vắt, hơi điệu 1 chút khiến Cát Tường biết ngay ai đang đứng phía sau mình . Đậy nắp đàn cẩn thận, cô quay lại mỉm cười .
− Chào chị . Chị đến 1 mình, sao không gọi cửa chị Oanh ?
Câu hỏi của Cát Tường chẳng chút thiện cảm .
Hồng Oanh giả lả:
− Có đến bất ngờ mới được nghe em đàn chứ . Vẫn nghe anh Trung kể, nhưng chị không tin em đàn siêu vậy đâu .
Cát Tường thản nhiên:
− Cám ơn chị đã khen . Em thấy mình cũng đánh tạp nham lắm, chơi cho biết thôi .
Nịnh "bà cô" tương lai, Hồng Oanh cười:
− Chị khen thiệt tình mà . Em nhiều tài ghê . Hèn chi anh chàng Thành cứ nhất định chọn em làm vợ .
Đẩy ly nước về phía Hồng Oanh, Cát Tường lấp lửng:
− Chị uống nước đi . Chị cũng biết anh Thành hả ?
Hồng Oanh gật đầu:
− Ngày trước, khi chưa quen anh Hai em, chị và Thùy Liên chơi thân lắm . Chị quen anh Thành trong dịp sinh nhật ba chị . Hôm ấy, Thành đưa ba ảnh đến dự sinh nhật . Chị kết Thành từ đó . Vốn kiêu hãnh, chị khoe và ca ngợi Thành với Thùy Liên khiến Thùy Liên choáng ngợp trước vẻ hào hoa của Thành . Rồi không rõ từ đâu, họ đã đến với nhau, gạt chị ra ngoài tình yêu và tình bạn .
Cát Tường tò mò:
− Đẹp như chị mà không giữ được Thành ư ? Chắc bà Liên đẹp lắm, chị hả .
− Người ta nói chị và Liên đẹp ngang nhau, nhưng chị rực rỡ, sắc sảo, còn Thùy Liên lại thùy mị, dịu dàng . Mà đàn ông họ kỳ lắm, lúc mới yêu, họ thích phụ nữ bạo dạn chịu chơi . Nhưng thời gian sau, họ lại khoái tuýp phụ nữ hiền .
− Em nghe nói, chị Liên đã lấy chồng Việt kiều giàu lắm hả chị .
− Ừ . Sau khi thành bị tai nạn, Thùy Liên vẫn yêu anh ấy, nhưng mẹ Liên thì phản đối quyết liệt . Bà nói không muốn con gái sống suốt đời bên người mù, thà nghèo nhưng đủ đầy tay chân, mắt mũi . Sau chuyến ra Nha Trang về, mẹ Thùy Liên đã ép nó lấy chồng . Một ông chồng gốc Singapo, giàu kinh khủng với vô số những tài khoản nằm rải rác ở các nhà băng ngoại quốc, chỉ tội già .
Cát Tường nhếch môi:
− Mô-đen bây giờ, 50 tuổi vẫn được phép cưới gái tân mà .
Hồng Oanh cười ngất:
− Nhưng đàng này, ông chồng già của Thùy Liên đã quá đát . bảy mươi tuổi, đáng tuổi ông ngoại nó, thế mà cứ trơn tuột gọi anh tỉnh bơ .
Cát Tường trợn mắt:
− Khiếp hồn! Già thế ư ? Sống mấy năm hơi nữa mà lấy vợ hả trời .
− Bởi vậy mới nói . Ổng chết nay mai đó, nhưng không con, chỉ có cháu . Suốt đời ghét đàn bà, cuối đời lại ham muốn chút xác thân, thiệt tầm thường . Mẹ Thùy Liên là người lõi đời . Ngày trước, đi đâu bà ấy cũng khen Thành . Sài Gòn này dễ có được mấy người giàu như ông Đại .
Cát Tường trầm ngâm:
− Không ngờ con người luôn là biển tham không đáy chị nhỉ .
