Chương 3
Tác giả: Lạc Vũ Hàn
“Sư phụ.
Nghe thấy giọng nói của ái đồ , Tử Vân đạo trưởng lặng lẽ mở mắt ra, bắt gặp nhân ảnh của Sương Hoa nhưng ông tịnh không quá kinh ngạc, ngược lại chỉ mỉm cười không nói.
“Căn bản là không thắng được!”
Sương Hoa ngoan cố kiểm tra lại dấu vết trên mặt đất, tức giận nói. Sau một hồi lại biến thành một tiểu cô nương vô cùng nhu thuận.
Vị đạo trưởng lúc này đang đứng vuốt râu, đạo y màu tím không gió mà tự tung bay. Mỗi lần Sương Hoa không hoàn thành sứ mệnh thì đều bắt gặp dáng vẻ này. Trông đạo trưởng có vẻ kỳ quái nhưng ông cũng không trách móc gì cả.
“Tốt lắm, Hoa nhi.” Đạo trưởng giơ một ngón tay lên. Ông đối với ái đồ này hiểu rõ như lòng bàn tay. Vì vậy ông không hề nói nhiều, mỉm cười nhận lại pháp bảo, sau đó cho Sương Hoa về phòng nghỉ ngơi.
Sương Hoa vốn định phàn nàn sư phó mấy câu, nhưng thấy ông vẫn mỉm cười, còn chính mình chẳng biết phải nói cái gì, đành quay người bỏ đi.
“Thiên địa hợp lại thành vạn vật, trọc khí, uế khí tích tụ nên oan nghiệt, thanh minh chi hoa bay lên thành phật minh. Trọc bất xâm thanh, uế bất thực minh, ngữ ý muốn nói ‘Ma cao một thước, đạo cao một trượng’ cũng nên.”
Vài câu Anh Lạc Kinh Khai Thiên này luôn làm cho Sương Hoa đau đầu, tuy nói là người đắc đạo, nhưng nàng không thể nào chuyên tâm vào giáo văn của bản môn được. Cùng một sư phụ mà nàng và các đệ tử khác lại bất đồng, Sương Hoa nhìn kinh văn thì chỉ có thể nhớ đại khái tình tiết, nguyên bản thật sự của kinh văn thì thường quên sạch. Mỗi lần sư phó kiểm tra bài vở Sương Hoa luôn luôn lấy cớ để trốn thoát.
“Thành thật mà nói, trong bản môn có không ít các sư đệ sư muội giỏi hơn mình, những câu văn rắc rối phức tạp này, bản thân bọn họ đều có thể dễ dàng hiểu được.” Sương Hoa xác thật rất ghen tị.
Bất quá, muốn lên trời thì phải tùy duyên. Sương Hoa mặc dù không có khả năng ghi nhớ toàn bộ kinh văn, nhưng bản tính nàng lại thích thú với các kinh văn cổ xưa. Thêm vào đó, những thâm ý sâu xa trong kinh văn nàng đều hiểu được, nên pháp lực của nàng cũng đã gần tiếp cận với đạo trưởng, trở thành trợ thủ đắc lực của ông.
Cẩu thả lật qua lật lại Anh Lạc Kinh một lần nữa, Sương Hoa cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Nàng vứt quyển kinh văn qua một bên, gục lên bàn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Đại thánh của ma giới pháp lực mặc dù đã đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng, nhưng bởi vì hắn tự tôn tự đại, nên bị Phật Tổ pháp lực vô biên phong ấn ở bên trong kim sắc liên hoa, vĩnh viễn không được thoát thân. Đó gọi là ‘Ma cao một thước, đạo cao một trượng’.” Sương Hoa lẩm bẩm rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi nàn giật mình tỉnh giấc, đã là ban ngày rồi. Sương Hoa dụi dụi mắt, bước xuống đất, làm vài động tác vươn vai, rồi hướng tới Tử Vân động đi đến.
Hai tiên Hạc đang bay trên không trung, chậm rãi từ trong những đám mây hạ xuống. Nhìn thấy Sương Hoa đang đi tới, bọn chúng kêu lên vui vẻ, vội vàng bay tới nhảy múa chung quanh nàng.
“Ngoan, ta đi gặp sư phó. Các người tự mình chơi đi nha.” Sương Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hai con Tiên Hạc, sau đó đi về phía Tử Vân động.
