Chương 8
Tác giả: Lê Duy Phương Thảo
- Trước tiên người con gái ấy phải vừa mắt về hình thức.
- Vậy thì con sẽ tìm một người con gái có bề ngoài cho mẹ vừa lòng.
- Sau đó cô ta phải là một người phụ nữ đảm đang , biết cách chăm sóc cho mẹ chồng và chồng.
- Vậy được , con sẽ tìm ra một người có những ưu điểm như ý của mẹ.
Đình Kha nói vậy thôi chứ thật ra chàng chẳng yên tâm . Nếu như chàng chọn Tiểu Vân thì người đầu tiên phản đối chắc chắn là mẹ chàng.
Bà Phượng nhìn con nghi ngờ hỏi :
- Chẳng lẽ con đã chọn được rồi sao ?
- Chưa đâu mẹ.
- Vậy thì con thấy Nhã Trúc như thế nào ?
- Con thích làm bạn với cô ấy hơn là vợ.
- Mẹ thì thích con bé ấy.
- Cho nên hôm nay mẹ đưa cô ấy về nhà chứ gi ?
- Phải , nhưng mà mẹ nói trước , nếu người con chọn mà hơn Nhã Trúc thì mẹ không nói gì , nếu ngược lại thì con phải cưới Nhã Trúc.
- Mẹ à.
- Không cần phải nói nữa . Mẹ chờ xem mắt nàng dâu tương lai của mình . Bây giờ mẹ phải đi ngủ . Nhưng mà mẹ nói trước con cần phải để ý đến bà già này một chút , đừng có để cho ta phải chờ cơm như hồi trưa này nhé.
Kha mắc màn cho mẹ , chàng cẩn thận như một người con gái . Thói quen ấy đã hình thành từ hai năm nay , khiến bà Phượng thấy không thể nào sống được nếu như mất đi tinh thương và sự săn sóc của con trai.
...
Kha đã phải nói dối mẹ khi tối nay chàng lại tới nhà của ông Bách Tùng dùng cơm theo lời mời của họ . Lúc này , chàng đang ngồi ở phòng khách tro chuyện với ông Tùng . Bà Bích Lâm ở trong phòng riêng , còn Thảo Nhi thì đang phụ chị Hai dọn cơm.
Ông Tùng nhìn chàng hỏi :
- Thảo Nhi nó đòi mời cháu tới đây dùng cơm đó , còn Tiểu Vân , hôm đó gặp nhau cháu thấy thế nào ?
- Thưa bác , còn quá sớm để đưa ra nhận xét . Nhưng mà cháu có thể nói là cháu rất mến Tiểu Vân.
- Tha thứ cho bác hỏi thật . Thế cháu có ỹ nghĩ sẽ chọn ai trong hai đứa con gái của bác không ?
Kha đáp ngay để tỏ rõ lập trường của mình :
- Mẹ cháu nói là thích một người con dâu hiền thục , đảm đang và ý cháu cũng thế.
Bách Tùng hiểu chàng trai muốn nói : " Nếu có chọn , cháu sẽ chọn Tiểu Vân " . Ông thong thả tiếp tục câu chuyện :
- Nhưng liệu mẹ cháu có chấp nhận một người câm không ?
- Về phía mẹ cháu sẽ cố gắng thuyết phục nhưng thưc bác , cháu và Tiểu Vân chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà . Đừng tưởng rằng cô ấy sẽ dễ dàng chấp nhận nếu như cháu đưa ra lời đề nghị.
Bách Tùng gật đầu :
- Kể ra thì cháu cũng bắt đầu hiểu con gái bác rồi đấy .Nhưng mà dù sao ta cũng mong hai con là bạn tốt của nhau . Còn với Thảo Nhi , con nên xử sự khéo léo một chút.
Vừa nhắc là Thảo Nhi đã ra tới , trông nàng rất vui :
- Mời ba và anh Kha dùng cơm.
Bách Tùng mỉm cười nhìn con :
- Để xem hôm nay con nấu ăn như thế nào ?