Hồng Oanh triết lý:
− Sống thực dụng, nhẫn tâm kiểu mẹ con Thùy Liên không nhiều đâu, nhưng nó làm mình sợ thôi . Chị nói để em biết mà đề phòng, Thùy Liên vẫn còn yêu Thành nhiều lắm . Chị không hiểu, tin Thành khỏi bệnh có khiến nó quay về không ? Bây giờ nó đã quá giàu, nhưng tình thì không bao giờ nó có được như thuở nào .
Cát Tường thản nhiên:
− Em không thích níu kéo những gì không thuộc về mình .
− Nhưng bây giờ em là vợ Thành . Dù không yêu nhau, em vẫn phải giữ hạnh phúc của mình . Rồi thời gian sẽ giúp em hiểu Thành .
− Cám ơn chị đã cho mình lời khuyên .
Hồng Oanh chợt ngẩn ngơ:
− Nãy giờ mãi nói chuyện, chị quên hỏi: Em về đây 1 mình hả ? Bao giờ 2 người đi du lịch .
Cát Tường cười cười:
− Em cũng không biết nữa . Khi nào thích, em sẽ đi .
Hồng Oanh cau mày:
− Em nói gì thế ? Thành không muốn cùng em đi hưởng tuần trăng mật à ? Anh ta tầm thường vậy ư ? 1 đám cưới rình rang, lớn không thua gì bậc công chúa vương tần ngày trước . Tại sao anh ta lại bỏ bê em ?
Cát Tường bình thản:
− Em nghĩ, đi cũng tốt, mà không đi thì em ở nhà học . Nghỉ lâu, theo chép bài cũng đủ chết .
Hồng Oanh chát chúa:
− Em không nên cam phận như thế, phần thiệt sẽ về em, hiểu chưa . Trước đây, em sao cũng được . Bây giờ, em còn phải vì danh dự gia đình nữa . Không có tuần trăng mật sau đám cưới, chỉ có ở những người lao động . Học hoài rồi cũng đến lúc em cất bằng vào 1 ngăn tủ . Con dâu nhà đại phú gia, đâu thể mở phòng mạch nữa . Chị tin rằng Thành không cho em làm theo ý mình mãi đâu .
Cát Tường ngơ ngẩn:
− Thôi mà . Sao ai cũng quan trọng việc này thế, em chẳng thích chút nào .
− Cháu gái của dì ơi, bớt ngây thơ trong trắng lại đi . Bây giờ cháu không chỉ đơn thuần là cháu nữa .
Lệ Thủy bước ra, tươi cười vỗ vai Cát Tường:
− Không chấp nhận thì thôi . Đã chấp nhận, cháu phải biết đúng giá trị bỏ ra chứ .
Cát Tường ngẩn ngơ trước những lời nói của dì Thủy và Hồng Oanh .
Dù không mấy ưa kiểu sống chụp giựt, thay đổi của họ, Cát Tường vẫn hiểu dì út và Hồng Oanh chắc chắn nói không sai . Họ sành sỏi hơn cô trong chuyện này .
Chúa ơi! Khổ nổi, chẳng 1 ai biết rằng Cát Tường vẫn muôn thuở là Cát Tường không yêu mà lấy chồng . Thêm chuyện lạ lấy chồng rồi cũng chẳng hóa thành người đàn bà như ai đó, ngàn đời đã vậy .
Không yêu, không sống chung, thì trời ạ, đi hưởng tuần trăng mật làm sao đây ? Chả lẽ lên đó, giường ai nấy ngủ, mạnh ai nấy đi à ?
Đóng kịch như thế đến bao giờ đây, Lâm Thành! Tại sao tôi ghét anh lại chấp nhận lấy anh ?
o O o
Tối đó, chờ hoài không thấy Thành đến rước, Cát Tường quyết định về bên nhà chồng mình .
Cô chịu thiệt thòi một mình thôi, chẳng thể để ba mẹ phải âu lo, phiền muộn con gái không hạnh phúc .
Mở cổng cho cô là ông già chăm sóc vườn cây: già Hoạch .
Ông Hoạch ngạc nhiên:
− Ủa, cô Hai! Cô về một mình sao ? Còn cậu chủ đâu ?
