Chương kết
Tác giả: Hồng Kim
Bà Khiết Phương ngồi trầm ngâm bên ly cà phê bốc khói tưởng bà còn buồn vì chuyện xảy ra ở nhà chú Thuần, bà Thường Minh an ủi:
-Thôi đừng buồn nữa chị! Chú ấy đã như vậy rồi, biết làm sao bây giờ?
Bà Khiết Phương thở dài than vản:
-Chị khổ tâm vì cậu ấy vô cùng! Chị cứ ray rứt mãi về chuyên đã xảy ra với cậu ấy.
Bà Thường Minh vẫn không làm sao xua đuổi được nổi u sầu trên mặt chị chồng. Bà Khiết Phương vẫn nói trong đau xót:
-Mợ biết đó cậu Thuần không bao giờ muốn gặp mặt chị. Bây giờ chị sẽ không từ nan bất cứ việc gì miễn làm cho cậu ấy đượcc khỏi bệnh.
- Đó cũng chính là mong ước của vợ chồng em.
Giọng bà Khiết Phương buồn bã:
-Nhưng chúng ta thất vọng phải không mợ?
Bà Thường Minh chống hai tay xuống cằm như nhớ lại chuyện cũ.
-Chúng ta đã chạy chữa cho chú Thuần đến cùng nhưng chú không bình phục. Âu đó cũng là số trời chị ạ!
-Chính chị đã dự phần vào việc gây ra căn bệnh của cậu ấy.
Bà Thường Minh nhìn sững bà Khiết Phương. Không ngờ bà Phương kết tội mình mãi như thế. Bà lựa lời khuyên nhủ:
-Hãy để cho mọi việc trôi qua đi chị . Nhắc đến làm chi, chúng ta thêm buồn thôi!
Giọng bà Khiết Phương trầm xuống:
-Thì chị cũng muốn quên hết tất cả nhưng gặp lại cậu Thuần vẫn không cầm lòng được. Bây giờ chuyện chị đang lo đây cũng liên quan đến cậu Thuần.
Bà Thường Minh không hiểu bà Phương định nói gì.
-Chị lo việc gì?
Bà Khiết Phương đư mắt nhìn em dâu.
-Chuyện của bọn nhỏ.
Bà Thường Minh lại càng phân vân:
-Chị làm em hồi hộp quá! Việc gì chị nói ngay đi.
Bà Khiết Phương vẫn chưa chịu nói thẳng.
-Chị bỏ công việc ở nhà hàng nôn nóng sang đây vì chuyện của Nhiên Trân đây!
Bà Thường Minh im lặng chờ đợi. bà Phương chợt hỏi:
-Cậu Thịnh về chưa, sao chưa lên đây?
-Anh ấy đang tắm.
-Có Khiết Duy về không?
- Dạ có!
-À mợ cho gọi hết lên đây. Cả Khiết Văn, Nhiên Trân nữa!
Bà Thường Minh bối rối:
-Em tưởng việc mình bàn, chúng nó biẽt sau cùng.
Nét mặt bà Khiết Phương thật căng thẳng.
-Việc quan trọng, chị muốn cả nhà phải có mặt. Đáng lẽ phải gọi Thường Châu về nữa!
Bà Thường Minh ngó bà Phương rồi gật nhanh:
-Vâng! Để em bảo cô Lệ gọi chúng nó.
Ông Khiết Thịnh xuất hiện vớï nụ cười trên môi. Ông vui vẻ hỏi bà Phương:
-Sao, chị và nhà em đã bàn chuyện đám cưới đến đâu rồi?
Bà Khiết Phương nghiêm nét mặt:
-Không có đám cưới đó đâu cậu mợ ạ!
Hai vợ chồng ông Khiết Thịnh cùng gật mình, bà lắp bắp hỏi:
-Chị nói sao?
Bà Khiết Phương nói rành rọt:
-Chờ bọn trẻ ra rồi chị sẽ nói rõ.
Ba người ngồi im lặng trong bầu không khí ngột ngạt. Khiết Duy, Nhiên Trân và sau cùng là Khiết Văn ra đến, Khiết Duy càu nhàu.
-Ba mẹ với cô Phương tính gì cũng được, gọi con làm gì.