Từ nãy giờ Đình Kha không nhin thây Tiểu Vân . Bây giờ bước chân vào phòng ăn , điều đầu tiên là của chàng là nhìn xem có nàng không nhưng Kha thấy vọng . Ông Bách Tùng cũng nhận ra sự thiếu vắng ấy . Ông hỏi :
- Tiểu Vân nó lại không xuống à ?
Thảo Nhi nói :
- Để con đi gọi em xuống.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhin Thảo Nhi , nhất là ông Bách Tùng . Ông đâu ngờ rằng con gái đang cố gắng thực hiện lời mẹ dạy.
Không biết Thảo Nhi thuyết phục thế nào mà lát sau đã thấy Tiểu Vân cùng bước vào với nàng . Kha nhìnTiểu Vân chờ đợi nụ cười quen thuộc của nàng nhưng chàng đã thất vọng . Tiểu Vân lặng lẽ ngồi vào bàn ăn và không nhin lấy chàng một lần.
Thảo Nhi thì ngược lại , nàng cười nói vui vẻ và tỏ ra biết săn sóc cho chàng :
- Lần trước đi chợ , nghe anh nói mẹ hay nấu món măng giò heo cho anh ăn . Em tuy nấu không ngon nhưng mà hy vọng là không đến nỗi anh phải chê.
Bà Bích Lâm phụ họa thêm :
- Thảo Nhi nấu đặc biệt món này dành cho cháu đấy Đình Kha ạ ,nhớ ăn nhiều chút nha.
Tiểu Vân thì cứ cúi gầm vào bàn ăn không nhìn ai . Tội nghiệp cho nàng quá - Đình Kha nghĩ - Có phải là em đang tìm cách xa lánh anh vì Thảo Nhi không , Tiểu Vân ?
Bách Tùng im lặng quan sát mọi người . Tình yêu thật là kỳ diệu , nó đã khiến Thảo Nhi thay đổi đến không ngờ được . Còn Tiểu Vân , đứa con gái tội nghiệp của ông có yêu chưa mà gương mặt trông có vẻ u buồn quá .Bất giác , hai vợ chồng nhìn nhau cùng thở dài lo lắng.
Đình Kha suy nghĩ miên man về câu chuyện của ba người họ . Không còn nghi ngờ gì nữa , Thảo Nhi cô ấy đã yêu rồi . Còn Tiểu Vân , nàng vốn bất hạnh từ lâu . Vân cần có chàng hơn Thảo Nhi hay bất cứ người con gái nào khác.
Nói như thế không có nghĩa là Kha thương hại . Thật sự chàng bị xúc động trước người con gái này . Chàng quyết định phải tỏ thái độ ngay từ bây giờ , nếu không càng khó giải quyết về sau . Kha ân cần hỏi :
- Sao em ăn ít vậy Tiểu Vân ? Không được khỏe à ?
Tội nghiệp Tiểu Vân nàng chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Thảo Nhi nhin mẹ ánh mắt như muốn nói : " Mẹ thấy đó , người ta đâu có quan tâm đến con . "
Bà cũng động viên con bằng ánh mắt : " Cố gắng lên con ạ ! Cần phải kiên nhẫn mới được ".
Suốt thời gian còn lại , Kha làm mọi cách để tỏ ra mình lo lắng cho Tiểu Vân . Còn Thảo Nhi , nàng vẫn cố gắng một cách tuyệt vọng.
Bữa cơm trôi qua , trong lúc mọi người ngồi ở phòng trà đàm luận , Thảo Nhi đề nghị :
- Đêm nay trăng sáng thế này hay là chúng ta ra vườn dạo chơi đi.
Bà Lâm quay sang Đình Kha :
- Đình Kha , cháu có bận gì không ?
- Dạ không ạ ! Cháu có thể ở đây đến mười một.
Bích Lâm quyết định giúp đỡ con gái mình :
- Thảo Nhi có thích thì hãy mời anh Kha đi dạo , ba mẹ đã già rồi , đâu còn thấy trăng là mộng nữa.
Thảo Nhi nhin Đình Kha :
- Anh Kha có thích đi dạo không ?