Cát Tường nhíu mày:
− Anh Thành chưa về hả bác ? Hết giờ làm việc rồi mà .
Ông Hoạch tò mò:
− Cho tôi xin lỗi . Cô nói cậu chủ đến công ty à ? Lúc nào ?
Cát Tường chưa kịp trả lời thì từ trong hàng ba, ông Đại đứng hỏi cô, vẻ bồn chồn lo lắng:
− Con về hồi nào vậy Tường ? Còn chồng con ?
Ông Hoạch nói nhỏ:
− Tội nghiệp ông chủ, cứ ngóng con chiều giờ . Cô vào lựa lời nói cho ông chủ khỏi buồn .
Cát Tường cúi đầu trước ánh mắt dò xét của ông Đại:
− Thưa ba, con vừa về tới . - Cô khỏa lấp nhanh - Ba vô nhà đi . Ngoài này buổi chiều gió độc, không tốt cho sức khỏe của ba đâu .
Ông Đại ngồi xuống ghế salon, nhẹ giọng:
− Ba mẹ con vui vé chứ Tường ?
− Dạ thưa ba, gia đình con gởi lời cám ơn ba .
− Gì mà cám ơn . Thế anh chị sui có hỏi chuyện hai đứa con dự định du lịch không ?
Cát Tường than thầm: "Sao khổ vậy nè, mọi lúc mọi nơi đều bị tra hỏi vụ này . Chán ghê!"
Cô giữ vẻ tươi tỉnh, cô nói:
− Dạ có, ba ạ . Nhưng tụi con đã giải thích cho ba mẹ con hiểu . Ba mẹ con thông cảm rồi ba .
Ông Đại gật đầu:
− Vậy thì ba yên tâm . Chớ việc 2 đứa ở nhà sau đám cưới, không hẳn dễ chịu với dư luận đâu . Giàu có, đôi khi cũng khiến người ta thấy mình bị tù túng đấy con .
Cát Tường lảng chuyện:
− Thưa ba, con xin phép lên phòng tắm rửa, rồi xuống dọn cơm ba ăn nha .
Ông Đại từ tốn:
− Cát Tường! Khoan đi đã . Con về bằng gì ?
Cát Tường cười:
− Dạ thưa, taxi ạ .
− Vậy còn chồng con, nó đâu ?
Trả lời sao cho yên thắm đây . Nói dối với người lớn là điều cô ghét nhất . Khổ nỗi, nói thật chuyện Lâm Thành đi đâu đó, hứa đón cô rồi không thấy, cô sẽ bị anh cho là lẻo mép .
− Con không biết hay sao ?
Cát Tường cắn môi:
− Về nhà, con mừng quá, để anh Thành ngồi nói chuyện cùng ba mẹ con . Con lên phòng mình, rồi ngủ quên đến tận chiều . Khi con dậy thì nghe cậu Út nói: "Anh Thành tới công ty", nên con tự về ba ạ .
Ông Đại nhíu mày:
− Nó đến công ty ư ? Sao chiều nay ba ở đấy mà không thấy nó ?
Mặt ông trầm ngâm hẳn . Cát Tường xin phép trở về phòng .
Ngồi bệt giữa nền gạch bông bóng láng, cô bó gối suy nghĩ .
Không đến công ty, vậy anh ta đi đâu suốt buổi chiều, bây giờ cũng chưa về ? Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, cô không buồn nhấc máy . Nghĩ đến giọng nói ngọt như mật của anh xin lỗi về chuyện không đón cô, bởi lý do gì đó, khiến cô bực bội .
Tưởng cô ngủ, thím giúp việc lật đật xô cửa phòng:
− Cô Hai ơi! Có điện thoại nè cô .
Lười biếng cô đưa máy lên tai và nhão giọng:
− Alô . Cát Tường nghe đây .
Phía đầu máy không phải tiếng Thành, mà là tiếng Trang Hân .
− Cát Tường! Nhỏ ra ngoài bây giờ, được không ?
− Chi vậy ?
