watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Em Còn Nhớ Mùa Thu-Phần 1 - tác giả Lá Trúc Lá Trúc

Lá Trúc

Phần 1

Tác giả: Lá Trúc

Thế là nhỏ đã bỏ đi. Thu tháng 9 buồn lạ lùng. Đà Lạt nhạt nhòa trong màn sương. Chiều nay tôi lang thang trên những con đường vắng đếm lá vàng. Nỗi nhớ day dứt như con sâu ngọ ngoạy trong trái tim làm tôi xốn xang vô cùng. Ký ức như một cuốn phim quay chầm chậm trong chiều...
...
- Ê, ông kia.
Tôi giật mình quay lại. Một con nhỏ tóc cắt ngắn như con trai, đang chống nạnh cạnh chiếc xe đạp đỏ. Tôi dáo dác nhìn quanh rồi ngập ngừng:
- Gọi tui hả?
- Ủa chứ chẳng lẽ tui gọi ma sao, ở đây có mình ông dzí tui.
Chu choa, sao mà chua bạo. Con nhỏ này chắc ăn chanh thay cơm. Tôi nghĩ thầm. Liếc nó một cái dò xét, (chẳng lẽ nó thấy tôi "mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao", tướng sang hơn... Sở Khanh một chút định làm quen sao chứ), tôi hỏi:
- Umm... gọi tui có chuyện gì?
Nhỏ cười thật tươi (may nhờ trời nó còn có cái răng khểnh dễ sương, chứ không chua kiểu đó chắc ế quá) chỉ chiếc xe đạp:
- Có gì đâu, xe tui sút sên, sửa giùm tui đi.
- Hả?
- Có gì đâu mà ông phải dòm tui ghê dzậy? Mấy khi mới được dịp sửa... xe cho tui... ông phải lấy đó làm vinh dự chứ. Hơn nữa nhiệm vụ sửa xe cho con gái là của con trai mí ông muh... lẹ lên đi... tui phải đi gấp nè.
Trời, đúng là đồ con gái... xí xọn vô duyên. Tôi rủa thầm nó không thương tiếc. Khi không chẳng quen biết gì với người ta mà nhờ vã kiểu dễ... nổi nóng vậy. Nhưng mà nó nhìn giống sư tử Hà - Đông quá, không làm dám nó xé xác tôi lắm. Dù sao tôi cũng đẹp trai, chưa có bồ. Chết sớm vậy uổng lắm. Thôi thà nhịn nó một tí bảo vệ tính mạng cũng không sao. Tôi hậm hực liếc nó rồi đi tới chiếc xe đạp lui cui gắn dây sên vào. Con nhỏ đứng bên cười một cách đắc ý. (Chẳng lẽ lúc đó tôi đứng lên đục nó một cái cho gãy cái răng khểnh chết tiệt kia chứ, dòm nó đáng ghét vậy muh sao mới đầu tôi còn khen nó dễ thương). Qua một thế kỷ của tôi (tức 10 phút của nó), tôi hí hững đứng lên:
- Xong rồi nè.
Con nhỏ giằng chiếc xe ra khỏi tay tôi.
- Í da, ông sửa lâu quá, tui trễ rồi. Thôi tui đi nha.
Chưa nói dứt câu, nó đã vọt thẳng. Để tôi đứng sững trong chiều gầm gừ với những chiếc lá vàng vô tội xung quanh...
Sáng nay là buổi học đầu tiên. Thằng Sinh, thằng Hải và tôi đứa nào cũng hồi hộp. Bởi vì năm nay lớp 12A tụi tôi sẽ dưới sự chiếu cố của "Từ Hy Thái Hậu" Công Tần Tôn Nữ Trần Vị Khuê. Nội đọc xong tên bả thì nồi cơm của tôi cũng muốn... khê thiệt rồi. Sở dĩ Cô Khuê được tiếng là "Từ Hy Thái Hậu" là vì cô rất khó và rất dữ. Mà chắc cũng có lẽ vì cô là người Huế cho nên hồn thơ cô thật là lai láng.
