Chương 4
Tác giả: Dung Saigon
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã năm giờ, tiếng động cơ quen thuộc từ đầu ngõ vọng về.Tôi nói:
- Vũ về rồi đấy. Mình đi làm cơm chiều ăn sớm rồi đi chơi.
Bắc đến lúc sáu giờ, một tiếng máy xe lạ dừng trước cửa và Tú đang rửa rau trong thuốc tím bỗng cuống quít.
- Ông Bắc đến.
Nhưng Tú vẫn đứng im. Vũ ngừng tay cạo râu:
- Ơ cô này kỳ nhỉ, ra mở cửa đi chớ.
Có con nhỏ Lang ngoài đó rồi anh.
- Nó mắc trông cháu. Với lại Bắc đâu muốn người ra mở cửa là con nhỏ giúp việc của anh chị nhỉ?
Tú cười bẽn lẽn, chùi hai tay ướt vào vạt áo rồi cố giữ vẻ thong thả đi lên nhà trên. Tôi lắng nghe tiếng cười dí dỏm vui tươi. Rồi một chút im lặng. Nếu con bé giúp việc và thằng cu Tý còn chơi ở trong phòng ăn thì đúng là hai người đang .. hôn nhau, lén lút, vội vàng. Tôi mỉm cười, thấy nóng ở tai vì xấu hổ. Tôi liếc xéo về Vũ. Chàng đang thoa nước cạo râu Old Spice lên cằm lên má, không nhìn tôi.
Một lúc sau, tiếng Bắc chào lễ phép bên cạnh:
- Anh chị ạ.
Tôi và Vũ quay lại cười thay chào. Vũ trêu:
- Cô Tú nói gì với cậu chưa?
Bắc ngơ ngác:
- Nói gì ạ?
Vũ tỉnh bơ nhìn Tú:
- Kìa, cô Tú. Cậu Bắc đến rồi đó, lúc nãy cô hăm gì thì nhắc lại đi.
Tú ré lên:
- Anh là vua trêu chọc mọi người.
Mặt Vũ thật tỉnh:
- Ô hay, tôi trêu hồi nào. Lúc nãy...
Tú vênh váo:
- Lúc nãy sao?
Vũ cười cười:
- Lúc nãy cô hăm hoài là: ông Bắc mà đến chậm thì biết tay em.
Tú la lên, tôi và Bắc đã biết là Vũ xạo nhưng Bắc lại nói:
- hèn gì. Vừa rồi em đến trễ có năm phút mà đã "biết tay" Tú rồi đó anh.
Cả nhà vang rộn tiếng cười. Tôi thoáng thấy ánh mắt đôi tình nhân trẻ đầy vẻ đồng lõa. Tự nhiên lòng tôi nôn nao. Những kỷ niệm đẹp tương tự như vậy đã đi qua đời tôi, đã cho tôi bao nhiêu là vui buồn trong đời con gái và giờ vẫn còn mãi dư hương. Dư hương của những môi hôn, mắt đắm đuối nhìn và tay chân quấn quýt mê man. Tôi nhìn Vũ. Chàng cũng đang nhìn tôi âu yếm. Tôi thấy Vũ thật đẹp trai - một vẻ rất đàn ông - và cuốn hút. Cao lớn trong bộ bà ba trắng tinh do tôi may cắt cho chàng, Vũ là hình ảnh của một sự toàn hảo cho vợ chàng mê đắm.
Tôi dẩu môi và Vũ phác một nụ hôn gió thật nhanh gửi cho tôi qua khoảng sân bếp hẹp. Tôi thấy Bắc mỉm cười quay đi.
Bữa cơm chiều thật vui, rộn rã tiếng cười đùa. Được sự cởi mở của anh chị, Tú với Bắc không còn giữ ý tứ như trước. Họ công khai trêu chọc nhau, nhìn nhau đắm đuối và nói những lời tình tứ xa xôi. Tôi và Vũ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười thông cảm, ngầm nói với nhau:
- Chúng mình đã từng một thời như vậy anh nhỉ.
- Chúng mình vẫn còn như vậy. Đang như vậy mà, em.
- Vâng. Chúng mình yêu nhau.
- Yêu nhau ghê gớm.
Tôi nói với Vũ bằng mắt:
- Em hạnh phúc.
Vũ gật gù cái đầu trông thật diễu. Tôi biết chàng cảm động, cúi mặt để che dấu tấm lòng. Dầu sao mình cũng là vai anh chị, phải kín đáo hơn họ một chút xíu.
