Chương 9
Tác giả: J.K. Rowling
Mọi việc dường như chậm lại một cách mơ hồ. Harry và Hermione cuống cuồng nhảy dựng lên và rút đũa phép ra. Nhiều người chỉ vừa nhận ra có một điều quái lạ đã xảy ra; những cái đầu vẫn quay về phía con linh miêu màu bạc lúc nó biến mất. Sự im lặng lan rộng ra như một luồng sóng lạnh lẽo từ nơi vị Thần hộ mệnh xuất hiện. Rồi một ai đó thét lên.Harry và Hermione lẫn vào đám đông đang sợ hãi. Khách khứa chạy tán loạn; nhiều người trong số đó Độn thổ; những bùa phép bảo vệ xung quanh trang trại Hang Sóc đã bị phá vỡ.
"Ron!" Hermione hét lớn. "Ron, cậu ở đâu?"
Khi hai đứa rẽ lối đi qua sàn nhảy, Harry thấy xuất những bóng người mặc áo choáng đeo mặt nạ xuất hiện trong đám đông; sau đó nó thất thầy Lupin và cô Tonks cùng giơ đũa phép lên, nó nghe cả hai cùng hét lớn, "Protego! " (che chắn - ND), có tiếng kêu la vang dội từ mọi phía -
"Ron! Ron!" Hermione gọi, giọng gần như là khóc khi cô và Harry va phải những vị khách đang hoảng loạn: Harry chụp lấy tay Hermione để chắc là chúng nó không bị tách ra khi một tia sáng phóng vụt qua sát ngay trên đầu, dù cho đó là thần chú bảo vệ hay là cái gì đó tệ hơn mà nó không biết được. Và rồi Ron ở kia. Nó chụp lấy cánh tay còn lại của Hermione, Harry cảm thấy cô bé quay tròn xung quanh mình, hình ảnh và âm thanh tắt lụi khi bóng tối bao trùm lên nó; tất cả những gì nó có thể cảm thấy là bàn tay của Hermione mà nó xiết chặt qua không gian và thời gian, rời xa Burrow, tránh xa bọn Tử thần thực tử đang đến,và biết đâu đấy, rời xa khỏi chính Voldemolt…
"Chúng ta đang ở đâu?" giọng của Ron hỏi.
Harry mở mắt. Trong một thoáng nó nghĩ bọn nó hoàn toàn chưa rời khỏi lễ cười: Cả bọn có vẻ như vẫn đang bị bao quanh bởi nhiều người.
"Đường Tottenham Court," Hermione thở hổn hển. " Đi, đi thôi, ta cần phải kiếm nơi nào đó để cậu thay đồ. "
Harry làm như Hermione yêu cầu. Chúng vừa đi vừa chạy lên con đường lớn tối tăm; chật ních những những tay ăn chơi về khuya và chen chúc những cửa hiệu đã đóng cửa, những ngôi sao lấp lánh trên đầu cả bọn.
Một chiếc xe buýt hai tầng phóng ào qua và một nhóm người uống rượu đã ngà ngà nhìn chòng chọc tụi nó lúc tụi nó đi ngang qua; Harry và Ron vẫn đang mặc áo chùng dạ hội.
"Hermione, bọn mình không có đồ để thay," Ron nói với Hermione, một người đàn bà trẻ nhìn tụi nó và bật cười bằng cái giọng khàn ồm.
"Tại sao mình đã không đảm bảo cái Áo Khoác Tàng Hình luôn ở bên mình chứ?" Harry nói, trong thâm tâm nó đang tự nguyền rủa chính bản thân mình la ngu ngốc. "Năm ngoái mình đã luôn mang theo nó bên mình mọi lúc,và –"
"Mọi chuyện ổn cả, mình có mang theo Áo khoác, và quần áo cho cả hai người…" Hermione nói. "Chỉ cần hai người cố gắng cư xử một cách tự nhiên chờ khi – nơi này sẽ ổn"
Cô nàng dẫn họ xuống một phố ngang, rồi vào một nấp vào một con ngõ tối.
"Khi cậu nói cậu có áo khoác, và quần áo…" Harry nói, nhíu mày nhìn Hermione, người cô chẳng mang thứ gì ngoài cái xắc tay được đính chuỗi hột, và bây giờ cô nàng đang bới móc trong đó.
"Đúng vậy, chúng đây," Hermione nói, và trước sự ngạc nhiên tột độ cuả Harry và Ron, cô nàng lôi ra một cái quần jean, một cái áo ngắn tay. vài đôi tất màu hạt dẻ, và cuối cùng là chiếc Áo khoác tàng hình ánh bạc.