Xưa nay chưa có đứa nào thoát qua khỏi lớp văn của cô mà không bị rụng tóc... rát cổ họng cả. Lý do đơn giản: cô yêu thơ hơn văn. Bọn chúng nó từ lồi sỉ đều phải ngậm ngùi trở thành thi sĩ hết. Chúng tôi,Tam Quái 12A: Mã Giám Sinh (thằng Sinh), Sở Khanh (tức là tôi) và Từ Hải (thằng Hải) xưa nay đã chứng kiến không biết bao nhiêu đứa bứt tóc leo cây mận làm thơ mỗi khi cô Khuê cho bài tập. Chúng tôi đã từng sung sướng cười trên sự đau khổ của bọn nó, không ngờ bây giờ lại tới phiên ba đứa tôi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh lớp, cũng là mấy khuôn mặt... mốc quen thuộc của tụi nó. Lớp 11A quỷ quái nổi tiếng năm ngoái năm nay đã được lên chức. Cầu trời phù hộ cho chúng con, đừng để bà Từ Hy Thái Hậu biến bọn con thành... những tên thái giám cuối cùng của nhà Thanh hết. Tôi lẩm bẩm rồi cười thầm một mình. Cô Khuê mà biết tôi nghĩ vậy chắc cô cho tôi nhập cung trước quá. Đang say mê viễn tưởng những ngày đen tối của tụi tôi thì "reng... reng... reng". Những tiếng ồn ào trong lớp lập tức im bặt. Mấy chục con mắt đổ dồn về phía cửa lớp. Cô Khuê trong chiếc áo dài trắng (chắc cô quên mua nón bài thơ), ẻo lã như cô gái Huế... lỡ thời thật sự bước vào. Đứng dậy một cách hiên ngang như Từ Hải trước lúc bị... ngủm, tôi hét lên:
- Mẫu hậu giá lâm!
Lập tức những tiếng rúc rích vang khắp mọi nơi. Đứa nào cũng mặt đỏ gay nhưng không dám cười. Cô Khuê nhìn tôi và cười:
- Cô đã nghe tiếng Tam Quái 11A lâu rồi, chắc em là 1 trong 3 em đó. Em tên gì đây?
Tôi cố nén cười giả vờ lễ phép:
- Thưa cô, em là Sở Khanh. Uả dạ không phải, em là Hoàng Vũ Khanh ạ!
Hahaha, rốt cuộc thằng Hải nén không nổi. Nó gập người lại cười. Mấy đứa khác trong lớp tôi cũng rũ ra ngặt ngẽo.
Cô Khuê quát:
- Trật tự.
Rồi đưa mắt nhìn tôi, cô lại cười khó hiểu:
- Khá lắm, dám giỡn mặt với cô giáo như vậy. Đúng là đại ca của Tam Quái. Em ngồi xuống đi.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Lạ chưa, Từ Hy Thái Hậu không phạt tôi, sao trời còn chưa mưa nhỉ?
Cô Khuê đưa mắt nhìn quanh phòng. Rồi chậm rãi lên tiếng:
- Chào các em lớp 12A, tôi tên Khuê. Năm nay tôi sẽ là cô giáo dạy văn kiêm chủ nhiệm của các em. Trước khi bắt đầu lớp, cô muốn giới thiệu với các em một bạn học mới. Thảo Nguyên, em vào đi.
Đôi mắt lém lỉnh với mái tóc thật ngắn xuất hiện ngay cửa. Trời ơi, kẻ thù của tôi, con nhỏ răng lồi sỉ. Có lẽ nào xưa nay tôi ăn chay niệm A Di Đà Lạt mà còn gặp phải ma nữ bây giờ. Nhìn nó là tôi muốn chóng mặt. Xưa nay Nhất Quái Sở Khanh nổi tiếng phá và lì trong trường mà hôm đó phải hy sinh làm thợ sửa xe bất đắc dĩ cho nó. Chuyện này nói ra thì tôi còn mặt mũi gì. Hình như Thảo Nguyên không để ý gì tới ánh mắt hình viên đạn của tui đang nhắm vào nó. Nó cười tỉnh bơ:
- Ủa, thì ra ông học chung với tui hả? Cô ơi, cho em ngồi bàn này nha.
Nói xong, nó thản nhiên mang cặp tới ngồi trước mặt tôi. Hất hất mái đầu tóc... rể tre như trêu gan tôi.
- Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên. Cô sẽ không có dạy gì nhiều. Cô nghe nói em Vũ Khánh học rất giỏi. Hơn nữa hôm nay chúng ta có bạn mới là Thảo Nguyên. Nếu ngay bây giờ em Khanh có thể làm ra 4 câu thơ tặng cho Thảo Nguyên thì cô cho các em ngồi không tiết này.
Giọng cô Khuê nhẹ nhàng mà tôi nghe như sét đánh. Trời thần, cái thằng tôi xưa nay chỉ chuyên về Toán. Hỏi tôi một cộng một bằng mấy hay là ba cộng má bằng con đúng không thì tôi biết. Chứ còn làm thơ thì... Rõ ràng là cô muốn trả thù cái vụ "đón tiếp" lúc nãy mà. Cả lớp háo hức nhìn tôi chờ đợi. Ừ, thì bọn mày vui vẻ tại vì bọn mày đâu có ra trận đdầu tiên như tao. Sự hy sinh của tôi còn có thể đổi về cho tụi nó một tiết ngồi không nữa. Biểu sao tụi nó không khoái. Thằng Sinh cười hì hì:
- Phen này mày tiêu rồi Sở Khanh ơi, đáng lẽ Từ Hải chuyên về văn bả không gọi, bả lại đưa lược cho thầy tu chải tóc. Thôi mày vì anh em ráng đi. Tao ủng hộ mày. Mày đừng lo nếu mày hy sinh tao sẽ đốt giấy vàng mã cho mày đều đều mỗi năm hehehe. Còn khóc một dòng sông đưa tiễn mày nữa.
Cái thằng trời đánh, tôi muốn thoi cho nó một thoi bạo. Nhăn nhó đứng lên. Dòm khuôn mặt tươi rói của nhỏ Thảo Nguyên, tôi càng tức ói máu. Hãy xem nè con nhỏ sư tử rừng xanh. Vận hết 12 thành công lực, tôi thong thả:
- Đêm qua mẹ em hầm cẳng bò
Bốn, năm cái cẳng thiệt là to
Em mê em xực cho nó đã
Nên tới bây giờ vẫn còn no!
Cả lớp tôi muốn vỡ tung ra. Đứa thì bò sát trên bàn. Đứa thì ôm bụng. Đứa chảy nước mắt nước mũi. Cô Khuê nhìn tôi chăm chú:
- Thơ hay lắm, thực tế ghê há. Nhưng mà có liên quan gì tới Thảo Nguyên?
Tôi cười cười nhìn Thảo Nguyên:
- Dạ thưa cô Thảo tức là cỏ, Nguyên tức là bằng. Cỏ bằng không phải cẳng bò sao cô? Em làm ra 4 câu thơ tả Thảo Nguyên rồi, cô có giữ lời hứa không ạ?
Cô Khuê hết nhịn được, cô mỉm cười:
- Giỏi lắm Khanh, các em hôm nay cứ tự nhiên nói chuyện cho hết tiết này.
Cả lớp tôi đồng loạt rống lên:
- Sở Khanh muôn năm!
Tôi mém chút nữa là đưa tay chận lổ mũi. Ôi giây phút huy hoàng của họ Sở tui. Không phải vì nghe mấy đứa nó khen mà là vì tôi đã trả thù con nhỏ đáng ghét đó được. Tôi sung sướng nhìn nó. Thảo Nguyên ném cho tôi một cái liếc sắc như dao cạo. Thôi đi sư tử ơi. Một đều rồi đó nhỏ ạ. Đừng tưởng Nhất Quái dễ ăn hiếp mà lầm.
Đã hơn 2 tuần trôi qua, mà sao tôi chẳng thấy "sư tử" Thảo Nguyên làm gì tôi cả. Nó chỉ lâu lâu nhìn tôi một cách đe dọa rồi bỏ đi. Tôi không ngờ con nhỏ nhìn giống con trai như nó mà lại giỏi thơ văn như vậy. Mới có 2 tuần mà nó đã nghiễm nhiên trở thành lớp phó học tập trong lớp tôi. Công chuá "Cẳng Bò" cưng của bà "Từ Hy Thái Hậu". Trong khi nó rảnh rỗi ngồi ăn ô mai và nhiều chuyện với mấy đứa con gái chung lớp thì tôi phải thức trắng 2, 3 đêm vò đầu làm thơ và gạo bài. Nếu những con chí trên đầu tôi biết nói, thế nào chúng nó cũng đi biểu tình phản đối cô Khuê. Vì tại cô nên tôi mới phải gãi đầu hoài.
