watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Bóng Thời Gian-Chương 19 - tác giả Hoàng Thu Dung Hoàng Thu Dung

Hoàng Thu Dung

Chương 19

Tác giả: Hoàng Thu Dung

Đan Thụy cảm thấy đầu cứ ù đi , choáng váng và ngầy ngật . Một trạng thái đau đớn khổ sở mà chưa bao giờ cô trải qua , va trên hết là nổi tuyệt vọng rời rã . Cô sợ thật sự cảm giác chỉ có một mình . Cô gượng đứng lên , vịn vào tường cho bớt choáng , rồi đi lần ra phòng khách bấm số điện Trọng Đan.
Chuông reng khá lâu vẫn không có ai nhấc máy , Đan Thụy kiên nhẩn chờ , rồi cô nghe giọng nói nhừa nhựa còn ngái ngủ của Trọng Đan :
- A lô
- Anh Đan phải không ? Đan Thụy đây.
Giọng Trọng Đan tỉnh ngủ hẳn :
- Thụy hả , sao lại gọi vào giờ này . Chuyện gì xảy ra với cô rồi , nói nhanh đi.
Giọng Đan Thụy nghẹn nghẹn :
- tôi nhờ anh đến nhà Nguyệt Thi bảo nó đến giùm tôi , đến ngay bây giờ . Phiền anh nghe anh Đan . Bởi vì nhà nó không có điện thoại . Anh nghe rõ số nhà nghe.
Cô chỉ nhà cho Trọng Đan , rồi cúp máy . Cô ngồi gục đầu dựa vào thành ghế chờ Nguyệt Thi.
Một lát có tiếng xe dựng ngoài sân , rồi tiếng chân hấp tấp đi vào . Đan Thụy ngẩng lên . Cô hỏi ngở ngàng khi thấy chỉ có mình Trọng Đan :
- Ủa , Nguyệt Thi nó …
Trọng Đan khoát tay :
- tôi chưa đến nhà cổ . Cô làm tôi lo quá , nên vội đến đây trước.
Hắn chợt khựng lại khi thấy khuôn mặt bầm tín trên miếng cô :
- cái gì thế này ? Khoa phải không ? Thằng đó đánh vợ kiểu này đây hả ? Đúng là thằng vô lương tâm.
Hắn lo lắng quan sát cô :
- Cô đau thế nào . Nói tôi nghe xem.
- Không có gì , tôi chỉ bị nhức một chút . Chỉ có điều tôi thấy mình cô đơn quá . Tôi muốn có Nguyệt Thi bên cạnh thôi.
Đan ngồi xuống ghế , tặc lưỡi :
- Sao cô chịu để hắn đánh như vậy ? Phải phản ứng lại chứ . Bây giờ kể mọi chuyện cho tôi nghe đi.
Đan Thụy cúi mặt nhìn xuố ng tay nhỏ nhẹ :
- Có lẽ tại tôi nói chuyện vụng về quá . Tôi xúc phạm tự ái của ảnh.
Cô kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện . Trọng Đan nghe một cách chăm chú , rồi phẩn nộ :
- Cho dù là cô nói chạm tự ái nó , nó cũng không được phép thẳng tay với cô như vậy . Thật kỳ lạ . Từ đó giờ nó điềm đạm lắm mà . Sao bây giờ vũ phu như vậy.
Như bị chạm trúng nổi đau , Đan Thụy rớt nước mắt :
- Có lẽ vì anh không còn thương tôi . Vì bây giờ tình cảm của anh với chị Vân nặng hơn . Tôi nghĩ một phần là do chị Vân nói Khích cái gì đó.
Trọng Đan đấm tay xuống thành ghế :
- Không phải nghĩ , mà chắc chắn là như vậy . Chơi với nhau tôi biết tánh bà phù thủy đó mà . Nói thật nhé , cô đấu trí không qua nổi bà ấy đâu.
Đan Thụy thì thào như tuyệt vọng :
- Như vậy tôi phải chịu thua sao ? Nghĩ đến chuyện mất anh Khoa tôi đau khổ quá . Ôi , tôi không chịu nổi sự mất mặt như vậy . Tôi chết mất.
- Đdừng bi quan như vậy Thụy , tôi sẽ giúp cô.
