Chương 5
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Buổi chiều Nhất Phương về ký túc xá . Trong phòng chỉ có mình Bảo Trâm . Thấy Bảo Trâm chống tay ngồi mơ mộng trên giường . Cô thấy cay đắng với ý nghĩ giữa họ đã nảny sinh tình cảm thật đẹp , gắn bó . Có ngốc đến mấy cô cũng nhận ra họ hợp nhau vô cùng . Như trời sinh ra là để dành cho nhau . Chỉ có cô là thừa thải . Và trước khi gặp Bảo Trâm , mối tình của Thường Sơn với cô thật sự là một gán ghép gượng gạo.
Bảo Trâm hỏi cô bằng giọng rõ ràng cố làm vẻ tự nhiên:
- Lúc sáng mình thấy quầy của lớp Thái đông quá chừng . Buổi chiều còn đông không ?
- It' hơn . Trời nóng quá ít ai đi.
- Tối nay Phương diễn văn nghệ hả ?
Nhất Phương mím môi . Cô muốn nói thẳng vào mặt Bảo Trâm rằng tối nay hai người có thể yên tâm hò hẹn . Cô bận lắm , mà nếu không bận đi nữa thì cô cũng không cản trở hai người . Nhưng nói như vậy chẳng khác nào hạ thấp mình . Cô buông thõng:
- Ừ . Lớp mình được sắp thứ tư nên cũng còn nhiều thời giờ chuẩn bị.
Cô với lấy chiếc lược , vừa chải tóc vừa nói thản nhiên:
- Tối nay Trâm đến xem mình diễn không ?
- Thôi , mình lười lắm.
Nhất Phương mím chặt môi , quăng chiếc lược xuống giường . Cô hiểu câu nói của Bảo Trâm theo nghĩa khác . Co ta đang mừng khấp khởi vì tối nay sẽ được ở bên Thường Sơn . Đồ phản bạn !
Không ngờ cô lại dại dột chơi với người bạn đê tiện như vậy . Càng không ngờ mình lại yêu nhằm một người hai lòng và hèn yếu . Tại sao trời xui khiến cô rơi vào giữa họ , để rơi và hoàn cảnh dở khóc dở cười thế này . Rồi đâu bạn bè sẽ biết hoa khôi Nhất Phương bị bồ đá vì say mê chính cô bạn thân của mình . . . Nghĩ đế đó cô tức lịm cả người . Tưởng chừng có thể nguyền rủa hai người đến suốt đời.
Cô nhất định không gọi Thường Sơn đến đưa cô vào trường như lúc trước vẫn làm , mà tự mình đến trường . Đến bảy giờ thì hội trường đã đông nghẹt các sinh viên . Không phải chỉ có sinh viên trường Tổng Hợp , mà các trường khác cũng đến xem . Dĩ nhiên có cả những phóng viên . Vì đây là tuần lễ lễ hội kéo dài của trường Tổng Hợp . Một hoạt động sôi nổi và hào hứng của giới sinh viên . Dễ gì họ không quan tâm.
Nhất Phương và lớp cô đứng nép sau cánh gà , chờ đến chương trình của lớp mình . Cô nhìn xuống hội trường . Vô tình ánh mắt cô dừng lại phía dưới sân khấu . Một vài phóng viên đang đi tới đi lui chụp hình . Có cả quay phim của đài truyền hình . Cô thấy Thường Sơn đứng sát tường , gần hàng ghế đại biểu . Anh ăn mặc như mấy lúc đi xông xáo lấy tin . Nhưng chẳng tỏ vẻ gì chú ý đến công việc . Chỉ lơ đãng nhìn mọi người đi tới đi lui dưới sân khấu.
Đến phần biểu diễn của lớp Thái , Nhất Phương uyển chuyển bước ra sân khấu giới thiệu chương trình . Nhìn cô đẹp lộng lẫy trong y phục Thái . Nhất là cử chỉ vừa duyên dáng vừa tự tin . Cô gây một ấn tượng mạnh mẽ trong khán giả . Đến cuối chương trình của lớp , cô được nhiều hoa của khán giả tặng những ánh đèn Flash nháy liên tục . Nhất Phương cười rạng rỡ đi xuống sân khấu.