“Sư Phụ!” Còn chưa vào tới động, Sương Hoa đã kêu lớn. Trong động không có tiếng người đáp lại. Nàng đi vào mới phát hiện sư phó căn bản không có ở trong. Vì vậy nàng quay lại, nhằm hướng sau núi mà đi. Phía sau Tử Vân sơn là hoa viên, lúc nhàn rỗi, đạo trưởng cùng Sương Hoa đều thích qua đây tản bộ.
“Sư Phụ.”
Tử Vân đạo trưởng đang đứng tại một gốc cây Thủy Linh Tùng, nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại, nói: “Không lo mà tu luyện cho tốt đi, Anh Lạc kinh con luyện xong chưa?”
“A, sư phụ, cái này nói sau đi, hai người kia thế nào rồi?”
“Cũng không có gì đáng ngại, bọn họ đang ở phía sau Thính Vũ Các.”
“Con đi xem coi bọn họ thế nào.” Nói xong Sương Hoa hướng tới sâu trong hoa viên đi đến.
Thính Vũ Các là nơi cao nhất trong hoa viên nhưng chỉ là một căn lầu nhỏ, không có gì hoa lệ, nằm giữa một rừng hoa rực rỡ, có một con đường lát bằng các phiến đá dẫn từ bên ngoài vào. Lúc này thiếu niên kia đang ngồi quay lưng về Thính Vũ Các, ngắm rừng hoa trước mặt. Còn thiếu nữ đang ngồi ở bên trong các, tay phải chống cằm, lơ đãng nhìn chân trời phía xa xa.
“Các ngươi đã tỉnh rồi.” Sương Hoa cười cười, nhẹ nhàng đi đến.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn Sương Hoa, ánh mắt gắn chặt vào nàng không chịu dời đi chút nào.
Thiếu nữ kia nghe vậy cũng quay đầu lại, bắt gặp Sương Hoa, chậm rãi chuyển thân đứng lên, mỉm cười gật đầu.
“Huynh tên gọi là gì ?” Thiếu niên lúc này đã thay đổi trang phục, sắc mắt hồng hào, trông cũng thật là anh tuấn. Thấy thiếu niên nhìn mình không chớp mắt, Sương Hoa vội vàng cúi đầu xuống, trong tâm bắt đầu có chút bất ổn.
“Tại hạ Ma La, chịu ơn cô nương cứu giúp, thật cảm kích vô cùng!” Nói dứt lời, mục quang thiếu niên như dán chặt trên người Sương Hoa, làm cho nàng một phen đỏ mặt tim đập loạn cả lên, hốt hoảng. Nàng cố gắng lấy lại bộ dạng bình thường rồi vội vã đi về phía cô nương kia.
“Còn muội ?” Sương Hoa nắm lấy tay thiếu nữ, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nữ tử nhìn sắc mặt của nàng khẽ mỉm cười, sau đó lắc đầu.
“Muội không có tên ?”
Nữ tử lại lắc lắc đầu như trước.
“Vậy chẳng lẽ muội không thể nói chuyện ?” Nói ra những lời này, tâm nàng đã vô cùng thông cảm với thiếu nữ.
Nữ tử không hề nói câu nào, rút tay lại rồi xoay người quay đi.
Sương Hoa vừa nói động đến ẩn tình của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy áy náy. “Sư phụ nhất định sẽ giúp được muội, ta đi cầu xin người, bảo người làm cho muội nói được.” Nói xong nàng xoay người lại định rời đi ngay. Không nghĩ được thiếu nữ kia lại giữ chặt lấy tay Sương Hoa, liên tục lắc đầu.
Sương Hoa cảm thấy kì quái, nhưng cũng không muốn hỏi lại vấn đề này, bèn nói: ”Thôi vậy, ta sẽ không đi cầu sư phụ nữa. Chỉ là muội cần phải tự chiếu cố chính mình cho tốt.” Sau đó nàng liền rời khỏi hoa viên, đi tìm sư phụ.
“Sư phụ…….”
Tử Vân đạo trưởng đang ngồi trên đài sen, Sương Hoa muốn nói nhưng lại thôi, do dự một hồi cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: ”Sư phụ, người có đoán được thân thế của bọn họ không?”
