Chương 38
Tác giả: Janet Dailey
Trong nhà hàng ăn , chỉ còn hai người khách ngồi uống cà phê ở quầy , và bốn người khác ngồi ở một cái bàn ở phiá bên kia phòng . Abbie nhấp tách cà phê và dòm vô phiá nhà bếp , bồn chồn tự hỏi bao giờ cô bồi bàn mới bưng đĩa bánh nhân chuối cho Ben và ly kem sô- Cô- La cho Eden... và bao lâu nữa đứa con gái cuả nàng mới ăn xong . Không thể nhanh như nàng mong muốn . Có lẽ nàng nên gọi món gì để ăn cho có việc và không thấy thì giờ trôi qua quá chậm , nhưng ruột gan nàng đang lộn tùng phèo , chưa chắc nàng đã nuốt được.
Chỉ việc ngồi gần Mac Crea đã là khó khăn cho nàng , vì nàng ý thức rõ Mac Crea đã đưa đẩy nàng đến chỗ phải chấp nhận tình huống này . Tại sao nàng không đủ thông minh để thấy trước việc đó ? Tại sao nàng đã để cho sự việc này xảy ra ? Tại sao nàng không nhận ra chàng đã giở ra cái trò cũ ? Chàng biết hễ động đến Eden , là nàng dễ bị tấn công . Chàng ắt hẳn chưa biết lý do . Và nàng không thể để chàng tìm ra.
- Ông cũng ở khách sạn này sao ?- Eden hỏi.
- Đúng vậy.
- Chúng tôi cũng vậy . Ông sắp đi đâu ? Chúng tôi sắp rời khỏi đây . Chúng tôi đã đi lâu rồi . Ba tôi sẽ thật sự vui mừng khi thấy chúng tôi trở về . Phải không mẹ ?
- Chắc chắn là vậy . Và chúng ta cũng vui mừng phải không ?
- Chắc chắn là vậy.
Cô bồi bàn bưng ra một khay trên đó có một ly đầy kem va- Ni , trên mặt có một lớp sô- Cô- La dày , và phủ một lớp kem xốp cao nghệu , có rắc đậu phọng , và trên cùng là trái xơ ri đỏ chói.
- Con nhìn , ly kem to quá chừng . Con có chắc chắn ăn hết không ?- Abbie hỏi nó , trong khi xích ghế nó vào sát bàn.
- Ừ hứ , con lớn rồi mà !
- Ly kem cao hơn cháu- Mac Crea nói , nhưng Eden quỳ lên ghế để được cao hơn ly kem.
- Con ăn trái xơ ri trước , được không mẹ ?
- Được . Hãy coi chừng , đừng để kem rơi lên áo đẹp.
- Con dành nó lại ăn sau- Nó cầm trái xơ ri bỏ xuống bàn vừa sưa? sọan chùi tay dính kem vào áo.
- Hãy lau vào khăn ăn- Abbie đẩy cái khăn tới cạnh ly kem trong khi Mac Crea cười khúc khích.
Eden cắm muỗng vào ly kem và múc lên ăn . Kem tràn ra phiá bên kia ly , nó đưa mấy ngón tay chận lại và đẩy trở vào ly , rồi liếm mấy ngón tay.
- Hừm , ngon quá !
- Trông có vẻ ngon thật- Mac Crea nói.
- Ông muốn không ?- Eden múc một muỗng đưa mời chàng , rồi đút vào mồm mình khi chàng từ chối.
Trong vòng mấy phút , Eden ăn chưa được bao nhiêu mà đã vung vãi kem ra khắp mặt , và cả xuống bàn . Abbie ước chi nó còn nhỏ để nàng đút cho nó ăn . Ngồi coi nó ăn thật là phải kiên nhẫn vô cùng . Để khỏi sốt ruột , Abbie quay sang Ben.
- Bánh ăn được không ?
- Ăn được , nhưng không ngon bằng bánh cuả mẹ cô làm.
