watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Bông Hồng Cho Tình Đầu-Chương 11 - tác giả Khánh Như Khánh Như

Khánh Như

Chương 11

Tác giả: Khánh Như

Đoan mở mắt choàng tỉnh, không khỏi ngạc nhiên thấy mình nằm giữa một nơi hoàn toàn xa lạ. Đó là lúc chất thuốc mê đã hết tác dụng.
Cô bé chớp mắt, định thần nhìn kỹ mọi vật chung quanh. Căn phòng rộng lớn mang toàn một màu trắng lạnh buồn. Trong không khí nồng nặc mùi ê te đặc trưng của bệnh viện.
Đoan đang nằm trên một chiếc giường nệm trải grap trắng toát. Trong phòng cũng còn nhiều chiếc giường như thế có người nằm và có chiếc còn trống. Tường và trần đều sơn màu trắng đục. Hàng đèn néon tỏa ánh sáng khắp phòng không có chiếc quạt máy nào ở trên trần. Nhưng không khí bên trong phòng vẫn mát lạnh. Dần dần Đoan nhận biết mình đang nằm trong phòng lạnh của một bệnh viện. Tuy nhiên Đoan vẫn chưa hiểu vì sao mình có mặt ở nơi này. Chất thuốc mê làm đầu óc bệnh nhân "mụ mỵ" đi khi còn chút ảnh hưởng của nó trên cơ thể. Chai dịch truyền treo trên một giá cao đang nhỏ từng giọt chậm đều vào một ống dây nylon trong suốt, thông qua một cái kim to xuyên vào cánh tay cô bé và nơi bụng phải hãy còn đau âm ỉ.
Đoan lờ mờ nhớ lại cơn đau tái người trong giờ học, được đưa cấp tốc vào bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh báo Đoan bị viêm ruột thừa phải mổ...
Đoan muốn xoay người một tí cho dễ chịu hơn. Nhưng không dám nhúc nhích cánh tay đang truyền dịch. Đoan lo lắng, không biết ở nhà mẹ và em Mẫn có hay Đoan nằm viện không? Giờ này không thấy ai là người thân có mặt bên mình, Đoan bỗng thấy tủi thân.
Bỗng cửa phòng xịch mở, một cô y tá nhanh nhẹn đến bên giường Đoan khẽ reo lên:
- A, em đã tỉnh rồi! Mẹ em nãy giờ ở đây. Nhưng em chưa tỉnh nên chị ấy về để sắp xếp chuyện nhà. Chai dịch truyền còn tí nữa là hết rồi đó, em có thấy đỡ chưa?
Đoan nói thật nhỏ vì hãy còn yếu lắm.
- Em... khát... nước!
Cô y tá nhanh nhẹn đến bên chiếc tủ cá nhân ở mỗi giưng bệnh, bưng đến cho Đoan một tách sữa nhỏ còn ấm. Cô bảo:
- Em uống sữa nhé! Chị Mai có khuấy sẵn đấy!
Cô y tá đút cho Đoan vài muỗng sữa. Đoan còn mệt nên không uống được nhiều. Trước khi ra khỏi phòng, cô y tá căn dặn.
- Em mới mổ nên còn ở phòng lạnh. Ở phòng lạnh không cho người ngoài vào nuôi nên em không gặp được người nhà đâu. Thỉnh thoảng chị Mai sẽ vào thăm em. Bây giờ, em cứ yên tâm ngủ đi cho khỏe nào!
Cô kéo mền đắp lên ngực Đoan rồi rút chiếc kim truyền dịch ra khỏi cánh tay Đoan.
Đoan nhắm mắt lại cố ngủ thêm tí nữa nhưng Đoan thấy khó ngủ vô cùng.
Tiếng máy lạnh chạy xè xè một âm điệu buồn bã cô đơn. Phòng lạnh thật yên lặng. Vài cô y tá đi lại nhẹ nhàng không hề gây một tiếng động nhỏ.
Đoan nhớ tới mẹ và em Mẫn. Mẹ thì có thể vào thăm Đoan được bất cứ lúc nào vì mẹ là y sĩ ở bệnh viện khoa nhi kế bên. Nhưng còn Mẫn, con bé lớp mười nghịch ngợm, tính khí như con trai, không biết nó có cảm thấy buồn khi Đoan nằm viện hay không?
