Hồi 42
Tác giả: Gia Cát Thanh Vân
G ia Cát Dật rằng:
- Theo ta đoán thì Vô Ảnh Phong thế nào cũng có thật, và những lâu đài đình các cheo leo giữa lưng chừng phong kia cũng có thật, nhưng quyết không phải lả loại ảo ảnh đang hiện trước mắt chúng mình, và chính ngôi Vô Ảnh Phong nằm kín đáo vào một nơi nào khác, và chúng ta ở đây không thể nào thấy chân diện mục của nó được!
Hầu Hạo và chị em Châu Thị bất giác nhìn ngó quanh quất, nhưng cảnh nào vẫn hoàn cảnh nấy, không nhận ra được ngọn phong nào khả nghi.
Gia Cát Dật trầm tư một hồi rồi nói:
- Nhưng sơn cốc nơi trước mặt tiền của Vô Ảnh Phong quả là kỳ dị, theo ta đoán xét, ngọn Vô Ảnh Phong và đình các lâu đài thật ấy nhất định phải nằm một nơi kín khuất, và nơi đó cách đây không xa, còn vị trí của nó nếu không phải thật cao thì là thật thấp, và vì nhờ sức phản chiếu của hơi nước trong ngọn thác lớn, nên chi mới có những ảo ảnh xuất hiện trước mắt chúng ta như thế, nhưng chắc chắn là ngôi Vô Ảnh Phong thực thụ sẽ chẳng khác cảnh mình thấy đây là mấy!
Ba người như nghe chuyện thần thoại, nửa hiểu nửa không. Hồng điệp Châu Chu rằng:
- Nhưng chúng tôi thấy rõ ràng có người từ trên ấy xuống đây nhảy múa nhạc điệu inh ỏi kia mà? Vậy phải giải thích bằng cách nào?
Gia Cát Dật rằng:
- Chính những cảnh này cũng không thật, chẳng qua đó là những ảo ảnh hết, chúng đã lợi dụng sức phản chiếu của hơi nước, rồi truyền đến những cảnh múa mưa xuân để hòng làm mê hoặc các người, chờ cho chừng nào các ngươi lọt vào cạm bẫy và hôn mê, chúng mới hiện thân ra bắt luôn!
Hầu Hạo rằng:
- Ồ! Ra toàn là ảo ảnh hết sao?
Gia Cát Dật rằng:
- Theo ta đoán thì thế! Nếu trong lúc đó các ngươi mà nhảy ra giao tranh với chúng, thì tốn sức hao hơi vô ích?
Mọi người im lặng không nói, Gia Cát Dật lại tiếp tục rằng:
- Vừa rồi ta phát động tàn huyền, chúng thấy vậy lủi nhanh ngay, và thấy những cảnh ấy biến tan ngay cùng với tiếng nhạc, ta nghĩ: dù cho bản lãnh của Độc Ma cao cường đến đâu đi nữa, cũng không thể nào có những thân pháp nhanh chóng đến thế được, nếu bảo đó là yêu pháp, thì hình như quá hoang đường, cho nên ta đoán ngay đó là một thủ pháp mê chướng của Độc Ma mà thôi. Vậy tất cả những bộ hạ của Độc Ma, chúng đã biểu diễn cảnh khiêu gợi ấy tại một nơi khác và thình lình khi chúng nghe phải tiếng tàn huyền của Bát long ngân, lập tức ẩn đi ngay, và ảo ảnh trước mắt đây có lẽ đương nhiên không còn nữa!
Bốn người băn khoăn một hồi, bỗng Thanh Điệp tỏ vẻ thất vọng lên tiếng rằng:
- Thưa Gia Cát tiền bối, Vô Ảnh Phong quái dị như thế này, bọn Độc Ma lại lợi hại như thế, xem ra đến tìm sào huyệt của chúng cũng còn khó khăn, huống hồ là bảo cứu người, dù cho có gặp được chúng e cũng chưa chắc thắng nổi chúng... trời ơi! Chị tôi bị bọn chúng bắt, như thế...
Thanh Điệp vì lòng nhớ thương chị nên khóc thảm thiết tiếng nói nghẹn ngào. Hồng Điệp cũng không tránh khỏi xúc động và thất vọng. Phần Lãn hiệp Hầu Hạo nghĩ đến Thượng Quan Linh nay thân nằm trong hang huyệt, xem ra chuyện lành thì ít mà chuyện hung thì nhiều, trong lòng cũng cảm thấy thất vọng buồn bực, lúc này lại thấy hai nàng thổn thức, trong lòng chàng càng đâm ra mến thương, bất giác quay hỏi Gia Cát Dật rằng:
- Thưa sư thúc, bộ chúng mình không còn biện pháp nào nữa sao?
Gia Cát Dật tỏ vẻ nghiêm nghị từ từ rằng:
- Biện pháp thì có sẵn đây, nhưng ba người không thể ở đây lâu được, phải cấp tốc rời khỏi đây ngay!
Ba người cả kinh! Hồng Điệp vội nói:
- Dạ không! Hai vãn bối còn phải lo cứu chị, còn nếu có chết cũng nguyện chết ba chị em chung với nhau!
Gia Cát Dật nghiêm sắc mặt rằng:
- Ba người thử nghĩ, liệu có thể chống nổi lại môn Nhiếp Hồn đại pháp của Độc Ma không đã?
Ba người nghĩ đến cảnh vừa rồi, trống ngực lại đập thình thịch mặt đỏ tai nóng, cúi gầm ngay mặt xuống, không dám nói thêm gì.
Gia Cát Dật lại dùng giọng nói ôn hoà rằng:
- "Ta biết thứ thủ pháp này của chúng, được mệnh danh là: Diệu sắc ma âm, và chính thầy trò Độc Ma dùng phương pháp này để hại người, và đã không biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ bị mắc bẫy chúng, thử nhìn những đốt xương người suốt dọc đường vào đây thì đủ biết; các ngươi phải biết rằng tuổi trẻ hay háo kỳ, không sao tránh khỏi những cám dỗ của cảnh ngoại giới đưa đến, vậy làm sao có thể chống với Diệu sắc ma âm của thầy trò Độc Ma, vậy không phải là tự đem mạng sống nạp dâng cho chúng sao?
Ý của ta, nay Bạch cô nương lọt vào tay của chúng, tính mạng của Thượng Quan Linh đang nguy, đã đến đây không thể không ra liều với chúng một phen, và ta tự biết công lực của ta không đến nỗi nào bị Diệu sắc ma âm của chúng hãm hại được, hơn nữa, ta cũng khám phá sơ được những huyệt ảo của Vô Ảnh Phong này ít nhiều. Ta đã quyết tâm vào sào huyệt của chúng để thám thính một chuyến xem thực hư ra sao đã rồi tùy cơ giải cứu Bạch cô nương và Thượng Quan Linh.
