watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Rực lửa miền băng tuyết-chương 6 - tác giả John Gadner John Gadner

John Gadner

chương 6

Tác giả: John Gadner

Sau một hồi bàn tới, tính lui, công việc chẳng có chút tiến triển. Bộ tứ của chiến dịch Icebreaker cùng hẹn gặp vào bữa ăn tối.
Riêng James cảm thấy khó xử. Đứng chung trận tuyến sao chẳng ai hợp rơ với ai. Ấy, cứ mãi như vầy chỉ e khó lòng phá án.
Hệt như lời nhận định của ông M trước lúc anh chàng lên đường: vấn đề có tính hai mặt khá nguy hiểm. Bốn tay tình báo nhà nghề chung vai, sát cánh nhưng hoàn toàn đối lập nhau.
Nếu như Brad chẳng lôi cái tên bá tước Konrad Von Gloda ra, liệu gã Mosolov có nhắc tới hay không? Konrad Von Gloda đúng là nhân vật nổi cộm của vụ án này. Còn nữa, hàng loạt vũ khí huỷ diệt bị chôm chỉa ở căn cứ Blue Hare, sao Mosolov chẳng thêm đá động tới? hay hắn sợ bẽ mặt? Một cường quốc vũ khí lại bị chính mớ vũ khí của mình làm cho điêu đứng. Chẳng khác nào cái chiêu “gậy ông đập lưng ông”.
Lạ thật, cô nàng Rivke không biết một chút gì. Mặt cứ đực ra khi bộ tứ xúm vào bàn phương án hành động. Một phần quan trọng của chiến dịch Icebreaker là phải lần cho ra manh mối của vụ chôm chỉa thứ hai vận chuyển qua biên giới của Nga.
Ậy, không một tín hiệu lạc quan ngay từ phút đầu tiên. Đầu chẳng xuôi, đuôi làm sao mà lọt đây? Còn Mosolov cứ nằng nặc trong vòng bốn mươi tám tiếng, phải rời khỏi đảo, thẳng hướng đến biên giới Phần Lan.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng anh chàng quyết định. Không được, trước khi họp mặt cùng với nhóm trong khí hậu khắc nghiệt ở vùng cực Bắc, mình phải thu xếp vài chuyện. Dĩ nhiên, họ đâu có muốn 007 phỗng tay trên, hớt hết công lao. Thế nào trong bữa ăn tối, Mosolov cũng đề nghị mọi người chia ra di chuyển riêng lẻ.
Vâng, sáng chủ nhật có vài chuyến bay rời khỏi Madeira. Anh chàng cần gì phải đợi lệnh của Mosolov chứ!
Trên đường trở về phòng, James đành phải từ chối lời mời của Rivke đi làm vài “ve” ở quầy bar.
Mười lăm phút sau, anh chàng đã có mặt trên chiếc tắc xi lao nhanh về phía sân bay Funchal. Hôm ấy thứ Bảy, anh chàng lỡ mất chuyến bay lúc 3 giờ. Đành chịu vậy! Phải đợi đến chuyến cuối cùng trong ngày vào lúc 10 giờ đêm. Thứ Tư, thứ Sáu, thứ Bảy trong tuần, Funchal mới có lịch bay.

• •

Ễnh người trên chiếc ghế trong máy bay. Anh chàng chuẩn bị cho bước hành động kế tiếp.
Ba tay còn lại chắc sẽ tới Lisbon trong chuyến bay đầu tiên của ngày mai. Toàn mấy tay già đời, đầu chứa đầy sạn, cần gì phải lo chứ! Đi một mình thật thú vị, chẳng có ai phiền nhiễu. Thế là anh chàng đang trên đường tới Helsinki, bỏ xa cái bộ ba nằm chèo queo ở Madiera.
Ậy, vận may của James xem chừng mỏng manh. Thường thì không còn chuyến nào rời Lisbon sau chuyến bay cuối cùng từ Funchal. Nhưng ngay từ chiều, dịch vụ KLM tới Amsterdam bị hoãn lại do Hoà Lan gặp thời tiết xấu. Cuối cùng James cũng tới được phi trường Schiphol ở Amsterdam vào lúc 4 giờ sáng.
Đón chiếc tắc xi, anh chàng tới ngay sân bay quốc tế Hilton, đặt mua một vé trên chuyến bay Finnair 846 đi Helsinki vào 5 giờ 30 tối.