- Mẹ cô mạnh không ?- Mac Crea hỏi.
- Bà mạnh- Abbie đưa tách ra cho cô bồi bàn bưng bình cà phê tới.
- Ông biết bà ngoại cháu hả ?- Eden hỏi , vừa múc một muỗng kem nữa đưa vào miệng , nhưng một nữa đã rơi xuống bàn.
- Có.
- Cháu ít thấy bà ngoại cháu lắm- Eden thở dài như người lớn , và lơ đễnh quậy kem còn lại trong ly . Nó múc ra một muỗng đầy tràn nữa , và nhìn Mac Crea rồi ngừng lại , không đút kem vào miệng- Coi kià mẹ !- Nó chỉ cái muỗng đang nhỏ giọt vào chàng- Mac Crea có ngón út có tật giống hệt như cuả con.
Trong nữa giây đồng hồ , Abbie hoàn toàn tê liệt bởi câu nói cuả Eden trong khi nàng nhìn sững ngón tay út cuả Mac Crea đang cong lên trên quai tách cà phê đang cầm . Rồi nàng để ý thấy mặt chàng lộ vẻ ngạc nhiên đến đờ đẫn , và biết rằng chàng chưa ý thức hết ý nghĩa cuả nét giống nhau ấy . Có thể chàng không ý thức nếu nàng hành động nhanh.
- Eden , con làm đổ kem ra cả bàn- Nàng vội vàng chụp bàn tay nhỏ cuả nó đang cầm cái muỗng dài , che ngón tay út nó lại để Mac Crea không thấy nó cũng cong lên như cuả chàng- Con phải để ý đến việc gì đang làm chứ ! Coi này , đổ tùm lum.
- Nhưng mẹ Ơi , mẹ có thấy ngón tay cuả ông ấy không ?
Abbie nói át giọng nó , cầu mong Mac Crea chưa nghe.
- Ăn chừng đó kem là đủ rồi , cô bé . Bây giờ con chỉ vọc nó thôi- Nàng liếc thấy Mac Crea đặt tách cà phê xuống , những nếp nhăn ở trán nhíu lại sâu hơn.
- Nó nói gì thế ?
Nàng làm ngơ không trả lời , trong khi gỡ cái muỗng ra khỏi bàn tay dính đầy kem cuả Eden , bỏ muỗng vào ly , và chộp một cái khăn ăn bằng giấy.
- Con ăn nửa bỏ nưa? . Sô- Cô- La dính đầy mặt , e dính cả vào tóc con . Và coi này , con đã làm đổ cả vào áo đẹp . Mẹ làm sao bây giờ đây ?
Abbie nhúng khăn vào ly nước lạnh rồi lau chùi kem dính trên tay và mặt Eden . Nhưng Eden biết Mac Crea đang chú ý lời nó , nên càng dồn hết sự chú ý vào chàng . Nó mở miệng định nói gì đó với chàng , thì Abbie lập tức bịt miệng nó bằng cái khăn ướt , giả bộ chùi sô- Cô- La dính trên môi nó.
Khi cái khăn đã rách tả tơi , Abbie đứng dậy và ẵm Eden lên.
- Tốt hơn là chúng ta về phòng để mẹ rửa ráy cho con . Dù sao cũng đã quá giờ đi ngủ của con rồi .- Nàng quay sang Mac Crea- Xin lỗi- Nàng không biết vì sao phải xin lỗi , mà không ai khác là chàng- Con hãy cám ơn ông Quilder đã cho con ăn kem Eden , và chào từ giã ông ấy . Chúng ta rời khỏi nơi đây sáng mai sớm , nên sẽ không gặp lại ông ấy- Nàng hy vọng thế.
- Nhưng... - Eden ngập ngừng.
- Eden !- Abbie trừng mắt nhìn nó cảnh cáo.
- Cám ơn ông đã cho cháu ăn ly kem sô- Cô- La , ông Quilder.