Hôm nay lại phải ghi một bài thơ. Tôi hết nằm rồi lại ngồi, leo lên xực gần sạch cây ổi nhà tôi mà vẫn chưa nghĩ ra.
- Sở Khanh, thằng quỷ mày đâu rồi?
Thằng Mã Giám Sinh hớt hải chạy vô. Tôi chồm dậy nhìn nó:
- Gì đây mày, không thấy tao đang làm bài sao?
Thằng Sinh vừa thở vừa nói:
- Tin động trời mày ạ, tao bảo đảm mày nghe xong mày hết muốn ăn ổi luôn.
Tôi bứt một trái khác, chùi chùi cho vào miệng cắn tiếp:
- Ờ, nếu là tin bà Từ Hy Thái Hậu nghỉ dạy thì tao khỏi cần ăn ổi thiệt. Tao đãi tụi mày đi ăn bò bía.
Thằng Sinh cắt ngang:
- Mày biết gì không.
- Mày không nói làm sao tao biết?
- Trời, mày nghiêm chỉnh một chút được không. Tao mới phát hiện ra thằng Từ Hải đi ăn kem với đám sư tử chiều nay.
Quỷ thần, tôi mém nữa nuốt luôn cả trái ổi. Lật đật phóng xuống, tôi chụp vai thằng Sinh:
- Hả nó dám tạo phản... Trời ơi còn gì là bí mật quân sự của tụi mình.
Thằng Sinh bật cười:
- Bí mật quần sự thì có, mình có cái quái gì mà bí mật với bật mí. Cái chuyện kinh khủng tao nói đây là hình như thằng Hải thích con nhỏ "Gấu mẹ vĩ đại" đó mày ạ.
Tôi sửng sốt một chút rồi ôm bụng cười:
- Hahaha má ơi cứu con, đụng ai không yêu đi yêu con nhỏ đó.
Hà học chung với bọn tôi từ lớp 10 tới giờ. Bọn tôi gọi nó là "gấu mẹ vĩ đại" là vì tướng tá nó cao lớn như con trai. Lại còn có đai đen Nhu Ddạo nữa. Bọn con trai gặp nó là le lưỡi chạy dài. Thằng Từ Hải chắc uống lộn thuốc rồi. Tôi vỗ vai thằng Sinh:
- Tao với mày đi mua hòm cho nó mày ơi. Chứ tao nghi nó sắp đổi tên Trần Văn Hải thành Trần Văng Dẹp rồi đó. Bị đá văng mà còn bị đè bẹp dzí nữa hahaha.
Thằng Sinh huých tôi:
- Thôi đi mày, đi chỗ này hấp dẫn hơn. Tao tình cờ phát hiện lá thư trong hộc bàn của thằng Hải. Hai đứa nó hẹn gặp ở Hồ Than Thở chiều nay đó.
Tôi quăng vội trái ổi:
- Quá đã, tao phải đi coi kịch. Kệ cha bài thơ của bà Từ Hy Thái Hậu. Hy vọng lần này thằng Hải không bị "than thở thê thảm tàn tạ te tua thân trai tơ".
Hai đứa hí hửng phóng ra khỏi nhà tôi. Mục tiêu: Hồ Than Thở.
Buổi chiều Đà Lạt thật đẹp. Hồ Than Thở phẳng lặng như một mặt gương. Lâu lâu gợn tí sóng. Gió nhẹ nhàng xua làn tóc của các cô gái trong chiều. Cảnh thì đẹp nhưng tôi và thằng Sinh đâu có hứng thú nhìn. Hai đứa tìm chỗ giấu xe rồi phóng lên cây ngồi chờ. Khoảng 30 phút, tôi sốt ruột khều thằng Sinh:
- Ê thằng quỷ chơi tao hả mậy, sao giờ chưa thấy bóng 2 đứa nó?
Thằng Sinh cũng sốt ruột như tôi, nó nghiêng qua nghiêng lại trên cây như bị kiến cắn:
- Mày chờ chút đi. Ah, mà khỏi chờ nữa... tèng téng teng... mở màn... Từ Hải ra trận kìa.
