Chương 12
Tác giả: Hà Mã
C hạy bộ một thời gian dài, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy thân thể mình hơi nóng lên, lại nhảy qua một tòa nhà cao tầng khác, cả người đang ở giữa không trung, gã chợt giật thót mình, thân thể cũng chỉ mới hơi nóng lên. Nhưng mà, rõ ràng là gã đã chạy được cả một quãng dài như vậy kia mà. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Ba Tang đã cởi áo da, chẳng rõ quăng đi đâu mất rồi, bộ dạng hình như đã thấm mệt. Còn gã, tại sao không thấy mình thở dốc, cảm giác ấy, tựa như cá tự do thở trong nước, chim chao liệng theo gió trên bầu không, chạy như thế rồi mà lẽ nào vẫn chưa đến cực hạn của thể lực gãchứ?
Trác Mộc Cường Ba khống chế thân thể xoay chuyển trên không trung một vòng – thân thể gã làm động tác đó một cách hết sức tự nhiên, chỉ hơi nóng thôi sao, chẳng lẽ nào, gã vẫn chưa dùng hết sức hay sao? Gã liếc nhìn cái đầu nhuộm xanh lam phía trước, tựa như ấy là ngọn lửa thiêu thân, không ngừng bập bùng, bập bùng. Muốn đuổi kịp hắn, còn phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa…
Lồng ngực phập phồng với biên độ lớn của Trác Mộc Cường Ba không ngờ đã làm bật tung hàng cúc của chiếc áo da đen. Áo da hứng gió xòe rộng ra như áo choàng, nhìn gã chẳng khác nào một con hắc ưng đang sải cánh. Đó không phải là chạy nữa, mà là gã bắt đầu bay lượn, bay lượn giữa thành phố đông đúc, băng qua các nhà cao tầng, bên trong cơ thể trào dâng lên một cảm giác sướng khoái lạ thường xưa nay chưa từng có, chính là thứ cảm giác này, đây mới là cảm giác tự do thực thụ! Năm tòa nhà cao tầng liền nhau xếp thành hình bậc thang, chiều cao chênh nhau từ khoảng bảy mét đến mười lăm mét. Kalin nhảy trên cao xuống, nghiêng vai lộn một vòng rồi lại guồng chân chạy, sau đó nhảy xuống “bậc thang” tiếp theo, gặp chỗ cao hơn mười mét, hắn phải dùng dây thừng móc trượt xuống một nửa rồi mới nhảy. Trác Mộc Cường Ba thì không, gã xòe rộng chiếc áo da đen ra như cánh dơi, nâng cả người trượt về phía trước, dù là độ cao trên mười mét gã cũng nhảy thẳng xuống, nghiêng người lăn tròn dưới đất, đứng bật dậy lại tiếp tục truy đuổi.
Giữa hai tòa nhà có một khe hở rộng chừng hai mét, Kalin hít sâu một hơi, nằm ngang người ra, tay chân cùng choãi thẳng thành hình chữ “nhất” gác lên giữa khe hở ấy, cánh tay và gót chân cùng lúc cẩn thận nhích dần xuống dưới. Trác Mộc Cường Ba cao lớn hơn đối phương nhiều, hai cánh tay gã dang ra, hai chân đạp mạnh, đứng thẳng người giữa khe hở, thành hình một chữ “đại”, tay chân hơi lơi ra một chút, dùng tay giữ phương hướng, hai chân khống chế lực độ, cứ thế trượt xuống.
Đến một chỗ sân trời giữa các tầng lầu, Kalin phi thân lao thẳng xuống, đến giữa chừng lại quăng dây móc lên bám ngược vào chỗ sân trời ấy, mượn lực dây kéo mà trượt thẳng xuống gần hai chục mét. Trác Mộc Cường Ba đuổi tới mép sân trời, nhân lúc Kalin còn chưa kịp thu dây lại, ngắm chuẩn độ cao của đối phương, liền vung dao cắt lìa cái móc ở đầu sợi dây đi, thầm nhủ: “Không còn cái móc này, để xem ngươi còn trò gì nữa.”
