Chương 4
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Phương Bình tìm nhà cô không khó khăn lắm . Anh chưa kịp nhấn chuông thì Mai Uyên đã chạy vội ra đón, cô cười tươi tắn :
- Anh tìm nhà có khó không mà lâu vậy ?
Phương Bình vừa đẩy xe vào sân vừa nhướng mắt lên nhìn cô :
- Từ lúc nhận điện em cho dến lúc này là vừa đúng 20 phút . Vậy là lâu lắm à ?
- Cũng hơi hơi.
Thùy Mai đã đứng ngay cửa. mỉm cười nhìn Phương Bình :
- Phương Bình phải không, vào nhà đi em . Em mới đến lần đầu hả ?
Phương Bình khẽ gật đầu chào, rồi theo Thùy Mai vào nhà, cố dấu sự hồi hộp bằng một câu hỏi :
- Chắc là chị hay về nhà chơi lắm hả chị Mai, Mai Uyên nói chị cùng ở gần đây phải không ?
- Ừ, cũng gần đây, nhưng mẹ chị ít ở nhà nên chị cũng không về thường lắm . Em đi làm thấy thế nào, có quen chưa ?
- Bình thường thôi chị ạ, có điều đi làm rồi thì không được thoải mái như trước.
Phương Bình hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ . Thùy Mai thấy vậy mỉm cười :
- Chắc là Mai Uyên chuẩn bị tinh thần cho em lắm phải không . Thật ra mẹ chị không khó lắm đâu, chị lại càng không.
Mai Uyên đặt ly nước xuống trước mặt Phương Bình rồi ngồi xuống bên cạnh Thùy Mai . Cô cũng hồi hộp không kém gì anh, tự hỏi những người khác có bị trường hợp như cô không . Mẹ cô sẽ không thể tưởng tượng được mình đã gây ấn tượng mạnh mẽ thế nào đối với hai cô con gái trong việc lựa chọn bạn bè,lại càng kinh hoàng hơn nữa đối với những ai muốn ngấm nghé con gái bà.
- Em uống nước đi - Thùy Mai đẩy nhẹ ly nước về phía Phương Bình.
- Làm bác sĩ rồi chắc không có thời gian cho mấy phong trào nữa hả ?
Phương Bình nhìn thoáng sang Mai Uyên . Chà, cô đã kể cho Thùy Mai nghe khá nhiều về anh . Vậy mà anh hầu như chẳng có thông tin gì về gia đình cô ngoài việc mẹ cô nổi tiếng độc tài và chị Mai thì đã có chồng, Phương Bình nhìn Thùy Mai :
- Lúc còn đi học chị có tham gia mấy phong trào đó không ?
Mai Uyên xen vào :
- Hoặt động Đoàn ấy hả, chị Mai hiền như cọng bún mà tham gia nổi gì.
Cả ba điều bật cười trước lời so sánh của Mai Uyên vì nó khá chính xác . Bất cứ ai khi tiếp cúc với Thùy Mai đều có ấn tượng cô giống như cô con gái thời xưa với một vẻ vô cùng tiểu thư . Thật khó mà thấy cô có một cử chỉ mạnh bạo bao giờ.
Mai Uyên lại cúi xuống cười khúc khích một mình . Cô đang tưởng tượng Thùy Mai chơi bóng ném và không nín cười được với hình ảnh ngộ nghĩnh đó.
Chờ hoài không thấy Mai Uyên hết cười, chắc là đang tưởng tượng chuyện gì dó chứ gì ?
Phương Bình như nói dùm cô :
- Chắc Uyên đang nghĩ chị chơi một môn thể thao nào đó chứ gì ?
Bị nói đúng ý, Mai Uyên càng cười to đến nỗi khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Phương Bình chợt nói :
- Chị Thùy Mai chắc múa đẹp lắm, lúc trước chị có hay múa không ?
Thùy Mai không giấu vẻ ngạc nhiên, xem ra Phương bình sâu sắc và lại rất tinh tế, khác hẳn so với ấn tượng chung của mọi người đối với những ai hoặt động trong các phong trào Đoàn như Phương Bình :
Mai Uyên đã hết cười, cô nói hớt :
- Anh nói đúng đó, chị Thùy Mai múa là khỏi chê, không khác mấy người chuyên nghiệp là mấy đâu...
Ba người nói chuyện thâm mật và rất vui vẻ. Phương Bình có vẻ tự nhiên, chính anh là người dẫn dắt câu chuyện chứ không phải Thùy Mai, tuy bên cạnh vẻ tự tin vốn có anh không dấu được vẻ e dè khi lần đầu làm quen với gia đình Mai Uyên.
Phương Bình có cách cách trò chuyện cuốn hút và rất có duyên . Thùy Mai phát hiện anh có khuôn mặt rất đẹp khi cười và có nhiều tài vặt hiếm có mà trong câu chuyện có lẽ không cố ý để lộ . Trông anh có vẻ công tử mà lại lăn lóc như vậy cũng lạ.
