Chương 17 - 18
Tác giả: Lý Thảo Nhã
Tôi rời khỏi nhà chú, nhưng không muốn về nhà chút nào. Lúc này, ở nhà, chắc mọi người đang cúng. Bầy biện thức ăn lên đầy bàn, những món ăn mà căn bản không có ai ăn cả. Tiếp đó, sẽ nhìn di ảnh mẹ mà cầu nguyện. Những lời cầu nguyện mãi không có trả lời. Kết quả là nước mắt đầm đìa…
Đây đã là năm thứ 10 rồi. Cho dù không ai nhắc tôi, ngày này cũng giống như vở kịch đã được viết sẵn vậy, cứ đúng giờ gõ vào tim tôi. Tôi nhắm mắt. Mẹ hiện lên rõ nét làm tôi không thở được.
Hình ảnh đó lại hiện lên. Đêm đó, mẹ dẫn tôi đi dự buổi họp mặt bạn bè. Lúc hai mẹ con tôi trở về nhà, trời đã khuya lắm. Tôi lại sợ say xe, nếu không, lúc đó gọi chú tài xế đến đón thì tốt quá, như thế sẽ không xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn tôi về nhà trên con đường không có bóng người. Bỗng nhiên xuất hiện vài người đàn ông, họ kéo mẹ tôi đi. Bắt cóc! Đó là thời khắc cuối cùng tôi ở bên mẹ. Mẹ không thể nắm chặt tay tôi. Hình ảnh mẹ bị bọn người hình thù kỳ dị đó kéo đi là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy.
“Chạy mau đi! Huệ Bân, chạy mau! Con cần phải sống!”
“Mẹ…mẹ….mẹ ơi!”
“Chạy mau đi! Á!”
“Hừ…khốn khiếp!”
Rầm!
Tôi bất giác đấm vào cái ghế của quán bar. Nó lập tức bị nứt một đường. Ánh mắt tất cả mọi người trong quán bar đểu tập trung vào tôi.
Cũng phải, một đứa con gái mới sáng sớm uống rượu giải sầu ở quán bar đã là chuyện khó tin, lại đột nhiên đánh cái ghế. Lập tức, mọi người chung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Bên đó yên lặng chút xíu được không! Con khốn uống rượu giải sầu một mình làm tao hết hồn.”
Câu đầu nói phần đầu còn nghe được, nhưng câu sau khó nghe vô cùng. Tôi nhíu mày, quay lại. Gã đó cũng trạc tuổi tôi, thậm chí thấy giống lớp 10. Tao thật muốn đấm chết mày, nhưng thấy cuộc sống mày đáng thương thế, tao tha cho.
Nhưng không ngờ, nó lại lải nhải: “Hừ…con khốn đó lại trừng mắt với bọn mình kia. Mặt đẹp nhỉ?”
“Khốn khiếp, mày bò lại đây?” Tôi gằn giọng.
“Cái gì? Mày uống rượu rồi thì mắt chạy ra sau gáy à?” Nó và bọn bạn nhìn nhau cười rồi cất tiếng: “Hay mày qua đây đi. Con khốn này ăn phải gan hùm mật gấu rồi à? Tao thế nào cũng hạng nhất nhì khối 11 trường Nam Thượng.”
“Hừ, lôi thôi.” Tôi đứng dậy, đến nắm chặt vai nó. Nó nhíu mày đau đớn, mặt thật giống quả hồ đào.
“Mày dám? …Ai da!” Nó la toáng.
Tôi ban cho nó một câu: “Trước khi tao lấy chai rượu đập nát đầu mày, mày nên ngoan ngoãn bò qua chỗ tao.” Tôi định quay về chỗ, nhưng bỗng dừng lại nói những đứa bạn chung quanh nó: “Tụi mày nếu coi trọng nghĩa khí, cũng bò với nó đi, cứ tự nhiên. Để tao giải sầu.”
“Con khốn khiếp!”
Tôi quay đi không được mấy bước, sau lưng vang lên tiếng “lụp cụp”. Xem ra bọn chúng đều đứng dậy cả. Mọi người xung quanh nhìn tôi như muốn nói: Con nhỏ điên này uống rượu vào nên to gan quá!