Còn Khiết Văn thì đưa mắt nhìn mọi người cười tinh nghịch:
-Chà chuyện gì hệ trọng đây? Có vui không cô Phương, sao mặt cô nghiêm quá!
Bà Khiết Phương nói chậm rãi:
-Tất cả ngồi xuống đi, cô có chuyện quan trọng cần nói, cho cả nhà nghe đây.
Lời của bà Khiết Phương khiến mọi người thắc mắc. Mọi cặp mắt lại đổ dồn về Nhiên Trân khiến cô lúng túng nhìn khắp phòng khách. Rồi mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Khiết Duy Bà Khiết Phương nhanh chóng kéo cô ngồi xuống bên cạnh:
-Ngồi đây đi con! Cháu của cô!
Mặt Nhiên Trân đỏ bừng. Bà Khiết Phương hiểu ý nói nhanh.
-Con thật sự là cháu ruột của cô Nhiên Trân ạ!
Nhiên Trân ngơ ngác. Ông bà Khiết Thịnh và anh em Khiết Duy cũng ngơ ngác. Mọi người như muốn nghẹt thở . Láu táu hay pha trò như Khiết Văn mà cũng nín lặng.
Bà Khiết Phương quay qua em dâu:
-Chị nghe nói mợ chuẩn bị tổ chức đám cưới cho Khiết Duy với Nhiên Trân. Chị vội sang đây để ngăn cản mợ ngaỵ Chúng ta không được làm thế vì... vì... Nhiên Trân là con... ruột của cậu Thuần đấy!
-Hả... ?
Người hét lớn nhất là Khiết Duy Anh bàng hoàng cả người. Bà Khiết Phương cân nhắc từng lời:
-Các con là anh em chú bác với nhau không thể thành hôn được!
Khiết Duy đứng lên định lao ra cửa. Ông Khiết Thịnh đã kịp thờï kéo con trai lại:
-Ở đây nghe cô Phương kể hết mọi chuyện đi con!
Ông ấn Khiết Duy xuống ghế. Anh miễn cưỡng ngồi xuống nét mặt vô cùng ảm đạm!
Bà Thường Minh lộ vẻ thắc mắc:
-Tại sao vợ chồng em không biết chuyện này?
Bà Khiết Phương lên tiếng đáp:
-Chỉ có mình chị với mẹ biết thôi
Ông Khiết Thịnh, trách bà.
-Tại sao chị không cho vợ chồng em biết?
- Chị đã có lỗi trong việc này. Nhưng tình hình vẫn còn cứu vãn được cậu à? May quá không có gì xảy ra. Chị thật mừng.
Bà Khiết Phương đưa mắt nhìn từng người. Qúa khứ xa xưa như đã về trước mặt. Giọng bà sâu lắng đều đều:
-Ôi ngày ấy, cậu Thuần rất đẹp trai chứ đâu có thảm hại như bây giờ.
Khiết Thuần là sinh viên y khoa năm thứ tư, là một chàng trai hào hoa lịch thiệp, gia đình rất giàu sang danh giá Anh là đối tượng của nhiều cô gái nhưng trái tim của Khiết Thuần đã dành trọn cho Thảo Cúc cô công nhân đồn điền trà Hoàng Thịnh ở Bảo Lộc.
Khi Khiết Thuần xin với mẹ cưói Thảo Cúc thì bà Hoàng đùng đùng nổi giận.
Bà Hoàng là một người đàn bà đầy quyền uy thế gia vọng tộc. Bà không chấp nhận Thảo Cúc vì cô mồ côi cha mẹ sống với họ hàng, là công nhân của đồn điền rất nghèo, không môn đăng hộ đối, Không xứng với gia đình bà.
Người con gái mà bà chọn cho Khiết Thuần là Hải Thu con của bà bạn. Gia đình giàu sang tột bực, bà buộc Khiết Thuần phải kết hôn vớï Hải Thu, anh khăng khăng từ chối.
Những ngày tiếp theo bà Hoàng không cho Khiết Thuần về thăm nhà thường bằng cách sai Khiết Thịnh mang tiền đến thành phố cho anh tiêu xài. Bà mong sẽ cắt được tình cảm mới vừa manh nha giữa Khiết Thuần và Thảo Cúc.
Nhưng Khiết Thuần không thể nào chịu đựng nổi nhớ Thảo Cúc cứ quay quất trong lòng. Thế là anh lại về nhà và lại đòi cưới Thảo Cúc. Nhưnig lần nào cũng bị bà Hoàng từ chối kèm theo sự nổi trận lôi đình.