"Làm thế quái nào mà –?"
"Thần chú Mở rộng Bất khả tri," Hermione nói. "Tinh tế, nhưng mình nghĩ mình đã làm được; dù sao, mình cũng đã xoay xở để mang đúng những thứ chúng ta cần ở đây. " Cô nàng lắc nhẹ cái xắc trông có vẻ mỏng manh và nó vang lên một âm thanh dội nghe như một cái kho với nhiều thứ nặng nề lăn ở trong đó. "Ôi, khỉ thật, đó là mấy quyển sách," Hermione nói, nhìn chăm chú vào trong, "và mình đã sắp chúng thành từng chồng theo đúng chủ đề rồi… Thôi, không sao… Harry,tốt hơn hết cậu nên giữ cái áo khoác tang hình. Ron, hãy thay đồ nhanh nào…"
"Cậu đã làm tất cả những việc này khi nào?" Harry hỏi trong lúc Ron cởi cái áo choàng của mình ra.
"Mình đã nói với cậu lúc ở Burrow, mình đã gói gém những thứ cần thiết trong nhiều ngày, cậu biết đấy, trong trường hợp chúng ta cần chuồn thật lẹ. Mình đã đóng cái ba lô của cậu sáng nay, Harry, sau khi cậu thay đồ, và để nó trong đây… Chỉ là mình có cảm giác.…"
"Cậu thật là đáng kinh ngạc, thật đấy," Ron nói, đưa lại cho cô cái áo chùng đã đựơc cuộn lại.
"Cám ơn,", Hermione nói,cố nín một nụ cười ruồi trong khi nhét chiếc áo vào trong cái xắc. "Nào Harry, cậu trùm áo choàng lên đi!"
Harry trùm cái Áo khoác tàng hình quanh vai và kéo nó qua đầu, biến mất khỏi tầm nhìn. Nó giờ mới bắt đầu hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Những người khác - mọi người ở đám cưới –"
"Chúng ta không thể lo lắng về việc đó ngay lúc này," Hermione thì thầm. "Cậu là người mà bọn chúng theo sau, Harry à, và chúng ta sẽ chỉ đặt mọi người vào tình huống nguy hiểm nếu quay trở lại. "
"Cậu ấy nói đúng đấy," Ron nói, có vẻ là biết Harry sắp sửa cãi lại,dù là không nhìn thấy mặt nó. " Hầu hết người của Hội đều ở đó, họ sẽ trông chừng mọi người"
Harry gật đầu, sau đó mới nhớ ra hai người kia không thể nhìn thấy nó, nó nói. "Thôi được." Nhưng nó nghĩ tới Ginny, và nỗi sợ hãi như một dung dịch axit đang sủi bọt trong dạ dày nó.
"Đi nào, mình nghĩ ta nên tiếp tục di chuyển," Hermione nói.
Chúng quay lại con phố và đi ra đường lớn, nơi mà một nhóm đàn ông phía bên kia đang ca hát và vẫy tay qua bên đây vỉa hè.
"Chỉ là một chút tò mò thôi, tại sao cậu chọn đường Tottenham Court?" Ron hỏi Hermione.
"Mình không biết, nó chỉ vừa nảy ra trong đầu mình, nhưng mình chắc là chúng ta an toàn hơn ở thế giới Muggle, đó không phải là nơi mà bon chúng nghĩ chúng ta sẽ tới. "
"Đúng vậy," Ron nói, nhìn quanh, "nhưng cậu không cảm thấy là hơi - lộ liễu?"
"Vậy có nơi nào khác nữa?" Hermione hỏi, nép mình lại khi những gã đàn ông ở phía đường bên kia bắt đầu huýt sáo nó. " Chúng ta hầu như không thể đặt được phòng ở Leaky Cauldron, đúng không? Và Quảng trường Grimmauld cũng không được nếu Snape có thể vào trong đó…Mình cho rằng chúng ta có thể thử đến nhà của ba mẹ mình, tuy nhiên mình nghĩ có khả năng là bọn chúng đã kiểm tra ở đó… Ôi, ước gì bọn kia ngậm miệng lại!"
"Được không, cưng?" tên say khướt trong bọn đàn ông ở vỉa hè bên kia hét lớn. "Muốn uống không? Đào gừng đi rồi đến đây mà làm một ly!"
"Chúng ta hãy ngồi xuống đâu đó," Hermione nóng nảy nói trong khi Ron mở miệng hét vọng lại bên kia đường, "Xem này, được đấy, ở đây này!"
