Chương 4
Tác giả: JannuszLeon Wisniewski
CÔ : Cái điều xảy ra sau đêm hôm ấy giống như tập hai của một cuốn sách mà ngay sau khi đọc xong tập một người ta đã muốn đọc lại. Đôi lúc cô phải dụi mắt vì ngỡ ngàng. Những bức e-mail của anh đầy ắp tình cảm và những lo lắng thực sự cho cô. Anh thật tinh tế, nhân hậu, kiên nhẫn, hiếu kỳ, tự nhiên, điềm đạm và nhiều khi nhạy cảm một cách thái quá.
Ngoài ra anh còn rất sexy. Đã từ lâu ra cô nhận thấy ở người đàn ông không có gì, tuyệt đối không có gì sexy hơn là khả năng biết lắng nghe của anh ta. Anh có thể nghe cô - có nghĩa là anh có thể đọc hàng trang màn hình cô viết mỗi khi họ chat - với niềm vui thích của một cậu bé. Anh đọc, thỉnh thoảng ngắt lời cô, đưa ra những câu hỏi khiến cô phải moi óc ra những chi tiết mà cô tưởng là mình đã quên lâu rồi, hoặc những chi tiết mà trước đây cô chưa hề biết. Ngoài ra - cái này thì anh làm cô hơi xấu hổ - anh nhớ tất cả những gì cô kể với anh, nhớ hơn là bản thân cô. Đôi khi cô tưởng như là anh ghi lại những điều ấy ở đâu đó trong một cuốn sổ dầy mà anh bí mật mở ra trước cô và đọc những lời của chính cô.
Sexy nhất trong toàn bộ con người anh, không còn phải nghi ngờ gì nữa, đó là cái đầu của anh. Bao giờ cô cũng quan tâm nhất đến đầu của những người đàn ông. Cô nhớ hồi còn học đại học, trong đêm lễ Andrzejki nào đó, cô với lũ bạn gái trong ký túc xá đã lên danh sách những người đàn ông mà mình sẵn sàng lên giường với họ nhất. Một trò đùa sau mấy cốc bia ấy mà. Trong danh sách của cô, chiếm bốn vị trí đầu tiên là Dostojevski, Freud, Einstein và Bach. Không một ai trong số hơn người ấy, dù có muốn đến mấy, thậm chí có uống đến bốn chai vang đi nữa, có một chút gì đó nhắc đến Redford (đứng tận hàng thứ tám trong danh sách của cô), nhưng vẫn cứ gợi nên trong cô bằng thiên tài của mình, những tưởng tượng tình dục thực thụ. Nếu cô phải làm cái danh sách ấy vào ngày hôm nay? Chính thế! Ai hôm nay sẽ có tên trong danh sách đó? Cô có thể tạm thời thay Dostojevski bằng Wojczak, Freud và Einstein đề lại thì chắc rối, Bach sẽ thay bằng Santana. Còn Jakub? Jakub thì đơn giản là luôn luôn sexy và phải có tên trong một danh sách hoàn toàn khác. Còn câu hỏi sẽ như thế nào? Tôi thích lên giường với ai nhất? Điều này giờ đây không quan trọng. Giờ đây cô sẽ lên giường với người đàn ông chưa bao giờ có tên trong danh sách kia. Cả trong danh sách này cũng không. Hình như mọi sự đã được an bài như vậy rồi. Với lại, khi lên cái danh sách đầu tiên ấy, cô đã biết anh đâu. Chuyện đã quá lâu rồi. Hồi ấy cô đã từng, tất nhiên là trong thẳm sâu của bí mật, nghĩ rằng dẫu sao thì cô vẫn thích lên giường với Janis Joplin nhất. Một tiểu sử như vậy. Vâng. Đã lâu đến phát sợ.
Cô cố thử tập trung mọi hiểu biết về anh trong một từ duy nhất để có thể bằng từ đó diễn tả một cách chính xác nhất tính cách của anh. Cô nhận thấy, có phần nào ngạc nhiên, rằng thích hợp nhất sẽ là “nữ tính”. Đúng thế. Jakub rất giầu nữ tính. Đã có lần cô viết cho anh về điều này và phấn khởi chờ đợi phản ứng của anh. Cô đã dự tính là anh sẽ phản đối sẽ lý luận để thuyết phục cô rằng cô không có lý. Cô ngưỡng mộ anh nhưng khi anh phản đối. Chính những khi anh phản đối và lý luận, cô hiểu thêm về anh, về những gì anh nghĩ nhiều hơn. Anh cố bằng mọi giá để thuyết phục cô nhất trí với cái lý của anh, nhưng bao giờ anh cũng làm như thế nào đấy khiến cô không bị tổn thương.