Sau bữa ăn cơm, vẫn còn sớm. Tú nói:
- Chưa tới giờ vào xi nê xuất tối.
Bắc tiếp:
- Ừ. Mới bẩy giờ rưỡi. Chín giờ rưỡi bắt đầu vào phim chính.
Hai người một tung một hứng. Tôi nhìn Vũ đang ôm chặt cu Tý trong lòng:
- Còn sớm chán. Mình ngồi uống nước, nghỉ ngơi một lúc đã.
Hai người cùng dạ khẽ. Tôi ghé tai Vũ thì thào:
- Cô cậu sắp nhờ vả rồi đấy.
Vũ mỉm cười gật đầu. Chàng châm một điếu thuốc và nựng con:
- Sơn thương dì Tú không?
Thằng bé ngây thơ:
- Thương.
- Thương nhiều không?
- Thương nhiều.
- Sơn thương cậu Bắc không?
- Thương.
- Nhiều không?
- Nhiều.
Mọi người cười vui trước vẻ ngây thơ bé bỏng của cu Tý. Vũ bỗng tiếp:
- Sơn thương cô Tú, Sơn thương cậu Bắc thì Sơn hỏi cô Tú cậu Bắc cần gì Sơn nói giúp cho.
Tôi phì cười. Vũ thật khéo. Đôi tình nhân nhìn nhau ngượng ngập. Cu Tý tròn mắt nhìn mọi người chẳng hiểu gì.
Bắc hằng giọng:
- Thưa anh chi...
Vũ vẫn giọng pha trò:
- Da...
Tú lườm chàng và tôi cũng nguýt Vũ. Vũ vội làm mặt nghiêm. Bắc tiếp:
- Em và Tú thương nhau, chắc anh chị đã biết. Chúng em muốn tiến tới hôn nhân trong năm nay, xin anh chị giúp cho...
Trông Bắc lúng túng đến tội nghịêp. Lúc thường lưu loát là vậy mà bây giờ nói ấp a ấp úng không đâu vào đâu.
Vũ giúp Bắc ra khỏi tình trạng ấy:
- Bắc cần gì, anh chị lúc nào cũng sẵn sàng cũng giúp đỡ. Cậu là em Vinh, bạn học với anh tất nhiên cậu cũng là em anh. Cô Tú lại là em chị Mỵ. Vậy anh chị có bổn phận lo lắng cho các em rồi.
Bắc thúc vào hông Tú, Tú né mình tránh rồi nhìn Vũ và tôi, ánh mắt lộ vẻ biết ơn:
- Ý Bắc muốn làm đám cưới cuối năm naỵ Tụi em định nhờ chị dò ý ba mẹ xem thế nào.
Tôi hăng hái:
- Ừ, để chị hỏi cho.
Vũ nheo mắt với tôi:
- Mỵ mà giúp chắc chắn phải xong.
Tôi nhìn Tú. Nó thật người lớn, lúc này. Lòng thương yêu đối với đứa em gái vừa tuổi lớn bừng bừng trong tôi. Đã nhiều năm tôi vẫn thường tự nhủ là sẽ lo lắng, săn sóc đến các em. Trong cuộc đời, tôi là người may mắn và hạnh phúc với tình yêu của Vũ. Tôi biết ơn đời, biết ơn tình yêu và bây giờ tôi muốn mình phải làm đựơc cái gì để tỏ bày với Tú tình ruột thịt bao bọc cho nhau. Tú phải được sung sướng, phải đựơc hạnh phúc. Bên Bắc, người tình nhân yêu dấu, Tú sẽ phải được êm ả suốt một đời như tôi bên Vũ. Tôi nhất định phải giúp Tú đến cùng.
Tôi nói:
- Bắc cho chị nghe về các dự định xem. Lỡ các cụ hỏi thì trả lời được ngay.
Vũ cũng tán thành:
- Phải đấy. Bây giờ cũng đã giữa năm, chỉ còn mấy tháng nữa. Cô cậu chắc đã trù liệu các chuyện cả rồi chứ.
Bắc gật đầu, trình bầy cho chúng tôi nghe các dự tính của hai người. Một đám cưới trung bình, một tương lai thu nhỏ trong ngôi nhà cư xá Sĩ Quan Thiết giáp. Tú hẳn đã suy nghĩ kỹ và tình nguyện chấp nhận. Tôi không còn lý do gì để lo âu điều đó.
Tôi bảo hai người:
- Tôi mong cô cậu sẽ hạnh phúc lâu dài bên nhau.
