Chương 1
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Minh Thư đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn người ta khiêng chiếc bàn phấn của mình ra khỏi phòng. Đó là môn đồ cuối cùng còn chút giá trị… Trong ngôi biệt thự sang trọng này, tất cả đểu đã ra đi, chỉ còn hai con người sống sở chết sở trong sự điêu tàn sụp đổ của gia đình. Đó là bà giám đốc Mỹ Hương và cô tiểu thư độc nhất của bà với vị giám đốc quá cố, tiểu thư Minh Thư.
Bà Mỹ Hương đứng gục đầu vào cạnh bàn thờ sụt sịt khóc. Một năm đi qua rồi mà bà vẫn chưa quen với sự ra đi của ông, và mỗi lần bán một món đồ trong nhà bà lại khóc một cách yếu đuối hoảng sợ. Bà đã quen dựa vào ông rồi nên không còn ông nữa là bà luôn sống trong tâm trạng hãi hùng cho tương lai.
Minh Thư vẫn đứng yên bên cửa sổ nhìn mẹ. Mỗi lần thấy bà khóc cô cũng hoảng sợ theo. Nhưng trên hết là nỗi buồn vì ý thức mình không còn là mình nữa, không còn nữa cuộc sống giàu sang đầy huyền hoặc, chỉ thấy cuộc đời là màu hồng. Bây giờ thì khác rồi, cô tiểu thư đài các đã bị rơi ra khỏi chiếc nôi êm ái, có buồn hay sợ thì cũng phải đối mặt với thực tế mà thôi.
Buổi trưa đợi mẹ ngủ rồi, Minh Thư lặng lẽ đi ra đường. Cô muốn gọi điện thoại cho Thái Quang nhưng sợ người cầm máy không phải là anh, cô lại thôi.
Tiếng xe thắng két bên cạnh làm Minh Thư giật bắn mình quay lại. Thái Quang ngồi trên xe mỉm cười:
- Sao giật mình đến vậy? Anh xin lỗi.
Minh Thư đã bình tĩnh lại, cô không nói gì chỉ khẻ nguýt anh như trách móc. Thái Quang vẫn cười:
- Đi đâu thế? Anh định đến em đây.
- Đi dạo chơi.
- Dạo chơi giữa trưa nắng thế này. Em đúng là người không bình thường rồi.
Thấy cô vẫn đứng yên, anh nhướn mắt:
- Sao không chịu lên xe?
Minh Thư nghiêng đầu:
- Nhưng anh sẽ đưa em đi đâu?
- Đi dạo.
Minh Thư cong môi:
- Không sợ lây cái mất bình thường của em hả?
- Thêm một chút nữa cũng không sao.
Cô cười khúc khích và bước đến ngồi lên phía say Thái Quang, tay bấm vào hông anh một cái.
Thái Quang nhăn mặt xuýt xoa:
- Nếu không thích làm anh đau thì chắc em không còn là Minh Thư nữa rồi. Bỏ thói quen này dùm anh đi Thư.
Minh Thư nói như thơ ngây:
- Em cũng muốn lắm nhưng không được.
Thái Quang bật cười và luồn tay ra sau nắm lấy tay cô:
- Thôi được, vậy cũng haỵ Xem đó như là dấu hiệu để anh phân biệt được khi chở em hay chở các cô khác và…
Chưa nói dứt câu, anh đã kêu lên một tiếng vì đau. Minh Thư không thèm nói một tiếng chỉ lẳng lặng nhéo anh một cái thích đáng, cô nói tỉnh bơ:
- Đủ chưa anh? Như thế này anh đã phân biệt được chưa?
- Rồi, rồi. Qúa ấn tượng rồi đó Thư.
Thái Quang nói nhanh và cho xe vọt tới, anh vẫn luồn tay ra phía sau tìm cách nắm tay cô:
- Một trong những thú vui của em là làm anh đau, đúng không?
- Đó là cách em thể hiện tình cảm.
Thái Quang chỉ cười không trả lời, anh quay lại:
- Bây giờ mình đi đâu?
- Em cũng không biết.
- Vậy lúc nãy em định đi đâu?
- Em nói rồi, đi lang thang.
Thái Quang im lặng bóp nhẹ tay cô, anh nhìn bên đường tìm một quán nước rồi rẽ vào. Minh Thư bước xuống, ánh mắt cô chợt chạm phải Tố Trân, cô đang ngồi bên cạnh một người bạn. Cả hai cùng nhìn lảng ra nơi khác. Cánh môi Tố Trân khẽ nhếch lên một vẻ khinh thường kín đáo. Cô cười mỉm rồi quay mặt ra chỗ khác như chưa hề thấy Minh thư.