Thỉnh thoảng, do bướng bỉnh, cô chủ tâm chuẩn bị trước những “bất đồng quan điểm” mà cô cho là lý thú, cô cùng với chúng đối đầu với anh, cô hoan hỉ đọc những gì cô muốn nói về đề tài này, để rồi rút cục, khi đã biết được cái mình muốn biết, cô bảo anh rằng đằng nào thì cô cũng nhất trí với anh từ đầu đến cuối.
Anh là người đàn ông giàu nữ tính nhất mà em được biết – vào một ngày nào đấy cô đã viết đầy khiêu khích, khi họ chat với nhau. Ngay tức khắc, như thể anh đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu anh viết lại:
Anh luôn phân vân, không biết em có phát hiện ra phần nữ tính trong con người của anh không. Anh không dập tắt nó như phần lớn đàn ông vẫn làm. Anh tìm kiếm nó nơi mình. Thật may mắn vì anh làm việc đó với chính em. Thậm chí em không biết được là em đã giúp anh nhiều như thế nào để anh sống hoà thuận với phần đàn bà ấy trong tâm lý mình đâu. Đã từ lâu rồi anh muốn cám ơn em vì điều đó.
Và một lúc sau anh viết thêm, để cô không phải phân vân rằng phần đàn bà trong tâm lý trong bất kỳ trường hợp nào cũng không bao trùm toàn bộ tâm lý anh.
Không gì có thế so sánh được với điều này trong việc giúp anh hiểu được em cảm thấy gì, cảm thấy như thế nào và cảm thấy ở đâu và khi nào. Một sự hiểu biết như vậy đối với một người đàn ông đích thực giống như những chỉ dẫn để đến với tầm hồn phụ nữ. Và đến thân thể, lại càng gần hơn. Nhân thể, em có biết là hôm nay em chưa nói với anh về thân thể mình không? Mà chúng mình đã nói chuyên với nhau hơn ba phút rồi đấy.
Liệu có thể có cái gì đó ngọt ngào hơn một người đàn ông đích thực giầu nữ tính, người tự nhắc với bạn rằng hôm nay người ấy còn quên chưa nói với bạn rằng với người ấy, bạn hấp dẫn biết bao?
Điều duy nhất khiến cô không yên, đó là cho tới lúc này, chưa bao giờ anh gọi tên cái đang diễn ra giữa họ từ mấy tháng nay. Cô tuyệt đối không băn khoăn gì về việc, cô quan trọng với anh biết nhường nào. Cô cảm nhận được điều này trên từng bước đi. E-mail của anh chờ cô mỗi sáng. Vào thứ hai thì bao giờ cũng có ba cái. Một từ thứ sáu, một từ thứ bảy và một từ chủ nhật. Từ cái “đêm với Natalia” chưa bao giờ khác đi. Chưa bao giờ. Mặc cho những chuyến đi triền miên, e-mail cho “bắt đầu ngày thứ n với em” - như anh gọi - vẫn đến đều đặn như mặt trời mọc hay như tàu hỏa Đức. Anh tính từng ngày. Cứ mỗi ngày qua đi, “n” lại lớn thêm một. Đã lâu lắm rồi, Cô chẳng quan trọng cho bất cứ ai. Đã có một ngày, vào buổi trưa, ngay trước kỳ kinh, cô ăn trưa ở văn phòng, với van Morrison trong tai nghe của cái walkman và cô đã khóc khi nghĩ về điều đó. Đơn giản là nước mắt cứ trào ra. Một sự thái quá không kiềm chế nổi trước kỳ kinh như vậy.
Điều này thật tuyệt vời: bắt đầu một ngày bằng những bức thư ấy. Vào thứ hai, bao giờ chúng cũng tình cảm hơn những cái của những ngày khác trong tuần. Vào những ngày cuối tuần anh nhớ cô. Cô cảm nhận được điều đó. Với mỗi một kỳ nghỉ, lại rõ hơn lên. Anh gọi cô như thế nào, anh kể chuyện gì và theo cách nào, những điều anh muốn biết, tất cả đã tiết lộ về nỗi nhớ đó. Ngoài ra vào thứ hai, anh thường hay nói về tình cảm nhất. Không ít lần không bình thường đến nỗi khi đọc cô như bị nghẹt thở. Như thứ hai ấy, sau kỳ nghỉ ở Berlin, nơi anh tham dự một khóa học nào đấy :
Em thậm chí không biết được là anh sung sướng như thế nào vì được quen em. Và rằng anh có thể nói với em điều đó.