Nhớ một lần Mẫn bị mẹ đét cho ba roi vào mông vì tội leo nóc nhà hái mận cho Đoan ăn, Đoan thấy thương nó vô cùng, cây mận trắng đặc ruột, cắn vào một miếng nước ngập ngọt tới răng vừa xốp vừa giòn. Mẹ không cho chị em Đoan trèo hái vì nó rất cao. Khi hái phải trèo lên nóc nhà rất nguy hiểm. Vậy mà con nhóc Mẫn đã dám mang vớ vào chân leo lên mái tôn giữa trưa nắng muốn phỏng chân hái xuống một "bụng" mận. Hai chị em "chén" một bữa no nê và con nhóc phải lãnh một trận đòn đáng nhớ...
Hết nghĩ tới em, Đoan lại nhớ đến bạn bè, lớp học. Bỗng Đoan nhớ đến ba đóa hồng khô. Hôm Đoan bệnh bất ngờ không biết nó có bị "bật mí" không. Đoan mong gặp Mẫn để hỏi xem ai đem cặp về cho Đoan và nhất là muốn Mẫn đem cặp đến bệnh viện cho Đoan tức khắc. Vì đối với Đoan đó là một vật "tuyệt mật" chỉ có mình Đoan biết mà thôi!
Đoan thấy lo lắng cho ba đóa hồng khô, muốn về nhà ngay để giữ bí mật tuyệt đối cho món quà không gửi. Một tình yêu đơn phương tuyệt đẹp không muốn "phơi bày ra ánh sáng"...
Nhắc đến ba đóa hồng, Đoan càng nhớ thầy Vĩnh thiết tha.
Chợt cửa phòng lạnh hé mở, bà Mai tất tả đến bên giường bệnh của con.
- Sao, khỏe không con? Con làm mẹ lo quá chừng.
Bà vuốt tóc Đoan rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Đoan. Đoan muốn ôm cổ mẹ nũng nịu như mọi ngày. Nhưng mọi cử động, Đoan lại nghe đau nên đành phải nằm yên.
- Con bị viêm ruột thừa cấp tính phải mổ liền. Rất may lúc con lên phòng mổ, mẹ đã gởi con cho bác sĩ Tuấn. Mẹ vừa gặp lại bác ấy, bác bảo ca mổ của con rất tốt. Con cứ yên tâm.
Vẫn nhớ đến ba đóa hồng khô, Đoan liếm đôi môi khô héo, hỏi bà Mai:
- Mẹ à, hôm đó ai đem cặp vở về nhà cho con?
- Vân Anh con à! Ba đứa tụi nó thay phiên nhau chép bài giúp con đó!
Nghe nói Vân Anh, Đoan cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên Đoan vẫn mong được gặp bạn bè. Đoan thủ thỉ:
- Chừng nào con mới được ra khỏi phòng lạnh?
- Đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Trưa mai con sẽ được ra phòng ngoài. Nằm lại khoảng một tuần rồi về. Con đừng lo lắng gì cả. Em Mẫn đòi vào thăm con đó.
- Ngày mai, mẹ bảo Mẫn đem cặp vào cho con nhé!
Bà Mai tươi cười vuốt má con gái:
- Cứ yên tâm dưỡng bệnh đi cô! Hết bệnh mới học được chứ!
- Con nhớ lớp lắm! Con cũng sắp thi học kỳ một rồi mẹ ạ!
- Thôi được, mai mẹ sẽ gọi em mang cặp vở vào cho con. Con uống sữa tiếp đi rồi ngủ.
Bà Mai cho Đoan uống hết tách sữa, dặn dò con thêm ít điều. Sau đó bà gởi Đoan cho bác sĩ trực rồi mới trở ra.
Bên ngoài có lẽ là đêm. Đoan nhớ không ít bạn bè, nhớ bọn Vân Anh, nhớ người thân, nhớ cả thầy Vĩnh. Không biết cho đến hôm nay thầy có hay Đoan nằm viện chưa nhỉ? Nếu biết, sao thầy không vào thăm Đoan? Và ba đóa hồng khô cầu mong cho đừng ai khám phá ra nó...