Khiết Thuần tuyên bố nếu bà Hoàng không cưới Thảo Cúc cho anh, tự anh sẽ lo liệu. Bà Hoàng tức giận bảo sẽ tự vận chết nếu Thuần cải lời bà.
Nhiều lần bà định đuổi Thảo Cúc đi nhưng không thực hiện được vì bà biết làm thế chỉ tạo điều kiện cho Khiết Thuần và Thảo Cúc gần nhau. Thảo Cúc không còn ai thân thiết. Chắc cô sẽ đến sống với Thuần làm sao bà kiểm soát được.
Bà Hoàng tìm mọi cách để ly gián Khiết Thuần vớï Thảo Cúc. Đồng thời bà cũng tìm mọi cách cho Thuần gặp Hải Thu Và người thực hiện sứ mạng đó là Khiết Phương. Phương thường xuyên về Sài Gòn và rủ Hải Thu đến chỗ Thuần ở hôm Khiết Thuần về thì Khiết Phương cũng kéo Hải Thu về theo. Thuần yêu Thảo Cúc cuồng nhiệt. Hải Thu không chinh phục được anh. Cô ta bất mãn tỏ vẻ hùng hổ.
Mặc ai ngăn cản, tình yêu của Khiết Thuần ngày càng sâu nặng. Anh bỏ học về nhà thường hơn. Bà Hoàng Kiểm soát Thảo Cúc thật gắt gao nhưng hai người vẫn lén lút gặp gở. Họ hẹn nhau lên đồi hoặc ở ngoài đồn điền trà hay những nơi bà Hoàng ít lui tới.
Đau khổ, tuyệt vọng khiến Khiết Thuần học hành sút giảm hẳn. Nhiều lần Thuần định bỏ trốn cùng Thảo Cúc nhưng anh lo ngại bà Hoàng. Anh biết bà rất độc đoán và sẵn sàng làm những gì bà đe dọa. Anh sợ sẽ phải ân hận một đời...
Khi Thảo Cúc báo tin có thai, Khiết Thuần hoang mang lo lắng nhưng anh luôn là người có trách nhiệm. Anh yêu Thảo Cúc tha thiết. Cô nghèo, bơ vơ trong cuộc sống nhưng cô có phẩm chất tốt đẹp. Dù khó khăn đến đâu anh cũng vượt quạ Anh phải lo cho Thảo Cúc chu đáo.
Thu hết can đảm Khiết Thuần báo với bà Hoàng. Bà nổi giận cực độ nhưng cũng điềm tĩnh. Bà không tin cái thai là của Khiết Thuần. Anh hoàn toàn khẳng định và xin mẹ tán thành. Bà Hoàng là người trong địa vị danh dự nên đồng ý.
Khiết Thuần không ngờ mẹ lại đồng ý. Sự thật như là một cơn mợ Ôi tuyệt vời. Thuần sẽ báo tin mừng cho Thảo Cúc. Cô sẽ cuống lên cho mà xem.
Khiết Thuần tưởng Thảo Cúc và anh đang sống hạnh phúc bên nhau. Thảo Cúc sẽ sinh cho anh một đứa con gái khá khỉnh. Con bé giống mẹ như đúc xinh xắn dịu dàng.
Bà Hoàng bảo Khiết Thuần trở lên Sài Gòn học, mọi việc ở nhà bà sẽ lo liệu Khiết Thuần báo tin vui cho Thảo Cúc trở lên Sài Gòn với niềm vui phơi phới...
Ở nhà bà Hoàng sai Khiết Phương gọi Thảo Cúc đến. Bà khăng khăng không nhìn nhận cái thai trong bụng Thảo Cúc là của Khiết Thuần. Bà cho rằng Thảo Cúc chỉ biết dùng sắc đẹp để chinh phục Thuần vì Thuần giàu sang. Vì tương lai sự nghiệp của Thuần và đánh giá gia đình bà, bà cấm Thảo Cúc nói cái thai cô mang là của Khiết Thuần.