Thậm chí em không biết...
Hay là cái lần anh từ Đại học Tổng hợp Amur ở Bỉ, đi hết mấy tiếng đến Brussel, chỉ cốt gửi cho cô một cái e-mail trong quán cà phê Internet của ga, mà đoạn cuối của nó cô đã phải đọc đến hàng chục lần vào cái ngày thứ hai ấy:
Bởi anh thích viết cho em. Vì nhiều lý do. Một trong số đó là, anh muốn em biết rằng anh nghĩ đến em. Đây là một động cơ khá ích kỷ, nhưng anh không có ý định từ bỏ nó. Còn anh thì hay nghĩ và nghĩ nhiều. Đúng ra là những ý nghĩ về em đồng hành với anh trong mỗi tình huống. Và em không có khái niệm là như vậy tốt cho anh như thế nào đâu. Mỗi lần như vậy, anh lại tưởng tượng ra đủ thứ. Và như vậy, thường cũng rất tốt cho anh. Bởi là anh đánh giá rất cao cái thực tế, là em đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Anh gần đây thì thật khó khăn khi phải dùng những từ kiểu như “anh đánh giá”. Gần đấy đôi khi anh tưởng như từ ngữ là quá nhỏ bé. Vì vậy mà anh cám ơn em. Cám ơn em với tất cả lòng can đảm, với niềm xúc động dịu êm không che giấu vì có em hiện hữu.
Và rằng anh có thể hiện hữu.
Và cả cái lần anh đã làm cô xúc động khi viết cho cô tại phòng làm việc ở Munich vào đêm chủ nhật:
Hôm qua anh đạp xe vào rừng. Em có biết anh thường mơ ước điều gì khi tưởng là mình đang yêu không? Anh ước rằng khi hôn, anh sẽ cảm thấy vị của những trái phúc bồn tử mà anh đã hái trong rừng cho CÔ ẤY. Em có thích rừng không?
Còn phúc bồn tử thì sao?
Đúng, thứ hai cùng với anh có phần nào giống như Valetine của một tuần.
Và cho dù những bức e-mail vào thứ hai của anh đầy những câu hỏi, nhưng anh không bao giờ - gần đây cô đã kiểm tra tại một cách chính xác - hỏi cô làm gì vào những ngày nghỉ cuối tuần. Cô biết vì sao. Đối với anh, ông xã giống như là PESEL trong chứng minh thư. Một ai đó đã biên chế anh và thỉnh thoảng lại đơn giản là cần phải đưa anh đi đâu đó. Ngoài ra anh chỉ quan trọng thông qua quyết định của một viên chức nào đó. Giống như là ví dụ như người làm thủ tục đăng ký kết hôn. Không, tất nhiên là chưa bao giờ anh nói trực tiếp với cô điều này. Nhưng cô có thể đọc được nó qua những gì anh viết - đúng thế. Cô biết.
Đề tài “ông xã” được họ ngấm ngầm thông đồng phong tỏa bằng sự im lặng tuyệt đối. Thực ra thì cũng chẳng có một sự thông đồng nào hết. Để thông đồng người ta cần chí ít cũng một lần nói tới. Cô không bao giờ nói với anh về chồng mình. Chẳng qua là cô chỉ giới thiệu với anh. Bằng một câu duy nhất: “Em 29 tuổi, sống ở Warszawa, từ năm năm nay em sống với một người đàn ông, là ông xã của em, tóc em đen đài, và màu mắt thì tùy thuộc vào tâm trạng”.
Đó là cùng trong ngày cô tìm thấy và làm quen với anh trên ICQ. Cô muốn mọi sự phải rõ ràng ngay từ đầu. Cho tới lúc này, anh có thể khiến cô phát chán vì quay lại hoài cái đề tài màu mắt cô, chúng “vì sự liên quan của mình với cảm xúc, có thể trở thành vật liệu nghiên cứu tuyệt vời cho các nhà gien học, mà nếu không phải cho tất cả thì chắc chắn là cho một người”. Anh hỏi về những chi tiết nhỏ nhất, về “màu, độ óng, độ mượt, mùi hoặc vị” của tóc cô, anh kể cho cô nghe tỷ mỷ về Warszawa như anh nhớ “từ thời mà được đi thang máy lên tầng thứ 32 của Cung Văn hóa vẫn còn là một điều hấp dẫn nhất”. Song anh không bao giờ nhớ lại trong các câu chuyện về “năm năm cùng với một người đàn ông”. Anh không dành cho đề tài này một miligiây nào trong thời gian ở trên mạng của họ.