Đan Thụy lắc đầu thẩn thờ :
- Không có ai có thể giúp được tôi cả . Chuyện này chủyếu là anh Khoa quyết định . Nếu anh đã yêu chị Vân rồi thì mọi lời khuyên cũng dều vô nghiã.
- Chà , cô có vẻ hiểu chuyện như người lớn , nhưng không hẳn là vậy đâu.
Đan Thụy im lặng một lát , rồi tì tay lên trán buồn rầu :
- Có lẽ bây giờ anh đến chị Vân . Sao tôi đau quá . Tôi phải làm sao bây giờ hả anh Đan ?
Trọng Đan mỉm cười :
- Chắc nó đi đâu đó chứ không đến Tú Vân đâu . Khuya rồi mà !
- Anh nói vậy để an ủi tôi phải không ? Tôi không tin đâu.
Trọng Đan thở dài , hắn nói như dỗ dành :
- Khuya rồi , cô vô ngủ đi . Cố mà ngủ . Tôi sẽ ngồi ở đây đến sáng . Cô không phải ở một mình đâu.
Đan Thụy rắn giọng ,

- Như vậy phiền anh lắm . Và lỡ anh Khoa về thì sao ? Có lẽ anh nên về đi.
- Nó không về giờ này đâu , dừng sợ . Ngày mai tôi sẽ đứa Nguyệt Thi đến chơi với cô.
Đan Thụy suy sụp tình thần quá nên không thể suy nghĩ chuyện gì nữa , để mặc Trọng Đan ngồi ở phòng khách , cô thất hểu đi vào phòng ngủ , nằm vùi xuống gường ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau , cô thức dậy thì đã thấy Nguyệt Thi dưới bếp , đang loay hoay nấu thức ăn . Đan Thụy mủi lòng muốn khóc , cô đến gần Nguyệt Thi :
- Mày qua lúc nào vậy ?
- hồi sáng , anh Đan đưa qua . Thấy mày ngủ ngon quá tao không gọi , định nấy súp để lát mày dậy ăn.
Đan Thụy ngồi xuống bên bàn ăn , che miệng ngáp một cách mệt mỏi :
- Anh Đan đâu rồi ?
- Về rồi , tức cười lắm . Hồi sáng mới sáu giờ đã thấy anh ta mò tới . Cứ một mực hỏi tao có phải là Nguyệt Thi không ? Người ta đã gặt đầu mấy lần mà cũng chưa tin . Ông này đa nghi dễ sợ.
- Vậy hả ?
- Nhìn tướng công tử quá.
- Ừ.
- Này , ông Đan kể chuyện của mày cho tao nghe rồi xong tao tức quá muốn nhẩy đựng lên luôn . Vậy mà mầy chỉ ngồi đó khóc . Hiền gì mà hiền dữ vậy không biết . Mày như vậy ai mà sợ.
Đan Thụy cười khẽ :
- Có lẽ trời sinh tao ra là để bị người đời vùi dập . Tao mà làm cho ai sợ.
Câu nói của Đan Thụy làm Nguyệt Thi nhói lòng , cô buồn buồn :
- Đdừng nghĩ như vậy , Thụy . Thật ra anh Khoa yêu mày thật lòng đó chứ . Tại bà Tú Vân cao tay quá !
- Đdó là lúc trước . Bây giờ hết rồi . Mày biết ảnh nói tao cái gì không ? Ảnh bảo tao chỉ được sắc đẹp chứ không có cái gì hết.
Cô nhắm mắt lại :
- Mà sắc đẹp là một thứ cũng dễ gây nhàn chán . Thật ra tao đâu muốn mình chỉ đẹp thôi , nhưng tao biết làm thế nào bây giờ.
- Mày không được tự ti . Lúc còn đi học , tao thấy mày thông minh . Sâu sắc và đa cảm nữa . Mẹ tao bảo uổng cho mày . Nếu có cha mẹ lo và được học đàng hoàng mày sẽ là mẩu người con gái toàn diện , lý tưởng.
Đan Thụy cúi đầu thở dài :
- Tất cả thì chỉ là nếu . Còn thực tế tao chỉ là số không .- Cô cho(.t ngẩng đầu lên .- Có lẽ anh Khoa nói đúng . Cưới vợ như tao thật là vô tích sự . Bây giờ tao thấy mình chỉ như con búp bê . Ban đầu người ta thích nhìn , nhưng nhìn hoài rồi cũng chán . Tao còn thấy chán mình , huố ng hồ chi người khác.