Kalin vừa chạm đất, ngẩng đầu nhìn lên thấy Trác Mộc Cường Ba, cũng tự nhủ: “Không có dây móc nữa, để xem ông chú nhảy thế nào, chẳng lẽ cao hai ba chục mét thế này cũng định nhảy thẳng xuống luôn hay sao?”
Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba liếc mắt qua hai bên một lượt, rồi chạy về phía tòa nhà bên trái, đảo người nhảy ra phía mặt bên ngoài, sao vẫn không rơi xuống thế nhỉ? Kalin tự hỏi và ngước mắt lên nhìn kỹ lại, liền thấy tay phải Trác Mộc Cường Ba đã vươn thẳng ra, bám chặt lấy một tấm quảng cáo lớn bên ngoài, xé ra một vệt dài, rồi cứ thế thả mình xuống như kéo dây ròng rọc, không nhanh mà cũng chẳng chậm. Cách mặt đất chừng khoảng mười lăm mét, tấm quảng cáo đã bị xé tới đoạn cuối cùng, thân thể Trác Mộc Cường Ba liền đu đưa một cái, kéo cả tấm vải quảng cáo chạy nhanh sang bên trái, thân thể trên không trung sững lại, tay đã buông lơi, vừa khéo lại chụp lấy một tấm quảng cáo khác. Trong mắt Kalin, cái bóng màu đen ấy đã tựa như loài yêu ma trong cơn ác mộng không ngừng áp sát đến chỗ mình.
Trác Mộc Cường Ba chạy như bay trên tường, sải chân được hơn chục bước, hết một tấm quảng cáo, tay buông ra, lại vươn lên, giật lấy tấm quảng cáo khác, đu qua khoảng cách giữa các tầng, tiếp tục sải chân chạy dọc tường, tay buông ra, lại vươn lên, cổ tay quấn một vòng, nghe “soạt” một tiếng đã trượt xuống mười mét.
Đáng sợ quá, chạy nhanh theo phương ngang trên mặt tường thẳng đứng, đây mà là chạy Pakour ư, phải nói là đang bay mới đúng! Hai chân Kalin đã bắt đầu mềm nhũn ra, cố nhiên là do thân thể bị thoát lực gây nên, nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt, cũng khiến gã bị chấn động không hề nhỏ chút nào.
Chạy, Kalin vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn kinh hãi, nhưng cuối cùng cũng nhúc nhích được đôi chân. Lúc này, hắn chỉ muốn bỏ chạy, thậm chí còn quên cả mình đang làm gì, quên mất tại sao những người kia lại đang đuổi theo mình, trong đầu chỉ không ngừng tự chất vấn, không ngừng suy nghĩ: “Mình là quán quân cuộc thi chạy Pakour toàn châu Âu cơ mà, tại sao, tại sao lại không thể cắt đuôi được hai người đó, tại sao chứ?”
Nhà cửa bắt đầu thấp dần, khoảng cách kéo dãn ra, Kalin đạp hai bức tường hai bên trái phải, tót lên một sân trời cao chừng năm mét, phóng mắt nhìn ra xa, không khỏi mừng thầm trong bụng: “Đúng là ở đây rồi, chỉ cần đến được đây…”
Lúc ấy, Trác Mộc Cường Ba đã ở sau lưng hắn rồi, nhưng gã không dừng lại mà tung người nhảy vọt qua đỉnh đầu Kalin, chắn ngay trước mặt. Kalin vội xoay người nhìn lại, nhưng Ba Tang cũng đã từ một căn nhà khác nhảy sang, bít kín lốithoát.
Hai người một trước một sau kẹp Kalin vào giữa, mà cũng chỉ có hai phía ấy là có nóc nhà để nhảy xuống được, hai bên trái phải đều là mặt phố rộng rãi. Chiều cao của tòa nhà cao tầng cô lập này chênh lệch những ba bốn chục mét so với các kiến trúc ở hai bên trái phải, mà kết cấu nhà kiểu có sân trời bên ngoài mặt tường này hắn cũng không quen thuộc lắm. Hắn đã bị dồn vào đường chết.