Có một cái quán ăn cà phê qua đêm nhỏ, tồi tàn. Một lớp mỡ sáng phủ lên những bàn có lót Mi-ca, nhưng ít nhất cái quán vắng tanh. Harry lẻn vào quán trước và Ron thì ngồi bên cạnh nó, đối diện với Hermione, cô nàng ngồi quay lưng lại với cửa ra vào, cô không thích cái cửa lắm: Thường xuyên Hermione liếc qua vai và tỏ vẻ căng thẳng. Harry thì không thích ngồi bất động; viêc đi lại sẽ tạo cái cảm giác là chúng đã có một mục tiêu. Bên dưới lớp Áo choàng, nó có thể cảm thấy những vết tích cuối cùng của thứ thuốc Đa Dịch cũng rời khỏi nó, tay của nó trở về hình dáng và độ dài như cũ. Nó lôi mắt kiếng ra khỏi túi và đeo lại.
Sau một hay hai phút gì đấy, Ron nói "Cậu biết đó chúng ta ở đây không xa Leaky Cauldron, nó chỉ ở Ngã tư Charing-"
"Ron, chúng ta không thể!" Hermione đáp ngay.
"Không phải là trọ ở đó, mà là để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra!"
"Chúng ta biết cái gì đang diễn ra! Voldermort đã chiếm được Bộ, vậy thì chúng ta cần biết gì nữa chứ?"
"Được rồi, được rồi, chỉ là một ý kiến thôi mà!"
Chúng lại trở lại với sự im lặng khó chịu. Cô hầu bàn đang nhai sing-gum lê bước tới và Hermione kêu hai ly cappuchino. Vì Harry đang phải tàng hình,nên có vẻ quái gở nếu kêu thêm cho nó một ly. Hai người công nhân lực lưỡng bước vào quán và ngồi xuống ở bàn bên cạch. Hermione hạ xuống giọng thì thầm.
"Mình nói chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để Độn thổ và hướng về miền quê. Một khi chúng ta ở đó, chúng ta có thể gởi tin đến cho Hội- "
"Cậu có thể biến ra một vị thần hộ mệnh biết nói hả?" Ron hỏi’
"Mình đã tập và mình nghĩ là được," Hermione nói.
Tốt, miễn là việc đó không làm cho họ gặp rắc rối, mà có khi họ còn bị tóm rồi cũng nên. Trời đất, tởm quá," Ron nói thêm sau khi hớp một ngụm bọt cà phê sủi bọt xám. Cô hầu bàn nghe được; cô ta ném cho Ron một cái nhìn cáu kỉnh trong lúc đi ra để nhận yêu cầu của khách mới. Người đàn ông to hơn trong hai người công nhân, tóc vàng vàng và khá đồ sộ, bây giờ Harry chuyển sang nhìn hắn, hắn xua tay bảo cô đi đi. Cô ta trông tức giận, nhìn cậu ta chằm chằm.
"Chúng ta hãy đi tiếp, mình không muốn nốc vào thứ nhầy nhụa này nữa," Ron nói. "Hermione, cậu có tiền Muggle để trả không?"
"Có, mình đã rút ra tất cả tiền tiết kiệm Phúc lợi xã hội của mình trước khi mình tới trang trại Hang sóc. Mình dám cược tất cả những đồng tiền lẻ ở tận đáy," Hermione thở dài, với lấy cái xắc đính chuỗi hạt.
Hai người công nhân làm những động tác giống nhau, và Harry cũng hành động như thế một cách phản xạ: Cả ba người đều rút đũa phép. Ron, vàì giây sau đó mới nhận thấy điều gì đang xảy ra, lao người qua bàn, đẩy Hermione nằm xuống cái ghề dài. Những lời nguyền của hai tên Tử thần thực tử làm vỡ lớp đá lát tường ở ngay trên đầu Ron, còn Harry, vẫn tàng hình, hét lớn "Stupefy! " (Bùa choáng – ND)
Tên tử thần thực tử tóc vàng to lớn bị tia sáng đỏ trúng vào mặt: Hắn sụp xuống một bên,bất tỉnh. Còn bạn của hắn, không thấy được người phóng câu thần chú, đã nhắm bắn một bùa khác vào Ron. Một sợi thừng màu đen,phóng ra từ đầu đũa của hắn và bay về phía Ron, quấn lấy cậu từ đầu tới chân – cô hầu bàn thét lên rồi bỏ chạy ra cửa – Harry bắn một cái bùa choáng khác tới Tử tên tử thần thực tử có khuôn mặt méo mó, kẻ đã trói Ron lại, nhưng câu thần chú bị hụt, nó bật lại từ phía cửa sổ, trúng cô hầu bàn làm cô ta ngã quị trước cửa.