- Mày không được bi quan như vậy . Với lại anh Khoa là cái gi `ma `a?nh phán câu nào là mày tin chắc như vậy thế . Khờ quá đi ! Thôi , đi rửa mặt đi rồi mình ăn súp . Tao đói rồi.
Đan Thụy đứgn dậy đi vào phòng vệ sinh . Cô nhìn mình trong gương , kinh hoàng nhận ra khuôn mặt mình trong đó . Biến đổi ghê gớm , mắt sưng lên , cả miệgn cũng vậy . Xấu kinh dị . Cô buông rơi chiếc lược đi ra ngoài :
- Nhìn tao thấy ghê lắm phải không Thi ?
Nguyệt Thi thở hắc ra :
- Ông Khoa này dã man thật . Đánh vợ như đánh kẻ thù vậy >. Tao nhớ Ổng ga lăng lịch thiệp lắm mà . Sao bây giờ kỳ vậy.
Đan Thụy cúi xuống chén súp lặng lẽ ăn . Cô chợt buông muổng xuống :
- Nếu tối nay anh Khoa không về , có lẽ tao sẽ đến công ty tìm ảnh ,
- Chi vậy ?
- Đù sao cũng phải xin lỗi . Vì tao xúc phạm anh nặng quá.
Nguyệt Thi lắc đầu quyết liệt :
- Không đi đâu hết . Mày mà nhún nhường thì càng làm anh coi thường . Bộ chưa rút kinh nghiệm sao ? Chính anh cững nói nặng mày vậy.
Thấy Đan Thụy phân vân , cô nói át đi :
- Từ trước giờ thấy mày hiền nên anh không sợ . Bây giờ phải cứng rắn lên . Anh đã sai mà mày còn xin lỗi thì chẳng khác nào lập bàn thờ cho họ leo lên . Tao nói rồi , không đi đâu hết.
Đan Thụy ngồi im suy nghĩ , rồi khẽ gật đầu :
- Có lẽ mày nói đúng . Tao nhu nhược quá nên bị coi thường . Để ảnh tư suy nghĩ . Với lại tao không muốn đi đâu cả . Mặt mủi thế này ra đường tao thấy xấu hổ lắm.
Nguyệt Thi im lặng một cách hậm hực , rồi như không chịu nổi , cô trằn trọc :
- Biết vậy hồi đó tao đừng thè kêu ổng hay mày ở nhà tao . Mày sống với mẹ con tao không chừng yên ổn hơn là sống với ông chồng trời đánh này . Khi nào ổng về tao sẽ nói cho ông biết ổng là đồ vủ phu.
Nhưng Khoa không về để Nguyệt Thi có dịp trút cơn lôi đình . Vì suốt ngày anh không về , đến đêm cũng vậy . Cô chỉ còn biết bất lực ngồi nhìn Đan Thụy ủ rũ đầy tuyệt vọng.
Ý nghĩ Khoa sẽ bỏ nhà làm Đan Thụy cảm thấy đau đớn đến mức chỈ còn nghĩ đến cái chết . Nhưng cô giấu kín ý nghĩ này . Đó chỉ là cảm nhận mơ hồ về sự giải thoát . Nó chưa định hình cụ thể . Nhưng nghĩ đến nó cô thấy mình có lối thoát hơn.
Chiều này Trọng Đan lại đến . Hắn có vẻ trầm ngâm hơn mọi ngày . Hắn ngồi đối diện với Nguyệt Thi và Đan Thụy ở sa lon . Cứ nhìn cô thở dài sửng sốt :
- Đdan Thụy , cô có biết không , thật ra cô rất giàu . Cô có hẳn một gia tài chứ không trắng tay như cô nghĩ đâu . Mẹ cô để lại cho cô đó.
Đan Thụy nói như trong mơ :
- Mẹ tôi để lại ? Sao tôi không biết . Anh có nói đùa không ?
Nguyệt Thi cũng hỏi dồn :
- Thật hả ? Có chuyện đó nữa à ? Sao Đan Thụy không biết . Kỳ quá vậy ?