Ba Tang thở hồng hộc, không khí băng lạnh của Moscow ngấm vào tận phổi. Kalin phải chống hai tay vào đầu gối mới đứng vững nổi. Duy chỉ có Trác Mộc Cường Ba là vẫn ngạo nghễ đứng thẳng. Tuy tim gã cũng bị loạn nhịp mất một lúc, nhưng cách thức hô hấp kỳ lạ kia đã khiến nhịp tim gã trở lại bình thường nhanh chóng ngay sau khi dừng chạy, không cần hít thở sâu mà cũng không cảm thấy tức thở. Ba Tang nghi hoặc nhìn Trác Mộc Cường Ba. Không thể nào hiểu nổi, chạy như vậy mà không hề thở dốc, trong những người anh ta từng gặp, e rằng chỉ có pháp sư Á La và Lữ Cánh Nam mới làm được mà thôi. Rốt cuộc bên trong cơ thể Cường Ba thiếu gia đã có biến đổi gì? Lẽ nào, trong khi ăn mòn sinh mệnh, cổ trùng cũng đồng thời mang đến cho anh ta thể năng xưa nay chưa từng có hay sao?
“Chạy đi, sao không chạy nữa?” Biết rõ là đối phương không hiểu, Trác Mộc Cường Ba vẫn lớn tiếng gầm lên như sấm động, nhướng mày lạnh lùng tiến đến.
Tuy nghe không hiểu gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ rồi, Kalin sợ hãi cởi chiếc túi sau lưng ném cho Trác Mộc Cường Ba, đồng thời ôm đầu kêu lên: “Không liên quan tới tôi, tôi không biết gì cả, có người trả tiền thuê chúng tôi làm thôi, không liên quan gì đến tôi cả!” Trước khí thế như hung thần ác sát của Trác Mộc Cường Ba, hắn đã không còn dám phản kháng nữa. Ba Tang cũng vội vàng dịch lại cho gã nghe.
Trác Mộc Cường Ba dường như không hề có ý định buông tha cho Kalin, một tay gã bắt lấy cái túi đeo lên vai, chân vẫn sải những bước rộng tiến sát lại gần đối phương, chộp lấy gã thanh niên đáng thương đang run như cầy sấy, đưa lên quá đầu, rồi bước ra ngoài rìa khoảng sân trời, lớn tiếng hỏi: “Kẻ nào sai mày làm? Kẻ nào hả?”
Ba Tang dịch câu hỏi của Trác Mộc Cường Ba sang tiếng Nga, trong lòng đồng thời cũng lấy làm kinh ngạc, chuyện này hoàn toàn phù hợp với phong cách hành sự của anh ta, nhưng còn, Cường Ba thiếu gia, đây vẫn là Cường Ba thiếu gia đấy chứ? Thời gian họ không gặp nhau đâu có dài, vậy mà Cường Ba thiếu gia trước mắt anh ta tựa hồ đã đột nhiên biến thành một con người khác, thể lực dồi dào, thân thủ mẫn tiệp, tính tình nóng nảy dễ nổi giận hơn trước rất nhiều.
Kalin kinh sợ kêu lên: “Tôi không biết, có người, có người cho chúng tôi khoản tiền, rồi bảo chúng tôi theo hai chú, nói là có một món đồ, chỉ cần cướp về là được, còn đâu tôi không biết gì nữa cả, không biết bên trong cái cặp ấy là thứ gì nữa, thật sự là tôi không biết mà.”
Ba Tang dịch lại sang tiếng Trung. Trác Mộc Cường Ba vẫn không tin, gằn giọng hỏi: “Người đó tên gì? Hắn hẹn với chúng mày như thế nào? Gặp mặt ở đâu? Chúng mày có bao nhiêu người? Đang ở đâu?” Gã nhấc Kalin lên lắc mạnh như múa gậy, đến cả Ba Tang cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên giải: “Cường Ba thiếu gia, Cường Ba thiếu gia! Hắn sắp ngất xỉu mất rồi, mau dừng tay lại! Hắn có phải kẻ thù của chúng ta đâu!”