- Không có chi . Có lẽ lần sau mẹ cháu sẽ không bắt cháu đi trước khi ăn xong.
- Dạ.
- Chào cháu , Eden- Mac Crea chìa bàn tay ra cho Eden , làm tim Abbie nhảy lên trong lồng ngực.
- Tốt hơn là ông đừng bắt tay nó- Abbie xen vô ngay- Tay ông sẽ dính bẩn hết- Nàng nôn nóng nhìn Ben- Ông đi chưa ?
Nhưng Mac Crea không để ý tới Ben . Chàng nhìn sững vào bàn tay nhỏ xíu trên vai Abbie . Abbie không cần nhìn cũng biết đốt đầu ngón tay út cuả Eden luôn luôn chổng lên ở một góc độ rất rõ , khi bàn tay cuả nó để nằm yên . Khi chàng nhìn lại vào mặt nàng , chàng có vẻ phân vân và hơi sửng sốt . Abbie nín thở , cố suy nghĩ thật nhanh , nàng phải làm gì nếu chàng cuối cùng biết được sự thật . Ben bước tới chia sự chú ý cuả chàng.
- Cám ơn ông về cà phê và bánh . Ngon lắm.
- Không có chi- Chàng lơ đễnh đáp.
- Vâng , chúc ông ngủ ngon , ông Quilder , và cám ơn ông về cà phê- Abbie bước đi khi câu nói chưa chấm dứt.
- Chờ một chút !- Chàng định đi theo , nhưng cô bồi bàn giữ chàng lại.
- Giấy tính tiền đây , thưa ông.
Ra khỏi tiệm cà phê , Abbie rảo bước như chạy dọc theo hành lang dài dẫn đến phòng nàng , với Eden bồng ngang hông . Nàng nhìn lui một lần để chắc chắn chỉ có mỗi mình Ben sau lưng nàng . Nhưng nàng biết sẽ không an toàn chừng nào nàng và Eden chưa vào trong phòng và khóa chặt cửa lại.
Bàn tay nàng run rẩy khi cắm chìa vào ổ khóa . Sốt ruột , nàng đặt Eden xuống để dùng cả hai bàn tay . Nàng ngẩn lên khi Ben đi đến bên nàng . Đằng sau ông , nàng thấy Mac Crea đang sải bước đi về phiá họ một cách quyết tâm.
- Ông ấy biết- Ben nói.
Nàng biết ông ta nói trúng , và biết được vậy , nàng càng tức giận- Giận mình , giận Mac Crea , Ben và Eden... giận tất cả mọi người . Tại sao chàng phải khám phá ra ? Tại sao chàng không ở xa họ ? Cuối cùng nàng xỏ được chìa khóa vào quay và cánh cửa mở ra , nhưng nàng không toan tính đưa Eden vào phòng làm gì nữa . Chậm quá rồi . Mac Crea đã ở đó . Nhưng nàng vẫn tránh không nhìn chàng , không công nhận có chàng ở đó.
- Tôi nghĩ rằng tốt hơn ông nên đem Eden đi với ông , Ben , để Abbie và tôi có thể nói chuyện riêng một lúc- Mac Crea nói.
- Chúng ta không có chuyện gì phải nói với nhau hết- Abbie nói.
- Có chứ , cô thừa biết ! Nếu cô muốn nói toẹt ngay ra đây cũng được.
Không còn cách nào khác , Abbie đẩy Eden về phiá Ben.
- Con đi với Ben . Ông ấy sẽ giúp con rưa? ráy . Mẹ sẽ qua mang con về trong ít phút nữa- Nàng chờ cho Ben nắm tay Eden an toàn , rồi quay lại bước vào phòng , Mac Crea đi theo sau lưng nàng.