Trong con hẻm cạnh quán bar, tôi đứng trước mặt bọn chúng. “Tụi mày đừng trách sao hôm nay xui xẻo. Tao sẽ đánh hay hay một chút.”
Bọn chúng nghe tôi nói thì cười ha hả, chỉ trừ một tên, tên nhóc bị tôi nắm vai lúc nãy, đang nhìn vào mắt tôi. Nhóc con, đã biết tao mạnh thế nào rồi chứ?
“Hôm nay tao không có kiên nhẫn, cũng không có thời gian. Tao rat ay trước đây!”
Sau đó, tôi xông vào. Tôi đá vào cằm tên bị tôi túm vai lúc nãy, tiếp đó, vào ngực tên bên cạnh. Tiếp tục thúc đầu gối vào bụng tên đang lao vào tôi, nện cùi chỏ vào lưng hắn. Tôi như điên cuồng kết hợp đấm đá, thúc đầu gối lẫn nện khuỷu tay…
Có đánh tiếp nữa, lửa giận trong tôi cũng không thể dập tắt được. Cho dù tôi trút giận thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật: có hình bóng nào đó đang chi phối tư tưởng tôi. Đó là người mà tôi không thể tiếp tục ghi nhớ trong lòng, cũng không thể quên đi. Đó là những ký ức rời rạc trong cơn ác mộng hiện lên trước mặt tôi.
Phù…phù…phù!”
Lúc bình tĩnh lại, tôi thấy bọn chúng đã chạy mất dạng. Ôi chẳng lẽ tôi điên rồi sao? Tại sao mỗi khi đến ngày giỗ, tôi đều như thế.
Sauk hi ra khỏi hẻm, tôi mở điện thoại. Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên dày đặc. Tôi rùng mình. Ngân Hách chắc đang mắng tôi nãy giờ. Chẳng trách sao, tôi cứ ngứa tai hoài.
Tin nhắn là của bố gửi, cuộc gọi nhỡn là từ điện thoại ở nhà.
Cái tên Ngân Hách đó! Nếu có đánh chết hắn, hắn cũng không dùng điện thoại mình.
Tôi tuy không muốn lắm, nhưng cảm thấy tốt nhất, nên gọi điện về nhà thám thính tình hình xem sao.
“A lô?”
“…..”
“Không bò về nhà à?”
Là Ngân Hách! Tôi không nói câu nào, nhưng hắn đoán ra ngay là tôi. Hắn chắc đã chuẩn bị xong cả rồi, đang đợi thu dọn tấm thân mềm rũ của tôi.
“Cậu ra đây, tôi đang ở trước cửa quán bar Kijou.”
“Cậu uống rượu à?”
“Hơi rượu cũng truyền qua điện thoại à?”
“Cậu đứng yên tại chỗ cho tôi, không được di chuyển một li, đợi tôi đến. Nếu tôi thấy cậu nhúc nhích thì cậu chết với tôi!”
“Được. Nếu lúc đến, cậu quên mang theo thước đo thì cậu cũng chết với tôi.”
Tít…tít….tít… Tên đáng chết, hắn chưa nói với tôi chút nào về tình hình ở nhà thì đã cúp máy rồi.
Tôi muốn xem tin nhắn, nhưng bây giờ đầu óc quay cuồng, mấy câu chữ cứ nhảy múa trước mắt, không xem nữa. Chẳng bao lâu sau, thấy Ngân Hách ở đằng xa chạy lại.
“Có mang thước theo không?”
“Mới sáng sớm, cậu đã chuồn ra ngoài rồi. Cậu có biết, tôi lo lắng cho cậu thế nào không?” Nghe Ngân Hách nói, tôi thở dài. Ngân Hách từ lớn tiếng lúc đầu, dần dần dịu giọng lại, sau đó, hắn kéo tay tôi.
“Tối nay có tế lễ, về nhà đi.”
“Không.”
“Chẳng phải là ngày giỗ mẹ cậu sao? Về nhà đi.”
“Không.”
Tôi đẩy tay Ngân Hách ra, muốn bỏ đi. Kết quả ư? Không cần nghĩ cũng biết, Ngân Hách nắm chặt tôi. “Về nhà!”