Trác Mộc Cường Ba nghe vậy thì giật bắn người kinh hãi, vội đặt gã thanh niên đã trợn mắt trắng dã ấy xuống, trong lòng cũng lấy làm bất an, thầm nhủ: “Mình làm sao vậy nhỉ? Cơn giận vừa nãy, không ngờ lại khiến mình không thể kiềm chế nổi.” Gã sửng sốt nhìn đôi bàn tay mình, cảm nhận được một cách rõ ràng, phương pháp hô hấp đặc biệt ấy không chỉ bổ sung thể lực cho mình, mà là một sự bổ sung về tinh lực, toàn thân gã đều tràn đầy tinh lực, nhưng đồng thời có một cảm giác thèm khát được phát tiết dấy lên mãnh liệt trong tâm thức gã. Từ sau lần ẩu đả trong quán rượu đó, gã tựa như con sói nếm được mùi máu tanh, lúc nào cũng muốn phát tiết cho trút hết bao bất mãn trong lòng ra, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trác Mộc Cường Ba ngước mắt nhìn xung quanh. Xa xa có dãy núi nhấp nhô, màu trắng phủ kín khắp mặt đất, thì ra bọn họ đã chạy một mạch từ trung tâm Moscow ra đến tận ngoại ô, bao nhiêu nhà cao lầu thấp chằng chịt hỗn tạp như vậy, có đúng là bọn gã đã vừa chạy vừa nhảy một mạch từ xa như thế ra đến tận đây hay không? Nhưng mà, tại sao, tại sao vẫn cảm thấy không đủ, tinh lực vẫn dồi dào hừng hực, vẫn muốn trút hết ra như vậy nhỉ?
Ba Tang đón lấy chiếc túi, mở ra kiểm tra, đoạn nói: “Đi thôi, lấy được thứ cần lấy rồi, xem ra chúng ta đã bị người ta để ý rồi, tốt nhất nên về nước cho nhanh mới được.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe “vù” một tiếng sướt qua tai. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đều hết sức quen thuộc với âm thanh này, chính là tiếng đầu đạn xé gió. Hai người vội cúi đầu, nhìn ra phía trước. Chỉ thấy phát súng đó đã bắn chết gã thanh niên tên Kalin đang nằm đờ ra không thể cử động kia. Trác Mộc Cường Ba nói: “Mau rời khỏi chỗ này mau, xuống dưới, xuống dưới!”
Hai người rời khỏi khoảng sân trời, nhảy xuống mặt đường. Ngoại ô Moscow vắng lặng như những vùng nông thôn bình thường khác. Rừng bạch dương xa xa phác nên một đường cong màu đen mờ mịt, không thể thấy rõ kẻ địch mai phục ở chỗ nào, cũng không thể biết đạn sẽ bắn từ hướng nào ra, hai người chỉ còn cách cố gắng tìm vật chắn mà lén lút tiến lên. Lúc này họ mới nhận ra, trên đường phố khu ngoại ô này không hề có lấy một bóng người đi lại, cả không gian toát lên một vẻ trống trải đến kỳ dị. Ba Tang nói: “Xem ra, bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước, cố ý muốn dụ chúng ta tới đây. Lạ thật, sao chúng có thể chuẩn bị chu đáo thế được nhỉ?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Chắc là từ lúc chúng ta rời khỏi Trung Quốc, không, ngay từ trước khi rời khỏi Trung Quốc, chúng ta đã bị theo dõi rồi. Xem ra bọn chúng vẫn chưa chịu buông, vẫn tin rằng tôi đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu. Chúng ta sơ ý rồi, đáng chết thật!”
Ba Tang ấn tay lên cán dao găm quân dụng, nói: “Giờ làm sao?”