Mắt Kha lại nhìn Tiểu Vân không chớp :
- Tiểu Vân ! Em đi cùng chúng tôi nhé ?
Thảo Nhi mím môi vì giận , còn Tiểu Vân lắc đầu từ chối . Không ai hiểu được tâm trạng của Tiểu Vân đang nghĩ gì . Nếu có người ấy chính là Bách Tùng . Ông ôn tồn nói :
- Con thích trăng lắm mà Tiểu Vân sao lại không đi chứ ?
Rồi ông đứng lên thật nhanh , để ba lấy cho mỗi đứa một cái áo ấm kẻo lạnh.
Tiểu Vân muốn nắm lấy tay ba giữ lại nhưng muộn rồi . Nàng rụt rè nhìn sang Thảo Nhi thì thấy gương mặt lạnh lùng của chị.
Cuối cùng Tiểu Vân cũng phải theo Thảo Nhi và Đình Kha.
Lúc còn lại hai vợ chồng già , bà Bích Lâm hạch hỏi chồng :
- Anh làm gì vậy ? Chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau là không can thiệp vào chuyện của bọn trẻ sao ?
- Còn em , chẳng phải em đã đồng lòng giúp đỡ Thảo Nhi hay sao ?
- Em...
- Vậy mà còn trách anh.
- Nhưng mà ít ra em còn có lý trí hơn anh vì...
Bách Tùng xua tay :
- Em đừng có nói với anh , em giúp Thảo Nhi vi nó là con ruột của mình nha.
- Chẳng lẽ không phải như vậy sao ?
- Bích Lâm - Ông Bách Tùng nghiêm giọng - Chúng ta đã nhất quyết không đề
cập đến chuyện này nữa mà.
- Em biết , nhưng mà không lẽ chúng ta là cha mẹ lại đứng nhin Thảo Nhi đau khổ hay sao ?
- Không lẽ Thảo Nhi không còn người nào để yêu nữa hay sao ? Nhưng Tiểu Vân thì lại khác , nó không có quyền để lựa chọn . Hơn nữa , trên đời này không có mấy chàng trai như Đình Kha đâu em ạ.
- Thôi em không thèm nói với anh nữa .Nhưng mà em nói trước , nếu như vì chuyện này mà Thảo Nhi đau khổ thì em nhất định sẽ can thiệp đấy.
Nói roi bà giận dữ bỏ về phòng riêng . Bách Tùng nhìn vợ Ông cảm thấy ái ngại . Ông không trách bà bởi lẽ có người mẹ nào lại không thương con.
...
Đình Kha đi giữa hai người con gái . Một bên là Thảo Nhi với vẻ rực rỡ hào nhoáng , một bên là Tiểu Vân với vẻ đẹp hiền hòa , mộc mạc.
Từ lúc bước ra khỏi nhà , họ chưa nói với nhau tiếng nào . Sự hiện diện của người thứ ba ở đây dù không nói vẫn làm cho họ cảm thấy khó chịu . Cuối cùng , Thảo Nhi không chịu đựng được sự bực tức đó.
- Chúng ta bây giờ đã dư một người rồi . Thảo Nhi không muốn làm kẻ dư thừa , thôi thì Thảo Nhi không ở đây quấy rầy nữa.
Tiểu Vân vội vàng nắm tay Thảo Nhi giữ lại , nàng ra dấu :
- Chị đừng có đi , ở đây em là kẻ dư thừa , hãy để em đi.
- Hả ? Tiểu Vân nói cái gi mà hươ tay múa chân tôi không có hiểu.
Vân mím môi nàng biết Thảo Nhi cố tình không hiểu để hạ nhục mình trước mặt Đình Kha . Dường như Kha cũng biết điều đó chàng cau mặt lại khó chịu , Thảo Nhi lại hỏi cố tình khơi động nỗi đau của Tiểu Vân :
- Thế nào, Tiểu Vân muốn nói gì ?