Thường Sơn lách người đi nhanh vào hậu trường . Anh chợt đứng lại , phẩy tay bực bội . Nhất Phương và một cô bạn đang đứng nói chuyện với mấy người Thái Lan . Họ có vẻ là những nhà doanh nghiệp . Dĩ nhiên là còn trẻ . Họ đến tặng hoa cho Nhất Phương . Nhìn cách nói chuyện , Thường Sơn hiểu Nhất Phương khá thân với những người đó . Tại sao anh không biết nhỉ ?
Không chờ nổi nữa , Thường Sơn đến đứng bên Nhất Phương . Và trước cái nhìn ngạc nhiên của cô . Anh thản nhiên bắt tay với những người Thái kia như xin lỗi . Rồi quay qua cô :
- Anh đến rủ em đi ăn tối . Em cứ nói chuyện với bạn , anh chờ ngoài cổng nghe.
Nhất Phương nói vài câu tiếng Thái với những người kia . Rồi đi ra một góc . Thường Sơn lững thững đi theo cô:
- Tối nay em không trốn anh được đâu . Em ra đây làm gì để họ chờ . Cứ đến đó nói chuyện anh chờ em mà.
Nhưng cô ngẩng đầu phản đối:
- Tôi nhận lời đi chơi với họ rồi . Nói để anh tự biết mình phải làm gì . Nếu thích thì mời anh nhập bọn cho vui . Nhưng báo trước là bọn tôi không hợp với anh đâu.
Thường Sơn lầm lì nhìn cô:
- Lúc trưa cũng tiếp bạn . Bây giờ cũng bạn . Hình như em coi trọng bạn be hơn anh . Đừng có thử sức chịu đựng của anh nữa , anh hết kiên nhẫn nổi rồi.
Nhất Phương cười nhạt:
- Suy cho cùng thì anh đâu có vì chuyệ n này mà bực mình . Ừ tính tui từ đó giờ vậy đó . Ai bảo anh chịu đựng đâu . Mỗi người đều có tự do riêng . Ai thích gì cứ làm nấy , tôi dễ chịu lắm.
Nói rồi cô quay phắt bỏ đi . Thường Sơn đứng yên nhìn cô . Nhất Phương đến nhập bọn với nhóm bạn . Cả bọn vừa đi ra cổng , vừa nói chuyện không ngớt . Và vẻ rạng rỡ thu hút của Nhất Phương càng làm Thường Sơn thấy quay quắt bồn chồn . Có người yêu như cô , anh luôn cảm thấy bất ổn . Càng say mê càng phập phồng sợ mất . Cô chẳng để cho anh được yên ổn bao giờ.
Thường Sơn lẳng lặng đến lấy xe . Anh không đến Bảo Trâm , cũng không về nhà . Mà đến rủ người bạn đi nhậu đế say khướt mới về.
Cả tuần sau đó Nhất Phương như chơi trò trốn tìm với anh . Ban ngày cô tham gia hoạt động lễ hội . Buổi tối đến trung tâm ngoại ngữ . Nếu hôm nào không học thì đi chơi với bạn . Thường Sơn lùng sục cô như điên . Nhưng càng tìm kiếm thì cô càng tránh mặt.
Cuối cùng không chịu được nữa , anh cương quyết chờ cô ở ký túc xá . Tối nay Nhất Phương về hơi khuya , sắp đến giờ đóng cửa mới thấy bóng dáng cô . Thường Sơn đứng ở lan can lầu hai , tay thọc vào túi kiên nhẫn chờ . Thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ . Cố kìm cơn nóng giận cứ bốc lên đầu.
Cuối cùng cũng bắt được cô . Anh nghe tiếng giày cô nhảy lóc có trên từng bật thang . Anh bước ra đứng giữa đường . Lầm lì chờ.
Nhất Phương suýt la lên khi bất ngờ bị chận đường . Rồi nhận ra anh , cô bình tĩnh lại , đưa tay chận ngực , cau mặt :
- Anh làm gì vậy ? Giống như là ma . Sợ muốn chết được.