"Expulso! " tên tử thần thực tử gầm lên, cái bàn đằng sau chỗ Harry đang đứng bị thổi tung lên. Chấn động của vụ nổ ném tung nó vào tường,nó cảm thấy hình như đũa phép của mình rơi khỏi tay lúc Áo choàng tuột tra.
"Petrificus Totalus!" (Đông cứng toàn thân – ND) Hermione hét, ở đâu đó khuất tầm nhìn, tên Tử thần thực tử ngã về phía trước như bức tượng đổ sụp xuống cùng với một tiếng răng rắc trên đống hỗn độn của đồ sứ bị vỡ, bàn gãy, và cà phê. Hermione bò ra từ dưới cái ghế, rũ những mảnh thuỷ tinh ra khỏi tóc, cả người run rẩy.
"D-diffindo, " (Cắt đứt – ND) cô nói, chỉ đũa phép vào Ron, nó đang la hét vì đau lúc Hermione cắt dây, cô vô tình cắt phải đầu gối của cậu, để lại một vết cắt sâu. " Ôi, mình xin lỗi, Ron, tay mình đang run rẩy! Diffindo! ".
Sợi dây bị cắt đứt. Ron đứng dậy, rũ tay để lấy lại bình tĩnh. Harry nhặt đũa phép lên, leo qua tất cả những mảnh vỡ,tới chỗ tên Tử thần thực tử tóc vàng đang nằm sóng soài,vắt qua ghế.
"Lẽ ra mình nên nhận ra hắn, hắn đã ở đấy trong đêm thầy Dumbledore chết," nó nói. Nó nhìn sang tên Tử thần thực tử da ngăm ngăm hơn,mắt hắn đảo lia lịa từ Harry, Ron và Hermione.
"Dolohov đấy," Ron nói. "Mình nhận ra hắn trên mấy cái áp-phích truy nã cũ. Mình nghĩ tên to con là Thorfinn Rowle. "
"Đừng bận tâm gọi chúng là gì!" Hermione nói, giọng hơi kích động. "Làm cách nào chúng tìm thấy chúng ta? Chúng ta sẽ làm gì?"
Theo một cách nào đó, sự hoảng loạn của cô khiến Harry suy nghĩ tỉnh táo.
"Khoá cửa lại," nó bảo Hermione, "và Ron, tắt tất cả đèn đi."
Nó nhìn xuống tên Dolohov đang bị đông cứng, suy nghĩ nhanh khi tiếng ổ khoá kêu kêu lách cách và Ron bấm cái Tắt lửa khiến quán chìm vào bóng tối. Harry có thể nghe được những người đàn ông đã chọc ghẹo Hermione lúc nãy, đang thét lên với một cô gái khác ở đằng xa.
"Giờ ta làm gì với chúng?" Ron thì thầm với Harry trong bóng tối; rồi, lại hạ giọng hơn, "Giết chúng chứ? Chúng nó định giết chúng ta. Giờ thì cho chúng một chuyến đi đẹp nào. "
Hermione rùng mình và lùi về sau một bước. Harry lắc đầu.
"Ta chỉ cần xoá sạch kí ức của chúng," Harry nói. "Làm thế hay hơn, nó sẽ đánh lạc hướng chúng. Nếu giết chúng thì rõ ràng cho thấy là ta đã ở đây. "
"Cậu là một tay cừ," Ron nói, nghe hết sức yên tâm. "Nhưng mình chưa bao giờ thực hiện được Thần chú Sửa đổi ký ức. "
"Mình cũng thế," Hermione nói, "nhưng mình có biết lý thuyết."
Cô nàng hít một hơi sâu, lấy bình tĩnh, rồi chĩa đũa phép vào trán Dolohov và nói "Obliviate."
Ngay lập tức đôi mắt Dolohov trở nên mơ màng, nhìn lơ đãng.
"Xuất sắc!" Harry nói, vỗ vào lưng cô. "Chăm sóc tên kia và bà hầu bàn trong khi Ron và mình dọn dẹp" .
"Dọn dẹp?" Ron nói,nhìn quanh cái quán gần như bị phá huỷ gần hết. "Tại sao?"
"Cậu không nghĩ là có lẽ chúng sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra nếu chúng tỉnh dậy và nhận thấy chúng đang ở một nơi như vừa bị bỏ bom?"