Một cách vô tư, Phương Bình đã chiếm được tình cảm của Thùy Mai bằng con người thật của mình với phong cách điềm đạm và tự tin vốn có . Cô cảm thấy rất yên tâm cho Mai Uyên khi so với Mạnh Đán, Phương Bình chỉ thiếu có một điểm đó là kinh nghiệm sống và sự từng trải . Nhưng điểm yếu đó lại có thể nhờ thời gian bù đắp được.
Theo cảm tính Thùy Mai cảm thấy Phương Bình phù hợp với Mai Uyên hơn là Mạnh Đán . Bên cạnh vẻ thư sinh như hơi non nớt, Phưong bình lại có vẻ rất vừng chãi . Anh có một cái gì đó tạo cho người đối diện một cảm giác yên ta6m và tin tưởng bằng sự thân mật và dễ gần không giả tạo.
Bà Hoa hơi ngạc nhiên khi thấy chiếc xe lạ đang dựng trong sân . Bà biết Mạnh Đán không bao giờ đi loại xe này, còn bạn bè của Mai Uyên thì ít ai đến vào giờ này . Bà bước vào nhà nhẹ nhàng làm cả ba đều bất ngờ . Mai Uyên bỗng sợ xanh cả mặt . Cô lấm lét nhìn Phương Bình rồi nhìn sang Thùy Mai với ánh mắt cầu cứu.
Phương Bình rụt rè đứng dậy chào . Thùy Mai giới thiệu với mẹ :
- Đây là Phương Bình, bạn của bé Uyên đó mẹ.
Bà Hoà lạnh lùng :
- Vậy hả, cháu ngồi chơi nha.
Mai Uyên nhìn theo mẹ đi xuống dưới nhà, cô thở ra nhè nhẹ khi thấy bà không có thái độ gì khác thường . Không khí có vẻ lắng lại một chút nhưng mọi người vẫn vui vẻ tiếp tục câu chuyện bỏ dở.
Như chợt nhớ ra, bà Hoa để giỏ lên bàn rồi trở ra phòng khách . Từ trước tới giờ bạn bè của Mai Uyên chưa ai đến tìm cô mà đi một mình cả, bạn trai lại càng không . Hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện một người bạn trai mà bà chưa hề biết, lại có vẻ thân mật với Thùy Mai nữa, chắc là không phải bạn bình thường đâu.
Thấy mẹ đột ngột trở ra, Mai Uyên giật bắn người và hoang mang nhìn bà . Lo lắng khi thấy bà Hoa có vẻ lạnh lùng, Mai Uyên mất hết tự tin.
- Mẹ ngồi đây với tụi con đi, anh Bình cũng mới tới đó mẹ.
Thùy Mai đá đá vào chân Mai Uyên dưới bàn ra dấu rồi đỡ lời :
- Lúc chiều con dịnh sang rủ mẹ đi chợ, nhưng mẹ lại không có ở nhà.
- Ờ, vậy thằng Vinh hôm nay không có ở nhà sao ?
- Ảnh đi câu cá với mấy ông bạn nên con không thích đi theo.
Phương Bình nãy giờ ngồi im, cố giữ vẻ tự tin nhưng không được, anh lúng túng thấy rõ khi bà Hoa không có vẻ thân thiện . Vả lại anh cũng được nghe Mai Uyên phác thảo sơ về bà với những hình ảnh hơi giống nhà độc tài, nhưng thế càng đáng sợ hơn.
Bất ngờbà quay nhanh sang anh :
- Cháu học chung với Mai Uyên à ?
Mai Uyên nhanh miệng :
- Không phải đâu mẹ, anh Bình học y khoa, mới ra trường năm nay thôi mẹ.
Bà Hoa trừng mắt nhìn cô :
- Mẹ có hỏi con đâu mà con trả lời ?
Cuộc điều tra tiếp tục :
- Cháu ra trường rồi có đi làm đâu chưa ?
- Dạ, cháu mới được phân công ở lại thành phố này ạ.
- Vậy à, cháu học khác trường với Mai Uyên sao biết nó vậy ?
Mai Uyên vừa định trả lời thì Thùy Mai đã bấm vào tay cô, Mai Uyên vội vàng ngồi im . Dù mẹ cô chỉ thăm hỏi bình thường nhưng không hiểu sao cô thấy sợ và lo lắng còn hơn Phương Bình . Bà lúc nào cũng có một uy lực vô hình nào đó làm nản lòng những ai muốn tìm hiểu con gái bà.
Phương Bình trả lời từ tốn :
- Trường tụi cháu hay tổ chức giao lưu với mấy trường khác nên bạn bè quen nhau cũng nhiều, với lại bạn cùng phòng với Mai Uyên là em gái của cháu.
- Vậy à, vậy mà có bao giờ bác nghe Mai Uyên nhắc gì đâu . Bác cứ tưởng lên Thủ Đức là chỉ có học hành thôi.
Thùy Mai nãy giờ mới lên tiếng :
- Mẹ lạ ghê, tụi nó còn nhỏ thì phải có nhiều bạn bè cho vui chứ ở Thủ Đức buồn thấy mồ.