- Đi uống cà phê và nói chuyện . Tối nay em không tránh được anh đâu . Trừ phi em chạy đằng trời.
- Khuya rồi còn đi đâu . Gần đóng cửa rồi.
- Mặc kệ . Em biết anh chờ bao lâu không . Hơn hai tiếng đồng hồ . Người ta đi qua đi lại nhìn anh như một thằng hề vậy . Thật là quá đáng.
Nhất Phương nghiêng đầu nhìn lên hành lang . Mắt nheo lại :
- Đâu có ai bắt anh làm như vậy . Anh tự nghĩ ra bao nhiêu chuyện phiền phức rồi đổ lỗi cho người khác . Tôi bực mình lắm.
Thường Sơn phẩy tay:
- Đừng nói chuyện đó nữa . Bây giờ có đi không ?
- Không.
- Tại em muốn anh thô bạo . Vậy thì đừng trách nghe.
Nói xong , Thường Sơn kéo mạnh cô về phía mình và gần như cưỡng bức cô đi xuống cầu thang . Nhất Phương cố giằng ra . Nhưng làm sao cô gỡ nổi tay anh . Cô bị lôi xuống hai tầng lầu như đứa con nít bị người lớn khống chế . Còn Thường Sơn thì mặc kệ cô vùng vẫy . Cứ "thẳng tay đàn áp" . Ngay cả anh cũng suýt ngã mấy lần vì đi nhanh quá.
Xuống đến nhà xe . Cả hai đứng thở dốc . Vài người đi ngang nhìn họ một cách tò mò . Làm Nhất Phương không dám la hét . Cô quắc mắt nhìn anh . Quát nhỏ :
- Anh muối cái gì đây.
- Muốn em đi ra ngoài kia với anh
- Anh không thấy khuya rồi hả ?
- Mặc kệ . Đến giờ đóng cửa anh sẽ cho em về.
- Đừng có điên.
- Cứ cho là anh điên , anh mặc kệ.
Nhất Phương trừng mắt :
- Nếu anh không về . Ngày mai tôi sẽ viết một bài báo gởi đến tòa soạn của anh . Tôi sẽ nói cho mọi người biết có một nhà báo đến khuấy rối trật tự trong ký túc xá . Lúc đó anh sẽ thân bại danh liệt đó.
Thường Sơn thách thức :
- Nếu muốn em cứ viết . Thậm chí có thể la lên ở đây . Anh đâu có ngán . Anh bất chấp hết.
- Đồ điên.
- Cũng được , bây giờ có đi không ?
Sợ bị bảo vệ đến hỏi . Nhất Phương đành im lặng đi theo anh ra ngoài . Cô ngồi phía sau anh , cố ý giữ một khoảng cách nhất định . Thường Sơn nắm tay cô đặt lên chân anh . Nhưng Nhất Phương nhất định rút tay ra:
- Nói cái gì , nói đi.
Thường Sơn cứ im lặng lái xe . Anh đưa mắt nhìn bên đường tìm một quán nước . Nhưng thấy không có quán nào thích hợp để nói chuyện . Anh đành chạy tiếp . Nhất Phương nóng ruột:
- Anh có biết còn 15 phút nữa đóng cửa không ?
- Biết.
- Vậy anh định đưa tôi đi suốt đêm ngoài đường thế này hả ? Có điên thì cứ điên một mình đi.
Thường Sơn lầm lì không trả lời . Nhất Phương tức tối đấm lên vai anh:
- Thả tôi xuống đi . Anh muốn đi với người yêu lang thang ngoài phố đêm cho có vẻ lãng mạn chứ gì . Tôi không thích hợp với mấy trò đó đâu . Về điển này thì Bảo Trâm nó hợp với anh hơn . hai người cùng lãng đãng như nhau . Sao không rủ nó mà lôi kéo tôi.
Thường Sơn bực mình thật sự:
- Cô im đi.
- Nếu muốn tôi im thì thả tôi xuống đi . Tôi tự kiếm xe về.