Đoan mở mắt choàng tỉnh, không khỏi ngạc nhiên thấy mình nằm giữa một nơi hoàn toàn xa lạ. Đó là lúc chất thuốc mê đã hết tác dụng.
Cô bé chớp mắt, định thần nhìn kỹ mọi vật chung quanh. Căn phòng rộng lớn mang toàn một màu trắng lạnh buồn. Trong không khí nồng nặc mùi ê te đặc trưng của bệnh viện.
Đoan đang nằm trên một chiếc giường nệm trải grap trắng toát. Trong phòng cũng còn nhiều chiếc giường như thế có người nằm và có chiếc còn trống. Tường và trần đều sơn màu trắng đục. Hàng đèn néon tỏa ánh sáng khắp phòng không có chiếc quạt máy nào ở trên trần. Nhưng không khí bên trong phòng vẫn mát lạnh. Dần dần Đoan nhận biết mình đang nằm trong phòng lạnh của một bệnh viện. Tuy nhiên Đoan vẫn chưa hiểu vì sao mình có mặt ở nơi này. Chất thuốc mê làm đầu óc bệnh nhân "mụ mỵ" đi khi còn chút ảnh hưởng của nó trên cơ thể. Chai dịch truyền treo trên một giá cao đang nhỏ từng giọt chậm đều vào một ống dây nylon trong suốt, thông qua một cái kim to xuyên vào cánh tay cô bé và nơi bụng phải hãy còn đau âm ỉ.
Đoan lờ mờ nhớ lại cơn đau tái người trong giờ học, được đưa cấp tốc vào bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh báo Đoan bị viêm ruột thừa phải mổ...
Đoan muốn xoay người một tí cho dễ chịu hơn. Nhưng không dám nhúc nhích cánh tay đang truyền dịch. Đoan lo lắng, không biết ở nhà mẹ và em Mẫn có hay Đoan nằm viện không? Giờ này không thấy ai là người thân có mặt bên mình, Đoan bỗng thấy tủi thân.
Bỗng cửa phòng xịch mở, một cô y tá nhanh nhẹn đến bên giường Đoan khẽ reo lên:
- A, em đã tỉnh rồi! Mẹ em nãy giờ ở đây. Nhưng em chưa tỉnh nên chị ấy về để sắp xếp chuyện nhà. Chai dịch truyền còn tí nữa là hết rồi đó, em có thấy đỡ chưa?
Đoan nói thật nhỏ vì hãy còn yếu lắm.
- Em... khát... nước!
Cô y tá nhanh nhẹn đến bên chiếc tủ cá nhân ở mỗi giưng bệnh, bưng đến cho Đoan một tách sữa nhỏ còn ấm. Cô bảo:
- Em uống sữa nhé! Chị Mai có khuấy sẵn đấy!
Cô y tá đút cho Đoan vài muỗng sữa. Đoan còn mệt nên không uống được nhiều. Trước khi ra khỏi phòng, cô y tá căn dặn.
- Em mới mổ nên còn ở phòng lạnh. Ở phòng lạnh không cho người ngoài vào nuôi nên em không gặp được người nhà đâu. Thỉnh thoảng chị Mai sẽ vào thăm em. Bây giờ, em cứ yên tâm ngủ đi cho khỏe nào!
Cô kéo mền đắp lên ngực Đoan rồi rút chiếc kim truyền dịch ra khỏi cánh tay Đoan.
Đoan nhắm mắt lại cố ngủ thêm tí nữa nhưng Đoan thấy khó ngủ vô cùng.
Tiếng máy lạnh chạy xè xè một âm điệu buồn bã cô đơn. Phòng lạnh thật yên lặng. Vài cô y tá đi lại nhẹ nhàng không hề gây một tiếng động nhỏ.
Đoan nhớ tới mẹ và em Mẫn. Mẹ thì có thể vào thăm Đoan được bất cứ lúc nào vì mẹ là y sĩ ở bệnh viện khoa nhi kế bên. Nhưng còn Mẫn, con bé lớp mười nghịch ngợm, tính khí như con trai, không biết nó có cảm thấy buồn khi Đoan nằm viện hay không?