Trác Mộc Cường Ba đáp: “Cẩn thận rời khỏi đây, nếu đến được khu vực nội thành thì chúng không dám làm bừa nữa đâu. Theo lý mà nói, chắc chúng không dám tùy tiện giết chết chúng ta đâu. Có lẽ là sẽ dùng vũ lực để ép chúng ta nhập bọn đó.”
“Dùng vũ lực?” Trên gương mặt Ba Tang nở ra một nụ cười lạnh lẽo: “Vậy thì tốt.”
Những kẻ ngăn cản nhanh chóng xuất hiện trên phố. Đó là mười mấy tên đô con dữ tướng người Nga, tên nào tên nấy đều cao hơn mét chín, khoác trên người quần áo mùa đông dày sụ trông lại càng khôi vĩ vạm vỡ, thoạt nhìn cứ như mười mấy ngọn núi nhỏ. Trong đám đô con lực lưỡng ấy, có một cái bóng trông hết sức bé nhỏ, chẳng phải ai khác, mà chính là tên béo người Trung Quốc đã năm lần bảy lượt đến tìm Trác Mộc Cường Ba. Đứng giữa đám đô vật, trông y hệt như một chú lùn béo quay như quả bóng, gương mặt mũm mĩm cười tươi như hoa nở. Chỉ nghe y cất tiếng nói: “Không ngờ lại gặp nhau rồi, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh. Ông gạt tôi khổ quá, tôi còn tưởng ông bỏ cuộc thật rồi cơ đấy, những câu chuyện ông kể đó, e rằng cũng chẳng có chuyện gì là thật phải không?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi cũng không ngờ, một người đưa tin lại có quyền lực lớn như vậy, theo đến tận đây, thật là mệt cho ông quá rồi.”
Tên béo vẫn chưa bỏ cuộc, lại cất lời khuyên giải: “Tôi không hiểu nổi, tại sao ông không nghĩ đến chuyện hợp tác với chúng tôi chứ? Trác Mộc Cường Ba tiên sinh? Hợp tác với chúng tôi đi, đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp đó.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Nếu chúng tôi nói không, ông sẽ không để chúng tôi rời khỏi đây đúng không?
Tên béo lắc đầu nói: “Nếu là như vậy, thì thật đáng tiếc quá.” Dứt lời liền vẫy tay làm hiệu, cả đám đô vật sau lưng liền khom người xuống tấn, tư thế như thể không thể lay chuyển được vậy.
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười, ngoài mặt tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại trào dâng lên một thứ khát vọng quái lạ. Gã luôn phải dồn nén bản thân, cảnh cáo bản thân, không được khát máu, không được chủ trương bạo lực, không được… Nhưng Ba Tang bên cạnh thì đã không kìm nén nổi nữa, xông thẳng lên trước, quát lớn: “Đánh thì đánh đi, còn lằng nhằng gì nữa!”
Cú đấm đầu tiên của anh ta nhằm vào tên béo hãy còn chưa kịp lùi lại kia, tương thẳng vào mặt hắn. Tên béo đáng thương, há miệng phun ra hai cái răng to tướng, mũi bẹp gí lệch sang một bên, không thể toe toét miệng cười làm bộ dạng hòa nhã dễ gần kia được nữa. Kế đó, Ba Tang lại đạp một chân lên đầu gối một gã đô vật vừa xuống tấn, lộn người trên không tung ra một cú đá móc, gót giày táng mạnh vào cằm tên đô vật. Có điều ưu thế về thể hình của tên đô vật quá rõ rệt, cú đá cực mạnh ấy cũng không thể làm hắn ngã ra được, ngược lại còn tống ra một nắm đấm sắt, hất văng Ba Tang bay ngược trở lại. Ba Tang rơi xuống đất, lăn tròn một vòng rồi lại đứng bật lên, cũng không khỏi đưa tay xoa xoa chỗ mạng sườn bị đấm trúng. Cú đấm ấy cũng thật mạnh, nếu không có lớp quần áo mùa đông dày sụ bên ngoài, chỉ sợ xương sườn đã bị đấm gãy mất rồi. Nhưng chỉ thoắt cái anh ta đã lại xông lên, đối mặt với tên đô vật cao hơn mình cả hai cái đầu mà chẳng hề sợ hãi một chút nào.