“Không về!”
“Tại sao! Những ngày như thế này thì nên ở nhà chứ?”
“Nếu tham gia lễ giỗ, tôi có lẽ sẽ điên mất. Hôm nay là vừa đúng 10 năm. Hôm nay… Cậu tha cho tôi đi!”
“…..”
“Cậu có thể báo cáo với ông chủ cậu. Chỉ một ngày… Một ngày hôm nay thì có thể….”
“Ưm… Đi thôi.”
“Tôi nói không về rồi mà?”
“Đi uống rượu cũng không muốn à?”
“Hả?.... Thật sự mua rượu cho tôi sao?” Tôi tròn mắt, Ngân Hách gật đầu.
“Hôm nay thật may mắn…”
“Đó đều là tác phẩm của cậu à?”
Chỗ Ngân Hách chỉ chẳng phải chỗ nào khác, chính là kiệt tác tôi, kính và nón bọn nhóc để lại lúc chúng bỏ chạy. Tôi gật đầu, sau đó, chúng tôi đi về hướng quán bar, không phải quán bar Kijou.
Để đến quán bar có thể nhìn được biển, Ngân Hách phải tốn khá nhiều tiền xe taxi để đưa tôi đến đây. Đây là một quán bar được trang trí rất sang trọng.
Bởi vì vẫn còn hơi men, tôi chẳng nói gì, đi vào theo Ngân Hách, Ngân Hách ngồi cạnh, đưa cho tôi ly rượu: “Uống đi.”
“Ừ, cám ơn!”
“Uống chết vẫn tốt hơn, nếu bị chủ tịch bắt được….”
Ngân Hách bỏ lửng câu nói, nhưng tôi rất rõ là gì, chỉ cười. Ngân Hách đưa tôi ly nào, tôi uống hết ly đó. Chẳng bao lâu, mắt tôi nhòe đi, chà chà, chỉ thấy lờ mờ. Tiếp đó, tôi không còn biết mình đã nói gì nữa.
“Hức… Cậu chắc có đọc qua các vụ giết người trên báo chứ?” Hức…”
“…..”
Tôi không thấy rõ ánh mắt Ngân Hách thế nào, cũng không thấy tư thế hắn thế nào. Tôi chỉ nói ra những gì mình nghĩ, vì cảm xúc đang dâng trào, tôi dựa vào hắn.
“Mẹ tôi… mẹ tôi… Bị giết rồi…”
Sau khi mẹ bị bọn người quái dị đó bắt đi, mấy ngày sau, cảnh sát tìm ra thi thể lạnh ngắt của bà. Trong ký ức tôi, chỉ có hình xăm cây thánh giá trên cánh tay bọn chúng ám ảnh. Tôi quyết không tha bọn chúng, tôi luôn nhắc nhở mình như thế.
Lý do bọn chúng giết người vì mẹ là vợ bố. Ông chủ các công ty đối thủ cạnh tranh với bố đã thuê bọn xã hội đen bắt cóc mẹ. Vốn dĩ, họ chỉ muốn uy hiếp bố thôi. Nhưng bọn xã hội đen lại lấy đi sinh mạng mẹ. Bố và cảnh sát đã dùng mọi biện pháp để tìm băng đảng xã hội đen đó, nhưng chỉ dựa vào chút manh mối là hình xăm cây thánh giá thì không có kết quả gì. Bởi vì, tất cả băng xã hội đen ở Hàn Quốc đều không có hình xăm này.
“Đừng khóc nữa.”
“Không khóc. Tôi tiếc mình đã hao tổn sức lực vì khóc quá nhiều. Tôi phải giữ sức để giết hết bọn chúng…”
“…..”
Uống hồi lâu, chúng tôi ra bờ biển đi dạo. Ngồi trên ghế dài ở bãi biển, tôi cảm thấy buồn ngủ nên ngắm mắt lại, dựa vào vai Ngân Hách.
“Mượn vai cậu một ngày.”
“Ừ.”
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy hắn “ừ” một tiếng nhẹ nhàng, ấm áp như vậy. Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là lâu lắm….