Bà Hoa không nói gì, bà cũng đã hiểu mối quan hệ của Phương Bình đối với Mai Uyên không chỉ dừng lại ở chỗ bạn bè thông thường, và điều đó là điều bà rất không bằng lòng về cô . Vậy ra Mai Uyên đã chẳng xem bà ra gì khi dám giới thiệu bạn trai của mình mà chưa được sự đồng ý của bà, đã vậy lại tỏ thái độ phản đối mỗi khi nghe nhắc đến Mạnh Đán.
Bà Hoa giận lắm nhưng vẫn ngọt ngào :
- Mẹ có cấm bạn bè bao giờ đâu, nhưng bây giờ Mai Uyên coi như đã có chồng, chờ nó ra trường là cưới nên mẹ phải có trách nhiệm giữ nó chứ, để bạn bè lung tung như lúc trước sao được.
Mai Uyên kêu lên:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy ?
- Chưa có gì hết mà sao mẹ quan trọng dữ vậy, Mai Uyên đà đồng ý đâu mà mẹ lo - Thùy Mai dịu dàng.
Giọng bà Hoa trở nên dứt khoát :
- Sao mẹ không đồng ý, mẹ đã quyết định như vậy rồi, đừng có cãi nữa.
Bàquay sang Phương Bình đang ngồi lặng người, vẻ tin cậy:
- Cháu hay chơi với Mai Uyên nên bác cũng nhờ cháu trông chừng nó dùm . Nó còn nhỏ chưa biết chừng mực, sợ cứ ham vui với bạn bè rồi bác có lỗi với bên kia, chỗ người lớn với nhau cả cháu ạ.
Thùy Mai cũng bị bất ngờ vì thái độ của mẹ . Cô không nghĩ là bà có cách rào đón tinh vi đến vậy . Tự nhiên cô cũng đâm ra lúng túng không kém gì Mai Uyên và Phương Bình, cô ấp úng :
- Mẹ nói gì kỳ vậy, ông Đán cũng mới tới làm quen với bé Uyên thôi mà.
Bà Hoa giả vờ than thở với Phương Bình :
- Cháu biết không, bác thật khổ với con Uyên nhà này đó cháu . Người ta đã tới coi mắt nó và coi như gia đình hai bên đã đồng ý, chỉ còn chờ nó học xong vậy mà nó cứ bạn bè suốt làm sao bác không lo được chứ . À mà cháu có biết thằng Đán chưa vậy ?
Bà quay sang Mai Uyên :
- Uyên, con có giới thiệu anh Đán với Phương Bình chưa, sao không giới thiệu cho bạn bè biết với.
Phương Bình cố lấy giọng tự nhiên
- Cháu có gặp anh Đán hôm anh ấy đưa Uyên về Thủ Đức rồi ạ.
- Vậy hả, ờ, lúc này cháu Đán cũng không rảnh nên ít đưa Mai Uyên đi chơi lắm . Vậy hôm nào cháu có đi đâu nhớ rủ tụi nó đi với, Mạnh Đán coi vậy chớ cũng thích bạn bè lắm.
Thùy Mai ngồi im không biết phải nói nói gì . Cô thấy Phương Bình thật tội nghiệp khi phải rơi vào một tình huống khó chịu như thế này.
Dường như anh đã chuẩn bị tinh thần thần rất kỹ nhưng còn có vẻ bất ngờ trước tình huống gay go đầy dụng ý mà mẹ cô đã sắp đặt.
Mai Uyên hít vội một hơi rồi ngồi thẳng người lên nói một câu thật bất ngờ mà chính cô không dự định :
- Mẹ Ơi, anh Bình là người yêu của con đó, con quen ảnh trước khi anh Đán biết con.
Căn phòng đột ngột rơi vào im lặng, có thể nghe rõ cả tiếng quạt trần đang quay nhè nhẹ . Thùy Mai cũng thấy thót tim vì sợ . Cô lặng lẽ quan sát Phương Bình rồi quay sang nhìn me.
Bà Hoa dường như cũng bị bất ngờ vì lời thú nhận đột ngột của Mai Uyên . Rất lâu bà mới lên tiếng :
- Vậy à, vậy sao đến bây giờ con mới nói với mẹ ?
Mai Uyên đã bắt đầu muốn khóc, cô nói khó khăn :
- Con sợ mẹ.
- Sợ à ? - bà Hoa lặp lại - vậy bây giờ hết sợ rồi phải không ? Không khí từ ngột ngạt chuyển sang căng thẳng khi bà Hoa trở nên cao giọng và không còn ngọt ngào như lúc nãy. Thùy Mai thấy mình phải cần nói một điều gì đó.
- Mẹ đừng nói vậy mẹ ạ . Tại hôm nay con kêu bé Uyên rủ Phương Bình đến chơi thôi mà
- Vậy sao , vậy hôm nay không có chị Mai thì con định giấu mẹ đến bao giờ vậy Uyên ?
Mai Uyên ngước nhìn mẹ rồi vội cuối xuống . cô nói như khóc :
- Con sợ mẹ không đồng ý anh Bình.