Nhớ một lần Mẫn bị mẹ đét cho ba roi vào mông vì tội leo nóc nhà hái mận cho Đoan ăn, Đoan thấy thương nó vô cùng, cây mận trắng đặc ruột, cắn vào một miếng nước ngập ngọt tới răng vừa xốp vừa giòn. Mẹ không cho chị em Đoan trèo hái vì nó rất cao. Khi hái phải trèo lên nóc nhà rất nguy hiểm. Vậy mà con nhóc Mẫn đã dám mang vớ vào chân leo lên mái tôn giữa trưa nắng muốn phỏng chân hái xuống một "bụng" mận. Hai chị em "chén" một bữa no nê và con nhóc phải lãnh một trận đòn đáng nhớ...
Hết nghĩ tới em, Đoan lại nhớ đến bạn bè, lớp học. Bỗng Đoan nhớ đến ba đóa hồng khô. Hôm Đoan bệnh bất ngờ không biết nó có bị "bật mí" không. Đoan mong gặp Mẫn để hỏi xem ai đem cặp về cho Đoan và nhất là muốn Mẫn đem cặp đến bệnh viện cho Đoan tức khắc. Vì đối với Đoan đó là một vật "tuyệt mật" chỉ có mình Đoan biết mà thôi!
Đoan thấy lo lắng cho ba đóa hồng khô, muốn về nhà ngay để giữ bí mật tuyệt đối cho món quà không gửi. Một tình yêu đơn phương tuyệt đẹp không muốn "phơi bày ra ánh sáng"...
Nhắc đến ba đóa hồng, Đoan càng nhớ thầy Vĩnh thiết tha.
Chợt cửa phòng lạnh hé mở, bà Mai tất tả đến bên giường bệnh của con.
- Sao, khỏe không con? Con làm mẹ lo quá chừng.
Bà vuốt tóc Đoan rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Đoan. Đoan muốn ôm cổ mẹ nũng nịu như mọi ngày. Nhưng mọi cử động, Đoan lại nghe đau nên đành phải nằm yên.
- Con bị viêm ruột thừa cấp tính phải mổ liền. Rất may lúc con lên phòng mổ, mẹ đã gởi con cho bác sĩ Tuấn. Mẹ vừa gặp lại bác ấy, bác bảo ca mổ của con rất tốt. Con cứ yên tâm.
Vẫn nhớ đến ba đóa hồng khô, Đoan liếm đôi môi khô héo, hỏi bà Mai:
- Mẹ à, hôm đó ai đem cặp vở về nhà cho con?
- Vân Anh con à! Ba đứa tụi nó thay phiên nhau chép bài giúp con đó!
Nghe nói Vân Anh, Đoan cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên Đoan vẫn mong được gặp bạn bè. Đoan thủ thỉ:
- Chừng nào con mới được ra khỏi phòng lạnh?
- Đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Trưa mai con sẽ được ra phòng ngoài. Nằm lại khoảng một tuần rồi về. Con đừng lo lắng gì cả. Em Mẫn đòi vào thăm con đó.
- Ngày mai, mẹ bảo Mẫn đem cặp vào cho con nhé!
Bà Mai tươi cười vuốt má con gái:
- Cứ yên tâm dưỡng bệnh đi cô! Hết bệnh mới học được chứ!
- Con nhớ lớp lắm! Con cũng sắp thi học kỳ một rồi mẹ ạ!
- Thôi được, mai mẹ sẽ gọi em mang cặp vở vào cho con. Con uống sữa tiếp đi rồi ngủ.
Bà Mai cho Đoan uống hết tách sữa, dặn dò con thêm ít điều. Sau đó bà gởi Đoan cho bác sĩ trực rồi mới trở ra.
Bên ngoài có lẽ là đêm. Đoan nhớ không ít bạn bè, nhớ bọn Vân Anh, nhớ người thân, nhớ cả thầy Vĩnh. Không biết cho đến hôm nay thầy có hay Đoan nằm viện chưa nhỉ? Nếu biết, sao thầy không vào thăm Đoan? Và ba đóa hồng khô cầu mong cho đừng ai khám phá ra nó...
Bông Hồng Cho Tình Đầu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14