Minh Thư thản nhiên ngồi xuống bàn bên cạnh. Dù đã tự bảo mình phớt lờ, cô vẫn không thể không thấy đau khi bắt gặp vẻ kiêu kỳ của Tố Trân, một sự ngạo mạn của kẻ nhìn đối thủ của mình rơi đài. Đó là thái độ khoan khoái dù không lộ liễu vẫn làm người ta đau.
Chuyện xảy ra giữa hai hoa khôi trường Luật thật đơn giản. Nhưng đối với hai cô tiểu thư quen được nuông chìu thì đó là sự căng thẳng rất lớn. Vì đó là danh dự, nó mơn trớn sự kiêu hãnh của con gái, nhất là đối với hai cô gái vượt xa bạn bè trang lứa về thân thể và vẻ đẹp.
Chuyện ấy xảy ra vào năm thứ nhất, bắt đầu từ khi có đoàn phim đến trường tìm diễn viên mà Tố Trân và Minh Thư là hai sinh viên được trường giới thiệu với đoàn phim. Thế là vô tình cả hai bị đặt vào tình thế đối đầu nhau vì người ta chỉ chọn một. Nhất là ông đạo diễn vô duyên khi lúc ấy chọn ngay Tố Trân. Cả trường xôn xao về cô diễn viên không chuyên này chưa được một tuần thì đạo diễn đổi ý chọn Minh Thự Thế là cặp mắt ngưỡng mộ bắt đầu chuyển sang những bước đi của cô diễn viên mới, như thế bảo sao Tố Trân không tự ái trong khi cô vốn đã tự ái ngút trời.
Tố Trân quê với tất cả mọi người. Cô tự ái đến mức muốn nghỉ học nhưng cô cũng không yếu đuối để bỏ học vì chuyện không lớn. Bản năng làm cô xem Minh Thư như chiếc gai trong mắt. Thế là Minh Thư trở thành kẻ thù công khai của cô.
Chuyện càng trở thành xì-căng- đan khi chàng diễn viên nổi tiếng cứ theo tán tỉnh Minh Thư, thế rồi đùng một cái quay qua chinh phục Tố Trân. Minh Thư không đau vì sự quay mặt của chàng tài tử đẹp trai nhưng thái độ khiêu khích của Tố Trân làm cô bực mình. Cô còn quá trẻ nên cũng sẵn sàng tự ái và xếp Tố Trân vào hàng đối thủ. Thế là cả hai ra mặt không ưa nhau kéo dài cho tới bây giờ.
Khi gia đình Minh Thư suy sụp, người đầu tiên làm cô tự ái là Tố Trân, cô ta luôn quí phái và kiêu kỳ, sẵn sàng chứng tỏ với Minh Thư địa vị vững chắc của mình. Còn Minh Thư thì quá trẻ con để có thể dửng dưng trước sự khinh thường đó. Cô chỉ có thể giấu sự mặc cảm của mình bằng thái độ thản nhiên.
Mãi suy nghĩ Minh Thư không để ý cử chỉ khác lạ của Thái Quang. Thỉnh thoảng anh lại nhìn qua bàn Tố Trân, cái nhìn không tự nhiên. Anh nghiêm mặt khi thấy cái nhếch môi của cô và quay mặt đi nơi khác.
Minh Thư chợt ngước lên:
- Anh Quang này, em đã xin được chỗ làm rồi. Tuần sau sẽ bắt đầu đấy.
Thái Quang quay lại nhíu mày:
- Em làm cái gì?
Mắt Minh Thư lấp lánh:
- Em đứng bán cho quầy đồng hồ. Đồng hồ Swath đấy, anh biết không?
Cô cười nghiêng đầu:
- Họ tuyển ngoại hình kỹ ghê.
Thái Quang yên lặng, mặt cau lại. Cử chỉ của anh làm nụ cười trên môi Minh Thư tắt ngấm. Cô nhìn anh:
- Anh sao vậy?
Thái Quang lắc mạnh đầu:
- Tại sao em nghĩ đến chuyện đi làm?
Minh Thư hơi cúi đầu nhìn vào ly nước:
- Vì em không thể cứ dựa vào anh.
- Nhưng anh muốn như vậy. Lo cho người yêu không xong thì anh còn làm gì há Thư?
Cô nâng ly lên, hớp một ngụm nước như không muốn nói chuyện này nữa nhưng Thái Quang không bỏ qua:
- Hứa với anh, không được đi làm gì cả. Em cứ để anh lo cho em đến lúc em ra trường rồi đi làm cũng đâu có muộn.
Minh Thư ngước lên:
- Tại anh không biết, chứ bạn bè trong lớp em ai cũng đi làm thêm cả.
Thái Quang ngắt lời:
- Nhưng em thì khác. Em không nên bắt chước bạn bè.
Minh Thư cười tư lự:
- Vì em đã từng là con giám đốc phải không? Em quên cuộc sống đó rồi. Trong đầu em bây giờ là con của một phụ nữ nghèo và em cần phải làm gì đó để giúp đỡ mẹ em.
