Hoàng Ngọc Thư
Thần chết
Tác giả: Hoàng Ngọc Thư
Thần chết tiến đến gần, rồi lão đưa bàn tay xương xẩu nắm lấy cổ tay tôi, chực lôi tôi đi. Tôi giằng lại, rồi nhìn sâu vào hốc mắt thăm thẳm của lão, tôi thấp giọng bảo:
“Khoan đã, tôi cần một lý do!”
Lão tháo khuy, mở toang chiếc áo choàng rộng. Tôi trông thấy giữa ngực lão, trên một màn hình khổ nhỏ, cảnh lão nắm tay lôi từng người trong gia đình tôi đi.
Tôi vội vã mở ngực áo của mình, chìa cho lão thấy những điều cất giấu trong lồng ngực tôi. Lão bối rối lùi lại rồi đi khuất.
*
Mười năm sau.
Thần chết rón rén đến sau lưng tôi, khi tôi đang phân vân bên mé bờ vực. Tôi trông thấy lão vừa lúc lão đưa tay toan níu lấy tôi trước khi tung người lao xuống hố thẳm. Tôi giằng lại, rồi nhìn sâu vào hố mắt ngầu đỏ của lão, tôi thấp giọng bảo:
“Khoan đã, tôi cần một lý do!”
Lão đưa tay vỗ lên đầu của mình. Tôi trông thấy hàng trăm điều rủi ro, đau đớn tôi sẽ phải trải qua trong tương lai lần lượt chiếu lên màn hình khổ nhỏ trên trán của lão, kết thúc bằng cảnh tôi đưa tay xô đẩy từng người trong gia đình mình vào vực thẳm.
Tôi vội vã vò đầu của mình. Sức nóng từ đầu tôi bốc lên làm mù mịt cả xung quanh. Lão chới với lùi lại suýt rơi xuống hố thẳm khi trông thấy làn nước nóng bỏng từ óc tôi chảy qua khoé mắt kết thành những bức tranh rơi lả tả xuống quanh lão. Lão lẩn đi trong lúc tôi còn bối rối trong cơn xúc động và mang đi gần hết những bức tranh ở đấy.
*
Năm mươi năm sau.
Thần chết bò lê đến bậc thềm nhà tôi, nơi tôi đang ngồi trầm ngâm dưới mái hiên trước tách thuốc diệu kỳ có thể nhẹ nhàng đưa tôi sang thế giới bên kia và giúp tôi rũ sạch những hệ lụy trần thế. Lão run rẩy đưa tay nâng tách thuốc lên môi tôi, toan dốc trọn vào miệng tôi. Nhưng tôi vừa kịp giằng nó ra khỏi tay lão, rồi nhìn xuống hố mắt đục lờ của lão, tôi thấp giọng bảo:
“Tôi cần một lý do!”
Lão tụt xuống bậc thềm, úp hai tay vào mặt. Đôi vai lão run lên theo những tiếng nấc nghẹn ngào. Rồi lão cất giọng, âm thanh đục lờ, rền rĩ và âm u như vọng lại từ dưới đáy mồ sâu:
“Tôi chỉ cần một mảnh bên trong lồng ngực và một rẻo sau vầng trán, tôi sẽ không bao giờ đến nữa.”
Tôi lặng lẽ gật đầu rồi hậu hĩnh xẻ lấy một mảng lớn mỗi thứ cho vào một bọc vải. Lão ngoan ngoãn đứng chờ trong lúc tôi cẩn thận đào một hố sâu rồi vùi bọc vải xuống đấy, bên trên đặt một mẩu đá nhỏ với tên tôi, cùng ngày tháng năm sinh của mình và ngày tôi dâng tặng lão món quà khác thường này.
Lão cúi rạp người hôn tay tôi bày tỏ lòng biết ơn và biến mất dưới lớp đất nâu.
*
Năm thế kỷ đã trôi qua mà lão vẫn chưa trở lại. Tôi ân hận vì đã yếu lòng trước nỗi khổ của lão mà tôi đã lâm vào cảnh khốn cùng này: lồng ngực tôi ngày càng co lại vì vết cắt ăn dần thứ chứa bên trong cho đến lúc nó chỉ còn là cái vỏ khô rỗng. Còn tệ hơn nữa, vầng trán tôi ngày càng càng méo mó dị dạng bởi vết xẻ bên trong năm nào cố lấp đầy chỗ trống bằng những khối u rắn như đá, mỗi ngày càng chen chúc nhau mọc thêm khiến cho đầu tôi có nguy cơ bị nén đến mức vỡ ra.
Mặc dù tôi đã tự tìm cho mình hàng vạn lý do chính đáng trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng tôi dần dần nhận ra, trong nỗi đớn đau, với niềm hy vọng được gặp lại lão lần nữa ngày một lụi tàn: tôi không thể làm được điều ấy nếu không có lão.
Adelaide, 11/8/2006