Vậy ba người hãy lập tức rời nhanh khỏi đây, để tránh một mối lo lắng trong lòng ta, và có thể chờ ta ngoài khu núi Cửu Lãnh. Nếu trong ba hôm ta không ra được, tức là ta đã bị hạ độc thủ, vậy chừng đó Thanh cô, Hồng cô hãy về ngay Giang Nam cho lệnh đường (mẹ) hay tin, còn Hầu Hạo nên về ngay miền Bắc, tìm ngay thầy ngươi và Túc Đầu Đà, và tập trung thêm những tay nghĩa hiệp trong giang hồ, đến mở ngay trận càn quét sạch ngôi ma huyệt tàn ác này!"
Hầu Hạo không nhẫn tâm để mình sư thúc mạo hiểm, vội cuống lên:
- Thưa sư thúc, tôi đi như thế thật không yên tâm chút nào! Vậy xin sư thúc hãy để tôi theo hầu bên cạnh, ráng chung sức thử xem sao?
Gia Cát Dật an ủi chàng rằng:
- Đừng lo ngại cho ta, ta biết liệu lấy thân, mau ra khỏi đây với hai cô nương luôn đi!
Ba người đành lủi thủi ra khỏi cốc với lòng bán tín bán nghi.
Gia Cát Dật chờ cho ba người đi xong mới yên trí vững lòng; trời như đã gần muốn sáng, ánh trăng mất dần, trong cốc bắt đầu trở nên tối? Nhân lúc cảnh ảo ảnh còn mơ mơ hồ hồ ẩn hiện trước mắt, Gia Cát Dật tiến hành ngay công việc khám phá cửa mình. Gia Cát Dật quay thân nhìn ngay về phía sau, thấy một loạt sáu ngọn phong nhọn hoắt, nhìn kỹ thì khác hẳn với ngọn Vô Ảnh Phong, trên phong không thấy đình đài lầu các gì, mà chỉ toàn là hơi mây mịt mù, cây cối rậm rạp.
Gia Cát Dật sợ không nhìn được rõ, bèn tung thân cao lên mấy trượng để nhìn cho kỹ, quả nhiên sáu ngọn phong này khác hẳn với ngọn Vô Ảnh Phong.
Trong bụng nghĩ thầm: mình đã đoán vị trí của ngôi Vô Ảnh Phong nếu không nằm trên vị trí cao thì chắc là nằm tại vị trí thấp, nhưng trong sáu ngọn đây không phải, không lẽ vị trí của ngôi cổ phong ấy nằm một địa thế thấp sao? Lại nghe Hầu Hạo nói là họ đã thấy cảnh ảo ảnh phi các trên lưng chừng ngôi Vô Ảnh Phong, có đèn đóm sáng long lanh và bóng người tấp nập; nếu vậy thì ngôi Phi Các ma cung ấy thế nào cũng có đèn thật.
Vừa nghĩ Gia Cát Dật vừa tiến bước đến sáu ngọn phong sừng sững ấy, nhưng chuyến này không phải là ảo ảnh như lần trước, trong bụng Gia Cát Dật ngầm phục kỳ công của tạo hóa, hiện tượng thiên nhiên lại có thể trở thành ảo ảnh như thế! Ánh sáng càng lúc càng tối, đi được một lúc, quay đầu nhìn về phía sau, cảnh ảo ảnh của ngôi nhà Vô Ảnh Phong đã biến theo luôn với ánh trăng. Gia Cát Dật đành tìm kiếm trong sáu ngôi phong trước mặt mình, khi đến chân của ngọn phong thứ ba và thứ tư, bỗng thấy một hang cốc sâu thẳm thẳm, hơi sương mù mịt, tình hình bên dưới không làm sao thấy rõ. Gia Cát Dật hoài nghi ngay là Vô Ảnh Phong nằm dưới này cũng nên, nhưng không biết đáy cốc trong này có những gì? Nhưng chắc phải sâu và hiểm trở lắm! Tuy Gia Cát Dật khinh công siêu việt, nhưng cũng không dám mạo hiểm, đứng chờ cả một lúc, bỗng phía dưới nhoáng lên một làn ánh sáng.
Gia Cát Dật nghĩ thầm trong bụng: mình vô dụng thật, quả nhiên đây là Vô Ảnh Phong nằm dưới này! Không còn do dự gì nữa, vội buộc ngay cây Bát long ngân vào người cẩn thận, rồi tính lần bước xuống, nhưng ác nỗi hơi sương mù mịt, không sao thấy lối xuống Gia Cát Dật đành phải dùng cả tay lẫn chân để men theo vách phong xuống, nhưng vách núi rêu cỏ trơn vô cùng, khó lòng giữ cho thân hình được thăng bằng trong thế đi! Gia Cát Dật than khổ thầm trong bụng! Phải chi có Thiên Si Tây Đạo ở đây thì hay biết mấy; võ công của nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, mỗi người có một sở trường riêng. Gia Cát Dật chuyên về chường lực và lối đánh đàn, nhưng ngọn Đinh Tháp thần công và tiếng đàn có thể khiến người ta tự tàn hình thể của Bát long ngân, không thể nào đem thi thố trên bức vách núi trơn như bôi mỡ này được. Chỉ có khinh công của Thiên Si đạo trưởng là siêu phàm nhập thánh có Tây Đạo đây, chuyện này thật không còn thành vấn đề
Gia Cát Dật vẫn cố lết xuống dần, hình như đã được bốn năm trượng, Nam Bút bắt đầu cảm thấy mồ hôi ướt lưng, hơi thở đã lớn hẳn, quả thật đã đến lúc mệt đuối. Nhưng dù sao Gia Cát Dật vẫn cố bám lết dần từng trượng một xuống...
Thình lình, có tiếng soạt? Soạt!! Gia Cát Dật liếc mắt nhìn nhanh, thình lình cám thấy trong mình lạnh hẳn, thầm nhủ: Thôi, chuyến này hết đời rồi! Thì ra một đôi rắn lục độc to đột nhiên hiện ra, cách đỉnh đầu không xa lắm, chúng đang lăm le thè lưỡi vụt trườn nhanh xuống! Gia Cát Dật cố rút ra một cánh tay phải búng nhanh một ngọn chỉ lực ra, con rắn xanh bên tay phải lập tức rớt nhào ngay xuống hang sâu! Nhưng còn bên trái đã tiến sát đến gần cạnh, Gia Cát Dật đành phải ngầm vận ngay chân khí, thổi nhanh một làn hơi sang, chỉ thấy lưỡi rắn ngừng ngay cử động! Gia Cát Dật đưa ngay chưởng bên tay phải quất ngược sang!
Nhanh như chớp, Gia Cát Dật thuận ngay chưởng bên phải bửa mạnh sang, con rắn bị đứt ngang thành hai khúc, rớt luôn xuống dưới. Ngay trong lúc Gia Cát Dật dùng sức thình lình ấy, tay trái và hai chân bị sụt trượt, toàn thân khẽ xao động, suýt tuột tay rớt luôn xuống hang thẳm, Gia Cát Dật vội dùng tay phải bấu chắc lại vách tường, chân tay đã mỏi nhừ, vội vận tâm thần định trí để trấn tĩnh lại tinh thần... rồi Gia Cát Dật lại cố sức trườn dần xuống từng trượng một.