- Không dễ như vậy đâu . Cả tuần nay cô coi thường tôi quá lắm . Bây giờ phải nói cho ra lẽ.
- Tôi không thích nói chuyện với mấy người điên.
Mặc cho Nhất Phương lải nhải , Thường Sơn im lặng suy nghĩ . Cuối cùng quyết định:
- Bây giờ em có muốn về ký túc xá cũng không kịp . Chỉ còn cách về nhà anh . Sáng anh đưa em về.
- Không , dứt khoát tôi không đi đâu . Không bao giờ tôi thèm tới nhà anh nữa . Ở đó suốt đêm với anh đúng là một cực hình , thà ở ngoài đường còn sướng hơn . Anh ngừng lại đi.
- Làm gì em phản ứng dữ vậy . Anh hứa không làm gì em đâu . Nếu mấy hôm nay em chịu gặp anh thì anh không bắt buộc phải làm như vậy.
Biết có phản ứng cũng không làm gì được , Nhất Phương đành im lặng ngồi yên . Đây là lần đầu cô thấy anh có vẻ cứng rắn như vậy . Điều đó làm cô ngạc nhiên . Cái gì làm anh phát khùng lên như vậy nhỉ ?
Nhớ lại thái độ quyết liệt của mình lúc nãy , Nhất Phương thấy mình thật giống con nít . Cô có tức Thường Sơn thật , nhưng đâu nhất thiết phải làm như vậy.
Cử chỉ thay đổi đột ngột của cô làm Thường Sơn cũng thấy hoang mang . Anh quay lại:
- Nếu em có dự tính điên khùng gì đó thì cho anh xin đi nhe.
- Tôi không điên , anh thấy có bao giờ tôi đồng bóng bất thường đâu . Nói chuyện thì nói . Không việc gì tôi phải né tránh.
Thường Sơn lầm lì:
- Vậy thì tốt.
Về đến nhà , Nhất Phương đứng yên chờ mở cửa . Rồi lững thững bước vào phòng khách . Cô ngồi xuống ghế , che miệng ngáp khẽ:
- Buồn ngủ quá.
Thường Sơn không trả lời . Anh lẳng lặng gài cửa rồi xuống bếp pha cà phê . Lát sau anh đặt hai tách cà phê đặc xuống trước mặt Nhất Phương:
- Ngày mai chủ nhật , em có thể ngủ suốt ngày . Chỉ sợ em bận đi chơi đến không có thời giờ ngủ thôi . Uống đi.
Anh ngồi xuống , nâng tách lên uống một ngụm rồi nhìn cô:
- Có muốn ăn gì không ?
- Có thì tốt.
Thường Sơn đứng dậy lấy hộp bánh vừa khui hộp anh vừa cười khẽ:
- Tôi luôn mua mấy thứ này để sẵn ở nhà . Chỉ có em là không thích tới nhận nó.
- Anh thường dụ dỗ con gái bằng cách này lắm hả ? - Nhất Phương hỏi với giọng châm biếm.
- Muốn nghĩ sao cũng được.
Thấy cô khoanh tay trên bàn , chép chép miệng cắn bánh , Thường Sơn nhìn cô lạ lùng:
- Em có thể ăn một cách vô tư vậy sao ?
- Suy cho cùng thì người ta làm bánh ra là để ăn đấy.
Anh phẩy tay:
- Không nói chuyện đó nữa . Bây giờ nói chuyện chính của hai đứa . Bất kể vì sao em biết anh với Bảo Trâm đi chơi . Anh không chối , không phủ nhận . Nhưng thái độ của em là không đúng.
Nhất Phương ngừng ăn , nhướng mắt:
- Thế tôi phải làm sao ? Khóc lóc ầm ĩ lên à ? Tôi không quen làm như vậy.
- Vậy tại sao em không hỏi ?
Cô nói một cách lạnh nhạt:
- Tôi không có thói quen tò mò chuyện người khác.
Thường Sơn cười nhếch miệng:
- Vậy nếu sau này chồng em có tình nhân , em cũng sẽ phớt tỉnh không can thiệp à ? Vì đó là chuyện của người khách mà.