Tôi dõi theo hướng tay nó, quả nhiên thằng Hải đang mò mò tới. Ông tướng hôm nay thiệt là bảnh. Quần áo ủi láng o, đầu tóc cũng láng o. Tôi không biết nó xịt hết bao nhiêu chai keo rồi. Nhưng tôi chắc chắn là con ruồi nào mà xui xẻo đậu trên tóc nó thì nhất định trượt té gãy cẳng chứ chẳng chơi. Nó vừa đi vừa dáo dác dòm xung quanh. Đúng là cái thằng này ăn trộm sợ bị bắt quả tang, tôi hậm hực nghĩ thầm, rồi mày sẽ biết tay ông, Từ Hải ạ. Gấu mẹ vĩ đại không biến mày thành Trần Văng Dẹp thì tao cũng biến mày thành Trần Văn Trụi. Tôi phát vô mông thằng Sinh một cái thật mạnh làm nó mém té xuống cây:
- Ê mầy, sao chưa thấy nhân vật chính Thuý Kiều xuất hiện kìa? Bộ ẻm Hà còn phải đi thẩm mỹ viện trang điểm lại dung nhan gấu mẹ của nó rồi mới ra diện kiến Từ Hải sao?
Thằng Sinh bực tức thò chân đạp tôi:
- Thằng quỷ, mày dám đập mông ông một cái đau điếng dzị à. Coi chừng tao thưa mày cái tội rờ mó trai tơ bất hợp pháp đó nghe chưa.
Đang thao thao chợt nó ngưng ngang, mắt sáng rỡ:
- Tới rồi tới rồi, chời chời, coi ẻm gấu mẹ vĩ đại của lớp mình hôm nay diện ác.
Tôi chồm lên nhìn. Nhỏ Hà hôm nay mặc đầm. Trời ơi, không khéo nó làm trời Đà Lạt đổ tuyết mất. Bất ngờ, tôi thấy thằng Hải rút ra một bó hoa hồng từ phía sau lưng đưa nhỏ Hà. Quái, thằng này giấu hoa đâu hay vậy kìa. Hay là nó nhét trong... tuí quần. Hong biết em Hà ngửi có bị viêm mũi không chứ tôi thấy nó nhận bó hoa từ tay thằng Hải mà run run như bị điện giựt. Chắc có lẽ vì xúc động quá cỡ trước tấm lòng... heo của thằng bạn thân tôi. Thằng Sinh và tôi gần như nín thở khi 2 đứa nó từ từ đi lại gần chỗ núp của bọn tôi. Chuyện này tôi phải thầm khen thằng Sinh chọn chỗ canh me chính xác quá, phải chi nó đem theo cái máy chụp hình nữa thì bá chấy bò chét chó. Tôi nghe thằng Hải ấp úng:
- Chút... chút nữa mình đi đâu đây Hà?
Nhỏ Hà cười e lệ:
- Thì tuỳ ý Hải đi. Mà hôm nay Hải hẹn Hà ra đây bảo là có chuyện muốn nói mà. Thì Hải nói đi.
Thằng Hải run lên như bị sốt rét ác tính:
- Hải... Hải...
Tôi ngồi trên cây mà nóng mặt dùm nó. Trời đất ơi cái thằng ngốc, mày cua gái vậy đó hả? Sao không nhào vô nắm tay rồi ôm đại đi. Em ngại ngần rồi cũng... ôm lại. Còn không em có lên cơn thì mày quỳ lạy. Mà em mang đai đen vô thì mày bỏ chạy. Thiệt tình. Không chịu học qua đại ca Sở Khanh của nó một chuyến trước khi ra trận tình của ẻm mà.
Nhỏ Hà và nó ngồi im lặng không dám nhìn nhau thật lâu. Rồi thằng Hải run run thò tay qua đụng nhẹ tay Hà. Con nhỏ rụt tay lại, mặt nó đỏ bừng lên. Tôi không thể tưởng tượng khi vật nhau ầm ầm với đám con trai Nhu Đạo nhỏ Hà xông pha như con cọp cái xổng chuồng mà bây giờ hiền như con nai tơ trước mặt thằng bạn tôi. Lần này tao phải bái mày làm sư phụ để học nghề trị sư tử và cọp cái mới được, Hải ạ.