Máu nóng sôi lên sùng sục bên trong Trác Mộc Cường Ba. Bàn tay gã đã không tự chủ được mà nắm chặt lại thành quả đấm. Gã đã cố ép mình phải buông lỏng tay ra, nhưng rồi lại nhanh chóng nắm chặt lại, bàn tay hơi run run vì kích động. Như thế này vẫn dễ chịu hơn. Đám đô vật trông thấy tay Trác Mộc Cường Ba run lên, tưởng gã đang sợ hãi, liền có hai tên xông tới, một trái một phải làm thành thế gọng kìm, điệu bộ có vẻ rất khinh miệt. Trác Mộc Cường Ba lúc ấy đang suy nghĩ: “Phát súng trên sân trời vừa nãy, chắc là phải bắn từ khoảng ngoài xa năm trăm mét, ở đây chắc cũng không chỉ có mấy tên này, xem ra đối phương đã bố trí thiên la địa võng cả rồi. Thật là, có cần phải làm to chuyện ra thế này khôngchứ?”
Nắm đấm to bằng cái bình bát bên trái đã bay tới, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên khom lưng về phía trước, đầu cúi xuống, tránh khỏi nắm đấm ấy, kế đó chân trái quét ra một đường. Tên đô vật bên phải đứng chưa vững, ngã bổ ngửa ra. Tên bên trái vẫn xem thường Trác Mộc Cường Ba, chỉ nghĩ là đồng bọn bị trượt chân. Không ngờ, ngay sau đó cả người Trác Mộc Cường Ba đã xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ, sức mạnh toàn thân dồn cả vào nắm đấm bàn tay phải, mạnh mẽ lút cả vào cơ thịt tên đô vật ngã ngửa mà chưa chạm đất. Thân thể cao một mét chín, nặng gần hai trăm ki lô gam ấy lại bị một cú đấm của gã đánh cho nảy tung lên. Nương theo đà, tay trái Trác Mộc Cường Ba nâng bổng cả tên đô vật thể trọng nặng hơn mình gấp bội ấy lên. Nhìn gã lúc này, thật chẳng khác nào một người bình thường, tướng mạo không có điểm gì đặc sắc mà lại nâng bổng được cả một con bò mộng vậy. Đừng nói là cả đám đô vật đều trố mắt ra, thậm chí cả Ba Tang cũng ngây ra trong khoảnh khắc. Anh ta chỉ biết Cường Ba thiếu gia rất khỏe, có lẽ là người có sức mạnh nhất trong đội, nhưng cũng không thể ngờ, gã lại mạnh đến mức ấy.
Trác Mộc Cường Ba giơ gã đô vật ấy lên quay một vòng, đẩy bật một tên khác xông lên tăng viện, kế đó liền vung tay ném mạnh, viên đạn thịt khổng lồ lập tức khiến bốn năm tên đô vật ngã nhào. Tên béo mới tỉnh táo lại sau cơn đau răng thấu lên tận óc, vừa hay lại trông thấy cảnh tượng ấy, cả người liền lạnh toát, thầm nhủ, xem ra mình vẫn đánh giá thấp thực lực của đối phương, không biết có nên quân tử phòng thân, tạm thời rút lui trước hay không đây?
Trác Mộc Cường Ba sừng sững như trái núi, chẳng buồn đưa mắt nhìn đám đô vật ngã dúi dụi, chỉ liếc xuống cổ tay mình một cái, chính là cảm giác này đây, thân thể gã đang phát ra tín hiệu, nó cần được phát tiết, cần được xả hết ra. Đã nhiều năm nay, gã không dồn hết toàn lực đấm ra một cú như thế rồi. Cú đấm vừa nãy, cảm giác cũng không tệ chút nào. Thân hình Trác Mộc Cường Ba chợt nhích động, áp sát tên đô vật bên trái, hơi nghiêng người đi tránh khỏi cú đấm thẳng, eo gập xuống, lại tránh một cú đấm móc. Lúc này, Trác Mộc Cường Ba đã ở ngay trước mặt tên đô vật cao hơn gã một cái đầu kia, một tay chụp lấy thắt lưng, một tay tóm cổ áo, “hầy”, lại một tên đô vật khác bị nhấc bổng lên không, kế đó, lại là một viên đạn pháo thịt người to tướng ném vút ra.