Giọng Bắc trầm xuống:
- Em cám ơn anh chị vô cùng.
Vũ đứng lên trao cu Tý cho con bé giúp việc:
- Cho em đi ngủ sớm nhé Lang.
Và chàng nói giọng thân mật gia đình:
- Nếu mọi người vẫn còn ý định đi xi nê thì nên sửa soạn. Sắp tới giờ rồi.
Tôi và Tú vội đi trang điểm. Tôi lôi ra bộ âu phục bỏ quên từ ngày sinh ra cu Tý, quần màu đỏ tươi, áo sơ mi trắng mỏng. Vũ nhìn tôi vẻ ngỡ ngàng.
Tôi hỏi:
- Nhìn gì dữ vậy?
Vũ nhẹ nhàng:
- Em đẹp quá.
- Nịnh.
Tú đến cạnh ôm ngang lưng tôi:
- Bà này sướng ghệ Có con mà chẳng bận rộn gì cả. Đi chơi tưng bừng.
Tôi nói:
- Cũng may có con bé giúp việc nhà tin cẩn được. Cứ giao con, nhà cho nó là yên trí đi chơi.
Chúng tôi bước ra sân. Hương Ngọc Lan tràn ắp mũi tôi, thơm ngào ngạt. Tôi thấy tôi sung sướng.
Vũ rất nhiều bạn, nhưng thân thì chỉ có ba người Trần, Bá và Toàn.Vũ yêu bạn ngang với vợ. Chàng thường nói đùa với tôi:
- Anh giầu vì bạn sang vì vợ.
Tôi cười không nói. Gì chứ câu ấy Vũ nói quá nhiều rồi. Nói đi nói lại từ cái thủa mới yêu nhau, rồi lấy nhau và .. có con với nhau, Vũ vẫn còn nói. Tôi biết những người bạn thân của Vũ từ lâu lắm. Mỗi người dù ít, dù nhiều cũng đã có mặt trong cuộc tình của chúng tôi. Đã giúp đỡ chúng tôi trong ngày đám cưới. Tôi cũng đồng ý với Vũ về tình thân hiếm có của các bạn chàng. Tất cả đều tốt và thành thật. Đàn ông có gia đình vẫn còn thân nhau được là cả một thích thú lớn lao.
Các bạn Vũ có mặt thường xuyên trong căn nhà nhỏ của chúng tôi, nhất là những cuối tuần. Đó là niềm vui của Vũ mà cũng là niềm vui của tôi. Vì tôi đã ảnh hưởng chàng, nhìn những người bạn thân của chồng bằng tình thân mật gia đình.
Trong ba ông bạn thân thì Toàn và Bá đã có vợ, một mình Trần sôlộ Cái anh chàng có bề cao hơi khiêm nhường này có mặt bên cạnh chúng tôi nhiều hơn tất cả. Vũ nói:
- Vì Trần chưa vướng vòng khổ lụy vợ con nên Trần tha hồ đi chơi.
Tôi bĩu môi:
- Tại chưa gặp đấy, chứ gặp người trong mộng rồi không ai ép vướng mà vẫn cứ xin xỏ mới phiền.
Trần bảo tôi:
- Bà Mỵ nhiều bạn quá chả chịu làm mai cho tôi gì cả.
Tôi nheo mắt:
- Có con nhỏ Thục Vy đó, anh chê thì thôi.
- Cô ấy chê tôi, tôi đâu dám chê cô ấy.
Tôi cười:
- Phải nói là hai người không hợp nhau thì đúng hơn.
Trần hỏi:
- Còn mấy cô em?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Mấy cô em tôi theo mốt sát nút, không hợp với Trần. Trần chê con gái ăn chơi. Mấy cô em tôi kỵ đàn ông có bề cao khiêm nhường vì mốt bây giờ các cô mang guốc một tấc với một tấc hai không. Cặp bồ với Trần chỉ có nước mang dép ba phân cho nó có vẻ nhỏ bé.
Vũ thường lo tôi làm mất lòng bạn chàng. Tôi cười cười:
- Chả việc gì anh phải lo cả. Có thân em mới nói.
- Nhưng đừng chê anh ấy.
Mấy ông bạn của Vũ thuộc type đàn ông cổ. Thích những cái đẹp dịu dàng, hiền ngoan. Tôi thường nói với Vũ các ông khó thế mấy cũng đựơc. Thích gì cũng có lý. Ngay cả cái việc lăng nhăng với phái đẹp tôi cũng không nói. Chỉ mỗi cái chuỵên các ông có em nuôi, cháu nuôi là tôi chê.