Vân từ từ buông tay chị rồi bước đi, có cái gì đó đau nhói trong lòng . Chợt bàn tay nàng bị ai đó nắm chặt lại, rồi giọng nói đầm ấm của Đình Kha:
- Tiểu Vân đừng có đi, cả Thảo Nhi nữa . Anh muốn đêm nay ba chúng ta cùng đi dao. cùng ngắm trăng lên . Không một ai được quyền bỏ cuộc và cũng không một ai được làm mất đi khung cảnh mơ mộng này . Có được không, Thảo Nhi ?
Nhi cong môi hờn dỗi :
- Sao anh lại hỏi em ?
- Có nghĩa là em không có ý kiến . Còn Tiểu Vân- Chàng nhìn vào mắt nàng thật gần . Nếu em còn có ý định bỏ trốn nữa thì anh sẽ nắm tay em giữ lại,không bao giờ buông ra đâu, em biết chưa.
Chàng từ từ rời bàn tay Tiểu Vân, hạ giọng thật thấp:
- Mà anh thì cứ muốn nắm tay em mãi, đến suốt cuộc đời này.
Kha nhìn thấy sự xúc động trong mắt nàng, rồi cô gái cúi mặt . Cho đến bây giờ thì Kha khẳng định mình đã yêu mất rồi . Không phải một tình yêu bộc phát mà nó có lý trí và lý lẽ hẳn hoi . Kha yêu vì vẻ đẹp hiền hòa, vì những nỗi bất hạnh mà nàng đã trải qua, vì sự ganh tị, hằn học của Thảo Nhi dành cho nàng và vì những tài hoa ít có người con gái nào sánh kịp . Còn khiếm khuyết của nàng ư ? Dường như Kha đã quên mất nó rồi.
Thảo Nhi chưa bao giờ nghĩ rằng người ta lại thích nói chyện với một người không nói được . Đi bên cạnh Tiểu Vân, Nhi cảm thấy mình luôn thua kém một bậc . Cảm giác ấy làm Thảo Nhi tức bực, nàng muốn gây sự, nhưng Đình Kha lúc nào cũng mềm mỏng, biết cách bênh vực Tiểu Vân và xoa dịu cơn giận trong lòng Thảo Nhi.
Ba người ra khỏi vườn nhà, men theo những con đường vắng vẻ, ngập đầy bóng trăng . Lúc họ đi khá xa thì trời bỗng kéo mây đen, rồi cơn mưa bất chợt đổ xuống.
- Chúng ta mau trở về nhà đi, kẻo ướt hết bây giờ.
Họ vội vã quay về, mưa bắt đầu nặng hạt . Kha cởi áo khoác và choàng lên vai Tiểu Vân:
- Trông em yếu đuối quá, không khéo sẽ cảm lạnh đấy.
Mắt Tiểu Vân lúc này nhìn Kha hàm chứa sự biết ơn . Phía sau Thảo Nhi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô mím môi tức đến phát khóc lên được.
Quãng đường còn lại vẫn còn xa, ba người chạy lúp xúp dưới mưa . Bỗng Tiểu Vân trượt chân té dài trên đường . Cách đó không xa, Thảo Nhi cũng té quỵ . Đình Kha chạy phía trước, chàng nghe tiếng Thảo Nhi nên quay lại . Rõ ràng Kha nghe tiếng Thảo Nhi gọi, nhìn thấy Nhi té xuống đường, nhưng hông hiểu sao giờ phút này, lòng Kha không hề có hình bóng của Thảo Nhi . Chàng chỉ biết có mình Tiểu Vân và lo lắng cho mỗi mình nàng . Phải chăng vì Tiểu Vân yếu đuối, Tiểu Vân bất hạnh, cô đơn, vì Tiểu Vân cần có chàng hơn Thảo Nhi ?
Kha quỳ xuống đỡ Tiểu Vân lên, giọng lo lắng :
- Em có sao không Vân ?
Vân lắc đầu, nhưng chàng nhìn thấy gương mặt nàng nhăn nhó:
- Chắc là em bị đau rồi . Thôi để anh dìu em đi, dù gì mưa cũng ướt hết rồi, không cần phải vội nữa.