"Ôi đúng, được rồi…"
Ron đấu tranh một lúc trước khi xoay sở rút cậy đũa phép trong túi của nó ra.
"Không có gì lạ khi mình không thể rút nó ra, Hermione, cậu đã mang cái cái quần jean cũ của mình. Chật quá"
"Ôi, mình xin lỗi," Hermione rít lên, và khi cô bé kéo bà hầu bàn ra khỏi tầm nhìn ở cửa sổ, Harry nghe được cô nàng lẩm bẩm góp ý nơi Ron có thể cắm đũa phép vào.
Khi cái quán được trả lại tình trạng như cũ, chúng nhấc bọn tử thần thực tử trở lại vào bàn và đặt chúng quay mặt lại với nhau.
"Nhưng làm cách nào mà chúng tìm được tụi mình?" Hermione hỏi, nhìn hết tên này tới tên kia. "Làm sao mà chúng biết mình ở đâu?"
Cô bé quay sang Harry. "Cậu - cậu có nghĩ là cậu vẫn còn bị cái bùa Truy Nguyên trên người không, Harry ?"
"Cậu ấy không thể có được," Ron nói. "Bùa Truy Nguyên đó bị phá vỡ vào năm mười bảy tuổi, đó là Luật Phù Thuỷ. Cậu không thể đặt nó lên người lớn được. "
"Đấy là theo cậu biết," Hermione nói. "Nếu bọn Tử thần thực tử đã tìm cách đặt nó vào một người mười bày tuổi thì sao?"
"Nhưng Harry không ở gần tử thần thực tử nào trong vòng hai mươi bốn giờ cuối cùng. Ai có thể đặt một cái bùa Truy Nguyên lên người cậu ấy?"
Hermione không trả lời. Harry cảm thấy mình tội lỗi và hư hỏng: Liệu đấy có phải là cách mà bọn Tử thần thực tử dùng để tìm ra bọn nó không?
"Nếu mình không thể sử dụng phép thuật, và hai người không thể dung phép thuật gần mình, mà không để lộ vị trí của chúng ta-"nó bắt đầu.
"Chúng ta nhất định sẽ không tách ra đâu!" Hermione kiên quyết.
"Chúng ta cần một nơi àn toàn để trốn" Ron nói. "Cho tụi này một chút thời gian để suy nghĩ kỹ đã -"
"Quảng trường Grimmauld," Harry nói.
Hai đứa kia đều há miệng.
"Đừng ngốc vậy chứ, Harry, Snape có thể ở đó!"
"Ba của Ron nói họ đã yếm những lời nguyền rủa để chống lại lão ta -- và giả sử chúng không hoạt động," nó nói gấp khi Hermione bắt đầu cãi lại, "vậy thì sao? Mình thề, mình ghét việc phải gặp Snape hơn bất cứ điều gì!"
"Nhưng –"
"Hermione ,vậy còn nơi nào khác? Đó là cơ hội tốt nhất chúng ta có. Snape chỉ là một Tử thần thực tử. Nếu mình vẫn còn bị bùa Truy Nguyên của Bộ, chúng ta sẽ gặp cả đám bọn chúng bất cứ nơi nào chúng ta tới. "
Hermione không thể cãi lại được, dù trông có vẻ là cô cũng muốn như vậy. Trong khi cô mở khoá cửa quán, Ron nhấn cái Tắt lửa để trả lại những ánh sáng. Sau đó, Harry đếm tới ba, chúng đảo ngược những câu thần chú lên ba nạn nhân, và trước khi bà hầu bàn với hai Tên tử thần thực tử không thể làm gì hơn ngoài việc xoay người uể oải, Harry, Ron, và Hermione quay tròn và biến mất vào trong bóng tối cô đặc một lần nữa.Vài giây sau, lá phổi của Harry nở rộng một cách khoan khoái và nó mở mắt ra: Bây giờ chúng đang đứng ở giữa cái quảng trường nhỏ, tồi tàn quen thuộc. Những ngôi nhà cao, xiêu vẹo trùm lấy cả bọn từ nhiều phố. Số mười hai hiện ra trước mắt chúng, vì chúng đã được cụ Dumbledore, Người Giữ Bí Mật của nó nói về sự tồn tại của nó, rồi cả bọn vội chạy đến, đồng thời cứ vài trượng lại kiểm tra chắc chắn rằng chúng không bị bám sát hay theo dõi. Ba người lao lên bậc tam cấp, rồi Harry gõ nhẹ cửa một lần bằng đũa phép. Một chuỗi âm thanh kim loại vang lên và tiếng lẻng xẻng của những dây xích, rồi cánh cửa cọt kẹt mở ra, chúng vội bước nhanh qua ngưỡng cửa.