Vũ hỏi:
- Tại sao kỳ vậy?
- Tại em thấy vô duyên không chịu được.
Vũ tỉnh bơ:
- Anh thì lại thấy dễ chịu. Lâu lâu buồn đến nhà các em, các cháu đấu hót cũng vui đáo để.
Tôi bĩu môi. Cả bốn ông đều là dân khùng. Ông nào cũng có hàng tá em ruột lại không thèm chiều, không thèm nhận. Đi nhận toàn những cô em lẩm cẩm bên ngoài. Cô thì mập, cô thì xấu, cô thì.. hôi nách, cô sâu răng. Đã là em nuôi của ông Bá thì cũng là em nuôi của ông Trần, ông Vũ. Đã là cháu nuôi của ông Vũ thì sẽ là cháu nuôi của ông Trần, ông Bá. Tôi điên cái đầu vì không thể nhớ nổi tên các em của mấy ông này. Ông Trần là chúa hay rủ Vũ đi đấu hót. Tôi theo Vũ với Trần đến nhà các cô vài lần. Thấy ngượng tê cả người vì các "em" lớn quá thể là lớn, lớn không chịu được mà cứ gọi tôi bằng chị Vũ ngọt xớt ở đầu môi:
- Lâu ghê anh Vũ mới đưa chị đến chơi. Em cứ nhắc với anh Vũ hoài.
- Chị trẻ quá. Nhỏ xíu à.
Thế đó. Đàn ông thật là kỳ. Cả đến ông anh ở xa nhà của tôi cũng vậy. Em mình đẹp mấy cũng chệ Em thiên hạ xấu như ma thì khen lấy khen để. Em mình mười tám tuổi bồ bịch văn nghệ một tý là hét ầm ầm:
- Bằng tý tuổi không lo học, lo nhân tình nhân ngãi, lo hẹn hò dung dăng.
Vậy mà tôi thấy các ông cặp bồ với mấy cô cỡ mười sáu mười bẩy. Cũng dụ dỗ con cái người ta đi chơi vung vít khắp nơi thì không ai dám nói năng gì cả. Ông Trần gặp tôi đâu thì rên:
- Nghèo quá Mỵ ạ. Không có tiền đưa đào đi xi nê.
Tôi nói:
- Nhịn đi xi nê với đào một bữa cũng được, có sao.
- Sợ nàng giận.
- Giận thì thôi. Anh nhiều đào quá đâu phải một cô mà sợ giận.
Trần hỏi nhỏ tôi:
- Thế Mỵ muốn tôi đi chơi với cô nào tuần này.
Tôi cười:
- Cô nào anh đỡ vất vả lo tiền ăn kem, uống nước thì đi.
Trần dọa tôi:
- Rồi nhé.
Tôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mỵ xúi tôi, lỡ mà cô bồ ruột giận tôi, tôi đổ tại vợ Ông Vũ bắt tôi đi chơi với cô khác.
Tôi bĩu môi:
- Anh chỉ giỏi nhiều chuyện. Sao không bao giờ tôi nghe anh nói đưa cô em gái đi chơi hết vậy. Có em xinh ghê là xinh lại cứ nhốt trong nhà hoài. Lo đưa mấy cô em vớ vẩn đi tốn tiền vô ích.
Trần cười cười:
- Em gái xinh phải nhốt trong nhà là đúng. Đưa nó đi chơi nó biết nhiều thêm khổ.
Tôi hỏi:
- Sao khổ?
- Biết sớm không học hành được đâu.
Tôi dài giọng:
- Bộ cô ấy không biết tự tìm hiểu lấy hả. Rồi cũng sẽ có những chàng khác tán tỉnh, say mê cô ấy chứ bộ.
Trần nhăn mặt:
- Tôi chưa cho phép nó có bồ, đố anh chàng nào dám dụ dỗ nó.
- Vậy sao anh tán tỉnh con gái người ta.
- Bao giờ đâu.
- Cái cô bé con ông Thiếu tá gì đó, mới có mười lăm tuổi rưỡi.
Trần cười, hết chối cãi:
- Cô ấy gọi tôi bằng chú.
Tôi lườm Trần:
- Xin ông. Lại giống như ông Vũ.