Phía sau Thảo Nhi nhìn hình ảnh ấy, nàng bỗng rơi lệ đau lòng, vì hờn dỗi tức uất . Đình Kha ơi ! Tại sao anh không hề nghĩ tới em chứ . Chẳng lẽ em không biết lạnh vì mưa, biết đau vì té... và biết khổ khi mất người yêu sao chứ ?
Cô gái gượng đứng lên, yếu đuối đi hết quãng đường còn lại mà không có ai nâng đỡ . Trong đời Thảo Nhi, lúc này nàng mới thật sự biết thế nào là sự đau khổ, đau khổ tận cùng . Nước mắt cứ rơi đều trên má nàng không dứt.
Lúc Kha dìu Tiểu Vân về tới hiên nhà đã thấy bà Bích Lâm chờ sẵn ở đó . Bà lo lắng :
- Trời ơi, ướt hết rồi . Không khéo lại bệnh bây giờ . Còn Thảo Nhi, nó đâu rồi ?
Đình Kha và Tiểu Vân nhìn nhau bối rối . Bất giác bà Bích Lâm hiểu ra tất cả khi thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau . Bà có vẻ giận :
- Tiểu Vân, con bỏ Thảo Nhi mà về trước hay sao ?
Vân chết lặng không nói được . Thật ra nàng có bảo Kha lo cho Thảo Nhi, nhưng Đình Kha nào có chịu nghe lời nàng đâu . Cũng may lúc đó Thảo Nhi về tới, trông cô nàng lúc này thật đáng thương và yếu đuối.
- Thảo Nhi, con có sao không ?
Nhi chờ đợi có bao nhiêu đó thôi, nàng lập tức ngã vào vòng tay dang rộng của mẹ Òa khóc, nước mắt được dịp tuôn nhanh trên má nàng . Bao nhiêu uất ức, tủi hờn biến thành lệ tuôn trào không hết . Giọng nàng nghẹn ngào :
- Mẹ Ơi, con không muốn làm Thảo Nhi nữa đâu, người ta không có thương con bé Thảo Nhi của mẹ nữa đâu.
Người mẹ vuốt ve con gái, giọng xúc động đến độ khóc theo con :
- Được rồi, con gái cưng ạ . Có mẹ đây lúc nào cũng yêu thương con.
Nhìn cảnh tượng ấy, lòng Tiểu Vân sao mà bối rối quá . Bên ngoài trời bỗng đổ mưa, có cả gió lạnh ùa về làm Tiểu Vân co người lạnh . Ông Bách Tùng xuất hiện bên họ . Ông khẽ đẩy Tiểu Vân và Đình Kha đi.
- Các con vào nhà, thay đồ kẻo lạnh, bác đã bảo cô hai chuẩn bị tất cả rồi.
Kha nhẹ dìu Tiểu Vân vào, chàng đọc được trong mắt nàng chứa đầy nỗi bâng khuâng . Cũng phải thôi, bởi vì Tiểu Vân cảm thấy nàng có lỗi với Thảo Nhi, chỉ cảm thấy thế thôi chứ thật ra nàng nào có lỗi gì đâu . Tình yêu đến từ con tim, sức mạnh lý trí nào ngăn trở nỗi . Còn lại ba người, ông Bách Tùng bước lại hai mẹ con, ôn tồn nói :
- Bích Lâm, em hãy săn sóc cho con, kẻo nó cảm lạnh đấy.
- Theo mẹ vào trong đi con, thay đồ rồi ngủ một giấc, tới sáng con sẽ quên tất cả.
Thảo Nhi òa khóc :
- Không đâu, con không thể nào quên Đình Kha đâu, mẹ ạ.
- Được rồi, chúng ta sẽ bàn bạc lại sao . Con ngoan, nghe lời mẹ thay đồ đi.
Hai mẹ con dìu nhau bước . Không biết nghĩ sao, ông Bách Tùng bỗng gọi :
- Thảo Nhi !
Cô gái dừng lại, nhìn cha oán trách :
- Ba đừng có nhìn con . Ba cũng như bọn họ, đâu có thương yêu gì con.