Khi Harry đóng cánh cửa sau lưng lại,những cái đèn gas kiểu cổ bật lên, phát ra ánh sáng lập loè dọc hành lang lối đi. Nó trông vẫn như trong ký ức của Harry: thần bí, mạng nhện bao phủ, những cái đầu gia tinh đóng trên tường đổ những hình bóng kỳ quái lên cầu thang. Những tấm rèm lớn, tối màu che lấy bức chân dung bà mẹ của chú Sirius. Thứ duy nhất trông lach lõng là cái đế cắm ô của chằn tinh, giờ đang nằm bên cạnh như thể cô Tonks vừa đá nó một lần nữa.
"Mình nghĩ ai đó đã tới đây," Hermione thì thầm, chỉ về phía nó.
"Điều đó có thể xảy ra khi Hội rời khỏi đây," Ron lầm bầm.
"Vậy thì những thần chú nguyền rủa được yếm vào để chống lại Snape ỡ đâu?" Harry hỏi.
"Có lẽ chúng chỉ kích hoạt khi hắn xuất hiện?" Ron giả sử.
Nhưng cả bọn vẫn đứng sát nhau trên tấm thảm chùi chân đặt ngay sau cửa ra vào,quay lưng ra cửa, e sợ khi phải di chuyển sâu hơn vào trong ngôi nhà.
"Ừm, chúng ta không thể ở đây mãi được," Harry nói, và nó tiến về trước một bước.
"Severus Snape? "
Giọng của Moody Mắt Điên thì thầm vang lên từ trong bóng tối, cả ba nhảy lùi về phía sau,hoảng sợ. "Tụi con không phải Snape!" Harry kêu lên, trước khi có cái gì đó lướt qua người nó giống như một luồng không khí lạnh và lưỡi của nó tự cuộn vào trong, làm nó không thể nói. Trước khi nó có thể định thần lại, lưỡi của nó được tháo ra trở lại. Hai người kia có vẻ cũng có những cảm giác khó chịu như thế. Ron gây ra những âm thanh như đang nôn oẹ; còn Hermione thì lắp bắp, "Đ-đó ắt hẳn l-là L-lời nguyền Tr-trói lưỡi mà Mắt điên đã cài cho Snape!"
Harry thận trọng tiến về phía trước. Có cái bóng gì đó di chuyển ở cuối hành lang, trước khi mọi người có thể thốt ra lời nào thì đã hiện ra một hình dáng ở ngoài tấm thảm, cao, bụi bặm, và khủng khiếp: Hermione thét lên và bà Black cũng thế, tấm rèm che bay ra; dáng người màu xám lướt về phía tuị nó, càng ngày càng nhanh, tóc xoã dài tới thắt lưng, bộ râu bay phấp phới, khuôn mặt của nó hóp sâu, vô hồn với một hốc mắt trống rỗng: Quen thuộc khủng khiếp, thay đổi một cách tồi tệ, hình người giơ một cánh tay bị hỏng lên, chỉ vào Harry.
"Không!" Harry la lớn, và dù cho nó đã giơ đũa phép lên nhưng không có câu thần chú nào hiện ra trong đầu nó. "Không! Không phải tụi con! Tụi con không giết thầy -"
Vừa dứt từ giết , cái hình người nổ tung thành một đám mây bụi: Ho sặc sụa, dàn dụa nước mắt, Harry nhìn quanh thấy Hermione nằm ép mình trên sàn cạnh cửa chính, ôm lấy đầu, và Ron, toàn thân run bần bật, vỗ vai cô nàng một cách vụng về và nói "Ô-ổn rồi…nó đi rồi…"
Đám bụi cuộn xoáy quanh Harry giống như sương mù,quyện vào ánh sáng xanh của cái đèn khí, bà Black thì tiếp tục la hét.
"Đồ máu bùn, rác rưởi, nỗi ô nhục cặn bã đáng xấu hổ trong căn nhà của ông cha ta "
"CÂM MIỆNG!" Harry gầm lên, chĩa đũa phép vào bà ta, một tiếng nổ và tia lửa đỏ được bắn ra, cái màn đóng trở lại, buộc bà ta phải im miệng.
"Đó …đó là…" Hermione rên rỉ, trong khi Ron giúp cô đứng dậy.