Bà Hoa sẵng giọng :
- Đúng là mẹ không đồng ý . Phương Bình mới ra trường thì làm sao mà có sự nghiệp vững vàng bằng Mạnh Đán mà lo cho con được chứ ? Sẵn đây bác cũng nói với cháu luôn - Bà quay sang nhìn Phương Bình bằng vẻ lạnh lùng - Kể từ bây giờ nếu cháu không coi Mai Uyên là bạn bình thường được thì bác yêu cầu cháu không được gặp Mai Uyên nữa . Bác đã hứa với gia đình Mạnh Đán rồi , không thể nói đi nói lại được.
- Bác ạ, cháu...
Bà Hoa đứng dậy :
- Bác biết là cháu sẽ rất buồn, nhưng mọi việc đâu đã vào đó hết rồi, không thay đổi được đâu . Còn Mai Uyên nghe mẹ nói đây, mẹ cấm con không được gặp Phương Bình nữa, cũng không tìm cách tránh né Mạnh Đán như từ trước tới giờ nghe không ?
Mai Uyên bật khóc nức nở, cô nghẹn ngào không nói được gì trước những phản ứng của mẹ . Mọi chuyện thật là kinh khủng so với những gì cô chờ đợi . Bà Hoa nhìn cô rồi nhìn Phương Bình :
- Bác nói vậy chắc cháu hiểu phải không ? Thôi cháu ngồi chơi nghe, bác đi nghỉ một chút.
Phương Bình dạ nhỏ rồi tiếp tục im lặng . Mẹ Mai Uyên không cho anh kịp nói gì . Thùy Mai an ủi :
- Không sao đâu Bình ạ, em đừng lo lắng quá, cần phải có thời gian để từ từ thuyết phục mẹ chị . Em yên tâm đi, chị sẽ nói với mẹ, Uyên này, em đừng khóc nữa, nín đi . Coi vậy chứ không đến nỗi đâu.
Phương Bình mím chặt môi lại . Anh thấy mình cần được ở một mình để suy nghĩ mọi việc . Chưa bao giờ anh phải đối đầu với những tình huống khó khăn thế này . Anh nhìn Mai Uyên, rất muốn được an ủi cô nhưng anh cố gắng kềm lại, lúc này đây anh cần sự bình tĩnh và thận trọng để làm thay đổi mọi quyết định của mẹ cô và anh tin là mình sẽ thuyết phục được bà bằng chính khả năng của mình.
Mai Uyên vẫn ngồi khóc rấm rứt bên cạnh Thùy Mai . Phương Bình nhìn cô rồi đứng lên một cách dứt khoát.
- Bây giờ em về nghe chị Mai, chị an ủi Mai Uyên dùm em . Chắc là chị sẽ không từ chối khi giúp bọn em, phải không ?
Thùy Mai mỉm cười rồi đứng dậy theo, thầm khâm phục bản lĩnh của Phương Bình . Cô chià tay ra :
- Nhất định là vậy, chị sẽ giúp em hết mình . Thôi em về đi.
Phương Bình ngần ngừ một lúc rồi bước lại gần Mai Uyên, giọng anh thật nhỏ và dịu dàng như nói với một đứa tre?
- Anh về nghe, em nín đi , khi nào bình tĩnh lại thì gọi điện thoại cho anh, nhớ không ?
Mai Uyên khẽ gật đầu nhưng anh vẫn chưa yên tâm :
- Tối nay ráng ngủ nha, đừng có khóc nữa kẻo mắt bị sưng lên đấy . Ngày mai gọi điện thoại cho anh lúc nào cũng được, anh sẽ ở nhà chờ điện thoại của em.
Mai Uyên lau nước mắt rồi lại dạ nhỏ . Thùy Mai đứng nhìn hai đứa rồi tiễn Phương Bình ra cổng . Anh lặng lẽ dẫn xe ra rồi gật đầu chào cô . Thoắ't cái anh đã mất hút trên đường hoà vào dòng người đông đúc . Thùy Mai bất giác thở dài, hình ảnh buồn bã của Phương Bình làm cô chợt nhớ lại dáng vẻ của Việt hôm nào cũng thất vọng như thế khi mẹ cô có thái độ lạnh lùng tương tự . Cô chợt mím môi lại, dứt khoát cô sẽ không cho mẹ áp đặt cuộc hôm nhân gượng ép như vậy đối với Mai Uyên . Cô thấy mình có trách nhiệm khi tránh cho em một con đường bất hạnh như mình.
Thùy Mai chậm chạp quay vào nhà rồi bước vào phòng Mai Uyên . Bà Hoa đã ngồi đó từ lúc nào và đang nói chuyện với cô . Giọng bà gay gắt:
- Mẹ không cấm con giao lưu với bè bạn nhưng mẹ không đồng ý cho con tự do kiểu đó . Từ nay về sau là không được gặp thằng Bình nữa nghe không ?
Mai Uyên ngồi im không nói gì, vẻ phảng phất hiện rõ trên mặt . Cô thấy mẹ bất công và độc đoán vô cùng.