Khi cánh cửa đóng lại đánh sầm , máu chảy mạnh và nhanh trong huyết quản cua nàng , bơm chất adrenalin vào khắp thân thể nàng . Nàng đã từng cầu mong cuộc đối đầu với Mac Crea như thế này cần thiết phải xảy đến , thì nàng sẵn sàng- Và lạ lùng thay , còn nôn nóng muốn nó xảy ra.
- Nó là con tôi phải không ?- Mac Crea buộc tội liền . Abbie quay ngoắt lại đối diện chàng.
- Nó là con tôi !
- Cô dư biết tôi muốn nói gì ! Tôi là cha nó- Chàng có vẻ giận dữ , sốt ruột , hai môi mím lại , và các cơ quai hàm co giật.
- Ông không là gì đối với nó cả . Ông chỉ là một người lạ mua cho nó ly kem . Dobie là người cha mà nó biết . Nó mang họ cuả anh ta trên giấy khai sinh.
- Đó là lý do tại sao cô lấy anh ta , phải không ? Anh chàng ngu đần dễ bị lừa đó ắt hẳn thậm chí không biết rằng đã bị cô lừa và lợi dụng , phải không ?
- Đứa con tôi sinh ra cần có một người cha , và một cái họ.
- Mẹ kiếp ! Nó đã có sẵn ! Nó đã có "tôi" ! Nó có quyền mang họ "cuả tôi"- Chộp vào vai nàng , chàng bắt nàng nhìn ngay mặt chàng- Đồ ngu ngốc , cô biết tôi đã muốn cưới cô . Tôi đã yêu cô.
- Nhưng tôi không muốn anh- Không muốn sự lừa phỉnh và các sự thật nửa vời cuả anh- Lạ lùng thay , sự phản bội của chàng vẫn làm nàng đau lòng như còn mới . Sự đau đớn vẫn còn thật như mới xảy ra hôm qua.
- Nhưng cô đã muốn có con với tôi.
- Tôi muốn có con cuả tôi.
- Cô cứ chối cãi đi , nhưng thực tế vẫn là : tôi là cha nó . Cô không thể làm thay đổi sự kiện đó.
- Có khác biệt gì ? Cách đây hai mươi phút , anh không có ý niệm rằng anh có một đứa con gái . Tại sao Eden bỗng nhiên trở thành quan trọng đến vậy đối với anh ? Anh thậm chí còn không biết rõ nó !
- Lỗi cuả ai ? Hay cô còn muốn quy trách cho tôi cả việc đó nữa ?
- Nó không cần đến anh . Anh không có thể cho nó gì mà nó chưa có . Nó sung sướng và được thương yêu , ăn mặc đầy đủ . Nó có nhà và gia đình , và người quan tâm đến nó . Anh , anh chỉ làm nó đau khổ và bối rối . Anh chỉ có thể đem lại cho nó sự đau khổ.
- Cô nói cái đó là nói cô , Abbie- Mac Crea buộc tội- Và cô không muốn ám chỉ mối liên hệ giữa chúng ta thôi , mà muốn nói đến cả mối liên hệ giữa cô và cha cô trước kia . Tất cả đều do lòng ghen tuông khốn nạn cuả cô cả.
- Có lẽ là vậy . Có lẽ tôi cho rằng đứa bé nào cũng cần có cha , nhất là một người cha như anh , hay như cha tôi.
- Có khi nào cô nghĩ rằng cha cô có thể đã yêu cả cô và Rachel ? Rằng có lẽ ông đã cư xử như thế vì ông bị mặc cảm có tội dày vò ?
- Anh biết gì mà nói ? Sao anh có thể bênh vực ổng ?- Nàng vùng ra , nhưng chàng không chịu buông tay nàng . Chàng bắt nàng phải đứng đấy và đối diện với chàng.