Người cha đau khổ nhìn con oán trách mình và cả bà Bích Lâm nữa . Bà dường như cũng không hiểu cho ông . Thảo Nhi, Tiểu Vân... Tại sao lại xảy ra nghịch cảnh này kia chứ . Ông trời thật khéo sắp bày tưởng như cái gia đình sẽ rất là êm ấm của ông, bỗng dưng rạn nứt trong phút chốc.
Bách Tùng lấy thuốc ra đốt, đốm lửa lóe sang rồi vụt tắt . Người đàn ông lặng lẽ đứng nhìn mưa rơi ngoài hiên, cơn mưa đột ngột này không biết là may hay rủi ?
Đình Kha đã thay xong bộ đồ ướt, lúc ấy trời cũng vừa hết mưa . Kha đi lên lầu, vào phòng Tiểu Vân . Cô gái nửa nằm nửa ngồi trên giường . Mái tóc còn ướt sau cơn mưa . Kha nhìn thấy vài giọt lệ long lanh trên má nàng . Tiểu Vân vội vàng gạt lệ . Đôi mắt nhìn Đình Kha bối rối.
Họ nhìn nhau như thể thật lâu, mãi lúc sau Đình Kha lên tiếng :
- Anh vào đây để từ giã em . Mưa tạnh rồi.
Im lặng một chút, Kha nói tiếp :
- Anh cảm ơn cơn mưa vừa rồi, dù rằng nó có làm cho Thảo Nhi đau khổ, làm cho em bối rối .... Nhưng ít ra nó đã phơi bày một sự thật rằng trong lòng anh chỉ có em thôi.
Vân mím môi nhìn Kha, rơi lệ vì xúc động . Anh thật sự không coi thường người con gái tật nguyền này sao Kha ? Nhưng mà... còn Thảo Nhi...
Kha như đọc được ý nghĩ trong đầu nàng :
- Tiểu Vân, nếu như vì tình yêu Thảo Nhi đau khổ thì đó không phải là lỗi do em . Bởi vì tình yêu nó không đơn giản, nó chỉ đến khi con tim thật sự rung động . Anh cũng muốn nói với em rằng, tình yêu không thể nào san sẻ hoặc nhường nhịn được . Khi Thảo Nhi ý thức được điều đó, Nhi sẽ không còn trách em.
Tiểu Vân suy nghĩ ghê lắm, nàng muốn nói với Kha những suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ phải ngồi dậy đi lấy những thứ cần thiết thì thật là phiền phức, làm dấu chắc Kha không hiểu . Vân bỗng thấy sự khác biệt về ngôn ngữ là một khoảng cách khó có thể vượt qua được . Chẳng lẽ Đình Kha không thấy điều đó sao ?
- Chúng ta sẽ trò chuyện một ngày gần đây . Còn bây giờ anh phải về . Em nghỉ ngơi đi.
Kha nhẹ nhàng kéo chăn đắp ngang ngực nàng . Rồi chàng lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt vời của hóa công đang mang một nỗi u sầu trên mặt . Không kềm đựơc lòng mình, chàng trai từ từ cuối xuống hôn lên vầng tráng thanh cao của nàng . Tiểu Vân nghe tiếng Kha thì thầm :
- Anh yêu em, anh yêu em mất rồi, Tiểu Vân ơi !
Lúc chàng bước xuống thang thì gặp ông Bách Tùng . Người đàn ông đáng kính nhìn chàng hỏi :
- Tiểu Vân sao rồi, Kha ?
- Em Vân vẫn khỏe - Dừng một chút, chàng tiếp - Những ngày sau này của Tiểu Vân chắc sẽ đau khổ, dằn vặt dữ lắm . Cháu mong là bác sẽ chiếu cố cô ấy.
- Cháu yên tâm . Bác chỉ có hai đứa con gái . Không lo cho chúng thì lo cho ai chứ.
- Bây giờ cháu xin phép bác về . Bác gái và Thảo Nhi...
- Họ Ở trên lầu, nhưng tốt hơn hết là bây giờ cháu không nên gặp họ.