- Có thể - Cô khẽ nhún vai , nói tiếp - Tôi tuyệt đối tôn trọng ý thích của người khác . Nếu thấy không còn yêu nữa thì thôi . O . K - good bye đường ai nấy đi.
- Ngông nghênh , điên khùng . Em là phụ nữ Việt Nam chứ đâu phải phụ nữ Tây . Phóng khoáng vừa vừa thôi chứ . Trừ phi em không yêu mới có tư tưởng đó . Hoặc em là đá.
Nhất Phương đặt miếng bánh xuống bàn:
- Này , anh vô lý vừa thôi . Anh ngang nhiên quan hệ với bạn tôi . Cùng một lúc tóm cả hai người rồi trở mặt trách móc tôi . Trong khi tôi có nói tiếng nào đâu.
- Thế tại sao em không nói . Bổn phận của em là hỏi tội anh và Bảo Trâm kia mà.
Nhất Phương khẽ nhún vai , không trả lời . Thường Sơn đứng bật dậy , đến trước mặt cô:
- Tại sao em không làm vậy ? Tại sao không tìm cách giữ anh lại . Em có thật sự yêu anh không ?
Nhất Phương nói thản nhiên:
- Tại sao tôi phải yêu một người phản bội mình ?
- Anh không phản bội . Tuyệt đối không có tư tưởng đó.
- Vậy anh chinh phục bạn tôi bằng tình cảm gì vậy . Có phải đó là bản chất thứ hai cùng tồn tại trong một con người không ? Theo quan điểm triết học của anh thì con người vốn có hai mặt mà . Cho nên anh yêu cũng tồn tại hai mối tình . Đúng không hả đệ tử của Khổng Tử ?
- Em đừng có mỉa mai như vậy . Nhức đầu lắm.
Nhất Phương lại thản nhiên nhấm nháp bánh . Cô buồn chết đi được . Nhưng cứ cố làm ra vẻ dửng dưng . Cô không phải mẫu con gái yếu đuối chỉ biết khóc khi bị phản bội . Nhưng cũng đâu phải đá mà không biết đau khổ . Nếu dứt khoát được với Thường Sơn được thì cô đâu có bị dằn vặt nhiều thế này . Càng nghĩ cô càng căm giận cả hai . Và càng hận đời cô càng cố thản nhiên như không bị chi phối.
Thường Sơn không hiểu điều đó . Anh chỉ khổ tâm vì phát hiện trong tâm hồn của cô , anh chỉ là một tình cảm nhỏ nhoi . Cho nên cô không thấy buồn khi mất anh . Ý nghĩ đó làm anh bị sụp đổ . Yếu đuối kỳ lạ . Anh chợt kéo Nhất Phương đứng lên , ôm chặt cô trong tay , vùi mặt trong tóc cô:
- Anh phải làm sao để giữ trọn vẹn tâm hồn của em đây Phương . Chẳng lẽ tình yêu của anh không làm em xúc động . Mình quen nhau mấy năm rồi . Vậy mà em vẫn là em . Anh thấy cô đơn quá . Em có biết cảm giác hụt hẫng của anh không ?
Cử chỉ bất ngờ của Thường Sơn làm Nhất Phương ngạc nhiên , cô loay hoay gỡ tay anh ra:
- Tôi không hiểu anh muốn gì . Nếu là người khờ khạo , chắc tôi sẽ nghĩ anh yêu tôi ghê gớm . Thật là cảm động . Nhưng tôi là Nhất Phương như anh đã biết . Không hề khờ khạo . Cho nên tôi không dễ bị gạt đâu.
- Anh mà đủ sức gạt em sao ?