Thái Quang nghiêng đầu qua nhìn Minh Thự Trong mắt anh là một nỗi buồn sâu sắc:
- Quên mặc cảm đó đi Thư, em cứ như vậy anh đau lòng lắm.
Minh Thư ngước lên:
- Anh biết không, trong đời em sợ nhất là sự thương hại.
- Anh không thương hại, anh yêu em.
Minh Thư định nói nhưng chợt im bặt khi nhận ra Tố Trân đứng cạnh họ từ lúc nào, cô nhướn mắt chờ đợi. Nhưng cô thật ngạc nhiên khi Tố Trân nhìn thẳng vào mắt Thái Quang, nói dằn từng tiếng:
- Về trước nghe anh Quang, chúc vui vẻ.
Cô cười khẩy một cái, rồi quay lưng bỏ đi. Minh Thư quay lại nhìn Thái Quang:
- Anh có quen với nhỏ đó hả?
Thái Quang hơi thiếu ngạc nhiên:
- Ba anh với ba cổ là chỗ làm ăn chung.
- Sao nó có vẻ gay gắt với anh vậy?
Thái Quang khoát tay:
- Đừng để ý nữa Thư, trở lại chuyện của em đi.
Minh Thư cúi xuống ly nước, khẽ quậy quậy ống hút:
- Tại sao anh không muốn em đi làm?
- Vì anh sợ em cực.
- Em không sợ cực đâu, em biết anh còn lý do khác nữa.
Thái Quang hơi nghiêng người tới trước nhìn vào mặt cô:
- Anh biết em luôn đoán được ý nghĩ của anh, vậy thì anh không giấu, nói chung là anh không muốn em bị mặc cảm.
- Em không mặc cảm đâu.
Anh cười như không tin:
- Em đã đi làm đâu mà biết, người ta có thể nói nặng khi em có một lỗi nhỏ, với người khác thì có thể không sao nhưng với em đó là nỗi khổ ghê gớm.
Minh Thư lắc đầu:
- Có những chuyện nặng nề hơn nhiều, nhưng em đã vượt qua được. Em nghĩ đi làm cũng không hơn vậy đâu.
Cô chợt ngẩng lên:
- Đừng nói chuyện đó nữa anh.
- Khoan, em trả lời một câu nữa thôi. Tại sao em muốn đi làm?
- Em cũng không biết nữa.
- Em nói dối, em tự ái không muốn dựa vào anh đúng không?
Minh Thư im lặng. Giọt nước mắt chợt rớt xuống mặt. Cô vội quay đi, chùi nhanh nước mắt. Thái Quang đã chạm vào nỗi buồn sau kín nhất của cộ Đó là lòng tự trọng. Từ khi gia đình cô suy sụp, điều làm cô hụt hẫng nhất là sự thay đổi của gia đình Thái Quang. Minh Thư không chịu nổi thái độ quay lưng và khinh thường của ba mẹ anh, cả mấy cô em gái cũng vậy. Từ lâu rồi cô không gọi điện cũng không đến nhà anh, sự mặc cảm làm cho cô không đủ can đảm gặp ai, trừ Thái Quang.
Rồi một ngày nào đó, có thể cô cũng sẽ mất luôn anh. Nghĩ đến đó cô thấy tuyệt vọng vô cùng.
Thái Quang nhìn cô chăm chăm, anh đã thấy cô khóc. Anh thở dài:
- Anh biết em nghĩ em gì rồi. Anh không đính chính về thái độ của gia đình anh đối với em nhưng anh muốn em can đảm lên, bỏ qua tất cả, chỉ nhìn vào anh thôi.
- Em biết, em không buồn đâu.
Cô cố mỉm cười:
- Mình về đi anh, chiều rồi.
- Chiều thì sao?
- Anh còn phải về nhà nữa chứ?
Thái Quang im lặng nhìn Minh Thự Cô vẽ vẽ ngón tay trên bàn tránh không nhìn anh:
- Đừng để mọi người khó chịu về em. Dù sao thì anh cũng đi chơi với em suốt buổi rồi.
Nói xong cô kéo ghế đứng lên. Thái Quang lẳng lặng dằn tiền trên bàn rồi đi theo theo cô, vẻ mặt thật buồn. Đưa Minh Thư về nhà, anh rút quyển sổ mỏng trong túi áo đưa cô:
- Tặng em, có mấy bài thơ hay lắm em đọc đi.
Anh khẽ vẫy tay rồi nhấn ga, chiếc xe vọt đi. Minh Thư đứng yên nhìn theo. Thật lâu, cô chập chạp quay vào nhà. Vừa đi cô vừa mở quyển thợ Trong đó Thái Quang ghim sẵn một xấp tiền. Cô cắn môi gập quyển sổ lại rưng rưng khóc.