Bà bắt buộc Thảo Cúc viết thư cho Thuần nói là cô không hề yêu anh và cái thai không phải là của anh. Rồi bà sẽ thu xếp cho Hòa cưới Thảo Cúc. Hòa là nhân vïên trong đồn điền. Hòa cũng mồ côi cha mẹ rất hiền lành, siêng năng. Hòa rất yêu quý Thảo Cúc.
Thảo Cúc không đồng ý, bà Hoàng hăm dọa đủ điều. Cô bị khuất phục trước quyền uy và thế lực của bà. Bà Hoàng không đuổi cô ra khỏi đồn điền vì bà biết làm như thế là thất bại.
Thảo Cúc bị dồn vào chân tưòng phải thực hiện mệnh lệnh của bà Hoàng.
Ở Sài Gòn nhận được thư của Thảo Cúc, Khiết Thuần tức lộng lộn. Thảo Cúc đã lừa dối anh sao? Thuần không tin, anh phải hỏi cho ra lẽ. Anh cần phải gặp Thảo Cúc ngaỵ Và anh đã về Bảo Lộc như một cơn lốc.
Bà Hoàng và Khiết Phương đã kể cho Thuần nghe về đám cưới của Hòa và Thảo Cúc. Hai người đều bảo Thảo Cúc đã lừa dối anh, cô là cô gái chẳng ra gì. Hãy quên cô và lo nghĩ đến tương lai.
Khiết Thuần vẫn nửa tin nửa ngờ. Anh gặp Thảo Cúc để tìm hiểu sự thật. Thảo Cúc đang sống hạnh phúc vớï Hòa. Thảo Cúc xác nhận những điều cô viết trong thư là sự thật. Thuần phát điên lên trước sự thật phũ phàng.
Trở về Sài Gòn, Khiết Thuần bỏ học đi lang thang. Thấy anh quá đau buồn, tuyệt vọng và uất ức bà Hoàng sai Khiết Phương lên săn sóc và khuyên nhủ Thuần. Phương hết lời chê bai Thảo Cúc và bảo Thuần hãy quên ngay con người xấu xa đê tiện.
Khiết Thuần yêu Thảo Cúc cuồng nhiệt. Khi nghĩ cô đã thuộc về người khác, anh không thể nào chịu dựng nổi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất hồn ít lâu sau anh ngã bệnh.
Thời gian trôi qua, Thảo Cúc vẫn sống êm đềm bên cạnh Hòa. Cô vẫn làm tròn bổn phận dối với Hòa, vẫn yêu quý và kính trọng Hòa. Còn Hòa thì cũng hiểu rõ được niềm tâm sự ẩn chứa trong tâm tư cô.
Bà Hoàng đã yên tâm khi thấy Khiết Thuần không về nữa. Bà biết là anh đã nguôi ngoai nỗi nhớ Thảo Cúc. Rồi con bà sẽ thoát qua cơn khủng hoảng này thôi. Hiện nay Thuần đã bỏ học và hay la hét lung tung. Bà nghĩ Thuần càng tức giận Thảo Cúc càng tốt.
Thảo Cúc đến ngày sinh. Hòa lo cuống quýnh và cũng rất vui mừng. Không ai ngờ rằng Thảo Cúc sinh song thai. Hai đứa con gái xinh xắn chào đời. Đau đớn thay Thảo Cúc không được thấy mặt con. Cô đã chết vì bị băng huyết. Hòa đau khổ muốn chết đi.
Lúc bây giờ có một người thiếu phụ đến bệnh viện xin con nuôi. Ông chồng bà ta rất thích trẻ con. Mọi người đều khuyên nhủ mãi, Hòa mới rứt ruột cho đứa con gái Lớn vì anh biết rằng một mình không thể nuôi hai đứa trẻ sơ sinh mất mẹ.
Vô tình Khiết Phương cho Thuần biết tin Thảo Cúc đã chết. Thuần tức tốc về nhà ngay Anh bảo ông bà Thịnh chỉ ngôi mộ của Thảo Cúc. Thuần mang bó hoa Cúc vàng đến mộ Thảo Cúc. Nơi đây anh đã gặp Hòa. Thuần hùng hổ chỉ trích Hòa, để giết Hòa vì Hòa đã cướp ngưòi yêu cúa anh. Hòa đã kể cho Thuần nghe những uẩn khúc trái ngang của đời Thảo Cúc.