• •

Chẳng bao lâu sau, trong phòng khách sạn, James kiểm tra lại hành lý. Ngay trong chiếc cặp táp được chế tạo đặc biệt có một ngăn bí mật chứa hai con dao găm Sykes Fairbain dành cho đám đặc nhiệm và khẩu súng tự động Hecler & Koch P7. Chính cô nàng Anne Reilly với biệt danh Q dễ thương, phụ tá đắc lực của tay trưởng phòng Q đã thiết kế ra ngăn kéo này. Chấp tất cả hệ thống dò tìm X quang tại các cửa khẩu sân bay, cái màng che thừa sức cho tín hiệu âm tính.
Trước khi vào nhà tắm dội sơ mình mẩy, anh chàng gửi bức điện tín khẩn cho Erick Carlsson ở Rovaniemi đặt trước chiếc Saab. Nhấc phôn lên, anh chàng dặn nhà hàng đem bữa ăn vào lúc 11 giờ 15.
Ngả lưng trên chiếc giường, anh chàng đánh một giấc. Trong giấc mơ hình ảnh của Mosolov, Brad và Rivke cứ nhảy múa giễu cợt. Nhất là cái gã người Nga nheo nheo mắt chọc quê.

• •
Dùng xong bữa ăn, anh chàng bắt liên lạc với Luân Đôn. Với số phôn này, James có thể gặp trực tiếp ông M dù là sáng Chủ Nhật. Khi máy vừa tiếp sóng, anh chàng báo cáo ngay:
- Thưa bác, cháu đã trao đổi với ba khách hàng. Vụ làm ăn xem chừng lý thú đấy. Nhưng cháu không tin thứ hàng hoá của họ.
- Họ bàn bạc cụ thể với cháu?
Chà, sao giọng ông M qua cái phôn lại trẻ trung quá vậy?
- Không hề, thưa bác. Cái tên phương Đông cứ lượn lờ nước đôi. Hắn chẳng thèm đề cập tới vấn đề chính yếu chúng ta đã bàn. Còn tên ở Virginie biết tương tự như chúng ta. Sao cô nàng ở Abraham cứ mù tịt, mặt trơ ra như ngỗng đực.
- Thế à?
- Gã phương Đông định mời cháu tới xem nguồn hàng của chuyến cuối cùng. Nhưng hắn lại giấu giếm những chi tiết quan trong.
- Thì bác đã báo trước rồi còn gì?
Thoáng trong giọng nói, vẻ hớn hở vang lên rõ mồn một.
- Tối nay, cháu đi lên mạn Bắc.
- Cháu có nắm được số liệu không?
Ngay sau đó, ông M báo cho anh chàng địa điểm tập kết.
- Mà này, cháu đi bằng máy bay?
- Cả đường bộ nữa. Cháu đã đặt trước một chiếc xe. Còn một việc nữa, thưa bác.
- Chuyện gì?
- Bác có nhớ cô nàng gây chút phiền phức cho chúng ta?
- Có.
- Cả cô bạn gái có tên Anni Tudeer nữa?
Giọng ông M càu nhàu:
- Rồi sao?
- Cháu cần một tấm hình của ả để nhận dạng. Phòng khi cần dùng đến.
- Bác chẳng hiểu. Có thể rắc rối đấy.
- Vâng, cháu biết. Nhưng chuyện khá hệ trọng.
Hình như ông ta không hài lòng:
- Để bác tính lại rồi báo sau.

- Nhớ gửi cho cháu nhé!
- Ừ … bác sẽ liên lạc sau.
Gác máy ngay lập tức, rồi anh chàng ngồi thừ ra.
Ông M có vẻ lưỡng lự. Hệt như trong cuộc họp ở Luân Đôn, khi nhắc tới Rivke Ingber.