Thời gian có đến hơn ba chục trượng, bỗng cảm thấy hai chân chạm đúng đất, toàn thân đã có chỗ chịu thăng bằng, Gia Cát Dật cảm thấy trong mình cũng như tinh thần cũng đã bớt căng thẳng hẳn, nhưng sợ địch thình lình đánh lén, vội lẫn ngay vào một nơi kín đáo định thần quan sát tình hình, Gia Cát Dật bất giác kinh ngạc với cảnh sắc trước mắt, chỉ thấy ở đằng không xa, quả nhiên có một ngọn phong đẹp mắt hiện ra, tuy bốn phía tối om, nhưng cũng đủ thấy rõ ngọn phong ấy từ bên tít chân núi nhô lên, đây mới chính là bản thân của ngôi Vô Ảnh Phong thực thụ, giữa lưng chừng ngọn phong có đình đài lâu các, ánh sáng mung lung, trông cảnh tuyệt nên thơ, còn nghe văng vẳng những tiếng nhạc êm dịu, không khác gì một tiên cảnh trong trần gian. Những mùi thơm phảng 'phất trước mũi, nhìn kỹ, cỏ cây hoa lá tươi tốt.
Gia Cát Dật lấy làm lạ, một nơi sâu thăm thẳm thế này, ánh mặt trời không có, thế mà những hoa lá ngang nhiên sinh tồn được, chuyện lạ thật. Vừa nghĩ vừa đi, bỗng cảm thấy dưới chân đã dẫm trúng những bậc thạch cấp, chỉ thấy những thạch cấp toàn màu trắng và đều đặn, cúi đầu nhìn kỹ, thì ra được xây bằng những viên Đại lý thạch (một loại đá gần như cẩm thạch, được sản xuất tại huyện Đại Lý bên tỉnh Vân Nam Trung Hoa). Gia Cát Dật bèn gỡ ngay cây đàn cổ cầm sẵn trên tay và tiếp tục leo trên thạch cấp.
Gần hết bực thạch cấp thì thấy mình đã ngang lưng núi, trước mặt bỗng hiện ra một bạch ngọc bình phong, trên vách của bức bình phong bằng đá cẩm thạch lớn tướng này, bên trên được khoét hơn bốn ổ chữ sâu lõm xuống, nhìn kỹ ra là bốn chữ “Phi Các tiên cung”. Trong lòng bực giận, Gia Cát Dật bèn đưa ngay tay phải ra vận ngay chân lực, đưa tay lên xóa hẳn ngay vào chữ Tiên. Nháy mắt chữ Tiên trên bình phong cẩm thạch đã biến hình, Gia Cát Dật lại dùng ngay Kim Cương chỉ lực vận chỉ viết ngay một chữ Ma vào nơi bị xóa đó! Gia Cát Dật vốn sở trường nhất về nội công trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, thế là ngọn chỉ vạch tới đâu, nét chữ như rồng bay phượng múa đến đó, và kiểu chữ không khác ba chữ kia?
Gia Cát Dật vừa viết xong, bỗng bên tai có tiếng nói truyền tới rằng:
- Quí khách xa đến, lại được đề cải cung danh (sửa tên cung các) quả thật hân hạnh! Hân hạnh! Dám mời ngài vài bước ngọc để vào trong cung dùng trà đã!
Giọng nói trầm hùng, chấn động tâm thần, chứng tỏ công lực người này cũng vào mức tuyệt đỉnh đây, Gia Cát Dật chỉ mỉm cười, ngang nhiên cất bước tiến thẳng. Bức bạch ngọc bình phong thình lình tự động mở ra một ngách cửa, Gia Cát Dật bước ngay vào, bỗng cảm thấy bên trong sáng choang, những cảnh tà yêu kỳ dị hiện rõ hết trước mắt. Chỉ thấy cung điện nguy nga và huy hoàng, trước điện là một sân thềm rộng rãi, có trên hai chục nam nữ đứng chỉnh tề, nam thì mặc nho phục tuấn nhã, nữ thì mặc theo lối cung nữ, khi họ thấy Gia Cát Dật vào, ai nấy cung thân đứng hầu.
Trong ngôi điện, hình như trên trần được khảm một viên châu báu lớn, ánh sáng tinh từ trên tỏa khắp xuống ngôi cung điện nguy nga. Nhìn kỹ khoảng đất trống trước điện đây, chu vi rộng độ trên mười trượng, và thềm này được khảm bằng lưu ly (gần như thủy tinh ngày nay) hèn gì có thể trong suốt như thế, nội cảnh huy hoàng khéo léo khiến người ta phải kinh ngạc.
Gia Cát Dật tuy thấy cảnh nguy nga của ngôi Ma Cung hào nhoáng như thế, trong bụng tuy kinh ngạc, nhưng không hề để lộ ra ngoài mặt, bèn khẽ nghiêng mình đáp lễ rồi nói:
- Thiên sơn Gia Cát Dật nay hân hạnh được đến tham bái Tiên Cung, được quí vị trọng đãi như thế này, thật trong lòng cảm kích vô ngần!
Trên hai mươi nam nữ lập tức chia đứng thành hai hàng, chỉ thấy tà áo của họ phất phơ tung tăng trong cuộc di chuyển vị trí đứng, bỗng nghe một tiếng cười ngất truyền ra, tiếng cười này lớn kinh khủng, dù cho Gia Cát Dật công lực cao thâm, nhưng cũng bị tiếng cười này lôi cuốn hẳn tâm thần. Tiếng cười dứt, từ trong điện truyền ra một tiếng nói trầm hùng rằng:
- Lâu nay từng nghe danh lừng lẫy của Gia Cát Dật trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, nhưng vẫn thầm trách là vô duyên gặp gỡ, nay được tương hội tại đây thật là sung sướng trong đời!
Hai hàng nam nữ vội đứng nghiêm chỉnh cung thân, cửa đại điện được mở, dưới ánh đèn sáng choang ấy thoạt tiên thấy bốn thiếu nữ tuyệt sắc, tay xách cung đăng (đèn lồng của cung điện) lướt thướt bước ra, phía sau là tám cô con gái đẩy một chiếc xe luân (loại kiệu có bánh xe), mui xe là một bức màn cao, châu ngọc óng ánh long lanh, trên dầm sàng trong xa, một người ngồi chễm chệ, chỉ thấy người này mặc áo cẩm bào, một khăn thêu che mặt toàn thân hình có vẻ lớn cao. Gia Cát Dật nghĩ bụng: Chắc người này là chủ ma cung Vô Ảnh Phong Độc Ma đây; trong bụng lo đề phòng cẩn thận, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ ung dung điềm tĩnh, đứng uy nghi ngay nơi thềm lưu ly.
