Janet Dailey
Phần III - Chương 8
Tác giả: Janet Dailey
Lana đặt sọt đồ vừa giặt xuống sàn, lục tìm chìa khóa vào nhà. Thứ Bảy là ngày giặt giũ của cô. Cô mở cửa và bước vào nhà.
Căn hộ của cô nhỏ, trưng bày ít đồ gỗ. Hiện tại cô không đủ khả năng để mua sắm thêm. Lần đầu tiên cô sống một mình. Từ trước tới nay, cô ở cùng với một cô gái khác. Cô thấy sung sướng khi không phải lưu ý đến người nào khác.
Đang xếp những cái khăn mặt sạch vào trong tủ buồng tắm, cô nghe tiếng chuông cửa rung. Cô cài xích bảo hiểm và mở cửa.
- Chào bác – Cô vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, thận trọng khi thấy người gác đêm đang đứng ngoài.
- Bác rất mừng thấy ít nhất có xích bảo hiểm cài cửa – ông nói, cười thích thú.
- Bác làm gì ở đây? Cháu nói… cháu rất mừng gặp lại bác… nhưng bác để quên thứ gì trên xe cháu à? – Cô không tìm ra lời giải thích hợp để che giấu sự ngạc nhiên bối rối của mình.
Lần này, ông vận áo trắng, quần kaki, giày đánh bóng lộn, thắt lưng dây khóa bạc. Ông giấu vật gì đó sau lưng. Cô gái tròn xoe đôi mắt khi ông đưa ra bó hoa hồng
- Bác muốn cảm ơn cháu – Ông nói
- Hoa hồng đẹp quá. Nhưng sao bác có địa chỉ nhà cháu?
- Trong danh bạ điện thoại chỉ có một Lana Marshall – Ông giải thích
Lời giải thích đơn giản tới mức Lana phì cười. Cô gái vẫn chưa biết nói gì
- Cháu vẫn chưa biết tên bác
Ông ngập ngừng giây lát. Sau này Lana nghĩ rằng mình tưởng tượng như thế.
- Tên bác là John Buchanan.
Cô gái vẫn còn ngần ngừ không mở cửa.
- Bác John Buchanan, cháu có thể làm được gì cho bác?
- Bác nghĩ, bác muốn mời cháu đi ăn trưa với bác. Cháu có thích các món ăn Mexico không? – J.B nói tiếp luôn – Cách đây không xa có một quán ăn nhỏ, trông bề ngoài không sang trọng lắm nhưng các món ăn rất tuyệt.
Ông nhận ra sự ngần ngại của cô và mỉm cười:
- Nếu muốn và để cảm thấy an toàn hơn, cháu có thể đi xe của cháu.
Nỗi lo ngại của cô gái biến mất, cô mỉm cười:
- Okie, bác chờ cháu 10 phút thay quần áo.
- Còn bó hoa thì sao bây giờ? Cháu cắm nó vào một cái bình nào đó được không? – Ông nhìn bó hoa trên tay mình,
- Tất nhiên là được bác ạ! – Lana đóng cửa, tháo xích an toàn rồi mở rộng cửa ra để nhận hoa – Bác vào trong này đợi cháu một lát.
- Cháu nhẹ dạ quá đấy, dám mời đàn ông lạ vào nhà mình – Ông lắc đầu với vẻ sợ hãi rất hề - Cháu không bao giờ học hết được, cô Lana ạ. Bác đợi cháu ở dưới nhà.
Lana có cảm tình ngay với ông do cách cư xử này
- Cháu không cần nhiều thời gian đâu – Cô nói và đóng cửa lại.
Quán ăn nhỏ không đông người mặc dù lúc này gần mộthai giờ. John dẫn cô tới một bàn ở góc phòng, ngồi quay lưng ra cửa. Đúng như ông đã nói, các món ăn ở đây tuyệt vời.
Cô phục vụ dọn đĩa ăn của họ sang bên và đem cafe lại. Lana ngả người ra sau:
- Bác kể cho cháu nghe về mình đi bác John – Cô nói – Cuộc đời cháu bác đã biết rồi.
- Cháu muốn biết gì? – Ông mỉm cười, nhưng hình như ông muốn tháo lui sau nụ cười.
- Bác có gia đình không? Bác được mấy con?
- Con trong hay ngoài giá thú? – Ông phản công lại
- Bác đừng đùa nữa và trả lời cháu đi – Cô đề nghị.