• •

Chuyến bay 846 trên chiếc Finnair DC-50 đi từ Amsterdam đền Helsinki đang đáp xuống phi trường vào lúc 9 giờ 45. Nhìn xuống bên dưới phủ đầy tuyết trắng, anh chàng cứ băn khoăn.
Chẳng biết ba tay còn lại đã tới Phần Lan hay chưa? So với lần trước, tuyết rơi nhiều hơn. Hai bên lề của đường băng, chồng tuyết cao quá nóc chiếc Finnair DC-50.
Khi bước nhanh về phía toà nhà của sân ga, chợt anh chàng nhớ đến lần đụng độ trước đây.
Đón chiếc tắc xi tới khách sạn Hesperia đã chọn sẵn, anh chàng khoái thầm trong bụng. Bộ ba có tới đây chắc họ sẽ kiếm anh chàng ở khách sạn Inter- Continental.
Rời khỏi tắc xi, anh chàng cứ nhìn trước, ngó sau mãi một lúc rồi mới bước vào khách sạn. Thậm chí khi đứng trước mặt cô nàng tiếp tân hỏi về chiếc Saab Turbo, James cũng xoay về hướng dễ quan sát nhất.
- Hẳn cô đã nhận được một chiếc xe hiệu Saab Turbo 900? Gửi tới theo tên James Bond?
Cau mày, mặt ả quạu đeo. Chừng như ả còn khối việc phải làm, hơi sức đâu mà đi kiểm tra xe cho mấy tay khách ngoại quốc kia chứ?
Rồi anh chàng lấy một phòng, đưa tiền trước một đêm. Nếu chiếc Saab tới kịp lúc, anh chàng lên đường ngay lập tức. Từ Helsinki tới Rovaniemi, mất ít nhất cũng hai mươi bốn tiếng. Đường sá cũng không đến nỗi nào. Erick Carlsson đã báo cụ thể rồi còn gì.
Cố chờ cô ả mặt nhăn như khỉ ăn ớt, anh chàng dõi mắt ra phía ngoài.
Vài phút sau, không thèm thốt ra một lời, ả tiếp tân vẫy vẫy chum chìa khoá.
Ngả lưng xuống giường, anh chàng nằm nghỉ trưa. Một tiếng sau, nhổm người dậy, James chuẩn bị đồ đạc.
Mặc bộ đồ thể thao bên ngoài, tròng chiếc áo lạnh cổ cao, quần trượt tuyết bằng nỉ, mang đôi giày Muklul, anh chàng đeo túi da đựng khẩu Hecker & Koch P7 rồi khoác thêm bộ vest dày.