Lúc đầu cô không để ý đến chuyện này. Khi viết về cuộc sống của mình, cô thường và không hề đắn đo dùng ngôi số nhiều sau đấy, khi độ riêng tư trong tình bạn của họ tăng lên, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy một sự bất tiện nào đó khi kể với anh về cuộc sống của mình lại dùng từ “bọn em”. Gần đây cô cảm thấy rất rõ rằng có thể gây nên cho anh một sự khó chịu đặc biệt khi nói về những gì cô cùng làm với chồng, thậm chí cho dù đó chỉ là việc cuốc một mảnh đất nhỏ trong vườn. Cô không muốn làm anh khó chịu! Một sự khó chịu đặc biệt hay bất cứ một sự khó chịu nào khác. Với cô anh phải được thoải mái.
Tốt nhất là chỉ với cô thôi!
Do đó mà gần đây cô đặc biệt chú ý để viết ở ngôi số ít. Tất nhiên là cô làm rất nhiều thứ ở ngôi số nhiều, nhưng kể lại cho anh bao giờ cũng ở ngôi số ít. Chuyện này hoàn toàn chẳng khó khăn gì. Sau độ hai tuần thì cô có thể kể về mọi chuyện ở ngôi số ít. Sau mấy tuần tiếp theo nữa thì cô không còn nhớ, việc gì cô thực sự làm với chồng, việc gì làm một mình. Việc gì không thể kể lại ở ngôi số ít thì nói chung là cô không kể.
Điều này thật rõ ràng. Kể từ một thời điểm nào đó, anh không thể chấp nhận được thực tế là cô lại thuộc về một người đàn ông khác. Mà cô thì lại thuộc về một người đàn ông khác. Không khí lạnh nhạt gần đây giữa hai vợ chồng hoàn toàn không làm thay đổi thực tế là họ vẫn sinh hoạt tình dục với nhau đều đặn. Không lãng mạn mà cũng chẳng nồng nàn đặc biệt gì. Đơn giản là đều đặn. Có thể tốt hơn. Tốt hơn nhiều. Chỉ cần cô muốn. Cô không muốn. Với cô, được chồng đòi hỏi, thế là đủ. Anh ấy đòi hỏi và phần thưởng là được toàn quyền về thân thể cô một cách đều đặn. Cô sẵn sàng làm vậy, bởi chồng cô là một người tình tử tế. Biết cô thích gì vẫn chưa phải là tất cả, mà anh còn cố gắng để tặng cô thứ đó. Thời gian gần đây với chồng cô mọi chuyện không còn được như trước. Nhưng đấy đâu phải lỗi tại anh. Mà vì cô không còn cởi mở như ngày xưa để mọi chuyện lại tốt đẹp như hồi nào. Không thể, vì gần đây thực ra cô chỉ khát khao Jakub mà thôi.
Mặc dầu vậy, cô vẫn thấy cần được chồng đòi hỏi. Nó khiến cô an lòng. Nó cho cô cảm giác rằng không có gì thay đổi. Rằng cô vẫn chắc chắn có ông xã. Rằng ông xã không hề để ý thấy gì. Rằng cô có thể tiếp tục niềm khao khát của mình. Một cơ cấu lừa dối như vậy. Cô có một trăm phần trăm “chắc chắn” và bây giờ là phần còn lại. Đây chắc chắn là tạm thời. Bao giờ nó kết thúc, cô sẽ quay về với một trăm phần trăm của mình và sẽ lại như cũ. Không đau đớn, không tổn thương. Cô đã có lần suy ngẫm như vậy vào một tối chủ nhật, trong bồn tắm đầy bọt thơm mùi oải hương, sau một chai bordeaux. Cô có làm gì xấu đâu. Chỉ là não thôi. Cô thậm chí không động tới nó. Và sẽ không động tới.
Ông mục sư ấy không có lý! Gần đây cô có đọc trên mạng ghi chép của hồng y giáo chủ, tổng biên tập một tờ báo uy tín nào đó của Vatican. Để trả lời câu hỏi của một nữ độc giả đang bối rối, một người vợ trẻ ở Triest, ông đã viết trong một bài được đăng tải rất hào hứng trên trang điện tử của CNN và ngay lập tức được đăng lại trên tất cả các trang điện tử quan trọng như Yahoo, AOL, MSN, còn ở Ba Lan là trang Ba Lan Ảo:
Thực tại ảo cũng đầy rẫy những cám dỗ như thực tại thời. Có thể phạm tội ngoại tình ở trên mạng mà không cần phải ra khỏi nhà.