Nghe xong Khiết Thuần kinh hoàng hét lên. Thuần lao vào nhà hùng hổ như một hung thần tra vấn bà Hoàng. Bà xác nhận sự thật vì nghĩ rằng Thảo Cúc đã chết, không còn gì lo ngại nữa. Cũng từ đó Khiết Thuần như người mất trí. Anh phá phách điên cuồng. Anh không chịu nói khi gặp bà Hoàng. Khiết Thịnh phải đưa Thuần đến bệnh viện tâm thần điều trị.
Bệnh của Khiết Thuần có khi tăng khi giảm. Thịnh rất ái ngại cho em. Mấy lần đem Thuận về nhà nhưng khi gặp bà Hoàng thì anh nổi cơn lên dữ dội lại phải vào bệnh viện.
Mấy năm sau, bà Hoàng qua đời, Thịnh đem Thuần vè nhà ở hẳn và chuyển về Đà Lạt ở hẳn và mướn người chăm sóc Thuần chu đáo.
Hòa cũng chuyển về Đà Lạt trông nom hoa cho vợ chồng Khiết Thịnh.
Đến khi Nhiên Trân lớn lên thì cô cũng biết chăm sóc người bệnh thật khéo léo!
Kể xong câu chuyện bà Khiết Phương kết luận:
-Nhiên Trân là con ruột của Thảo Cúc và Khiết Thuần chuyện này chỉ có mẹ và chị biết.
Mọi người lặng nhìn nhau. Nhiên Trân buồn rũ rượi vì thương ông Thuần thương cả ông Hòa nữa.
Ngước đôi mắt ướit lên nhìn bà Khiết Phương. Nhiên Trân bàng Hoàng tột độ. Cô khóc thật nhiều. Những giọt nước mắt của một đời góp lại.
Nhiên Trân không hiểu sao ông Hòa không nói cho cô biết gì cả. Dù là con của chú Thuần nhưng cô vẫn mãi yêu thương ông Hòa và cô khóc cho nổi bất hạnh của ông Thuần.
Thấy Nhiên Trân quá xúc dộng, bà Phương để tay lên vai cô an ủi.
-Thôi con đừng nghĩ ngợi chi nữa. Mọi việc đã qua rồi!
Nhiên Trân chợt hỏi:
-Con còn một người chị nữa hả cô? Bà Khiết Phưong gật đầu:
-Ừ! Hồi ấy ba con... ba Hòa cho chị của con có mặt cô ở đó nữa!
Nhiên Trân hỏi dồn:
-Chị ấy tên gì?
-Lúc đó hai chị em con mới sinh chưa kịp đặt tên.
Nhiên Trân lẩm bẩm:
-Có lẽ là Yên Sa?
-Yên Sa nào?
- Anh Hà Chương biết Yên Sa Anh ấy nói con với Yên Sa giống nhau như đúc.
Bà Khiết Phương vỗ trán reo lên:
-A cô nhớ rồi. Con An Thanh khi đến nhà hàng chơi có nói vớï cô "Nhà bà Thường Minh cô Nhiên Trân giống y hệt Yên Sa bạn con vậy" Lúc ấy cô cũng không để ý lắm. Không biết phải cô đó không ?
Nhiên Trân hỏi dồn:
-Cô còn nhớ người thiếu phụ xin chị con tên gì không?
Bà Phương đáp không nghĩ ngợi:
-Tên Toàn Bích. Tên dễ nhớ lắm. Nhiên Trân giật mình!
- Đúng là chị Yên Sa rồi. Anh Hà Chương có dạy kèm chị Yên Sa học.
Anh ấy biết rất rõ gia đình bà Toàn Bích.
Bà Phương hân hoan:
-Thế thì tốt lắm. Mình sẽ liên lạc với họ!
Và bây giờ Nhiên Trân mớï hiểu rõ vì sao cô giống Yên Sa Vì sao mà Hà Chương nhằm cô vớï Yên Sa.
Chợt nhớ đến Hà Chương bà Thường Minh chép miệng:
-Chắc là Hà Chương giận tôi lắm!
Bà Khiết Phương thông báo:
-Hà Chương về Sài Gòn rồi!
-Về Sài Gòn rồi à?
- Đừng lo! Chuyện này chị em mình sẽ tính cho cậu Hà Chương với Nhiên Trân.
Bà Khiết Phương vừa nói vừa nhìn Nhiên Trân cười hóm hỉnh.