Sửa lại túi da cho nó nằm ngay ngực xong, anh chàng lấy khẩu H&K ra tháo ổ đạn, xoay nhiều lần rồi nạp đạn trở lại. Xem chừng mọi thứ đã ổn, anh chàng bắt máy phôn cho Paula Vacker.
Chuông đổ liên hồi nhưng không có ai trả lời. Buồn năm phút! Sắp lên đường rồi lại không có dị từ giã cô nàng, xem có ấm ức không chứ?
Đội chiếc mũ len Damart, đeo cặp găng cách nhiệt, bỏ vào túi cặp kính, anh chàng quấn thêm chiếc khăn quàng cổ. Ăn mặc kiểu này mới chống chọi được cái lạnh dưới 0 độ suốt hai mươi bốn giờ trên chiếc Saab.
Cuối cùng, nhấc phôn lên báo trả phòng, anh chàng đi một nước ra bãi đậu xe. Bước tới chiếc Saab Turbo 900, James kiểm tra các thiết bị. Vừa ý, anh chàng mở cửa, ngồi xuống sau vô lăng. Chồm người qua mở cái ngăn bí mật, anh chàng thấy cả chồng bản đồ, mấy cặp ruột, một khẩu Ruger Super Redhwk 44 ly. Với khẩu này, James thừa sức quật ngả một chiếc xe cố tính chặn đường. Còn thằng ma nào nhào ra xin tiền mãi lộ ấy à? Đồ bỏ!
Chưa hết, nhấn mạnh vào một cái nút trông bình thường trên bảng điều khiển, một ngăn kéo lồi ra để lộ sáu qủa “lựu đạn đa năng” có hình quả trứng. Ngay phần duôi của mỗi quả “lựu đạn” là bốn quả bom nhỏ L2A2, có tầm sát thương rộng. Thứ vũ khí này là trang bị quy ước dành cho Không Lực Hoàng Gia, bắt nguồc từ loại M26 của Hoa Kỳ.
Mở tiếp cái ngăn đựng găng tay, anh chàng thấy mấy cây compa cùng với bức thư của Erick.
Chúc cậu may mắn. Nhớ cái chiêu mình từng dạy cậu”nhấn chân trái’ nhé! Erick.
Mỉm cười, chợt James mường tượng ra mấy giờ tập luyện với cái chiêu “nhấn chân trái” để đảo vòng, kiểm soát chiếc Saab trên lớp băng dày.
Bước vòng quanh, anh chàng đưa tay sờ thử mấy bánh xe. Khoảng một ngàn cây số đường trường mới tới được Salla giữa mùa đông chẳng phải là chuyến đi thú vị.
Vâng, trước khi khởi hành, anh chàng còn chút chuyện riêng tư phải làm.
Nổ máy, cho chiếc Saab hướng ra đường cái, James quẹo xuống Mannerheimintie, xuôi về phía công viên Esplanade. Vẫn còn đó những bức tượng tuyết nằm ngổn ngang. Cặp “trai gái ôm nhau” cứ sừng sững ra đó.
Khóa chiếc xe lại, anh chàng nghe văng vẳng trong màn sương, từ phía xa của thành phố, tiếng rên rỉ của con thú bị thương.
Cánh cửa của Paula vẫn khép chặt nhưng James linh cảm có một điều gì đó. Vâng, cái giác quan thứ sáu được trui rèn qua lửa đạn chưa bao giờ nhầm lẫn. Tháo hai nút của chiếc áo ngực, anh chàng rút khẩu H&K rồi dùng mũi giày Mukluk đạp mạnh cửa.

Chỉ trong tích tắc, cánh cửa bung ra, đong đưa quanh bản lề. Quái, cả cái khoá và sợi dây xích cũng bị rời ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, một cuộc đột nhập bạo lực từng xảy ra ở chỗ này.
Nép sang một bên, nín thở, anh chàng nghe ngóng.
Không chút động tĩnh trong căn hộ của Paula. Mấy dãy phòng gần đấy cũng thế.
Từng bước rồi từng bước, anh chàng nhẹ nhàng nhích người vào trong.
Ái chà, cả một đống hỗn độn. Đồ đạc liệng khắp nơi.
Chĩa thẳng khẫu P7, anh chàng nhón từng bước chân vào phòng ngủ. Hệt như ngoài kia, tất cả bị xóc tung lên. mấy ngăn kéo bị nạy bằng dao, nằm lăn lóc trên sàn.
Từ trước tới sau, từ trong ra ngoài lại không thấy bóng dáng của Paula. Chẳng lẽ cô nàng bị bắt cóc? Hay chỉ là một vụ trộm? Nhà cô ta có gì quý giá kia chứ?
Kiểm tra các căn phòng lần nữa, James thấy có vài điểm nghi vấn. Ngay từ lúc bước vào, đèn đuốc vẫn còn để sáng trưng.
Rồi trên bàn trang điểm trống trải khi số kem trang điểm bị gạt sạch xuống sàn, hình như có một vật gì. Cẩn thận, anh chàng nhặt nó lên, quan sát, để lên tay ướm thử nặng nhẹ.
Ồ, không ngờ. Một chiếc mề đay hình chử thập của giới quý tộc Đức với hai màu trắng đen và chiếc nơ đỏ trên nền mấy chiếc lá sồi cùng với hai thanh gươm bắt chéo nhau.
Vâng, đây là một huy hiệu cao quý của chế độ hoang tưởng, ngu xuẩn từng làm mưa, làm gió trên vũ đái chính trị thế giới. Ở mặt sau, hiện lên một hàng chữ được chạm khắc tinh vi: SĨ QUAN TÌNH BÁO CAO CẤP SS AARNE TUDEER 1944.
Bỏ chiếc mề đay vào túi, anh chàng định bước ra ngoài. Hình như chân của James đá phải vật gì đó bằng kim loại.
Cúi sát người xuống, đưa tay mò mẫm một lúc, anh chàng nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt nằm sát chân bàn. Lại một tấm huy hiệu khác cũng của Đức, bằng đồng sẫm màu với hình con đại bàng và tấm bản đồ của vùng đất Cực Bắc giữa Nga-Phần Lan. Dòng chữ LAPPLAND 1943 hiện ra ở rìa ngoài cùng.
Cho vào túi, anh chàng rảo bước về phía của cái. Dù đồ đạc ngổn ngang nhưng James không thấy một vết máu vương vãi.
Cứ lo thầm trong bụng, chẳng biết Paula giờ ra sao nữa?
Mở cửa xe, bật công tắc, James nổ máy rời khỏi công viên Esplanade, hướng ngược lên Manneerheimintie, rẽ vào xa lộ cao tốc số 5. Lao nhanh qua các