- Tôi biết tôi cảm nghĩ thế nào khi đi dọc hành lang này , và lần đầu tiên ý thức được tôi đã có một đứa con gái; tôi nghĩ rằng đáng lẽ tôi đã phải ở bên nó khi nó sinh ra , rằng tôi đáng lẽ phải có ở đó khi nó chập chững biết đi bước đầu tiên và biết nói tiếng nói đầu tiên; đáng lẽ tôi phải có đó khi nó khóc . Nhưng tôi đã không có đó và không thể có đó . Và tôi cảm thấy có tội , mặc dầu không phải lỗi cuả tôi . Nếu tôi cảm nghĩ như vậy , thì cô cứ tưởng tượng cha cô đã phải cảm nghĩ thế nào đối với Rachel ?
- Không phải chuyện đã xảy ra như vậy . Ông yêu thương cô ta , chứ không yêu thương tôi . Tôi chỉ được thương một cách gián tiếp vì tôi giống cô ta.
- Ông không thương cả hai sao ?
- Không . Ai mà có thể thương hai người cùng lúc.
- Cô thương Eden , phải không ?
- Phải.
- Và mẹ cô ?
- Dĩ nhiên- Nàng bắt đầu thấy cái bẫy cuả chàng đang giăng ra.
- Và Ben ?- Nàng từ chối trả lời , vì không muốn kết án mình bằng lời mình nói- Hãy thừa nhận đi , Abbie . Cô cũng thương ông ta.
- Một cách khác.
- Một cách khác . Như vậy là cô thương yêu ba người . Cô giải thích làm sao điều đó ?
- Không giống nhau.
- Không , không giống . Cô yêu thương cả ba người ngang nhau , nhưng mỗi người một cách , phải vậy không ?
- Phải.
- Vậy thì không thể nào cha cô yêu thương cô và Rachel ngang nhau nhưng mỗi người một cách hay sao ?
- Anh luôn luôn uốn cong mọi chuyện . Cô ta là đứa con gái ông yêu thương hơn cả . Ông luôn luôn cho cô ta cái này cái nọ.
- Có lẽ vì ông muốn đền bù lại sự kiện ông không ở được luôn bên cô ta . Có lẽ ông dồn hết tình thương vào vài giờ ngắn ngủi.
- Hãy coi ổng để lại cho cô ta bao nhiêu tiền bạc , trong khi mẹ tôi và tôi gần như không được gì cả !- Mắt nàng cay xè , nước mắt nóng hổi trào lên , từ vết thương lòng chưa bao giờ thật sự hàn gắn.
- Tôi cho cô hay , ổng lập ra cho Rachel cái quỹ ủy thác khi cô ta mới sinh ra . Số tiền đó đã được bỏ ra , một thời gian lâu trước khi ông bị khó khăn về tài chính.
- Làm sao anh biết ?
- Thì tôi hỏi.
- Thế thì tại sao ổng không làm giống vậy cho tôi ?
- Có lẽ vì cô là người thừa kế chính thức cuả ổng , và ổng nghĩ rằng cô sẽ hưởng hết tất cả tài sản cuả ông . Vào lúc ấy , số tài sản đó có lẽ to lớn hơn nhiều số tiền ổng đã bỏ vào quỹ ủy thác đứng tên Rachel . Và có lẽ , chỉ là có lẽ , ổng đã làm vậy , vì ổng biết cô sẽ trở thành một con chó cái đầy thù hận và nếu ổng không lo liệu cho Rachel , cô sẽ tìm cách không cho cô ấy được hưởng một xu- Cũng như cách cô đã làm để ngăn cản không cho tôi khám phá ra sự thật về đứa con của tôi.
- Anh nói dối- Nàng mù quáng đấm càng vào tay vào ngực chàng . Vừa chửi thề trong miệng , Mac Crea ôm cứng nàng vào người , dùng thân mình nàng đè hai nắm tay cuả nàng sát ngực chàng- Buông tôi ra !- Abbie tiếp tục vùng vằng , dù không hiệu quả.
- Lẽ ra tôi phải... - Nhưng chàng không nói hết câu hăm doa. , và dùng hành động để bắt nàng ngậm miệng.