Vũ cười ha hả nháy Trần. Hai người rủ nhau ra đường đứng hóng mát. Tôi biết Vũ muốn kéo Trần ra khỏi cuộc tranh lụân với tôi. Anh chàng sợ tôi nói quá Trần buồn. Tôi vẫn ghét mấy cái chuyện lẩm cẩm của ông. Hồi chưa lấy Vũ, tôi có rất nhiều bạn trai. Bạn lớn, bạn nhỏ đủ thành phần. Mấy anh chàng tán tôi không được vì biết tôi có Vũ, bèn xin được làm anh trai tôi. Tôi đáp thẳng thừng:
- Mỵ có anh trai rồi.
- Anh nuôi ấy mà.
- Không được.
- Anh văn nghệ.
- Còn lâu.
Anh chàng tức quá, hỏi:
- Bộ Mỵ làm em anh không đúng sao. Nhỏ chút xíu mà chỉ ưa làm người lớn.
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Gọi anh bằng anh thì được. Xưng em với anh cũng được đi. Nhưng còn cái vụ làm em nuôi, anh nhận thì không đựơc. Cho Mỵ xin.
- Sao kỳ vậy.
- Tại anh kiểu đó vô duyên lắm.
Tôi thẳng thắn và ngang ngược như vậy. Ngoài anh ruột ở xa nhà, tôi nhìn tất cả bằng đôi mắt bình thường. Mấy ông bạn của anh tôi đến nhà chơi ra vẻ đàn anh rồi có một lúc nào đó nhét vào tay tôi lá thư tỏ tình, tôi đưa cho chị Mỹ, Tú, Thảo đọc. Bốn chị em cười như điên.
Tôi không phải là type con gái nhu mì như mong mỏi của Vũ. Chàng vẫn thường âu yếm bảo tôi:
- Em cái gì cũng... đựơc hết. Nhưng về phần ngang bướng đanh đá thì anh... chào thua.
Tôi cười với Vũ:
- Chỉ khi nào anh chọc sùng em lên em mới đanh đá. Còn thì bình thường em vẫn ngoan hết mình.
Vũ nói:
- Anh sẽ cố gắng tránh làm em bực để em không có dịp nổi máu du côn lên.
Tôi cười cười, làm ra vẻ thật ngoan cho Vũ yên tâm.
Buổi chiều Vũ về sớm. Tôi chạy ra mở cửa cho chàng, Vũ khoe với tôi:
- Mai anh nghỉ Mỵ ạ.
Mắt tôi sáng lên:
- Thích nhỉ. Em đang có việc để nhờ anh.
Mặt Vũ dài ra:
- Việc gì?
Tôi ôm cánh tay Vũ:
- Từ từ đã.
- Em làm anh sốt ruột
- Bộ anh không thích đựơc lo cho em sao?
Vũ nói khó khăn:
- Dĩ nhiên rồi.
Tôi cười. Vũ đi nhanh vào nhà, tôi kéo tay chàng:
- Nhè nhẹ không cu Tý dậy.
Vũ nói:
- Để nó dậy đi. Chiều nay chúng mình đi chơi.
Tôi hỏi:
- Cho cả cu Tý đi nữa hở?
Vũ gật đầu:
- Ừ, hai mẹ con mặc đồ thật đẹp nhé.
Tôi kiểng chân ôm cổ Vũ:
- Có con rồi mà đi chơi hoài.
Vũ hất mặt:
- Để em đừng cho là anh không nghĩ đến em và con, chỉ lo vui bạn.
Tôi buông cổ Vũ, ngồi xuống giường nhìn cu Tý say ngủ. Hai tay xòe ra để trên đầu, ghồ ghề trông thật dễ thương. Tôi muốn cắn thật đau lên đôi má bầu bĩnh của con. Răng tôi nghiến lại tê dại...
Vũ nói:
- Anh tắm xong mình sửa soạn đi nhé.
Tôi gật đầu:
- Nhưng đi đâu thế anh?
Vũ nói, giọng sốt sắng:
- Đến thăm vợ chồng Bá, bà ấy mới sanh. Rồi đến nhà Toàn, vợ hắn có bầu mấy tháng rồi, hỏi xem bao giờ sanh.
Tôi tiếp:
- Và cuối cùng là đến ông Trần.. đúng không?
Vũ cười tươi tỉnh:
- Đúng. Đến rủ Trần ra xa lộ nhậu lai rai.
Tôi thở ra. Cuối cùng vẫn là mấy ông bạn quý của chàng chiếm giữ đựơc chàng. Tôi chỉ việc theo bên chàng như hình với bóng. Và cu Tý theo tôi cho đủ khung cảnh gia đình để Vũ thấy chàng đầy đủ. Giầu vì bạn, sang vì vợ. Tôi cố gắng để chàng được sang, được mát mặt vì tôi vậy.