thành phố Lahti, Mikkeli, Varkaus, tiến sâu vào vùng đất Lappand, Bắc Cực, Kuusamo, Salla rồi dừng lại ở khách sạn Revontuli, nơi hẹn gặp với bộ ba trong chiến dịch Icebreaker.
Lúc rời khỏi căn hộ 3A, trời trở lạnh. Cả Helsinki như chìm trong cơn mưa tuyết. Ra tới đường trường, anh chàng chỉ tập trung vào hướng đi trước mặt. Sau hai lần ngừng lại đổ xăng và dùng chút lót dạ, khoảng 4 giờ chiầu, anh chàng chỉ còn cách Suomussalmi bốn mươi cây số. Vài giờ nữa là tới vùng biên giới của Phần Lan và Nga, ở vùng cực Bắc.
Thỉnh thoảng, chiếc Saab vượt qua những khoảng đường trải thẳng phủ đầy băng. Dọc đường, hiện ra những cộng đồng dân cư nhỏ với cuộc sống hàng ngày, đèn đuốc sáng trưng ở các cửa hiệu. Rồi những dáng người lóng ngóng, vụng về bước đi trên vỉa hè, đám phụ nữ kéo theo mấy chiếc xe trượt tuyết nhỏ bằng nhựa chở hàng tạp phẩm mua ở các siêu thị nhỏ trong vùng.
Ra vùng ngoại ô, dường như chẳng còn gì khác ngoài hàng cây phủ đầy tuyết nối tiếp nhau chừng như vô tận. Lắm lúc, vài chiếc xe tải chở đầy gỗ, dăm ba chiếc ô tô lái theo hướng ngược lại.
Cơn mệt mỏi cứ chập chờn như ẩn, như hiện khắp người anh chàng. Thỉnh thoảng, James tấp xe vào lề, mở cửa cho không khí lạnh ùa vào, ngồi nghỉ vài phút. Đôi khi, anh chàng phải bóc mấy viên kẹo ngậm cho đỡ buồn ngủ.
Cũng may, chiếc ghế trên chiếc Saab thật dễ chịu có thể xoay trợ dễ dàng, làm giảm bớt căng thẳng khi tập trung lái.
Sau mười bảy giờ chạy, James thấy mình còn cách khoảng ba chục cây số với giao lộ giữa xa lộ số 5 và ngã rẽ dân tới vùng cực Đông, con đường chạy trực tiếp về theo trục Đông-Tây giữa Rovaniemi và vùng biên giới của Salla. Ngã rẽ chỉ cách một trăm năm mươi cây số về hướng Đông của Rovaniemi và bốn mươi cây về hướng Tây của Salla.
Thấp thoáng trong ánh đèn pha, cảnh vật trông thật buồn chán. Từng đụn tuyết to hai bên lề cho khuất đường chân trời. Rời những cánh rừng dày rặt một màu trắng xoá, đột nhiên chuyển thành nâu, lốm đốm vài ba chỗ xanh xanh.
Thỉnh thoảng, hiện ra vài túp lều làm bằng cột gỗ và da thú gọi là kota của người Lapp. Hệt như mấy chiếc lều của dân da đỏ Bắc Mỹ. Đây đó vài căn nhà bằng gỗ xiêu vẹo, đổ nát.
Cố thả lỏng người, anh chàng điều chỉnh vô lăng cho đúng hướng, tinh thần vẫn tập trung cao độ.
Giờ đây, anh ta đang lái chiếc xe bon bon trên một khoảng đường trải rộng. Chung quanh chẳng có gì ngoài ngã rẽ cách chừng mười cây số trước mặt.
Hình như có vật gì phía trước?
Bật nút đèn pha xuống rồi bật lên trở lại, anh chàng muốn nhìn thấy rõ phía trước.