Mọi người lo nói chuyện, không chú ý đến Khiết Duy. Chỗ ngồi của anh trống rỗng. Anh đã biến mất tự bao giờ.
Bà Thường Minh thở phào nhẹ nhõm:
-Chuyện của Nhiên Trân với Hà Chương xem như tốt đẹp rồi.
Nhiên Trân nao nao lòng. Có tốt đẹp không? Hà Chương có còn là của cô nữa hay không?
Hà Chương giận cô bỏ về Sài Gòn rồi Hai người giờ quá xa xôi.
Ai bao Nhiên Trân cứ hay hát:
"Buổi chiều lồng lồng gió và mây
Em thả tóc bay về phương ấy
Núi chỉ dâng anh đùa hương trở lại
Chiều ngẩn ngơ quạnh quẽ
Cánh chim côi
Ai bẻ trăng chiều làm đôi
Cho mình hai ngả.''
Anh có bao giờ quay lại ? Hay mình mãi hai ngả đây?
Hà Chương trở về thành phố vớï nổi buồn rủ rượi trong tâm tự Chiêu Thơ đâu biết đây haỵ Cô đã rối rít lên khi thấy Hà Chương xách va li vào nhà.
-Ồ anh Hà Chương, em tưởng Đà Lạt lạnh lẻo mát mẻ đã giữ chân anh lại luôn rồi chứ, làm cho anh quên mất tiêu Sài Gòn nóng bức của anh.
Hà Chương ra vẻ thản nhiên:
-Lần này anh về luôn.
-Về luôn!
Chiêu Thơ nghiêng đầu ngó anh:
-Về luôn? Lạ nhỉ? Đi một mạch rồi về luôn .Ở nhà cô dượng cứ nhắc đến anh mãi? Sao làm ở nhà hàng Thông Xanh vui chứ anh?
Chiêu Thơ hỏi nhưng cũng không đợi. Hà Chương trả lời rồi cô lại hỏi tiếp.
-Em với Yên Sa định nghĩ hè ra nhà hàng Thông Xanh làm khách nước ngoài cho anh tiếp đây!
Hà Chương đáp cụt ngủn:
-Cứ ra!
Rồi bỏ đi thẳng. Suốt mấy ngày Hà Chương ở nhà vớï nét mặt dàu dàu. Anh hút thuốc liên tục. Bà Thường Ngọc biết con có tâm sự gì buồn mà không muốn nói. Bà cứ lặng lẽ theo dỏi con trai.
Hà Chương đến nhà bạn và đi lang thang cho khuây khỏa nhưng đâu đâu anh cũng thấy có bóng hình Nhiên Trân.
Khi Hà Chương về nhà thì bà Tường Ngọc cho hay có khách tìm.
Hà Chương ngạc nhiên khi thấy Khiết Duy ngồi sờ sờ trước mắt. Lại Khiết Phương sai Khiết Duy lên đây tim anh về nhà hàng chứ gì? Hay Khiết Duy đi mời đám cưới. Anh thoáng cau mày khi nghĩ đến tấm thiệp cướï trên tay Khiết Duy:
Thấy Hà Chương, Khiết Duy niềm nở chào trước:
-Chào Hà Chương! Khỏe chứ?
Hà Chương lạnh nhạt:
-Vẫn khỏe, cám ơn!
Rồi anh kéo ghế ngồi đối diện với Khiết Duy. Bà Tường Ngọc mang nước ra cho hai chàng trai. Bà nhắc nhở:
-Hà Chương mời cậu Khiết Duy uống đi!
Và bà tế nhị rút lui cho hai chàng trai tự do nói chuyện.
Hà Chương hất hàm hỏi Khiết Duy:
-Anh đến đưa thiệp hồng cho tôi hả?
Khiết Duy mỉm cười không nói.
Anh tiếp tục với vẻ cay cú:
-Anh vui mừng thắng lợi và định xem tôi như thế nào chứ gì?
Khiết Duy vẫn cười, nụ cười độ lượng cởi mở:
-Cậu nói xong chưa?
Khiết Duy ngạc nhiên với chính anh, bất ngờ anh đã gọi Hà Chương bằng cậu thân mật chứ không gọi bằng anh lạ lùng như bao lần trước.
