watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tiểu thư đi học-Chương 7 - tác giả Khánh Di Khánh Di

Khánh Di

Chương 7

Tác giả: Khánh Di

Cô Thy đứng bên cửa sổ, nhìn ra đường với tâm trạng bất an. Từ chiều tới giờ có đến chục cú điện thoại gọi đến cho cô, hỏi tin tức đám học trò lớp cô chủ nhiệm. Chúng nó bảo đi đám cưới ở nhà bạn nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Và các vị phụ huynh đã tìm kiếm khắp nơi . Các vị hỏi cô có biết chúng đâu không.
Cô Thy chỉ biết có một nhóm đi đám cưới ở nhà Mai Trúc. Nhưng nhà con bé ở đâu thì cô cũng không biết gì hơn các vị phụ huynh khác.
Lại có chuông điện thoại, cô Thy bước đến cầm ống nghe . Bên kia đầu dây là mẹ Minh Lan. Từ trưa giờ bà gọi có đến năm lần, giọng bà đầy vẻ mất bình tĩnh:
- Xin lỗi, lúc nãy cô nói nhà bạn nó ở Long An, nhưng cô có biết đó là chỗ nào không?
- Dạ, tôi không biết bà ạ, nghe đâu là vô vườn, cũng xa lắm.
Mẹ Minh Lan khóc ròng:
- Không biết ở đó có qua sông qua đò gì không. Nó mà gặp chuyện gì chắc tôi chỉ còn nước chết mà thôi . Ba nó đang chờ nó ở nhà, ổng nóng tính lắm cô ạ. Sợ con nhỏ về rồi lại bị đòn nữa .
Cô Thy biết Minh Lan được mẹ cưng như trứng mỏng. Có lẽ trưa giờ bà lo lắng ghê gớm. Cô định an ủi trấn tỉnh, nhưng bà đã cúp máy .
Chính cô cũng thấy lo, lỡ mà chúng nó gặp chuyện gì thì... Tự nhiên cô lắc đầu không dám nghĩ tới nữa .
Đến tối cô Thy sốt ruột quá nên đến nhà Minh Lan. Đến nơi thì thấy thằng Tiến đang đứng lóng ngóng ở cổng nhìn vào . Thấy cô Thy, thằng Tiến chạy lại mừng quýnh:
- Vậy là có cô tới rồi, cô đi đâu vậy ?
- Sáng nay em có đi đám cưới không?
- Dạ có, em mới đưa Minh Lan về.
- Sao đến giờ các em mới về?
- Dạ, tại Mai Trúc rủ tụi em ở lại chơi, nhà nó không có điện thoại nên tụi em không gọi về được.
Cô Thy lắc đầu thở dài . Chúng nó vô tư đến nỗi không nghĩ gì đến nỗi lo lắng của người lớn. Thật là đáng giận.
Thấy thằng Tiến cứ lóng ngóng nhìn vô nhà, cô Thy ngạc nhiên:
- Sao em không về mà còn ở đây ?
- Dạ em sợ Minh Lan bị đòn.
Không đợi cô hỏi, nó nổ một tràng huyên thuyên:
- Dạ, Trần lão gia cưng con, nhưng mà nóng tính lắm cô . Mỗi lần đánh là trói tay vô cột, đánh dữ lắm. Trần phu nhân không dám can, cứ đứng nhìn rồi khóc, em thấy một lần rồi . Có lần Trần lão phu nhân can cũng không được luôn.
Nó vừa nói vừa ra điệu bộ minh họa . Nhưng từ ngữ lộn xộn của nó làm cô Thy không tài nào hiểu kịp. Cô bèn vào nhà, thằng Tiến rón rén đứng phía sau .
Trong nhà khách diễn ra một cảnh tượng mà có nằm mơ cô Thy cũng không tưởng tượng nỗi . Minh Lan bị trói tay đứng rút vào tường. Mẹ cô bé ngồi ở salon khóc mù trời . Còn ông bố thì cầm cây chổi lông gà quất tới tấp vào cô con gái, vừa quất vừa kể tội nó.