Trong vùng sáng lấp lánh, bong dáng của một chiếc xe ủi tuyết màu vàng xuất hiện. Đèn trước của nó đang bật sáng. Còn cái càng xúc to như tàu chiến.
Không phải là chiếc xe thổi tuyết hiện đại nhưng nó lá một con quái vật khổng lồ. Thoáng trông, anh chàng cảm thấy chột dạ. Loại xe ủi tuyết người ta dùng chủ yếu ở vùng đất này thường thân xe cao với một cái cabin nhỏ bằng kính dày nằm trên cùng. Thân xe di chuyển trên sợi xích to giống như mấy chiếc xe tăng tự vận hành trong khi cái càng xúc nằm ngay phía trước được vận hành nhờ vào chuỗi pit tông thuỷ lực có thể thay đổi góc độ và chiều cao trong vòng vài giây. Còn mấy cái lưỡi cày nữa, chúng hình vòng cung, bằng thép, cao khoảng bốn thước rưỡi, cuộn tròn từ phía mép cắt để cho tuyết và băng có thể đẩy về mỗi phía. Dù có hơi cồng kềnh, nhưng mấy cái xe này hoạt động chẳng khác nào những chiếc xe tăng. Mùa đông có khắc nghiệt tới đâu, chúng vẫn có thể chạy ào ào trên tuyết.
Ấy, trong cuộc chiến với băng giá, từ lâu người Phần Lan đã chiếm lĩnh ưu thế trên trục lộ giao thông. Lúc nào cũng vậy, đằng sau chúng thường là mấy xe thổi tuyết để làm sạch con đường vừa mới nạo vét. Với lại chúng có mặt ở đâu, bão tuyết hẳn đã quét qua nơi ấy, chặn hết lối đi.
Nhìn vào kính chiếu hậu, anh chàng thấy đằng sau lưng sáng trưng. Vâng, một chiếc xe xúc khác hiện ra, Hình như ngay cua quẹo anh chàng vừa mới vượt qua ban nãy.
Đột nhiên, chiếc trước mặt đang từ từ lấn chiếm phần chính giữa con đường. Chiếc đằng sau cũng vậy. Bọn chúng muốn gì đây? Định ép mình ư?
Ngay lập tức, quay hết vô lăng về phải, anh chàng đạp mạnh chân trái lên cái thắng.
Chiếc Saab soay một vòng điệu nghệ. Chiếc xe đằng sau dường như sát hơn. Liệu mình có vượt qua trước khi bọn này tiến gần?
Không được rồi! Hai chiếc trước sau đều tăng tốc dần. Nếu không tới ngã rẽ kịp lúc, nghĩa là chẳng còn con đường nào thoát. Không đụng phải chúng, anh chàng sẽ cùng chiếc Saab bị chôn sâu vào tuyết, hết đường cục cựa. Cũng dám bọn chúng kẹp sát hai đầu, rồi dùng mấy cái càng to tướng đè bẹp mình ra.
Chẳng chút chần chừ, thả lỏng một tay ra khỏi vô lăng, anh chàng bấm vào hai nút trên bảng điều khiển.
Xè xè xè xè …
Một tiếng động nho nhỏ vang lên khi hệ thống thuỷ lực để lộ hai khoang bí mật. Giờ đây những qủa lựu đạn và khẩu Ruger Super Redhawk hiện ra trong tầm với.
Chỉ còn chút líu nữa là tới ngã rẽ phía trước. Màu vàng của chiếc xe xúc đằng trước cứ như trêu, như ghẹo anh chàng. Vâng chỉ còn khoảng hai mươi thước. Già vờ quẹo phải, anh chàng thấy chiếc xe xúc chạy rầm rầm tới định cắt