− Có chuyện cần lắm, ta nói nhỏ không tin đâu . Ta không muốn mang tiếng là đứa lẻo mép . Ra nhé .
Cát Tường bặm môi:
− Ta nghĩ mình mới về đây được 2 ngày, mà Thành lại không có nhà, ta không dám xin phép đâu .
− Chính vì sự vắng mặt của Thành, ta mới cần bà đến nhà ta gấp .
Vừa lúc ông Đại đứng ngoài hỏi Tường:
− Thằng Thành gọi điện cho con hả ?
Cát Tường nói nhanh vào máy:
− Chờ chút nghe Hân .
Cô nhìn ông Đại, khẽ lắc đầu:
− Thưa ba, không phải anh Thành . Bạn con, Trang Hân gọi tới ba ạ .
− Chuyện gì vậy con ?
Ngập ngừng cô nói:
− Dạ, Hân bảo con xin phép ba ra ngoài, có chuyện cần sự có mặt của con .
Ông Đại bặm môi, rồi gằn mạnh:
− Ba nghĩ chắc có chuyện liên quan tới con hoặc Thành . Con đi thử xem .
− Dạ .
Cát Tường gọi Hân:
− Đợi ta ở nhà nhỏ nha .
− Không . Ta cho xe đến đón "bà" . Chờ nha .
Cát Tường không kịp tắm rửa thay đồ, cô vuốt sơ lại mái tóc rối, rồi đi ra cửa . Gặp Mẫn Khanh nơi hành lang, con bé chặn Tường bằng câu nói:
− Chị Hai! Đi đâu giờ này nữa .
Cát Tường mỉm cười:
− Chị Hân gọi chị, ba đã cho phép chị ra ngoài . Tiện gặp em, chị nhờ em nói lại giùm anh Thành nha .
Mẫn Khanh bình thản:
− Em biết chị Hân kêu chị vì chuyện gì rồi . Nói thiệt nha, việc này em cũng đang tức điên lên, muốn gặp chị để kể đấy . Chị không cần đi nữa .
Cát Tường hoang mang:
− Quan trọng vậy sao ? Là việc gì, làm ơn kể mau chị nghe đi . Chả lẽ thiên hạ muốn chia rẽ chị em mình hả Khanh ?
Mẫn Khanh ngớ ra:
− Chị nói gì ? Ôi! Chị thật thà ghê nơi . Chị nghĩ em tức chị chuyện chị nói không tốt về em à ? Lạy chúa! Chúng ta đâu có mâu thuẫn gì, chị Hai .
Kéo tuột Cát Tường vào phòng, Mẫn Khanh chưa kịp nói gì, thì phía ngoài cổng có tiếng còi xe nhấn inh ỏi .
Mẫn Khanh nhìn Tường:
− Phải chị Hân không ?
Cát Tường lơ đãng:
− Chắc vậy .
− Để em kêu chị ấy vô . Em đoan chắc chị Hân và em đang biết chung 1 chuyện .
Dứt lời, Mẫn Khanh ra ban-công, cô gọi to:
− Chị Hân ơi! Vô nhà đã .
Cát Tường càng lúc càng rối lắm, cô chẳng đoán nổi chuyện gì nữa .
Trang Hân vừa vo6 phòng đã cằn nhằn:
− Sao còn ngồi ủ rủ, không đến ngay, họ rã cuộc vui thì còn đâu nhân chứng ?
Cát Tường nhướng mắt:
− Thật ra, mày đang nói chuyện gì vậy Hân ?
− Nhìn mày, tao bất mãn quá . Vừa đám cưới, đã gặp phải thằng chồng sở khanh .
Cát Tường hốt hoảng:
− Kìa Hân! Nói năng phải thận trọng . Mẫn Khanh! Em đừng để ý, tính Trang Hân luôn tuệch toạc .
Mẫn Khanh nhếch môi:
− Chị ấy nói đúng . Anh Hai em là gã đàn ông chẳng ra gì .
Cát Tường ôm đầu:
− Tự nhiên nói xấu người vắng mặt, chị không muốn vậy đâu .