Thoát được khỏi Thường Sơn , Nhất Phương đến đứng tựa tường . Nhìn anh một cách lãnh đạm:
- Vậy giữa tôi và Bảo Trâm , anh đang gạt ai . Thật sự anh yêu ai ? Đừng có nói với tôi anh yêu cả hai người . Tôi không chấp nhận lý luận cao siêu của anh đâu . Đừng có lải nhải với tôi về sự tồn tại hai mặt trong một con người . Chuyện đó chỉ có Bảo Trâm mới chấp nhận được thôi - Cô khẽ nhún vai - Đúng như hai người nói . Tôi sống thời thượng lắm . Không chấp nhận quan niệm kỳ quái đó . Hay là Bảo Trâm nó nhét vào đầu anh tư tưởng phong kiến , và nó đồng ý với vai trò tì thiếp . Các người đừng có lôi tôi vào tình cảm kỳ cục như vậy nhé.
Thường Sơn chống tay lên thành ghế , đầu gục xuống như chán chường . Rồi anh chợt ngẩng lên:
- Anh không dối lòng là có lúc tình cảm anh dao động . Nhưng anh thề , tình yêu đối với em là tuyệt đối . Từ đây về sau anh tuyệt đối không gặp Bảo Trâm nữa . Em có chấp nhận lý lẽ đó không.
Thấy cô lãnh đạm như không tin , Thường Sơn đến đứng trước mặt cô:
- Anh cũng có tự ái của anh . Nhưng nếu em muốn , anh đồng ý quỳ xuống chân em mà thề . Em có cần anh làm như vậy không ?
Nhất Phương xua tay , quýnh lên:
- Đừng có làm như vậy . Không ai yêu cầu anh đâu . Tụi mình đâu có đóng phim . Những cách yêu đương đượm màu phim ảnh như vậy tôi quê lắm . Dị ứng lắm . Đây đâu phải là thế kỷ 19 của phương Tây.
- Được rồi . Anh sẽ không làm . Nhưng em có tin không ?
Nhất Phương thở dài:
- Đến mức này rồi tôi chỉ có thể thử làm người khờ khạo để tin . Anh có thể yên tâm.
- Không phải thử , mà là chắc chắn.
Thường Sơn lại kéo cô vào lòng:
- Em chẳng khi nào chịu yếu đuối vì anh . Chỉ có anh là quay quắt sợ mất em . Sao em cứng rắn vậy Phương . Em có biết mềm yếu là gì không ?
- Sao anh biết em không mềm yếu . Em cũng là người . Cũng chỉ là đứa con gái dễ ngã quỵ . Cho nên em phải cố tạo cho mình sự bản lĩnh . Nếu không em sẽ chết vì những hào nhoáng quanh em.
- Chỉ cần em trả lời câu này thôi là anh sẽ hiểu được con người thật của em , em có yêu anh như anh từng yêu em không ?
- Có.
- Vậy là đủ rồi.
Thường Sơn mỉm cười một mình . Vô tình siết chặt người cô . Đến khi Nhất Phương nhăn mặt kêu đau anh mới giật mình buông cô ra.
Đêm đó anh hầu như không ngủ . Nằm ngoài phòng khách hút thuốc , anh nghĩ mãi về tính cách đặc biệt của Nhất Phương và càng thấy tình yêu đối với cô mãnh liệt hơn . Có lúc anh đứng dậy đến đứng bên giường , yên lặng nhìn cô ngủ . Khoảng cách vừa xa vừa gần làm anh không dám có cử chỉ xâm phạm cô . Và anh chấp nhận đứng ngắm cô với ý nghĩ đó là tình yêu thanh thoát vượt lên trên những biểu hiện trần tục.
Thường Sơn dừng xe trước cổng nhà . Anh vô cùng sửng sốt khi thấy Bảo Trâm đứng đó . Cô bất động và rũ gục như một người tuyệt vọng , lì lợm . Anh dựng xe , thận trọng đến đứng trước mặt cô:
- Khuya rồi , sao em lại đứng đây.
- Em chờ anh.
Thường Sơn vịn song sắt , đứng yên lúng túng . Không mời cô vào nhà thì có vẻ bất lịch sự . Nhưng ở bên cô lúc khuya thế này anh thấy bất ổn quá.
Như hiểu ý anh , Bảo Trâm mím môi:
- Anh bắt đầu muốn né tránh em phải không . Anh biết em đứng đây chờ bao lâu rồi không ?