Thùy Mai nhẹ nhàng lên tiếng :
- Mẹ ạ, con muốn nói với mẹ chuyện này.
Bà Hoa như quên sự có mặt của Mai Uyên :
- Chuyện gì nữa, lại muốn ly dị phải không ? Con định bêu xấu gia đình đó hả Mai ?
Thùy Mai khẽ đưa mắt cho Mai Uyên đi ra nhưng cô vẫn ngồi im như thể khẳng định mình đã lớn và có quyền tham gia vào chuyện gia đình.
- Trong khi mẹ đang cố gắng lo cho Mai Uyên có gia đình đàng hoàng yên ổn thì con lại gây khó xử cho mẹ nữa phải không, con muốn người ta nhìn vào nhà mình ra sao đây ?
Tự nhiên Mai Uyên cảm thấy hết sợ, cô lên tiếng :
- Nhưng con thấy anh Vinh cũng quá đáng lắm, đâu có lo lắng gì cho chị Mai đâu.
Cả bà Hoa lẫn Thùy Mai đều ngạc nhiên nhìn Mai Uyên, không ngờ cô có thể dám nói những lời như vậy . Mẹ cô trừng mắt :
- Mai Uyên, con còn nhỏ biết gì mà xen vào chuyện người lớn, đi ra ngoài đi.
- Không, con không đi . Lúc nào mẹ với chị Mai cũng nói con còn nhỏ . Vậy lúc mẹ chuẩn bị cho con lấy chồng mẹ có thấy con còn nhỏ không ?
- Uyên, không được hỗn, em ra ngoài đi.
- Sao chị lại không cho em nghe chuyện của chị chứ - Mai Uyên vừa khóc vừa nói - Em biết hết rồi, anh Vinh đang ngoại tình với một người cùng công ty nên ảnh hay đi nước ngoài với người đó.
Thùy Mai không phản ứn gì trước những lời Mai Uyên vừa nói, cô bị bất ngờ đến nỗi không nhớ mình cầm ly nước vừa định uống.
- Sao em biết, em nghe ai nói vậy ?
Mai Uyên hít mũi :
- Lần nào bạn chị đến chơi cũng bàn tán chuyện đó, làm sao em không biết ?
- Họ còn nói gì nữa không ?
- Không, họ chị nói tội nghiệp chị.
Khuôn mặt Thùy Mai chợt rắn đanh . Mai Uyên sợ sệt nhìn chị không dám nói gì thêm.
Bà Hoa bỗng lên tiếng :
- Uyên nghe mẹ nói đây, chuyện của chị Mai con đã biết thì không được nói tới nói lui đó, để cho mẹ với chị giải quyết . Còn chuyện của con thì không có gì thay đổi đâu, mẹ không đồng ý thằng Bình.
- Còn Thùy Mai, bỏ tư tưởng ly dị đi nghe không, tại con sống với nó như thế nào nó mới xử sự như vậy . Mẹ biết nó không có tệ như vậy đâu . Thôi đi ngủ đi.
Mai Uyên ngồi yên nhìn theo mẹ ra khỏi phòng . Cô thấy giận bà ghê gớm . Lúc nào cũng áp đặt ý muốn của mình lên người khác . Chuyện gia đình của chị Mai đã rõ ràng như vậy mà vẫn không làm cho bà nhìn lại, cứ bắt ép con cái phải sống theo ý mình mà bất kể cuộc sống ấy nặng nề ra sao.
Mai Uyên rất mốn an ủi chị nhưng không dám, cảm thấy mình bất lực khi nhìn những giọt nước mắt lặng lẽ đang rơi xuống của Thùy Mai . Chẳng lẽ cuộc sống bất hạnh chỉ dành sẳn cho hai chị em của cô thôi sao . Bất giác Mai Uyên cũng khóc theo chị . Hình như từ trước đến giờ mẹ cô chỉ quan tâm đến cuộc sống vật chất có đầuy đủ hay không mà không cần biết hạnh phúc sẽ như thế nào nếu chỉ có bao nhiêu đó . Chính bản thân cuộc sống của bà là một minh chứng cho điều đó.
Buổi sáng, viện cớ đến câu lạc bộ tiếng Anh, Mai Uyên xin mẹ ra khỏi nhà sau khi gọi điện hẹn gặp Phương Bình ở quán cà phê . Đến nơi cô ngạc nhien khi thấy anh đã ngồi sẳn từ lúc nào.
- Mẹ cho em ra ngoài ?
Mai Uyên cười buồn :
- Đâu có, em xin đi câu lạc bộ mẹ mới cho.
Cô ngồi xuống cạnh Phương Bình . Anh có vẻ buồn và chán chán . Mai Uyên nhìn gói thuốc đã vơi hết một nửa trên bàn, hỏi khẽ :
- Anh hút nhiều vậy sao ?
- Không, từ hôm qua đến giờ.
Cả hai im lặng chìm trong ý nghĩ riêng tư . Trước một sự việc như vậy dường như trao đổi với nhau là không cân thiết . Khá lâu, Phương Bình lên tiếng :
- Em định bao giờ lên trường ?
