Chương 6
Tác giả: James Joyce
D'Arcy bước ra phòng khách, nai nịt đầy đủ, trở nên vui vẻ kể cho mọi người nghe câu chuyện cảm cúm của ông. Ai cũng lo cho ông, người khuyên thế này kẻ khuyên thế khác, nhất là đừng hít khí trời lạnh ban đêm. Gabriel nhìn vợ. Nàng đứng cạnh lò sưởi, không để ý đến câu chuyện của D'Arcy với những người chung quanh, ánh lửa bập bùng chiếu lên mái tóc vàng xinh đẹp mà Gabriel nhớ thấy vợ sấy mấy ngày trước bên cạnh lò sưởi ở nhà. Nàng đứng yên, một thái độ như cách biệt với thế giới bên ngoài. Sau cùng nàng quay nhìn mọi người, Gabriel thấy má vợ ửng hồng, ánh mắt ngời lên sung sướng.
- Ông D'Arcy, nàng hỏi, bài ông vừa hát tên gì nhỉ?
- "The Lass of Aughrim," D'Arcy trả lời, nhưng tôi không chắc lắm. Tại sao? Cô biết bài đó hả?
- The Lass of Aughrim, Gretta lặp lại, tôi từng nghe hát bài đó nhưng không biết tên.
- Bài hát thật hay, Mary Jane nói, tôi tiếc hôm nay ông mất giọng.
- Này Mary Jane, dì Kate nói, đừng làm ông D'Arcy mất vui. Cô không muốn ai làm ông ta mất vui.
Thấy đã đến lúc, dì Kate mời khách ra cửa.
- Xin chào quí vị, dì Kate nói, và cám ơn đã làm cho cuộc vui hôm nay thành công.
- Chia tay nhé, Gabriel, Gretta!
- Xin chia tay, dì Kate, xin cám ơn. Và xin chia tay dì Julia.
- Xin chia tay Gretta, chắc còn lâu lắm dì mới gặp lại cháu.
- Xin chia tay ông D'Arcy, xin chia tay cô O'Callaghan.
- Xin chia tay, bà Morkan
- Một lần nữa, xin chia tay
- Xin chia tay tất cả. Và chúc mọi người về an toàn.
- Xin chào, xin chào
Trời chưa sáng hẳn. Một thứ áùnh sáng vàng nhợt phủ trên mặt sông và nhà cửa chung quanh, bầu trời như thấp xuống. Tuyết đang tan ướt nhẹt dưới chân, chỉ còn lại những vệt dài và những mảng tuyết nhỏ còn bám trên mái nhà, trên bức tường chắn ke sông, trên các con đường sắt chạy ngang dọc trên bờ sông. Ðèn đường còn sáng đỏ ngầu trong bầu không khí tranh tối tranh sáng. Bên kia sông tòa lâu đài Four Courts đứng sừng sững như đe dọa dưới bầu trời nặng trĩu.
Chưa có xe, mọi người đi bộ. Gretta đi trước với Bartell D'Arcy. Ðôi giày cuốn trong bọc giấy mầu nâu kẹp dưới nách, hai tay nâng tà váy để khỏi chạm tuyết đang tan. Dáng diệu nàng lúc này không có gì quí phái nhưng đôi mắt Gabriel sáng lên vì sung sướng. Máu chảy mạnh trong huyết quản chàng với bao nhiêu ý tưởng dồn dập trong đầu, thích thú, dịu dàng và khoái cảm.
Gretta đi trước thái độ ung dung thoải mái làm cho Gabriel chỉ muốn rón rén chạy tới, kéo vai nàng và nói nhỏ vào tai những lời âu yếm. Nàng có vẻ yểu điệu như đang cần che chở để chàng chiếm đoạt lấy một mình. Những giây phút thần tiên hương lửa vụt sống lại trong trí nhớ chàng như ánh sao băng. Gabriel muốn nhắc lại cho Gretta những giây phút đó để quên đi những lúc nhọc nhằn nhàm chán của cuộc sống.