Thường Sơn khẽ lắc đầu . Rồi mở cửa . Bảo Trâm lẳng lặng vào nhà . Vô tình cô ngồi chiếc ghế hôm qua Nhất Phương đã ngồi . Hình ảnh đó làm Thường Sơn cảm thấy bất an kỳ lạ . Anh ngồi xuống đối diện với cô . Dè dặt:
- Có chuyện gì không Trâm ?
Bảo Trâm ngân ngấn nước mắt:
- Cả tuần nay anh làm gì ? Em không tin anh bận đến mức không dành thời giờ cho em . Em biết Nhất Phương rất bạn , nó cũng không thể đi chơi với anh . Vậy thì tại sao anh tránh mặt em . Có phải anh hối hận vì đã sa đà với em không ?
Thường Sơn im lặng . Anh khó xử vô cùng . Thật sự là bây giờ anh không biết xử trí ra sao . Bảo Trâm nhìn anh như oán giận:
- Có nghĩa là anh xem em như trò đùa . một người như anh mà cũng vô lương tâm như vậy sao ?
Thường Sơn đứng dậy , vịn một tay cạnh bàn . Anh ngước mặt nhìn lên trần nhà:
- Anh xin lỗi Trâm . Chuyện đã xảy ra như vậy rồi , anh có nói gì cũng là thừa . Nhưng mình hãy chấm dứt đi Trâm ạ.
- Tại sao lại như vậy . Vì bây giờ nghĩ lại anh thấy trò chơi đó không làm anh vui phải không ?
- Không phải trò chơi , đó là một cuộc phiêu lưu nguy hiểm.
Anh đến đứng trước mặt Bảo Trâm:
- Mình hãy dừng lại trước khi quá muộn Trâm ạ.
- Em không muốn nghe . Bây giờ em chỉ thấy bị xúc phạm , xúc phạm ghê gớm . Em sinh ra trong gia đình nề nếp . Được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều . Được cho học hành toàn vẹn . Nhân cách em có gì đáng chê trách . Tại sao anh đem tình cảm em ra làm trò đùa như vậy . Anh tàn nhẫn lắm.
Thường Sơn lặng im . Anh còn biết nói gì bây giờ.
Bảo Trâm khóc nấc lên . Rồi nói qua làn nước mắt:
- Từ đó giờ em chưa hề yêu ai . Và trong mắt em , bọn con trai chỉ là một đám khờ khạo , hời hợt . Em không nghĩ mình có thể yêu được ai . Nhưng khi gặp anh . Em tìm thấy một sự đồng điệu tuyệt đối . Em nghĩ rằng anh chính là nửa kia của mình và em đã hạnh phúc thế nào anh biết không.
- Bảo Trâm , thật ra . ..
- Anh đừng nói nữa . Khi tiếp xúc với anh , em thấy rõ ràng tình yêu của anh với Nhất Phương quá khấp khểnh . Nó không hiểu được tâm hồn anh . Nhưng em thì hiểu . Anh không phải đã rung động vì tìm được sự đồng cảm ở em đó sao ? Vậy mà bây giờ anh hèn nhát không dám tiếp tục yêu em.
Cô chợt gục mặt trong ngực Thường Sơn . Khóc nức khóc nở . Tiếng khóc của cô như xóa tan ý chí và sự cứng rắn của anh . Thường Sơn ôm đầu cô , giọng nói rung động:
- Anh không coi tình cảm của em là trò đùa . Đừng tự hạ thấp mình như vậy Trâm ạ . Em là người tự tin và sâu sắc . Tại sao lại để mình yếu đuối như vậy.
Bảo Trâm ôm chặt anh . Nói như hết sức lực:
- Nhưng em đã đặt toàn bộ tình cảm và nghị lực vào anh . Nếu bị anh đùa cợt , em xem như mình không còn gì nữa.