Bụng nghĩ: Nghe đồn ngũ quan trên bộ mặt của Độc Ma bị tàn khuyết kinh khủng! Một người bị mắc bịnh cùi (hủi) trầm trọng, nay thấy lối ăn mặc kỳ quái đây, quả thật lời đồn không sai, vì y không thể cho người ta thấy chân diện mục của mình, lại càng không thể rời khỏi sàng xuống thi lễ. Nhưng Gia Cát Dật cảm thấy hai luồng nhãn tuyến của Độc Ma sáng và sắc bén vô cùng, chỉ thấy đôi mắt sáng quắc ấy chiếu thẳng vào mặt mình! Biết ngay tia nhìn này có tác dụng nhiếp hồn, nhưng nay mình từ xa xôi lặn lội đến, mục đích cũng chỉ muốn khiến cho hắn khuất phục, và giao ngay ái đồ của mình Thượng Quan Linh và Bạch điệp Châu Ni, như thế mình đâu có thể tỏ vẻ rụt rè trước mặt hắn được?
Nghĩ thầm xong, bèn vận ngầm ngay chân lực, từ từ ngửng đầu lên và nhìn thẳng ngay vào mặt đối phương. Nhưng chỉ thấy trong cái nhìn ấy, có một sức hấp dẫn vô biên, Gia Cát Dật chỉ cảm thấy người trước mật mình có vẻ trang nghiêm hùng vĩ lạ lùng, trong lòng bất giác nổi lên một niềm kính phục! Nhưng thình lình Gia Cát Dật cảm thấy nguy, biết ngay đây là loại Nhiếp Hồn thủ pháp của Độc Ma, vội thu ngay tâm của mình lại và cố chuyên trí nghĩ rằng người trước mặt mình đây là một tên đại ma đầu dâm ác, lập tức xóa ngay hẳn lòng kính nể của mình đối với đối phương, tức khắc khôi phục ngay tinh thần bất khuất của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn sang Độc Ma. Công lực của Gia Cát Dật quả bất phàm, chỉ trong nháy mắt, đã thu ngay ý trí của mình lại!
Độc Ma phá lên tiếng cười khanh khách, thu ngay tia nhìn tinh quái của mình lại, đồng thời lên tiếng cho hai bên tả hữu:
- Mau lo chỗ cho Gia Cát Dật tiên sinh ngồi!
Tả hữu bèn đem nhanh ra một cẩm đôn (một loại ghế bằng đá quí, hình tựa như chiếc trống cơm). Gia Cát Dật hiên ngang khiêm tốn rồi ngồi ngay vào cẩm đôn, khiến cho Độc Ma cũng phải tấm tắc gật gù.
Nhưng chỉ nghe Độc Ma lên tiếng rằng:
- Gia Cát Dật quả danh bất hư truyền, đáng mặt là một nhân vật hữu hạng trong giang hồ. Bản nhân vốn chấp chưởng tiện cung, lo kinh doanh nơi thế ngoại đào nguyên này để cố tránh tất cả những phiền não bực bội của trần thế, tiên sinh vốn là kẻ cao tịnh, tội gì lại phải nhúng chân trong tục thể của trần đời như thế. Nếu có thể lại đây cùng với bản nhân thưởng thức phong nguyệt, cùng nhau tham cứu tiên đạo, trước là có thể tránh hết bệnh tật, sau nữa là có ngày được phi thăng đăng đạo, như vậy tiên sinh nghĩ sao?
Gia Cát Dật ung dung cự tuyệt, Ma Cung chủ nhân lại lên tiếng thanh minh rằng:
- Nơi Phi Các tiên cung Vô Ảnh Phong này của bản nhân, bấy lâu không biết có bao nhiêu người đã tự mạng là hiệp nghĩa anh hùng đến viếng thăm, nhưng phần đông đều thấy tiên cung tráng lệ, cuộc sống vui tươi hơn hẳn những cảnh sống phàm tục trong trần đời, phần nhờ bản nhân thực lòng kết nạp, và ai nấy cũng muốn sống luôn tại tiên cung này, và tình nguyện trở thành một bộ hạ trung thành của Phi Các tiên cung đây. Nhưng cũng không khỏi có số người ngu muội ương ngạnh, hoặc là chê bản nhân không được xứng đáng, nên không bằng lòng để bản nhân thu nạp, và họ đã bằng lòng hiến sinh mạng và tặng xương khô để làm những bảng chỉ lộ cho tiên cung đây...
Ngừng một chặp, chủ nhân Ma Cung lại tiếp tục:
- Mục đích của tiên sinh đến đây, bản nhân đã rõ ý. Tên Thượng Quan Linh quả là trời phú cốt cách bất phàm, tướng mạo lại tuấn tú khôi ngô, nghe nói là ái đồ của tiên sinh, nội điểm tuyển đồ đệ này cũng đủ biết giá trị trí tuệ của tiên sinh rồi... Thằng nhỏ này quả là một võ lâm kỳ tài sau này, bản nhân đây tính giữ nó sống luôn trong tiên cung đây, và cho làm chức thân bàng thị vệ (vệ sĩ đứng hầu cạnh), nhưng tiếc cái, bản nhân đây đã nhận lời của một nhóm người bạn ủy thác, nên đành cho tiểu đồ đi Nhạc Châu áp giải nó về đây để khỏi thất hứa với bạn nên không tiện giữ nó lại, và chỉ trong vài ngày nữa sẽ đưa hắn ra khỏi tiên cung và giao cho người bạn của bản nhân định đoạt?
Mối tình thầy trò của tiên sinh, quả nhiên không thể nào tránh khỏi cảnh mủi lòng, nhưng theo ý bản nhân, tôn chỉ của nhà Phật là tứ đại giai không, tiên sinh vốn người đầy rẫy trí tuệ, thế nào chả hiểu những ý thâm sâu ấy, nếu nghĩ được vậy, chuyện trong mấy trăm năm, chẳng qua cũng chỉ là làn khói thoảng qua mắt mà thôi, chẳng có gì đáng luyến tiếc ở đời cả, huống hồ chút tình thầy trò mỏng manh thì ăn nhằm vào đâu!
Gia Cát Dật nghe xong cũng hơi yên tâm là Thượng Quan Linh chưa hề bị gì, bỗng chủ nhân Ma Cung lại cười ha hả rằng:
- Còn về nàng Bạch Điệp Chu Ni, cô gái này quả là có duyên phận với tiên cung của bản nhân đây, nên đã được tiểu đồ Đinh Hãm đưa nàng tới, và hiện đang sống sung sướng vô ngần trong tiên cung, chính thầy trò bản nhân cũng không bao giờ ngược đãi tới nàng, đôi bên đã coi như cùng thâm cứu cảnh tu luyện hợp thể nam nữ, để hòa hợp tiên đạo. Tiên sinh chớ nên tưởng lầm là nàng đang đau khổ mà hòng tới cứu nàng về nhé, dầu cho bây giờ tiên sinh có gọi nàng về, nàng còn không chịu là khác!
Dứt lời Độc Ma lại cất tiếng cười ha hả...