Hà Chương không để ý, mặt anh vẫn tối sầm ảm đạm:
-Anh đưa thiếp đây!
-Nói chuyện với cậu xong tôi sẽ đi ngay.
Hà Chương điên tiết:
-Anh cần gì phải nói chuyện với tôi hà?
Khiết Duy nhìn Hà Chương thân thiết:
-Cậu đừng tỏ vẻ cay đắng nữa Hà Chương à!
Hà Chương nhướng mắt lên.
-Anh còn khuyên tôi nữa à?
Đôi mắt Khiết Duy hiền từ ấm áp:
-Vâng! Tôi khuyên cậu hãy vui lên và bình tỉnh nghe tôi kể chuyện này.
Hà Chương cứng cỏi đáp:
-Tôi không muốn nghe anh nói gì cả.
-Có chứ! Câu cần nghe về Nhiên Trân. Cậu không muốn biết Nhiên Trân ,thế nào hả?
Hà Chương im lặng, không hiểu Khiết Duy muốn nói gì. Anh tỏ vẻ chờ đợi. Khiết Duy từ tốn nói:
-Hôm nay tôi đến đây gặp cậu là vì Nhiên Trân vì tôi, và vì tất cả mọi người nữa!
Nghe giọng nói đầy vẻ trịnh trọng của Khiết Duy, Hà Chương lấy làm lạ.
Anh tỏ ra chú ý.
Thế là Khiết Duy dã kể cho Hà Chương nghe tất cả. Anh ngồi im lìm trên ghế lặng nghe với nổi buồn vui lẩn lộn...
Kể xong mọi chuyện, Khiết Duy ôn tồn bảo:
-Cậu đã biết rõ mọi chuyện rồi. Cậu hãy thu xếp về Đà Lạt ngay, cô Khiết Phương cần cậu mà Nhiên Trân cũng rất cần cậu.
Hà Chương do dự:
-Nhiên Trân vẫn còn hiểu lầm tôi. Khiết Duy thành thật.
-Cậu bỏ Đà Lạt về đây làm cho Nhiên Trân buồn khổ nhất là hiểu lầm cậu là tại mẹ tôi. Mẹ tôi biết An Thanh với Khiết Văn nên bảo cô ấy làm thế, để ly gián cậu với nó. Mẹ tôi đã giải thích cho Nhiên Trân biết rồi. Và cũng vì sợ tôi như chú Thuần nên cô ấy mới đồng ý. Bây giờ tôi lại lo sợ Nhiên Trân bị bệnh. Cô ấy là con của chú Thuần mà. Nhiên Trân của cậu tha thiết. Cô ấy sẽ rất đau khổ vì tuyệt vọng mất. Tôi rất lo lắng.cho cô ấy. Nhiên Trân là đứa em gái hiền hậu tuyệt vời của tôi.
Hà Chương siết chặt tay Khiết Duy:
-Anh Khiết Duy! Anh thật tốt! Giọng của Khiết Duy trầm hẳn xuống:
-Cậu biết không? Sau khi biết chuyện tôi đã choáng váng và đau đớn tột cùng. Tôi đã bỏ đi lang thang nhưng rồi tôi đã trấn tĩnh lại được. Tôi nghĩ là tôi đã yêu thương Nhiên Trân vì cô ấy rất dễ thương và ngoan hiền
Hà Chương thật xúc động trước những lời bộc bạch của Khiết Duy:
-Anh Khiết Duy tôi biêt nói sao trước tình cảm bao la nhân từ của anh.
Khiết Duy nhìn Hà Chương bằng tia mắt ấm áp:
-Tôi mong cậu hãy trở lại với Nhiên Trân. Cô ấy luôn trông đợi cậu.
Giọng Hà Chưương trầm lặng tâm sự:
-Bộ anh tưởng tôi không mong nhớ Nhiên Trân sao? Tôi muốn điên lên được khi bị Nhiên Trân hiểu lầm. Giải thích thế nào cũng không chịu nghe. Cũng tại An Thanh đã hại tôi. Về thành phố, lúc nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy.
Khiết Duy động viên:
-Bây giờ hết hiểu lầm. Cậu hãy cùng về vớï tôi. À Khiết Văn cũng đòi vào đây gặp cậu đó.
