Chương 14
Tác giả: Jessie D. Kerruish
Khi Luna Bartendale ra khỏi lâu đài Dannow thì sương mù đã tan hết. Vừng mặt trời ló qua những kẽ mây lơ lửng trên cồn cát, trông khác nào con mắt một giống ma quái đang hóm hỉnh nhìn xuống cõi thế giới hỗn mờ và xam xám, thoai thoải ở dưới chân mình và đang nghĩ một cách để trêu ghẹo.
Vì Oliver nài mãi, cô để cho chàng tự lái xe đưa đến tận nhà ga Hassocks. Lúc chiếc xe ra khỏi thung lũng, Luna ngoảnh lại nhìn một lần sau cùng cái lâu đài vươn hình ở dưới một bầu trời hâm hẩm.
Chàng bảo Luna:
- Một ngày kia, thế nào có lần cô sẽ đến thăm miền Sussex của chúng tôi mới được.
Cô thôi ngắm cảnh và quay lại. Chàng đăm đăm nhìn Luna: đôi mắt đẹp long lanh kia không hề lẩn tránh.
- Ngắm phong cảnh Dannow, vừa rồi cô nghĩ ngợi gì thế?
- Tôi nghĩ thế này: giá tôi mà địa vị Ông thì tôi làm cho tan tác hết mọi viên đá. Tôi phá hết các rừng cây trụi nhẵn và bừa xới thực sâu các ruộng đất. Tôi đổi tên làng xóm, thay đổi tên họ thế rồi tôi bỏ đi, sống ở một xứ thuộc địa, xa biệt hẳn bao nhiêu điều kinh khủng gây nên bởi cái hương hỏa tổ truyền ghê gớm kia đi.
Oliver dịu mắt nhìn cô, ôn tồn nói:
- Cô mệt nhọc trong người đấy, cô Bartendale ạ.
Mặc dầu có vết thương cạnh trán và vẻ tinh tường. Chàng nói thêm:
- Thôi, không nhắc đến chuyện Dannow nữa, ta nói đến những điều cô đã làm ơn cho tôi ngày gặp gỡ đầu tiên. Hồi ấy tình cảnh tôi khổ hơn bây giờ kia.
Luna rùng mình:
- Không! Không có việc gì tai hại bằng con quái vật.
- Có chứ: có cái việc đã khiến cho một người đàn ông suýt nữa phát khóc. Cô Bartendale ạ, cô nhân từ quá đấy: tôi chắc cô cố ý muốn quên việc trước đi để nương nhẹ lòng tự ái của tôi đấy thôi. (Chàng sắc mắt nói tiếp). Thế nào, cô đã nhớ ra rồi đấy chứ.
Cô vừa để tâm tìm lại một cảm tưởng chóng biến vừa hỏi:
- Ở đâu thế nhỉ.
- Thôi, để tôi kể đầu đuôi cô nghe. Cô hãy tưởng tượng ta ở một nhà ga London: sân ga, một chuyến tàu nhà thương vắng khách. Tôi nằm trong một toa trơ trọi một mình và tủi cực hết sức. Không ai biết ra đón tôi cả vì bức điện vẫn báo trước không được rõ ràng. Lúc ấy tôi cho đó là một điềm gở của sự chết. Đáng lẽ Swan đã phải ở đó, đi đi lại lại sân ga để đợi đón thuyền tàu của tôi.
Chàng thở dài, hạ thấp tiếng xuống:
- Miss Bartendale ạ, nếu trong hồi chiến tranh, bọn đàn ông đã biết thế nào là cái khổ của địa ngục, thì cũng có những người đã hiểu thế nào là thiên đàng chỉ vì đã được rời bỏ một chuyến tàu nhà thương để lại được thấy mặt người đàn bà vẫn thương yêu họ.
Luna nhìn đôi mắt, dịu dàng hỏi:
- Thế ra ông lúc đó, chỉ có một thân một mình thôi sao?