Sau đó Đình Kha từ giã ra về . Lòng chàng mang theo hình bóng Tiểu Vân, chỉ duy nhất mình nàng.
OoO
Kha về đến nhà thì đã rất khuya, đường phố vắng bóng người qua lại, một số nhà đã chìm vào giấc ngủ . Chàng lo âu khi thấy phòng khác còn sáng đèn, có nghĩa là mẹ vẫn chưa ngủ.
Cất xe xong, Kha vội vàng đi vào nhà . Đúng là bà Ngọc Phượng vẫn còn ngồi ở salon chờ con . Kha biết thế nào cũng bị mắng.
- Thưa mẹ...
Bà Phượng hừ khẽ trong cổ, cử chỉ bày tỏ thái độ giận dữ của bà . Vú Lan vội xen vào :
- Cậu Tư sao về khuya quá vậy ? Chắc cũng mệt rồi, thôi lên phòng nghỉ ngơi đi.
Vừa nói vú vừa nháy mắt ra hiệu Kha biết là đã có chuyện . Chàng còn chưa kịp phản ứng thì giọng của mẹ chàng đã vang lên nghiêm khắc :
- Đứng lại đó cho ta bảo.
Vú Lan can thiệp :
- Bà chủ à...
- Vú đi nghỉ trước đi.
- Nhưng mà...
Bà Phượng gắt :
- Tôi đã nói là vú hãy đi nghỉ trước đi !
Vú Lan nhìn Đình Kha bất lực . Bà thì thào trườc khi đi :
- Cậu Tư à ! Bà chủ đang rất giận đó.
- Dạ con biết . Vú cứ an tâm.
Khi chỉ còn hai mẹ con, Kha đến ngồi bên mẹ, cười giả lả :
- Mẹ ! Mẹ giận con chuyện gì vậy ?
- Không được ngồi.
Kha sửng sốt :
- Mẹ...
- Ta bảo đứng lên.
- Dạ.
Kha riu ríu làm theo . Bà quắc mắt nhìn chàng, hỏi :
Kha riu ríu làm theo . Bà quắc mắt nhìn chàng, hỏi :
- Ta hỏi con, con có còn xem ta là mẹ không?
- Kìa! Sao mẹ lại hỏi vậy?
- hãy trả lời câu hỏi của ta.
Kha hoàn toàn khuất phục:
- Con lúc nào cũng một lòng kính yêu mẹ.
- Nói dối! Con kính trọng ta, sao dám nói dối ta?
- Mẹ! con co nói dối gì đâu?
Kha ngơ ngác hỏi. Bà Phượng gằn giọng:
- Còn chối nữa sao?
- Thật mà mẹ.
- Thế con vừa đi đâu về đó?
Kha vỡ lẽ, thì ra mẹ đã biết chàng đến nhà ông Tùng. Nhưng làm sao mẹ biết được chứ?
- Sao không trả lời ta?
Kha cúi đầu, đáp lí nhí:
- Dạ, con đến nhà bác Tùng.
- Thế lúc chiều, con nói với ta là đi đâu?
- Me... Cho con xin lỗi đi mẹ.
- Hừ! Con đã bắt đầu nói dối ta từ bao giờ vậy? Nếu Nhã Trúc nó không tình cờ thấy con vào nhà đó thì ta đã bị con gạt và tiếp tục bị lường gạt về sau này.
Thì ra là Nhã Trúc. Cô gái này quả thật là không vừa gì. Kha nghe giận tím trong lòng nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Mẹ chàng tiếp tục hạch sách:
- Con tới đó nhưng lại giấu ta, có phải là con đã phải lòng con bé Thảo Nhi rồi không?
- Không phải đâu mẹ à. Con không có thương Thảo Nhi đâu.
- Vậy thì con vào đó để làm gì và tại sao phải giấu ta?
- Mẹ à! Đơn giản là con vào đó dùng cơm thôi mà.
- Thế tại sao phải giấu ta?
- Con... Vì con biết mẹ không thích Thảo Nhi, nên con sợ mẹ không cho đi khi nói ra sự thật.