Lúc mở mắt dậy, trời đã hoàng hôn, tôi cũng tỉnh táo hơn rồi.
“Này! Đã trễ rồi, sao cậu không gọi tôi dậy?”
“Vì cậu không dậy.”
“Nói gì thế, đi mau thôi! Đây là đâu?”
Thật ra là vì chuyện tôi dựa vào vai Ngân Hách làm tôi thấy xấu hổ, lại không thoải mái, cho nên, tôi mới hoảng hốt, đòi về nhà. Nhưng, hắn vẫn ngồi trên ghế, không động đậy gì cả.
Tôi vỗ vào vai hắn, nói: “Tôi nói là về nhà!”
Ngân Hách xoa xoa vai: “Bị hòn đá đặt lên lâu thế, tôi cảm thấy vai mình sắp tiêu rồi.
***********
18
“Đi đâu? Giờ mới về?”
Tôi thi triển khinh công mà tôi cho là rất lợi hại. Kết quả, bị bố tóm được.
“Dạ…. chuyện đó….”
“Cúng mẹ con trước rồi hãy nói.”
Rồi bố im lặng. Sau đó, bắt đầu lễ tế vừa đáng sợ vừa im lìm, tôi đã cố sức chạy trốn, vậy mà vẫn đợi tôi về mới bắt đầu.
Trong lúc làm lễ, tôi không ngước nhìn ảnh mẹ, chỉ cắn chặt môi hành lễ. Sau khi kết thúc, trong lúc đi dọn thức ăn trên bàn, tôi bị bố giáo huấn.
“Rốt cuộc đã đi đâu, điện thoại cũng không mở! Con có biết suy nghĩ không?”
“…..”
Bố đang khóc. Tôi im lặng nghe, không hé môi nói tiếng nào, bố dường như giận hơn tôi tưởng.
“Đám giỗ mỗi năm chỉ có một lần, con không giúp được gì, lại bỏ ra ngoài như vậy, mẹ con vui sao? Đã mấy giờ rồi, bây giờ mới về!” Tôi không muốn bố thấy tôi khóc. Để xoa dịu tâm trạng mình, tôi bỏ ra ngoài, bố lại nói với theo như thế.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt bố: “Vì mẹ không thích nên con mới bỏ ra ngoài! Muốn con khóc ở nhà à? Tim con sắp nổ tung, chỉ cần đừng ở cửa thôi con cũng muốn điên rồi, thở không nổi nữa! Bố biết rõ con đã sống như thế nào trong gia đình không có mẹ. Tại sao bố lại còn như vậy! Mỗi năm, con đều như thế sao? Chẳng phải con luôn chịu đựng rất tốt sao! Chỉ ngày hôm nay…. Chỉ hôm nay, con lo mình sẽ điên mất nên mới bỏ ra ngoài!”
“Tại sao chỉ là hôm nay! Hơn nữa, đã mấy giờ rồi? Là giờ một đứa con gái trở về nhà sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Thế con cũng sẽ đi ra ngoài! Thà ra ngoài còn hơn chết ngạt ở nhà!”
Bốp!
Lúc tôi định thần lại, một bên má tôi nóng ran, nước mắt đầm đìa, nức nở…môi run run…
“Đó là…đó là… lời lẽ để nói chuyện với bố sao…?” Bố dường như cũng hối hận về hành động của mình, nhưng vẫn nói như thế. Tôi biết bố lo lắng thế nào, cũng biết bố giận thế nào. Nhưng…nhưng mà…
“Con…biết…lúc 7 tuổi… Con vẫn nhớ rất rõ… là vì con… vì lỗi của con…. Mẹ mới chết…”
“Huệ Bân…”
“Là tại con. Con làm sao có thể ở nhà được, sao có thể làm lễ được.”
“Huệ Bân, chuyện đó…”
“Nếu con…. Không nhất quyết đi bộ… Nếu như thế? Có thể sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Con là kẻ có tội, con sao có thể…”
Tôi lấy tay ngăn dòng nước mắt, chạy lên lầu, sau đó, chạy thẳng về phòng mình. Lòng tôi đau buốt. Cho dù tôi khóc thế nào cũng không thể phá tan được tảng đá trong lòng mình. Hôm nay, tôi chỉ có thể cảm nhận được sức nặng của tảng đá. Người mẹ trong sâu thẳm lòng tôi, hôm nay đang đâm vào tim tôi đau nhói.