Cô Thy bước nhanh đến đứng chắn Minh Lan nói lớn:
- Ông không được đánh con gái ông như thế.
Ông giám đốc cao lớn bệ vệ ngừng roi, nhìn cô Thy với vẻ ngạc nhiên lẫn tức giận:
- Cô là con cái nhà ai mà dám cản tôi, hổn hào .
Mẹ Minh Lan vội giải thích:
- Cổ là cô giáo chủ nhiệm con mình đó ông, có cô giáo tới, ông tha cho con nghe ông.
Nghe bảo đó là cô chủ nhiệm, ông bố sửa lại kính trên mắt, nhìn cô kỹ hơn. Lúc nãy ông tưởng đó là bạn của Minh Lan. Bây giờ vỡ lẽ đó là cô giáo, ông bớt giận đôi chút.
- Mời cô ngồi chơi, không biết trong lớp con gái tôi học hành thế nào mà thấy nó cứ đi chơi suốt ngày . Hôm nay nó đi từ sáng đến tối, học hành kiểu gì kỳ vậy .
Cô Thy nói nhỏ nhẹ, nhưng cương quyết:
- Xin ông mở trói nó ra, đánh như thế là tra tấn, chứ không phải là dạy đâu, thưa ông.
Bố Minh Lan vốn là một giám đốc. Ông ta chỉ quen nghe vâng dạ và ra lệnh. Thế mà bây giờ cô giáo lại dám phê phán ông, ông ta đập mạnh bàn:
- Cô dạy đời tôi đó à, nó là con tôi, tôi muốn dạy sao cũng được.
Mẹ Minh Lan vốn sợ bố nó một phép. Thấy ông quát cả cô Thy, bà ái ngại định can. Nhưng cô thì rất bình tĩnh và vẫn nói nhỏ nhẹ:
- Tôi biết phụ huynh có quyền dạy con cái của họ. Nhưng ông dạy kiểu như thế phản giáo dục lắm. Ở trường chúng tôi không được thô bạo với học sinh, thế mà về nhà phụ huynh lại đánh đập. Mà dạy con như ông thì nguy hiểm quá. Nó là con gái mà.
Ông bố Minh Lan bị chạm tự ái nên không muốn thừa nhận lý lẽ của cô giáo . Ông ngồi hầm hừ, cau có. Cô Thy biết ông ta tức giận nhưng vẫn cương quyết.
- Xin ông mở trói cho nó đi .
- Cô ra lệnh cho tôi à? Cô giáo cũng không được quyền dạy bảo tôi đâu, cô chỉ có quyền ở trường cô thôi .
- Vâng, tôi biết như vậy, nhưng quả thật, thấy học trò tôi như thế tôi không chịu nổi . Khi giận lên ông đánh thẳng tay, nhưng ông có nghĩ tới hậu quả không? Rủi nó bị thương tích thì sao, nó là con gái mà.
- Mặc xác nó, mất dạy thì cho nó chết.
- Không thể được, chẳng lẽ ông muốn hành hạ cho nó sợ, có thể nó sẽ sợ ông, nhưng lúc muốn đi chơi nó sẽ tìm cách đối phó, tôi nghĩ ông nên kiên nhẫn dạy nó hơn là đánh.
Ông bố quát lên:
- Cô tới đây để dạy tôi sao, về mau .
Mặt mẹ Minh Lan xanh mét:
- Thôi cô về đi, để ông nhà tôi xúc phạm đến cô . Tôi cám ơn lòng tốt của cô, nhưng ổng đang giận, cô không nên ở lại .
Cô Thy lắc đầu, nhìn ông bố:
- Tôi sẽ không về nếu ông còn đánh con bé. Nó lớn rồi, đã có nhân cách riêng của nó, ông không thể dùng cực hình như thế được. Dạy con như thế phản tác dụng lắm.
Ông bố chợt đứng dậy, quát lớn:
- Thật là quá lắm.
Cô Thy tưởng ông ta sẽ đánh Minh Lan, nhưng ông ta chỉ bỏ đi lên lầu . Cô thở nhẹ như trút được một gánh nặng. Rồi đứng dậy, tự tay mở trói cho Minh Lan:
- Em có sao không?