Thường Sơn im lặng , xao xuyến . Chưa có người con gái nào rơi vào lòng anh khóc một cách yếu đuối như vậy . Nó gợi cảm giác muốn an ủi , che chở . Vì tình yêu với Nhất Phương , anh đã hứa với lòng dập tắt tình cảm sa đà của mình . Nhưng bây giờ nước mắt của Bảo Trâm làm anh không đủ sức xua đuổi , từ chối . Anh vuốt nhẹ tóc cô:
- Tại sao em lại cho anh tình yêu tuyệt đối như vậy . Anh không xứng đáng đâu.
- Anh xứng đáng . Xứng đáng trăm lần . Từ đó giờ em không tìm thấy một tâm hồn tinh tế như anh . Anh là mẫu người em suốt đời tìm kiếm . Và em bất chấp tất cả để được anh.
Thường Sơn nhìn cô , rung cảm đến tạn trái tim . Có lẽ Bảo Trâm đã nói lên một góc tâm hồn anh . Ở cô , anh tìm thấy sự dịu dàng , dâng hiến và một tâm hồn sâu thăm thẳm nhưng ý nghĩ đầy bản lĩnh . Cô gợi cho anh cảm giác yên ổn . một cảm giác mà anh luôn khao khát ở Nhất Phương . Cối cùng , cô là người đồng điệu với anh . Nếu mất cô , anh sẽ hụt hẫng ghê gớm.
Thấy anh đứng yên đăm chiêu , Bảo Trâm từ từ đứng lên . hai tay choàng qua cổ anh . Cô nhắm mắt , ngước lên chờ đợi.
- Hôn em đi anh.
Thường Sơn không còn gì để thận trọng hay cố giữ khoảng cách . Cô đã cùng anh vượt mọi giới hạn từ lâu rồi . Bây giờ làm sao có thể dừng lại được nữa . Anh ôm chặt lấy cô , cúi xuống . Cả hai hôn nhau với tất cả khao khát , đam mê . Bảo Trâm đã tỏ ra đắm đuối hơn cả Nhất Phương trong tình yêu . Cô ghì chặt lấy anh . Nói như khóc:
- Em yêu anh , yêu nhất trên đời này.
Câu nói của cô làm Thường Sơn run giật đến tận tâm hồn . Anh im lặng yêu cô bằng những cử chỉ cuồng nhiệt . Điều đó làm Bảo Trâm thêm tin tưởng , khuây khỏa . Cô nép vào anh . Ngước lên thầm thì:
- Tắt đèn đi anh.
Khi bóng tối buông xuống , đêm càng trở nên yên lặng . Giữa hai người là quan hệ gắn bó vượt nhanh hơn khoảng cách thời gian quen nhau . một sự gắn bó mà Thường Sơn đã không có được ở Nhất Phương.
Bảo Trâm đến sau . Nhưng đã thân với anh trước . Bất kể trước đây Thường Sơn yêu Nhất Phương ra sao . Cô mặc kệ . Sự quan hệ thân xác đối với cô là biểu hiện của tình yêu tuyệt đối không dễ gì dứt bỏ . Cô tin điều đó như tin vào chân lý.
Sáng hôm sau về ký túc xá . Bảo Trâm kín đáo quan sát thái độ của Nhất Phương . Cảm thấy yên tâm Nhất Phương không hề thắc mắc đêm qua cô đi đâu . Cô không có gì phải nơm nớp sợ nữa.
Bảo Trâm không biết Nhất Phương đang cố dằn sự phẫn nộ ghê gớm . Cô không hoài nghi , mà gần như tin chắc đêm qua Bảo Trâm đã ở đâu , thậm chí đã làm gì . Điều cô thất vọng nhất là Thường Sơn có thể quên nhanh chóng những gì đã hứa với cô . Cô không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng sự có mặt của Bảo Trâm bên cạnh . Chỉ thấy mặt cũng đủ làm cô phát điên lên rồi.
Chiều nay Nhất Phương đến trung tâm ngoại ngữ . Cô không còn loay hoay quay tới quay lui hay cười đùa như lúc trước . Chỉ lặng lẽ học . Lúc này cô phải ráng hết sức mới tập trung học nổi . Cô không muốn vì bất cứ ai mà chuyện học bị ảnh hưởng , dù người đó là Thường Sơn .