Nhưng dù gì đi nữa, Trần, Bá, Toàn vẫn là những người thân thiết của vợ chồng tôi và khi thiếu vắng họ không riêng gì Vũ, cả đến tôi cũng buồn.
Trường Sơn được một tháng toi bắt đầu viết nhật ký cho con. Vũ đã đóng tặng tôi một cuốn sổ dày, giấy trắng thật đẹp với hàng chữ "Nhật ký của bố mẹ viết cho con trai đầu lòng" ở trên mặt bìa trang mở đầu, chàng viết:
"Trường Sơn,
Con yêu quý của bố mẹ.
Sau những ngày tháng đợi mong, con đã ra đời trong nỗi niềm sung sướng vô biên của Bố Mẹ. Con là niềm hãnh diện, là sợi dây thắt chặt tình yêu của Bố Mẹ với nhau, là nguồn vui mà Bố Mẹ hằng ao ước.
Để dành trọn vẹn cho con, Bố Mẹ nghĩ rằng chỉ có cách này - ghi lại những chuyện về con, những hình ảnh của con lên giấy - mới giữ được đầy đủ những kỷ niệm của con mang đến cho Bố Mẹ từ ngày con ra chào đời cho đến nay.
Một ngày kia, khi con lớn khôn, khi bố mẹ về già, và.. khi bố mẹ không còn nữa, con sẽ thấy đây là kỷ vật vô giá mà Bố Mẹ để lại cho con trai đầu lòng, hơn cả một gia tài tiền bạc.
Để lại cho con kỷ vật vô giá này, Bố Mẹ chỉ mong mỏi ở con, ao ước nơi con có mỗi một điều: luôn luôn là đứa con ngoan, hiếu thảo, và bố mẹ không bao giờ phải buồn khổ vì con.
Con nghĩ sao, con yêu của bố mẹ?"
Những trang tiếp theo đó là của tôi viết. Từ khi con biết lẫy đến khi con biết bò. Từ nụ cười ngây ngô trong ngày đến những lúc quấy khóc. Buổi trưa tôi phát vào mông Sơn hai cái thật đau vì không chịu ngủ. Một lát con nằm yên tôi hối hận xoa hai cái mông tròn mịn ướt của con rồi viết vào nhật ký hai cái phát đầu tiên ấy. Tôi viết về những cái răng vừa nhú lên xinh xắn của cậu bé. Những cái răng đầu tiên hành con nóng sốt mấy ngày. Tôi viết về ngày con thôi nôi tròn một tuổi - Bạn bè đến chật nhà, ai cũng khen con tôi xinh xắn dễ thương. Con có cái miệng thật đẹp, có hai tai to, con có cái nhân trung sâu và dài. Có ánh mắt của mẹ, nụ cười của bố. Đồ chơi của các bác, các cô, các cậu cho con đầy một giường. Con ngồi giữa, đôi tay mân mê từng món quà đẹp. Chả biết con đã nghĩ được ý nghĩa của một ngày tròn năm hay chưa?
Những ngày mang bầu, tôi chưa tưởng tượng được tôi thương con đến thế. Tôi chỉ mơ hồ, nói với Vũ:
- Chẳng biết con mình có dễ thương không hở anh?
- Chẳng biết nó có khóc suốt ngày như con bà hàng xóm?
- Chẳng biết em có chăm nổi thằng bé không?
Vũ dịu dàng khuyến khích tôi:
- Em sẽ làm được tất cả. Anh biết thế.
Bây giờ thì tôi đã làm được tất cả thật. Ngày Trường Sơn gần mười tháng biết đi, tôi thấy mình hụt hơi trong một niềm vui vô bờ bến. Mắt tôi rưng rưng nhìn con bước những bước đầu tiên trong đời. Tôi nghẹn ngào trong hạnh phúc. Nghẹn ngào như lần đầu tiên cô y tá đặt vào lòng tôi một hình hài nhỏ bé - Em bé đẹp quá! Bà đặt tên cho em chưa? Tôi cười mà môi run run muốn khóc. Tôi gọi tiếng con đầu tiên thầm thì trong cổ họng. Những ngày sau đó tôi vẫn chưa quen với tiếng con và xưng mẹ. Phải lâu lắm, tôi không nhớ là bao nhiêu ngày tôi mới gọi đựơc tiếng con thuần thục, xưng Mẹ ngọt ngào.
Vũ bảo tôi:
- Em lo cho cu Tí quá. Quên lo cho em rồi đấy.