- Con đã biết là ta không hài lòng mà vẫn tới đó, có phải con xem thường ta không?
Kha khổ sở phân trần:
- Mẹ à! Con không có như thế đâu mà.
Bà Phượng bỗng đứng lên, gương mặt nghiêm khắc lạnh lùng:
- Con đi theo ta!
Đình Kha ngạc nhiên khi thấy mẹ đưa chàng vào ngôi nhà thờ tư của dòng họ. Đến trước bàn thờ của cha, mẹ dừng lại. Kha bỗng thấy mắt mẹ ướt lệ, những giọt lệ hiếm hoi của mẹ còn lại sau cái chết của cha va hai anh trai. Và giọng mẹ run run:
- Anh Đình Văn! Anh xem đứa con trai đứng trước mặt anh đây có phải là nó đã lớn lắm rồi không? Nó bây giờ không còn nhỏ bé nữa, nên vai trò của người mẹ của em giờ đây cũng chẳng còn quan trọng. Nó bắt đầu học cách nói dối mẹ, bắt đầu bỏ mẹ nó một mình thui thủi ỏ nhà, đi chơi cho đến thật khuya mới trở về.
Mẹ càng nói càng khóc lớn, những giọt nước mắt của mẹ trong yếu mềm thế ấy, vậy mà có sức mạnh làm Kha run rẩy.
Mẹ lại tiếp tục nói trong nước mắt:
- Đình Văn ơi! Em đã đau khổ vì mất anh và hai đứa con. Bây giờ Đình Kha nó cũng muốn bỏ em mà đi nữa... Anh bảo em làm sao mà chịu đựng nổi đây chứ?
Kha bất giác ôm chầm lấy vai mẹ, chàng cũng khóc:
- Không, không đâu mẹ Ơi. Đình Kha không có bỏ mẹ đâu, mẹ đừng có khóc nữa, con đã biết lỗi của con rồi. Đình Kha sau này sẽ không bao giờ nói dối nữa, sẽ không bao giờ bỏ mẹ một mình để mà đi rong chơi nữa.
- Có thật không? Có thật là con không bỏ mẹ không, hở con?
- Thật mà. Xin mẹ hãy tin con đi - Kha quỳ sụp trước bàn thờ cha - Cha! Xin người hãy chứng giám cho những lời nói của con hôm naỵ Nếu như đứa con bất hiếu này có dối gạt mẹ nữa thì con sẽ...
- Thôi đừng... - Bà Phượng ngăn Kha lại - Được rồi, mẹ tin con mà Kha.
Rồi mẹ lại nhìn bàn thờ của cha mà khóc. Hai năm trước, họ đã từng khóc đến cạn kiệt vì nỗi đau mất chồng, mất con cùng lúc đổ ập lên đôi vai yếu mềm của mẹ. Cho đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của mẹ, Kha lại đau lòng. Chàng hiểu chàng là tất cả những gì còn lại của mẹ. Bao nhiêu tình thương, hy vọng của mẹ cũng dành hết cho đứa con trai này.
Sau cơn vật vã, người đàn bà có vẻ mệt. Đình Kha đưa mẹ trở về nhà lớn. Một lúc sau, mẹ đã chìm vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt hằn khắc sự đau khổ của mẹ, lòng Kha thấy thương mẹ quá đỗi.
- Tội nghiệp mẹ! Người cứ sợ mất đi đứa con trai cuối cùng này. Xin mẹ cứ yên lòng đi, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu.
Kha chợt nghĩ đến Tiểu Vân. Nếu mẹ chấp nhận người con gái này, chắc chắn Tiểu Vân sẽ là người xứng đáng thay mặt chàng lo lắng, săn sóc cho mẹ. Nhưng mà hy vọng ấy mong manh lắm, mẹ không bao giờ muốn đứa con trai duy nhất của mẹ cưới một người vợ khuyết tật.
Tiểu Vân... Tiểu Vân... Tôi đã bắt đầu cảm thấy thiếu em và không thể nào quên em được nữa rồi, em có biết không?