Thời gian không làm cho Gabriel thấy Gretta bớt hấp dẫn, trái lại là khác. Sinh con đẻ cái, việc sáng tác của chàng, việc bếp núc nhà cửa hằng ngày của nàng không làm cho ngọn lửa yêu đương của chàng giảm cường độ. Có một lần khi đi xa Gabriel viết cho Gretta, "tại sao những lời ân ái anh viết trên trang giấy này vẫn nhạt nhẽo vô duyên? Bởi vì không một lời nào êm ái bằng tên em"
Những câu chàng viết cho Gretta hiện trở lại với chàng như một điệu nhạc quen thuộc thời thơ ấu, như thúc bách Gabriel chỉ muốn có nàng và chỉ nàng thôi trong lúc này. Sẽ không còn ai chung quanh khi về tới khách sạn, chỉ có nhau, chàng sẽ âu yếm gọi nàng:
- Gretta em,
Có thể nàng đang thay áo quần không nghe chàng gọi. Rồi đồng khí tương cầu nàng nghe tiếng chàng và nhìn chàng ...
Ðến góc đường Winetavern bốn người gặp một chiếc xe. Gabriel thấy dễ chịu vì tiếng vó ngựa làm ngưng các ý tưởng vẫn vơ của chàng. Lên xe, Gretta nhìn bâng quơ ra cửa sổ dáng mệt mỏi. Bartell D'Arcy và O'Callaghan không nói gì nhiều đưa tay chỉ đường cho người đánh xe. Con ngựa nặng nề cất bước, chuyển sang nước kiệu, kéo cỗ xe lăn sào sạt trên tuyết đang tan. Gabriel ngồi cạnh Gretta không gợi chuyện.
Khi xe chạy qua cầu O'Connell, cô O'Callaghan nói:
- Người ta nói không ai qua cầu O'Connel mà không thấy một con ngựa trắng.
- Lần nầy tôi thấy một người mặc đồ trắng, Gabriel nói.
- Ở đâu vậy? Bartell D'Arcy hỏi.
Gabriel chỉ pho tượng tuyết trắng phủ chưa tan, vẫy chào và nói mấy lời thân mật như nói với một người sống.
- Chào anh Dan.
Xe đến khách sạn, Gabriel nhảy xuống, trả tiền xe, mặc cho Bartell D'Arcy quầy quậy bảo đừng. Gabriel cho người đánh xe thêm mấy đồng tiền típ. Người đánh xe cám ơn:
- Xin chúc ông năm mới phát tài.
- Tôi cũng xin chúc ông như vậy. Gabriel thân mật đáp lễ.
Gretta dựa vào đôi cánh tay của Gabriel khi Gabriel đỡ nàng xuống xe. Ðứng trên lề đường Gretta chào tạm biệt và chúc mọi người về nhà ngủ ngon giấc. Nàng tựa nhẹ đầu vào cánh tay Gabriel, nhẹ như lúc nãy trên sàn nhảy. Khi khiêu vũ chàng cảm thấy sung sướng, hãnh diện với cung cách mềm mại yêu kiều của vợ. Và lúc này, đụng chạm da thịt nàng sau khi trí tượng tượng của chàng đầy ắp kỷ niệm yêu đương, chàng cảm thấy bức xúc thèm muốn xác thịt. Thấy nàng im lặng, Gabriel cầm cánh tay Gretta ép sát vào người; và khi hai người đứng trước cửa khách sạn, Gabriel có cảm tưởng cả hai đang chạy trốn cuộc sống và công việc hằng ngày, trốn nhà trốn cửa, trốn bạn trốn bè, lòng rộn ràng lăn mình vào một cuộc mạo hiểm hoang dại.
Người gác dan già đang ngủ gật trong phòng đợi. Ông chợt tỉnh đứng dậy thắp đĩa đèn cầy dẫn hai người lên thang gác. Gabriel và Gretta im lặng theo ông lão, chân bước nhẹ trên các bậc thang lót thảm dày rất mềm. Ðầu Gretta hơi cúi xuống, đôi vai mệt nhọc, chiếc váy quấn sát bắp chân theo nhịp bước. Gabriel muốn bước tới dùng đôi bàn tay mạnh khỏe của chàng ôm ngang lưng nàng không cho cử động. Chàng ấn móng tay vào bàn tay để tự kềm chế. Người gác dan dừng lại đầu cầu thang sửa lại chiếc đèn cầy cho thẳng. Gabriel và vợ đứng dưới một bậc thang chờ. Trong im lặng Gabriel nghe rõ tiếng sáp chảy xuống trên chiếc dĩa và tiếng tim chàng đập thùm thụp trong lồng ngực. Người gác dan dẫn hai vợ chồng đi theo một hành lang, mở cửa một phòng bên phải, cẩn thận đặt dĩa đèn cầy trên bàn đêm rồi hỏi ngày mai muốn đánh thức mấy giờ.