- Um... à... Hà à - thằng Hải rụt rè lên tiếng.
- Dạ, nhỏ Hà cúi đầu mân mê tà áo.
- Thật ra Hải có chuyện này muốn nói với Hà nãy giờ mà ngại quá. Hải... Hải...
Mặt nhỏ Hà càng đỏ hơn, nó không dám ngẫng lên nhìn thằng Hải. Nó lí nhí trong miệng:
- Thì Hải nói đi, Hà nghe nè.
Thu hết can đảm, Thằng Hải nói một mạch:
- Thật ra thì Hải đau bụng quá, nãy giờ chờ Hà lâu quá cho nên Hải ghé quán chè ngoài kia ăn hết 2, 3 ly rồi. Xin lỗi Hà bây giờ Hải phải về gấp. Chuyện mà Hải muốn nói với Hà thì Hải sẽ đưa thư sau. Hải đi trước nha Hà.
Chưa nói xong nó đã ôm bụng chạy một mạch bỏ nhỏ Hà ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây với khuôn mặt thẫn thờ. Tôi quay nhìn thằng Sinh thấy nó đang dùng 2 tay bụm miệng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Chờ nhỏ Hà đạp xe đi khuất, 2 đứa tôi rũ ra cười như chưa bao giờ được cười. Trời ơi là trời, người hùng Từ Hải của bọn tôi lần đầu hẹn hò bạn gái là vậy đó sao? Lần này chắc nhỏ gấu mẹ vĩ đại xé xác nó thiệt rồi. Hai đứa tôi vừa cười vừa leo xuống. Thằng Sinh phủi tay:
- Hôm nay tao no rồi, đi về mày ơi.
- Đứng lại.
Tiếng hét nơi rừng hoang ở đâu vậy trời? Giọng nói quen thuộc quá, tôi quay lại và há hốc mồm khi ngó thấy sư tử "Cẳng Bò" đang đứng đó... nhe nanh cười.
- Chết bà, chạy Sinh ơi, gặp quỷ rồi, tôi hốt hoảng kéo áo thằng Sinh.
Thảo Nguyên cười hích hích:
- Ờ ông giỏi thì chạy đi, mai tui méc Hà là 2 ông theo dõi nó. Coi 2 ông làm sao.
Đúng là con nhỏ khắc tinh của tôi, nó mà xuất hiện thì không có gì tốt cả. Tôi nhăn nhó nhìn nó:
- Vậy chứ Cẳng Bò... í lộn... Thảo Nguyên muốn tụi này đứng đây làm gì?
Thảo Nguyên trợn mắt nhìn tôi:
- Lại "cẳng bò", ông ngon hén, tui đi méc nhỏ Hà cho coi.
Không hẹn mà tôi và thằng Sinh cùng rú lên thảm thiết:
- Đừng!
Con nhỏ sư tử được dịp càng cười khoái chí:
- Không nói cũng được, nhưng mà 2 ông phải đãi tui một chầu chè.
Đúng là đồ dã man. Nhưng mà lỡ leo lưng sư tử rồi làm sao xuống đây. Không đãi nó lỡ nó nói cho gấu mẹ nghe thiệt thì 2 đứa tôi chắc phải bỏ xứ đi nơi khác để bảo vệ trinh tiết... ủa không phải... là bảo vệ tánh mạng. Tôi cười như mếu:
- Được mà, ngày mai tan trường đi hén Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên nheo mày, lại khoe cái răng... lồi sỉ đáng ghét:
- Ờ, quân tử nhất ngôn. Hẹn gặp ở quán Hoa Vàng, không gặp không về nha. Mà 2 ông dám không đến thì phải tốn tiền mua quan tài đó hìhì. Thôi 2 ông ở lại dzui dzẻ, tui dzọt.
Rồi nó lên xe thong thả đạp đi để 2 đứa tôi ở lại nhìn nhau mà... trào máu họng.
Quân tử nhất ngôn là quân tử dại
Nói đi nói lại mới là quân tử khôn.