- Chắc là chủ nhật.
Dù đã cố gắng tránh không nhắc đến Mạnh Đán nhưng cuối cùng Phương Bình vẫn phải hỏi :
- Chắc là Mạnh Đán sẽ đưa em lên ?
Mai Uyên lặng lẽ gật đầu . Cô không dám nhìn Phương Bình, cảm thấy như mình có lỗi phải thừa nhận điều đó.
Phương Bình như đang nói với chính mình :
- Phải có cách nào đó chứ không thể kéo dài tình trạnh như thế này.
Mai Uyên lại khẽ thở dài . Nếu không có Mạnh Đán xen vào thì giữa cô và Phương Bình còn có chuyện gì buồn nữa nhỉ . Cuộc sống thật chẳng bao giờ ưu ái một ai . Cô không muốn nhớ đến anh ta nữa.
- Ba em không có ý kiến gì hay sao, anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới ba em cả.
- Ba em thì thỉnh thoảng mới về nhà, đâu có giải quyết được gì.
- Mối quan hệ giữa em và Mạnh Đán ra sao, Uyên ?
Mai Uyên ngọ nguậy trên ghế . Cô rất không muốn Phương Bình nhắc đến anh ta, lại càng không muốn nói gì với Phương Bình về nhân vật đó.
Phương Bình mỉm cười:
- Cứ xem như anh đang hỏi về 1 người bạn.
- Anh ta không phải là bạn em - Mai Uyên khẳng định.
- Thật ra Mạnh Đán không đáng ghét thế đâu, em đừng có quan trọng quá.
- Cái gì - Mai Uyên lên giọng - Anh có tư tưởng đó từ lúc nào vậy ? Em chưa biết 1 người nào lạ lùng như anh.
- Lạ thế nào ?
Mai Uyên phẩy tay, quá ngạc nhiên về điều Phương Bình vừa nói nên không kịp nhận ra điều gì, cô ngồi nhìn anh chăm chú.
Phương Bình có vẻ trầm ngâm:
- Thật ra mẹ em rất có lý khi quyết định như vậy đó Uyên.
Mai Uyên cắt ngang:
- Anh nói như vậy là sao, anh định rút lui chứ gì ?
- Như vậy càng tốt cho em chứ sao ?
Mai Uyên bỗng khóc nấc lên tức tối:
- Vậy ra cuối cùng anh đã nói thật những điều anh nghĩ . Đó không phải là cao thượng đâu, hèn nhát thì đúng hơn.
Phương Bình vẫn thản nhiên:
- Em đừng có lý tưởng quá, cuộc sống có những rắc rối, mẹ em đang tìm cách giúp em tránh đi đấy, em không nhận thấy sao ?
- Em không thấy gì hết . Đến giờ em mới hiểu anh cũng là 1 người cơ hội như những người khác.
- Đó là anh chỉ muốn em được hạnh phúc thôi.
- Em không cần thứ hạnh phúc như vậy . Anh thật là giả dối.
- Chỉ có thế thôi à ?
- Em biết là anh thừa hiểu thế nào về bản thân mình, đừng hỏi nữa.
Cô vụt đứng dậy cầm lấy cái túi định khoác lên vai thì Phương Bình đã nhanh nhẹn giữ cô lại:
- Em đi đâu vậy, chưa nói xong mà.
Mai Uyên vùng ra:
- Bây giờ thì không cần thiết nữa, em đã hiểu rồi . Chào anh, buông tay em ra.
Phương Bình mỉm cười rồi ấn cô ngồi xuống trở lại . Anh nhích ghế đến gần cô hơn:
- Có vậy mới biết em cũng hung hăng chẳng kém gì ai . Đúng là 1 cô nhím.
Mai Uyên ngồi im nhìn Phương Bình, cô không hiểu anh đang định giở trò gì tiếp theo . Khi đã bình tĩnh, cô bắt đầu nói 1 cách từ tốn:
- Cũng may mà em hiểu sớm về con người anh . Vậy cũng tốt . Xem ra mẹ em có lý khi nhìn người đó chứ . Những người hay tự ái rởm thì cuối cùng không đạt được gì đâu . Em nói thật đó.
Phương Bình giả vờ gục đầu xuống:
- Em còn khuyên anh điều gì nữa không ?
- Còn chứ . Anh có biết câu này không "Trên đời có 1 điều tệ hơn sự thất bại, đó là không dám thực hiện".
Giọng Phương Bình có vẻ như đau khổ:
- Anh biết, nhưng tình thế của anh lúc này còn làm được điều gì bây giờ ?
- Anh có làm gì chưa mà nói là không được . Mà thôi, hy vọng là sẽ không gặp lại anh nữa . Chào.
Phương Bình chợt ngẩng phắt lên nắm lấy tay Mai Uyên, giọng anh chế giễu:
- Không biết là em sẽ tiếp tục để người ta khai thác tính bốc đồng của mình đến bao giờ nữa . Nghe anh nói này.
- Em không nghe, không việc gì phải nghe.