Trọng Đan giơ tay chận lời cô :
- Chuyện này tôi vô t`inh biết được thôi . Chắc trời xui khiến sao đó , chứ nếu không có dịp đó thì Đan Thụy sẽ mải mải không biết đâu.
- Địp nào , anh nói mau đi – Nguyệt Thi hối thúc.
- Là thế này . Hôm qua tôi và ông già nhậu với luật sư Thắng . Ổng là bạn của ba tôi . Ổng với bác khôi xích mích chuyện làm ăn gì đó và có vẻ căm tức bác khôi lắm . Có rượu vào ổng mới lôi chuyện bác khôi cướp gia tài của Đan Thụy ra nói . Tôi nghe mà cũng bàng hoàng.
Đan nhìn vẻ Mặt còn sửng sờ của Đan Thụy , hắn nói nhanh :
- Cô biết không , mẹ Cô có một mẩu vườn trái cây và một ngôi nhà ở Vĩnh Long . Tôi nghĩ bà ấy không tin được họ Hàng sao đó , và chắc vì thấy bác khôi tốt với bà , nên trước khi chết bà giao cho ông khôi bảo hộ Đến khi cô 18 tuổi thì sẽ giao gia tài đó cho cô . Tiền lợi tức mỗi năm là nuôi cô học đại học . Lúc cô 18 tuổi bác khôi cũng định nói với cô , nhưng bà Tú Vân không cho . Bả đòi chiếm gia tài đó cho bả.
- Mụ Đàn bà xảo quyệt – Nguyệt Thi buột miệng rít lên.
Trọng Đan tư lự :
- tôi nghĩ bác khôi cũng không đến nổi ác với cô . Dù sao thì ổng cũng thương mẹ Cô thật tình và cũng không ghét bỏ gì cô . Nhưng con người mà, ai mà không có lòng tham , với lại con gái ông đòi quá nên ổng khó từ chối . Cho nên lợi dụng lúc cô bị Bắt cóc ổng lấy lý do cô chết rồi nên sang tên cho Tú Vân . Dĩ nhiên ổng cũng phải biết điều với luật sư.
Đan Thụy ngồi im , rồi phẩn nộ :
- Ông ta là luật sư mà vô lương tâm như vậy à . Họ Thật là tham lam không bờ bến . Họ Huỷ Diệt tương lai của tôi . Nếu có chỗ dựa kinh tế thì tôi đã không như bây giờ rồi . Tôi hận họ Lắm.
Đan Thụy bật khóc . Môi cô run lên vì giận . Đan chồm tới vỗ nhẹ Tay cô :
- Bình tỉnh đi Thụy , tôi có thể Giúp cô làm sáng tỏ Chuyện này . Cô hãy nói chuyện phải trái với bác khôi . Nếu họ Nhất dịnh không trả lại thì min`h sẽ thưa ra tòa.
- Có được không anh Đan ?
- Đdược chứ , chỉ cần ông Thắng đồng ý ủng hộ Cô . Mình có đầy đủ bằng cớ mà . Nhưng bây giờ chồng cô tạo cho cô cơ, ngơi thế này , cô có cần vưòn đất của mẹ Cô không ?
Đan Thụy lau nước mắt :
- tôi muốn dành lại những thứ đó vì nó là của mẹ tôi , của dòng họ tôi . Còn những gì tôi có bây giờ thì … tôi không xem là của mình . Anh Khoa đã xem tôi là người ăn bám thì tôi cần gì tiền bạc của ảnh nữa.
Cô bụm miệng cố ngăn tiếng nất :
- tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ.
Mọi người im lặng nhìn đan Thụy thương xót . Trong im lặng thì có tiếng khóc của Đan Thụy bi thiết và tức tưởi , Nguyệt Thi hỏi khẽ :
- Anh Khoa có biết chuyện này không anh Đan ?
- tôi không biết . Có thể Nó biết nhưng lờ đi vì dù sao nó với Tú Vân có chung quyền lợi . Cùng có thể Nó không biết . Cái đo chờ xem.
- Hy vọng anh Khoa không đến nổi tê.
Đan Thụy nín khóc . Cô muốn đến nhà Tú Vân hỏi chuyện . Nhưng nhớ ra mặt mũi mình đang khó coi . Cô đành im nén chờ và cảm thấy hận Tú Vân ghê gớm .
Bóng Thời Gian
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24