Trang Hân cáu kỉnh:
− Mày lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác . Trong lúc mày đang bị chính con bạn thân mày, xúi ông chồng trẻ đa tình cắm chiếc sừng tổ chảng lên đầu . Mày ngốc vừa thôi .
Mẫn Khanh thở dài:
− Chị Tường trong sáng quá . Chị ấy không biết chị nói gì đâu . Thế này, chị Hai . Em vừa nhìn thấy anh Hai em ở trong 1 khách sạn mi ni .
Cát Tường cười:
− Tưởng gì, việc quan hệ làm ăn Thành phải đến những nơi đó chỉ vì công việc, chị không buồn đâu .
Trang Hân trợn mắt:
− Ôi trời! Tao không ngờ, mày ngần này tuổi vẫn ngố trước cuộc đời . Bình tĩnh nghe tao nói đây . Hồi chiều, tao đi thu tiền hụi cho mẹ tao ở quán cà phê nhạc "Vườn tím", tao thấy Thành ở đó, không với ai hết ngoài Vân Nhi . Trông họ tình tứ lắm, y như vợ chồng . Tao nóng mặt, lúc đó đã định ào ra chửi vào mặt Thành . Nhưng muốn mày chứng kiến tận mắt ...
Cát Tường nghe giọng mình chát đắng:
− Thật sao ?
Mẫn Khanh gật đầu:
− Chị tin bạn quá . Chính em cũng nhìn thấy, nhưng không thể làm ồn, chỉ cảnh cáo anh Hai bằng cú điện thoại lấp lửng . Em không ngờ chị Nhi tệ vậy . Hèn chi, cả ngày qua bà ấy tránh mặt, thì ra đã được anh Hai thu xếp .
Cát Tường nhếch môi:
− Chuyện chỉ vậy, hơi đâu mà tức . Chị không mang lại tình yêu cho ảnh, thì đương nhiên anh ấy phải tìm cho mình 1 mối tình . Vân Nhi cũng tốt . Thành với nó, không hơn chung chạ với loại gái đứng đường, gái điếm sao .
Trang Hân hét lên:
− Mày điên hay sao . Chẳng đứa đàn bà nào chịu cảnh chồng chung vợ chạ . Bây giờ mày và Thành chưa yêu được nhau, càng phải có cơ hội chăm sóc lo toan cho nhau, để tìm sự đồng cảm . Tao không thể chịu được cảnh xốn mắt ấy .
Cát Tường xua tay:
− Chuyện gì cũng không thể miễn cưỡng . Thôi, bỏ đi . Mày đã đến đây thì ở chơi với tao nha .
Mẫn Khanh chợt nhớ:
− Chị Hai! Ba chờ cơm nãy giờ, chị em mình xuống ăn cơm cho ba vui . Ba hay cả nghĩ lắm .
Trang Hân tự nhiên:
− Ta cũng chưa kịp ăn tối . Mẫn Khanh mời chị không ?
Mẫn Khanh tươi cười:
− Nhà em luôn hiếu khách .
− Có hiếu khách với Tuấn không hả ?
Mẫn Khanh đỏ mặt:
− Ơ, chị này ghê quá! Chuyện gì cũng biết .
Cát Tường gượng cười:
− Ở lớp, chị Trang Hân được thêm biệt danh "tia chớp sáng". Chuyện cổ kim đông tây, chuyện Hà Nội, Huế, Sài Gòn, 1 ngày Hân có thể thông tin đủ chục loại .
− Coi chừng tao nghe Tường . Được . Ỷ đông ăn hiếp kẻ thế cô, tao chưa biết thua ai đâu .
Cát Tường rùn vai:
− Biết rồi, đừng nói nữa . Mau xuống nhà dùng cơm với gia đình tao đi .
Trang Hân vui vẻ:
− Được mời ăn, nhất là ăn ở nhà nhỏ "sành ăn" này, tao không từ chối đâu .
Cả ba cùng cười vui vẻ .
Hình như chuyện Lâm Thành chẳng xi-nhê gì trong trái tim Cát Tường .