- Tám giờ, Gabriel nói.
Người gác dan đưa tay chỉ cho Gabriel công tắc đèn định xin lỗi cáo từ thì Gabriel vội nói.
- Chúng tôi không cần đèn. Ðèn từ ngoài đường chiếu vào đủ lắm rồi. Và,vừa nói vừa chỉ cây đèn cầy, ông đem cây đèn đó đi luôn thì rất tốt. Người gác dan chậm rãi nhấc đĩa đèn cầy, ngạc nhiên về ý muốn ngộ nghĩnh của khách. Ông chúc khách ngủ ngon rồi ra khỏi phòng. Gabriel khóa cửa.
Một vệt sáng lờ mờ từ bóng đèn đường chiếu qua cửa sổ đập vào chiếc cửa ra vào. Gabriel quẳng áo choàng và mũ trên chiếc đi văng rồi bước lại cửa sổ. Chàng nhìn xuống đường như tìm kiếm cái gì giúp chàng kềm chế bức xúc của cơ thể. Rồi Gabriel xoay người lại tựa lưng vào chiếc tủ bên cạnh. Vợ chàng đã cởi mũ và áo choàng, đang đứng trước một tấm gương lớn hai tay cởi nịt. Gabriel nhìn vợ một giây rồi gọi:
- Gretta
Nàng xoay mình rồi tiến về phía chàng, vệt ánh sáng mờ ôm trọn thân nàng. Thấy nàng mệt, nét mặt nghiêm trang, Gabriel biết chưa phải lúc mặc dù lời ân ái chực sẵn trên môi.
- Em mệt lắm phải không, chàng hỏi
- Vâng, em hơi mệt, nàng đáp.
- Em không cảm thấy bị bệnh chứ?
- Không, chỉ mệt thôi.
Nàng bước đến cửa sổ, dừng lại, nhìn ra ngoài. Gabriel yên lặng chờ đợi, rồi bỗng ngại sự thiếu tự tin sẽ chinh phục mình, Gabriel bất thần lên tiếng:
- Này, Gretta!
- Gì vậy anh?
- Em có biết ông bạn Malins không?
- Chuyện gì vậy?
- Ông ta không đến nổi tệ, Gabriel nói, đổi giọng làm như chàng chú ý đến chuyện đang nói lắm. Ông ta vừa trả nợ cho anh, một món nợ anh tưởng ông sẽ không bao giờ trả. Tội nghiệp, người ta xem ông không hơn ông Browne, nhưng thật ra ông ta có tư cách hơn nhiều.
Gabriel thấy khó chịu. Tại sao Gretta lơ đãng như vậy? Chàng không biết nên hỏi thế nào. Hay Gretta đang ưu tư một chuyện gì? Ước gì bây giờ Gretta đến sà vào lòng chàng. Bước đến ôm Gretta vào lòng lúc này chàng cảm thấy không được thanh nhã. Không, chàng chỉ làm như vậy khi chàng ghi nhận được lửa yêu đương bừng cháy trong đôi mắt nàng. Chàng không hề bắt nhầm ánh mắt đó.
- Anh cho ông Malins vay tiền hồi nào? Một lúc lâu, Gretta hỏi.
Gabriel cố kềm chế để khỏi phát nên lời không đẹp đối với anh chàng Malins nghiện rượu, vì điều duy nhất chàng muốn lúc này là hét lên, ghì chặt thân thể nàng, khuất phục nàng. Và chàng nói:
- Vào dịp lễ Giáng sinh khi anh ta mở tiệm bán thiệp trên đường Henry.
Trong ánh sáng lờ mờ Gabriel không nhận ra ngay Gretta đang đi về phía chàng. Nàng đứng trước Gabriel, chăm chú nhìn chàng như người chưa quen. Bỗng nàng khoác đôi tay lên vai chàng, nhón chân hôn vào môi chàng.