Mai Uyên đã lờ mờ đoán được ý định của Phương Bình, cô hơi quê quê nhưng vẫn không tỏ vẻ gì cả.
Phương Bình mỉm cười nháy mắt với cô . Mai Uyên quay đi giả vờ không nhận thấy . Đó là 1 cử chỉ làm hòa dễ thương mà chỉ riêng Phương Bình mới có . Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, cố ý làm cho cô tức lên rồi chỉ cần 1 cái nháy mắt là hòa đó sao . Cô nhìn sang chậu kiểng, không hay Phương Bình đã đi vòng ra sau lưng cô từ lúc nào.
- Uyên.
-...
- Không giận anh nữa, được chưa ?
-...
- Có nghe anh nói gì không, cô nhím ?
- Cái gì, anh lại gọi em là nhím nữa hả ?
- Nếu không thích anh gọi vậy thì đừng có xù lông lên nữa nghe.
Phương Bình đưa tay ôm lấy khuôn mặt Mai Uyên quay lại nhìn mình:
- Những lúc giận lên như vậy em thật dễ thương.
Mai Uyên hất mặt ra:
- Anh nghiêm chỉnh lại đi, đừng có đùa nữa được không ?
- Xin tuân lệnh.
Phương Bình trở về chỗ ngồi rồi đốt 1 điếu thuốc, nói 1 cách nghiêm chỉnh:
- Bây giờ không đùa nữa, em nghe anh nói này.
Mai Uyên không hay mình đang trong tư thế sẵn sàng nghe kể chuyện . Phương Bình nhìn cô mỉm cười nhưng cô vẫn không để ý . Chợt anh nói 1 câu không liên quan gì đến câu chuyện cô đang chờ đợi.
- Em có biết là em rất đáng yêu đó không Mai Uyên . Thật là khổ cho những ai như anh khi có được 1 người yêu như vậy . Nếu không ở nơi công cộng có lẽ anh đã hôn em rồi đấy.
Mai Uyên ngẩn người rồi chợt hiểu . Cô đỏ mặt 1 cách sung sướng nhưng vẫn không nói gì . Phương Bình gạt tàn thuốc rồi bắt đầu nói chậm rãi:
- Em biết không, anh nghĩ rằng không có lý do gì mình phải chia tay cả, thật ra mẹ em chỉ bị đặt vào hoàn cảnh bị động thôi . Nếu như em chuẩn bị tinh thần cho mẹ em từ từ có lẽ mọi việc đã khác.
Mai Uyên thở dài:
- Có muốn cũng không được . Anh cũng biết là mẹ em rất độc đoán rồi mà.
- Em quen anh Đán trong trường hợp nào vậy ? - Phương Bình chợt hỏi.
- Người ta làm mai.
- Bộ anh ấy kén vợ lắm à, anh nghĩ là anh ta không hiền đến vậy đâu.
- Ông ấy mà hiền, dân chơi chính hiệu đó . Nhưng việc gì anh phải quan tâm đến anh ta ?
- Sao lại không "biết mình biết người, trăm trận trăm thắng" mà lại . Ngoài tiêu chuẩn về kinh tế thì anh ta còn điểm nào không ?
Mai Uyên cảm thấy khó chịu vì những lời hỏi của Phương Bình về Mạnh Đán . Cô biết là anh đang tìm hiểu, nhưng những điều mà anh đang cần biết là những điều mà cô không muốn nhắc đến bao giờ, đúng hơn là cô không muốn thừa nhận bởi nó khác xa với thế giới hiện tại của cô bây giờ . Cô đáp gọn:
- Em không biết.
Phương Bình nhìn cô:
- Em hãy tập bỏ thói quen đó đi bé ạ, phải tập nhìn vào góc cạnh thực tế của cuộc sống đi chứ . Làm người lớn thì không phải cái gì mình thích mới chịu quan tâm.
Mai Uyên ngồi im suy nghĩ về những lời nói của Phương Bình . Đến giờ cô mới hiểu còn có 1 Phương Bình khác, chín chắn, trầm tỉnh và thực tế hơn bên cạnh Phương Bình hay đùa là người của đám đông như trước đây cô từng biết.
- Suy nghĩ kỹ chưa, trả lời anh đi - Phương Bình nhắc.
Mai Uyên nhăn mặt, chẳng lẽ ai cũng gặp phải những chuyện khó chịu như thế này sao . Cô ngập ngừng:
- Em cũng không biết nữa, nhưng chắc là không quá.
- Mẹ em biết ông ấy lâu chưa ?
- Cũng mới đây thôi, ông ấy là em của 1 người bạn của mẹ.
- Ra là vậy.
Phương Bình ngồi im có vẻ suy nghĩ . Anh đang nghĩ xem đối thủ đang hơn mình tới đâu rồi, anh nói 1 cách cân nhắc:
- Thế này Uyên ạ, tạm thời trước mắt tụi mình sẽ không gặp riêng nhau nữa . Thỉnh thoảng anh sẽ đến nhà gặp em, vậy được không ?
- Vậy là sao, em không hiểu ?
