Hà Thủy Nguyên
Chương XXXIII
Tác giả: Hà Thủy Nguyên
Lờ mờ nét bức tranh hoa đào bám vào gót hài… Lờ mờ cây độc huyền… Lờ mờ một người đàn ông đang bóp trán suy nghĩ.
Ngọc Cầm khẽ ho tiếng nhỏ. Người đàn ông bừng tỉnh, quay người lại.
- Ông là ai?
Người đàn ông ôn hoà, cúi chào Ngọc Cầm:
- Tôi là ngự y thánh thượng cử đến thăm bệnh cho tiểu thư…
Ngọc Cầm thở một hơi nặng nhọc. Chân tay nàng bủn rủn tới không thể nào gượng dậy nổi.
- Hãy tâu với thánh thượng rằng tôi không cần… Bệnh của tôi không chữa khỏi được…
- Đó là thánh chỉ!
Ngự y nhún vai và từ tốn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Ngọc Cầm:
- Thánh thượng đã ở đây suốt hai ngày qua… Tiểu thư thật có phúc lớn!
Ngọc Cầm thất thần:
- Chị Ngọc Thư của tôi đâu?
- Tiểu thư Ngọc Thư đã tới chùa Đông Long từ sớm cầu an cho tiểu thư!
Ngọc Cầm quay mặt vào trong tường. Nàng hiểu rõ rằng Ngọc Thư không đến chùa để cầu an.
- Hôm nay đã là mười tám rồi… Có còn trăng nữa không?
Viên ngự y chợt sững sờ, ông nhìn ra khung cửa sổ:
- Tiểu thư không thấy rằng trời vẫn mưa ư?
Mưa vẫn còn rả rích và trời sầm sì buồn não. Ngọc Cầm nằm yên không nói thêm lời nào nữa nhưng đôi mắt nàng không rời bức tranh.
Chàng đã không tới thật rồi… Phải! Biển có quá nhiều cơn gió đi qua… Tại sao những con chim biển lại luôn vỗ cánh trong giấc mơ… Tại sao những con dã tràng cứ rúc sâu xuống cát… Rõ ràng đó là điềm trời báo trước… Nếu người ta quên ngắm trăng vào mười bốn thì sẽ chẳng bao giờ được thấy trăng rằm…
Những hạt mưa ngoài kia sao hồng hồng như cánh đào rơi buổi đêm xuân. Nàng lại chìm vào cơn mộng mị mất rồi… Biết bao con dã tràng đang vây xung quanh nàng… Tiếng vỗ cánh của loài chim biển… Lửa bùng lên thiêu những bức tranh cháy rụi… Một bông sen gãy cuống gục xuống mặt hồ lăn tăn sóng…
- Ngọc Cầm… Ngọc Cầm… em sao thế…
Ngọc Cầm hất chăn vùng dậy. Nàng thở dốc… Ngọc Thư đỡ nàng nằm xuống, nàng vẫn không lấy lại được bình tĩnh.
- Em sốt cao quá…
- Chị à…- Giọng nói của nàng chỉ còn hổn hển- Sau trận ốm này, liệu em có chết không?
- Vớ vẩn!- Ngọc Thư quát to- Chị xin lỗi… Tại sao em lại chán nản đến thế! Từ lâu lắm rồi chị không thấy tiếng cười của em trong như ngọc nữa…
Ngọc Thư vuốt mái tóc của Ngọc Cầm, trìu mến dõi ánh mắt mơ màng.
- Chị à… Chị có thấy rằng càng trong thì càng dễ vẩn đục không? Nếu chị không muốn thấy em khóc, chị đành phải nghe tiếng cười của em vậy!
Ngọc Thư thật chẳng biết nói gì hơn là im lặng. Sự im lặng càng lôi kéo Ngọc Cầm vào bức hoạ treo trên tường.
- Mùa xuân sao lại ở sau lưng em… Hoá ra nó chẳng đuổi kịp nổi em rồi…
Ngọc Thư kéo ghế dịch lại, che tầm mắt của Ngọc Cầm đang hướng về phía bức tranh.
- Cả Đông Đô đang đồn đại về em, về mối tình của thánh thượng dành cho em… E rằng em không thể không nhận sắc phong được rồi…
Ngọc Cầm thở một hơi nặng nhọc:
- Cho dù chị có che bức tranh đi thì em vẫn nhìn thấy nó. Một bức tranh đầy mê cảm thì cho dù nó có bị đốt cháy thành tro bụi, người ta vẫn bị ám ảnh…