- Anh thật là một người rộng lượng, Gretta nói.
Gabriel run lên sung sướng vì cái hôn bất ngờ và lời khen lạ lùng của Gretta, chàng đưa đôi bàn tay vuốt tóc nàng rồi nhẹ vuốt lưng nàng. Tim chàng rộn ràng đập trong lồng ngực. Còn gì hạnh phúc bằng đúng lúc chàng muốn ân ái thì nàng đến với chàng. Có thể nàng đọc được ý nghĩ của chàng. Có thể vì nàng cảm thấy sự rạo rực của chàng nên nàng cũng rạo rực lây. Giờ đây nàng đang ở trong đôi cánh tay chàng, chàng tự hỏi sao lúc nãy mình thiếu tự tin như vậy.
Chàng đứng yên, hai bàn tay ôm đầu Gretta. Bỗng chàng luồn một cánh tay ra sau lưng Gretta kéo thân nàng vào sát thân mình âu yếm hỏi:
- Em yêu của anh, em đang suy nghĩ gì vậy.
Nàng không trả lời, thân thể như cưỡng lại cánh tay của chàng. Vẫn giọng âu yếm Gabriel hỏi lại:
- Nói đi, Gretta, cái gì vậy. Chắc anh cũng biết chứ. Anh cũng biết phải không?
- Nàng không trả lời ngay. Thoáng một giây, Gretta trả lời qua nước mắt.
- Em đang nghĩ đến bài hát The Lass of Aughrim.
Nàng vuột khỏi cánh tay của chàng chạy đến giường ngủ hai bàn tay che mặt gục trên giường khóc nức nở. Vừa xúc động vừa ngạc nhiên, Gabriel bất động một lúc rồi đi đến gần nàng. Ði qua chiếc gương đứng Gabriel thấy trọn hình mình trong gương, chiếc áo sơ mi rộng, khuôn mặt sần sù chính chàng cũng thấy có cái gì lạ lạ mỗi lần nhìn trong gương với đôi kính đeo mắt gọng vàng óng ánh. Gabriel dừng lại cách Gretta vài bước và hỏi:
- Bài hát đó có gì lạ? Và tại sao nó làm em khóc.
D'Arcy bước ra phòng khách, nai nịt đầy đủ, trở nên vui vẻ kể cho mọi người nghe câu chuyện cảm cúm của ông. Ai cũng lo cho ông, người khuyên thế này kẻ khuyên thế khác, nhất là đừng hít khí trời lạnh ban đêm. Gabriel nhìn vợ. Nàng đứng cạnh lò sưởi, không để ý đến câu chuyện của D'Arcy với những người chung quanh, ánh lửa bập bùng chiếu lên mái tóc vàng xinh đẹp mà Gabriel nhớ thấy vợ sấy mấy ngày trước bên cạnh lò sưởi ở nhà. Nàng đứng yên, một thái độ như cách biệt với thế giới bên ngoài. Sau cùng nàng quay nhìn mọi người, Gabriel thấy má vợ ửng hồng, ánh mắt ngời lên sung sướng.
- Ông D'Arcy, nàng hỏi, bài ông vừa hát tên gì nhỉ?
- "The Lass of Aughrim," D'Arcy trả lời, nhưng tôi không chắc lắm. Tại sao? Cô biết bài đó hả?
- The Lass of Aughrim, Gretta lặp lại, tôi từng nghe hát bài đó nhưng không biết tên.
- Bài hát thật hay, Mary Jane nói, tôi tiếc hôm nay ông mất giọng.
- Này Mary Jane, dì Kate nói, đừng làm ông D'Arcy mất vui. Cô không muốn ai làm ông ta mất vui.
Thấy đã đến lúc, dì Kate mời khách ra cửa.
- Xin chào quí vị, dì Kate nói, và cám ơn đã làm cho cuộc vui hôm nay thành công.
- Chia tay nhé, Gabriel, Gretta!
- Xin chia tay, dì Kate, xin cám ơn. Và xin chia tay dì Julia.
- Xin chia tay Gretta, chắc còn lâu lắm dì mới gặp lại cháu.
- Xin chia tay ông D'Arcy, xin chia tay cô O'Callaghan.
- Xin chia tay, bà Morkan
- Một lần nữa, xin chia tay
- Xin chia tay tất cả. Và chúc mọi người về an toàn.