Gia Cát Dật bỗng cát tiếng cười rằng:
- Vậy xin hỏi ngọn Lãnh điện tỉ thủ đã từng tàn sát nhóm Chung Ly Triết tại Cửu U Địa Khuyết và sau này lại nhờ đến quí tiên cung bày kế nhử bắt tiểu đồ ấy là ai?
Độc Ma lạnh lùng rằng:
- Xin lỗi tiên sinh, về chuyện này tôi phải giữ kín đáo cho bạn, nên tiếc không thể nào cho tiên sinh biết được!
Gia Cát Dật khẽ ừ một tiếng liền đứng phắt ngay dậy. Độc Ma vẫn ngồi uy nghi trên sàng, khẽ đưa tay tiếp đãi với Gia Cát Dật rằng:
- Xin tiên sinh chớ có vội nóng tính, hãy chờ dùng chút tiệc mọn đã?
Dứt lời ra lệnh cho tả hữu; một tiếng tuân lệnh oai nghiêm vang lên. Lập tức có người bưng ngay rượu thịt ra, kẻ lo rót rượu cung kính, nhưng màu rượu đỏ tươi đẹp mắt lạ, chỉ thấy Độc Ma ngồi trên sàng đưa tay mời rằng:
- Xin mời tiên sinh dùng!
Gia Cát Dật thầm nghĩ trong bụng: không biết y tính làm trò gì đây? Nếu mình không ăn uống, chẳng hóa ra mình nhát gan sao? Thế nào họ chả chê cười!
Nếu muốn giữ toàn danh dự của mình, đành phải liều một chuyến mới được. Nghĩ xong bèn lập tức ngầm vận chân khí, phong tỏa hết các huyết mạch huyệt đạo trọng yếu trong mình, và nếu phát giác có gì kỳ lạ, có thể ỷ ngay vào công lực của mình để ép hết những chất độc ra ngoại thể ngay! Quyết định xong cầm ngay chén rượu uống, nhưng cảm thấy rượu có vẻ thơm ngon lạ lùng, rõ ràng là đâu có độc gì, Gia Cát Dật bèn đũa ngay gắp thịt ăn, nhưng thấy các món ăn đều ngon miệng cả, ăn xong đứng dậy cảm tạ ngay, tả hữu vội vàng dọn ngay mâm đi. Độc Ma bèn cười ha hả rằng:
- Không biết tiên sinh dùng xong tiệc rượu mọn này cảm thấy ra sao?
Gia Cát Dật đáp!
- Ngon tuyệt! Ngon tuyệt! Chỉ có thể tìm được tại tiên cung đây, trần thế thật hiếm có bữa ăn ngon vậy?
Chủ nhân Ma Cung lại đưa tay hướng về phía Gia Cát Dật vui vẻ hỏi rằng:
- Quí khách đã khen ngon, vậy tiên sinh có thể kể ra là thứ rượu gì, và thịt gì không?
Câu hỏi này đã khiến cho Gia Cát Dật mắc bí, làm sao biết được rượu gì và thịt gì, bất giác lúng túng không biết nên nói sao!
Trên sàng, Độc Ma cười đắc trí rằng:
- Này Gia Cát Dật, tiên sinh đã bị mắc bẫy của bản chủ nhân đây rồi, nếu những rượu thịt này mà ta kể ra trước cho ngươi nghe, thế nào ngươi cũng không chịu ăn uống... Nói thật cho ngươi biết, loại thịt mà ngươi đã ăn đó chính là thứ thịt nhũ phong (vú) được cắt sống trên mình thiếu nữ, rồi được chế biến đặc biệt, nên mới được thơm ngon lạ miệng vậy, và thứ rượu này được lấy máu tươi của thiếu nữ ngâm thành, cho nên màu mới tươi đỏ và thơm lạ lùng. Và quả ngươi đã khen tặng đúng, ngoài Vô Ảnh tiên cung ta ra, trên thế gian này không còn đâu có loại rượu thịt đặc biệt này nữa, và đời người cũng ít ai có dịp để thưởng thức những món ăn như thế!
Gia Cát Dật nghe xong thất kinh đứng bật người lên, tia mắt giận dữ nhìn sang Độc Ma!
Nhưng Độc Ma thản nhiên cười nói:
- Đừng vội tức giận như thế, hãy chịu khó nghe ta giải thích đã, trong ngôi tiên cung này của ta, thu nạp không biết bao nhiêu là trinh nữ mỹ miều, và những đệ tử của bản cung cũng hằng hà sa số, đôi bên nam nữ đã hòa hợp để tìm tất cả cái vui thần tiên của âm dương...
Gia Cát Dật bỗng quát lên:
- Câm miệng! Ngươi ăn thịt uống máu người như thế mà nói là thú vui sao, dâm ác tàn nhẫn đến thế thật súc sinh còn phải thua xa...
Tiếng chửi mắng ấy khiến cho những đệ tử Ma Cung đứng hai bên kinh ngạc vô ngần, soạt! Soạt! Soạt! những tiếng tuốt kiếm vang lên! ánh sáng lấp lóe nhoang nhoáng. Các đệ tử chỉ còn chờ lệnh ra tay công đánh, tình hình đã khẩn trương đến cực độ. Gia Cát Dật cũng vội chuẩn bị. Ai nấy đều ngước mắt nhìn về phía Độc Ma như chờ đợi sự phán quyết, nhưng sau khi Độc Ma nghe Gia Cát Dật lên tiếng quát mắng như thế, chẳng coi vào đâu. Chỉ thấy y hơi ngạc nhiên, nhưng thình lình thu hẳn ngay thái độ lại, giơ tay phất nhẹ lên, chỉ thấy các đệ tử lại rắp một tiếng đều đặn tra hết kiếm vào vỏ.
Chủ nhân Ma Cung cười rằng:
- Gia Cát Dật hãy nghe ta giải thích, vốn ta sáng lập ra Hợp hoan tu đạo đại pháp, dụng ý là mượn âm dương của đôi bên bồi bổ cho hợp lý, để cốt trừ cho căn bệnh tiêu tan, sớm được phi thăng tiên đạo. Nhưng trong đám nam đệ tử của ta, đều do ta tuyển chọn, về tư chất phải cừ khôi, nhưng còn bên nữ thì được thu nạp khắp bốn phương trời, nên có phần lẫn lộn xấu tốt bên trong, nhưng nếu có cô nào tư chất không được khá, sau khi bị hái nhụy, không những không được tu hợp luyện công với các đệ tử trong cung, và càng không thể nào thích nghi với cuộc sống tại phi các này, chỉ còn mỗi cách là sớm giải quyết họ, và sau khi lấy máu tươi ngâm rượu, và sử dụng triệt để cỗ xác đó! Thật là nhất cử mà tam tứ tiện!... Ha! Ha! Ha!...
Gia Cát Dật không ngờ rằng tên Độc Ma này lại có thể nói ra những câu vô nhân đạo như thế, trong người giận điên lên, chỉ chực nhảy bung tới đâm ngay cho y vài nhát mới hả lòng tức!