"Đúng," Harry nói, "nhưng nó không thật sự là thầy ấy, đúng không? Chỉ là một thứ để doạ Snape. "
Liệu nó có hoạt động, Harry tự hỏi, hay là Snape đã thổi tung hình nhân kỳ dị sang một bên như khi hắn giết cụ Dumbledore? Các dây thần kinh vẫn đang bị kích động, nó dẫn hai đứa kia lên lầu, nửa mong đợi rằng một sự tấn công mới sẽ lộ ra nữa, nhưng không có gì di chuyển ngoại trừ một con chuột chạy sượt qua, dọc theo tấm ván lót.
"Trước khi chúng ta đi xa hơn, mình nghĩ ta nên kiểm tra lại đã," Hermione thì thầm, nâng đũa phép lên và nói, "Homenum revelio"
Không có gì xảy ra.
"À, cậu vừa gặp một cú sốc lớn," Ron nói một cách ân cần. "Câu thần chú đó để làm gì?"
"Nó làm điều mà mình muốn nó làm!" Hermione nói, hơi cáu kỉnh. "Đó là câu thần chú tiết lộ sự có mặt của con người, và không có ai ở đây ngoại trừ chúng ta!"
"Và lớp bụi cũ," Ron nói, liếc qua mảnh thảm nơi mà hình nhân đáng sợ ấy đã hiện lên.
"Chúng ta hãy lên lầu" Hermione nói, nhìn vào cũng nơi ấy với vẻ hoảng sợ, và cô dẫn đường lên cái cầu thang cọt kẹt. tới phòng khách ở tầng một.
Hermione vẫy cây đũa phép để thắp mấy cây đèn khí cũ lên, khẽ rung mình trong căn phòng có gió lùa, cô nhồi vào ghế sofa, hai tay vòng quanh người. Ron đi tới cửa sổ và dịch mấy tấm màn nhung nặng nề sang bên một chút.
"Không thể thấy ai ngoài kia cả," nó thông báo. "Và các cậu nghĩ xem, nếu Harry vẫn còn cái bùa Truy Nguyên trên người, thì bọn chúng sẽ theo ta tới đây. Mình biết chúng không thể vào nhà, nhưng – cái gì vậy, Harry?"
"Harry kêu lên đau đớn: Vết thẹo của nó bỏng rát vì điều gì đó vừa loé lên trong đầu nó,như một ánh sáng chói loà phản trên mặt nước. Nó thấy một cái bóng lớn và cảm thấy một cơn thịnh nộ không phải của nó nhưng đang trào dâng trong người nó, hung bạo và sắc gọn như một luồng điện chạy qua.
"Cậu đã thấy gì?" Ron hỏi, giục Harry. "Có phải cậu thấy hắn ở chỗ nhà tớ à?"
"Không, mình chỉ cảm thấy giận dữ - hắn thật sự rất tức giận -0"
"Nhưng đó có thể là ở trang trại Hang Sóc," Ron nói to. "Còn gì khác nữa? Cậu không thấy gì nữa hả? Hay là hắn đang nguyền rủa ai?"
"Không, mình chỉ cảm thấy giận dữ - Mình không thể nói được là–"
Harry cảm thấy bị quấy rầy và rối rắm, còn Hermione không giúp gì được khi nói bằng giọng hoảng sợ, "Vết thẹo của cậu, nữa hả? Nhưng cái gì đang diễn ra? Mình tưởng sự nối kết kia đã đóng lại rồi chứ!"
"Đúng là vậy, nhưng trong một thời gian," Harry lẩm bẩm; vết thẹo của nó vẫn còn đau, khiến nó khó mà tập trung được. "Mình – mình nghĩ nó bắt đầu mở lại bất cứ lúc nào hắn mất tự chủ, đó là cách nó đã từng – "
"Nhưng cậu phải đóng tâm trí của cậu lại!" Hermione rít giọng. " Harry, cụ Dumbledore không muốn cậu sử dụng kết nối đó, thầy ấy muốn cậu đóng nó lại, đó là lí do tại sao bồ được cho học Bế quan Bí thuật! Nếu không thì Voldermort có thể đặt những hình ảnh sai vào tâm trí cậu, hãy nhớ--"
"Được rồi, mình nhớ, cám ơn," Harry nghiến răng; nó không cần Hermione bảo nó là Voldermort đã sử dụng kết nối này để lừa nó vào bẫy, hay là việc đó dẫn tới kết quả cái chết của chú Sirius. Nó ước rằng nó đã không nói với chúng về những điều nó đã thấy và cảm nhận được; điều đó làm cho Voldermort trở nên đe doạ hơn, như thể là hắn đang bao vây ngoài cửa sổ phòng, và vết thẹo vẫn còn đau nhức nhối, nó đang phải đấu tranh với sự khó chịu này: Điều này như thể chống lại cảm giác muốn nôn ra mọi thứ. Nó quay lưng lại với Ron và Hermione, giả vờ kiểm tra tấm thảm cũ chứa cây gia phả gia đình Black trên tường. Bỗng Hermione thét lên: Harry rút đũa phép ra và đảo quanh, nó thấy vị Thần hộ mệnh màu bạc bay vút qua cửa sổ phòng khách và đáp xuống trước mặt chúng, vị Thần tụ hình lại, có hình dạng một con chồn, nói với giọng ba của Ron.