- Xin chào, xin chào
Trời chưa sáng hẳn. Một thứ áùnh sáng vàng nhợt phủ trên mặt sông và nhà cửa chung quanh, bầu trời như thấp xuống. Tuyết đang tan ướt nhẹt dưới chân, chỉ còn lại những vệt dài và những mảng tuyết nhỏ còn bám trên mái nhà, trên bức tường chắn ke sông, trên các con đường sắt chạy ngang dọc trên bờ sông. Ðèn đường còn sáng đỏ ngầu trong bầu không khí tranh tối tranh sáng. Bên kia sông tòa lâu đài Four Courts đứng sừng sững như đe dọa dưới bầu trời nặng trĩu.
Chưa có xe, mọi người đi bộ. Gretta đi trước với Bartell D'Arcy. Ðôi giày cuốn trong bọc giấy mầu nâu kẹp dưới nách, hai tay nâng tà váy để khỏi chạm tuyết đang tan. Dáng diệu nàng lúc này không có gì quí phái nhưng đôi mắt Gabriel sáng lên vì sung sướng. Máu chảy mạnh trong huyết quản chàng với bao nhiêu ý tưởng dồn dập trong đầu, thích thú, dịu dàng và khoái cảm.
Gretta đi trước thái độ ung dung thoải mái làm cho Gabriel chỉ muốn rón rén chạy tới, kéo vai nàng và nói nhỏ vào tai những lời âu yếm. Nàng có vẻ yểu điệu như đang cần che chở để chàng chiếm đoạt lấy một mình. Những giây phút thần tiên hương lửa vụt sống lại trong trí nhớ chàng như ánh sao băng. Gabriel muốn nhắc lại cho Gretta những giây phút đó để quên đi những lúc nhọc nhằn nhàm chán của cuộc sống.
Thời gian không làm cho Gabriel thấy Gretta bớt hấp dẫn, trái lại là khác. Sinh con đẻ cái, việc sáng tác của chàng, việc bếp núc nhà cửa hằng ngày của nàng không làm cho ngọn lửa yêu đương của chàng giảm cường độ. Có một lần khi đi xa Gabriel viết cho Gretta, "tại sao những lời ân ái anh viết trên trang giấy này vẫn nhạt nhẽo vô duyên? Bởi vì không một lời nào êm ái bằng tên em"
Những câu chàng viết cho Gretta hiện trở lại với chàng như một điệu nhạc quen thuộc thời thơ ấu, như thúc bách Gabriel chỉ muốn có nàng và chỉ nàng thôi trong lúc này. Sẽ không còn ai chung quanh khi về tới khách sạn, chỉ có nhau, chàng sẽ âu yếm gọi nàng:
- Gretta em,
Có thể nàng đang thay áo quần không nghe chàng gọi. Rồi đồng khí tương cầu nàng nghe tiếng chàng và nhìn chàng ...
Ðến góc đường Winetavern bốn người gặp một chiếc xe. Gabriel thấy dễ chịu vì tiếng vó ngựa làm ngưng các ý tưởng vẫn vơ của chàng. Lên xe, Gretta nhìn bâng quơ ra cửa sổ dáng mệt mỏi. Bartell D'Arcy và O'Callaghan không nói gì nhiều đưa tay chỉ đường cho người đánh xe. Con ngựa nặng nề cất bước, chuyển sang nước kiệu, kéo cỗ xe lăn sào sạt trên tuyết đang tan. Gabriel ngồi cạnh Gretta không gợi chuyện.
Khi xe chạy qua cầu O'Connell, cô O'Callaghan nói:
- Người ta nói không ai qua cầu O'Connel mà không thấy một con ngựa trắng.
- Lần nầy tôi thấy một người mặc đồ trắng, Gabriel nói.
- Ở đâu vậy? Bartell D'Arcy hỏi.
Gabriel chỉ pho tượng tuyết trắng phủ chưa tan, vẫy chào và nói mấy lời thân mật như nói với một người sống.
- Chào anh Dan.
Xe đến khách sạn, Gabriel nhảy xuống, trả tiền xe, mặc cho Bartell D'Arcy quầy quậy bảo đừng. Gabriel cho người đánh xe thêm mấy đồng tiền típ. Người đánh xe cám ơn:
- Xin chúc ông năm mới phát tài.