- Dạ, em đau quá cô .
Minh Lan nói lí nhí. Cô Thy thấy hai cổ tay nó bị siết đỏ, đầy lằn ngang dọc. Trên cổ nó cũng có một lằn roi . Cô chợt thấy rùng mình, rủi mà trúng vào mắt thì sẽ thế nào đây .
Bà mẹ bước tới xem xét khắp người con gái, xuýt xoa một cách sót ruột:
- Mình mẩy tím ngắt hết rồi, con mà ổng đánh như kẻ thù vậy . Đau không con, có sao không con?
Cô Thy dịu dàng:
- Em lấy dầu xoa đi, tối nay em xin lỗi ba, và đừng đi chơi như vậy nữa .
Không biết nghĩ thế nào mà Minh Lan ứa nước mắt. Rồi nó khóc sụt sịt vừa tủi thân. Nãy giờ nó khổ vì tay chân bị trói . Nó thấy vừa sợ vừa tức. Ngay cả mẹ cũng làm nó giận vì không bênh vực được nó. Không có cô Thy thì ba sẽ tiếp tục đánh nó đến tối, vượt xa sức chịu đựng của nó. Tối nay cô Thy đúng là vị cứu tinh.
Cô Thy ngồi lại nói chuyện với bà mẹ, thằng Tiến tranh thủ đến ngồi gần Minh Lan, vẻ mặt nó đầy tội nghiệp.
- Có sao không Lan, đau dữ không?
- Đau .
- Lúc nãy thấy cô Thy tới tôi mừng quá trời, không ngờ cổ dám cản ba Lan, tôi sợ quá.
- Sao Tiến không về đi, không sợ ở nhà chờ sao ?
- Tại lúc nãy thấy ba Lan có vẻ nóng quá, tôi sợ bạn bị đòn nên không yên tâm.
- Tôi không sao đâu .
- Vậy tôi về nghe, ngày mai Lan đi học được không?
- Không được cũng đi, tôi không thích ở nhà.
- Vậy tôi về nghe .
- Ừ.
Nói thế chứ có đến mấy phút sau Đông Kisốt mới đứng lên. Nó không muốn về lúc này . Nó thấy ba Minh Lan đúng là ông già hung dữ. Một tiểu thư mảnh mai xinh xắn thế này mà bị chổi lông gà quất, nó còn thấy tội nghiệp, vậy mà ông ta chơi cho mười mấy roi, ba gì mà độc ác.
Khi cô Thy và thằng Tiến về rồi, Minh Lan đi lên phòng. Vừa đi nó vừa rên vì đau . Khi cánh tay bị trói ra sau vừa nhức, vừa mỏi . Nó thấy giận ba nó nhiều hơn là biết lỗi .
Cô Thy nói mấy câu mà nó hối hận gấp mười lần cách quát tháo của ba . Mà nó cũng không ngờ cô Thy dám đối đáp, bắt ba nó mở trói cho nó . Từ đó giờ chắc chỉ có cô là không biết sợ ba nó. Nó đã quen thấy người ta phục tùng ông rồi, nên hành động của cô vừa rồi làm cho nó càng ngạc nhiên.
Sáng hôm sau, khi ăn điểm tâm, ông bố có vẻ nguôi giận và hỏi con gái:
- Chừng nào đến tết thầy cô, gần tới chưa con?
- Dạ ngày đó qua lâu rồi ba, bây giờ gần tới hè rồi .
Bà mẹ lên tiếng:
- Ông hỏi chi vậy ?
- Bà coi đến ngày đó, nhớ mua quà tặng cô giáo, cô đó khá lắm đấy .
Minh Lan ngước lên nhìn ba nó. Nó không hiểu được ông nghĩ gì. Nhưng có một điều nó biết chắc, là ba nó có ấn tượng tốt với cô . Vậy mà hôm qua ba đùng đùng quát tháo . Người lớn thật là khó hiểu .
Tiểu thư đi học
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12