Cả lũ đô vật đều vô cùng kinh hãi, không ngờ gã đàn ông người Trung Quốc này có sức bật đáng sợ đến vậy. Hai tên đầu tiên vừa có phản ứng, lao thẳng người tới định tông vào Trác Mộc Cường Ba. Hai ngọn núi di động, hai con voi rừng đang chạy sầm sập như điên cuồng, bước chạy sải rộng, làm cả mặt đất cũng chấn động rung lên khe khẽ. Trác Mộc Cường Ba không lùi bước, mà ngược lại còn tiến lên, lao thẳng về phía hai con thú khổng lồ ấy.
Ba Tang vừa lộn một vòng dưới đất, tránh khỏi cú đấm của một tên đô vật khác, ngoảnh mặt nhìn sang thấy Trác Mộc Cường Ba đang lao vào hai tên đô vật thể hình lớn hơn gã gấp bội, bèn thầm nhủ: “Rốt cuộc Cường Ba thiếu gia muốn làm gì vậy? Kiểu va đập trực tiếp thế này anh ta chẳng có chút ưu thế hình thể gì cả, huống hồ chúng còn lấy hai chọimột.”
Khoảng cách mỗi lúc một rút ngắn, chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba đột nhiên quỳ thụp xuống trượt đi trên mặt đất, xuyên qua khoảng trống giữa hai tên đô vật, đồng thời hai cánh tay vươn sang hai bên, chặn cứng hai đôi chân voi, vừa dồn sức vào tay, hai tên đô vật liền tức thì ngã bổ chửng theo thế “chó ăn phân”. Trác Mộc Cường Ba đứng lên, xách ngược hai cẳng chân lên, tay trái hất, tai phải vung, cả hai con thú khổng lồ liền lập tức lăn lông lốc, đến ở đâu thì quay về đấy.
Trác Mộc Cường Ba ngạo nghễ đứng trong làn gió đêm, chỉ ra một ngón tay lướt trên mặt cả đám đô vật, rồi lớn tiếng nói bằng tiếng Anh: “Tên tiếp theo!”
Âm thanh vang vang trong gió, đám đô vật chẳng còn tên nào dám tự nguyện xông lên trước nữa. Trác Mộc Cường Ba hơi cúi đầu, hai mắt sáng rực lên, sắc bén như hai lưỡi đao lướt qua, nhìn xoáy vào cả bọn: “Nếu không ai qua đây, vậy thì…” Thân hình gã đột nhiên tăng tốc, bắn vọt về phía đám đô vật.
Một cánh tay sắt như cốt thép chìa ra khỏi tảng bê tông. Trác Mộc Cường Ba nghiêng người né tránh thế công của đối phương, giẫm chân nhảy vọt lên, bàn chân phải đạp vào đầu gối một tên đô vật, xoay người tung chân trái đá ngay một cước vào cánh tay vươn ra của hắn, liền sau đó gót chân phải gã lại giật mạnh về sau, trúng mặt một tên khác. Rồi gã lùi về một bước, giẫm lên vai tên đô vật, lộn một vòng trên không, thuận tay giật mạnh, bám vào cổ một tên xông tới cứu viện đồng bọn, lợi dụng thế rơi của mình khiến hắn ngã bổ ngửa chổng bốn vó lên trời, kế đó vung tay chặt xuống cổ họng tên đô vật một cái, khiến hắn ta phải đưa hai tay lên ôm cổ một hồi lâu cũng thở không ra hơi. Trác Mộc Cường Ba chạm đất, tay phải chống xuống ấn mạnh, tránh khỏi một cước đạp tới, đồng thời dùng một cánh tay chống đỡ cả người, trồng cây chuối, hai chân liên tiếp đá vào cùng một vị trí bên phải gáy của một tên đô vật bảy phát liền, tuy không đá cho đối phương ngã lăn ra được, nhưng cũng khiến hắn xây xẩm mặt mày, đầu váng mắt hoa.