- Tôi cũng xin chúc ông như vậy. Gabriel thân mật đáp lễ.
Gretta dựa vào đôi cánh tay của Gabriel khi Gabriel đỡ nàng xuống xe. Ðứng trên lề đường Gretta chào tạm biệt và chúc mọi người về nhà ngủ ngon giấc. Nàng tựa nhẹ đầu vào cánh tay Gabriel, nhẹ như lúc nãy trên sàn nhảy. Khi khiêu vũ chàng cảm thấy sung sướng, hãnh diện với cung cách mềm mại yêu kiều của vợ. Và lúc này, đụng chạm da thịt nàng sau khi trí tượng tượng của chàng đầy ắp kỷ niệm yêu đương, chàng cảm thấy bức xúc thèm muốn xác thịt. Thấy nàng im lặng, Gabriel cầm cánh tay Gretta ép sát vào người; và khi hai người đứng trước cửa khách sạn, Gabriel có cảm tưởng cả hai đang chạy trốn cuộc sống và công việc hằng ngày, trốn nhà trốn cửa, trốn bạn trốn bè, lòng rộn ràng lăn mình vào một cuộc mạo hiểm hoang dại.
Người gác dan già đang ngủ gật trong phòng đợi. Ông chợt tỉnh đứng dậy thắp đĩa đèn cầy dẫn hai người lên thang gác. Gabriel và Gretta im lặng theo ông lão, chân bước nhẹ trên các bậc thang lót thảm dày rất mềm. Ðầu Gretta hơi cúi xuống, đôi vai mệt nhọc, chiếc váy quấn sát bắp chân theo nhịp bước. Gabriel muốn bước tới dùng đôi bàn tay mạnh khỏe của chàng ôm ngang lưng nàng không cho cử động. Chàng ấn móng tay vào bàn tay để tự kềm chế. Người gác dan dừng lại đầu cầu thang sửa lại chiếc đèn cầy cho thẳng. Gabriel và vợ đứng dưới một bậc thang chờ. Trong im lặng Gabriel nghe rõ tiếng sáp chảy xuống trên chiếc dĩa và tiếng tim chàng đập thùm thụp trong lồng ngực. Người gác dan dẫn hai vợ chồng đi theo một hành lang, mở cửa một phòng bên phải, cẩn thận đặt dĩa đèn cầy trên bàn đêm rồi hỏi ngày mai muốn đánh thức mấy giờ.
- Tám giờ, Gabriel nói.
Người gác dan đưa tay chỉ cho Gabriel công tắc đèn định xin lỗi cáo từ thì Gabriel vội nói.
- Chúng tôi không cần đèn. Ðèn từ ngoài đường chiếu vào đủ lắm rồi. Và,vừa nói vừa chỉ cây đèn cầy, ông đem cây đèn đó đi luôn thì rất tốt. Người gác dan chậm rãi nhấc đĩa đèn cầy, ngạc nhiên về ý muốn ngộ nghĩnh của khách. Ông chúc khách ngủ ngon rồi ra khỏi phòng. Gabriel khóa cửa.
Một vệt sáng lờ mờ từ bóng đèn đường chiếu qua cửa sổ đập vào chiếc cửa ra vào. Gabriel quẳng áo choàng và mũ trên chiếc đi văng rồi bước lại cửa sổ. Chàng nhìn xuống đường như tìm kiếm cái gì giúp chàng kềm chế bức xúc của cơ thể. Rồi Gabriel xoay người lại tựa lưng vào chiếc tủ bên cạnh. Vợ chàng đã cởi mũ và áo choàng, đang đứng trước một tấm gương lớn hai tay cởi nịt. Gabriel nhìn vợ một giây rồi gọi:
- Gretta
Nàng xoay mình rồi tiến về phía chàng, vệt ánh sáng mờ ôm trọn thân nàng. Thấy nàng mệt, nét mặt nghiêm trang, Gabriel biết chưa phải lúc mặc dù lời ân ái chực sẵn trên môi.
- Em mệt lắm phải không, chàng hỏi
- Vâng, em hơi mệt, nàng đáp.
- Em không cảm thấy bị bệnh chứ?
- Không, chỉ mệt thôi.