Abbie toan tính tránh né đầu chàng đang cúi xuống trên mặt nàng nhưng không được , chàng đã nắm tóc nàng kéo giật bắt nàng ngửa cổ ra sau thật xa . Trong khi hôn nàng , răng chàng chà lên răng nàng và bộ ria mép của chàng cào vào da nàng . Hành động tấn công ấy rõ ràng nhằm làm nàng đau đớn . Abbie không muốn coi đó là một cái hôn . Nàng đã nếm mùi quá nhiều cái hôn cuả Mac Crea nên không thể lẫn lộn cái này với một cái hôn . Chàng muốn cho nàng bị đau đớn , nhưng Abbie biết tim nàng mới đau nhiều nhất . Nàng cố gắng một cách tuyệt vọng nhớ lại nàng thù ghét chàng đến chừng nào , và quên đi cảm giác tim nàng đang đập thình thịch dưới hai bàn tay chàng.
Ngừng tấn công , chàng lê đôi môi trên má nàng , rồi trên cổ nàng.
- Trời sẽ hại cô , Abbie- Chàng lẩm bẩm sát da nàng- Cô sẽ xuống đia. ngục vì điều ác cuả cô đã làm với tôi.
Thoạt tiên , nàng không hiểu chàng nói gì , vì đôi môi cuả nàng bị trầy đau nhức dữ dội . Rồi nàng cảm thấy bàn tay chàng ở sống lưng- Bắt đầu vuốt ve . Không ! Abbie không thể và không muốn để bị chàng lừa phỉnh một lần nữa !
Nàng bất thần uốn mình và vùng mạnh , thoát ra khỏi hai cánh tay chàng , khiến chàng bị bất ngờ . Khi chàng sấn tới một bước , nàng lùi hai bước.
- Đừng tới . Tôi thù ghét anh . Tôi không muốn nhìn mặt anh ! Cút khỏi nơi đây ! Cút đi thôi !
- Cô hay về mặt đó lắm , phải không ? Cô đã tập dượt nhiều lắm về cách ra lệnh cho người khác trong cả cuộc đời cô.
- Cút đi !- Nàng muốn cầm một cái gì liệng vào chàng , nhưng linh tính cho nàng biết làm như vậy chỉ khiêu khích chàng thêm mà thôi.
- Tôi sẽ ra đi- Nhưng chàng không làm một cử động gì về phiá cửa . Abbie bất giác nín thở không muốn nói gì , sợ sẽ làm chàng đổi ý- Nhưng chuyện này chưa kết thúc.
- Nó đã kết thúc từ sáu năm về trước.
- Cô quên : vẫn còn vấn đề đứa con gái cuả tôi phải giải quyết cho xong.
- Đừng tới gần nó.
- Cô có thể ngăn cản tôi dính vào cuộc đời cô nhưng không thể ngăn cản tôi dính vào cuộc đời cuả Eden . Tốt hơn cô nên tập cho quen với ý tưởng ấy.
- Không- Nàng cãi lại yếu ớt , trong khi chàng quay đi ra bước vài bước về phiá cửa.
Chàng mở cưa? ra , và dừng lại , quay lui nhìn nàng.
- Cô sẽ còn gặp tôi.
- Không !- Bên trong nàng , tiếng "không" vang lên giận dữ , nhưng miệng nàng không thốt ra tiếng nào , trong khi Abbie nhìn theo chàng bước ra cưa? . Cánh cưa? tự động khép lại . Hoảng sợ , nàng chạy theo , đẩy cửa mở toang , và chạy ào ra hành lang . Thấy chàng đang sải bước đi ra xa , nàng dừng lại.
- Mac Crea ! Đừng !- Nàng gọi theo chàng- Nếu anh còn chút cảm xúc nào , hãy lánh xa chúng tôi . Đừng là nó đau khổ chỉ vì muốn trả đũa tôi !- Nàng để ý thấy chàng hơi ngập ngừng và biết chàng đã nghe nàng nói . Nhưng chàng vẫn cứ bước đi . Nàng không biết chàng đã hiểu ý nàng chưa.