chiếc Saab. Quay tiếp vô lăng về phía phải, anh chàng đạp mạnh lên cái thắng, tăng tốc độ vòng quay, giậm chân ga.
Hệt như diễn viên múa ba lê, chiếc Saab xoay tròn.
Bỏ thắng và chân ga cùng một lúc ngay khi chiếc xe đang quay, James trả vô lăng và tăng tốc từ từ. Chiếc Saab giờ nằm dọc theo hướng đối diện với con đường.
Điều chỉnh … Trượt.
Điều chỉnh … Chân ga đạp mạnh …
Ngay lúc này lưỡi cày của một chiếc đang ở bên phải của anh chàng. Chộp lấy quả lựu đạn, dùng răng rút chốt quả L2A2, đẩy nhanh cửa hông, anh chàng ném về phía sau.
Ồ, đuôi chiếc Saab xước phải cái lưỡi thép bén ngót của chiếc xe xúc. Cũng còn may, không giữ chặt vô lăng, cú va chạm có thể ném anh chàng ra khỏi đường chạy, lăn nhào trong đống tuyết cao bên đường. Rồi chiếc Saab lấy lại thăng bằng.
BÙUUUUUNG …
Quả L2A2 nổ giòn giã.
Quá đã! Một bông hoa đỏ bốc cao hất tung một chiếc xe xúc. Vâng, một chiếc bị loại khỏi vòng chiến nhưng nguy hiểm vẫn còn theo sát.
Giờ chẳng còn chỗ nào để núp. Không nơi nào để chạy. Đành phải liều mạng với bọn chết bầm này thôi!
Một chiếc khác tiếp tục đuổi theo ngay khi con đường thông thoáng. Rồi ngay phía trước, chiếc thứ ba xuất hiện. Tuyết tràn ra đầy càng xúc của nó. Chẳng lẽ cả một đoàn xe xúc tính chơi lén mình?
Không còn thì giờ suy nghĩ, chộp lấy khẩu Redhawk, bỏ đại vào túi hai quả L2A2, tông cửa, anh chàng phóng ra ngoài. Rút chốt một quả lựu đạn, James quăng về chiếc xe xúc đang tiến lại gần.
Dồn sức vào đôi chân, anh chàng phóng người vào dụn tuyết cao bên trái. Tuyết mềm mịn như bột làm anh chàng chìm ngang thắt lưng.
BÙUUUUUNG …
Cú nổ quật ngã tiếp một con quái thú màu vàng bằng sắt. Thật tuyệt!
Một chiếc khác tiến lại gần hơn với hai tên đang ngồi trên cabin. Lưỡi cày của nó quơ quơ định cắt “Con Thú Bạc” làm đôi.
Tay trái vẫn nắm chặt lấy quả lựu đạn, tay phải nâng cao, James nã dạn.
Cắc cắc bùng Cắc cắc bung Cắc cắc bùng …