Sáng hôm sau tôi vừa đạp xe lên trường vừa lẩm bẩm 2 câu châm ngôn quý giá. Nhưng mà làm sao tôi dám áp dụng với con nhỏ đó. Không biết tại sao tôi lại sợ nó còn hơn sợ bà Từ Hy Thái Hậu nữa. Chết rồi, nhắc đến tên bả tôi mới nhớ là tôi chưa làm bài tập. Từ lúc vô lớp 12A tới giờ, cô Khuê lúc nào cũng chiếu cố tôi tận tình (chắc là vì muốn đền đáp sự đón tiếp nồng nàn hôm đầu năm của tôi). Hôm nay tôi không làm bài tập, chắc bả cho tôi nhập cung liền... làm thái giám. Má ơi ở nhà má có biết con má sắp bị gặp nạn, không được bú sữa lần cuối rồi. Tôi mang bộ mặt ủ rũ như gà mắc dây thun bước vào lớp, nhỏ Thảo Nguyên tươi cười:
- Í, hôm qua ngủ ngon hông ông?
Tôi nhìn nó nửa mắt rồi đi thẳng tới bàn ngồi phịch xuống. Hmm... h.m... sáng sớm nó cho tôi ăn cẳng bò muốn tức... bao tử, đổ máu mũi rồi mà chiều tôi còn phải đãi nó ăn chè nữa. Đúng là ông trời bất công với người hiền lành như tôi quá. Chuông reo. Cô Khuê bước vào nhìn quanh phòng phán một câu phủ phàng:
- Sao các em lúc nào cũng ồn ào như cái chợ vậy, các em thử tạo ra một lớp học im lặng đến độ nghe được tiếng ruồi bay một lần xem nào.
Lớp tôi lấm lét nhìn nhau. Máu tiếu của tôi lại nổi lên khi nhớ đến câu chuyện cười tôi đọc thời... ông Diệm cởi truồng nào đó, tôi buột miệng:
- Tụi em đã im lặng rồi, sao cô không thả cho ruồi bay đi ạ.
Những tiếng rúc rích lại vang khắp nơi. Cô Khuê nhìn tôi lạnh lùng:
- Lại là em hả Khanh. Thôi được rồi, em lên tiếng trước thì em trả bài trước. Bài tập hôm qua đâu Khanh. Em đọc lên cho các bạn nghe đi.
Lại thơ, cú chưởng của cô nhém chút nữa làm tôi hộc gạch (may quá tôi không phải là cua cho nên chỉ giật mình). Cô Khuê đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi quay qua thằng Sinh và thằng Hải cầu cứu. Hai đứa nó lại quay mặt đi chỗ khác giả vờ không thấy. Đúng là mắc dịch mà, bọn mày làm anh em kiểu đó đó hả? Cục đường chia đôi, cục muối thì cho tao lủm hết. Tôi gãi đầu:
- Dạ thưa cô, em cũng muốn làm bài tập lắm nhưng mà trái tim em xưa nay trong trắng, chưa từng yêu qua làm sao ghi nổi bài thơ "Tình Học Trò" mà cô ra đề ạ.
Cô Khuê nhìn tôi soi mói:
- Ồ thì ra là vậy, em chỉ làm được loại thơ "cẳng bò" thôi phải không?
Nhỏ Thảo Nguyên cười híhí nho nhỏ. Thiệt tôi muốn đục nó ghê. Con gái con đứa chi mà thấy ghét quá. Đang miên mang với viễn tưởng đẹp đẽ được nhổ cái răng lồi sỉ của nhỏ cẳng bò thì giọng cô Khuê lại vang lên:
- Em Khanh giỏi toán nhưng lại yếu văn. Còn Thảo Nguyên giỏi văn nhưng lại yếu toán. Thôi thì 2 em hãy học nhóm để giúp đỡ lẫn nhau. Bắt đầu từ ngày mai. Được rồi Vũ Khanh, em ngồi xuống đi.
Trời, thà cô giết tôi đi còn sướng hơn là đưa tôi làm... mồi cho sư tử. Tôi thẫn thờ ngồi xuống, đầu óc lùng bùng. Chỉ thấy cái răng nanh của sư tử đang nhe ra trắng nhỡn như đe dọa tôi. A Di Đà Lạt, đời con lại héo hắt rồi Phật ơi.
.....