Nàng bước đến cửa sổ, dừng lại, nhìn ra ngoài. Gabriel yên lặng chờ đợi, rồi bỗng ngại sự thiếu tự tin sẽ chinh phục mình, Gabriel bất thần lên tiếng:
- Này, Gretta!
- Gì vậy anh?
- Em có biết ông bạn Malins không?
- Chuyện gì vậy?
- Ông ta không đến nổi tệ, Gabriel nói, đổi giọng làm như chàng chú ý đến chuyện đang nói lắm. Ông ta vừa trả nợ cho anh, một món nợ anh tưởng ông sẽ không bao giờ trả. Tội nghiệp, người ta xem ông không hơn ông Browne, nhưng thật ra ông ta có tư cách hơn nhiều.
Gabriel thấy khó chịu. Tại sao Gretta lơ đãng như vậy? Chàng không biết nên hỏi thế nào. Hay Gretta đang ưu tư một chuyện gì? Ước gì bây giờ Gretta đến sà vào lòng chàng. Bước đến ôm Gretta vào lòng lúc này chàng cảm thấy không được thanh nhã. Không, chàng chỉ làm như vậy khi chàng ghi nhận được lửa yêu đương bừng cháy trong đôi mắt nàng. Chàng không hề bắt nhầm ánh mắt đó.
- Anh cho ông Malins vay tiền hồi nào? Một lúc lâu, Gretta hỏi.
Gabriel cố kềm chế để khỏi phát nên lời không đẹp đối với anh chàng Malins nghiện rượu, vì điều duy nhất chàng muốn lúc này là hét lên, ghì chặt thân thể nàng, khuất phục nàng. Và chàng nói:
- Vào dịp lễ Giáng sinh khi anh ta mở tiệm bán thiệp trên đường Henry.
Trong ánh sáng lờ mờ Gabriel không nhận ra ngay Gretta đang đi về phía chàng. Nàng đứng trước Gabriel, chăm chú nhìn chàng như người chưa quen. Bỗng nàng khoác đôi tay lên vai chàng, nhón chân hôn vào môi chàng.
- Anh thật là một người rộng lượng, Gretta nói.
Gabriel run lên sung sướng vì cái hôn bất ngờ và lời khen lạ lùng của Gretta, chàng đưa đôi bàn tay vuốt tóc nàng rồi nhẹ vuốt lưng nàng. Tim chàng rộn ràng đập trong lồng ngực. Còn gì hạnh phúc bằng đúng lúc chàng muốn ân ái thì nàng đến với chàng. Có thể nàng đọc được ý nghĩ của chàng. Có thể vì nàng cảm thấy sự rạo rực của chàng nên nàng cũng rạo rực lây. Giờ đây nàng đang ở trong đôi cánh tay chàng, chàng tự hỏi sao lúc nãy mình thiếu tự tin như vậy.
Chàng đứng yên, hai bàn tay ôm đầu Gretta. Bỗng chàng luồn một cánh tay ra sau lưng Gretta kéo thân nàng vào sát thân mình âu yếm hỏi:
- Em yêu của anh, em đang suy nghĩ gì vậy.
Nàng không trả lời, thân thể như cưỡng lại cánh tay của chàng. Vẫn giọng âu yếm Gabriel hỏi lại:
- Nói đi, Gretta, cái gì vậy. Chắc anh cũng biết chứ. Anh cũng biết phải không?
- Nàng không trả lời ngay. Thoáng một giây, Gretta trả lời qua nước mắt.
- Em đang nghĩ đến bài hát The Lass of Aughrim.
Nàng vuột khỏi cánh tay của chàng chạy đến giường ngủ hai bàn tay che mặt gục trên giường khóc nức nở. Vừa xúc động vừa ngạc nhiên, Gabriel bất động một lúc rồi đi đến gần nàng. Ði qua chiếc gương đứng Gabriel thấy trọn hình mình trong gương, chiếc áo sơ mi rộng, khuôn mặt sần sù chính chàng cũng thấy có cái gì lạ lạ mỗi lần nhìn trong gương với đôi kính đeo mắt gọng vàng óng ánh. Gabriel dừng lại cách Gretta vài bước và hỏi:
- Bài hát đó có gì lạ? Và tại sao nó làm em khóc.