- Anh sẽ đến với tư cách là 1 người bạn đang muốn tìm hiểu em, cũng như Mạnh Đán vậy.
- Nhưng mà...
Phương Bình mỉm cười:
- Nhưng mà anh ấy thì thuận lợi hơn anh 1 chút vì mẹ em đã có sẵn thiện cảm, còn anh thì phải bắt đầu từ đầu.
Mai Uyên vẫn lo lắng:
- Nhưng mẹ em khó lắm, em rất sợ mẹ.
- Em đừng lo, dĩ nhiên là anh sẽ không làm gì để mẹ em phật ý.
- Anh đừng có tự tin như vậy, mẹ em không giống người khác đâu.
Phương Bình chợt nắm tay Mai Uyên siết nhẹ:
- Anh đã nghĩ rồi, không còn cách nào khác đâu Uyên.
Mai Uyên lại thở dài . Phương Bình có vẻ tự tin vào mình nhưng không phải ai cũng thành công với đức tính đó, nhưng đúng là không còn cách nào khác . Cô chống tay lên cằm nhìn Phương Bình:
- Từ tối qua đến giờ anh còn nghĩ gì khác nữa không ?
- Còn chứ, nhiều chuyện lắm.
- Em hỏi thật đấy, sao anh không nghiêm chỉnh chút nào vậy ?
- Những chuyện như thế này làm sao mà đùa được hả Uyên ?
Nghe Phương Bình nói vậy, Mai Uyên chợt ý thức hết những khó khăn và lo lắng mà anh phải đối diện . Dù sao lúc nào con gái cũng ở thế bị động, có thể tự rút lui nếu bị rào cản . Nhưng con trai thì khác, họ không được phép đầu hàng 1 khi chưa "tuyên chiến" nếu không sẽ bị người khác xem thường.
- Bây giờ em về nha . Anh có đi đâu nữa không ?
Phương Bình nhìn cô 1 cách buồn bã, giọng nói trầm xuống:
- Ngồi với anh 1 chút nữa đi, chắc là còn lâu tụi mình mới gặp nhau mà.
Mai Uyên phì cười:
- Làm gì mà bi đát dữ vậy, sắp tới sinh nhật Thảo Chi rồi đó, anh nhớ không ?
- Nhớ chứ, hôm đó anh sẽ lên sớm.
- Hay là bây giờ tụi mình đi mua quà luôn ?
- Thì đi.
Phương Bình đồng ý nhưng vẫn ngồi im nhìn xuống bàn, trông anh thật nghiêm nghị và có vẻ quyết đoán, Mai Uyên cũng im lặng ngồi chờ, những lúc như thế này cô biết Phương Bình rất cần được yên tĩnh . Cảm giác nặng nề lại chợt đến, Mai Uyên cũng lặng lẽ ngồi im nhìn những tia nước bắn ra trên bức tường thạch cao . Khá lâu chợt Phương Bình gọi:
- Uyên.
Mai Uyên quay lại cảm thấy chới với khi Phương Bình đang nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ mà cô chưa từng biết, sâu thẳm và buồn rầu . Tự nhiên cô thấy xúc động kỳ lạ khi cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà Phương Bình dành cho cô . Mai Uyên trở nên rụt rè:
- Hay là tuimịnh đi đâu 1 chút đi.
- Ở đây đi . Anh rất muốn ở bên cạnh em những lúc như thế này, ở 1 nơi như thế này, nó yên tĩnh lắm.
Mai Uyên thấy bối rối, cô không quen được với sự nghiêm nghị Ở Phương Bình . Có thật anh đang cảm thấy yên tịnh thật không hay đó chỉ là 1 cách nói để che lấp tâm trạng buồn phiền của mình ? Cô mỉm cười:
- Có vậy em mới hiểu anh không phải lúc nào cũng vui nhộn . Là người của đám đông coi vậy mà khó quá nhỉ.
- Em định "kê" anh đó hả ?
- Đâu có, em đang nghiêm chỉnh chứ bộ . Ý em là những lúc anh gặp chuyện buồn thì ít ai có thể nhận ra được.
- Anh chỉ cần em nhận ra là đủ . Như vậy là an ủi anh nhiều lắm rồi.
Mai Uyên hỉnh mũi:
- Anh nói chuyện hiển nhiên quá, không hiểu anh thì nãy giờ em đã lôi anh đi lung tung rồi.
Cô đổi giọng vui vẻ:
- Thôi, tụi mình quên chuyện này đi . Bây giờ em đi mua quà cho Thảo Chi rồi em còn về nữa.
Mai Uyên nhún nhẩy chạy lại quầy trả tiền rồi quay lại nháy mắt với Phương Bình:
- Hôm nay anh thấy em galant không, đủ tiêu chuẩn làm người yêu của anh chưa ?
Vẻ vui tươi nhí nhảnh của Mai Uyên cũng làm Phương Bình bị cuốn theo . Anh nhanh nhẹn đứng dậy đi sau Mai Uyên rời khỏi quán, cảm thấy tự tin trở lại khi hiểu rằng Mai Uyên đã đặt niềm tin tuyệt đối vào anh .