- Vâng, chỉ trọi có một mình. Tôi cố tìm cách trỗi dậy, nhưng không ai để mắt đến tôi: bọn khán hộ thì bận túi bụi lên vì những người bị thương nặng. Thành ra tôi cứ sụt sùi khóc mãi, thiếu chút nữa thì đến gào lớn lên. Ồ! Những cái khổ sở nhỏ nhặt kia trong cái khoảng từ năm 1914 đến 1918, sao mà có vẻ to tát quan trọng đến thế! Ấy, giữa lúc đó thì một người đàn bà ở đám đông hiện ra, lăng xăng như một con ong trong đám hoa hồng… người ấy đưa tôi đến một chỗ yên tĩnh, lấy chiếc khăn tay được hương cỏ mới ra lau nước mắt cho tôi; muốn tránh cho tôi khỏi bị những con mắt tò mò của đám người dòm ngó, người ấy đứng che khuất trước mặt tôi – mà tôi thì to lớn gấp hai người ấy – rồi đặt và miệng tôi một điếu thuốc lá và châm lên cho tôi hút. Và trong khi làm các việc đó, người ấy nhìn tôi một vẻ nhìn vỗ về phấn khởi, đôi con mắt sáng như gợi sự can đảm và sự sống vào lòng tôi.
Rồi không yên tâm, chàng tiếp:
- Những điều tôi vừa kể hình như làm cô không được vui lòng thì phải.
Nàng khẽ đáp:
- Không! Ông cứ nói nữa đi.
- Người ấy căn vặn hỏi han tôi một diều, đi đánh một bức điện tín thứ hai, rồi lại đi tìm một người bị thương khác mà không có săn sóc, cho chúng tôi ở một chỗ rồi đưa chúng tôi lên một chuyến hẳn hoi. Miss Bartendale ạ, trong cái hồi dài dặc tôi chịu bệnh, cái buổi gặp gỡ kia đã thêm được sức mạnh cho tôi. Tôi muốn được sống mãi để tìm thấy người đàn bà nhỏ nhắn kia, người đàn bà có đôi mắt sáng trong và được mùi hương cỏ mới.
Luna nói:
- Chỉ chút xíu cũng đủ làm hởi lòng một người binh sĩ bị thương.
- Về sau, tôi tìm kiếm người ấy khắp London, nhưng bao nhiêu nhân viên nhà ga đều đã thay đổi cả. Tuy thế, tôi biết rằng thế nào một ngày kia tôi cũng sẽ lại được gặp người ấy.
Luan nhìn chàng, và lần ấy mới là lần đầu tiên cô trông thấy chàng thực. Từ sáng đến lúc ấy đối với cô, Oliver chẳng qua chỉ là một khách hàng thôi. Từ bây giờ trở đi thì đột nhiên chàng không là hạng riêng biệt như trước nữa, chàng đã thành một chàng trai, thái độ lặng lẽ, đứng mực nhưng hoạt bát tự nhiên, một nét mặt thanh tú như cô em và đôi mắt cũng đẹp như cô em. Cô đoán biết ở chàng một tâm hồn khí khái, cương quyết và một tính tình u trầm. Cô thấu hiểu chàng ngay và nhận rõ thấy chàng qua những tổ tiên chàng là số người đã quyên sinh ngay sau khi gặp thấy con quái vật.
Một sự gì mới lạ và bất ngờ nảy ra trong tâm hồn cô trong lúc mắt cùng dò sâu trong mắt. Cô ruồng đuổi cái ý tưởng chưa thành lời, nhưng đàn bà là hạng người không cần đến ngôn từ mới định nghĩa được tình yêu. Cô bối rối vì sự im lặng quá nặng nề, bỗng hỏi:
- Đến Hassocks rồi đây, phải không?
Oliver cũng cảm động trả lời:
- Phải, đến rồi.
Chàng nhận thấy rằng cái phép lạ quan trọng nhất và giản dị nhất vừa mới làm trọn. Nhưng Luna lại vừa trải qua những phút đau khổ nhất đời cô, lòng vò xé bởi một điều bí ẩn mà cô đã khám phá ra được từ lúc còn ở Dannow.
Đã đến nhà ga Hassocks rồi.
