Hôm Nay Không Phải Là Hôm Qua
Tác giả: Lê Xuân Hoa
Những chiếc gương soi luôn gây ra cho tôi sự phiền nhiễu. Trước tiên là mất thời gian. Phải quay qua bên trái một cái, quay qua bên phải một cái, vuốt tóc ở bên này lên, kéo cái bím ở bên kia xuống... và cuối cùng là nụ cười hài lòng. “Kể ra thì cũng ổn đấy chứ?”. Cứ thế, sự kiêu kỳ lại tiến thêm được một bước. Con gái mà, mấy ai tự cho mình điểm kém về môn sắc đẹp đâu.
Người ta nói “Con gái 19, 20 tuổi ngồi đâu cũng thấy bàn về chuyện tình yêu”. Tôi cũng đã từng đi qua một vài lời tỏ tình đại loại như “Anh yêu em” hoặc “Anh không thể sống nếu thiếu em”. Nhưng trong những giây phút nghiêm trọng ấy tôi chỉ cảm thấy nực cười. Rút cục, lần nào tôi cũng sắm một vai diễn với những lời an ủi sáo rỗng “Em rất quý mến anh nhưng...”
Rồi một khoảng thời gian sau, vào một ngày đẹp trời, hết sức tình cờ, tôi sẽ gặp lại những chàng trai ấy đang vui vẻ nắm tay bạn gái vô cùng tình tứ. Họ sẽ ngạc nhiên xen một chút vồn vã giả tạo khi nhận ra tôi “A! Em đấy à? Lâu rồi không gặp. Giới thiệu nhé, đây là...”
Tôi quen làm mọi việc một mình từ khi đi học, lên thư viện hay đi chơi. Tối thứ bảy nào tôi cũng chui vào màn nằm ngủ, thẳng cẳng từ lúc 9 giờ tối. Mọi việc đều từ từ, chậm rãi và đều đặn xảy ra. Còn tôi thì nhảy nhót như một chú khỉ hiếu động giữa sự bão hòa của hai thái cực yêu và ghét. Trong mối quan hệ loằng ngoằng của mình tôi phân chia tình cảm theo bình quân đầu người. Gọi đấy là tình cảm tập thể bình quân chủ nghĩa được lắm chứ.
Sáng chủ nhật, tôi ngoan ngoãn quỳ trước Chúa trong giáo đường như một con chiên. Mỗi lần về quê chơi, bao giờ tôi cũng phải dậy từ lúc trời chưa sáng rõ. Khi mà những hồi chuông nhà thờ đổ dồn trong xóm đạo, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở tay xách chiếc đèn dầu theo sau bà đến nhà thờ. Gia đình ngoại tôi đi đạo. Còn tôi lại giống cha - rằm, mùng một có thể lên chùa thắp hương, chủ nhật có thể đến nhà thờ nghe hát thánh ca.
Dưới chùm ánh sáng rực rỡ, giọng đức cha vang lên trang nghiêm, thành kính “Nếu các con gặp khó khăn, các con cầu xin Chúa giúp đỡ và hãy đưa bàn tay mình ra để đức cha cầm lấy. Người sẽ ban phát cho các sức mạnh, lòng kiên trì...
Tan lễ, tôi khẽ nhăn mặt, dựng cổ áo lên cao. Từng cơn gió ào ào ùa về. Ðôi trai gái đi cách tôi khoảng mươi bước chân dừng lại. Cô gái khẽ rùng mình “Em lạnh quá!” Chàng trai rút chiếc khăn âu yếm choàng lên vai cô “Không khéo em lại ốm mất thôi”. Mỉm cười vu vơ, tôi lại đi vượt lên phía trước, ánh mắt cô gái lấp lánh làm tôi sững sờ. Nó gợi ra hai chữ lẻ loi. Tại sao tôi lại không tìm cho mình một nơi bình yên để dừng chân? Tôi hoàn toàn có thể thanh thản tựa mái đầu của mình vào một bờ vai rắn chắc kia mà. Trong tận cùng sự cô đơn tôi nhớ đến một người, giá như lúc này anh đang ở bên tôi.
Anh là người đầu tiên lôi tôi ra khỏi nhà vào lúc 3 giờ sáng. Trong màn sương dày đặc anh nắm chặt tay tôi và đặt nụ hồng nhung lạnh buốt. Chúng ta không thể giữ mối quan hện như xưa nữa. Anh không biết tình yêu như thế nào nhưng cái mà anh dành cho em thì ngoài từ yêu ra không còn từ nào diễn đạt nổi. Những ngón tay của tôi lóng ngóng run rẩy (không thể biết được chúng run vì anh hay vì lạnh?) và như một phản xạ tự nhiên, điệp khúc cũ rích lại được bật ra “Em rất quý mến... “. Anh đặt ngón tay lên môi “Em có lý trí của loài người ban cho. Anh không cần biết đến những thứ ấy. Anh đã nói được điều anh cất giữ bấy lâu nay. Chỉ cần thế thôi. Chào em chúc em ngủ ngon.”
Chắc chắn tôi sẽ không suy nghĩ về anh, sẽ không đặt câu hỏi cho ranh giới giữa bạn và yêu mà sẽ thản nhiên nói với anh mệnh đề sau của chữ “nhưng” nếu anh tìm cách gặp tôi nhiều hơn, quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút. Sau hôm ấy, anh biến mất như chưa hề tồn tại. tôi không biết gì hơn ngoài cái tên của anh và ngôi trường mà anh đang học. Thời gian chúng tôi quen nhau quá ngắn ngủi và tôi cũng đã kịp hiểu gì về anh đâu. Anh có gửi cho tôi một lá thư vẻn vẹn hai dòng ghi ngày giờ, địa điểm chúng tôi sẽ gặp nhau và mặc dù rất muốn nhưng chính tôi đã không đến chổ hẹn, lòng kiêu hãnh của một đứa con gái 19 tuổi giữ tôi lại! Tôi sợ bị người ta đánh giá. Hơn nữa chưa có một chàng trai nào mời tôi đi chơi như anh: Không hẹn trước – không đón tiếp – không nài nỉ - không thuyết phục không...
Tiếng cười của đôi trai gái từ phía sau vọng lên trong suốt. Tôi cảm nhận được âm tiết hạnh phúc và sự tủi thân len lén trong tim. Trước kia tôi luôn tưởng tượng tình yêu là một cái gì đấy rất đỗi cao cả, linh thiêng kiểu như Romeo và Juliet. Nhưng thật ra tình yêu chỉ đơn giản là sự gần gủi giữa hai con người khi họ tình nguyện cùng bước đi trên con đường không có điểm dừng. Tình yêu đích thực không cần đến sự trang trí dởm đời của những cái được gọi là thời gian, lòng kiêu hãnh, sự hiểu biết... Nó chỉ cần đến lòng chân thật và sự tin tưởng lẫn nhau. Và trong một khoảnh khắc, lời răn của cha hiện lên thật rõ ràng “Con hãy đưa bàn tay của mình ra”.
Những chú chim trên nóc nhà thờ ríu rít bản tình ca chào đón bình minh. Nhịp sống muôn thuở vẫn tiếp tục như nó đã từng như thế. Không ai biết, không ai nhận thấy có những giọt nước mắt đang lặng lẽ trào dâng... Ngày hôm nay không phải là những ngày hôm qua. Tôi đứng trước cổng nhà thờ, ngước mắt nhìn đức mẹ Maria hiền từ “Thưa mẹ! Có khi nào anh ấy nói lời yêu với con lần thứ hai không hở mẹ?”