Kế đó gã đảo người đứng thẳng dậy, tức thì bồi thêm một đấm cực mạnh, khiến tên khổng lồ ấy loạng choạng lùi lại mấy bước liền. Chưa hết, Trác Mộc Cường Ba lại phi thân lên tương cho hắn một cước nữa, khiến cả tấm thân kềnh càng ấy rơi thẳng vào trong hốc, đồng thời cũng giải vây luôn cho Ba Tang. Thân thể gã lúc này phản ứng nhanh hơn bất cứ lúc nào khác, sức mạnh, cũng lớn hơn bất cứ lúc nào trước đây. Trác Mộc Cường Ba tung hoành đảo lượn giữa một đám khổng lồ cao gần hai mét, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma. Bọn đô vật kia, tên nào tên nấy đều chưa bao giờ gặp phải lối đánh quái dị như vậy, thoắt bên này, thoắt cái đã ở bên kia, vừa mới trông thấy đối phương, thân thể đã dính đòn của gã, nắm đấm của mình vừa vung lên, kẻ địch đã biến mất tăm mất tích; mà nắm đấm của gã người Trung Quốc ấy cũng hết sức quái dị, lúc thì cứng như bê tông cốt thép, trúng phải một đòn mà chẳng khác nào bị xe tông; có lúc nắm đấm ấy lại mềm nhũn vô lực, hoặc về sau mới phát lực, khi bọn hắn định phản kích thì kẻ địch đã mượn sức nắm đấm ấy bật ngược ra xa, rốt cuộc là tên nào tên nấy đều khỏe như trâu mộng mà cứ liên tiếp đánh vào khoảngkhông.
Chân trái Trác Mộc Cường Ba đá trúng mạng sườn một tên đô vật, mượn lực bắn lên, chân phải lại giẫm vào ngực một tên khác. Trước khi nắm đấm của đối phương kịp vung tới, gã đã lại nhún mình nhảy bật ra, thân thể lao vút về phía trước, hai tay nắm chặt, đập mạnh xuống đầu một tên đang hùng hục xông đến, rồi lại nương đà đó lộn nhào trên không, tránh khỏi đòn đánh lén phía sau, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Bàn tay gã lơi ra, rồi lại nắm chặt lần nữa, vẫn chưa đủ, hai chân gã giẫm mạnh xuống đất một cái, cả người liền xông thẳng tới như mũi tên rời dây cung. Đảo người đá quét, xông lên xuống tấn đánh trực diện, xoay ngược người đá tạt, xoay tròn thúc cùi chỏ, nhào phía trước, lộn phía sau, xoay người ba trăm sáu mươi độ, bảy trăm hai mươi độ, một trăm tám mươi độ, vẫn chưa đủ! Hai bàn tay Trác Mộc Cường Ba lúc nắm lúc xòe, xoay ngang xoay dọc, tả xung hữu đột, có những động tác bình thường thậm chí gã còn chẳng nghĩ đến bao giờ, vậy mà trong chiến đấu lại sử dụng hết sức thuần thục mà sảng khoái. Đối với gã, đây gần như đã là một thân thể mới, một cảm giác xưa nay chưa từng có trào dâng lên khắp tâm thức. Những kỹ thuật leo vách đá, trèo tường, đeo trọng vật nhảy nhót, cầm nã thủ, đấu cận chiến, và cả mấy môn gã quen thuộc từ lâu như Thái Cực, Suất Túc, kéo co… tất cả đều dung hợp làm một, trở thành một phương pháp đánh ngã kẻ địch cực kỳ hiệu quả do gã tự sáng tạo ra.