Ông mục sư ấy không có lý. Với lại thực ra thì mục sư có thể biết gì về cám dỗ nhỉ? Thực tại ảo không thể nào cũng “đầy rẫy những cám dỗ” như ngoài đời thực được. Cái thực tại ảo ấy nhiều cám dỗ hơn nhiều. Điều này thì có thể biết rõ nhất trong phòng làm việc của cô vào mỗi sáng thứ hai.
Nhưng hôm nay lại là thứ sáu. Một thứ sáu đặc biệt. Thực ra là họ đã trò chuyện suốt cả ngày. Đúng. vào dịp ở Đức đang được nghỉ lễ gì đó và anh đến văn phòng chỉ vì cô. Có thể nói rằng cô đã có anh trên nền ICQ cả tám tiếng. Nghiêm túc, điềm tĩnh và đầy hài hước. Một thứ hai trong ngày thứ sáu Anh viết e-mail , họ mở chat . Anh kể cho cô những câu chuyện khác thường về gien và về những gì sẽ diễn ra nếu người ta giải mã hoàn toàn được bộ gien, về chiều thứ tư của vũ trụ một chiều hoàn toàn không ảo mặc dù nó được biểu thị bằng số ảo, về việc anh băn khoăn không biết bàn tay cô có hình dạng như thế nào, về việc vào dịp cuối tuần anh đã đọc Milosz mà cứ tưởng như mình đang đọc bản hướng dẫn sử dụng máy rửa bát, về việc anh muốn có một lúc nào đó được đọc to bất kể đó là cái gì cho cô nghe và về việc gần đây anh có một mơ ước, nó “đeo đuổi” anh. Anh muốn gặp cô.
Cuối ngày, khi cô bảo anh rằng cô phải rời văn phòng - cô cảm thấy không thể chấp nhận theo cách của mình cái thực tế là cô phải ngắt quãng câu chuyện với anh và phải đi “đâu đó” - anh đã đề nghị cô một điều gì đó không thể tin được. Cho tới lúc này chưa bao giờ anh đề nghị với cô điều ấy. Theo một nghĩa nào đấy thì cô hơi thất vọng vì cho tới lúc này anh chưa làm điều đó. Nhưng giờ đây anh đã viết:
Nếu em có ảnh và có thể chuyển nó sang dạng điện tử rồi gửi cho anh, thì... Thì anh có thể nhìn thấy em, đúng không? Lúc này. Và cả tối nữa. Và bất cứ lúc nào anh muốn. Em gửi chứ?
Cô ở lại văn phòng. Cô tìm được trong ổ cứng cái ảnh chụp một bữa tiệc nào đó của công ty ông xã. Trông cô trong tấm ảnh đó đẹp lạ thường. Cho hình thức của mình trong những dịp như thế bao giờ cô cũng đầu tư khá nhiều thời gian. Chủ yếu là để cho lũ con gái bộ phận marketing và hành chính không còn gì để nói vào ngày hôm sau, khi họ uống cà phê và ngồi lê đôi mách không thiếu chuyện gì về mấy “mụ già” của các đồng nghiệp nam.
Đúng thế, trên tấm ảnh đó trông cô rất okay. Rám nắng sau những ngày ở Balaton, mảnh mai sau lần ngộ độc kem ở Sopot và mái tóc được Ivona chải đầy lãng mạn như ít khi được như vậy. Ai ai cũng bảo cô rằng trông cô đẹp lạ thường. Tất nhiên là trừ cô thư ký. Và đó là minh chứng hùng hồn rằng trên tấm ảnh ấy cô thực sự rất đẹp.
Cô chuẩn bị e-mail gửi cho anh. Cô chuyển ảnh sang dạng jpg , và file không quá lớn - những điều này cô học được từ anh - rồi đính kèm theo e-mail . Cô gửi tất cả trước lúc rời văn phòng.
Sáng thứ hai cô sẽ lại được biết rất nhiều về “màu mắt rất hấp dẫn”, mái tóc “óng ả”, “hình dạng không thể lặp lại của đôi môi” của mình. Theo như cô biết anh, thì chắc chắn cô sẽ còn được biết, lần đầu tiên trong tiểu sử của họ, rất nhiều về hình dạng bộ ngực của mình nữa. Trong tấm hình ấy, cổ áo của cô đặc biệt sâu. Cô muốn được biết tất cả những điều đó từ anh. Tốt nhất là vào thứ hai. Do đó mà cô đã chọn bức ảnh đó.
Lúc đứng trong thang máy đi xuống, cô ước gì tối nay đã là thứ hai.