Tôi cười cười:
- Em sẽ lo cho em. Anh chờ em.
Vũ hỏi:
- Em sẽ bỏ con ở nhà đi bát phố một mình hở?
Tôi lắc đầu:
- Không.
- Đi với ai?
- Với anh.
Vũ nheo mắt:
- Để thiên hạ tưởng lầm mình chỉ mới trong thời kỳ yêu nhau thôi chứ hả? Anh luôn luôn chiều em cho đến ngày răng.. rụng.
Rồi Vũ nói:
- Này Mỵ. Em biết em vẫn còn.. trẻ trung như con gái không?
Tôi vênh mặt:
- Biết từ khuya.
Vũ cười ồn ào:
- Có vẻ tự tin nhỉ.
- Chứ sao. Con Tú nó nói em vẫn còn được nhiều người nhắc nhở.
Vũ trợn mắt:
- Ai nhắc. Chắc cô Tú lại..
Tôi cười xoà:
- Mấy ông bạn ngày xưa.
Vũ nhăn nhăn cái mặt. Tôi cúi nhìn thân thể mình vẫn gọn gàng trong bộ đồ ngắn - Có thể là chưa ai nghĩ tôi có con cũng nên.
Buổi trưa Thục Vy đạp xe đạp đến tìm tôi. Vũ ngủ với cu Tí trong phòng. Tôi kéo Thục Vy ra salon ngồi, pha cho bạn một ly nước chanh thật mát.
- Đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy?
Vy cững cười nhe hai hàm răng trắng bóng.
- Đi bơi.
Tôi reo lên:
- A! Đi bơi hả?
- Ừ.
- Thích nhỉ.
Thục Vy nhìn tôi:
- Mỵ đi không?
Tôi nhìn vào trong nhà:
- Còn ông Vũ và cu Tí?
- Bắt ông Vũ ở nhà giữ con một hôm. Mỵ phải đi bơi cho thân hình thon nhỏ lại mới được. Lâu ngày bỏ chơi thể thao chân tay nhão ra cho mà coi.
Tôi bóp nhẹ cánh tay mình. Tôi đã là đàn bà rồi. Da đã bắt đầu mềm và bụng có vẽ nhão ra. Thục Vy bảo tôi:
- Mời có một con phải chịu khó giữ gìn. Khéo không xồ xề ra thì chán lắm. Mỵ nên chơi thể thao lại.
Tôi lắc đầu:
- Ta chán chơi bóng bàn rồi.
Vy gật đầu:
- Ta cũng thế.
- Định đổi món gì?
- Ta đi bơi đều đều. Quen cả tài tử K.C. nữa.
Tôi cười:
- Vui nhỉ? Mà K.C. có đẹp không?
Vy so vai:
- Cái mặt thì đẹp thật, nhưng thân hình không mê nổi, xồ xề quá rồi Mỵ ạ.
Tôi nói:
- Ờ, ta cũng nghĩ thế. Vậy mà "chị" chuyên môn đóng vai sinh viên mười tám hai mươi mới loạn.
Vy cười rúc rích:
- Ở ngoài trong chị còn "xổ" hơn nữa. Tuần nào ta cũng gặp chị đi bơi trong "xẹc" cùng với đức ông chồng. Ta đi với chú ta, chú ta bạn của chồng chị. Ta đành phải gọi chị bằng cô.
- Rồi sao?
- Chị không biểu diễn bikini mà chỉ mặc áo tắm một mảnh.
Tôi bĩu môi:
- Một mảnh bây giờ cũng còn quá hai mảnh.
Thục Vy cải:
- Không. Chị mặc đàng hoàng lắm. Ta có hỏi chị đẹp thế sao không biểu diễn bikini cho các ông ngó chơi. Chị cười xoa má ta mà nói:
- Cô già rồi, đâu còn trẻ trung như cháu nữa mà mặc bikinị Các bạn của chú cười chết.
Tôi vỗ tay:
- Được quá ấy chứ. Biết người biết ta như chị K.C. là nhất. Tài tử Việt Nam mình tao chỉ chịu mỗi mình chị ấy.
Thục Vy gật gù. Nó lôi trong vì ra một lô hình màu, đưa cho tôi xem:
- Ta có chụp chung với K.C. đây nầy.
Tôi dán mắt vào mấy tấm hình. Con nhỏ Thục Vy quả là lí lắc. Hình nào nó cũng làm trò khỉ, hình thì đang ôm chân chú, hình khác Thục Vy đứng cạnh K.C trong bộ dồ tắm màu đỏ chói. Có hình Vy ôm phao bơi, miệng cười toe toét.