“Thiếu niên kia cũng là người tu đạo, hơn nữa vi sư thấy, pháp lưc của hắn so với con cũng không kém bao nhiêu đâu. Còn cô nương đó, nàng không hề biết pháp lực, mà chỉ là một nữ tử phàm nhân thôi, tuyệt đối không có gì quan hệ với con hết. Nàng chỉ giống với con đều là nữ hài tử, đều bị Yêu vương bắt giữ thôi.
“Hừ ! Yêu nghiệt này quả thật đáng giận!” Nhắc tới chuyện yêu nghiệt bắt giữ nữ tử phàm nhân, Sương Hoa nhất thời nổi trận lôi đình. “Sư phụ, khi nào thì chúng ta thế thiên hành đạo, tiêu diệt hết bọn nghiệt chướng kia?”
“Hôm nay có thể tiến hành!” Đạo trưởng khép hờ hai mắt, đạo bào không gió mà bay phấp phới. Quang mang chợt lóe, trong không trung đột nhiên xuất hiện hai thanh bảo kiếm. Đạo trưởng mở mắt, lấy một kiếm cầm trong tay, còn một thanh bay đến trong tay Sương Hoa. ”Trong tay ta và con là hai thanh kiếm Tử Điện và Thanh Sương, đều là cực phẩm trong các loại kiếm, là tị tà chí bảo của Tử Vân động chúng ta. Trận chiến hôm nay, chúng ta chỉ được thắng không thể bại.”
“Vâng, sư phụ.”
Thiểu niên xoay người nhìn nữ tử kia, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia tiếu ý mơ hồ.
“Mới rồi có hai đóa tường vân bay lên phía sau núi, có lẽ vị tỷ tỷ khi nãy đã cùng đạo trưởng lên đường trừ ma.” Nữ tử thầm nghĩ, nhìn lại thiếu niên trước mắt, rồi chậm rãi cúi đầu xuống: “Ngàn năm không gặp, bộ dạng của hắn vẫn như vậy.”
“Trông mặt cô nương rất quen, không biết chúng ta có từng quen biết nhau không?”
Nữ tử mỉm cười, đưa tay lên che miệng.
“Kì quái, vì cái gì mà ta một điểm cũng đều không nhớ được? Chẳng lẽ ta còn quên điều gì đó trọng yếu?” Thiếu niên sửng sốt, thì thầm tự nói, rồi đi ra phía hoa viên.
Từng đám mây nhẹ nhàng bay qua bầu trời, không lưu lại sau lưng chút vết tích nào. Thế giới tại thời khắc này tựa hồ đều đang say ngủ trong im lặng.
Nhưng lúc này trên một ngọn núi đang có tình cảnh hỗn loạn ầm ĩ.
Tử Vân đạo trưởng trụ vững tại không trung, hàng ngàn đạo quang mang quét xuống mặt đất, đám tiểu yêu đều bị hút vào trong kỳ trận. Đạo trưởng niệm chân ngôn, trong kì trận bốc lên tam muội chân hỏa, bọn tiểu yêu gào lên thảm thiết, lập tức bị tiêu diệt.
Tử Điện và Thanh Sương mở ra một đường máu, trực tiếp nhắm hướng yêu động tấn công, chỉ trong khoảnh khắc đã chém đầu Yêu vương. Một lát sau Tử Vân đạo trưởng thu hồi Thanh Sương kiếm, ông cất tiếng gọi Sương Hoa bay ra khỏi ngọn núi, trụ vững trên mây. Trong tay ông Thanh Sương kiếm nhoáng lên, biến thành một cây phất trần. Đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy phất trần, ba đạo thần chú nhẹ nhàng bay xuống.
Vân khí trong không trung ngày càng nặng, không lâu sau đã có mưa rơi xuống.
“Sư phụ.” Sương Hoa hưng phấn quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng khôn tả.
Nhưng giờ phút này đạo trưởng thần sắc ngưng trọng, bộ dáng không giống với người vừa chiến thắng. “ Kì quái, Yêu vương này ma lực tịnh không mạnh, vì cái gì mà nơi đây phát ra yêu khí trầm trọng như thế nhỉ?” Khi ông còn đang băn khoăn, từ Tử Vân sơn bỗng truyền đến môt cỗ yêu khí khủng khiếp. Đạo trưởng cả kinh, kêu to: “Không ổn rồi”, lập tức chuyển thân quay về.
Sương Hoa không rõ nguyên nhân, cũng mau chóng theo sư phụ quay trở về Tử Vân sơn.