Độc Ma vẫn thản nhiên cười rằng:
- Nay không ngờ kẻ tự xưng là hiệp nghĩa lừng danh như Gia Cát Dật mà cũng ngang nhiên ăn thịt đồng loại và uống máu người như thế, chuyện này mà truyền lan ra trên giang hồ, thật không biết sẽ thích thú đến đâu... Khi ấy dù cho Gia Cát Dật có muốn mạo xưng chính nhân quân tử, chắc gì đứa trẻ ba tuổi tin cho không? Ha! Ha! Ha!...
Thế là các đệ tử của Độc Ma cũng góp tiếng cười chế nhạo...
Gia Cát Dật bỗng quát lên một tiếng rằng:
- Hờ! Độc Ma! Nhà ngươi chớ có coi thường Gia Cát Dật này, hãy mở mắt nhìn kỹ đây xem!
Dứt lời Gia Cát Dật há miệng nhả ngay mấy miếng thịt người xuống mặt đất, thịt vẫn nguyên phong bất động, tiếp theo phun luôn những rượu máu tràn lan xuống thềm lưu ly, trông lênh láng đỏ chói!
Gia Cát Dật rít lên một tiếng như long ngân, xong mới trầm giọng rằng:
- Lũ ngươi đã mở mắt thấy rõ chưa? Ta vốn là người hiệp nghĩa chính thống? Lũ ngươi dùng quỉ kế tính hại thanh danh ta, thật là trò trẻ quá! Nên biết rằng những trò quỉ quyệt ấy chỉ có thể hại nổi những bậc giang hồ hậu bối mà thôi, còn đối với Gia Cát Dật như ta đây! Hừ! Bọn người đừng có hòng mơ ngủ như thế?
Nội lực khí công của Gia Cát Dật như thế, quả khiến cho mọi người trong Ma Cung thất sắc không ít, thậm chí đến cả Độc Ma ngồi trên sàn cũng hơi gật gù.
Sau một hồi trầm mặc, chủ nhân Ma Cung bỗng nhiên cười rằng:
- Quả xứng danh Gia Cát Dật? Nội lực khí công quả đã đến mức tuyệt đỉnh nhưng không biết còn phần định lực ra sao, không biết ngươi có dám thử sức sơ về Diệu sắc tiên âm của bản cung không? Ha! Ha! Ha!...
Gia Cát Dật nghiễm nhiên trả lời rằng:
- Có gì mà ta không dám!
Độc Ma đưa tay phủi một cái, xa luân lập tức thối lui hết, chớp mắt nơi thềm rộng lớn lưu ly của tiền điện chẳng còn người nào, Gia Cát Dật biết ngay Diệu sắc tiên âm sắp sửa bắt đầu và cuộc nghiệm định lực này không phải trò chơi, vội vàng ngồi ngay xuống xếp chân bàn tròn lại, cây đàn cổ Bát long ngân để ngay trên đùi, mắt nhắm định thần, và ngầm vận chân lực chờ biến.
Và tiếng nhạc đã thu hút ngay âm thần của Gia Cát Dật, tiếng nhạc này không hề có ý gợi dâm trong ấy chỉ nghe uyển chuyển du dương như nhạc tiên giới...
Gia Cát Dật tưởng thế nào Độc Ma cũng dùng những âm điệu khiêu gợi để kích thích tâm thần mình, nhưng nào hay, toàn là những tiếng âm thanh và ca hát chan chứa những điệu bi ai để hấp dẫn mình như thế, bất giác Gia Cát Dật bèn mở mắt ra nhìn xem tiếng hát do đâu phát ra. Chỉ thấy một thiếu nữ, mặt trắng như tuyết, tóc rũ ngang vai, đứng ngay trước thềm lưu ly, thân mặc chiếc áo dài đen dài. Khuôn mặt trắng và áo dài đen, đúng là một màu buồn thảm của tang tóc tử vong, tiếng ca réo rắt bi ai lạ lùng, khiến cho Gia Cát Dật muốn ứa lệ để cảm thông nỗi lòng tri âm của mình; ngay trong tình trạng sắp ứa lệ, bỗng nghĩ ngay đến Bát long ngân của mình, bèn nghĩ mình hãy đàn ngay một bài để đáp lại thiếu nữ! Trong lúc tâm tình vất vưởng bất định ấy, tay men vào dây huyền để phát âm, thình lình bưng một tiếng, tàn huyền khiến cho Gia Cát Dật như tỉnh cơn mộng, vội vàng ngưng ngay giọt lệ sắp ứa xuống của mình.
Chỉ thấy người thiếu nữ ấy đã thét lên một tiếng thê thảm, ngã lăn ra mặt thềm lưu ly. Thoát chết trong cửa tử, chuyển bại hóa thắng trong chớp mắt, hoàn toàn đều nhờ hết vào tiếng đàn vô tình này, và cũng may sao là lại rờ trúng đường dây thứ tám của Bát long ngân khéo đến thế, và nhờ thế mà hãm kịp tâm thần của mình lại. Nhưng thiếu nữ nọ vì đã gởi hết tâm thần vào trong câu hát, thình lình bị tiếng tàn huyền của Bát long ngân khiến cho rối loạn tinh thần, lập tức các đường khí huyết bị bế tắc thình lình, thét lên một tiếng nằm bất tỉnh trên thềm lưu ly, xem ra không chết thì cũng bị thương nặng, trong lòng Gia Cát Dật cũng cảm thấy ân hận vô cùng. Trong lòng đang băn khoăn, bỗng mọi người trong Ma Cung lại hiện dần ra hết, xa luân của Độc Ma cũng hiện ra, và nghe hắn lên tiếng khen rằng:
- Định lực của tiên sinh quả là kiên quyết thật, thật là một tư chất thượng thặng, công lực cũng đã đến mức tuyệt đỉnh, bản nhân xin có lời thán phục! Thán phục!
Gia Cát Dật khiêm tốn nói:
- Quá lời! Quá lời! Tại hạ chỉ muốn xin quí cung hãy tha cho tiểu đồ và Bạch cô nương ra để tại họ đưa họ về, nếu được vậy tại hạ thật đội ơn vô cùng!
Ma Cung chủ nhân tự lẩm bẩm một mình:
- Gia Cát Dật quả đáng là một nhân vật lừng lẫy tiên sinh càng bất khuất bao nhiêu, bản cung đây lại càng mến thích bấy nhiêu, và chính bản cung rất thích những loại nhân vật như vậy!
Tiếng nói tuy không lớn, nhưng câu nào cũng truyền hết vào tai Gia Cát Dật một cách hết sức rõ.
Nhưng Gia Cát Dật không tiến nạp ý của Độc Ma.
Độc Ma lại nói:
- Còn Châu cô nương quả là nàng cam tâm tình nguyện thích ở lại đây, tại sao tiên sinh không chịu tin lời tôi?
Gia Cát Dật nghiễm nhiên rằng:
- Xin cho nàng ra gặp tại hạ?