Tôi xem xong trao trả lại Vy, khen:
- Đẹp quá.
Thục Vy hỏi:
- Cái gì đẹp. Hình Vy hay K.C.?
- Tất cả đều đẹp.
Tôi nói, và trêu Vy:
- Vy cũng ăn ảnh quá trời đi, thế K.C có chịu mời Vy đóng phim không?
Thục Vy cười, mắt long lanh:
- Không, mà có mời ta cũng không đóng.
- Chê hả?
- Không chê.
- Vậy sao?
Thục Vy nheo mắt:
- Tại... tại kẹt anh chàng ở bộ Ngoại giao.
Tôi cấu vai Vy:
- Tiến bộ dữ rồi đấy. Chắc chàng không ưa bạn đóng phim.
Vy nói:
- Có lẽ.
- Định gì chưa?
- Định gì là sao?
- Là.. là.. cưới nhau ấy.
Vy cười dài:
- Từ từ đã bạn, trông gương bạn tôi chưa muốn lấy chồng đâu.
Tôi hất mặt nhìn Vy:
- Bộ ta bê bối xồ xề lắm sao mà sợ?
Vy nhăn mặt:
- Không, Mỵ vẫn còn được lắm. Nhưng hơi mất tự do thế thôi.
Tôi lắc đầu:
- Ai nói với bạn là ta mất tự do đó?
- Nhìn thì biết cần gì phải ai nói.
- Chưa chắc đâu.
Và tôi hỏi Thục Vy:
- Định đi bơi sao ghé đây?
Thục Vy cười nhỏ:
- Ghé thăm Mỵ và anh cu Tí chút xíu. Đi ngay giờ này hơi nắng.
Tôi chợt nói:
- Cho ta đi với.
Thục Vy trợn mắt:
- Thật không?
- Thật chứ.
Thục Vy reo lên:
- Phải đấy. Phải hoạt động trở lại cho đời vui tươi.
Tôi bảo Thục Vy:
- Ngồi chơi chờ ta một chút, ta thay đồ đi liền.
Tôi rón rén nhìn vào phòng. Vũ đang nằm lơ mơ có vẻ vừa thức giấc. Tôi cuốn bộ đồ tắm bỏ vào xắc. Mặc một chiếc quần short màu trắng với áo thun xanh đậm, tôi bước ra ngoài. Thục Vy đứng bật dậy, khen:
- Mỵ vẫn hấp dẫn lắm.
Tôi nói đùa:
- Ta mà. Ta sanh xong cũng vẫn ăn diện như thường. Đâu ngán ai hả Vy?
Vy trề môi:
- Chỉ ngán mỗi ông Vũ.
Tôi cười:
- Tại ông ấy là chồng. Chiều tí ti cho ông ấy khoái mà.
Vy nói:
- OK, đi chưa?
Tôi bảo:
- Để ta gọi ông Vũ.
Vũ đứng ngay ở cửa, chàng trố mắt nhìn tôi. Vai mang chiếc xách nhỏ đựng đồ tắm, tôi cười với chàng thật tươi:
- Em đi với Thục Vỵ Đã đến lúc em phải bảo vệ thân thể em rồi.
Vũ nhăn mặt:
- Để anh đi với em.
Tôi dẫy lên:
- Không được. Có anh theo Vy nó cười em.
Vũ hỏi:
- Sao mà cười?
- Nó nói em đi đâu cũng phải có chồng.. kè kè bên cạnh.
Vũ nói:
- Chuyện, người ta có chồng thì phải đi với chồng chứ sao.
Tôi vẫn lắc đầu:
- Anh ở nhà trông con hộ em. Một chút em về liền hà.
Vũ gãi đầu:
- Không được đâu Mỵ.
Tôi lắc chiếc xách trên vai, dai dẳng:
- được mà.
Thụy Vy đứng cạnh tôi nháy mắt trêu Vũ, kéo nhẹ cánh tay tôi:
- Dọt lẹ đi Mỵ, khéo ông Vũ phản đối mạnh bạn lại nhi nữ thường tình bây giờ.
Tôi giơ tay vẫy Vũ và thản nhiên theo Vy ra cửa. Tôi đoán là mặt Vũ sẽ dài ra. Tuy nhiên, lâu lâu phải thế mới được. Vũ đã chẳng thường bỏ tôi ở nhà một mình hoài để đi ăn nhậu với bạn bè đó sao. Tôi tức mà đâu có dám nói gì chàng...