Quay lui , nàng nhìn về phía phòng Ben , cổ họng nàng thắt lại vì lo sợ . Nàng chưa thể gặp mặt Ben- Hay Eden . Nàng cần có thì giờ ở một mình để suy nghĩ về tất cả các chuyện này.
Sáng hôm sau , trước hừng đông , họ trả phòng khách sạn và lái xe đi đến khu trình diễn ngựa . Đến khi mặt trời đỏ ối hiện ra bên trên dãy núi ở hướng Đông và chiếu xuống thị trấn Phoenix ở chân núi , con Cuồng Phong đã được đưa lên rờ- Moọc chở ngựa và họ sắp sửa chạy ra khỏi thị trấn.
Trong giờ đầu , Abbie cứ để một mắt vào con đường trước mặt , một mắt vào kính chiếu hậu , nửa trông chờ thấy bóng chiếc xe thuê cuả Mac Crea chạy theo họ . Nàng chỉ thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua biên giới tiểu bang . Nàng mỉm cười nhìn xuống đứa con gái đang nằm ngủ ngon , cuộn tròn trên nệm , đầu gối lên chân Ben , chân đạp lên đùi nàng.
- Nó mệt lắm rồi . Tôi biết thế nào nó cũng mệt vì dậy sớm quá . Ít nhất chúng ta cũng đỡ phải nghe cứ năm phút nó hỏi : còn bao xa nữa ?- Abbie nói.
- Chúgn ta không đi được sớm hơn vì cô muốn để nó ngủ . Cô đã tưởng là Mac Crea trở lại sáng nay- Ben nói.
- Tôi không chắc chắn lắm , nhưng không muốn mạo hiểm . Anh ta đã bảo là muốn bắt nó.
- Cô trông đợi việc gì sẽ xảy ra ?
- Tôi không biết nữa . Tôi không hề nghĩ rằng anh ta biết.
- Bây giờ cô làm sao ?
- Có lẽ anh ta sẽ đổi ý- Nàng nhún vai- Dù sao , anh ta cần quái gì ? Thậm chí anh ta còn chưa biết tính nó . Anh ta không thể yêu nó . Đa số đàn ông bằng lòng để cho người khác chăm nom con họ . Có lẽ sau khi có thì giờ để suy nghĩ lại , anh ta cũng nghĩ như thế , và quên đi cái mặc cảm có lỗi phi lý ấy.
- Có lỗi ? Có lỗi về cái gì ?
- Anh ta bảo anh ta cảm thấy có lỗi vì không có đó khi nó sinh ra và nói nhiều điều phi lý khác nữa như vậy . Tôi không muốn nói về chuyện đó nữa , Ben ạ- Nàng nóng nảy nói , nhưng vừa nói ra , nàng nhớ lại các điểm khác Mac Crea đã nói , nhất là toàn thể lập luận của anh ta về cha nàng và Rachel . Cả đêm nàng đã trằn trọc vì cái đó- Ben... chú có nghĩ rằng ba tôi yêu cả tôi... và Rachel ?
- Có.
- Nhưng... Ổng cho cô ta nhiều hơn tôi . Sao chú nói vậy được ?
- Nếu cô có một con ngựa mạnh và một con ngựa yếu , cô cho con nào ăn nhiều lúa hơn ?
- Con yếu , lẽ tự nhiên.
- Đúng.
Có phải ông bảo rằng Rachel yếu ? Abbie tự hỏi . Cô ta bắt đầu được hưởng ít hơn , nên vì vậy nhận được nhiều hơn ? Nàng nhận ra Mac Crea cũng đã nói giống vậy , nhưng cách khác . Có lẽ nào nàng đã sai lầm khi thù hận Rachel từ đó đến nay ?