Tan Trường, thằng Sinh viện cớ bận chuyện gấp bỏ chạy trước. Thằng khỉ mà, bận... đồ thì có chứ bận chuyện gấp gì. Nó sợ sư tử thôi. Nó đành lòng bỏ lại tấm thân trai tơ tròn trịa trắng trẻo như Đường Tam Tạng của tôi cho đám ma nữ... xực. Tôi ngậm ngùi đạp xe tới quán Hoa Vàng một mình. Lòng thầm cầu mong nhỏ Thảo Nguyên bị đau răng đột xuất cho nó khỏi đòi ăn chè nữa.
Quán Mimosa hôm nay vắng, tôi chọn một bàn trống ngồi vào. 20 phút trôi qua không thấy bóng nó. Lòng tôi khấp khởi mừng thầm. Chẳng lẽ lời cầu xin của tôi linh nghiệm vậy, phen này tôi phải cúng Phật một trái chuối mới được (còn nguyên nãi để cúng... bao tử tôi). Nỗi mừng vui của tôi chưa kéo dài được 2 phút thì lố nhố nơi cửa, một đám khoảng 10 đứa ma nữ kéo vào. Tôi chết trân tại chỗ trợn trừng mắt ngó. Tướng tôi lúc đó chắc giống Từ Hải chết đứng giữa trận tiền lắm. Nhỏ Thảo Nguyên cười cười:
- Hôm nay Khanh đãi bọn mình ăn chè đó, các bạn cứ tự nhiên nha.
- Hoan hô.
Bọn con gái náo nức cười nói. Tụi nó gọi nào là chè chuối, chè bắp, chè hột lựu, chè đậu đen. Ăn cho sáng con mắt nó tối con mắt tôi. Tôi ngồi im chẳng dám nói tiếng nào. Kỳ này chắc nguyên tháng tôi nhịn đói đi học rồi. Ước gì tôi được ăn thịt nhỏ Thảo Nguyên trừ. Tôi gầm gừ nhìn nó. Thảo Nguyên thản nhiên cười lại với tôi.
Sau khi tiêu diệt gần... sạch quán chè. Tụi nó đứng lên bỏ đi hết. Thảo Nguyên lại nhe nanh với tôi tiếp:
- Cám ơn Khanh đãi Nguyên ăn chè nha. Ngày mai gặp.
Nó cũng bỏ đi để tôi ở lại giữa chiến trường... chén và dĩa. Tôi ngao ngán đứng lên đi lại quầy tính tiền. Dốc hết tài sản ra cầm trên tay, tôi hỏi bà chủ:
- Bao nhiêu vậy chị?
- Ồ, cậu không cần phải trả. Cô tóc ngắn hồi nãy đã trả trước khi vào đây rồi.
Tôi đứng đó ngỡ ngàng. Thì ra Thảo Nguyên không đến nỗi ác độc như tôi tưởng. Tôi cũng không thèm ăn thịt nó trừ cơm nữa. Vừa huýt sáo vừa đạp xe về, tôi bỗng thấy đời đẹp hơn nhiều. Học nhóm thì học nhóm, dù sao thơ đâu phải là chán lắm. Nhất là khi sư tử... bỗng nhiên trở nên dễ thương quá chừng.
Em hãy cứ là giọt nắng dễ thương
Rớt trên tóc tôi
làm trái tim chợt ấm
Đừng làm lá thu mùa này rơi buồn lắm
Tôi sẽ thẫn thờ
thương nhớ nắng... biết không?
- Ối giời ơi, làng nước ngó xuống mà coi. Sở Khanh nhà tôi nàm thơ tình kìa.
Tiếng thằng Sinh eo éo sát bên lỗ tai làm tôi hốt hoảng đóng cuốn tập lại. Muộn rồi. Hai thằng quỷ đang rũ rượi phía sau lưng tôi. Quái lạ, bọn nó đến khi nào mà tôi không hay, chẳng lẽ dạo này hồn tôi gởi sang bên vùng "thảo nguyên" với giàn hoa giấy đỏ rực kia. Tôi nổi sùng:
- Hai đứa mày làm gì đây, còn cười nữa thì đừng nhận bạn bè với tao nghe mậy.
Em Còn Nhớ Mùa Thu
Phần 1
Phần 2