- Được thôi. Bác đã có vợ, hai đứa con trai và một đứa cháu. Nó tuyệt lắm! – Ông rút một tấm ảnh từ ví ra – Không ai tin rằng thằng bé mới hai tuổi.
Lana nhận ra ngay nét giống nhau giữa ông và cháu, vẫn đôi mắt xanh ấy
- Bác không có cháu gái à?
- Bác có một đứa con gái – Ông nhìn đăm chiêu và hơi thẫn thờ - Nó đã chết khi còn bé tý. Nếu còn sống, mùa hè này nó 23 tuổi, gần bằng tuổi cháu. Tóc nó cũng màu nâu như cháu. Có lẽ cháu làm bác nhớ tới nó – Miệng ông nhếch lên thành một nụ cười châm biếm – Nhưng cháu đừng nói bác làm cháu nhớ tới cha cháu nhé.
- Không như vậy đâu bác ạ, ít nhất về ngoại hình. Cha cháu không to lớn như bác, đầu không có nhiều tóc như bác.
- Chắc cũng không bằng tuổi bác – Ông tiếp lời – Cháu kể cho bác nghe về cha mẹ cháu đi. Họ sống thế nào?
- Me cháu mất năm cháu 11 tuổi. Cha cháu lại lấy vợ và hiện sống ở Calorado Spring.
- Và cháu có mụ dì ghẻ, phải không? – Ông hỏi
- Không bác ạ - Lana lắc đầu – Dì Ann là một người phụ nữ tuyệt vời. Lần nào về cháu cũng được tiếp đón tử tế. Dì ấy cũng làm cho cha cháu rất hạnh phúc.
- Nhưng gia đình cháu ít khi gặp nhau phải không?
- Họ có cuộc sống của riêng mình. Dì Ann có ba con. Điều đó có nghĩa là học hành, thể thao và đủ thứ việc khác liên quan đến trẻ em đang lớn. Cha cháu vẫn yêu quý cháu như trước nhưng giờ mang trách nhiệm khác.
- Bác hiểu – John nói, tỏ ra thông cảm.
- Bác kể cho cháu nghe về vợ bác đi – Cô gái đề nghị và cô hình dung ra người đàn bà đã cưới người đàn ông này.
- Katheryn và bác sống cùng nhà. Ngoài ra không còn gì để kể cả.
Ông nhún vai và Lana tự hỏi, không biết có phải đó là lý do cho biểu hiện buồn rầu mà cô nhận thấy ở ông hay không?
- Bà ấy có mối quan tâm của bà ấy, hội hè phụ nữ với nhau… Còn bác có mối quan tâm của bác.
- Cháu hiểu – Lana nói, hối hận vì đã hỏi ông điều đó.
- Không, bác không tin – John cười khẽ, buồn rầu tư lự - Đó không phải là cuộc hôn nhân bình thường. Nhưng Katheryn và bác có được những cái gì mình cần. Bà ấy đối với bác là một người ngoan ngoãn và một người mẹ tốt.
Lana hiểu ra, ông không nói gì chứng tỏ yêu vợ mình. Cô nhấp một ngụm cafe:
- Vợ bác có lẽ là một người phụ nữ đặc biệt. Hy vọng cháu có dịp gặp bà ấy.
- Bác không nghĩ đấy là một ý hay – John nói, giọng châm biếm – Chỉ cần liếc nhìn cháu, Katheryn đã có thể nghĩ không hay. Phải công nhận rằng trong quá khứ bác đã từng gây ra nguyên cớ để cho bà ấy nghĩ như thế. Bác không bao giờ nghĩ mình là thánh cả. Có người nói bác là kẻ khốn nạn. Nhưng ai biết được, biết đâu họ có lý.
Hình như ông không quan tâm người khác nghĩ gì về ông.
Họ uống hết café rồi về nhà Lana. Cô gái mời ông vào nhà nhưng ông từ chối.
- Cháu cảm ơn bác về lời mời ăn trưa và tặng hoa – Lana nói – Cháu rất vui
- Bác cũng vậy. Bác rất muốn gặp cháu Lana ạ. – Ông già nói
- Cháu cũng rất muốn gặp lại bác, bác John ạ - Cô gái nói thật lòng
Lana nghĩ cuối cùng đã tìm được người bạn giữa đại dương của sự xa lạ này
- Bác không có nhiều người để trò chuyện được như với cháu. Bác sẽ gọi điện cho cháu – Ông hứa.