L. Laghin
Chương 62
Tác giả: L. Laghin
Suốt mấy ngày liền ông Khốttabít buồn nhớ ông em, cứ giấu mình trong bể nuôi cá, nhưng sau đó cũng nguôi dần và mọi việc lại diễn ra bình thường. Một buổi sáng, hai cậu bạn của chúng ta trò chuyện khe khẽ với ông Khốttabít còn nằm dưới gầm giường vì vẫn còn sớm. Giênia đứng bên cửa sổ ngó ra đường và nói:
- Sắp mưa rồi!
Chẳng mấy chốc, mây đen đã phủ kín bầu trời và trận mưa phùn khó chịu bắt đầu rả rích.
- Có lẽ bọn mình sẽ nghe chứ? - Vônca hỏi, hất đầu chỉ chiếc rađiô mới tinh (quà của bố mẹ Vônca nhân dịp Vônca được lên lớp 7) và vặn rađiô.
Những âm thanh vang dội của dàn nhạc giao hưởng tràn ngập căn phòng.
Từ dưới gầm giường, ông Khốttabít kinh ngạc thò đầu ra:
- Ở đâu mà có lắm người chơi các nhạc cụ khác nhau hay đến như vậy?
- Ra vậy đó! - Giênia kêu lên. - Ông Khốttabít chưa biết rađiô là gì cả. (Thật là lạ, trên tàu “Lađôga”, vì quá vội vã, người ta đã quên mua rađiô để đặt tại phòng chung!)
Trong hai giờ liền, hai cậu bé đã thích thú quan sát ông Khốttabít. Ông già hoàn toàn sửng sốt trước những thành tựu của kỹ thuật vô tuyến diện. Vônca đã bắt các đài Vlađivôxtốc, Tbilixi, Kiép, Lêningrát, Minxcơ, Tasken cho ông nghe. Từ chiếc radiô đã bay ra âm thanh của các bài hát, đã vang lên các bản hành khúc, đã vọng đến những tiếng nói thuộc đủ các ngôn ngữ. Sau đó, hai cậu bé chán nghe rađiô.
Ngoài đường đã hửng nắng, Vônca và Giênia đi ra ngoài dạo mát, để ông Khốttabít ngồi mê mẩn bên chiếc radiô.
Chính lúc đó đã xảy ra một chuyện bí mật mà cho đến tận nay bà nội của Vônca vẫn chưa đoán ra được.
Chẳng bao lâu sau khi hai cậu bé rời khỏi nhà, bà nội của Vônca vào phòng tắt rađiô và bà nghe thấy tiếng ho của một ông già nào đó trong căn phòng hoàn toàn không có một bóng người.
Sau đó, bà lại thấy chiếc kim đen của cái biến cảm tự nhiên di chuyển trên thang chia độ của rađiô.
Bà lão hoảng sợ, quyết định không đụng tay đến chiếc rađiô, rồi chạy đi tìm Vônca. Bà đã bắt gặp nó ở bến ôtôbuýt.
Vônca hết hồn, nó nói rằng nó đang cải tiến rađiô, làm cho rađiô có thể tắt mở tự động và thiết tha yêu cầu bà đừng kể chuyện đó cho bố mẹ nó nghe, vì nó đang chuẩn bị một món quà bất ngờ cho bố mẹ nó.
Những lời nói của Vônca hoàn toàn chẳng làm cho bà nội yên lòng, nhưng bà vẫn hứa giữ bí mật.
Đến tận tối, bà lo sợ lắng nghe tiếng nhạc và tiếng lẩm bẩm bí ẩn trong căn phòng hoàn toàn không có một bóng người.
Hôm ấy, chiếc rađiô không nghỉ lấy một phút. Gần hai giờ đêm, quả là nó có im tiếng. Thì ra ông già quên mất cách bắt đài Tasken. Ông đánh thức Vônca dậy, hỏi nó, rồi lại tới bên chiếc rađiô...
Đã xảy ra một điều không thể sửa chữa được: ông già say mê rađiô như điếu đổ!