Loạt thứ hai làm vỡ toang phần kính cabin của chiếc xe xúc. James lại nhắm cao hơn. Anh chàng nào muốn giết người nhưng tới đường cùng, biết làm thế nào bây giờ?
Cửa xe mở ra, một tên bắt đầu leo xuống. Chuyển khẩu Redhawk sang tay trái, tay phải của anh chàng với quả lựu đạn. Rút chốt, nhón chân, James rót quả L2A2 theo hình cầu vồng về phía cửa kính bị vỡ. Lao vút trong không trung, quả lựu đạn rơi thẳng vào cabin.
BÙUUUUUNG …
Ánh lửa loé sáng cùng với tiếng rống khủng khiếp vang lên.
AAAAAAHH …
Một phút sau đó, giơ cây súng cao lên, James cuộn người lăn khỏi đụn tuyết rối lao nhanh về chiếc xe xúc.
Tên cố nhảy ra ngoài ban nãy giờ nằm bất tĩnh. Trên ghế tài xế, một tên khác đưa hai tay che lấy mặt, lắc người như điên dại. Nhấc người lên cabin, dùng cái báng súng, anh chàng đập mạnh vào gáy của hắn.
Bụp …
Quặt người đi, gã té úp xuống sàn. Kéo cái xác xuống, anh chàng lôi về một phía. Máy của chiếc xe xúc đang chạy không tải.
Trở lại cabin, James gạt cần số, rồ ga, đưa chiếc xe ra khỏi đường. Tắt máy, giật lấy chìa khoá rồi ném qua đụn tuyết gần đó, trở lại chiếc Saab, anh chàng mở máy sấy khô, trả khẩu Redhawk và mấy quả lựu đạn vào ngăn, nhấn ga, vọt lẹ về hướng Salla.
Vâng, mất đúng ba tiếng chạy ngoằn nghoèo, vòng tới vòng lui trước, lúc 12 giờ 10, James cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn chói loà của khách sạn Revontuli. Sau cua quẹo phải, James đậu xe lại.
Mở hệ thống định vị, vặn thiết bị khoá, bỏ cặp kính vào đúng chỗ, choàng khăn quàng cổ qua mặt, lấy cái cặp táp, túi xách đựng quần áo, anh chàng đẩy cửa bước ra ngoài. Ngay phòng chờ to với quầy bar, người ta cười cười, nói nói rôm rã.
Lững thững về phía quầy tiếp tân, bỗng anh chàng nghe một giọng quen thuộc chào:
- Chào James. Cậu tới đây bằng gì vậy? Trượt tuyết à?
Tưởng ai, hoá ra cái gã CIA, Brad Tirpitz.
Gật đầu, gỡ mắt kính, tháo cái khăn quàng cổ ra, anh chàng đáp lại thản nhiên:
- Hình như thế đấy!

Bước tới quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng, anh chàng đảo mắt nhìn quanh. Còn hai người nữa trong bộ tứ đầu thừa, đuôi thẹo đâu, chẳng thấy? Mệt quá, anh chàng cần nghỉ ngơi. Chuyện gì cứ để sang mai hãy tính.
Vừa hướng về phía thang máy, James nghe cô gái trực ở bàn tiếp tân báo có một bưu phẩm khẩn cấp gửi qua đường máy bay.
Khi gã hầu phòng mang hành lý bước khỏi cửa, anh chàng mở phong bì ra. Bên trong là một tấm giấy nhỏ chính tay ông M viết với một bức hình.
Một bức duy nhất về đối tượng. Xem xong huỷ nó ngay.
Ngồi xuống giường và cầm tấm ảnh lên, bất chợt đôi mắt của anh chàng hoa lên. Cơ bắp như săn cứng lại. Không thể ngở nổi!
Anni Tudeer, bạn của Paula, con gái của tay sĩ quan SS người Phần Lan nằm trong danh sách truy nã vì tội phạm chiến tranh lại chính là Rivke Ingber, đồng sự của anh chàng.
Sau vài phút ngẩn người ra, anh chàng lẳng lặng thò tay lấy cái hộp quẹt to trên bàn, rút một diêm, quẹt rồi đốt ngay cả tờ giấy và bức hình.
Rực lửa miền băng tuyết
chương 1
chương 2
chương 3
chương 4
chương 5
chương 6
chương 7
chương 8
chương 9
chương 10
chương 11
chương 12
chương 13
chương 14
chương 15
chương 16
chương 17
chương 18
chương 19
chương 20
chương 21