Swanhild lúc đó cũng theo kịp hai người trong chiếc Mercedes. Nàng băn khoăn hỏi Luna:
- Cô chắc rằng đêm nay không việc gì chứ?
- Chắc. Sáng mai cô gửi cho tôi một bức điện tín và đừng ngại cho tôi biết bất cứ việc gì xảy ra, cũng đừng quên rằng 11 giờ mai tôi chờ hai người ở nhà tôi đấy nhé.
Đứng trong cửa sổ toa xe lửa. Luna dặn dò nốt những điều phải làm cho Swanhild lúc đó đứng dưới sân gạ Chắc hẳn năm xưa, lúc ở mặt trận trở về quê Oliver cũng thấy em gái chàng đứng như thế.
Gặp mắt chàng, Luna hiểu rằng chàng cũng đang nghĩ như mình. Cô tự trách về sự đồng tâm ấy, và rắp định từ nay sẽ giữ gìn tình ý một cách kín đáo hơn.
Ngồi một mình trong toa, nghe tiếng đều đều một điệu như ru của đoàn tàu đang chạy, trông ánh sáng cuối ngày soi qua cửa sổ, cô để tâm hồn chìm đắm trong sự suy nghĩ trầm ngâm. Con Roska ghếch đầu lên gối cô: mắt nó như phản chiếu nỗi xốn xang trong lòng cô chủ. Tên một ga gần tới London kéo cô ra khỏi nguồn mơ tưởng. Cô bực mình vì thấy con chó có vẻ ngần ngại:
- Cần quái gì! Roska! Nghề nghiệp của ta là phải thế kia mà!
Cô mở cửa kính để liệng ra ngoài sương mù một gói gì nho nhỏ. Rồi vừa soi gương sửa lại mũ, và đánh lại mặt phấn, cô nói tiếp:
- Ta chỉ nên nghĩ đến công việc là hơn.
Xuống ga Victoria, cô mua một số Evening Post, bản phát hành buổi tối. Mấy hàng chữ lớn in trên đầu báo:
Ma quái hiện về chăng?
Một án mạng ly kỳ trong miền Sussex
Và ở dưới, chữ nhỏ hơn:
Sự bí mật khu lâu đài cổ Dannow càng ngày càng thêm dầy đặc. Tin tức sau cùng.
Một anh chàng người xương xương, ở một toa khác vừa xuống, cùng đến một lúc với Luna bên hàng bán báo. Chàng ta nhã nhặn biếu người thiếu phụ một số báo còn gấp có buộc kèm theo một túm cỏ (primrose) và một cành thông con. Vừa cười, anh chàng vừa bảo Luna:
- Cỏ lá hái được ở Dannow trong cuộc đi săn tin tức đặc biệt đấy! Thưa cô nữ thám tuyền đáng quý của tôi.
Luna do dự cầm lấy túm cỏ và đáp:
- Tommy, anh thực là một đứa tai quái trơ trẽn nhất đời. Gọi một cái xe cùng đi với tôi, rồi tôi hứa sẽ nhỏ cho một giọt nước mắt khi nào anh bị treo cổ.
Thomas Curtiss cười. Anh chàng phóng viên nhà báo United Press ấy công nhận:
- Phải ạ, phần nhiều bọn nhà báo chúng tôi đều đáng treo cổ tuốt thực, nhưng chính cô, cô cũng vẫn bảo tôi là người ở trong cái số ít tội nhất kia. Có lẽ vì thế mà cô đã đánh điện tín cho tôi ngay từ lúc cô biết có những việc xảy ra ở Dannow chứ gì?
- Biết đâu chỗ đó?
Luna bước lên xe hơn, Thomas ngồi bên ngọt ngào dỗ:
- Luna ơi, người bạn của Luna từ lúc còn thơ ấu là Tommy(#1)này, liệu có thể tách bạch hẳn với anh chàng đặc phóng viên tên là Curtiss này được không để xin Luna cho biết rằng Luna đã khám phá được cái bí mật ở Dannow chưa?
Chú thích:
(1-) Tommy: Tên Thomas, gọi hoặc tự xưng trong lúc thân mật