Độc Ma chủ nhân đưa tay lên vỗ hai tiếng, chỉ trong thoáng mắt, đệ tử trong cung đưa ngay một thiếu nữ ra, Gia Cát Dật nhận ngay ra đây là người chị cả trong Châu Thị Tam Điệp, Bạch điệp Châu Ni. Nhưng chỉ thấy Bạch Điệp đôi mắt lẳng lơ, xuân tình chan hòa trên khuôn mặt đẹp, hiển hiện tất cả những nét khiêu gợi... nào đâu còn có vẻ gì của một thục nữ danh môn đài các trâm anh nữa! Trông nàng lúc này đúng là một nàng tiên lẳng không hơn không kém!
Gia Cát Dật bèn lên tiếng hỏi ngay Bạch Điệp rằng:
- Châu Ni! Cô còn nhận ra tôi không?
Bạch Điệp ngó sững Gia Cát Dật một hồi rồi lắc đầu. Một trận cười của các đệ tử Ma Cung vang lên như ngầm chế nhạo Gia Cát Dật.
Gia Cát Dật vẫn không nản lòng, tiếp tục nói:
- Vừa rồi được nghe Diệu sắc tiên âm của quí cung, âm điệu quả là bất phàm, tại hạ tuy bất tài, nhưng cũng dám xin tấu thử một khúc nhạc phàm để bái tạ thịnh tình vừa rồi! Không biết cung chủ bằng lòng nhận cho không?
Ma Cung chủ nhân cười rằng:
- Rõ thật là Phao chuyên dẫn ngọc (ném gạch để thử ngọc)! Vậy chắc cây cổ cầm của tiên sinh không phải vật phàm, nay lại được tiên sinh thân hành có nhã ý cho nghe một khúc, thật là vạn hạnh cho bản nhân và các đệ tử trong tiên cung này quá!
Ma Cung chủ nhân vội ra lệnh cho Châu Ni lui ngay, nhưng Gia Cát Dật bỗng lớn tiếng hét lên rằng:
- Dám xin Cung chủ hãy để trưởng nữ của nhà họ Châu nghe tấu khúc của tại hạ?
Ma Cung chủ nhân kinh hãi, nhưng không muốn tỏ ra mình sợ sệt, đành để cho Châu Ni đứng nguyên chỗ cũ! Ngay lúc đó, mọi người trong Ma Cung đều cảm thấy một bầu không khí hồi hộp tuyệt độ, không biết rằng Gia Cát Dật sẽ đàn thứ nhạc điệu ghê gớm gì đây không biết!
Gia Cát Dật lẩm bẩm khấn vái trong bụng xong, từ từ đặt mấy ngón tay lên đàn và bắt đầu gảy.
Mọi người chỉ nghe một điệu nhạc rất mau, trong điệu nhạc này như gợi nên tất cả những tình thắm thiết của tuổi trẻ thơ ấu... mọi người vẫn lắng tai, và chẳng ai lo đề phòng. Gia Cát Dật vừa đàn vừa ngó chăm chăm về phía Châu Ni, tiếng đàn lại như đang kể lể tất cả những dĩ vãng của đời Bạch Điệp, nhắc hết đến những người thân đang trông đợi nàng về đoàn tụ.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục... Bạch Điệp hình như đã tỉnh lại thần trí của mình và càng như đang sắp sửa quyết định dứt khoát một cái gì!
Độc Ma và Gia Cát Dật đều cảm thấy sắp có biến xảy ra trong chớp mắt, không khí lúc này càng trở nên khẩn trương, thình lình, Bạch Điệp vung chưởng lên đánh như điên cuồng sang phía Ma Cung chủ nhân, chỉ thấy song chưởng của nàng đang hung hăng cố đánh sang đỉnh đầu của Độc Ma. Những đệ tử Ma Cung đứng hai bên đều hét kinh rú lên, nhưng thân hình Độc Ma vẫn không chuyển động, chỉ khẽ đưa tay lên hất. Bạch Điệp chỉ hự lên một tiếng, không khác nào chiếc diều bị đứt dây, toàn thân lảo đảo bay vèo ngay ra.
Gia Cát Dật cuống lên, vội búng mạnh ngay vào sợi dây huyền thứ tám đến bưng một tiếng lớn, Độc Ma trên sàng cười lên những tiếng lạnh lùng, thân hình vẫn uy nghi bất động. Nhưng các đệ tử hai bên đều đã không sao chịu nổi tiếng đàn thình lình ấy, ai nấy vội bịt ngay tai ngồi phịch ngay xuống đất.
Gia Cát Dật vọt bổng ngay lên như một con hạc lớn, lướt sang phía Bạch Điệp, chỉ thấy nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng nhợt, miệng ứa máu tươi, thì ra nàng biết đã tuyệt vọng nên cắn lưỡi để tự tử.
Gia Cát Dật hầm hầm nổi giận, tính quyết ra tay!
Độc Ma khẽ phất ống tay áo, đệ tử hai bên đồng thanh hét lên một tiếng, kiếm rút ngay khỏi vỏ, ánh kiếm nhoang nhoáng lóe lên! Gia Cát Dật bị vây ngay chính giữa.
Ma Cung chủ nhân Độc Ma lại lên tiếng rằng:
- Khách xa đến đây cũng vất vả lắm, vậy hãy yên tâm chơi quanh quẩn trong thế giới lưu ly này vậy, thử xem tài cán thông minh của tiên sinh, có thể khám phá ra nổi những huyền bí của ngôi Vô Ảnh Phong, và đồng thời tài cán có thể thoát khỏi thế giới lưu ly này không, và bản cung chủ nhân hẹn cho tiên sinh trong năm ngày. Nếu quá trong năm ngày mà tiên sinh không ra khỏi đây, bản chủ nhân mong rằng tiên sinh nên nghĩ kỹ lại, tốt nhất là nên gia nhập vào Phi Các tiên cung này với chúng tôi, để cùng hưởng hoan lạc thần tiên với nhau cho vui! Còn không, tùy ý tiên sinh phải tự tuyệt lấy! .. . Ha! Ha ! Ha ! ...
Trong tiếng cười vang động cả cung điện ấy, chỉ trong chớp nháy, từ Ma Cung chủ nhân đến các đệ tử đều rút biến đi hết, cả xác của Bạch Điệp cũng bị chúng mang theo luôn. Gia Cát Dật bỗng thấy ngách cửa nơi bình phong mình vào hồi nãy đã tự động bị đóng, bất giác trong lòng thất kinh.
Trong khi ấy lại nghe tiếng cười của Ma Cung chủ nhân vang lên rằng:
- Này Gia Cát Dật! Ta khuyên tiên sinh hãy chịu khó nằm trong thế giới lưu ly mà suy nghĩ cho kỹ? Nếu khi nào tiên sinh cảm thấy buồn tẻ, ta sẽ cho người đến giải buồn cho tiên sinh!