"Gia đình an toàn, không cần hồi âm, chúng ta đang bị canh gác"
Rồi vị Thần hộ mệnh tan biến vào trong không khí. Ron thốt ra âm thanh pha giữa tiếng thút thít và gầm gừ: Hermione lại ngồi gần, nắm chặt tay cậu.
"Họ ổn. Họ ổn rồi!" cô nàng thì thầm, Ron vừa cười vừa ôm Hermione.
"Harry," cậu nói với qua vai Hermione "Mình-"
"Không thành vấn đề," Harry nói, cảm thấy mệt vì vết đau trên trán. "Đó là gia đình của cậu, dĩ nhiên là cậu lo lắng. Mình cũng sẽ cảm thấy như vậy." Nó ngĩ đến Ginny. "Mình thật sự cảm thấy như vậy."
Vết thẹo của nó lại đau nhói lên, bỏng rát như lúc nó trong vườn ở Trang trại Hang Sóc. Nó nghe loáng thoáng Hermione nói, "Mình không muốn ở một mình. Chúng ta có thể sử dụng túi ngủ mình mang theo và nghỉ ở đây tối nay không?"
Nó nghe thấy Ron đồng ý. Nó không thể đấu tranh với cơn đau lâu hơn nữa: Nó phải chịu thua.
"Phòng tắm," nó thì thào, và rời phòng nhanh đến mức có thể mà không nhấc chân lên chạy.
Vừa ra khỏi phòng: cài chốt cửa bằng bàn tay run rẩy, nó ôm chặt cái đầu đang bị dày vò, nó ngã xuống sàn, sau đó là sự đau đớn cùng cực, nó cảm thấy cơn thịnh nộ không thuộc về nó đang chiếm lấy tâm trí nó, thấy một căn phòng dài chỉ được thắp sáng bằng ánh sáng lò sưởi, và tên Tên thần thực tử tóc vàng to lớn đang nằm trên sàn, la hét quằn quại, và một dáng người mảnh khảnh hơn đứng cạnh hắn, đũa phép kéo ra, cùng lúc Harry nói bằng một giọng cao vút, lạnh lung, tàn nhẫn.
"Thêm nữa, Rowle, hay là chúng ta sẽ kết thúc nó, đem nó cho Nagini ăn? Chúa tể Voldermort không chắc là người sẽ tha thứ lần này…. Ngươi gọi ta trở lại vì điều này, để nói ta biết là Harry Potter đã trốn thoát lần nữa? Draco, cho Rowle nếm tiếp cảm giác khi làm chúng ta phật ý… Làm ngay, hay là chính ngươi nhận sự phẫn nộ của ta!"
Một khúc gỗ rơi vào lửa: Ngọn lửa chồm lên. Tia lửa của nó phát ra một khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ - giống như là vừa trồi lên từ làn nước sâu, Harry hít một hơi dài, và mở mắt ra.
Nó nằm như đại bang sải cánh trên nền cẩm thạch đen lạnh giá, mũi nó chỉ cách cái chân của giá đỡ bằng bạc của cái bồn tắm vài inch. Nó ngồi dậy. Khuôn mặt đờ đẫn, hốc hác của Malfoy dường như hiện ra trong mắt nó. Harry cảm thấy buôn nôn vì những điều nó nhìn thấy, vì cách mà Voldermotr đang sử dụng Draco. Có tiếng gõ mạnh cửa, Harry nhổm dậy khi Hermione vang lên.
"Harry, cậu có muốn bàn chải của cậu không? Mình có đây này. "
"Ừ, tốt, cám ơn. " Nó nói, cố giữ cho giọng nói được bình thường lúc nó đứng dậy mở cửa cho cô.