Hà Chương cảm thấy nôn nào khi nghe Khiết Duy nói. Anh tưởng như sắp được trở về nhà với bao người thân mong đợi. Gật đầu với Khiết Duy, Hà Chương vui vẻ:
-Anh ở đây chơi, chờ tôi thu xếp rồi cùng về.
Và lần này Hà Chương trở ra Đà Lạt có cả Chiêu Thơ và Yên Sa Yên Sa nhất quyết đòi đi để gặp mặt người con gái giống hệt cô mà Chiêu Thơ đã kể...
Hà Chương trao cho Nhiên Trân một nhánh hoa màu tím ngát hương.
-Nhiên Trân à nhờ em mà anh nhớ được tên loài hoa này đấy.
Nhiên Trân áp nhánh hoa lên nói giọng ngọt ngào:
-Hoa gì?
-Hoa... thương nhớ!
-Sai rồi! HOA ĐỪNG QUÊN TÔI!
Tia nhìn của Hà Chương chiếu Nhiên Trân thật ấm áp trong veo.
- Đừng quên tức là nhớ.
-Nhưng anh phải gọi đúng tên.
Hà Chương ngoan cố:
-Anh vẫn thích gọi theo ý anh! Nhiên Trân nghiêng đầu phản đối
-Không được! Nó còn có tên khác nữa.
-Tên gì?
-HOA QUEN NHAU!
-HOA QUEN NHAU? Nhiên Trân khúc khích cười.
-Anh không nhớ sao?
Hà Chương reo lên.
A! Anh nhớ rồi. Ngày chúng ta quen nhau. Sau khi anh đến đây, cũng tại nơi đây. Em ôm một bó hoa đầy sắc tím cứ như là cô dâu ấy. Từ đó anh đã tương tư em.
-Thôi đi, anh đừng xạo!
Hà Chương nheo mắt với cô:
-Em đáng ghét. Phải chi anh ghét được em!
Nhiên Trân tựa đầu vào vai anh nũng nịu:
-Thì anh cứ ghét đi!
Hà Chương cắn nhẹ vào tai Nhiên Trân:
-Ghét rồi đó! Nếu không có anh Khiết Duy gọi anh về thì anh sẽ quên luôn, cho đáng tội em!
-Em tội gì?
-Ai biểu em không chịu nghe anh giải thích?
Nhiên Trân mỉm cười xác nhận:
-Không hiểu sao lúc ấy em chả thấy anh vô tội nhỉ? Chắc là tại đầu óc em mê muội?
Hà Chương trêu cô:
-Em bị khủng khoảng vì có tới hai gã đàn ông yêu em lận!
Nhiên Trân nghiêm nét mặt.
-Bởi thế em mới đau khổ. Anh đừng tưởng được nhiều người yêu là sung sướng.
Im lặng một chút, Nhiên Trân lại nói tiếp:
-Nhưng bây giờ em rất sung sướng và tự hào là có một người anh tuyệt vời như Khuyết Duy.
-Anh ấy cũng rất tự hào về em! Và còn đe dọa anh nữa đó nghe.
-Anh ấy dọa anh điều gì?
Hà Chương đằng hắng ra điệu bộ của Khiết Duy:
-"Cậu phải yêu thương và bảo bọc cho Nhiên Trân suốt đời, nếu cậu làm cô ấy đau khổ thì cậu sẽ biết tay tôi". Ôi, em có ông anh hung dữ thật.
-Anh Khiết Duy nói phải chứ sao!
Hà Chương vuốt nhẹ đôi má Nhiên Trân:
- Đừng tưởng có người bênh rồi cao ngạo nghe!
Rồi Hà Chương nhắc:
-Chúng mình hãy đến thăm ba đi em, để anh thưa với ba là anh sẽ cưới con gái ba.
Đôi mắt Nhiên Trân lấp lánh cười:
-Chắc là ba sẽ mừng lắm!
Hà Chương nắm chặt tay Nhiên Trân, bàn tay cầm mấy nhành hoa thơm ngát
-Còn con gái ba thì sao?
-Em đâu có biết...
-Em phải biết!
Nhiên Trân cười khúc khích chạy đi hái mấy đóa Cúc đem đến cho ông Thuần:
-Có hoa ba sẽ thích lắm đấy!
Anh nối lời cô với nụ cười rạng rỡ trên môi:
-Và ba cũng sẽ thích khi thấy chúng mình bên nhau.
Hết