Cộc cộc!...
Có người đang gõ cửa phòng, nhưng tôi không lên tiếng. Người ở bên ngoài xoay tay nắm cửa, cửa phòng đã khóa rồi. Tiếp đó, tiếng gõ cửa lại vang lên, không phải bố thì là dì, cho nên tôi không trả lời. Không, cho dù là ai đi nữa, tôi cũng không quan tâm. Ai cũng không muốn gặp!
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc! “Này, mở cửa.”
Tôi đang nằm trên giường, chợt run lên. Giọng nói của Ngân Hách. Hắn từ nào giờ không có hứng thú với chuyện người khác, sao lại gõ cửa phòng người ta. Hơn nữa, hắn bình thường không xem tôi là con gái, mỗi lần, hắn đều tự tiện mở cửa bước vào.
“Này, còn không mở à?”
“…..”
“Tôi phà cửa đấy!”
“Cậu đừng gõ nữa, về phòng đi!” Tôi la lên.
“Cậu tốt nhất nên nhân lúc tôi chưa trở mặt, mau mở cửa đi!”
“Tối rồi, cậu về ngủ đi.”
“Ừ, biết rồi.”
Hắn dường như đã từ bỏ ý định rồi, tôi cứ tưởng vậy.
Rầm!!! Vang lên tiếng vật gì đó bị phá vỡ, tôi quay lại nhìn. Cửa phòng bị hắn đá lắc lư như tấm giẻ lau.
“Này!”
“Hử, gì?”
“Cậu? Cửa phòng tôi?.....”
Vốn dĩ, đầu tôi sắp nổ tung rồi, hắn lại làm gì thế.
“Xem ra, tôi nói nhẹ nhàng không có tác dụng gì, cho nên…” hắn còn dám nói như vậy?
“Cậu nên hỏi tôi một tiếng chứ?”
Ngân Hách dường như bỗng nhớ chuyện gì, nhìn vào tay trái mình. Tôi còn tưởng là gì, hóa ra là túi chườm nước đá.
“Cái đó là gì?” Tôi cáu gắt hỏi.
“Sau khi bị tát, nghe nói nên chườm nước đá.”
“Ai nói?”
“Dì nói, cậu lại đây.”
“Thôi đi!”
Tôi bắt đầu nhe nanh múa vuốt. Hắn vẫn nắm chặt tay tôi, áp túi nước đá vào mặt tôi. Tôi há miệng thở. Trên mặt sưng đỏ bỗng nhiên áp vào thứ lạnh như vậy, thật không có tí nghi thức ngoại giao nào.
“Bỏ ra! Tôi bảo cậu bỏ ra?”
“Mát không?”
“Thịt sắp tê cứng rồi, bỏ ra!”
“Được, nghe cậu vậy.”
Nói rồi, hắn lấy túi nước đá xát vào mặt tôi?
A! Đau! Tôi đá thình thịch vào chân hắn. Hắn vẫn không buông. Tôi suýt chút bị tên điên này làm cho thịt đông cứng hết. Gò má tôi dính nước trong túi đá chảy ra ướt nhèm, tất nhiên cũng là vì nước mặt tôi chảy ra.
Phủi quần áo đứng dậy, tôi ra ngoài rửa mặt. Vửa định đi vào phòng mình, lại bị hắn bắt làm tù binh.
“Hôm nay cậu sao thế hả? Bây giờ tôi rất mệt, hơn nữa, giờ đã là một giờ sáng rồi.”
Nhưng hắn chẳng nói gì, tắt hết đèn trong phòng khách. Hắn bắt tôi ngồi xuống ghế, tôi đã sức cùng lực kiệt, nên đành nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Ngân Hách sử dụng cái remote, là vở hài kịch. Tôi đang định nói, Ngân Hách đã nói trước: “Đây là vở kịch rất vui. Tôi đã chạy suốt một tiếng để mượn về đấy. Cậu mà không cười thì biết tay tôi.”