Dứt lời nói của Độc Ma, chỉ còn nghe tiếng cửa cung đóng rầm xuống, Gia Cát Dật tự nhủ thầm rằng: "Chuyến này muốn thoát khỏi nơi cung điện này, quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì, mình thử quan sát xung quanh đây xem sao". Nhưng không ngờ đi loanh quanh cả hồi vẫn không sao tìm ra manh mối gì, hễ mỗi lần gần hết những lưu ly dưới đất, thì lại gặp bức tường cản trở, đưa tay lên rờ, chỉ cảm thấy lạnh ngắt. Thì ra mặt tiền của ngôi Vô Ảnh Phong này lại là một Phi Các tiên cung bằng lưu ly (loại thủy tinh), không những dưới mặt đất, mà hầu hết các ngõ cửa cung và cả tấm bình phong lớn mình vào vừa rồi cũng toàn chế bằng lưu ly cả, nhìn ra ngoài thì cảnh sắc vẫn tươi trong, không thấy hiện tượng gì che mắt mình, nhưng sự thật mình đã bị cầm tù hẳn hoi.
Nhưng khi nghĩ đến lời nói của Độc Ma, hẹn cho mình năm ngày, vậy cái thế giới lưu ly này chắc cũng được kiến tạo khéo léo theo phương pháp của Vô Ảnh Phong đây?
Gia Cát Dật lại thầm nghĩ: xem ra cuộc thoát thân không những gây go khó khăn, mà còn phải tốn nhiều suy nghĩ của bộ óc là khác! Lại nghĩ đến lời nói của Độc Ma trước khi đi, y nói là sẽ kiếm người tới làm bạn với mình, không lẽ hắn đang cho người đi truy bắt Hầu Hạo và chị em Châu thị? Và hiện giờ họ còn đang chờ đợi mình tại ngôi núi Cửu Lãnh, nếu chẳng may lại gặp các đệ tử của Ma Cung đây, thật hậu quả không thế nào tưởng tượng thêm, càng nghĩ lòng dạ càng cuống lên như kiến bị phỏng, đứng ngồi không yên?
***
Xin tạm gác chuyện của Gia Cát Dật bị giam trong thế giới lưu ly lại. Bút giả xin quay ngòi bút thuật về chuyện của Hầu Hạo.
Hầu Hạo cùng với chị em Châu Thị Nhị Điệp, ba người lần theo những bảng chỉ lộ bằng xương người ra khỏi cốc Vô Ảnh Phong và đến ngay chân núi Cửu Lãnh để chờ đợi Gia Cát Dật. Chị em Châu Thị lúc này đi chung với vị thiếu niên anh tuấn khôi ngô này, trong lòng hai nàng không khỏi nao nao có một cảm xúc lạ lùng trong tâm thần, nhất là trong vụ chuyện xảy ra tối qua tại trong cốc, dù sao ba người cũng đã có những cử chỉ thân mật, mà trong lúc ấy người trai này đã không vượt cương vị lễ giáo của mình, thật là hiếm có, phần lại là đệ tử của danh môn, từ võ công đến nhân phẩm, đều không thể chê ở điểm nào. Sự đi chung của hai chị em với chàng, trước còn cảm thấy e lệ bất an, đến sau dần dần trở nên tự nhiên, cả ba có nói có cười, hai chị em thấy chàng không những biết giữ lễ và luôn luôn ôn hòa, và càng kín đáo về những chuyện xảy ra đêm qua, không hề nhắc đến bao giờ, chị em hai người càng lúc càng cảm thấy chàng trai khôi ngô này đáng mến lạ!...
Bỗng Hồng Điệp lên tiếng rằng:
- Thiên hạ gọi Hầu huynh là Lãn Hiệp. Nhưng theo tôi, có phần không được đúng. Vì bây giờ nhận xét ra, Hầu huynh không những không có chút tác phong nào "làm biếng”, mà trái lại có vẻ chăm hơn thiên hạ là khác.
Lãn hiệp Hầu Hạo quả thật cũng mến thích đôi chị em nhí nhảnh này lắm, nghe Hồng Điệp nói vậy bèn cười rằng:
- Cô nương nói đúng lắm! Sau ngày tôi từ giã gia sư đi suốt từ Bắc chí Nam, tâm tình quả thật buồn vô kể, lủi thủi có mỗi mình mà suốt cuộc hành trình chỉ toàn gặp những người bất lương, nếu không rủ tôi vào phe kết đảng với chúng, thì cũng là ra tay giao tranh xem ai cao thấp. Kinh lịch trên trần đời tôi chưa có, và cứ thế tôi bị mắc bẫy của thiên hạ hoài, nên bụng nghĩ: Ngôn đa tất thất (nhiều mồm lắm chuyện) thà cứ câm như hến cho được chuyện, và mỗi lần phải ra tay, đều nằm trong tình trạng bất đắc dĩ cả, lần nào cũng chỉ muốn hất khỏi họ mà thôi. Nhưng cũng vì những hành động chậm chạp như làm biếng ấy, thiên hạ không rõ căn nguyên, nên mới tặng cho một hỗn danh là Lãn Hiệp.
Hồng Điệp tinh quái cười hỏi vặn rằng:
- Nhưng sao bây giờ Hầu huynh lại trở nên người thao thao bất tuyệt như thế! Không biết cái gì thúc đẩy huynh biến đổi tính nết trước kia nhỉ?...
Hầu Hạo bất giác mặt đỏ bừng lúng túng rằng:
- À... À...
- Ơ hay? à gì mà à mãi thế?
Hầu Hạo chợt sực nhớ ra, và vội nói:
- À, vì sau khi tôi gặp được Thượng Quan Linh sư đệ và tôi biết rằng tôi đã gặp được một người đầy lòng hiệp nghĩa trong mình, và cũng là người tốt mà lần đầu tiên tôi gặp trong đời. Sau khi tôi bị hãm thân trong Cửu Thiên Tự, tuy sư đệ bận việc trong mình, nhưng hắn cũng đã ráng về cứu tôi, mà trong lúc đó hắn vẫn chưa rõ tôi là sư huynh của hắn, vì đó trong lòng tôi lúc ấy bị xúc động mạnh, và từ đó tôi không cảm thấy mình cô đơn buồn tẻ nữa, và cũng cảm thấy rằng trên đời còn nhiều người tốt lắm. Nhờ thế mà miệng lưỡi đần độn của tôi mỗi ngày một hoạt động thêm lên, và bất cứ làm việc gì cũng cảm thấy thích thú vô cùng!
Hồng Điệp ỷ tuổi mình còn nhỏ hỏi bừa ngay Hầu Hạo rằng:
- Nhưng bây giờ người sư đệ Thượng Quan Linh của huynh không có đây, vậy huynh gần chị em chúng tôi như thế có còn cảm thấy cô tịch buồn rầu nữa không?
Thanh điệp Châu Sách dù sao cũng lớn tuổi hơn, nghe em mình hỏi đột ngột người ta như vậy vội gắt ngay:
- Kìa em!... sao em lại hỏi kỳ cục thế!...
Hồng Điệp thẹn đỏ mặt lên không nói gì.